Tại sân bay, một người đàn ông tuấn tú đeo kính đen kéo theo một chiếc vali, anh không thèm để ý đến mọi chuyện mà cứ đi thẳng về phía trước. Anh mặc bộ quần áo màu xanh dương nhạt, trông rất thoải mái.
Đột nhiên anh dừng lại, đưa tay tháo chiếc kính mát xuống, lộ ra một đôi mắt màu nâu nhạt đầy sâu xa.
Những người đi ngang qua, người nào cũng dừng lại để ngắm nhìn anh. Anh giống như một vật thể đang tỏa sáng, làm cho mọi người đều nhìn anh với đủ loại ánh mắt, hâm mộ có, ghen tị có... Nhưng mà anh cũng không thèm để ý, hình như anh đã sớm quen với điều này.
Một lần nữa đặt chân trở về, Lê Hiên vẫn có cảm giác không chân thực lắm. Rốt cuộc là đã bao lâu rồi anh chưa quay trở về, mười một năm? Không, có lẻ là mười hai năm rồi.
Bởi vì ông nội mất, cho nên anh mới vội vàng từ Mỹ trở về, nghe nói bên này làm tang lễ không lâu lắm, anh có thể sớm trở về Mỹ.
Năm Lê Hiên mười tuổi thì đã rời khỏi nơi này, đối với anh mà nói thì nơi này cũng không có nhiều kỷ niệm. Hơn nữa bây giờ anh ở Mỹ đã có rất nhiều chuyện ăn sâu bám rễ ở bên đó rồi, anh cũng không có hứng thú đi gầy dựng sự nghiệp lại một lần nữa.
Bác Trương vội vàng chạy tới sân bay, liếc mắt một cái đã thấy Lê Hiên, vội vàng chạy tới chào hỏi. Lê Hiên vẫn luôn làm người khác chú ý.
“Cậu Lê Hiên.” Bác Trương hơi gật đầu, cung kính cúi chào một tiếng.
Lê Hiên hơi mỉm cười, gật đầu nói: “Chào bác Trương, đã lâu không gặp. Nhìn bác vẫn khỏe như ngày xưa!”
“Cám ơn thiếu gia đã quan tâm, thân thể này cũng có thể coi như là vẫn còn khỏe mạnh.” Bác Trương chỉ tay ra phía ngoài,“Thiếu gia, xe đang chờ ở bên ngoài.”
“Ừ! Đi thôi.” Lê Hiên gật đầu nói. Sau đó tiếp tục kéo vali của mình mà đi về phía trước.
Đi đến bên cạnh chiếc xe màu đen, anh nghiêng người mở cửa xe sau đó chui vào, đóng cửa lại rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ xe chạy đến nhà họ Lê.
Vào lúc này tại nhà lớn của họ Lê.
Lê Tử Hâm với đôi mắt ửng đỏ đang đứng bên cạnh người nhà. Đến bây giờ cô cũng không dám tin, sức khỏe của ông nội tốt đến như vậy, vậy mà có thể đi nhanh đến thế. Cô cúi đầu với người đến viếng, lại một lần nữa thở dài.
Từ nhỏ Lê Tử Hâm đã sống ở cô nhi viện, chưa bao giờ hiểu được thế nào là tình thân. Trước sáu tuổi, cô vẫn luôn nghĩ không ai cần mình.
Mãi cho đến một ngày, ông nội đi đến cô nhi viện, tìm một đứa bé đáng yêu động lòng người. Cuối cùng ông lại cố tình chọn trúng một đứa bé hướng nội là cô.
Cho tới bây giờ, Lê Tử Hâm vẫn cảm kích ông nội. Nếu như không có ông nội đồng ý nhận nuôi cô, thì cô cũng không có ngày hôm nay.
“Tử Hâm à, mấy ngày nay con cũng vất vả rồi.” Một người đàn ông đã trung niên đi đến bên cạnh vỗ vai cô. “Lê Hiên cũng sắp về đến rồi, nơi này cũng không còn có việc gì nữa. Nếu như con cảm thấy mệt, hãy về nghỉ ngơi trước đi.”
Lê Tử Hâm quay sang nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh, ảm đạm cười: “Chú Lê...” Cô có thể thoải mái gọi một tiếng ông nội, nhưng vẫn không thể gọi con trai của ông nội một tiếng “ba“. Trong lòng cô, người nhận nuôi và dạy dỗ cô vĩnh viễn chỉ có một mình ông nội mà thôi.
Bởi vì ngoại trừ ông nội ra, từ nhỏ tới lớn ở nhà họ Lê này chưa từng có một ai từng quan tâm tới cô. Cô cũng không oán trách gì, thân phận của mình như thế nào cô hiểu rất rõ.
Ngôi nhà này về sau sẽ có thêm một chủ nhân nữa, người đó chính là thiếu gia nhà họ Lê - Lê Hiên. So với Lê Hiên, thì cô cũng chỉ là một người không có quan hệ máu mủ.
Lê Tử Hâm luôn hiểu rõ điều này. Mặc dù vậy, nhưng cô vẫn cảm kích người nhà họ Lê. Bởi vì cô không ngờ, vào lúc ông nội mất họ vẫn đồng ý coi cô là người nhà họ Lê, để cho cô có thể đưa tiễn ông nội.
“Vâng, nếu không còn việc gì. Con xin về trước.” Lê Tử Hâm khôn khéo gật đầu, có lẽ quan hệ của cô và nhà họ Lê nên kết thúc tại đây.
Lê Hiên... Không ngờ trong lòng cô lại hiện lên hai chữ này, trong đầu cô hiện lên một bóng dáng nho nhỏ, cầm trong tay một con diều hình con bướm màu tím. Ngón tay trắng noãn chỉ vào cô, làm ra vẻ mặt đầy chán ghét, nhưng mà miệng vẫn nói, muốn chơi thả diều với tôi không?
Cô cúi đầu khẽ cười. Vừa đi ra đến sảnh chính, lại bị Lê Diệu Hoa gọi lại: “Tử Hâm, ngày mai con có rãnh không?”
Lê Hâm có chút mơ hồ, gật đầu tỏ ra là mình có thời gian, “Chú Lê... Có chuyện gì sao?”
“Ngày mai con quay về nhà, gặp mặt Lê Hiên một lần đi.”
Trái tim của Lê Tử Hâm khẽ run lên, cô vẫn luôn cho là mình không còn lý do gì để qua về nhà họ Lê, không thể ngờ là bây giờ Lê Diệu Hoa lại tự động mời cô trở về gặp Lê Hiên.
“Tử Hâm?” Lê Diệu Hoa không thấy cô trả lời, lại gọi cô một lần nữa.
Lê Tử Hâm vội vàng gật đầu, nói: “Vâng. Con biết rồi.”
Lúc Lê Tử Hâm ra khỏi nhà lớn của họ Lê, thì có một chiếc xe lướt qua cô, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn. Chiếc xe đó chạy rất nhanh vào bên trong, chỉ trong chốc lát liền biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Lê Hiên vừa về tới nhà thì đã nghe một tin tức làm cho anh rất tức giận.
“Cái gì? Hôn ước?” Trên trán của Lê Hiên nổi đầy gân xanh, lửa giận không thể kìm chế cứ trào ra.
Tạ Tú Quyên vội vàng kéo con trai ngồi xuống sofa, “Tiểu Hiên!”
“Mẹ, rốt cuộc mọi người muốn gì?” Lê Hiên cố gắng hít thở sâu vào, bình tĩnh ngồi xuống.
Luật sư đang đứng trước mặt anh, ông đẩy gọng kính đen lên, lặp lại lời nói một lần nữa: “Dựa theo di chúc của Lê lão gia. Cháu trai của họ Lê - Lê Hiên phải cưới cháu gái mà ông đã nhận nuôi từ nhỏ ở cô nhi viện - Lê Tử Hâm. Còn nữa, hai người phải sống chung với nhau từ nữa năm trở lên, mới có thể thừa kế toàn bộ tài sản của họ Lê, nếu không 80% tài sản của họ Lê sẽ quyên góp cho quỹ từ thiện...”
“Đó là lý do sao? Chỉ vì 80% tài sản mà mọi người bắt con phải đi cưới một người phụ nữ chưa từng gặp mặt?” Quá buồn cười! Lê Hiên cười lạnh, không biết ông nội rốt cuộc muốn cái gì nữa. Người cũng đã đi rồi, vậy mà cũng không để cho người khác được yên tĩnh.
“Cái gì chưa từng gặp mặt. Tử Hâm... Lê Tử Hâm, chẳng phải con đã gặp mặt rồi sao?” Tạ Tú Quyên nhìn thấy con trai không hài lòng, mới vội vàng giải thích.
À, tên này anh đã từng nghe qua! Lê Hiên căm hận nhớ lại, mười hai năm trước đã từng gặp qua một cô bé, dáng vẻ ngu ngốc, bộ dạng thì thẹn thùng nhìn rất khó coi. Cả người chỉ mặc toàn quần áo cũ, trên đầu thì thắt hai bím tóc một cao một thấp. Mới vừa nhớ lại thôi mà anh đã thấy sợ, một người như vậy mà muốn làm vợ của anh?
Thấy sắc mặt của Lê Hiên ngày càng kém, Lê Diệu Hoa vội vàng nói: “Tiểu Hiên. Con và Tử Hâm đã không gặp mười hai năm rồi, dĩ nhiên sẽ không nhớ rõ con bé, cho nên... Cha đã bảo Tử Hâm trở về cho con gặp mặt.”
“Gặp mặt?” Lông mày của Lê Hiên nhíu lại, khinh thường hừ lạnh nói: “Cha đừng có làm vậy được không?” Thật sự gặp anh phải gặp cô ta sao?
“Tiểu Hiên, con đừng suy đoán nữa. Tử Hâm là một cô gái tốt, cho dù thế nào đi nữa con cũng phải gặp con bé một lần. Ông nội con đưa ra yêu cầu như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân gì đó.”
Lê Diệu Hoa bất đắc dĩ mà lắc đầu, trong lòng ông rất rõ, từ nhỏ Lê Hiên đã lớn lên ở Mỹ. Nhất định sẽ không chịu chấp nhận sự sắp xếp này, nhưng mà...
“Tiểu Hiên, cho dù như thế nào đi nữa, con cũng phải gặp mặt con bé một lần. Có thích hợp hay không, chuyện này chúng ta sẽ nói sau.” Tạ Tú Quyên thuyết phục con trai, bây giờ chỉ hy vọng con trai có thể nhìn Tử Hâm thuận mắt, như vậy mới có thể thay đổi sự cố chấp của nó.
“Vâng!” Lê Hiên cao giọng đáp.
Cha mẹ của Lê Hiên kinh ngạc, không thể ngờ con trai của mình lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy.
“Nhưng mà... Con xin nói trước, gặp thì gặp, còn về sau còn có chấp nhận hay không, đó là chuyện của con.” Lê Hiên nói xong thì đi thẳng ra ngoài cũng không thèm quay đầu nhìn lại.
“Tiểu Hiên, con mới vừa trở về, bây giờ con đi đâu nữa?” Tạ Tú Quyên nhìn bóng lưng của Lê Hiên, chỉ biết thở dài, trong lòng bà thầm nghĩ, khó trách cha càng ngày càng yêu thương con bé đó.
“Con đi gặp mấy người bạn. Mẹ không cần quản con nữa!” Lê Hiên đưa lưng về phía cha mẹ mình, giơ tay vẫy vẫy hai cái.
Tại quán bar 'Bóng đêm'
“Này này, Lê Hiên, cậu thật sự... muốn đi coi mắt sao?” Lý Tường Vĩ đi ra từ phía sau Lê Hiên, duỗi một cánh tay ôm lấy cổ anh, cười nói: “Lần này cậu trở về, không phải là đi coi mắt thật chứ?”
“Ha ha... Cái gì mà coi mắt.” Liêu Gia Kỳ ngồi ở bên cạnh Lê Hiên lấy khủy tay chọc chọc vào anh, trêu đùa nói: “Người đó là vợ chưa cưới của cậu ấy, còn coi cái gì...”
“Hai người các người đừng có đổ thêm dầu vào lửa.” Lê Hiên cầm một ly rượu màu tím nhạt đặt ở trước mặt lên uống một hơi cạn sạch, “Thật ra mình không hề muốn gặp cô ta. Đừng nói chi đến vợ chưa cưới, hay là chuyện kết hôn...”