Lần Đầu Giao Dịch

Chương 4: Chương 4: Chương 2.2




Ở nhà họ Lê, từ Lê Diệu Hoa cho tới Lê Hiên, không ai coi cô là người nhà họ Lê mà đối xử. Về điều này, làm sao Lê Tử Hâm lại không nhìn ra, đương nhiên cô cũng không có tranh giành gì, bởi vì cô có lập trường riêng của chính mình.

“Rất tốt ạ. 'Ông nội' vẫn luôn đối xử tốt với con.” Lệ Tử Hâm gật gật đầu, vẫn không quên nói thêm hai từ 'ông nội'.

Lê Diệu Hoa nghe xong thì gật đầu, rõ ràng cô đã đặt 'ông nội Lê' và 'nhà họ Lê' ngang bằng nhau. “Tử Hâm à, con rất tôn trọng ông nội đúng không?”

Lê Tử Hâm đáp lại một tiếng, coi như là đồng ý rồi.

“Cho nên, nếu như ông nội có tâm nguyện gì con cũng nhất định sẽ nghe theo có đúng không?” Lê Diệu Hoa có chút vội vàng, tiếp tục nói: “Trong di chúc của ông nội con có viết về chuyện của con và tiểu Hiên. Đây rõ ràng là hi vọng của ông, cho nên... con có cần không nên phụ lòng hi vọng của ông nội không? ...”

Lê Tử Hâm yên lặng nghe Lê Diệu Hoa nói, cuối cùng thì cô đã hiểu rõ. Rốt cục là ông có ý gì.

“Chú Lê không cần nói như vậy. Con hiểu rõ ý của chú, đúng là con rất tôn trọng ông nội, cũng hi vọng hoàn thành tâm nguyện của ông. Nhưng mà chú nên hiểu rõ, cho dù là tâm nguyện của ông nội đi nữa thì con cũng hiểu rõ một điều, đó là ông nội sẽ không ép con làm những chuyện mà con không thích.” Lê Tử Hâm tương đối có tự tin mà nói.

Lê Diệu Hoa hơi cau mày, dĩ nhiên là có chút không hài lòng với câu trả lời của cô: “Tử Hâm à, chú không tin con thực sự không có tình cảm với Lê Hiên?”

Lê Tử Hâm nắm chặt góc áo của mình, nụ cười có chút không được tự nhiên: “Chú Lê đang nói gì vậy? Không phải là con mới gặp mặt Lê Hiên sao? Làm sao mà có tình cảm được chứ...”

“Chú thấy không phải như vậy.” Lê Diệu Hoa dễ dàng phát hiện ra dáng vẻ khẩn trương đang cố che giấu của Lê Tử Hâm. Ông không khỏi bật cười: “Tử Hâm. Chú nhớ lúc con còn nhỏ rất thích dính lấy Lê Hiên.”

Lê Tử Hâm bị Lê Diệu Hoa nói như vậy hai gò má liền ửng đỏ, cô cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, lắc đầu nói: “Chú Lê đừng nói như vậy, đó là chuyện lúc trước. Bây giờ con không nhớ rõ nữa, khi đó con còn nhỏ, biết tình cảm gì chứ...” Trái tim của Lê Tử Hâm càng đập càng nhanh, khi nghe thấy lời Lê Diệu Hoa nói, ký ức không thể quay trở lại đột ngột ùa về.

Tuổi còn nhỏ làm sao có thể nhớ rõ mọi chuyện, làm sao có thể để ý nhau được? Lê Tử Hâm luôn cho rằng mọi chuyện là vậy, nhưng mà khi cô cố gắng phủ định hết mọi chuyện trong quá khứ, thì trong đầu cô lại nhớ rất rõ ràng từng cử động, một cái nhăn mày một nụ cười.

“Tử Hâm! Lại đây nào!” Ông nội vẫy tay với cô.

Đối với Tử Hâm khi tám tuổi, lúc cô mới gặp ông cụ thì vẫn còn cảm thấy có chút sợ hãi. Nhưng mà ông luôn lộ ra nét mặt ôn hòa, làm cho Tử Hâm từ từ buông lỏng cảnh giác.

“Ông nội.” Cô có chút ngượng ngùng đi tới bên cạnh ông nội Lê, đầu vẫn cúi xuống đất như cũ.

Ông nội Lê mỉm cười xoa cái đầu xù xì của đứa nhỏ trước mặt, giọng nói trầm thấp đầy ôn hòa vang lên: “Tử Hâm, từ đây về sau ông sẽ là ông nội của con. Tên của con sẽ là Lê Tử Hâm, trong nhà ông nội có một anh trai nhỏ nhìn rất dễ thương.... Tử Hâm có muốn về nhà cùng với ông nội hay không?”

Ông đang hỏi ý kiến của cô sao? Tử Hâm từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt bồ cầu chớp chớp nhìn ông cụ ở trước mặt. Cô chưa bao giờ nhìn thấy người như vậy ở cô nhi viện này, không phải ông chỉ muốn dẫn cô đi thôi sao, tại sao lại hỏi ý kiến của cô?

Tử Hâm cảm thấy ông cụ này và những người trước kia đến cô nhi viện nhận nuôi hoàn toàn không giống nhau. Trong lòng cô trở nên ấm áp, cô sợ rằng mình sẽ không tìm thấy người tốt như thế này nữa để nhận nuôi cô. Cô đưa tay giữ chặt lấy ống tay áo của ông, Tử Hâm... không đúng, từ nay về sao phải cô là Lê Tử Hâm. Đôi môi cô khẽ cong lên, ra sức gật đầu: “Vâng, con đồng ý!”

Sau đó Lê Tử Hâm được ông dẫn tới một nơi rất lớn, căn phòng rất đẹp. Nhưng mà cô cũng không thấy anh trai nhỏ mà ông nội đã từng nhắc tới.

Rất lâu sau cô mới biết được, thật ra nơi đây không phải là nhà của ông nội. Nơi này là một phần tài sản của ông, như vậy là ông nội có rất nhiều tiền. Tuy nơi này không phải là nhà của ông nội sống, nhưng mà ông nội luôn tới thăm cô, dặn dò bảo mẫu phải chăm sóc cô thật tốt. Lê Tử Hâm cảm thấy cuộc sống như thế này rất vui vẻ, rất hạnh phúc đến nổi cô cảm giác nó không phải là sự thật.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lê Hiên, cô thấy anh là một người con trai dễ nhìn, trắng trẻo nõn nà, tuy là con nhỏ tuổi nhưng mà dáng vẻ lại luôn vênh váo, hất cầm lên nhìn cô.

Lê Tử Hâm vẫn chưa quen với việc gặp mặt người lạ, nên cô vẫn trốn ở sau lưng ông nội Lê. Lén lút quan sát Lê Hiên, gương mặt mềm mại trở nên đỏ ửng.

Lê Hiên nheo đôi mắt đẹp lại, không thèm để cô vào trong mắt của mình. Do ông nội vẫn còn đang đứng ở đây nên anh cũng không tiện nói gì.

“Lê Hiên mau lại đây. Đây là em gái mà ông nội đã nói với con lúc trước.” Ông nội Lê vẫy vẫy tay với Lê Hiên, anh vốn là một tiểu vương tử luôn bướng bỉnh lì lợm giống như Lê Tử Hâm, vậy mà bây giờ lại dịu dàng gật đầu đi tới bên cạnh ông nội và cô.

Lê Tử Hâm cười với Lê Hiên, nhưng mà lại bị anh phớt lờ nên cô liền trở nên lúng túng.

Ông nội sờ đầu Lê Tử Hâm, nói: “Tử Hâm, con tự giới thiệu đi.”

“Em tên là Lê Tử Hâm.” Lê Tử Hâm nghe lời ông nội, gật đầu nói với Lê Hiên đang đứng đối diện.

Lê Hiên nhìn Lê Tử Hâm nói như vậy, anh cũng không tiếp tục phớt lờ cô nữa. Nhưng mà gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, mở miệng nói: “Lê Hiên.”

Hai chữ 'Lê Hiên' chính là câu đầu tiên anh nói với cô.

“Lê Hiên, Tử Hâm là em gái của con. Cho nên con phải nhớ kỹ lúc không có ông nội ở đây, con nhất định phải bảo vệ Tử Hâm thật tốt. Con hiểu chưa?” Ông nội Lê kéo hai đứa bé lại đứng cùng một chỗ với nhau, sau đó trịnh trọng nói với Lê Hiên.

Tuy là Lê Hiên không thích Lê Tử Hâm lắm, nhưng mà khi nghe lời nói của ông nội, thì tư tưởng nam tử hán liền nổi lên. Ra sức gật đầu đồng thời nắm lấy bàn tay nhỏ bé đầy ấm áp của Lê Tử Hâm, kiên định nói với ông nội: “Ông nội cứ yên tâm! Tất nhiên con phải bảo vệ tốt cho em ấy rồi!”

Vào lúc đó, Lê Hiên vẫn còn nhỏ nên cũng không để ý quá nhiều, chỉ thuận miệng nói ra. Có lẽ anh chỉ nghĩ là hứa suôn với ông nội, nhưng mà Lê Tử Hâm lại đem lời này khắc ghi trong lòng.

Ông nội cứ yên tâm! Tất nhiên con phải bảo vệ tốt cho em ấy rồi! Trong đầu cô lại vang lên âm thanh đầy kiên định mà non nớt kia. Lê Tử Hâm than nhẹ một tiếng, cô còn nhớ rõ nhưng không có nghĩa là anh vẫn còn nhớ. Lúc đó anh còn nhỏ, chỉ thuận miệng hứa lung tung mà thôi. Bây giờ anh đã không còn nhớ rõ lời hứa ngày đó rồi, thậm chí anh còn coi cô là người xấu, bụng dạ khó lường.

“Tử Hâm!” Thấy cô phân tâm, Lệ Diệu Hoa mở miệng gọi cô.

“Chú Lê... Thực sự là con không có cách, con không thể làm chuyện trái với lương tâm của mình được.” Lê Tử Hâm khôi phục lại tinh thần, nhìn Lê Diệu Hoa, không còn cách nào mà lắc đầu, “Huống chi... Lê Hiên đối với chuyện này đã cực kỳ bài xích con, cho dù con không ngại...”

“Tử Hâm, con luôn từ chối như vậy, chú không còn cách nào khác là nói thật với con.” Lê Diệu Hoa thở dài, sắc mặt cực kỳ mệt mỏi.

“Thật ra... Gần đây công ty hoạt động không được tốt lắm.” Giọng của Lê Diệu Hoa càng ngày càng trầm xuống, “Rất nhiều tiền vốn không thể chuyển ra ngoài, cho nên...”

“Chú Lê?” Lê Tử Hâm thử dò hỏi, nhìn thấy gương mặt Lê Diệu Hoa hiện lên vẻ mệt mỏi, dáng vẻ đã trở nên già hơn so với trước kia. Cho dù cô không có cảm tình gì với ông, nhưng mà cô vẫn không nhịn được mà có chút mềm lòng.

“Tử Hâm đó là lý do vì sao chú mong con có thể hiểu được, phần tài sản của ông nội... nếu Lê Hiên đồng ý tiếp nhận công ty, thì có thể sẽ giải quyết được tình trạng khẩn cấp của công ty.” Lê Diệu Hoa có chút đau đầu, xoa hai bên thái dương. “Sản nghiệp này là do ông nội con một mình đã xây dựng bằng hai bằng tay trắng. Ông muốn tự tay mình giao cho Lê Hiên, nhưng vào lúc này... Cho nên, Tử Hâm... con đã hiểu chưa? Đối với ông nội, đối với Lê Hiên mà nói, điều này rất là quan trọng!”

Lê Tử Hâm nghe thấy lời của Lê Diệu Hoa mà trở nên ngẩn ra, cô chưa từng nghĩ tới phần tài sản của ông nội lại có tác dụng quan trọng tới vậy? Sản nghiệp của nhà họ Lê.

“Thật sự mọi chuyện nghiêm trọng tới vậy sao?” Lê Tử Hâm nghi ngờ hỏi: “Chuyện này Lê Hiên có biết không?”

“Chú làm sao dám nói cho nó biết.” Lê Diệu Hoa lắc đầu bất đắt dĩ, “Đứa trẻ đó tính cách rất... Nếu nói cho nó biết tình hình bây giờ của công ty thì chắc chắn nó sẽ càng không muốn nhận phần tài sản đó. Chỉ sợ là nó thà rằng để cho công ty phá sản, chứ không muốn nhận phần tài sản này.”

“Phá sản?” Lê Tử Hâm ngồi thẳng người lên, “Thật sự là... mọi chuyện nghiêm trọng tới vậy sao?”

Lê Diệu Hoa không lên tiếng, vẫn nhìn Lê Tử Hâm một lúc lâu. “Tử Hâm, chú xin con, vì ông nội, vì nhà họ Lê, cũng vì Lê Hiên. Xin con giúp chúng ta một lần đi, có được không?”

“Cho nên... Bây giờ chỉ còn có một cách là con phải kết hôn với Lê Hiên để lấy phần tài sản của ông nội sao?” Hai tay Lê Tử Hâm co lại chà xát vào nhau.

“Tử Hâm...” Giọng Lê Diệu Hoa hiện ra sự bất lực: “Tuy con không phải là con gái của chú, chú cũng không có ý định ép buộc con. Chú cũng thật sự là... không còn biện pháp nào khác. Nếu như công ty vẫn còn có thể hoạt động bình thường thì chú cũng có thể dõng dạc mà nói một câu, từ bỏ phần tài sản đó cũng không sao cả.”

“Chú Lê.” Lê Tử Hâm vẫn không thể nhịn nổi khi có người đau lòng, huống chi nhà họ Lê đối với cô ân trọng như núi. Lê Tử Hâm hơi động lòng, nghĩ tới đây quả thật là cô cũng có chút do dự rồi. Cho dù ông nội đã mất, nhưng ông vẫn còn để lại cái gì đó. Sự nghiệp nhà họ Lê là ông đã dùng cả đời để xây dựng, Lê Hiên là cháu trai rất quan trọng đối với ông.

“Nhưng mà... Lê Hiên sẽ không đồng ý đâu.” Lê Tử Hâm chuyển đề tài đến nhân vật chính. Đúng vậy, cho dù là cô đồng ý đi nữa, nhưng mà còn anh thì sao? Kết hôn là chuyện của hai người, nếu như Lê Hiên không đồng ý, chỉ dự vào một mình cô thì phải làm như thế nào?

“Cho nên chú mới cầu xin con!” Lê Diệu Hoa thấy Lê Tử Hâm không tiếp tục từ chối nữa, ngược lại giống như đồng ý giúp ông. Trong mắt ông liền lóe lên một tia chờ mong.

“Cầu xin con. Con có thể làm gì?” Lê Tử Hâm hỏi lại.

“Tử Hâm, chú hy vọng con có thể dọn tới nhà lớn của họ Lê mà sống.” Lê Diệu Hoa nói lên hy vọng của mình, “Có lẽ bây giờ Lê Hiên vẫn chưa đồng ý việc kết hôn, nhưng mà... chú hy vọng hai người các con ở chung một chỗ, tiếp xúc nhiều hơn, dù sao cả hai vẫn còn trẻ. Tình cảm tới cũng nhanh, chú và mẹ của Lê Hiên đều mong hai được có thể sống với nhau. Tử Hâm, con là một đứa trẻ ngoan, chú tin tưởng ông nội làm như vậy chắc chắn sẽ có suy nghĩ của mình.”

Lê Tử Hâm xấu hổ cười, “Thì ra là vậy?” Cô nhớ tới việc Lê Hiên đối xử với mình, Lê Tử Hâm thật sự là không dám tưởng tượng tới tình cảm của anh và cô. Nếu thật sự chuyện đó mà xảy ra, trừ khi sao Hỏa đụng vào Trái Đất rồi. Chỉ là bây giờ anh đang tỏa thái độ chán ghét cô, cô lại phải chủ động đi nịnh bợ anh hay sao?

“Con đồng ý với yêu cầu của chú hay sao? Tốt lắm, chiều nay chú sẽ bảo người tới đón con. Từ hôm nay con sẽ trở về sống ở nhà họ Lê, cũng không cần phải đi làm.” Lê Diệu Hoa không cho Lê Tử Hâm có bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào, sau đó nói: “Bây giờ con đi xin nghỉ đi! Mau trở về thu dọn đồ đạc.”

“Nhưng mà...” Lê Tử Hâm muốn mở miệng nói sẽ suy nghĩ lại, nhưng không biết vì sao, nghĩ đi nghĩ lại cô không thể nói lên lời từ chối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.