Sau đó
chúng tôi tới một quán trà âm nhạc, uống trà, nói chuyện, anh ta nói
không nhiều nhưng rất có sức hấp dẫn, thu hút tôi nói không ngừng, anh
ta ngồi nghe.
Từ hôm đâm
phải tôi, tới buổi triển lãm, cho tới việc anh ta đổi công tác, rồi
chuyến du lịch Seattle, chủ đề chung của chúng tôi cũng không ít.
Thế nhưng
không ai nhắc lại chuyện hôm đám cưới và chuyện đi xem mặt của tôi. Ngay cả tôi nói chuyện vui quá cũng quên mất, ngốc quá nên lại tâm sự với
người anh em mới quen này.
Giữa chừng
mẹ tôi gọi điện điều tra, tôi nói đi công việc, lát nữa sẽ về. Nghe xong điện thoại thấy sắc mặt anh ta không vui, cứ nghĩ là do tôi nói dối nên tôi vội vàng giải thích, nếu như tôi kể đang nói chuyện với bạn bè thì
bố mẹ tôi sẽ truy hỏi.
Anh ta ừ
một tiếng. Xem ra tôi không thể nói dối được rồi. Sau đó anh ta nói với
tôi, sở dĩ anh ra sầm mặt lại là vì lúc tôi nghe điện thoại anh ta nhìn
thấy nhẫn của tôi… Thời gian
trôi nhanh quá, đã 12 giờ đêm rồi, quán trà cũng sắp đóng cửa, tôi nói,
về nhà đi. Anh ta nói về nhà anh ta ngồi một lúc, cũng ở gần đây, cho
biết nhà biết cửa.
Chắc là do nhận đồ của người ta rồi nên tôi cũng ngại từ chối, nên nói “Cũng được”.
Lên xe tôi
mới hối hận. Quen người ta tổng cộng chưa đến nửa ngày, cho dù đòi
người ta 500 vạn, còn nhận của người ta dây chuyền rồi, sao đó nửa đêm
canh ba theo người ta về nhà, tôi là loại người gì thế này. Tôi trúng tà rồi chắc.
Tôi phải mau chóng nghĩ cách thoát thân mới được. Nhà anh ta quả nhiên rất gần, tôi còn chưa tìm được lý do thì đến nơi rồi. Thực ra không phải nhà anh ta mà chỉ là căn phòng anh ta thuê thôi. Chỉ có một
mình anh ta.
Dừng xe một cái anh ta đi ra sau cốp xe, tôi đang bận nghĩ xem có nên xuống xe hay
không, thế nhưng cũng không thể cứ ngồi mãi trên xe người ta được.
Nghe thấy anh ta lục cục sau xe tôi vội vàng xuống xe định giúp đỡ, tôi vốn là người nhiệt tình mà.
Thấy anh ta lôi ra một vali to, tôi sững lại, không phải định tặng tôi đấy chứ? Sao mà món quà to thế?
Không phải anh ta vừa về từ Seattle đấy chứ?
Tôi nói: “Anh vẫn chưa về nhà?”.
Anh ta đáp: “Hôm nay vừa về sau đó vội tới công ty giải quyết mấy việc, rồi đi đón cô”. “Uh”… tôi không biết phải nói gì nữa, tại sao anh ta lại làm thế chứ? Tôi có
chút cảm động, lại có phần hoảng sợ, lại cảm thấy mình kéo dài thời gian tới 9h, khiến anh ta 24 giờ không được nghỉ ngơi gì, đúng là mình có
chút quá đáng… sững lại hồi lâu, tôi cảm thấy nên thể hiện thành ý của
mình, trong lòng vô cùng cảm động, nhưng cũng có chút bất an, tôi thốt
ra một câu mà chưa qua sự kiểm duyệt của bộ não: “Anh khách khí quá”.
Nói xong
tôi thấy mình ngu quá đi mất, thầm chửi bản thân, “Cái gì chứ, ***(tự
mắng) mày có biết nói chuyện không thế hả, nhiều câu khách sáo thế sao
mày lại nói một câu miệng lừa đối với mõm ngựa thế này chứ?” Anh ta ừ
một tiếng, dường như không hiểu ý tôi, thực ra tôi cũng có nghĩ gì đâu,
nhưng tôi đã linh hoạt tìm ra lý do không tới nhà anh ta rồi.
“Vậy anh mau về nhà nghỉ ngơi đi, tôi không làm lỡ thời gian của anh nữa, muộn thế này rồi.”
Tôi muốn mau chóng chuồn, hôm nay cũng là ngày cần phải kết thúc nhanh gọn.
Anh ta kéo
giật tôi lại suýt nữa thì đâm vàp vali, anh ta mau chóng túm lấy tay tôi rồi giơ nó lên trước mặt, nhìn chằm chằm tôi, không đến mức hung hãn
nhưng cũng không thân thiện chút nào, từng chữ từng chữ rành rọt:
“Lần sau tôi đi công tác về có phải em sẽ kết hôn không?”. Đầu óc tôi hôm nay không dễ điều khiển, anh ta xoay 180 độ khiến nó thêm choáng,
thấy gương mặt anh ta chình ình trước mặt, thêm anh ta đang trợn mắt,
túm tay tôi phát đau, giống như bắt trộm tại trận vậy, tôi không hiểu
tình thế ra sao, chỉ nghe thấy một câu không đầu không cuối như thế,
cũng không hiểu sao tự dưng anh ta lại đột ngột hỏi vậy nữa. Tôi không
tìm được nguyên nhân tại sao anh ta lại đột nhiên trở nên thay đổi thái
độ như thế, tôi có thể không làm rối chuyện này sao? Tư thế này cảu anh
ta giống như sắp đánh tôi vậy. Tôi nghĩ chắc do đêm khuya vắng người anh ta mới từ một người lịch sự lễ độ trở nên thú tính, nếu tôi bị anh ta
diệt khẩu chắc phải ngày hôm sau mới được phát hiện, tự nhiên trong lòng cảm thấy lạnh toát.
Tuyệt đối
không được chọc giận một tên cầm thú. Không nhớ là ai đã nói nữa, dù sao tôi cũng nhớ ra câu này rồi. Cứ đồng ý với anh ta là xong, mau mau sống sót trở về. Hàn Tín còn phải chịu nhục, Tư Mã Thiên bị cung hình còn
viết sử ký, tôi chả nhẽ không bằng người xưa sao”?
“A, chuyện
này ai biết được chứ?”. Tôi hồ đồ vừa đáp vừa nhìn sắc mặt anh ta, tôi
toát mồ hôi, anh ta cũng không có ý buông tay tôi ra.
“Tôi, cũng không rõ lắm….”.
“Kết hôn
mà, anh tình tôi nguyện…” thấy sắc mặt anh ta sầm lại tôi vội chữa: “Kết hay không kết thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
Tôi sợ quá
sắp phát khóc rồi, nhưng dù sao cũng không được tỏ ra yếu thế trước mặt
kẻ ác (thầy giáo dạy thế). Nhưng giọng tôi đã ầng ậc nước, cuối cùng
cũng thốt lên được:
“Anh làm gì thế, buông tôi ra, tôi muốn về nhà”.