Lần Đầu Tiên Trái Tim Biết Rung Động

Chương 13: Chương 13




Ắt….xì iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, sụt sịt

- Bồ sao thế, chưa khỏi ốm sao- Dung hỏi Trúc

- Đâu có, tự dưng hắt xì ah, chắc có người đang nói xấu mình đây (chắc là cái tên “ma giáo” đáng ghét đó) – Trúc nghĩ

- Có người đang nhớ thì có hí hí – Dung che miệng cười khúc khích

- Lấy đâu ra chứ, thui bồ học đi – Trúc lè lưỡi cười với Dung

(Bắt đầu từ đoạn này tui đổi xưng “cô” thành “nó” nhá)

Tan học Dung muốn Trúc về nhà mình thêm mấy hôm nữa, nhưng Trúc từ chối, dù gì nó cũng làm phiền nhà Dung 3 hôm rồi, ở đây ai cũng tốt với nó khiến nó cũng bối rối, hơn nữa nó cũng nhớ nhà, nhớ vườn hoa của nó, không biết trong lúc vắng nhà cái tên kia có chịu tưới tăm gì ấy cái cây không nữa. Sau 1 hồi thuyết phục Trúc không đc Dung đành để Trúc về mà trong lòng buồn xo, lái xe trở Trúc và Dung về. Thấy mặt Dung chảy dài ra, Trúc vừa bùn cười vừa ngại

- Thôi, bồ đừng xụ mặt ra với mình mà, cuối tuần mình sẽ qua nhà bồ chơi với bồ và bác Lê chịu chưa – Trúc dỗ dành

- Thật chứ? – Dung cười tươi rói như đứa trẻ đc cho quà

- Thật mà, bây giờ mình cũng phải về nhà nữa, nhà cửa để không thế sao đc, đúng không nào. Hơn nữa sách vở cũng để ở nhà nốt.

- Ừ, thôi đc rồi, nhưng bồ hứa cuối tuần qua mình chơi rùi đó – Dung cười toe

- Hứa mà, thui về đến nhà mình rồi, hay bồ vào nhà mình chơi cho biết nhà đã – Trúc đề nghị

- Hok đc rùi, hôm nay papa đi công tác về, mình định hôm này giới thiệu bồ với papa đó, papa biết bồ là con chú Khánh sẽ vui lắm đây, để hôm khác qua nhà bồ chơi nhá- Dung xịu mặt

- Ừ thôi bồ về sớm đi kẻo bố mong, hôm nào mình sẽ sang chơi và gặp bố bồ chịu chưa tiểu thư.

Dung về rồi, Trúc đi vào nhà, nó thật sự rất nhớ ngôi nhà của nó, tuy chỉ mới ở có 1 thời gian ngắn nhưng nó đã cảm thấy thân thiết với ngôi nhà này rồi. Nó ngó qua vườn hoa thấy mấy bông hoa đã nở, vườn hoa có vẻ đc tưới tắm hàng ngày nên vẫn xanh mơn mởn trái với suy nghĩ ban đâu của nó là vườn hoa sẽ xơ xác héo hon.

“Tên này cũng đc đấy chứ” – Trúc mỉm cười, có Hoàng cũng không đáng ghét như mình nghĩ

Trúc vào nhà bắt tay vào dọn dẹp, nhà cửa 3 hôm không đụng đến đã thấy hơi bụi rồi, sau khi dọn dẹp tinh tươm, rồi tính đi tý nữa ra siêu thị big C, nghe nói siêu thị này đang khuyến mại nhiều lắm, đằng nào nó cũng cần mua ít đồ, và dù gì cũng phải ăn mừng cho việc sức khỏe đã hồi phục chứ. Nghĩ là làm, Trúc thay đồ đi mua, nó mặc 1 chiếc quần ngố trắng, áo pull đen in hình pucca rất dễ thương, tóc buộc cao còn tóc mái để nguyên, đi 1 chiếc giày cũng trắng nốt. Trông Trúc lúc này rất là khỏe khoắn đáng yêu. Vừa ra đến cổng thì Hoàng về, nhìn thấy bộ dạng Trúc lúc này trông khác hẳn ngày thường, sao mà con nhỏ đó dễ thương thế, không son phấn mà sao lúc nào cũng xinh xắn thế này

- “Cây tre” cô đi đâu thế? – Hoàng hỏi

- Tôi đi đâu cũng phải báo cáo với anh sao – Trúc vẫn giận chuyện hồi sáng

- Thì thôi, là hàng xóm hỏi thăm không đc sao – Hoàng tiu nghỉu

Nhìn thấy bộ dạng của Hoàng, Trúc chợt thấy mình hơi áy náy, dù sao anh ta cũng đã giúp mình mà

- Tôi tính ra siêu thị mua ít đồ

- Mà cô tính đi siêu thị bằng xe bus hả, biết đi chuyến nào chưa mà đi

Ừh nhỉ, từ hồi ra đây Trúc chỉ đi mỗi chuyến xe bus đi từ nhà về trường, từ trường về nhà, đã có dịp đi đâu đâu, cũng chằng biết siêu thị nó ở chỗ nào nữa, híc híc. Thấy Trúc nghệt mặt ra, trông Trúc lúc này rất ngố, Hoàng nén cười.

- Đúng là cây tre ngốc, thôi lên xe đi, tôi chở cô, mà cô tính đi siêu thị nào thế,

- Big C, nghe nói ở đây đang khuyến mại nhiều mặt hàng lắm – nó cười toe (nụ cười dễ thương nhất quả đất)

Hoàng chợt đỏ mặt, nó lảng đi:

- Ờ, cũng ngay gần đây thui, mà sao cô không lên xe đi

- Nhưng tôi sợ cái xe của anh lắm, trông như khủng long i

- Chẳng phải cô cũng đã ngồi trên này rồi sao, cô có lên nhanh không, tôi đổi ý bây giờ – Hoàng gắt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.