Trúc đang ngồi gặm bánh mì trong lớp thì thì 1 tên con trai hớt hải chạy vào
- Đại tỷ, tụi trường mình bị mấy thằng bên trường P chặn đường đánh, mấy đứa con gái trường mình đi qua đường đâý đều bị bọn nó trêu gẹo hết. Chúng nó có vẻ đang thách thức chúng ta đó. Hôm qua nghe thằng bị đánh kể lại là thằng đại ca hẹn ngày mai tan học gặp nhau ở bãi đất trống sau công viên đó, nó nói không đứa nào không đến đứa đó là con rùa
- Hả? Có phải là thằng Cường “híp” không – Trúc nghiến rắng ken két
- Đúng đó đại tỷ, giờ tính sao
- Tính cái gì nữa, phải cho chúng nó biết là trường này không dễ bắt nạt, không phải thích làm gì thì làm
- Vậy để e đi báo hội đàn e nha tỷ
- Ừh, Trúc phẩy tay
Long từ đâu bước vào, ngồi cạnh Trúc, nhìn thấy Long, Trúc mừng rỡ khác hẳn thái độ lúc nãy với thằng đàn e
- Long! Ăn gì chưa, ăn bánh mỳ hok – Trúc đưa bánh cho Long
- Long hok đói, chuyện lúc nãy đó mà….- Long ngập ngừng
- Sao? Trúc ngước con mắt đen lay láy lên nhìn Long
- Trúc… lại đi… đánh nhau sao
- À, chẳng qua là đi dạy bảo lại cái bọn không biết điều, tụi nó o ép học sinh trường mình quá, Trúc nhịn lắm rồi, hôm nay phải gặp mặt để nói chuyện cho ra lẽ
- Nhưng mà…. Long lo lắm, Long có linh cảm không tốt lắm – Long bối rối
- Linh cảm sao cơ, lần nào Trúc đi Long chả nói thế – Trúc cười xuề xòa
- Không, Long nói thật đấy, Trúc đừng đi đc không, thực sự Long có linh cảm rất xấu- Long nài nỉ
- Thôi nào Long ( đối với Long Trúc luôn dịu dàng mà), Trúc hứa với Long chỉ đi nốt lần này thôi, sau khi dẹp loạn 12 sứ quân xong Trúc sẽ rửa tay gác kiếm. Ok – Trúc nháy mắt
- Nhưng…
- Thôi không nhưng nhị gì cả, vào lớp rồi kìa
Long quay ra nhìn Trúc, thực sự thằng bé rất lo cho con nhóc này, không hiểu sao tối qua nó nằm mơ thấy Trúc nắm bất tỉnh, trên đầu là 1 vết thương đang chảy máu , Long gọi nó mãi mà nó không dậy, đến lúc tỉnh dậy Long mới thở phào đó chỉ là giấc mơ. Hôm nay nghe tin Trúc đi gặp bon côn đồ bên trường P, Long đã nổi da gà, chỉ nghĩ lại giấc mơ tối hôm trước là nó đã thấy lạnh hết người. Đối với nó Trúc là 1 phần rất quan trọng, nó không muốn mất con bé, mỗi lần Trúc nói là đi “dẹp loạn” là hôm đó Long hồi hộp mất ăn mất ngủ. Lần nào xin đi cùng con bé cũng không cho, chỉ khi thấy con bạn yêu quí trở về bình an thì nó mới thờ phào nhẹ nhõm. Mỗi lần con nhỏ bị thương thì Long lại suýt xoa, đau đớn như thể người bị thương là nó vậy. Lần này không đc, nhất định nó phải đi cùng Trúc, nó sẽ lén đi theo, nó sẽ làm bất cứ việc gì để bảo vệ cô bạn gái nó yêu quí nhất.
5 giờ chiều này hôm sau, tại bãi đất trống sau công viên, bên trường P đã có mặt. Con nhóc đến dẫn theo 1 đám lâu la của nó, trông nó chả có vẻ gì là sợ cả
- Ôi tường gì, hóa ra đại ca của trường C lẫy lừng lại là 1 con nhóc hả ha ha ha – Cường “híp” cười lớn- Một lũ núp váy đàn bà
- Con nhóc nào, mày ăn nói cho cẩn thận kẻo tý về nhà không còn răng mà nhai cháo đó – Trúc lạnh lùng nói, ánh mắt con bé lạnh băng nhìn chằm chằm vào đối thủ
- Con này bạo mồm gớm, tý đừng khóc kêu anh tha cho nhé, hay làm bạn gái anh đi anh tha cho – Cường cười “nham nhờ”
Trúc không nói gì, nó lừ lừ nhìn đối thủ và tiến về phía Cường “híp”, Cường “híp” chợt tắt nụ cười, tự dưng nó thấy ớn ớn khi nhìn vào ánh mắt của con nhỏ. Nhưng là 1 đại ca nó không thể tỏ thái độ lúng túng trước đàn e đc
- Tại sao chúng mày toàn gây sự với học sinh trường tao, hôm trước mày đánh đàn e tao đó biết không – Trúc hỏi mặt không biến sắc
- Tao thích thế đây, nhìn chúng nó ngứa mắt lắm, tao sẽ vẫn cứ làm như thế đó- Cường “híp” vênh váo
- Mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không – Trúc vẫn nhỉn thẳng vào đối thủ với ánh mắt sắc lẻm như dao
- Mày đang đụng vào ổ kiến lửa rồi đây – Cường bắt đầu tức, khuôn mặt nó bắt đầu đỏ gay lên, có vẻ nó đang mất uy khi cãi nhau với 1 đứa con gái như thế này
- Tao sẽ phá tan ổ kiến lửa của chúng mày và nhai đầu con kiến chúa cho xem
Dứt lời, Trúc rút chiếc côn nhị khúc của mình ra oánh thằng vào mặt Cường “híp” làm nó choáng váng xây sẩm mặt mày. Lũ đàn e thấy vậy liền xông vào
- Đứa nào muốn chung số phận thì vào đây – Trúc hét lớn đồng thời múa côn tít mù khiến thằng nào cũng rén.
Đòn phủ đầu của Trúc quả thật lợi hại khiến cho lũ trường P không kịp trở tay, đàn e của Trúc thấy vậy như tiếp thêm sức mạnh lao lên, lũ trường P thì như rắn mất đầu đánh loạn xạ ngầu. Trúc hạ từng tên không quá khó khắn (quả không hổ danh thủ lãnh), khuôn mặt thiên thần của nó bấy giờ trông y chang sát thủ. Đang không để ý thì Cường “híp” lồm cồm bò dậy cầm 1 chiếc gậy đi về phía nó, nó giơ chiếc gậy cao lên nhằm thằng con nhóc mà đánh.
- Đại tỷ!!!!!!!!!!Coi chừng đằng sau
- Bốp!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Đã quá muộn, con nhóc nhắm tịt mắt vào theo phản xạ nó giơ 2 tay ra đỡ, nhưng chỉ nghe thấy 2 tiếng “bốp” và “tiếng hét thảm thiết’ của ai đó. Nó mở mắt ra, 1 thân hình đổ sụp xuống như 1 cây chuối trước mặt nó, là Long. Long đã lao ra đỡ đòn cho nó. Con bé ngỡ ngàng, sau vài giấy định thần nó lao ra phía Long, trời ơi, sao tim nó đau thế, người nằm dưới đất là Long bị đánh là Long mà sao nó có cảm giác là nó chính là người bị đánh vậy. Nó gào lên
- Long ơi!!!!! Tỉnh lại đi…hức hức…Trúc đây…. Tỉnh lại đi, đừng làm Trúc sợ… đừng chết Long ơi hu hu hu – Nước mắt con bé đã nhạt nhòa trên khuôn mặt xinh đẹp của nó
Long mở mắt ra nhìn nó, thấy con bé không sao, nó mỉm cười rồi bất tỉnh. Trên đầu nó, máu chảy ròng ròng, chảy ướt cả áo của con bé
- Đừng ngủ mà Long…tỉnh dậy nhìn Trúc nè….đừng ngủ lúc này mà Long….hức hức ….hu hu..- Con bé cứ ngồi ôm chặt Long vào lòng mình, nó sợ Long sẽ biến mất khỏi thế gian này, nó nhận ra là Long quan trọng với nó biết bao
Nó quay lại nhìn đám người đang chết sững lại trước hành động của nó, đám đàn e chưa bao giờ thấy nó khóc vậy mà hôm nay nó khóc ngon lành trước 1 lũ người
- Còn đừng đấy sao? Mau gọi cấp cưu đi- Nó gào lên
Cả lũ quên mất là đang đánh nhau liền cuống cuồng gọi cấp cứu, nó quay ra nhìn Cường ‘híp” lúc này đang te tua vì bị tụi đàn e của nó nện
- Nếu Long mà có làm sao, tao thề rằng cuộc sống của mày trong suốt quãng đời còn lại sẽ đau khổ hơn là địa ngục đó – Trúc ném ánh nhìn căm hờn của về phía Cường
Xe cấp cứu đã đến, bác sĩ đưa Long vào bệnh viện, nó cứ nắm chặt tay Long, nước mắt như mưa, chỉ đến khi đến phòng cấp cứu nó mới chịu buông tay thằng bé ra. Nó ngồi ngoài, trái tim quặn thắt, tất cả là tại nó, tại cái tính hiếu thắng của nó mà Long phải ra nông nỗi này, đáng lẽ người nằm trong kia là nó vậy mà… Nếu Long có mệnh hệ gì nó làm sao sống nổi, cuộc sống còn lại của nó sẽ sống trong ăn năn mãi mãi. Bô mẹ Long đang ở Mĩ, làm sao bấy giờ, nó đã gọi cho bố nó
- Trúc, Long đâu con, Long có sao không- ông Khánh lao đến
- Huh u oa oa, hức hức, tại con, tất cả là tại con, tại con mà Long ra cơ sự này, con ân hận lắm – Trúc òa khóc nức nở
Ông Khánh giận con lắm, nhưng nhìn con bé khóc đau đớn như vậy, có trách nó cũng không ích gì
- Đừng khóc nữa con, Long sẽ không sao đâu, Long là người tốt mà, nó sẽ không sao đâu- Trong lòng ông cũng như thiêu như đốt- Bố đi báo bố mẹ Long đã
Khoảng 2 tiếng đồng hồ sau cửa phòng cấp cứu mở ra, Trúc và ông Khánh lao ra
- Bác sĩ ơi, bạn con sao rồi, hức hức, sao bạn í cứ ngủ mãi thế – Trúc mếu máo
- Rất may là cậu bé đã qua cơn nguy hiểm, cậu bé bị dập não nhẹ, chúng tôi cần theo dõi thêm là có máu tụ gì nữa không.