Lần Đầu Tiên Trái Tim Biết Rung Động

Chương 34: Chương 34




- Nó và Trúc là bạn từ thủa thanh mai trúc mã đó, từ hồi con nhỏ còn trong Nam lận – Hùng nói tiếp

- Sao mày biết? – Hoàng bật dậy (cứ nghe đến Trúc là như thế)

- Nghe nói hồi trước thằng nhóc còn cứu mạng Trúc 1 lần đến nỗi suýt chết đó

- Mày lấy thông tin đó từ đâu ra, chắc chắn không đó?

- Chắc, từ Dung, hôm trước tao có đề cập vấn đề đó thì Dung kể như thế

- Thảo nào, “gà tre” lại thân thiết với thằng nhóc đó như vậy- Hoàng tức tối

- Ừh, chả trách, con nhỏ lúc nào cũng cười tươi với thằng nhóc đó như thế – Hùng tủm tỉm

- Mày thôi đi nhá, tao chưa đủ tức hay sao? Mà mày vừa nói nó là con trai tập đoàn nào cơ?

- Tập đoàn Hùng Long

- Hả? Tập đoàn Hùng Long, nó đi du học Mĩ về ah, thảo nào tao chưa găp mặt nó bao giờ

Tập đoàn Hùng Long và tập đoàn Vương Hoàng (của gia đình Hoàng) là 2 tập đoàn lớn nhất nhì nước, xét về khía cạnh thế lực thì Long chả kém gì Hoàng. Hoàng cứ ngồi thừ ra

- Chỉ là bạn thân thôi mà, phải không mày- Hoàng ngu ngơ hỏi

- Mày đúng là ngốc xít, mày không thấy ánh mắt chúng nó nhìn nhau “tình thương mến thương” như thế nào ah, nhất là cái thằng nhóc đó – Hùng nhăn nhó

- Vậy…vậy tao phải làm sao – Hoàng tiu nghỉu

Nhìn bộ mặt ỉu xìu của thằng bạn, Hùng vừa thấy tội vừa thấy buồn cười

- Tuy nhiên cũng không phải là không có cách – Hùng tiếp

- Là sao???? Hoàng mắt rực sáng lên

- Bây giờ mày nên dùng chiến thuật đánh vào tâm lý, để lại ấn tượng trong lòng con nhỏ, chứ cái cách mà dùng mĩ nam kế của mày có vẻ không ổn, con nhỏ kia ở cạnh 1 thằng nhóc đẹp trai như thế suốt ngày nên nó nhờn với mày là phải. Mặt khác xét về khía cạnh nào đó, chúng nó thực chất chỉ là bạn thân từ nhỏ cho nên mày vẫn còn cơ hội.

- Thật sao, mày nghĩ tao còn cơ hội sao – Hoàng cười tươi rói

- Trời, 30 chưa phải là tết, với cả mày quên mày là ai hả cái thằng ngốc kia – Hùng trợn mắt

- Ừh, hen, thế mà suýt nhụt chí anh hùng hì hì. – Hoàng cười ngoác miệng

Hùng nhìn thằng bạn cười vô tư vậy, thằng nhóc là thế. Trước mặt người khác nó có thể lạnh lùng, phớt đời nhưng bên trong nó vẫn còn trẻ con thế đấy, nhất là từ khi nó gặp Trúc, Hùng thấy Hoàng cười nhiều hơn, vui vẻ nhiều hơn và có vẻ dễ gần hơn.

- Àh, thế mày với Dung thì sao? – Hoàng hỏi

- Sao là sao? Chả sao cả? – Hùng tỉnh bơ

- Mày định giấu tao nữa sao? Tao biết thừa mày nổi tiếng “đệ nhất sát thủ” tình yêu nhưng mày để ý nhỏ Dung từ năm ngoái mà chả thấy động tĩnh ho he gì cả, chỉ toàn đứng từ xa nhìn lén và bảo vệ nàng thôi – Hoàng cười lém lỉnh

- Xời, mày lo chuyện mày đi, Dung không giống mấy đứa con gái tao với mày hay gặp, con nhóc ý trong sáng và non nớt quá, tao không muốn làm con nhóc sợ. Con nhóc luôn khiến người ta có cảm giác muốn che chở cho nó. Hơn nữa, không hiểu sao cứ nhìn vào mắt nhỏ đó là tao lại chả thể nói đc gì cả, mấy lời lẽ mọi khi vẫn mang ra nói với những đứa khác tao cảm tưởng nếu nói kiểu đó với Dung thì thật là lố bịch. – Hùng tâm sự

- Mày mà cũng có lúc bối rối thế sao? Hoàng sửng sốt

- Tao là người chứ có phải robot đâu mày, hôm trước tao có mới Dung đến sinh nhật chị tao, lúc đấy run lắm mà cứ phải giả vờ bình tĩnh mầy ạh

- Ha ha ha vậy là thần Cupid bắn tên trúng mày rồi – Hoàng cười ngoác miệng trước sự thật thà của Hùng

- Cười cái gì mà cười, biết vậy tao không thèm kể ày nghe nữa - Hùng nhăn mặt

- Tao đùa mà, mày bây giờ cũng khác gì tao đâu, tao vui vì chúng ta giống nhau, đúng là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia

- Thằng hâm!!!…À, hay là tuần sau sinh nhật chị tao mày rủ thêm Trúc đi đi, – Hùng cười tươi trước sáng kiến vĩ đại của nó

- Hay đấy, nhưng không biết con nhóc đó có chịu không?

- Để tao rủ Trúc đi, rồi……..mày sẽ….sau đó là….mày hiểu chưa? – Hùng khua chân múa tay 1 hồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.