- Thì chả kệ cô chứ tôi làm gì, chẳng qua tôi sợ phải ở cạnh nhà với 1 người có vấn đề về thần kinh nên xuống kiểm tra thôi mà
- Người có vấn đề về thần kinh là anh đó, suốt ngày nghe ba cái thứ nhạc ầm ĩ đó thì không bị thần kinh mới lạ, mà cũng chỉ có người thần kinh như anh mới nghĩ ra mấy cái trò quậy phá người khác như thế!!! – Trúc trả đòn luôn
- Thôi, tôi không đôi co với cái người chỉ biết nói chuyện với cây, à cũng đúng thôi, cô là cây tre mà, cây với cây thì chắc là hiểu nhau
- Làm bạn với cây còn đỡ còn hơn sống chung với rác và chuột như anh, mấy con chuột hôm trước chắc cũng ở trong nhà anh mà ra hả? Trúc vênh mặt lên
Hoàng có vẻ yếu thế, liền đổi chủ để
- Thôi, coi như huề nhé, tôi không muốn cãi nhau với cô nữa, từ nay việc cô cô làm việc tôi làm. Tôi nghĩ rồi chả hơi đâu mất công mất sức vì 1 đứa con gái trai chả ra trai, gái chả ra gái như cô
- Có nghĩa là từ nay anh không phá đám tôi nữa? Trúc nhìn Hoàng với anh mắt nghi ngờ
- uh
- Thật không?
- Thật
- Vậy ngoắc tay đi, ngoắc tay rùi tôi mới tin – Trúc đề nghị
- Hả? Sao phải làm trò trẻ con đấy?
- Anh có làm không? Không thì tôi không tin đâu – Trúc giẩu mỏ
- Ùh, ngoắc thì ngoắc – Hoàng đưa tay ra
Hoàng vào nhà, nghĩ cái ngoắc tay, Hoàng giơ ngón tay út của mình lên, Hoàng nhớ lúc ngoắc tay vào ngón út của Trúc thấy cái ngon út vừa xinh vừa ngắn không giống như ngón út của Hoàng rất dài, Hoàng cười thầm, “đúng là cây tre ngốc mà”
…………………………….
Sáng hôm sau đi học, sau 1 thời gian chiến đấu, đây là ngày đầu tiên Trúc cảm thấy đc sống trong 1 thế giới hòa bình, vươn vai 1 cái Trúc đi ra phía cái cổng thì lại gặp Hoàng (chuyện hàng xóm sát vách mà) cũng chuẩn bị đi học
- Chào cây tre, cô chuẩn bị đi học đấy hả
“Thấy anh là tôi đã thấy chẳng có gì tốt lành rồi”- Trúc nghĩ
- Tôi không phải cây tre, anh cũng đi học hả? Cả thời gian vừa rồi tôi có thấy anh đi học bao giờ đâu nhỉ?
- Uh, đấy là việc của tôi, cô học ở đâu, có cần tôi cho quá giang không- “Đồng ý đi cây tre”- tự dưng Hoàng lại mong thế
- Hok, tôi không thích ngồi lên cái con khủng long của anh
- Vậy thì thôi, tôi đi đây. Cô cứ thong thả mà đi- Hoàng hơi thất vọg va phóng vút đi
“Con nhỏ đáng ghét, que củi đáng ghét, cây tre đáng ghét” Hoàng vừa đi vừa lẩm bẩm, cái con “khủng long” lao như tên giữa đường.
Trúc chạy ra bến xe, cũng vừa kịp trước khi xe chạy mất, sau khi tìm đc 1 chố ngồi Trúc ngồi nhìn dòng người qua lại, Trúc thích đi xe bus cũng 1 phần là ở trên này cô có thể quan sát mọi thứ, có thể đọc sách, nghe nhạc mà thoải mái, có thể suy nghĩ mọi việc mà không sợ phân tâm. Tự dưng hôm nay Trúc thấy vui vui, có thể 1 phần vì không phải chịu đựng sự phá đám của tên hung thần, 1 phần hôm nay thời tiết cũng khá đẹp, tiết trời mát mẻ. Trúc mở cửa sổ xe hít 1 hơi dài cảm thấy phấn chấn hơn bao giờ hết
Hoàng vừa đến lớp thì Hùng lao như mũi tên đến, vẻ mặt rất hồ hởi
- Tao đã điều tra ra- Hùng nói ra vẻ quan trọng
- Điều tra gì cơ?- Hoàng ngạc nhiên
- Con nhỏ hàng xóm của mày đó, tao đã biết nó học trường nào rùi, tao còn điều tra đc lý lịch con nhỏ ở trường cũ nhé- Hùng vênh mặt
- Mày nói đi, sốt ruột quá đi- Hoàng giục
- Nó học… trường mình
- Hả? Cái gì cơ? Hoàng há hốc miệng,
- Nó kém mình 1 khóa, ở lớp 11a2 thì phải, ở trường cũ nó đc mệnh danh là thần đồng đấy – Hùng tiếp
- Hả? (lại hả)
- Nghe nói nó là quán quân karate mấy năm liền nữa, mà cô ta còn là hotgirl nha mày, thi học sinh thanh lịch đàng hoàng nhá – Hùng lè lưỡi
- Hả? (hả nữa)
- Mày định “hả” đển bao giờ nữa? Hùng quay lại khi thấy Hoàng mắt chữ “a” mồm chữ”o”
- Mày c..ó nhầm nhọt sang trồng trọt chỗ nào không vậy? Hoàng nói 1 cách yếu ớt
- Không hề, mày quên là tao có người nhà ở đây àh?- Hùng nói vẻ tự ái cao độ
- Nhưng sao mày bít nó học karate, tao trông nó như que củi đâu giống dấn nhà võ đâu, còn học sinh thanh lịch rồi hotgirl, tao thấy nó xấu òm mà, chẳng có chút gì là nữ tính cả? Hoàng nuốt nước bọt
- Học võ với thanh lịch thì tao thấy ghi thành tích trong hồ sơ chứ đâu. Tao sợ ca này khó nha mày, nhất là nó lại có ấn tượng xấu với mày ngay từ đầu rùi.
Vậy là Hoàng đụng phải thứ dữ rồi, hèn chi mà cô ta chẳng sợ cái gì cả, lại chằng có chút gì nữ tính nữa. Bọn trường trong kia mù rồi chắc. Nhưng việc biết thêm thông tin về Trúc cũng khiến Hoàng cảm thấy khá thú vị, đối với Hoàng càng khó khăn Hoàng càng thích chinh phục.
Giờ ra chơi!!!!!!!!!!….. Trúc và Dung hôm nay không ra canteen như mọi hôm mà 2 đứa đang ngồi cặm cụi vào 1 đề hóa hóc búa. Bỗng cả lớp nhốn nháo, nhất là lũ con gái. Trúc nhà ta thì đang mài tính tính toán toán, chỉ có Dung là ngẩng đầu lên, sau khi quan sát kĩ, Dung hốt hoảng khều khều tay Trúc
- Trúc, bồ nhìn kìa, có phải Hoàng “P” đang ở ngoài kia không? – Dung nói như không tin vào mắt mình
Trúc đặt bút xuống và ngẩng lên, đúng là hắn, gã “hung thần” đó, sao hắn lại ở đây, làm sao hắn biết đc mình học ở đây nhỉ. Hắn ta đến đây làm gì thế, hay hắn lại định kiếm cớ gây sự với mình nữa hay sao. Phải làm sao đây, tự dưng Trúc thấy “bất an”
Còn Hoàng thì đang đứng giữa 1 bầy fan của mình, trông lúc này Hoàng rất ra dáng 1 hotboy với bộ mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng nhếch mép cười khiến cho không ít đứa con gái phải ngẩn ngơ, tuy nhiên nụ cười đấy chẳng hướng về ai. Đúng là kiêu mà
- Ah, anh Hoàng, anh sang lớp e có chuyện gì vậy không anh? – Thắng bạn cùng lớp nó nhìn thấy Hoàng vội xum xoe hỏi, tất nhiên là phải xum xoe rùi vì bố Hoàng đầu tư chủ yếu cho trường mà, Hoàng có khác gì “hoàng tử” dưới 1 người mà trên vạn ng` ở cái trường này đâu
- Sang có chút việc riêng- Hoàng chả thèm để ý đến cái điệu bộ hớn hở xum xoe của Thắng và tiến thẳng về phía mục tiêu của mình- Trúc
Hoàng đi vào lớp của Trúc, và tiến về phía bàn Trúc ngồi, lúc này Trúc và Dung đang ngồi đó, cả 2 dường như đểu tròn xoe mắt khi thấy Hoàng, Trúc chưa biết đối phó tính huống này như thế nào đây, còn mọi con mắt thì dồn về phía Trúc, mấy đứa con gái còn không quên ném cái nhìn ghen tỵ về phía Trúc.
- Chào cây tre, không ngờ chúng ta lại học cung trường- Hoàng cười nhẹ
- Ờ… vậy anh qua đây kiếm tui có chiện gì không? –Trúc chỉ nghĩ đc có thế
- Hàng xóm qua kiếm nhau không đc sao, cứ phải có chuyện mới kiếm ah? Mà sau này cô sẽ còn phải gặp tôi nhiều đấy. Hoàng cười tươi (nụ cười siêu đẹp) rồi đứng dậy
Đi đc nửa đường đột ngột Hoàng quay lại đi rất nhanh phía Trúc. “Gì nữa thế” Trúc hỏi
Trúc chưa kịp định thần là Hoàng định nói gì nữa thì bất ngờ Hoàng cúi xuống hôn nhẹ vào trán Trúc 1 cái kèm theo thì thầm vào tai Trúc:” Chào mừng cô, hàng xóm”
Cả lớp có bao nhiêu con mắt thì đểu mở to hết cỡ và hướng về phía 2 nhân vật chính lúc này. Sau 3s yên lặng thì cả lớp như 1 bầy ong vỡ tổ, lũ con trai đập bàn đập ghế vỗ tay, lũ con gái đứa thì ré lên như bị mất món đồ quí và ném về phía Trúc như thể cô đang phạm phải 1 tội tày đinh
- A..a..a..n..h…là…m…c.c..á..i…trò gì vậy? Trúc cà lăm, cả người cô lúc này cứng đơ như thể toàn bộ thần kinh của cô ngừng hoạt động
Hoàng không nói gì cả, chỉ cười thôi (biết là điểm mạnh của mình mang ra khoe hoài) rồi quay người bỏ đi
- Anh…anh đứng lại đó? Anh không muốn sống nữa phải không. Trúc định thần lại hét lên
- Cây tre ngốc, hẹn gặp ở nhà nhé! Hoàng nói tỉnh bơ và quay gót đi thẳng