Khi đến nơi thì cũng quá trưa, 2 nhóc gửi xe và bắt đầu đi vào. Ngay trước cổng làng là có người bán bản đồ đường đi, chị ta rất niềm nở và nhiệt tình chỉ dẫn. Trúc nhìn về phía cổng làng, bên trái là 1 cái cây cổ thụ rất to, bên phải là 1 ao sen rất đẹp, tiếc là chẳng có bông sen nào…Nó ngắm nghía và chụp ảnh…xem ra cô nàng có vẻ rất thích thú
- Đi thôi, chúng ta phải kiếm cái gì ăn đã rồi mới đi thăm quan đc chứ, anh bắt đầu đói meo rùi nè – Hoàng nhăn nhó và ngó xung quanh tìm hàng ăn
- He he he, tôi chuẩn bị hết rồi nhé, anh muốn ăn gì nào – Trúc cười rất tươi, nó bỏ cái balo trên vai xuống vỗ vỗ. Xem ra con nhóc đúng là có tâm hồn ăn uống, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn đồ ăn.
2 đứa kiếm 1 chỗ ngồi, Trúc bắt đầu lục lọi, lấy đủ thứ trong balo ra nào là hoa quả, bánh, sữa, pate, bơ…lại còn có cả gimbab nữa…(chuẩn bị từ lúc nào vậy trùi)
- Cái này cô làm lúc nào thế? Cô cũng biết làm cái này sao? – Hoàng cầm miếng gimbab lên ngắm nghía
- Biết chứ sao không hi hi hi, tôi làm từ hôm qua, nhưng lỡ làm nhiều quá, nên hôm nay mang đi ăn nốt, anh ăn thử xem món này tôi biến tấu theo phong cách của “Trúc” nên không giống ngoài hàng anh ăn đâu nhé – Trúc cầm 1 miếng ăn
- Liệu có đau bụng không đấy? – Hoàng nghi ngờ
- Anh không ăn thì thôi, đưa đây – Trúc tính giật lại
- Ăn, ăn chứ hì hì hì – Hoàng bỏ tọt miếng cơm vào mồm, ôi trời sao lại ngon thế này, khác hẳn những lại Hoàng ăn ở ngoài hàng, vừa miệng, thơm thơm mùi pate nữa…
- Sao? Anh thấy sao? – Trúc hồi hộp hỏi
- Ngon!! Rất ngon!! – Hoàng cầm thêm miếng nữa ăn, và rất nhiều miếng sau đó. Xem ra thằng nhóc kết đậm món này của con nhỏ rồi.
- Hi hi hi, tui bảo mà lị, ngon mà
- Cô cho cái gì mà ngon vậy?
- Tôi không trộn giấm với đường vào cơm như người ta vẫn làm mà tôi trộn pate vào cơm cho thơm hi hi hi, tui thích ăn pate mà
Sau khi oánh chén 1 bữa no nê, 2 đứa bắt đầu đi thăm thú mọi nơi ở đó, ngôi làng những ngôi nhà toàn xây bằng đá ong. 2 đứa đi khắp nơi, vào đình làng, vào chùa Mía, rồi đền 2 vua… Lúc nhóc vào ngôi nhà nghe nói là xưa nhất trong làng, tụi nó thấy cũng có mấy người vào đó trước. Chủ nhà là 1 ông khoảng ngoài 60 tuổi, dáng người gầy gầy nhanh nhẹn và khá niềm nở với khách. Ngôi nhà nhà làm toàn bằng gỗ , bước vào trong thấy mát rượi. Trước nhà là 1 cái sân khá rộng với 7-8 chum toàn đựng tương, ở đây cũng có nghề làm tương mà. Chủ nhà niềm nở giới thiệu với khách về lai lịch ngôi nhà, Hoàng thì không lấy làm lạ lắm vì nó có lần đã ghé qua đây chơi rồi, còn Trúc thì cứ tròn xoe mắt mà nghe
- Ngôi nhà này của bác đc xây từ 400 năm trước rồi, đây là 1 trong những ngôi nhà lâu nhất ở đây đó. Mấy nhà khác cũng cổ nhưng chỉ đc khoảng 200 năm thôi. Mọi thứ trong nhà là hầu như còn nguyên vẹn từ hồi xưa, còn chỉ có nền nhà là lát lại
Trúc nhìn cái nền nhà cũng là gạch mà nó đoán là cũng lát lâu rồi, chứ mới lát thì phải lát gạch đá hoa chứ
- Nền nhà bác lát lâu chưa hả bác – Trúc tò mò
- Nền nhà nhà bác thì lát lại cách đây 100 năm
- Hả? – con nhóc suýt té ngửa, 100 năm mà bác ý nói cứ như 1 năm vậy hic hic
Nghe giới thiệu chán chê, 2 đứa lại ra chụp ảnh, xem ra là cũng nhiều người có nhã hứng đến ngôi làng này lắm. Bằng chứng là có 1 nhóm người mặc đồ cưới xin phép vào đây chụp ảnh. Mà công nhận, chụp ảnh cưới đen trắng mà chụp ở làng cổ Đường Lâm này là đúng quá đi rồi.
- Nè, sau này mình cưới, cũng qua đây chụp nhá bà xã – Hoàng ghé tai Trúc thì thầm
- Đồ cà chớn…ai là bà xã anh chứ – Trúc bĩu môi
- Hì hì hì ai thì người đó tự hiểu thui – Hoàng cười tỉnh bơ
- Xí…đồ đáng ghét – Trúc lườm Hoàng rách cả mắt
- Mà cũng muộn rùi đó, mình chuẩn bị về thôi, kẻo tý nữa đi đường xa nguy hiểm lắm… – Trúc nhìn đồng hồ
- Ửh nhỉ, mải chơi quên cả thời gian – Hoàng giật mình
- Nhưng mà vui thiệt đó, tui thích đến đây chơi lắm, mọi thứ đều rất thanh bình… – Trúc cười, nụ cười thật là đẹp
- Nếu e thích, thỉnh thoảng anh lại đưa em đi chơi như thế này – Hoàng dịu dàng
- Thích lắm!! Cảm ơn anh nha
- Gà tre ngốc, cảm ơn cái gì chứ – Hoàng cốc đầu Trúc
2 nhóc tạm biệt chủ nhà, và lên đường đi về. Trời đã bắt đầu tối và lạnh. Trúc rút cái áo khoác của nó ra mặc. Hoàng cũng không dám phóng nhanh vì sợ con nhỏ lạnh và sợ. Trúc khá mệt và buồn ngủ, nó cũng hơi lạnh nữa. Người nó hơi run, nó ôm nhẹ vào eo Hoàng. Lưng Hoàng rộng rãi và ấm cũng biết bao, thật vững chãi, tự dưng nó có cảm giác không thấy sợ hãi gì cả, nó thấy tin tưởng vào Hoàng.
- Cảm ơn anh nha!!! Hôm nay…em vui lắm – Con nhỏ thì thầm
- Hả? Em nói gì cơ? Anh nghe không rõ – Hoàng ngoái mặt lại hỏi
- À, không có gì, tôi nói là tôi…buồn ngủ quá í mà – Trúc đỏ mặt chống chế
- Gà tre ngốc, buồn ngủ thì ngủ đi, lưng anh đó, gối vào mà ngủ, ôm chặt vào kẻo ngã đó – Hoàng dịu dàng
Trúc thấy nóng bừng hết cả mặt, may mà Hoàng không nghe thấy câu nói của nó không thì xấu hổ chết mất, không hiểu sao nó lại đổi đại từ nhân xưng như thế. Con nhóc phì cười trước cái ý nghĩ ngớ ngẩn của nó. Hoàng cũng dễ thương đó chứ, lúc thì thằng nhóc chững chạc như người lớn, lúc lại nhặng xị như 1 đứa con nít. Nhưng mỗi khi ở bên Hoàng nó lại thấy vui vui.
Nghĩ 1 lúc thì Trúc cũng không cưỡng lại đc cơn buồn ngủ, nó gục xuống và ngủ ngon lành trên lưng Hoàng. Hoàng kéo tay con nhóc đút vào 2 túi áo mình cho đỡ lạnh tay và phóng về nhà.
Sau buổi đi chơi hôm đó, Trúc có vẻ gần gũi với Hoàng hơn, con nhỏ hay cười và hay nói chuyện nhiều hơn. Dung thấy thế thì lạ lắm…
- Nè, bồ với anh Hoàng có chuyện gì mà 2 người cứ xì xầm riêng vậy
- Hi hi hi có gì đâu, hôm trước Hoàng đưa mình đến làng cổ Đường Lâm chơi, vui lắm, ở đó đẹp lắm
- Á à, 2 người chơi đánh lẻ nhá, không rủ tui nhá – Dung ré lên
- Ơ..tại hôm đó bất ngờ quá, Hoàng chỉ rủ đi chơi…mình cũng không biết đi đâu…mãi sau mới biết mà…Lần sau mình rủ bồ và anh Hùng đi qua đó chơi nhá – Trúc lúng túng
- Thui…hok thèm…- Dung giả vờ giận dỗi
- Ơ…mình xin lỗi bồ mà…thiệt tình mình không cố ý…mình…mình – Trúc cuống quýt…
- Mình đùa đó…- Dung cười toe toét, nó thừa biết Trúc buồn chuyện Long nên Hoàng đưa Trúc đi chơi, hơn nữa, nó cũng đánh lẻ đi chơi với Hùng mà…hi hi hii (ghê chưa)
- Thiệt hả? Làm mình hết hồn!..Trúc thở phào nhẹ nhõm nó chợt nhìn thấy 1 cái phong bì màu hồng hồng ở trên vở của Dung có đề gửi Trúc
- Cái gì thế Dung, của mình hả – Trúc cười tươi
- Đó là….thiếp mời dự lễ đính hôn…Minh Hồng vừa sang gửi lúc nãy đó – Dung ngập ngừng
- Hả?
- Bồ có định đến dự không? Theo mình bồ không nên đến – Dung lo lắng, nó sợ Trúc sẽ bị tổn thương
- Mình…mình chưa biết nữa…có lẽ…mình…sẽ đến dù gì Long cũng là bạn mình mà. – tim Trúc thấy nhói nhói đau