Lạn Kha Kì Duyên

Chương 459: Chương 459: Bến Đỉnh Phong trên núi Nguyệt Lộc




Dịch: Thương Khung Chi Chủ

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

***

Cư Nguyên Tử đến đây là để thông báo cho Kế Duyên biết trước, vốn dĩ còn tưởng là Kế Duyên cần thêm thời gian để sắp xếp một vài công việc cá nhân. Thế nên, lão còn định hỏi nhờ Kế Duyên để ở lại Cư An Tiểu Các trong hai ngày, tin rằng hắn cũng không phản đối. Tuy nhiên, có vẻ như Kế Duyên đã dự kiến trước việc này, nên cả hai đã xuất phát nhanh chóng kể từ khi Cư Nguyên Tử vừa đến chưa được bao lâu.

“Kế tiên sinh, một số vị đạo hữu và nhóm tiểu bối của Ngọc Hoài Sơn cũng đang trên đường tới, sẽ tập hợp với chúng ta tại núi Nguyệt Lộc. Có một bến thuyền đi qua các giới vực tại đó, tên là bến Đỉnh Phong. Cừu đạo hữu và những người khác đã đi trước đến đó để chuẩn bị rồi, cũng chọn xong vật vượt giới. Chờ khi chúng ta đến, mọi người sẽ cùng nhau lên thuyền, băng ngang giới vực tại bến Đỉnh Phong.”

Ngay trước khi rời đi, Cư Nguyên Tử đã xác định với Kế Duyên rằng, Ngọc Hoài Sơn đã lên kế hoạch cho tuyến đường ổn thỏa. Và tất nhiên, lão cũng hỏi xem Kế Duyên có ý kiến gì không. Về việc này, đương nhiên là Kế Duyên sẽ để họ quyết định. Bản thân hắn thì có kế hoạch quái gì cơ chứ?

Bây giờ, khi nghe Cư Nguyên Tử trình bày chi tiết về chuyến đi này, Kế Duyên càng cảm thấy thích thú hơn.

“Núi Nguyệt Lộc này ở đâu? Bến Đỉnh Phong phụ thuộc vào một tiên môn nào đó hay sao? Về phần vật vượt giới, là dùng phi chu hay loại khác?”

Cư Nguyên Tử vuốt râu trả lời.

“Núi Nguyệt Lộc này là một ngọn núi lớn không có gì nổi bật tại Vân châu, nước Trạch Nam. Trên đó có một tông môn tu tiên, tên Nguyệt Lộc tông. Họ là thế lực chủ trì tại bến Đỉnh Phong đó, nhưng cũng không có vật vượt giới. Trái lại, sẽ có những phương tiện vượt qua giới vực thỉnh thoảng đỗ lại bến Đỉnh Phong. Do đó, lão hủ cũng không biết lúc đó chúng ta sẽ ngồi trên phương tiện nào, có thể là phi chu, có thể là đảo nổi, hoặc cũng có thể là một con dị thú khổng lồ nào đó.”

“Ồ....... Nguyệt Lộc tông không có phương tiện vượt qua giới vực riêng à?”

Nghe được lời này của Kế Duyên, Cư Nguyên Tử cũng không dám cho rằng hắn quá nông cạn về mặt kiến thức, thế nên chỉ trả lời một cách cẩn thận:

“Tiên sinh có chỗ chưa biết. Về phương tiện băng qua giới vực này, bên trong có chứa Càn Khôn riêng. Không những thế, còn có các vật phẩm và trận pháp được đan xen vào nhau. Chưa bàn đến thể tích khổng lồ kia, bản thân phương tiện ấy đã là một món pháp bảo khó lường, có thể sưu tầm một số lượng lớn các linh vật cho tông môn, còn có thể giúp kết xuống rất nhiều thiện duyên. Thậm chí, nếu có chuyện khẩn cấp phát sinh, phương tiện vượt giới vực cũng là một thanh vũ khí sắc bén... Nguyệt Lộc tông này có thể nhờ vào địa lợi mà quản hạt bến Đỉnh Phong, kể như là khá khẩm lắm rồi. Về phần sở hữu một phương tiện băng ngang giới vực riêng, bọn họ còn chưa đủ năng lực.”

Cư Nguyên Tử vừa xúc động nói, vừa nghĩ thầm rằng, chẳng cần phải nói đến Nguyệt Lộc tông, ngay cả Ngọc Hoài Sơn cũng khó mà lấy ra một món pháp bảo như phương tiện vượt giới vực được.

Thật ra, Ngọc Hoài Sơn cũng không thiếu thốn lắm về mặt “tiền tài”, nhưng cũng không phải theo kiểu tiên phủ như các tông môn khác khi dựa trên mô hình cả thánh địa cùng tu luyện với nhau. Ngoại trừ một vài chi mạch, họ cũng rơi vào trường hợp tựa như bên đạo Phật - không có mối liên kết chặt chẽ. Đôi khi, khó mà tập trung sức mạnh của cả môn phái lại để làm chuyện lớn, thế nên càng không thể quy tụ tất cả mọi người lại cùng nhau để luyện chế một món pháp bảo như phương tiện băng ngang giới vực, một vật vô cùng tiêu hao tinh lực và pháp lực.

“Thì ra là như vậy.”

Kế Duyên không hỏi thêm nữa, Cư Nguyên Tử phụ trách điều khiển mây bay đi, hướng về phía Tây Bắc.

Tại khu vực Trung bộ của Vân châu có một cái đầm lớn; tuy trên danh nghĩa là một khu đầm lớn nhưng trên thực tế thì nơi này bao gồm rất nhiều sông, hồ, các đầm lầy lớn nhỏ. Có rất nhiều loài động vật đã hình thành nên linh tính sống trong đó, cũng có một số bộ lạc sống tụ cư của loài người. Nước Trạch Nam nằm ở phía Nam của khu đầm này, cách đặt tên nước cũng khá là đơn giản và thô bạo.

Bắt đầu chuyến bay đường dài từ huyện Ninh An và không hề có ý định tăng tốc, cuối cùng hai người đã cưỡi mây đến gần núi Nguyệt Lộc sau vài ngày. Tuy nhiên, dù nước Trạch Nam được tính là thuộc khu vực đầm lầy nơi Trung bộ, nhưng dù sao đây cũng là một quốc gia nên Kế Duyên khó mà quan sát tới khu đầm lầy ở phía xa được.

Cư Nguyên Tử vẫy tay áo, xua tan những tầng mây mù trên bầu trời xung quanh, chỉ về phía ngọn núi lớn bên dưới rồi nói.

“Kế tiên sinh, đó chính là núi Nguyệt Lộc. Có trận pháp bảo vệ

bến Đỉnh Phong, mặc dù có thể ra vào nhưng chúng ta không thể nhìn tới nơi đó từ vị trí này.”

Quan sát núi Nguyệt Lộc từ xa, ngọn núi này cũng không hiểm trở cho lắm, thay vào đó chính là cảnh vật xinh đẹp tuyệt trần với một mảng xanh thẳm và từng lớp sương mù bao quanh. Kế Duyên nhìn lướt qua một lượt, cảm thấy ngọn núi này nhỏ hơn núi Ngưu Khuê, nhưng cũng được tính là một ngọn núi lớn.

Khi Kế Duyên đang ngắm núi Nguyệt Lộc, Cư Nguyên Tử cũng vừa đáp mây hạ xuống. Khoảng nửa khắc sau, hai người họ đặt chân xuống mặt đất của vùng núi Nguyệt Lộc.

“Tiên sinh, bất cứ khi nào đến địa bàn của các tiên phủ tông môn, nếu không phải là vấn đề khẩn cấp, chúng ta nên đi bộ dạo chơi xung quanh. Đây cũng là sự tôn trọng đối với các đạo hữu nơi tiên môn.”

“Ha ha, dĩ nhiên là thế. Nói một cách khách quan, Kế mỗ cũng thích đi bộ quanh núi.”

“Vậy, kể như ta và tiên sinh cùng dạo chơi một phen vậy. Mời tiên sinh!”

Cư Nguyên Tử mỉm cười, trịnh trọng đưa tay mời Kế Duyên đi trước. Sau đó, hai người bọn họ thong thả đi về phía sâu trong núi, trông tựa như tản bộ nhàn nhã nhưng trên thực tế thì tốc độ không hề chậm.

Hiện đang là buổi sáng sau khi mặt trời nhô lên, sương mù trên núi Nguyệt Lộc dần tan biến. Có những du khách đi bộ hái thảo dược trên núi, có vài người tiều phu đi đốn củi và có cả những người thợ săn đang đi bộ với thanh giáo đeo ngay sau lưng. Đây là một hình ảnh hài hòa của con người chung sống với thiên nhiên, cũng khó mà nhận ra có một tông môn tiên đạo bên trong ngọn núi này.

Kế Duyên và Cư Nguyên Tử, một người mặc áo dài màu xanh cùng chiếc trâm ngọc búi tóc nơi đỉnh đầu, người còn lại mặc áo dài màu trắng cùng khuôn mặt tiên phong đạo cốt với bộ râu khá dài.

Hai gã tiều phu đang đi xuống từ một con đường nhỏ bên cạnh với bó củi trên lưng, tình cờ trông thấy Kế Duyên và Cư Nguyên Tử đang đi sâu vào trong núi. Thế là, một trong hai gã ấy bèn thét to lên:

“Này... Hai vị tiên sinh... Con đường phía trước khó đi lắm. Nếu muốn tham quan cảnh núi, đi bên này thích hợp hơn.”

Nói xong, gã tiều phu kia còn chỉ cây dao bổ củi về con đường bên trái. Hướng đó đúng là khá rộng rãi.

“Cảm ơn lòng tốt của ngươi, một chút gập ghềnh kia cũng không làm khó dễ được bọn ta.”

Kế Duyên cười đáp, nhưng gã tiều phu kia lắc đầu.

“Đại tiên sinh, dường như ngài còn tương đối trẻ, nghĩ vậy cũng không sao. Ý ta là lão tiên sinh bên cạnh ngài đấy. Tuổi tác cũng cao lắm rồi, ngộ nhỡ có sơ suất trong lúc đi sâu vào trong kia thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, trông núi Nguyệt Lộc khá là yên bình, nhưng cũng có thú dữ đấy. Không nói mấy loài khác, nơi này chắc chắn có sói và chồn. Nếu có biến cố thực sự xảy ra, chẳng lẽ hai người nghĩ rằng, sẽ có thần tiên đến đây cứu người à?”

Cư Nguyên Tử cười “ha ha,” sau đó chắp tay với gã tiều phu trước mặt, nói.

“Đa tạ sự quan tâm của ngươi. Lão phu luôn được phúc tinh chiếu vào, luôn luôn gặp dữ hóa lành. Ngộ nhỡ gặp nguy hiểm, quả thật là có thần tiên đến giúp đỡ đấy.”

Gã tiều phu bên cạnh nghe thấy thế cũng cảm giác dở khóc dở cười y hệt đồng bạn của mình, bèn chắp tay xá nhẹ với Cư Nguyên Tử rồi nói.

“Ôi, lão nhân gia ngươi... Đại tiên sinh, ngươi không khuyên bảo ông ấy sao?”

Câu này là đang hướng về Kế Duyên. Chỉ là, hắn chỉ có thể cười một cách bất đắc dĩ.

“Không khuyên nổi đâu. Hai vị cứ xuống núi trước đi.”

Hai gã tiều phi chỉ biết lắc đầu. Dù gì thì đây cũng là chuyện thiên hạ, cứ mặc kệ họ thôi. Sau đó, cả hai bước về phương hướng mà Kế Duyên từng xuất phát từ đó, dần dần xuống núi.

Nhưng khi sắp băng qua khỏi vị trí ban đầu của Kế Duyên và Cư Nguyên Tử từng đứng, thỉnh thoảng cả hai còn quay đầu lại, trông về phía bóng dáng của hai người xa xa kia.

“Này, Trần bá! Chẳng phải mấy người lớn tuổi hay nói rằng, trông núi Nguyệt Lộc thực sự có thần tiên đấy ư?”

Một trong hai gã tiều phu đột ngột mở lời, kẻ còn lại thì cười nhẹ rồi đáp.

“Sao thế? Đừng nói với ta là ngươi nghĩ rằng, hai vị kia có thể là thần tiên nha?”

“Đương nhiên là không! Ý ta là, liệu có phải hai người họ đến đây để cầu tiên hay không? Xét cho cùng, đây đâu phải là chuyện xảy ra lần đầu tiên đâu.”

“Ngươi nhiều chuyện quá rồi đấy!”

Hai người vừa vác củi đi, vừa nói chuyện. Không lâu sau, khi cả hai quay đầu lại lần nữa, đã không còn thấy bóng dáng của Kế Duyên và Cư Nguyên Tử đâu cả.

Mặt khác, Kế Duyên và Cư Nguyên Tử càng lúc càng đi sâu vào núi Nguyệt Lộc. Cả hai nhận ra số lượng khách thăm núi ở khu vực này cũng giảm dần, ngẫu nhiên còn cảm nhận được một số loài động vật có linh tính đang nhìn chằm chằm vào bản thân.

Khoảng nửa canh giờ sau khi vào núi, bằng vào tốc độ của Kế Duyên và Cư Nguyên Tử, trên thực tế, họ đã băng qua cả một đoạn sơn dã mà những người leo núi kỳ cựu cũng phải mất cả ngày để vượt qua.

Đến thời điểm có thể loáng thoáng cảm nhận ra linh khí, Kế Duyên dường như cảm nhận được một điều gì đó. Hắn ngẩng đầu lên, trông về một nơi nào đó ở phía bên phải đằng trước mình. Mở to cả hai mắt, nhìn chằm chằm bằng đôi mắt xám trắng của bản thân, hắn mơ hồ trông thấy một hình dáng nào đó trông như đỉnh núi đang dần hiện ra.

Hoặc là nói, chúng thực chất là hai đỉnh núi va vào nhau, tựa như hình thành nên một chữ “Nhập” (入) khổng lồ. Đỉnh núi bên dưới nằm ngang eo của đỉnh núi bên trên, còn đỉnh núi phía trên thì cắm xiên vào những đám mây.

“Chẳng trách sao nơi đó được gọi là bến Đỉnh Phong.”

(Bến Đỉnh Phong nghĩa là bến nơi đỉnh núi.)

Dĩ nhiên là Cư Nguyên Tử vẫn chú ý đến cử động của Kế Duyên. Khi nghe thấy lời nói vừa rồi của hắn, lão biết Kế Duyên đã hoàn toàn trông thấy bến Đỉnh Phong thực sự. Về phần lão, mặc dù lão cảm nhận được trận pháp và sự thay đổi của linh khí quanh đây, càng biết rõ sự chuyển động của các dòng linh khí, nhưng rõ ràng là vẫn không thể nhìn thấy cảnh tượng kia từ khoảng cách này.

“Quả không hổ là Kế tiên sinh!”

Cư Nguyên Tử luôn khâm phục Kế Duyên từ trước đến giờ. Ngay khi lão ta định đề nghị cả hai cùng đi nhanh hơn, chợt một giọng nói vang lên từ phía xa xa.

“Chờ một chút... Hai vị bên kia, xin chờ một chút...!”

Âm thanh thét to này dẫn đến một tiếng vọng nhẹ giữa miền rừng núi. Kế Duyên và Cư Nguyên Tử nhìn về phía nguồn âm thanh, rồi trông thấy một vài người đang vội vã bước đến từ một bên sườn núi. Một trong số họ vừa đi vừa vẫy tay về hướng của Kế Duyên và Cư Nguyên Tử. Đồng thời, phương hướng mà nhóm người đó đang tiến đến cũng là vị trí của bản thân cả hai nơi đây.

“Hai vị, xin dừng bước...”

Như thể sợ Kế Duyên và Cư Nguyên Tử đi thẳng một mạch, mấy người đó còn thỉnh thoảng thét toáng lên. Cả Kế Duyên và Cư Nguyên Tử đều nhận ra vẻ lo lắng trong âm điệu ấy.

“Ý của tiên sinh thế nào?”

Cứ Nguyên Tử vừa hỏi, Kế Duyên lập tức trả lời.

“Chờ một chút xem, có lẽ là bọn họ gặp phải việc nào đó khó xử rồi.”

Nhìn thấy hai người đã đứng lại trên đường núi xa xa, mấy người ở đằng kia cũng an tâm khá nhiều trong lúc vội vàng chạy xuống xuống sườn núi và băng qua khe suối. Thế nhưng mà, tốc độ bước chân của họ cũng không hề giảm đi.

Tục ngữ từng nói: Trông tựa như trước mắt mà lại xa tận chân trời, dù nhìn thì thấy khoảng cách đôi bên cũng khá gần, nhưng thực tế thì ngược lại. Hơn nữa, đường núi khá hiểm trở, gặp phải nhiều chướng ngại như bụi gai và cỏ dại. Khi những người kia chạy đến gần vị trí mà Kế Duyên và Cư Nguyên Tử đang đứng, thời gian đã trôi qua gần nửa khắc sau.

Tổng cộng có sáu người đến, một người đàn ông trung niên với năm kẻ có khuôn mặt non nớt khác. Bọn họ có nam có nữ, ước chừng ở độ tuổi mười sáu, mười bảy gì đó. Trên người bọn họ khó tránh khỏi mang theo một số dấu vết của việc đi bộ đường núi, như bùn đất hoặc vết cỏ dại, thậm chí có người còn bị xây xát vì bị các nhành cây cắt trúng.

Khi người đàn ông trung niên trông thấy Kế Duyên và Cư Nguyên Tử có bộ dáng hào hoa phong nhã, khí độ hơn người. Không những thế, vị lão nhân trước mặt này lại có thể dạo bước giữa nơi thâm sơn khó đi này, ấy mà thân thể không hề dính phải bất cứ một vết tích nào, thế là gã thầm có chủ ý trong lòng.

“Các ngươi đừng thở hổn hển nữa, cùng ta chào hỏi các vị tiên trưởng trước mặt này!”

Nói xong, người đàn ông trung niên nhanh chóng chắp tay, cong người hành đại lễ.

“Bái kiến hai vị tiên trưởng!”

Nhóm thanh niên sau lưng cũng vội vàng học theo, cúi đầu hành đại lễ.

“Bái kiến hai vị tiên trưởng!”

Cư Nguyên Tử và Kế Duyên chỉ nhìn họ, nhưng cũng không hề phủ định câu chào vừa rồi. Hắn bèn hỏi.

“Vì sao xác định chúng ta là tiên trưởng?”

“À, tiên trưởng trêu người rồi! Ngài nhìn xem, như ta là một người phàm, dù từng luyện tí quyền cước nhưng khi đến được đây thì cả người cũng rơi vào bộ dáng chật vật như hiện tại...”

Gã bèn chỉ vào những vết bẩn trên người mình, sau đó nói tiếp.

“Chỉ có tiên trưởng như hai vị mới có thể nhàn nhã vào núi mà không nhiễm phải bất cứ một vết bụi trần nào rồi. Không dám dối gạt hai vị tiên trưởng, chúng ta đã rong ruổi trong núi Nguyệt Lộc suốt ba ngày nay rồi. Cầu xin các vị tiên trưởng mang theo nhóm người chúng ta đến bến Đỉnh Phong! Cầu xin tiên trưởng giúp đỡ lần này!”

Nói xong câu này, người đàn ông trung niên trước mặt lại cúi đầu thật sâu một lần nữa.

Bến đỗ dành cho tiên nhân cũng không nhất thiết phải cấm cản người phàm tiến đến. Thậm chí, miễn là những người phàm ấy có thể đưa ra lý do xác đáng, họ vẫn có thể bước chân lên phương tiện vượt giới mà không phải trả bất cứ một khoản chi phí nào. Nhưng mọi thứ phải dựa trên một yêu cầu không hề đơn giản, chính là cần tìm ra vị trí của bến đỗ tiên nhân ấy.

Kế Duyên nhìn họ.

“Nếu đã biết đến bến Đỉnh Phong, vậy dẫn các ngươi đi theo cũng được. Chúng ta cùng lên đường thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.