Dịch: Thương Khung Chi Chủ
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Tại thời điểm Kế Duyên nói ra chuyện này, Tân Vô Nhai đang trong trạng thái nội tâm hưng phấn cũng đã nghĩ đến trong nháy mắt. Sau khi cân nhắc kỹ càng, y lại vội vàng nói ra cho Kế Duyên nghe.
“Tiên sinh, cái gọi là pháp luật nghiêm minh vẫn phải đi kèm với đưa ra lợi ích. Quỷ vật trong Vô Nhai Quỷ Thành ta đâu chỉ mỗi mấy chục vạn, thế nên muốn chọn ra kẻ có quỷ tính xuất chúng cũng khá dễ dàng. Dù ta có noi theo các chế độ của Âm Ti thì cũng không sao chép y hệt theo. Nếu cai trị, tất sẽ dùng quỷ pháp nghiêm minh; phạm thì phải phạt, nhưng cũng sẽ hứa hẹn lợi ích bổng lộc. Mặc dù là quỷ, ai cũng muốn có một thân phận chính đáng. Dù kẻ thiện không nhiều, nhưng vẫn phải uy nghiêm tuần tra bốn phương, bồi dưỡng quan lại chính khí, tu tập pháp Âm, vừa đảm nhận trách nhiệm của Âm Ti, vừa được người đời kính sợ. Khi ấy, chúng ta sẽ đường đường chính chính, lại danh chính ngôn thuận, là nơi vạn quỷ hướng về!”
Tân Vô Nhai tình cờ nói vậy, lại trở thành một lời nhắc nhở cực kỳ quan trọng cho Kế Duyên.
“Đường đường chính chính, lại danh chính ngôn thuận, là nơi vạn quỷ hướng về, là nơi vạn quỷ hướng về...”
Kế Duyên đứng lên, lẩm bẩm lại hai lần. Một câu đơn giản này đã tiết lộ một đạo lý đơn giản. Dù cô hồn dã quỷ, dù là quỷ vật mà thế nhân e ngại, thậm chí có thể có một vài quỷ vật gây ra việc ác, nhưng dù người hay quỷ - ai nấy đều có ước nguyện như nhau. Bản thân đã có một đoạn đường vững vàng, đường đường chính chính đứng giữa thế gian, có thể dõng dạc mà hô to lên thân phận địa vị của chính mình.
Đây chính là một trong những giá trị phổ quát của con người, dù ác nhân hay ác quỷ cũng có những khoảnh khắc suy nghĩ như vậy.
Tân Vô Nhai thấy Kế Duyên đứng lên, thế là bản thân cũng không dám ngồi. Y đứng lên, cẩn thận nhìn Kế Duyên, cũng nhìn về phía hai gã quỷ tướng bên cạnh, thầm thấp thỏm tự hỏi xem chính mình có nói sai gì không. Hai gã quỷ tướng cũng có chút khẩn trương tương tự. Năm đó sau khi tách ra, thành chủ cùng tên thủy giao họ Cao kia cũng đánh nhau vài lần. Bọn họ cũng hiểu rõ rằng, vị tiên nhân trước mắt này quả thật khó lường.
Cơ mà, hiển nhiên Kế Duyên cũng không tức giận. Hắn chỉ lẩm bẩm vài câu rồi tươi cười nhìn về phía Tân Vô Nhai, gật đầu nói.
“Kế mỗ tin ngươi, cũng có cách nhìn như ngươi vừa nói. Nếu tương lai mà âm tà áp chính đạo, Kế mỗ cũng sẽ không để ngươi một mình nuốt trái đắng.”
“Kế tiên sinh, ngài nói quá lời rồi!”
Tân Vô Nhai thầm cảm động, chắp tay hạ lễ, nhưng Kế Duyên vẫn chưa nói xong. Hắn tiếp tục nói.
“Đến lúc đó, Kế mỗ cũng sẽ tự mình ra tay, cắt bỏ bố trí hiện tại.”
Tân Vô Nhai thầm run nhẹ, chỉ là vẫn hạ lễ như cũ. Y nhìn thẳng vào đôi mắt xám bạc tựa như có thể nhìn thấu nhân tâm của Kế Duyên để chứng tỏ nội tâm của mình cũng không hề mưu toan bẩn thỉu.
Kế Duyên dừng ánh mắt nhìn y một hồi, nhẹ giọng nói.
“Có tiện dẫn ta đi xem các thủ hạ quỷ tốt của ngươi hay không?”
Tân Vô Nhai âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tự cảm thấy rất may mắn. Từ khi chuyện năm đó qua đi, y hầu như đã thực hiện một cuộc đại thanh tẩy trong nhóm quỷ quân. Tuy không dám nói là tuyệt đối sạch sẽ, nhưng ngẫm lại tình huống lúc ấy vẫn là một hồi sợ hãi. Hiện tại, quả thật đã an tâm hơn nhiều, cho nên y cực kỳ tích cực trả lời.
“Nếu Kế tiên sinh muốn xem, vậy sợ gì mà không thể? Tiên sinh, mời đi theo ta. Hai vị tướng quân, đến võ đài gióng trống, điểm binh!”
“Tuân lệnh!”
Thanh âm cực kỳ mạnh mẽ của hai vị quỷ tướng tựa như gầm thét vậy. Sau đó, cả hai dõng dạc đường hoàng rời khỏi sân nhỏ, tuần tự tiến về võ đài. Vừa rồi, khi nghe những câu nói kia thì cả hai cũng cực kỳ xúc động. Khi còn sống làm võ quân tướng lĩnh nhưng không được vang danh lỗi lạc, bị loạn quân giết chết giữa trận nội loạn phân tranh, ai ngờ sau khi chết rồi còn có cơ hội như thế này.
Bản thân Vô Nhai Quỷ Thành là một vùng Âm vực với nội tình thâm hậu. Nơi đây không chỉ có thành trì phồn hoa, mà tường thành phía sau lại tựa như kéo dài vô tận và võ đài cực lớn. Trước khi Kế Duyên nói ra đề nghị lần này, quỷ thành chủ yếu lấy quân trị làm chủ. Âm binh và quỷ tốt của Quỷ thành, ngoại trừ rải rác khắp nơi trong thành, đa phần đều tập trung tại quỷ doanh.
Doanh trại, hàng rào, tháp canh, ngựa lớn, cờ xí, võ đài, đài trống vàng... Tất cả đều giống như cách bày biện trong quân ngũ, còn có quỷ vật đang luyện tập ở khắp nơi.
Trong giáo trường, hai gã quỷ tướng sải bước mà đến. Quỷ khí trên người bọn họ bùng nổ như ánh lửa tại đôi mắt, mà một người trong số đó thẳng thừng bước về phía đài gióng trống.
“Tướng quân?”
Hai gã quỷ tốt canh giữ trên đài gióng trống hành lễ chào hỏi, mà vị quỷ tướng kia nhếch miệng cười, duỗi tay ra nói.
“Lấy dùi trống đến đây.”
“Tuân lệnh!”
Một gã quỷ tốt mang trống và dùi đánh trống đến, đưa cho quỷ tướng. Quỷ tướng vội bước tiến lên, nắm chặt dùi trống bằng Âm mộc, dang rộng hai tay. Lúc này, quỷ khí âm trầm lan tràn khắp mọi nơi.
“Thùng, thùng, thùng, thùng, thùng... Thùng, thùng, thùng, thùng, thùng...”
Tiếng trống vang lên, từ chậm đến nhanh, từ nhẹ đến vang rền, nhanh chóng truyền khắp Vô Nhai Quỷ Thành.
Loại tiết tấu đánh trống này ẩn chứa khí thế của bản thân quỷ tướng, khiến Kế Duyên vừa nghe vừa cảm giác tâm tư theo trống mà chấn động. Hắn và Tân Vô Nhai tiến về phía giáo trường, nhìn thấy vị quỷ tướng với quỷ khí tràn ngập đang tự mình đánh trống trên đài điểm binh xa xa. Lúc này, Kế Duyên cũng không thể không khen ngợi một câu.
“Dưới tay Tân thành chủ, quả thật một tướng lĩnh oai hùng nha.”
“Ha ha... Nếu đại tướng vô năng, vậy tam quân sẽ vất vả. Nếu có thể trở thành quỷ tướng của Vô Nhai thành, dù chết rồi cũng không phải kẻ tầm thường.”
Kế Duyên chậm rãi gật đầu, khẽ lẩm bẩm một câu.
“Sinh thời là nhân kiệt, chết cũng là quỷ hùng.”
Nghe câu này, hai mắt của Tân Vô Nhai sáng ngời. Y vừa nịnh nọt, vừa thật lòng bảo.
“Kế tiên sinh nói lời hay thay, chính là ý này!”
Mãi đến khi Kế Duyên và Tân Vô Nhai đứng ở trên sân khấu của đài điểm tướng, các bộ quỷ tốt trong doanh trại cũng đã nhanh chóng tập hợp đầy đủ, nhanh hơn quân doanh nơi dương thế rất nhiều. Không riêng gì âm binh quỷ tốt, thậm chí còn có quỷ mã cùng chiến xa, cờ xí phấp phới, binh qua như rừng. Âm binh quỷ tốt toả ra khí thế trông như những ngọn Âm sát chi hoả.
“Gào... Gào...”
Mấy vạn quỷ tốt đồng loạt vừa rống to, vừa cất bước về phía trước; âm phong cũng vì thế mà thổi điên cuồng lên.
Quỷ tướng trên đài điểm tướng ôm quyền hành lễ với Kế Duyên và Tân Vô Nhai, lớn tiếng bảo.
“Bẩm báo thành chủ, Kế tiên sinh! U Minh Quỷ quân đã tập kết xong, mời kiểm duyệt tam quân!”
Tân Vô Nhai đầy cảm giác tự hào, đưa tay dẫn quân trận về phía trước, sau đó nói với Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, đây chính là U Minh Quỷ quân của ta. Quân trận nghiêm trang, pháp độ sâm nghiêm, kỷ luật nghiêm minh, theo lệnh mà làm! Tiên sinh, ngài thấy sao?”
Kỳ thật, Kế Duyên chưa từng thấy qua quân trận chân chính nhiều, ngay cả kiếp trước cũng cao lắm là xem qua duyệt binh mà thôi. Lúc đó, hắn còn hối hận vì sao trước kia không đi nghĩa vụ quân sự nữa. Hiện tại, nhìn thấy quân trận uy vũ như vậy, dù có quỷ khí âm trầm thì cũng là khí thế bất phàm, cơ bản là không có bất cứ điểm trừ nào.
“Tốt, rất tốt! U Minh Quỷ Quân quả nhiên có khí thế bất phàm, đủ để tiêu diệt yêu ma!”
Tân Vô Nhai cười tươi nhưng không lắm lời; cũng không phải là chưa từng diệt yêu tà, nhưng y cảm thấy mình không thể tự nói ra như vậy. Do đó, y nháy mắt với quỷ tướng bên cạnh, mà vị thuộc hạ này cũng hiểu ý, bèn ôm quyền nói thẳng.
“Bẩm tiên sinh, U Minh quỷ quân chúng ta từng cắn nuốt yêu ma tà vật, số lượng cũng không biết bao nhiêu mà lần.”
Kế Duyên gật đầu với gã quỷ tướng này, sau đó đảo mắt qua quân trận hùng hậu phía dưới. Những quỷ tốt kia có sắc mặt nghiêm trang, lại có kẻ lộ vẻ tò mò; có quỷ vật trông rất đáng sợ, trong khi phần lớn lại chẳng khác gì với bộ dạng lúc còn sống.
Mà dưới góc nhìn của ngàn vạn quỷ tốt trong quân trận bên dưới kia, ngoại trừ những vị tướng quân và U Minh chi chủ trên đài điểm tướng, nơi đó còn có một kẻ với toàn thân bao phủ trong vàng sáng trắng nhàn nhạt như sương mù mông lung, trông sao cũng không thấy rõ, có lẽ là thần hoặc tiên nhân.
“Tân thành chủ, những gì mà ngươi từng nói với ta lúc trước, nay ngươi có thể thuật lại trước mặt ngàn vạn quỷ tướng này.”
Giờ phút này, tâm tình của Tân Vô Nhai cũng càng thêm kích động. Sau khi gật đầu, y sải bước, đứng ở phía trước đài điểm tướng, trong khi các quỷ tướng bên cạnh cũng cùng nhau bước tới, để Kế Duyên lưu lại một mình phía sau. Tân Vô Nhai dần đề khí, mạnh mẽ cất tiếng vang dội như sấm.
“Cả ta và các ngươi, có cô hồn dã quỷ, có bi hồn chịu khuất nhục, có quỷ hồn chính trực, cũng từng có hung quỷ ác sát... Phàm là quỷ vật, vậy chuyện tu hành khó khăn đến nhường nào? Nhưng chúng ta cũng là con người khi còn sống, biết rõ đạo làm người; sau khi chết đi thì thành quỷ, vậy cũng không quên tâm chí khi còn sống, không thể buông bỏ lẽ làm người...”
Thanh âm vang rền của Tân Vô Nhai tựa như sấm sét truyền khắp Vô Nhai Quỷ thành. Không riêng gì quỷ binh tập kết ở giáo trường mới có thể nghe được, chính những quỷ tốt khác trong quỷ thành còn đang tuần tra duy trì trật tự cùng với ngàn ngàn vạn vạn quỷ vật sống ở quỷ thành cũng nghe rõ rệt, không thiếu một chữ.
Tân Vô Nhai tự nhủ một hơi, khiến thanh âm ở trên giáo trường toát lên khí thế vô cùng chân thành tha thiết. Y biết, đây không chỉ là cơ hội ngàn năm có một của mình, mà cũng là của Vô Nhai Quỷ Thành. Lúc này, dù y chỉ nói đơn thuần, nhưng giống như một lời tuyên thệ. Dù nội dung cũng tương tự như khi nói chuyện với Kế Duyên trước đó, nhưng ngữ cảnh lại rất khác nhau. Từng âm như thệ nguyện, nổ vang như sấm rung.
Ầm ầm...
Tiếng tuyên thệ của Tân Vô Nhai đã dừng lại một hồi, nhưng trong quỷ thành vẫn có cảm giác vô cùng chấn động. Trên giáo trường và trong quỷ thành, ngàn vạn quỷ vật lặng ngắt như tờ.
Cả người cùng quỷ trên đài điểm tướng nhìn xuống phía dưới, mà quỷ tốt phía dưới cũng nhìn lên trên đài. Âm sát đến từ quỷ quân bốc lên cuồn cuộn, báo hiệu viễn cảnh cõi lòng như lửa nóng mênh mông của các quỷ binh. Một gã quỷ tướng trên đài đảo mắt xuống dưới, trực tiếp giơ bội kiếm, hô to một tiếng.
“Tuyên dương ý chí U Minh, vì thành chủ quên mình, một lòng vì chính đạo!”
Đùng...
Khí thế của ngàn vạn quỷ tốt hoàn toàn nổ tung, ai nấy đều nhao nhao hô to.
“Hiệu trung vì thành chủ, hiệu trung vì thành chủ!”
“Hiệu trung vì thành chủ, hiệu trung vì thành chủ!”
Mới đầu, thanh âm còn hỗn loạn, dần dần càng chỉnh tề hơn. Sau đó, dường như chỉ còn lại đúng một loại thanh âm, tựa sóng gầm núi thét, trời giáng vạn lôi.
“Tuyên dương ý chí U Minh, vì thành chủ quên mình, một lòng vì chính đạo!”
Tân Vô Nhai khẽ gật đầu với quỷ tướng, rất hài lòng với sự ứng biến ngẫu nhiên của đối phương. Kế tiếp, y cẩn thận nhìn lại Kế Duyên phía sau, nhận ra sắc mặt của đối phương bình tĩnh cười mà không nói, thế là trong lòng chắc mẫm.
Kế Duyên đứng ở vị trí phía sau đài điểm tướng, vừa phân thần chú ý tình hình bên ngoài, vừa dần dần chìm vào trong ý cảnh. Lúc này, hắn có thể trông thấy quỷ kỳ bay phấp phới bên trên sơn hà.
Tiếng gầm gừ trên giáo trường kéo dài không ngừng; âm binh quỷ tốt khắp nơi trong thành cũng đồng thanh mà gào rít. Thậm chí, một ít quỷ vật không phải là quân sĩ trong thành cũng cùng nhau hô, mà đa phần những quỷ vật khác cũng thầm nôn nao. Đương nhiên, cũng có một ít quỷ vật chẳng hiểu vì sao mà lại tự cảm thấy bất an trong lòng.