Dịch: Niệm Di
Biên: [Chưa biên]
***
Dĩ nhiên, Kế Duyên vẫn chú ý đến tên yêu quái Ngưu Phách Thiên này. Theo hắn, tình trạng hiện tại của con trâu điên này thực sự khá tốt. Mặc dù Ngưu Phách Thiên có vẻ không đứng đắn mấy, nhưng nếu đã có thành tựu như thế thì chắc chắn gã vừa có thiên phú, vừa chăm chỉ tu hành rồi.
Khái niệm 'Tiên nhân chỉ lộ' chỉ là một dạng ước muốn của lão Ngưu mà thôi. Trên thực tế, nó không hề cảm nhận bản thân gặp bất cứ bình cảnh hay vướng mắc nào. Gã an tâm tu hành, lại an tâm sinh hoạt. Thế chẳng tốt sao? Khi có một ít bạc trong tay, gã còn có thể đi đến đường hoa để tìm chút khoái lạc. Gặp một con yêu quái như vậy, Kế Duyên cũng không tiện chỉ điểm thêm.
Vào giữa mùa hè của năm Mậu Tuất, Cửu Phong Sơn, một tiên phủ tại Bắc cảnh Hằng Châu, sẽ tổ chức đại hội tiên Du. Chắc chắn là Kế Duyên sẽ đến, nhưng vấn đề là đi đến đó bằng cách nào.
Một là không quen đường xá, và vấn đề còn lại là phải đi một mình. Về khía cạnh thứ hai, hắn e ngại bản thân sẽ gặp chuyện lúng tung hoặc chưa hiểu rõ một số tập tục của các vùng miền. Thế nên, biện pháp an toàn là ngồi lên một chuyến tiên chu vượt giới thích hợp, đồng thời rủ thêm người quen đi cùng.
Về vấn đề này, Kế Duyên đã sớm cân nhắc rõ ràng. Đi cùng người của Ngọc Hoài sơn là một lựa chọn hoàn toàn khả quan. Dù sao đi nữa, Ngọc Hoài sơn cũng là dạng thâm tàng bất lộ, cũng không phải là một môn phái bình thường, ắt hẳn không đến mức độ mất tư cách tham dự đại hội Tiên Du.
Hơn nữa, Kế Duyên nhẩm tính rằng, cũng phải còn vài năm nữa mới đến sự kiện ấy. Do đó, chắc chắn bên Ngọc Hoài sơn vẫn chưa khởi hành đi ngay lúc này đâu. Vã lại, dù Hằng Châu nơi Bắc cảnh có xa đến mấy, chỉ cần ngồi lên tiên chu vượt giới trong vài tháng là đến ngay.
Nhưng bây giờ, Kế Duyên nghĩ mình nên quay trở lại Đại Trinh trước đã. Hắn định đến Vân Sơn ở Tịnh Châu để tìm Thanh Tùng đạo nhân, thử nhờ ông ta tính toán xem: Những con chữ trên “Kiếm Ý Thiếp” đã biến đi nơi nào, nhân tiện thăm viếng Tần Tử Chu một thể.
...
Vân Sơn ở Tịnh Châu vẫn là ngọn núi nổi tiếng ở huyện Đông Nhạc với cảnh sắc biển mây. Đương nhiên, đây cũng là do khu vực này nằm gần một địa hạt khá nổi tiếng, trong khi những nơi khác cũng có không ít núi đẹp tương tự như ở Tịnh Châu.
Tịnh Châu nằm ngay chính giữa khu vực đồng bằng trung tâm nước Đại Trinh, mà còn là một vùng đồng bằng trù phú. Mặc dù không lạnh như phía Bắc, nơi này vẫn rất nhạy cảm với sự thay đổi nhiệt độ. Hiện thời tiết đang bước vào mùa thu nhưng mọi nơi vẫn mang tiết trời nóng bức không kém gì ở giữa mùa hè. Tuy nhiên, Tịnh Châu lại có không khí khá mát mẻ; mùa xuân và mùa thu cũng là hai mùa thoải mái nhất ở Tịnh Châu.
Sáng sớm hôm nay, Vân Sơn vẫn còn mù sương, Tần Tử Chu đã thức dậy, luyện bài quyền dưỡng sinh gia truyền của Vân Sơn quan.
Hiện tại, thân thể vốn dĩ suy nhược, tóc tai bạc trắng của Tần Tử Chu trước kia đã thay đổi hẳn. Tuy khác xa với khi còn sống, nhưng cuối cùng thì đây vẫn là chính bản thân Tần đại phu. Tuy Thần Dương chi thể miễn nhiễm với mọi loại bệnh tật, ông ta vẫn cảm thấy khá hứng thú với bộ quyền dưỡng sinh này, thậm chí còn khoái chá với nhiều tư thế trong đó.
Cũng ví dụ như Thanh Tùng đạo nhân, vị quan chủ của Vân Sơn quan hiện tại có thể sống đến ngày nay, dĩ nhiên là không thể thiếu công lao của bộ quyền dưỡng sinh đó.
Hiện đang là tờ mờ sáng, Thanh Tùng đạo nhân vẫn còn đang ngủ say. Tề Văn mở cửa ra ngoài vì mắc tè, vừa khi nhìn thấy Tần Tử Chu đang tập quyền bèn vọt miệng khen:
“Tần gia gia, ông thật là siêng năng đấy.”
“Ha ha, chào buổi sáng! Thanh Uyên tiểu đạo trưởng!”
Tần Tử Chu đáp lời nhưng vẫn không ngừng tập.
Vân Sơn quan áp dụng hình thức ban cho đạo hiệu khi môn đồ đến tuổi trưởng thành. Thanh Uyên là đạo hiệu hiện tại của Tề Văn, còn Tần Tử Chu vẫn là Tần Tử Chu. Dù gì đi nữa, có cho Thanh Tùng đạo nhân thêm một trăm lá gan thì ông ta cũng không dám nhận lão Tần làm đệ tử. Thế nên, ông ta chỉ ở lại Vân Sơn quan trên danh nghĩa.
Nói thật, điều này cũng giúp Tề Văn thở phào nhẹ nhõm. Dù gì đi nữa, nếu sư phụ của y thật sự thu một lão nhân làm đệ tử, vậy theo bối phận y sẽ là sư huynh của Tần Tử Chu, chẳng lẽ phải gọi ông ta là Tần sư đệ à?
Khi Tề Văn vội vã chạy đến nhà xí, Tần Tử Chu vốn dĩ vẫn đang đánh quyền lại khẽ giật mình trước khi thu quyền rồi nhảy vọt lên, đồng thời vận tinh lực để dẫn dắt linh khí bay lên.
Đến khi ra khỏi nhà xí, Tề Văn phát hiện Tần Tử Chu đã không còn ở trong sân. Y không rõ, chẳng biết lão nhân này đã về phòng ngủ lại hay đi đâu nữa.
Lúc này trên Yên Hà phong, Tần Tử Chu đã đáp xuống đỉnh núi, nhìn nam tử áo trắng đang đứng vững chải trên một tảng đá đằng kia, nhìn ra biển mây xa xa. Gặp người này, ông ta vội cúi đầu, chắp tay hành lễ sau khi nhận rõ đó là ai.
“Bái kiến Kế tiên sinh!”
Kế Duyên định thần lại, quay người cúi đầu đáp lễ.
“Tần công, ngài đã quen với nếp sống tại Vân Sơn quan chưa?”
“Haha, có gì mà quen hay không quen. Ở kiếp trước, ta bận rộn cả đời. Nay lại sống nhàn nhã, thu nạp linh khí, dẫn theo tinh lực mà tu hành, rất là thoải mái đấy.”
Kế Duyên mỉm cười.
“Kế mỗ còn tưởng người không chịu ngồi yên một chỗ, thường xuyên xuống núi để chữa bệnh cứu người đấy.”
Chữa bệnh cứu người đương nhiên là chuyện tốt, Kế Duyên sẽ không phản đối. Thế nhưng mà, Tần Tử Chu là kẻ có hi vọng sau này trở thành Giới Du Thần, dĩ nhiên yêu cầu về mặt tu hành phải cao hơn. Chữa bệnh sẽ chỉ cứu được một trăm người, nhưng nếu tu hành thành đạo sẽ cứu được vô số người trong tương lai. Nhìn thấy Tần Tử Chu thế này, Kế Duyên cũng an tâm hơn.
“Tần mỗ tự hiểu rõ đạo lý mà, đương nhiên sẽ không khiến tiên sinh và Long Quân thất vọng vì đã hao tâm tổn trí cho lão. Hơn nữa, Vân Sơn quan không hề thiếu bệnh nhân, chỉ là vừa gặp phải một chứng bệnh khá kỳ quái mà thôi.”
Nghe Tần Tử Chu nhắc đến chuyện kỳ quái, Kế Duyên cũng cảm thấy bất ngờ. Chẳng lẽ danh vọng của Tần Tử Chu vang vọng tận dưới núi, khiến người bên dưới lên đây cầu y à?
“Một chứng bệnh khá kỳ quái à?”
Tần Tử Chu mỉm cười khi nghe câu hỏi của Kế Duyên.
“Ừm, ta phải dùng một số loại thảo dược để nấu cao; đó là phương pháp điều trị hiệu quả nhất cho các vết thương đấy.”
À thì, Kế Duyên chợt hiểu ra, không khỏi bật cười.
“Xem ra Tần công thật sự hài lòng khi ở lại nơi đây, còn biết nói giỡn nữa.”
Tần Tử Chu trước kia căn bản là kẻ ăn nói rất chỉnh chu. Ít ra, hắn biết rõ ông lão này không thích cười cợt qua nhiều lần tiếp xúc. Hiện tại thì khác, ông ta còn biết nói đùa nữa cơ đấy.
“Thanh Tùng đạo nhân và Tề Văn đã thức dậy chưa?”
“Chưa, nhưng cũng sắp rồi. Khoảng nửa canh giờ nữa.”
Kế Duyên gật đầu.
“Được rồi, chờ bọn họ dậy, ta sẽ đi xuống. Bây giờ, Tần công và ta cùng thưởng thức biển mây của Vân Sơn vậy.”
Dưới làn gió nhẹ, hai ống tay áo đang chắp lại của Kế Duyên bị thổi bay phấp phới. Tần Tử Chu cũng tiến lại vài bước, cùng nhau ngắm biển mây.
Hai người bọn họ đứng đấy - một kẻ mang vẻ ngoài phong khinh vân đạm như thần tiên; người còn lại có râu dài, mày bạc trắng trông cũng giống hệt một lão thần tiên. Nếu quả thật có một người bình thường đang leo núi mà đột nhiên nhìn thấy cảnh này, ắt hẳn sẽ kinh hãi mà cung kính hô to lời chào các vị tiên trưởng.
“Tần công, chắc người chưa từng thấy qua biển rộng nhỉ?”
“Ừm, đúng là ta chưa từng thấy.”
Không hiểu sao, Kế Duyên lại nhớ đến tiếng kêu đặc biệt nọ và vầng ánh sáng đỏ nơi cuối chân trời trước đây.
“Nếu Tần công thực sự có thể trở thành Giới Du thần, có cơ hội thì hãy đi khắp núi non, tứ hải. Thiên địa rất lớn, lớn hơn những gì mà phàm nhân có thể tưởng tượng ra...”
Kế Duyên ngẩng đầu nhìn bầu trời. Mặc dù hiện tại đã không thể nhìn tới những vì sao, nhưng đó là do chúng bị bầu trời che khuất mà thôi. Trên thực tế, các vì sao thực sự đang ở đó.
“Nếu ngày đó thật sự đến, Kế mỗ sẽ nhờ Tần công hỗ trợ một lần, xem thử thiên địa này có giới hạn hay không, và liệu có thể bước ra ngoài kìa, ngắm nhìn các vì tinh tú hay không.”
Tần Tử Chu cũng vô thức ngẩng đầu nhìn trời.
“Nếu ngày đó thật sự đến, Tần mỗ dĩ nhiên sẽ giúp ngươi... Kế tiên sinh, chẳng lẽ nơi đó có biến cố gì à?”
Kế Duyên sẽ không nói những câu vừa rồi nếu không có nguyên nhân. Và mặc dù Tần Tử Chu chưa tiếp xúc với nhiều người tu hành, tầm mắt của ông đã đứng ở vị trí rất cao từ lúc khởi đầu rồi. Dù sao thì ông cũng đã gặp qua Thành Hoàng và các vị quỷ thần khác. Không những thế, Tần Tử Chu cũng đã trông thấy chính thần của hai con sông lớn, bái kiến Chân Long. Đồng thời, ắt hẳn tu vi của Kế tiên sinh phải cực kỳ cao. Nếu Kế tiên sinh đã nói ra những lời này, chắc chắn là có lý do sâu xa.
Nhưng Kế Duyên không thể trả lời bất cứ điều gì.
“Kế mỗ cũng không biết!”
Ánh ban mai càng mạnh, biển sương mù càng tiêu điều dần. Chẳng mấy chốc, hai thầy trò trong Vân Sơn quan cũng đã thức dậy. Kế Duyên và Tần Tử Chu cũng từ trên đỉnh núi hạ xuống. Nhưng bọn họ cũng không nóng lòng đi vào đạo quán chào hỏi Tề Văn vừa đi ngang, chỉ ẩn thân trên bầu trời nhìn xuống một vị trí nào đó bên ngoài.
Quả nhiên, không lâu sau thì có hai con chồn nhỏ chạy đến khu vực bên ngoài Vân Sơn quan. Chúng lấy một nhành củi bên ngoài sân bếp, leo lên bờ tường Vân Sơn quan rồi chạy dọc theo bức tường đến chỗ khuất phía sau đại điện, cuối cùng lén lút nhảy vào trong.
Một lúc sau, khi Thanh Tùng đạo nhân và Tề Văn cùng luyện quyền trong nội viện đạo quán, hai con chồn nhỏ kia đã yên vị trốn sau chính điện, bí mật nhìn trộm.
Tần Tử Chu mỉm cười, chỉ về phía đó rồi nói với kế Duyen.
“Ngày nào bọn chúng cũng đến, cũng ngay thời điểm này. Thỉnh thoảng, chúng còn lén mang lễ vật đặt vào bếp nữa.”
“Ồ? Lễ vật gì thế?”
Kế Duyên trở nên tò mò.
“Ha ha, để ta nhớ xem. Ừm, có khi là rắn bị cắn chết, có khi là cá nhỏ hoặc mấy con cua trong dòng suối. Còn có chuột núi cùng ếch xanh trong trạng thái bị cắn chết rồi, với thêm nhiều xác sâu róm và côn trùng nữa. Đôi khi, hai đứa nó còn tha đến vài quả mọng... “
“ Ha ha ha ha ha... lễ vật hay đấy, lễ vật hay đấy!”
Kế Duyên chẳng thể nói gì hơn, ngoài cảm giác buồn cười ra thì thấy chúng cũng rất đáng yêu. Đương nhiên, Tề Văn không hề vui vẻ gì khi nhận được “lễ vật” thế này, vì dù sao thì công việc của y chính là dọn dẹp nhà bếp.
Chờ sau khi hai đạo sĩ luyện quyền xong, Kế Duyên và Tần Tử Chu từ ngoài sân sải chân bước vào. Dĩ nhiên, cả hai rất vui khi thấy Kế Duyên đến, còn muốn chiêu đãi hắn một bữa trưa thịnh soạn.
Chỉ là sau khi biết Kế Duyên đến để nhờ mình xem bói, Thanh Tùng đạo nhân bèn giao hết mọi việc, từ chuyện đi mua thực phẩm đến nấu nướng, cho Tề Văn phụ trách. Về phần bản thân, Thanh Tùng đạo nhân dồn hết tinh lực vào chuyện bói toán.
Sau khi dọn ra vài chiếc bàn ngỏ rồi đặt ngang hàng lẫn nhau trong đại điện Vân Sơn quan, ba người Tề Tuyên, Kế Duyên, Tần Tử Chu bèn ngồi cùng nhau. Tiếp theo, hắn trải ra một cuộn giấy cũ ố vàng trên đầu gối của Thanh Tùng đạo nhân.
“Thế này... Kế tiên sinh, chỉ là một tờ giấy thôi, làm sao xem bói được?”
Cảm quan nhận thức của Thanh Tùng đạo nhân không bì được với các vị tiên tu, không thể cảm nhận được các luồng hơi thở khi chạm vào tờ giấy. Ngẫm nghĩ trong chốc lát, Kế Duyên bèn mở lời.
“Ngươi cứ xem tờ giấy này là một 'ngôi nhà', và tính toán về tình huống của 'hộ gia đình' sống trong ngôi nhà ấy xem.”
“Ngôi nhà ư?”
Tề Tuyên nhìn tờ giấy một cách trống rỗng, nhân tiện lắc lư hai lần.
“Sống trong giấy, đây là tranh và chữ phải không?”
“Đúng vậy, đúng là chữ đấy. Cứ lấy chữ xem như hộ gia đình, giấy chính là nhà ở. Tờ thiếp này được viết ra cách đây vài chục năm về trước, kể như là ngày sinh tháng đẻ của hộ gia đình ấy đi, đặc biệt là...”
Kế Duyên kể rõ thời gian mà Tả Ly viết ra Kiếm Ý thiếp, cũng nói luôn về “thời gian mà hộ gia đình này bỏ đi khỏi nhà.”
Nghe xong, Thanh Tùng đạo nhân sửng sốt một hồi, nhưng vẻ mặt cũng dần dần trở nên hưng phấn. Nói cách khác, nếu bất kỳ ai kể câu chuyện này, ắt hẳn kẻ đó là một tên tâm thần. Thế nhưng mà, khi chính miệng Kế Duyên tường thuật lại, ắt hẳn đó chính là chuyện có thật.