Dịch: Minh Nguyệt + Thương Khung
Biên: Minh Nguyệt đã đi tu - nào xuất đạo sẽ biên sau
***. Truyện Việt Nam
Rất rõ ràng rằng viên đá thứ tư mà suýt nữa Doãn Trọng không né tránh được chính là từ con chim giấy này, mà dường như nó còn có muốn ném thêm viên đá thứ năm.
Đám hạ nhân chung quanh cũng không có nhãn lực tốt như hai huynh đệ Doãn gia. Bọn họ không nhìn thấy một con hạc giấy đang đứng trên mái hiên phía xa, còn tưởng Nhị công tử vừa ra tay đánh lui một kẻ phạm pháp nào đó. Nhưng Doãn Trọng cảm thấy tình cảnh này có chút vô lý, vẫn là Doãn Thanh phản ứng đầu tiên.
“Kế tiên sinh! Kế tiên sinh sắp đến rồi!”
Doãn Thanh nhớ rõ bên cạnh Kế tiên sinh có một con hạc giấy. Nếu trên đời này có một con chim giấy có linh tính như thế, lại xuất hiện ở Doãn phủ, vậy rất có thể chính là con hạc kia.
“Kế tiên sinh?”
Doãn Trọng cũng kịp phản ứng, nhìn huynh trưởng rồi lại nhìn mái hiên bên kia. Chẳng qua, hai huynh đệ chỉ cúi đầu nhìn nhau một lát thì đến lúc ngẩng đầu, con hạc giấy đậu trên mái hiên đã biến mất không thấy đâu nữa. Trên đó chỉ còn sót một hòn đá nhỏ phát ra thanh âm “lộc cộc”, sau đó “ầm” một tiếng, hòn đá rơi xuống phiến đá xanh trên mặt đất.
“Ách, nó bay rồi?”
Doãn Trọng nghi hoặc hỏi một câu. Lúc nhìn về phía Doãn Thanh, cậu phát hiện ra dường như huynh trưởng của mình đang có điều suy nghĩ. Sau đó Doãn Thanh vung tay áo, cầm thẻ tre trên tay.
“Đi, tới tiền viện nào. Tiên sinh sắp đến rồi!”
Nói xong, Doãn Thanh còn quay sang phân phó hạ nhân ở bên cạnh.
“Ngươi đi báo cho tướng gia một tiếng, nói là Kế tiên sinh có thể sẽ đến đây. Hai người các ngươi đi báo cho phu nhân ta, dặn nàng dẫn theo hai hài tử đi tới tiền viện, cứ nói là Kế tiên sinh sắp tới!”
“Vâng!” “Vâng!”
Mấy hạ nhân nghe vậy thì đáp vâng, sau đó vội vã rời đi. Dù bọn họ mới vào Doãn phủ mấy năm gần đây, cũng chưa từng nghe nói về Kế tiên sinh nhưng nhìn dáng vẻ coi trọng của Doãn thượng thư như vậy thì ai nấy đều biết rằng người tới nhất định là khách quý. Mọi người không dám có chút chậm trễ.
Đi xuyên qua con hẻm nhỏ, Kế Duyên lại một lần nữa trở lại đường Vinh An. Từ xa nhìn lại, cửa lớn của Doãn phủ đã mở ra. Sáng sớm sau cơn mưa đầu mùa xuân, trên đường Vinh An có chút vắng vẻ, có lẽ cũng có liên quan đến việc Doãn Triệu Tiên cũng không thích các quan lại đến tặng lễ hay qua lại quá thân thiết.
Kế Duyên có thể nói không chút khoa trương rằng trong toàn bộ Kinh Kỳ phủ thành của Đại Trinh, đường Vinh An là nơi “sạch sẽ” nhất, ngay cả miếu Thành Hoàng ở bên ngoài cũng chưa chắc so sánh được. Không chỉ không có bất kỳ yêu ma quỷ quái nào dám tới đây, mà nơi này thậm chí còn không có trọc khí.
Nhìn đường phố không có bao nhiêu xe ngựa hay dòng người qua lại tấp nập, Kế Duyên đi thẳng về phía Doãn phủ. Người còn chưa đi tới cửa, một lão bộc già nua đã nhìn thấy hắn, chỉ vài bước là đi ra cửa phủ.
“Kế tiên sinh, đúng là ngài rồi! Nhanh đi báo tin cho Thượng thư đại nhân!”
Lão bộc kinh hỉ nói nửa câu đầu với Kế Duyên, nửa câu sau phân phó đám vệ sĩ giữ cửa.
“Vâng!”
Gã vệ sĩ lĩnh mệnh ôm quyền, sau đó vội vàng đi vào trong. Còn lão bộc ra đón thì khom người hành lễ với Kế Duyên.
“Ngươi là A Viễn đúng không?”
Kế Duyên nhìn lão bộc có võ công cao cường kia. Tuy rằng hiện giờ khí huyết của lão vẫn cường thịnh như trước, tay chân di chuyển có lực, còn có võ đạo chân khí hộ thể, nhưng lão cũng đã hiện ra vẻ già cả, dù sao nếu tính tuổi tác thì cũng sớm đã hơn sáu mươi rồi.
“Vâng vâng vâng, khó có được tiên sinh còn nhớ kỹ tiểu nhân. Tiểu nhân đã đi theo tướng gia từ hồi còn ở Lệ Thuận phủ ở Uyển Châu năm đó.”
Là người hầu có thâm niên lâu năm nhất và trung thành nhất của Doãn phủ, những điều A Viễn biết về Kế Duyên dĩ nhiên vượt xa các hạ nhân khác. Lão biết rõ đây là nhân vật thần tiên chân chính. Ngoại giới đều đồn rằng lão gia nhà mình là Văn Khúc tinh hạ phàm, nhưng rất nhiều người cũng chỉ nói kiểu như một lời khen ngợi. Nhưng A Viễn và mấy lão bộc nòng cốt khác thật sự tin tưởng rằng sự tồn tại của Kế tiên sinh chính là một trong những bằng chứng thép.
Hai người tán gẫu vài câu. Đoàn người Doãn Thanh và Doãn Trọng cũng đã xuất hiện ở cửa ra vào, thậm chí ngay cả Thường Bình công chúa cũng dắt theo hai hài đồng cùng xuất hiện.
“Tiên sinh!”
Doãn Thanh vui mừng hô một tiếng, sau đó dẫn mọi người tiến lên, vừa đi vừa chắp tay với Kế Duyên. Nữ quyến thì làm lễ vạn phúc.
“Tiên sinh mau mời vào!” “Đúng rồi, tiên sinh mời vào. Phòng bếp đang chuẩn bị, cha ta cũng rất nhớ ngài!”
Hai huynh đệ Doãn gia rất hưng phấn. Còn hai đứa con trai của Doãn Thanh vẫn có chút câu nệ. Thường Bình công chúa vỗ vỗ hai đứa nhỏ, nói.
“Mau lên, chào tiên sinh, hành lễ với tiên sinh đi!”
Một đứa tám chín tuổi, một đứa bốn năm tuổi. Dù sao cũng là con cháu nối dõi của Doãn gia, có tri thức hiểu lễ nghĩa là yêu cầu cơ bản nhất. Hai đứa liếc nhau một cái, cẩn thận chắp tay về phía Kế Duyên.
“Ra mắt Kế tiên sinh!”
Kế Duyên khẽ gật đầu với mọi người và hai hài tử. Hắn nhìn bụng của Thường Bình công chúa hơi nhô lên, cười nói.
“Nhân khẩu của Doãn gia cũng thịnh vượng quá.”
Sau đó, hắn đi theo đám đông, tiến vào Doãn phủ. Mọi người cũng không tạt sang khách đường hay ghé sang phòng ngủ, mà cùng nhau đi thẳng đến chỗ ở của Doãn Triệu Tiên ở hậu viện.
Hậu viện Doãn phủ hiện tại, bên cạnh việc có có ngự y trong cung túc trực quanh năm, thì nếu không có tình huống đặc thù gì, vị đại phu này vẫn sẽ ở miết tại Doãn phủ, không hề hồi cung. Chẳng những thế, lão còn cùng đệ tử mình trông coi lò thuốc sắc cho Doãn Triệu Tiên và các vấn đề cần chú ý trong chế độ ăn uống nữa.
Giờ phút này bên này một góc sân nhỏ, lão ngự y đang xem sách y thuật, mà đồ đệ của lão thì đang chăm nom lò thuốc. Nhìn thấy đám người Doãn phủ băng ngang cổng vòm, đi từ hành lang xa xa tiến đến hậu viện bên này, gã đệ tử kia chợt kinh ngạc, thế là vội vàng chạy sát đến lão ngự y, nói.
“Sư phụ, Doãn thượng thư và công chúa điện hạ đều tới kìa.”
“Hả?”
Lão ngự y nhìn về phía bên kia, vô thức đứng dậy khỏi ghế mây. Bất quá, đoàn người Doãn gia cũng chỉ nhìn về phía bên này rồi gật đầu, không có ý định chào hỏi hai người bọn họ mà chỉ đi ngang qua, tiến thẳng đến phòng ngủ của Doãn Triệu Tiên.
Chờ bọn họ đi qua cả, gã đồ đệ đang chăm nom lò thuốc mới nói.
“Sư phụ, trông bộ dáng của người đi trước kia, chẳng lẽ lại là danh y mà Doãn phủ vừa mời đến?”
“À... Cũng có thế lắm. Ngươi tiếp tục nấu thuốc, ta đi xem sao!”
“Vâng!”
Lão ngự y bèn bước nhanh về phía căn phòng mà Doãn Triệu Tiên đang nằm. Cũng không phải lão sẽ ghen tị đối với trường hợp vị danh y mới này chữa trị hay hơn mình rồi được Doãn Triệu Tiên khen thưởng, mà đây chính là trách nhiệm của lão. Lão sợ những tay lang băm bên ngoài này dùng thuốc lung tung, vì trước đó đã có tiền lệ rồi.
Nếu Doãn tướng gia thật sự bởi vì nguyên nhân này mà gặp bất trắc, không riêng gì tay lang băm kia đi đời, mà vị ngự y túc trực nơi đây cũng sẽ gặp chuyện không may.
Khi Dế Duyên đến phòng của Doãn Triệu Tiên, Doãn phu nhân trông đã già đi khá nhiều bèn hành lễ vạn phúc với hắn.
“Kế tiên sinh đấy ư? Nhiều năm rồi, đúng là đến giờ mới được gặp lại ngài!”
Doãn lão phu nhân lúc này không còn nét gì của một người phu nhân nơi huyện nhỏ ngày xưa nữa, thay vào đó chính là dáng vẻ cảu một vị tướng quốc phu nhân, tự toát ra một khí tức uy nghi tự nhiên.
“Xin chào Doãn phu nhân!”
Kế duyên cũng trịnh trọng đáp lễ, sau đó thuận theo theo tầm mắt trong lúc hành lễ mà liếc sang lão bằng hữu đang nằm trên chiếc giường phía sau lưng. Doãn Triệu Tiên cũng đã ngồi dậy, dựa vào tấm chăn chăn đệm trên giường mà chắp tay về phía hắn.
“Kế tiên sinh! Lâu rồi không gặp!”
“Đúng vậy! Lâu rồi không gặp, Doãn phu tử!”
Kế duyên thu hồi lễ, bước nhanh đến bên giường Doãn Triệu Tiên. Hạ nhân xung quanh vội vàng mang ghế đến, để hắn có thể vừa vặn ngồi xuống bên cạnh Doãn Triệu Tiên. Lúc bước tới, hắn cũng nhận ra rằng, Doãn Triệu Tiên lúc này đang đeo một chiếc mặt nạ, chứ không phải phô ra bộ mặt thật của y. Chiếc mặt nạ này chính là chiếc mặt nạ Hồng hồ mà Hồ Vân tặng cho Doãn Thanh lúc trước. Ắt hẳn, y đã dùng vật này để lừa gạt rất nhiều danh y và ngự y đây mà.
Vào lúc này, lão ngự y kia cũng vội vàng chạy tới, vừa bước vào phòng là đã thấy người của Doãn gia đang vây quanh bên ngoài. Trong khi đó, Kế Duyên ngồi ở đầu giường; lão còn tưởng hắn đang bắt mạch cho Doãn Triệu Tiên đấy chứ.
“Doãn thượng thư, vị này chính là đại phu mới đến à? Nếu vậy, lão phu còn phải nhắc nhở hắn vài câu đấy!”
Lão ngự y cũng không hề quát to bảo dừng tay khi vừa tiến đến, mà là tới gần Doãn Thanh rồi hạ giọng hỏi nhỏ. Mà Doãn Thanh chỉ quay sang cười nhẹ, nói.
“Không phải! Đây là cố nhân của Doãn gia ta. Nhiều năm không gặp, vị ấy hẳn là nghe được tin tức của cha ta, thế nên đặc biệt đến thăm.”
“À!”
Nghe vậy, lão ngự y lập tức cảm thấy nhẹ nhõm; thế thì tốt, không phải phiền toái gì.
Kế duyên còn chưa nói chuyện với Doãn Triệu Tiên, nay lại thấy ngự y tới; dù biết rõ thân thể của Doãn Triệu Tiên không có gì đáng ngại, nhưng hắn cũng phải diễn trò giả bộ một tí, thế là thân thiết quay đầu lại hỏi.
“Vị đại phu này, chẳng hay tình trạng thân thể của Doãn phu tử thế nào rồi? Bao lâu mới có thể khỏi bệnh?”
Lão ngự y nhìn trái phải, sau đó mới tiến lên một bước, thở dài nói.
“Doãn tướng quốc nhiều năm vất vả, thân thể đã sớm kiệt quệ rồi. Đây vốn không phải là bệnh ác tính khó trị gì, nhưng do cơ thể suy nhược dẫn đến bệnh nặng tứ bề. Hiện giờ, chúng ta đã dùng mọi thủ đoạn, cuối cùng đành phải dùng thuốc lành tính phối hợp với thực phẩm dược lý để điều dưỡng thân thể tướng gia trước, duy trì một sự cân bằng vi diệu, tránh gặp phải bất trắc nghiêm trọng...”
Đây là sự việc bí mật đã được công khai; lão ngự y cũng không kiêng dè Doãn Triệu Tiên phật lòng, tiếp theo bèn mở lời trấn án.
“May mà tướng gia có tâm tính lạc quan, điểm này rất đáng quý đấy! Trời ban phước cho Đại Trinh chúng ta, tất nhiên sẽ không để tướng gia xảy ra chuyện đáng tiếc!”
Kế Duyên thầm thở dài một câu, lão ngự y này có lẽ cũng đã vất vả trên cương vị này nhiều rồi.
“Được rồi, ngươi lui ra đi; cứ để Kế tiên sinh và cha ta ôn lại chuyện xưa vậy!”
“Vâng, nếu có chuyện gì, Thượng thư đại nhân cứ tùy thời gọi ta là được.”
“Ừm!”
Sau khi lão ngự y lui ra, Kế Duyên mới cười nhẹ, nhìn Doãn Thanh, lại nhìn Doãn Triệu Tiên.
“Doãn phu tử, trong hồ lô của các ngươi đang bán thuốc gì thế?”
Thường bình công chúa vội vàng lên tiếng với hạ nhân bên cạnh, bảo bọn họ dân theo hai đứa nhỏ ra ngoài chơi. Sau đó, nàng lại ra lệnh cho A Viễn ra ngoài canh gác. Chờ người nên đi đều đi hết cả, Doãn Triệu Tiên đang ngồi trên giường mới bật cười.
“Ha ha, rốt cuộc vẫn không giấu được Kế tiên sinh!”
Sau khi cười xong, Doãn Triệu Tiên trước bèn trở nên nghiêm túc hẳn.
“Trông có vẻ như Đại Trinh đang trong thời đại thiên hạ thái bình, dân quốc mạnh mẽ, nhưng thực ra thì có rất nhiều vết nứt đang âm thầm trải rộng ra. Giống như thầy thuốc giải độc vậy, dù là vừa điều trị lại vừa tiêu độc, nhưng có một số độc tố đã ăn sâu đến mức thâm căn cố đế rồi, nếu động đến sẽ rất dễ gây ra tình trạng thương gân động cốt. Do đó, cần phải từ từ diệt trừ sạch. Lý niệm chính trị của Doãn gia ta cũng là như thế. Nhiều năm qua, chúng ta đã bước đi chầm chầm, tiến từng bước trong việc củng cố cơ nghiệp của Đại Tranh... Chỉ có điều, dù động tác của chúng ta có cẩn thận hơn nữa, chung quy vẫn không thể tránh khỏi việc bộc phát mâu thuẫn với một số người. Hơn nữa, tất nhiên là quá trình này càng lúc càng nghiêm trọng hơn...”
Kế Duyên rất rõ điểm này. Tuy người của Doãn gia cũng là tầng lớp sĩ phu phong kiến, nhưng theo một ý nghĩa nào đó thì họ chính là phái cải cách. Tuy trông có vẻ rất hòa thuận với các đại thần ở mọi đẳng cấp khác nhau, nhưng thật ra Doãn gia chính là một hạt cát trong mắt bọn đại thần đó, nhưng lại khó có thể trừ khử. Sớm muộn gì, Doãn gia cũng sẽ thanh trừ đi các vết bụi bẩn bướng kia, mà không ít người trong triều đình cũng có thể nhìn thấu điểm này.
Bất quá, Doãn Triệu Tiên cũng không nói đến tiết điểm mấu chốt nhất trong chuyện này, mà dù sao đi nữa thì Kế Duyên cũng không hiểu rõ lắm về chuyện đấu tranh trong triều đình. Thế cho nên, Doãn Thanh bổ sung một câu ngắn gọn.
“Hiện giờ, thái độ của thánh thượng đã không giống năm đó, dường như đã có chút thay đổi rồi!”
Kế Duyên giật nhẹ chân mày, nhìn về phía Doãn Thanh rồi lại nhìn sang Doãn Triệu Tiên. Doãn phu tử cũng gật đầu, nói tiếp.
“Con người nha, rốt cuộc vẫn sẽ già đi. Rất nhiều minh quân cũng không tránh khỏi việc càng cao tuổi, càng hồ đồ. Doãn gia chúng ta đang có quyền thế quá mạnh mẽ, lại có uy vọng cực cao giữa dân gian. Nói một cách văn chương, đây chính là dương mưu, khó mà phá được!”
Doãn Thanh cũng tiếp lời.
“Đúng như phụ thân nói! Mặc dù con cố gắng tìm cách dẫn dắt dân ý, lúc nhắc đến phụ thân thì chủ động đề cập đến sự thánh minh của Hoàng thượng; nhưng tâm tư của hoàng gia cũng là khó lường đấy. Bất quá, vậy cũng tốt! Trải qua chuyện này, nhất là sau khi thật sự tin tưởng phụ thân đang mắc 'bệnh nặng khó trị', bọn giấu mặt đầu dần dà lộ diện hết cả!”
Doãn Thanh chẳng hề tỏ vẻ căng thẳng hay mệt mỏi gì cả, mà lúc nói ra mấy câu này còn mang theo một bộ dáng tươi cười.