Lạn Kha Kì Duyên

Chương 475: Chương 475: Gặp cố nhân nơi đất khách




Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Thương Khung Chi Chủ

***

Lúc này đây, ngay cả với những người được gọi là cao nhân như đám người Kế Duyên và Cư Nguyên Tử thì tâm tình hiện tại cũng hết sức phức tạp và vi diệu.

Kế Duyên cảm thấy ngày diễn ra đại hội Tiên Du cuối cùng cũng đến gần. Khi ở trên phi chu Huyền Tâm phủ thì không sao, nhưng sau khi xuống thuyền, cảm giác mong đợi và phấn khích dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Dù sao đây cũng là đại hội nổi danh hàng đầu của Tu tiên giới, không biết hắn có thể gặp được mấy vị cao nhân Chân Tiên chân chính, gặp tác giả “Vân Trung Du Mộng”, hoặc có thể nhìn thấy bao nhiêu loại dị thuật thần diệu hay không? Hy vọng duyên phận có thể giúp hắn đạt được tất cả những kỳ vọng của bản thân.

Mà đối với những người ở Ngọc Hoài Sơn, tâm trạng cũng khá phức tạp. Đã mấy lần bọn họ không tham gia đại hội Tiên Du rồi, trước kia còn có tu sĩ trong sơn môn xảy ra một vài sự cố khi luận đạo ở đây nữa.

Những cao nhân như Dương Minh, Cừu Phong đều là hậu bối của Cư Nguyên Tử. Cho tới giờ, bọn họ còn chưa tham gia đại hội Tiên Du, thì những đệ tử khác càng không cần phải nói. Bọn họ chắc hẳn rất hưng phấn, nhưng cũng có người vì chuyện cũ và đại hội lạ lẫm trước mắt mà thấp thỏm trong lòng.

Về phần Cư Nguyên Tử, lão đã sống nhiều năm như vậy, tu vi cũng có thể xưng là đỉnh phong ở Ngọc Hoài Sơn. Tâm cảnh của lão không giống người khác. Dù là những sự cố trong quá khứ hay là đại hội Tiên Du trước mắt thì nội tâm lão cũng chẳng hề gợn sóng. Còn đối với Kế Duyên, bề ngoài rất bình tĩnh và quả thực hắn rất bình tĩnh.

“Kế tiên sinh, chúng ta đến Cửu Phong Sơn trước nhé. Bọn họ sẽ sắp xếp nơi ở tốt cho chúng ta. Đương nhiên, nếu chúng ta không hài lòng thì có thể tự ra ngoài tìm chỗ ở khác.”

Đối với đề nghị của Cư Nguyên Tử, Kế Duyên cũng không có ý kiến, chỉ gật đầu xem như đã đáp ứng.

Ánh mắt của mấy người vẫn còn lưu luyến phiên chợ trên bến Nguyễn Sơn. Nếu đi thẳng một đường đến bến đò, sẽ nhìn thấy một tòa kiến trúc cực kỳ bắt mắt, trên đỉnh có lá cờ màu đỏ đang lơ lửng, trên mặt lá cờ viết mấy chữ có pháp quang chói mắt - Đăng Tiên Các.

Những người đứng ngoài quan sát vẫn đang nhìn đám người Kế Duyên đi về tòa kiến trúc kia. Hơn nữa, ở cửa ra vào còn có tu sĩ Cửu Phong Sơn ra ngoài nghênh đón. Bọn họ biết rõ người vừa đến chính là tiên đạo chính tông, là người có thiệp mời của đại hội Tiên Du.

Sau một lát, một gã tu sĩ Cửu Phong Sơn mặt áo bào màu lam dẫn Kế Duyên và đoàn người Ngọc Hoài Sơn rời khỏi Đăng Tiên Các. Gã vung tay áo, rơi ra một lá liễu cực lớn, rồi lập tức biến thành một chiếc thuyền nhỏ ngay trước mắt.

“Chư vị đạo hữu, mời lên thuyền Thanh Diệp. Đạo tràng của Cửu Phong Sơn tọa lạc tại dãy Nguyễn Sơn, nhưng cũng chẳng phải nằm bên trong dãy Nguyễn Sơn. Có lẽ mấy vị sẽ không quen đường đi, để ta hộ tống các vị đạo hữu vào trong núi nghỉ ngơi nhé.”

“Ừ, làm phiền rồi!”

Cư Nguyên Tử đáp lời bằng một câu khách khí, sau đó bèn dẫn đầu bước chân lên thuyền Thanh Diệp. Kế Duyên và những người khác đi sát phía sau.

Người của Cửu Phong Sơn đã xem Kế Duyên là tu sĩ của Ngọc Hoài Sơn nên hắn cũng không giải thích gì nữa, đỡ mất công người ta hỏi thiệp mời của hắn. Mà hắn cũng chẳng có thiếp mời, vậy có khi còn phải đi tìm vị Tri sự trên phi chu năm đó đã mời hắn nữa. Nói chung là càng ít phiền toái càng tốt.

Chẳng qua, chân trước của hắn vừa bước lên thuyền Thanh Diệp, chân sau còn chưa theo kịp thì bỗng nghe được có người gọi hắn từ phía xa.

“Kế tiên sinh... Kế tiên sinh... Có phải Kế tiên sinh không?”

Thanh âm này có chút quen tai, nhưng cũng có chút lạ lẫm. Chuyện này kỳ lạ quá. Lỗ tai hắn linh tới mức không tưởng tượng nổi, hầu như tất cả thanh âm đã nghe được đều sẽ không quên.

Đừng nói là tiếng người, ngay cả tiếng chó sủa, hắn còn phân biệt được từng con chó một ấy chứ. Cho tới bây giờ, chưa từng có thanh âm nào vừa quen thuộc vừa xa lạ như vậy.

Kế Duyên cau mày nhìn theo hướng phát ra âm thanh, lập tức cảm thấy hai mắt tỏa sáng. Trong tầm mắt hắn, một nam tử mà cả người đều lộ ra linh vận đang bước nhanh tới. Người này mặc một thân trường bào màu vàng nhạt, đầu đội tiểu quan cắm một cây trâm vàng, trên vẻ mặt tràn đầy vui mừng.

Bởi vì hai tiếng gọi này, cả tu sĩ của Cửu Phong Sơn và Ngọc Hoài Sơn đều dừng động tác, quay lại nhìn người đang đi tới.

Người này rất nhanh đã đi tới trước mặt Kế Duyên. Gã khom người chín mươi độ, chắp tay hành đại lễ với Kế Duyên.

“Ra mắt Kế tiên sinh! Không nghĩ tới thật sự là người. Sư phụ ta còn nói người chắc chắn sẽ không tới đây nữa chứ. Ha ha ha ha. Gặp ngài chắc hẳn sư phụ ta sẽ cao hứng lắm!”

Kế Duyên nghe vậy thì trong lòng khẽ động. Trên mặt hắn không có thể hiện ra, chỉ nhìn nam tử đang nói chuyện, khẽ gật đầu nhưng vẫn không mở miệng.

Nam tử kia tươi cười, thu lễ rồi mới hỏi một câu.

“Tiên sinh không nhớ ta à?”

“Ha ha!”

Kế Duyên cười bí hiểm. Hắn nghĩ tới một người. Nếu khắp thiên hạ này, dưới tình huống không dùng thần thông biến hóa, cũng chỉ có một người có thể khiến cho hắn nghe được thanh âm nhưng lại không nhớ nổi là ai, mà người trước mắt rõ ràng không vận dụng bất kỳ thần thông nào.

“Bệ hạ kiếm được túi da tốt đấy!”

Nam tử trung niên hơi sững sờ, sau đó lại càng vui sướng hơn.

“Không hổ danh là Kế tiên sinh. Căn bản không cần gợi ý mà ngài vẫn nhận ra ta. Dương Tông xin bái phục! Chẳng qua, xin tiên sinh đừng xưng hô với ta như vậy nữa, nếu ngài gọi ta vậy thì ta cũng không dám đáp lời đâu!”

Thấy Dương Tông có bộ dáng của một người trung niên, trong lòng Kế Duyên không hiểu sao lại nhẹ nhàng thở ra. Nếu gã là một đứa nhỏ còn đang mặc yếm thì thật sự Kế Duyên có chút không chấp nhận được.

Sau khi ném ý tưởng buồn cười đó ra khỏi đầu, Kế Duyên nhìn quanh một vòng. Nếu Dương Tông ở nơi này, vậy lão ăn xin kia cũng sẽ không ở quá xa. Nhưng hắn không thấy lão, có lẽ là lão cũng không thấy hắn. Nếu không, chắc chắn lão khất cái kia sẽ tới.

“Sư phụ của ngươi đâu?”

“Sư phụ ta lên Cửu Phong Sơn rồi. Ta đang đi dạo quanh chợ phiên bến Nguyễn Sơn cùng với sư huynh, không nghĩ rằng có thể gặp được tiên sinh. Dương Tông không dám quên đại ân của tiên sinh. Nếu không có tiên sinh và ân sư, sẽ không có Dương Tông của ngày hôm nay!”

Lão Hoàng đế này quả nhiên đã thoát thai hoán cốt rồi. Vào thời khắc sinh tử, gã đã triệt để tỉnh ngộ, tính cách cũng khác hẳn với lúc trước. Hơn nữa, thân làm từ củ sen nên khó trách đến cả lỗ tai của Kế Duyên mà cũng không phân biệt được âm thanh của gã.

Nghĩ tới việc đối phương dùng củ sen để cải tạo thân thể, Kế Duyên không khói đánh giá cả người Dương Tông cho đến từng đốt ngón tay. Hắn lóe lên suy nghĩ hơi ác ý một chút, không biết gã có thường xuyên bị gãy tay gãy chân không nhỉ?

“Ách, Kế tiên sinh, vị này là?”

Cư Nguyên Tử không rõ người trước mắt là ai, vì sao Kế Duyên gọi gã là “Bệ hạ”?

Kế Duyên khẽ cười, vẫy tay về phía Dương Tông đã có diện mạo khác.

“Cư đạo hữu, vị này chính là Hoàng đế của Đại Trinh lúc trước, Nguyên Đức Đế Dương Tông.”

“Hả? Nguyên Đức Hoàng Đế?” “Nguyên Đức Đế!”

“Cái gì!?” “Nguyên Đức Đế không phải đã băng hà rồi sao?”

Cư Nguyên Tử và cả đám người Ngọc Hoài Sơn đều kinh ngạc thốt lên. Còn mấy tu sĩ Cửu Phong Sơn ở bên cạnh cũng không nóng vội không thúc giục, chỉ để ý quan sát một màn trước mắt.

Dương Tông vội vàng hành lễ với mọi người.

“Dương Tông ra mắt chư vị tiên trưởng tiền bối. Chư vị nói đúng, Nguyên Đức Đế đã băng hà, bây giờ chỉ là Dương Tông mà thôi!”

Cư Nguyên Tử kinh ngạc một lát, bỗng ánh mắt lóe lên. Trong lòng đột nhiên nghĩ tới một khả năng, đó chính là làm lại thân thể - tái tạo Càn khôn kia.

‘Đúng là một tuyệt tác!’

“Sư đệ... Sư đệ... Sao ngươi chạy nhanh vậy, ta theo không kịp!”

Đằng sau lại có thanh âm quen thuộc với Kế Duyên xuất hiện. Một thiếu niên nhìn khoảng tầm tuổi với Ngụy Nguyên Sinh vội vàng chạy tới, trong tay vẫn còn cầm một đùm lá sen nóng hổi hừng hực.

Vóc dáng cao lớn, quần áo sạch sẽ, nhưng trong mắt Kế Duyên vẫn cảm giác như đang nhìn thấy tiểu khất cái năm xưa.

“Sư đệ, ngươi lại chạy loạn rồi, lần tới ta sẽ không dẫn...”

Thiếu niên vừa nói được một nửa liền dừng lại. Y nuốt ực đồ ăn trong miệng xuống bụng, mở to hai mắt nhìn Kế Duyên.

“Tiểu Du, không nhớ ta à?”

“Kế tiên sinh! Người cũng tới đại hội Tiên Du sao? Thật tốt quá! Vậy là ta và sư đệ lại có thêm người quen rồi!”

Nói xong, Lỗ Tiểu Du đưa đùm lá sen trong tay cho Kế Duyên.

“Mời tiên sinh nếm thử, đây là vò gạo nếp sơn tra, mới ra khỏi lò đấy ạ!”

Kế Duyên cũng không khách khí, đưa tay cầm lấy một nắm, cho vào miệng nếm thử.

“Chư vị đạo hữu, hay là chúng ta cùng lên Cửu Phong Sơn rồi ôn chuyện tiếp được không ạ?”

Lúc này, tên tu sĩ Cửu Phong Sơn mới lên tiếng. Cảnh người quen cũ gặp lại này rất bình thường ở đại hội Tiên Du. Người tu tiên rất nhiều, cũng có rất nhiều người sống thọ, và cũng sẽ có nhiều lão hữu xa cách nhau mấy chục năm, thậm chí hơn trăm năm gặp lại nhau, nhìn mãi cũng quen mắt rồi.

“Kế tiên sinh, các ngài đi trước đi ạ. Ta và sư huynh trở về tìm sư phụ đã, nói cho ngài ấy biết Kế tiên sinh đã tới.”

Kế Duyên gật đầu, bước lên thuyền Thanh Diệp. Sau đó, tu sĩ Cửu Phong Sơn thi pháp điều khiển chiếc thuyền bay lên không trung. Tuy rằng thuyền cũng đi về phía trước nhưng độ cao vẫn không ngừng tăng lên.

Kế Duyên quay đầu nhìn về phía phi chu. Pháp nhãn mở lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy chín ngọn núi cực lớn đang nằm ở sâu trong mây mù.

Ở bên dưới bến Nguyễn Sơn, Lỗ Tiểu Du và Dương Tông vẫn duy trì tư thế hành lễ, đợi đến lúc không nhìn thấy Kế Duyên nữa mới thu lại.

“Sư phụ mà biết tin này, nhất định sẽ cao hứng... đúng không?” “Ừ, hoặc nói là rất phức tạp...”

“Ài!”

Hai sư huynh đệ ở cùng nhau nhiều năm nên đều rất hiểu ý nhau. Cả hai không khỏi thở dài. Đương nhiên, về tổng thể thì sư phụ nhất định là rất cao hứng.

Tốc độ của thuyền Thanh Diệp không chậm, chỉ một lát đã rời xa bến Nguyễn Sơn, xuyên qua tầng sương mù mờ mịt như xuyên qua tầng mây. Cuối cùng, đám người Kế Duyên đã chính thức nhìn thấy sơn môn của Cửu Phong Sơn.

Chín ngọn núi cực lớn xếp thành một hàng, cao thấp khác nhau nhưng đại khái cũng không kém nhau nhiều. Trong đó có núi xanh suối biếc, rồi lại dựng lên trên đụn mây. Vốn dĩ là dựng ở trên mây, nhưng trên những ngọn núi này vẫn có mây trắng nhẹ nhàng vờn quanh. Có đỉnh núi còn có cầu vồng rực rỡ, có chim bay thẳng cánh, có tiên nhân qua lại như thoi đưa, nhìn qua là biết phủ đệ của thần tiên.

“Chư vị đạo hữu, đó là sơn môn của Cửu Phong Sơn chúng ta. Chín ngọn núi đều ẩn mình trong mây, ở nơi này nhưng cũng không phải ở nơi này. Mấy vị đạo hữu tới đó sẽ cần một lệnh bài. Nếu không có lệnh bài thì sẽ không vào được sơn môn, đến lúc đó đừng làm mất nhé.”

Cử chỉ của người tu sĩ này vẫn luôn nho nhã nhưng khó dấu được sự kiêu ngạo của đệ tử Cửu Phong Sơn.

Thánh địa Cửu Phong có diệu pháp vô tận, lại có thể tổ chức đại hội Tiên Du, thế nên chính là vô cùng có mặt mũi. Dục niệm của người tu tiên không quá mạnh, phú quý của thế tục không làm bọn họ dao động được, nhưng có thể diện như vậy cũng không dễ. Ai rồi cũng sẽ thấy tự hào mà thôi.

Cư Nguyên Tử cũng là lần đầu đến Cửu Phong Sơn. Và đây cũng là lần đầu tiên Cửu Phong Sơn tổ chức đại hội Tiên Du.

Xoát, xoát, xoát... . Ra chương nhanh nhất tại == TRÙMTRUYỆN . ME ==

Bên cạnh có từng đạo lưu quang hiện lên, chính là mấy vị tu sĩ trẻ tuổi đang ngự kiếm bay qua. Tiếng cười nói vang vọng cũng dần xa.

“Ha ha ha ha.. Ta nhanh nhất!” “Các ngươi ngự kiếm chậm như con rùa đen vậy!”

“Xem ta đuổi theo ngươi đây!” “Đừng chạy!”

Thanh âm dần đi xa, kiếm quang thỉnh thoảng xoáy thẳng, lúc lại xẹt qua từng đạo quấn lấy nhau, thể hiện rõ chỗ kỳ diệu của thuật ngự kiếm. Chỉ nhìn thủ pháp ngự kiếm linh động này, Kế Duyên còn cảm thấy mặc cảm.

‘Đúng là thánh cảnh thần kỳ, chuyến đi này không lỗ rồi!’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.