Dịch: Don’t ask
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Thông Thiên Giang là một con sông lớn hiếm có của cảnh nội Đại Trinh, kéo dài xuyên qua một nửa quốc gia, rồi chảy về phía nam. Sau đó, nó vượt qua vùng biên giới phía nam, đổ ra biển Đông Hải. Ngoại trừ có vài khúc sông hơi hẹp, đa phần con sông đều cực kỳ rộng lớn.
Chỗ Kế Duyên đang đứng cũng được xem là “lưỡng sĩ chử nhai chi gian, bất biện ngưu mã” (*), nhưng nước sông khá tĩnh lặng, chỉ thấy một chút gợn sóng.
Mặc dù phao câu nhấp nhô nhịp nhàng theo dòng nước nhưng không có dấu hiệu có con cá nào mắc câu.
“Kế tiên sinh ~ Kế tiên sinh ~ “
Trên bờ có người đang gọi, chính là ông lão đã cho hắn thuê thuyền ô bồng. Lúc này, ông lão mang theo một cái hủ gốm nhỏ cùng một gói nhỏ bọc bằng lá sen khô, đứng trên bờ vẫy tay với hắn.
Kế Duyên thu hồi cần câu, cầm lấy mái chèo, chậm rãi chèo thuyền vào bờ.
“Ha ha ha, Kế tiên sinh, đây là hai cân rượu tự ủ. Lão già này đặc biệt mang đến cho ngài. Hôm nay rét lạnh, nếu không buổi tối ngài vào trong thôn chúng ta ngủ lại đi?”
Thuyền tới gần bên bờ, Kế Duyên đứng lên nhận lấy rượu và thức ăn từ tay ông lão.
“Đa tạ Trần lão bá. Chẳng qua trời sinh ta không sợ lạnh, với lại thuyền ô bồng này có thể ngăn mưa, trước sau cũng có thể che kín, bên trong lại có chăn nệm, thật sự ta không thấy lạnh đâu.”
Trần lão hán lắc lắc đầu, chẳng lẽ lão lại không rõ thuyền ô bồng có lạnh hay không?
Tuy Kế đại tiên sinh ôn hòa lễ độ, có học vấn, nhưng lại thích tự ngược, trời rét đậm thế này mà vẫn ở trên ô bồng thuyền lâu như vậy.
“Hôm nay tiên sinh không câu được cá sao?”
Ông lão liếc nhìn sọt cá trống rỗng ở mũi thuyền.
“Đúng vậy, hiện tại dưới đáy sông có hai đầu Giao Long, dọa cho cá chạy hết, trốn tránh khắp nơi, có con cá nào dám đến đây cắn câu chứ!”
Kế Duyên cười trả lời một câu.
“Ha ha ha, Kế tiên sinh ngài lại nói đùa rồi. Vậy ngài từ từ dùng, ta đi trước đây. Nếu buổi tối chịu không được, mời ngài đến thôn Sa Đầu. Trong nhà ta cũng có phòng cho khách, bất cứ lúc nào cũng rộng cửa!”
Kế Duyên buông rượu và thức ăn xuống, chắp tay với lão.
“Được, nếu có việc cần nhờ, nhất định ta sẽ đi tới, Trần lão bá đi đi!”
Ông lão cũng chắp tay, lại nắm thật chặt y phục quay người rời đi. Vị Kế đại tiên sinh này thoạt nhìn thật sự không sợ lạnh, nhưng ngược lại tính tình rất tốt, tiền thuê trả đủ, còn giúp lão viết một phong thư gửi cho con gái lớn lấy chồng ở xa nhà.
Kế Duyên đưa mắt nhìn Trần lão hán rời đi, lại quay về ngồi trên thuyền ô bồng.
Nhìn Thông Thiên Giang tĩnh lặng, khác xa khung cảnh tấp nập của lâu thuyền, thuyền hoa bên ngoài Xuân Huệ Phủ. Trên Thông Thiên Giang ít có hoa thuyền, đương nhiên nguyên nhân cũng có thể là do thời tiết.
Trước tiên hắn mở nắp bình gốm ra hít hà, lại nhấp một ngụm. Rượu hơi đục một chút, nhưng mùi vị vẫn chấp nhận được.
Kế Duyên cởi bỏ dây gai buộc trên lá sen khô, sau đó mở lá sen, lộ ra bốn cái bánh bao còn bốc hơi nóng. Hắn ngửi mùi thơm một phen, liền biết có ba bánh nhân rau và một cái bánh nhân thịt.
Cứ như vậy, hắn ngồi xếp bằng ở đầu thuyền, gặm bánh bao uống rượu, ánh mắt nhìn mặt sông Thông Thiên giang. Một lúc sau, có một bóng đen mơ hồ từ phương xa bơi lại, chiều dài tới vài chục trượng, lướt đi ở dưới đáy sông khiến vô số Thủy tộc hốt hoảng né tránh.
“Hôm nay, ở dưới đáy sông rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là Giao Long của Thông Thiên giang quá nhiều, hay là không phải tất cả đều là của Thông Thiên giang?”
Nước cạn khó ra Giao Long, cho dù là bên trong sông lớn cũng chưa chắc có, mà nếu có cũng sẽ không nhiều. Hơn nữa, bọn chúng quanh năm lười nhác không muốn động đậy. Thông Thiên giang này cũng được xem là khác biệt lắm rồi.
Chẳng qua hiếu kỳ thì hiếu kỳ, Kế Duyên cũng không dám chặn một đầu Giao Long lại hỏi thăm. Với một chút đạo hạnh của hắn, dù rút kiếm liều mạng cũng không đủ cho người ta liếc mắt.
Mặc dù “Ngoại Đạo Truyện” có thành kiến rất lớn đối với yêu tộc, nhưng có một điểm Kế Duyên vẫn tin, đó chính là tính khí tộc Giao Long thường không tốt lắm.
Dưới đáy Thông Thiên giang, một đầu Giao Long có tứ trảo dán sát cái bụng, đong đưa thân hình du động ở trong nước. Một đôi mắt màu hổ phách to như đèn lồng, ngoại trừ thấy rõ mọi thứ dưới đáy nước, dư quang cũng có thể thoáng nhìn thấy những sóng nước dập dờn quanh đội thuyền của người phàm tục.
Lúc ngao du ở vùng gần đó, con Giao Long này đột nhiên cảm giác được có một người ngồi trên chiếc thuyền nhỏ đang nhìn nó. Khi nó bơi càng gần, nó phát hiện ra gương mặt đối phương cũng đang nhìn nó từ đầu đến cuối.
Sau khi lướt qua thuyền nhỏ chừng vài dặm,con Giao Long này lần thứ hai quay đầu nhìn lại thì thấy người ngồi trên thuyền vẫn đang uống rượu, nhưng không còn nhìn nó nữa.
“Cũng không thấy người này có pháp lực thần quang gì... Chẳng lẽ lại là ảo giác?”
Bỏ qua ý nghĩ trong đầu, Giao Long tiếp tục bơi về phía trước. Ít ngày nữa chính là đại thọ nghìn tuổi của Chân Long, Thủy tộc khắp nơi chỉ cần có chút quan hệ, đều mong muốn tới đây chúc thọ, nhưng có thể có tư cách này lại không nhiều, nó vừa vặn là một trong số đó.
Kế Duyên nuốt ngụm rượu trong miệng xuống, còn nhai nhai nhấm nuốt một chút bột phấn trong rượu. Vừa rồi lại có một đầu Giao Long, đồng thời trực giác của nó rất nhạy bén, chẳng qua hắn nhìn nhiều một chút, liền bị đối phương cảm giác được...
Kế Duyên cho thuyền nhỏ đi về phía Nam một trăm năm mươi dặm. Mặt sông nơi này rộng hơn mười dặm, có rừng núi bao quanh, nước sông sâu đến nỗi không thể đo đếm được.
Ở đáy nước, có một lớp cây rong bám vào che đi cấm chế phía dưới. Một chỉnh thể kiến trúc cung điện rộng lớn được xây dựng ở nơi này, đây chính là Giang Thần Thủy phủ của Thông Thiên giang, cũng coi là một Long Cung.
Giờ phút này, trong long cung cực kỳ náo nhiệt, Thủy tộc yêu quái vội vàng xuyên qua đó, có khiêng đỉnh có nâng bình, có trải đường thủy tinh,có bề bộn thanh lý rong biển, càng có vô số thải ngư qua lại.
Chỉ là trong chính điện đang có một nam một nữ than ngắn thở dài, hoàn toàn đối lập với vẻ nhộn nhịp vui mừng ở bên ngoài.
“Ài... Cha còn chưa trở lại, bây giờ đã là lúc mấu chốt, người được chúc thọ lại không thấy đâu!”
Nói chuyện là nam tử tuấn mỹ có hình dáng cân xứng, mặc Thủy Vân, một dạng trường sam được dệt bằng tơ, mang theo kim ngọc tiểu quan, đang biếng nhác ngồi dựa vào một chiếc ghế mềm.
Đứng bên cạnh là một nữ tử, kiểu dáng của y sam không khác của nam tử nhiều. Khuôn mặt nàng tinh xảo dịu dàng, mái tóc như hoa, tóc dài và tóc mai gần chạm đất. Nàng cũng đang mặt ủ mày chau.
“Nghe nói muốn đi tìm bằng hữu gì đó, thọ thần sinh nhật không thể thiếu hắn, nhưng tìm rất lâu rồi đều không tìm được... Hiện tại tốt quá rồi, cha tìm không thấy bằng hữu, chúng ta tìm không thấy cha, ai...!”
Hai người thay nhau ngồi kể khổ, có Dạ Xoa bước vào trong điện.
“Bẩm báo Giang Thần nương nương, Thiên Thủy Hồ Cao gia đến rồi.”
Nữ tử nhẹ gật đầu vẫy tay áo.
“Biết rồi, an bài đi cung xá nghỉ ngơi. Đúng rồi, ngươi dặn hắn tận lực đừng có hiện long thân, Thủy tộc có rất nhiều người đạo hạnh không cao, Long Khí sẽ làm cho nhiều nguời không khỏe đấy.”
“Vâng, thuộc hạ cáo lui!”
Dạ Xoa hành lễ, sau đó rời khỏi cung điện đi ra ngoài.
Chờ Dạ Xoa đi rồi, nam tử lười nhác kia mới nói.
“Ngươi nói xem có phải cha sẽ không trở lại vào ngày đại thọ đấy chứ?”
“Làm sao có thể! Cha vẫn có chừng mực!”
Nữ tử lập tức phản bác gã, sau đó suy nghĩ một chút rồi do dự nói thêm một câu.
“Nếu như... Ta nói là nếu như, ngươi biến thành bộ dáng của cha, ngươi nói mọi người có thể nhìn ra không?”
“Khụ... Khụ... Tiểu muội, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi biến ta thành đại nghịch bất đạo, đẩy ta vào hố lửa đấy”
Nữ tử cười xấu hổ dưới.
“Nói một chút thôi mà...”
Trong điện trầm mặc một hồi, nam tử bắt đầu uống rượu. Nữ tử cũng ngồi nhắm mắt dưỡng thần, thật ra thần niệm bao trùm Thủy phủ, xem xét tình cảnh chuẩn bị đủ loại đồ vật trên buổi tiệc.
Trong lúc đó lại có Dạ Xoa hoặc là Thủy tộc yêu quái đến đây báo cáo, đều liên quan tới nhân vật tai to mặt lớn phương nào đến đây...
Giờ phút này, bên trên Ngõa Phong Sơn ở biên giới Xuân Huệ Phủ, Long Ứng Hoành đang đứng ở phía trên vách núi Hắc Phong Câu nhìn xuống một vết kiếm khai sơn ở dưới.
Dù là đã qua lâu như vậy, thế nhưng lấy đạo hạnh của lão Long, y vẫn cảm nhận được có một luồng kiếm ý kinh thiên, mặc dù mỏng manh nhưng sắc bén không thể đỡ được.
Lúc Doãn Triệu Tiên, người được vị trí cao trung Quế Bảng trở về nhà, trong huyện do Huyện Lệnh dẫn đầu xếp đặt yến hộ. Lão Long lại lần nữa đi qua huyện Ninh An, hy vọng Kế Duyên có thể trở lại chúc mừng, thế nhưng vẫn không thấy.
Lão bí mật tìm gặp Doãn Triệu Tiên. Vậy mà gã đã tiêu hao tửu lực, hỏi thêm mới biết được gã suýt chút nữa bị yêu tà làm hại. Hai người lại trò chuyện tìm hiểu thêm, biết rõ đoạn đối thoại giữa Thành Hoàng cùng Doãn Triệu Tiên, lão Long cũng suy đoán ra một phần tình huống khác.
Ở Xuân Huệ Phủ, lão xoay tới xoay lui rất lâu, cuối cùng cũng tìm đến được Ngõa Phong Sơn, nhìn thấy phong thái một kiếm này, cũng khó trách Thành Hoàng Xuân Huệ Phủ lại truy hỏi Doãn Triệu Tiên có biết cao nhân nào dùng kiếm hay không?
“Kế Duyên a Kế Duyên... Tìm ngươi ba năm cũng không tìm thấy người, ngươi đến tột cùng là chạy đi đâu?”
Lão Long có chút dở khóc dở cười, bình thường đều là người tìm mình, nào có như bây giờ lão lại đi tìm người.
Hơn nữa còn tìm không được, coi như quá chân thực rồi!
(*) Trích Thu Thủy - Trang Tử: Thu thủy thì chí, bách xuyên quán hà. Kính lưu chi đại, lưỡng sĩ chử nhai chi gian, bất biện ngưu mã: Mùa thu khi nước dâng, cả trăm con sông đổ dồn ra Hoàng Hà, dòng nước mênh mông, tới nỗi đứng bờ bên đây nhìn qua bờ bên kia không phân biệt được con bò với con ngựa.