Dịch: Thương Khung Chi Chủ
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
“Kế tiên sinh, vừa rồi ngài dùng pháp thuật gì để cố định lão già kia vậy? Có tiện cho tại hạ tìm hiểu một chút không?”
Rốt cuộc, Bạch Tề cũng mở lời hỏi thăm. Chỉ cần tìm hiểu một chút mà không dòm ngó đến pháp môn riêng của người, thế thì vẫn ổn.
Nghe được lời của y, Hồ Vân cũng vội vàng vểnh tai lên, ngay cả lão Quy trong nước và Đại Thanh Ngư cũng tò mò.
Kế Duyên đưa tay về phía tách trà của mình, dẫn ra một dòng nước nhỏ mỏng manh. Đồng thời, hắn dựng đứng một đôi đũa trên bàn lên. Tiếp theo, dòng nước nhỏ lượn trong không khí một vòng, buộc đôi đũa lại.
Kế Duyên thả tay ra, nhưng chiếc đũa vẫn đứng giữa không trung vì bị dòng nước trói chặt.
“Đây là dùng dòng nước để mô phỏng việc lấy một vật thể nào đó để trói buộc vật thể khác, còn có thể dùng đất đai để thực hiện việc tương tự. Đây là nguyên lý cơ bản của pháp trói buộc cơ thể. Nhiều thể sống tồn tại ở dạng hữu hình, nhưng có một số thần thông thuật pháp có thể được thi triển theo cách vô hình. Nó có thể tách biệt linh tính của thiên, địa, nhân ra khỏi thế giới bên trong của sự vật đó.
Bạch Tề nhíu mày, ngập ngừng hỏi.
“Ý của tiên sinh chính là sắc lệnh chi pháp ư?”
“Đúng, cũng không đúng.”
Kế Duyên cố gắng giải thích những gì mà hắn biết bằng lời lẽ mà người khác có thể hiểu được. Nhưng cân nhắc đến việc Bạch Tề là một con giao long trong nước, còn Hồ Vân, lão Quy và Đại Thanh Ngư cũng là loài yêu quái, căn bản là không thể học được các pháp sắc lệnh trong Tiên đạo, thế nên bèn nói giản lược hơn nữa.
“Nói một cách đơn giản, tuy Sắc lệnh cũng bao gồm Chữ viết và Đạo âm, nhưng về bản chất thì đó là một dạng của thuật Âm lệnh, nghĩa là người thi pháp cần phải suy nghĩ và tụng niệm câu lệnh này thành chữ. Ấy thế mà, đối với một số người thi pháp có đạo hạnh cao thâm hơn, vậy sẽ giảm tải đi một vài yêu cầu.”
Bạch Tề gật nhẹ đầu. Mặc dù Hồ Vân và những yêu quái khác còn không hiểu một vài chi tiết, nhưng nhìn chung đều hiểu phương hướng vận hành này. Do đó, mọi người cũng không xoắn xuýt quá nhiều.
Kế Duyên nói một lần nữa.
“Nhưng các ngươi chỉ biết đến sắc lệnh, lại không rõ sắc lệnh đến từ đâu. Đừng nói là các ngươi, nhiều vị tiên tu học được sắc lệnh cũng là nhờ trưởng bối giảng dạy truyền miệng lại rồi luyện tập thực hành, chứ không hề nhận thức rõ nguồn gốc của sắc lệnh.”
Bạch Tề nghiêm túc nói.
“Ắt hẳn tiên sinh biết rõ, Bạch mỗ xin rửa tai lắng nghe.”
“Đúng đúng, Hồ Vân cũng dỏng tai lắng nghe nè!”
Kế Duyên mỉm cười. Hóa ra, con hồ ly và Bạch Tề rất hợp nhau ấy nhỉ? Nhớ đến thời điểm đọc sơ quyển “Chính Bảo Công Đức Lục” khi trước, hắn sắp xếp câu chữ lại một lúc rồi nói:
“Trên thực tế, vạn vật giữa thiên địa đều có nguyên lý và quy luật của riêng bản thân nó. Trong đó, thiên địa cũng có Đạo âm, cùng bổ sung cho nguyên lý của thiên địa. Kỳ thực, sắc lệnh chính là cách thức vận chuyển loại linh lực này, thế nên mới khó lường tựa thiên uy. Chẳng qua, cũng vô cùng khó khống chế.”
Mặc dù bản thân Bạch Tề không am hiểu đạo dùng sắc lệnh, nhưng đồng thời cũng có cảm giác là Kế Duyên dùng thuật pháp khác, thay vì sắc lệnh. Ít nhất, y thấy không giống. Đúng là như lời Kế tiên sinh nói, sắc lệnh chi đạo rất thần kỳ nhưng cũng có vết tích để lần mò theo, ít ra là vẫn có phương pháp.
Nếu như vừa rồi Đỗ Trường Sinh bị sắc lệnh khống chế, vậy chẳng khác nào đôi đũa trên bàn trước mặt bị sợi dây bằng nước trói chặt, nghĩa là có thể “nhìn thấy” sợi dây. Dĩ nhiên, nếu có thể thấy thì sẽ có thể tháo dây ra, nhưng trên thực tế vừa rồi thì... không có sợi dây nào cả.
“Dường như thật pháp mà tiên sinh vừa dùng cũng không phải sắc lệnh chi pháp?”
Do dự một lát, Bạch Tề bèn nói ra lời thật lòng.
“Đúng vậy, thật sự không phải là một sắc lệnh chi pháp bình thường. Ngươi không thể quan sát ra ta đã dùng đến pháp gì, phải không?”
Bạch Tề gật đầu, quả nhiên là vậy. Lão Quy cũng có điều suy ngẫm, còn Hồ Vân và Đại Thanh Ngư chỉ ngồi bên hóng chuyện rồi tự ghi nhớ từng chi tiết vào lòng mà thôi.
Khoe khoang kiến thức quả thực có thể tạo ra cảm giác thành tựu, và ngay cả Kế Duyên của ngày hôm nay cũng không nằm trong số ngoại lệ. Chỉ là, mức độ khác nhau so với phàm nhân mà thôi. Hắn không thừa nước đục thả câu, chỉ nói thẳng:
“Người tu hành thường nói, Đại thiên địa bên ngoài thân, tiểu thiên địa bên trong thân. Vạn vật trên đời đều có vùng thiên địa bên trong cơ thể bị khiếm khuyết, thân mà đầy chất độc, nhưng dù gì đi nữa thì đó cũng là một vùng thiên địa đấy! Vậy, nếu ta ra 'lệnh' cho vùng thiên địa bên trong cơ thể này, thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Bạch Tề lập tức sửng sốt, chẳng lẽ có thể điều động vùng thiên địa bên trong cơ thể ư? Hoặc là nói, một người có thể kiểm soát vùng thiên địa bên trong cơ thể của một người khác sao? Nếu đúng là thế, loại thần thông này vô cùng đáng sợ nha...
““Không lợi hại như ngươi đang suy nghĩ đâu, vì hiệu quả sẽ bị giảm thiểu tùy vào đạo hạnh của đối phương. Đạo hạnh càng cao, pháp lực càng mạnh thì ảnh hưởng cũng sẽ giảm theo. Do đó, nếu gặp người có đạo hạnh cao hơn ta, pháp này vô dụng.”
Nghe vậy, Bạch Tề bất đắc dĩ mỉm cười, thành tâm khen ngợi một câu:
“Thực sự là một thuật pháp huyền diệu. Bạch mỗ chưa từng nghe qua trước đây.”
Câu khen này vẫn rất hữu dụng đấy. Phần lớn thuật pháp của hắn đều do chính bản thân tự sáng tạo ra, tự ngẫm lại thì cũng có cảm giác thành công cơ mà. Thế nên, khoái chí khi được nghe người khác khen là một chuyện hợp tình hợp lý.
“Dĩ nhiên là ngươi chưa từng nghe qua, vì thuật này là do Kế mỗ tự cân nhắc rồi xây dựng thành. Do đó, chắc chắn không có người thứ hai có thể thi triển được.”
...
Tại vị trí cách thuyền nhỏ của nhóm người Kế Duyên khoảng mấy chục dặm, có một chiếc thuyền hoa khác đang lướt về hướng phủ thành Xuân Huệ phủ bằng một tốc độ vừa nhanh vừa ổn định. Động tác chèo thuyền của nhà đò rất đều tay và mạnh mẽ, tạo lực đẩy mạnh mẽ cho thuyền.
Nhờ thế, chiếc thuyền kia đã có thể chạy đến bến tàu phủ thành trong một thời gian ngắn. Càng ngày bến đậu, càng có thể thấy rõ quang cảnh nô nức của khách bộ hành trên bờ và đủ các loại âm thanh náo nhiệt khác.
Mãi đến lúc này, Đỗ Trường Sinh mới thở phào nhẹ nhõm một chút. Vương Tiêu hiển nhiên cũng tỏ ra thoải mái trở lại. Khi thuyền sắp cập bến, ông ta nhìn sang nhà đò rồi cười hỏi:
“Vị lão ca này cũng là Thủy tộc trong nước ư?”
Người chèo thuyền mặc một chiếc áo tơi vừa dày vừa dài, đội mũ rộng vành khá to; cả bộ y phục gần như che kín cả người lại. Nghe Đỗ Trường Sinh hỏi thế, y ngẩng đầu lên nhìn ông ta.
“Ha ha, đúng vậy, ta là Thủy tộc tại sông này, chính là thuộc hạ của Giang thần đại nhân. Hiện tại là thời khắc mặt trời quá mạnh, ta không thể tùy ý biến thành hình người. Dung mạo của bản thân lại có thể khiến người sợ hãi, e là hai vị sẽ phát hoảng, thế nên mới dùng áo tơi và mũ rộng vành để phủ kín bản thân.”
Đỗ Trường Sinh chắp tay cung kính hướng với người chèo thuyền; Vương Tiêu bên cạnh cũng bắt chước giống vậy.
“Đa tạ các hạ đưa tiễn.”
Vị Thủy tộc này ắt hẳn sẽ có thể hóa hình trong một thời gian ngắn sắp tới, hoặc có lẽ là do đã hóa hình rồi nhưng tướng mạo rất xấu xí nhỉ?
“Không cần khách khí! Ta chỉ thi hành mệnh lệnh mà thôi. Hai vị lên đường bình an nhé.”
Trong lúc nói chuyện, con thuyền nhỏ cũng dừng lại cạnh một bậc thang đá xanh ở bến tàu. Đỗ Trường Sinh và Vương Tiêu còn thi lễ một lần nữa, sau đó mới vội vã bước lên bậc thềm, đạp lên nền đá xanh vững chãi của bến tàu.
“Hây da...”
Đỗ Trường Sinh thở dài một hơi rồi quay đầu nhìn lại, vừa vặn trông thấy chiếc thuyền vừa chở ông ta và Vương Tiêu chậm rãi rời khỏi bến tàu, quay mũi thuyền hướng về phía dòng sông xa xa.
“Sư phụ, đó có phải là thần tiên hay không?”
Đỗ Trường Sinh gật đầu, nói nhỏ.
“Đúng vậy, một người là thần, người còn lại là tiên. Thôi, quả thật đáng tiếc! Nếu Kế tiên sinh đồng ý mắt nhắm mắt mở cho ta một danh phận, dù chỉ là mượn một cái tên mà thôi, thì sau nãy cũng đạt được rất nhiều lợi ích. “
Chỉ là dù thở dài như thế nhưng quả thật Đỗ Trường Sinh khá là cao hứng trong lúc này.
“Đi thôi, quay về đi. Mặc dù Kế tiên sinh không chấp nhận chúng ta, nhưng ngài ấy vẫn chỉ cho chúng ta một con đường sáng đấy. Vấn đề hiện tại là để xem sư phụ có thể đột phá được hay không! Ta vẫn muốn sống thêm vài chục năm nữa, à, tốt nhất là thêm mấy trăm năm!”
Giũ nhẹ ống tay áo, Đỗ Trường Sinh dẫn Vương Tiêu rời khỏi bến tàu, bước về hướng phủ thành Xuân Huệ phủ. Trong lúc đi đường, ông ta còn đưa tay sờ vào một chiếc túi vải nằm bên trong lồng ngực. Trong chiếc túi ấy là một chiếc kim bài hình tròn to bằng một nửa lòng bàn tay do chính Nguyên Đức Đế của Đại Trinh ngự tứ, tên là Thiên sư Kim lệnh.
'May mắn thay, mình vẫn còn giữ lại vật này!'
Đỗ Trường Sinh hoan hỉ thì thầm một câu. Trước đây, ông ta từng định đi tìm một người thợ rèn để nung chảy khối kim loại nặng nề này để đúc thành từng thỏi vàng nhỏ, nếu bản thân có đột phá trong lúc tu hành đấy.
Hai người đang đi thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào của những người xung quanh. Mặc dù trước đó cũng rất nhộn nhịp, nhưng giọng điệu của tràng âm thanh hiện tại rõ ràng đầy vẻ ngạc nhiên.
“Nhìn lên bầu trời kìa!” “Mẫu thân, mẫu thân! Nhìn lên bầu trời kìa! Phụ thân ơi, nhìn lên bầu trời nhanh lên!”
“Cái gì? Úi chà!!! Đó là gì thế?”
“A... Mọi người nhìn lên bầu trời liền đi!”
“Chao ôi!!! Ông Trời hiển linh đấy ư?”
Lợi dụng lúc đám đông đồng loạt nhìn lên bầu trời, một tên trộm vui vẻ thó lấy túi tiền của một số người, còn nghĩ rằng bầu trời quang đãng không sét không mưa như thế thì làm sao tốt hơn bạc tiền được.
Nhưng sau đó, gã cũng vô thức nhìn lên bầu trời rồi choáng váng ngay lập tức.
Dĩ nhiên, Đỗ Trường Sinh và Vương Tiêu bên cạnh cũng ngẩng đầu lên sau khi nghe thấy mọi người hô hào lẫn nhau, sau đó cũng rơi vào trạng thái kinh ngạc tương tự.
“Sư phụ, đó là cái gì?”
“Sư phụ ta đây, sư phụ ta đây cũng không biết nha...”
Ở một vị trí rất cao trên bầu trời, từng luồng hào quang rực rỡ như cầu vồng xuyên qua những khóm mây đang dần hiện lên từ phương xa. Vầng sáng ấy vẽ ra một quỹ tích vừa dài, vừa hẹp vô cùng duyên dáng. Đồng thời, số lượng của những vầng hào quang đó cũng không ít; từ đầu đến cuối, không biết bao nhiêu vầng hào quang xẹt qua bầu trời.
Đỗ Trường Sinh vận chuyển pháp lực toàn thân vào đôi mắt, nhất thời khiến vầng sáng trên bầu trời càng chói mắt thêm. Thứ mà người phàm nhìn thấy chỉ là hàng loạt các dãy ánh sáng tinh tế với màu sắc rực rỡ hiện lên; nhưng lúc này, Đỗ Trường Sinh còn chứng kiến thấy các vầng sáng ấy phủ kiến khắp cả một nửa tầng không.
Ở một nơi nào đó trên Xuân Mộc giang, Kế Duyên và Bạch Tề cùng lúc đứng lên khỏi thuyền. Cả hai ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, quan sát đến khu vực cao vút đang tỏa đầy sắc màu rạng rỡ vì những ánh hào quang kia.
“Tiên sinh, đây là gì thế?”
Vẻ mặt của Kế Duyên rất nghiêm túc. Hiện tại, bầu trời đang tràn ngập Pháp quang, ngay cả phàm nhân trong thành cũng có thể thấy rõ do khí tức quá mạnh mẽ. Không những thế, những người kia thi triển pháp quyết mà đi với tốc độ vô cùng vội vã, trong khi luồng Pháp quang này đang thẳng hướng về phía Đông Nam. Mà tại điểm này, Kê châu nằm ở hướng Đông Nam của Đại Trinh, cách nơi đây chỉ hai châu mà thôi.
Những địa phương này không có bất cứ tiên môn lợi hại nào, còn nhóm Pháp quang này không thể đến từ Ngọc Hoài sơn được. Đây chỉ có thể đến từ vị trí xa hơn, thậm chí là đến từ đại dương bao la ấy.
“Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không rõ hiện tượng trên bầu trời kia là tác phẩm của thần thánh phương nào, nhưng chắc chắn đó là kẻ tu tiên.”
“Vậy, Kế tiên sinh định xử trí thế nào?”
Bạch Tề lo lắng hỏi. Thấy cảnh này, có lẽ Kế tiên sinh cũng không thể thờ ơ.
Kế Duyên nhìn sang y:
“Ta sẽ đuổi theo xem thử. Nếu không thể trở lại trong thời gian ngắn, nhờ ngươi giúp ta đưa Hồ Vân trở về Cư An Tiểu Các hoặc Ngưu Khuê sơn nhé.”
Vừa dứt lời, Kế Duyên đã nhoáng người phóng lên, nhưng chiếc thuyền bên dưới chân hắn cũng chẳng dao động tí nào. Khi cơ thể của Kế Duyên đạt đến độ cao khoảng mười mấy trượng, Thanh Đằng kiếm sau lưng lập tức bay vọt đến dưới chân hắn.
Sau đó, ánh kiếm lóe lên - Kế Duyên đã biến mất tại chỗ, chỉ để lại một vầng sáng lướt nhanh vun vút ngang bầu trời.
Mượn sức mạnh của tiên kiếm kết hợp với thuật cưỡi gió bay đi, đây chính là phương pháp phi độn nhanh nhất mà Kế Duyên có thể thi triển ở thời điểm hiện tại.