Lạn Kha Kì Duyên

Chương 654: Chương 654: Hoàng Bảng tái hiện




Dịch: Minh Nguyệt

Biên: Tiểu Duyên

Bạch Ngọc Sách

***

Hôm nay, hội nghị ở ngự thư phòng chẳng qua cũng chỉ là một lần thảo luận ngắn gọn, nhưng những công việc cần được tiến hành trước thì hôm nay cũng đã có thể bắt đầu hành động.

Đầu tiên, xác định những chuyện quan trọng cần làm là mở rộng quy mô huấn luyện chiêu binh, thu mua đủ lương thảo bảo đảm hậu cần từ tất cả các châu đặc biệt là ở Tịnh Châu. Dựa theo giá cả hợp lý, trưng dụng thợ rèn các nơi và thợ thủ công trong cửa hàng, trợ giúp rèn các loại binh khí như mũi tên và áo giáp. Sau đó, trong triều đình cũng có một vài dị sĩ tài năng, dưới sự dẫn dắt của quốc sư Đỗ Trường Sinh, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới tiền tuyến. Kế hoạch là bắt kịp năm vạn đại quân mới được viện trợ tới tiền tuyến, để cùng nhau đến Tề Lâm quan. Các chi tiết cụ thể sẽ được thảo luận tại kim điện vào sáng sớm ngày hôm sau, và sẽ chính thức công bố thiên hạ.

Ước chừng hai canh giờ sau, Ngôn Thường và Đỗ Trường Sinh đi ra từ hoàng cung, trở lại Ti Thiên Giám. Lần thứ hai đi tới gian phòng chứa hồ sơ khổng lồ kia, Kế Duyên vẫn đang ngồi ở chỗ cũ đọc sách, mỗi lần đều dùng đầu ngón tay xẹt qua văn tự để cảm nhận ý nghĩa của nó, tựa như sau khi hai người rời đi thì không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Lúc hai người đi được mười mấy bước thì Kế Duyên mới ngẩng đầu lên.

“Hai vị đã trở lại?”

Ngôn Thường và Đỗ Trường Sinh chắp tay hành lễ trước, sau đó liếc mắt nhìn nhau, vẫn là Ngôn Thường mở miệng nói chuyện.

“Kế tiên sinh, chiến sự phương bắc có chút không bình thường. Theo quân báo truyền về, trong tặc binh Tổ Việt quốc xuất hiện rất nhiều người tà mị kỳ quỷ. Bọn họ đều là thiên sư và tế tự được triều đình Tổ Việt sắc phong, có quan hàm phẩm cấp và bổng lộc, đi theo đoàn quân và dùng tà pháp xâm phạm sĩ tốt và dân chúng của Đại Trinh ta.”

Đỗ Trường Sinh gật đầu, cũng bổ sung thêm.

“Không chỉ nói đơn giản như Ngôn đại nhân. Những thứ gọi là Đại Thiên Sư, Đại Tế Ti, tuy cũng có một số người tán tu đứng đắn hoặc pháp sư trừ tà, nhưng phần lớn đều là những thuật sĩ yêu tà, rất khó tin tưởng là bọn họ đều cam nguyện đi theo triều đình Tổ Việt quốc, nhưng dường như sự thật chính là như vậy.”

Kế Duyên đặt trúc giản trong tay sang một bên, sắc mặt bình tĩnh, gật đầu trả lời.

“Tuy rằng loạn tượng yêu tà bộc phát ở Tổ Việt có chút giảm bớt, nhưng cũng không có quan hệ gì với quốc khí của Tổ Việt. Hiện giờ Tống thị ở Tổ Việt bỗng nhiên trở nên cường thế tự tin, để có thể đã xua quân về phía nam để tấn công Đại Trinh thì cũng cần có nhiều hạng người phi phàm tương trợ như vậy…. Việc này làm cho Kế mỗ cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.”

Đỗ Trường Sinh nghe vậy thì hỏi thăm dò.

“Vậy ý của tiên sinh là?”

Kế Duyên lắc đầu nói.

“Bất luận là tinh mị tà đạo hay là tán tu hào hiệp, bọn họ đều là người đã sống lâu ở Tổ Việt quốc hoặc vùng xung quanh. Bây giờ, họ lại được Tổ Việt sắc phong, hưởng quan tước bổng lộc, lại theo quân xuất chinh. Dù là như thế nào thì cũng đã buộc chặt vào Nhân đạo của Tổ Việt, chính là phân tranh cùng Nhân đạo của Đại Trinh.”

Vẻ mặt của Kế Duyên bình tĩnh, ý nghĩa trong lời nói lại cực kỳ thâm sâu. Vả lại không bàn tới Nhân tộc, cho dù là những yêu tà kia thì phần lớn đều đã ở Tổ Việt quốc từ lâu. Mà giờ phút này, bọn chúng đều nhao nhao gia nhập Tổ Việt quốc, giống hệt một quốc gia tuyển binh được quốc dân hưởng ứng, phù hợp với đạo lý về vận số của một quốc gia. Chuyện này làm cho Kế Duyên cũng không nghĩ ra được.

Suy nghĩ một lát, Kế Duyên lại nhìn về phía Đỗ Trường Sinh và Ngôn Thường.

“Đỗ quốc sư muốn xuất chinh phải không? Khi nào sẽ khởi hành?”

Tuy bản thân lão còn chưa nói về chuyện muốn xuất chinh nhưng Đỗ Trường Sinh và Ngôn Thường đều không cảm thấy kỳ quái khi Kế Duyên biết về việc này. Đỗ Trường Sinh gật đầu trả lời.

“Việc này khẩn cấp. Trước khi đến gặp tiên sinh, Đỗ mỗ cũng đã bảo đồ nhi bố trí nhân mã, triệu tập nhân thủ, trước đêm nay sẽ xuất phát, không cần đợi đến sáng mai triều đình ban chiếu lệnh thông báo. Lần này cũng là đến nói lời tạm biệt với Kế tiên sinh!”

“Rốt cuộc cũng có vài phần phải nhờ Quốc sư gánh vác rồi.”

Kế Duyên cười nói một câu, đứng lên từ trên mặt đất. Đỗ Trường Sinh trong lòng vui vẻ, trên mặt thì bảo trì vẻ nghiêm túc, dùng ngữ khí thành khẩn nói.

“Ăn lộc của vua, chuyện trung quân, không tính là gánh vác gì, chỉ là tận trách mà thôi!”

“Nói không sai, Đỗ Thiên Sư đi lần này cũng phải cẩn thận. Mặc dù cũng không có đại yêu đại tà gì tham dự vào trong đó, nhưng hiện giờ là lúc hai nước Đại Trinh và Tổ Việt tranh đấu vận số, hai người tất có một vong, không có khả năng hòa hoãn, chiến cuộc còn có thể mở rộng.”

“Vâng, tại hạ nhất định cẩn thận! Vả lại Đại Trinh ta chắc chắn sẽ có thêm những người tài ba dị sĩ đứng ra tương trợ.”

Không cần nói nhiều chuyện, một ít chi tiết thảo luận ở Ngự thư phòng cũng không cần phải tỉ mỉ nói với Kế Duyên. Giờ phút này, Ngôn Thường và Đỗ Trường Sinh không còn nhàn nhã đọc sách thảo luận tinh tượng cùng các học vấn khác cùng với Kế Duyên. Sau đó mỗi người tự mình cáo từ Kế Duyên rồi vội vàng rời đi.

Kế Duyên đứng một mình trong phòng chứa hồ sơ hồi lâu, sau đó mới khom lưng nâng lên một đống trúc giản nhỏ bên chân, đặt nó trở lại trên giá sách cách đó không xa. Sau đó tay hắn khẽ phất lên, hơn mười quyển trúc giản trên giá sách bên kia chậm rãi trôi nổi xuống, rơi xuống bên cạnh Kế Duyên.

Với loại trúc giản cổ thư này, một quyển ghi lại không nhiều nội dung lắm, vài quyển thậm chí hơn mười quyển mới có thể chép đủ nội dung của một quyển sách có độ dày bình thường như bây giờ. Phòng chứa hồ sơ lớn như vậy, phần lớn là do những cuốn sách giống như trúc giản trân quý kia thật sự quá chiếm diện tích.

Kế Duyên lại ngồi xuống, lấy một quyển trúc giản ở bên cạnh và bắt đầu đọc nội dung trên đó. Dường như hắn cũng không quá quan tâm đến biến hóa của chiến sự.

Biến số là có, thậm chí Kế Duyên còn nhận ra một ít hương vị thuyết âm mưu bất thường trong đó. Nhưng một nước cờ Đại Trinh này hắn bố trí lâu như vậy, mấy chục năm thời gian nở hoa kết quả. Kế Duyên cũng nguyện ý tin tưởng ván cờ này tất thắng.

Cho dù biết rõ có rất nhiều trường hợp ngược lại tồn tại, nhưng Kế Duyên từ đầu đến cuối đều có chủ nghĩa lãng mạn của mình. Hơn nữa, hắn nguyện ý quán triệt loại lãng mạn này, đó chính là tà không thể thắng chính.



Buổi chiều hôm đó, Đỗ Trường Sinh dẫn đội ngũ hơn năm mươi người trực tiếp giục ngựa rời khỏi kinh thành, chạy tới một chi đại quân gần đó đang đi tiếp viện Tề Châu.

Sau buổi tảo triều ngày thứ hai, ở bốn cửa Đông Nam Tây Bắc của Kinh Kỳ Phủ, người dân đi chợ cùng với những thương nhân buôn bán còn qua lại thưa thớt thì đã có kỵ sĩ đốt lửa thúc ngựa xông về bốn vị trí.

“Tránh ra tránh ra, tránh đường cho công sai, nhường đường lớn, tránh đường cho công sai! Giá ~ giá ~~”

“Lạch cạch cạch... Lạch cạch cạch... Lạch cạch cạch...”

“Giá, phía trước tránh ra, ta có lệnh bài dẫn đường, phụng hoàng mệnh rời kinh!”

Kỵ sĩ đầu lĩnh cưỡi ngựa đến cửa thành. Thấy thủ vệ tướng lĩnh phía trước dường như có ý ngăn cản, lúc này y chạy chậm lại lấy ra lệnh bài mạ vàng, giơ cao trên lưng ngựa.

“Mau cho họ qua!”

Thủ vệ tướng sĩ tinh mắt, xa xa đã thấy lệnh bài và trang phục của những kỵ sĩ này nên không nghi ngờ gì nữa. Tất cả nhao nhao tránh sang hai bên, hơn nữa còn cầm trường mâu ý bảo người đi đường bên cạnh né tránh.

Các kỵ sĩ lại lần nữa giơ roi vỗ vào con ngựa, tăng tốc độ rời khỏi kinh thành. Thủ vệ tướng sĩ và dân chúng ở bên cạnh nhìn bóng lưng những kỵ sĩ này rời đi đều đang nghị luận sôi nổi.

“Ài, đây không phải là lại xảy ra chuyện lớn gì đấy chứ?”

“Còn có thể có chuyện lớn gì nữa, chắc chắn là có liên quan đến chiến sự phương bắc!”

“Cũng chưa chắc. Đám tặc phỉ Tổ Việt phương bắc kia sao có thể là địch thủ của Đại Trinh ta, không đáng lo.”

“Giải tán hết đi, không được dừng lại ở cửa thành!”



Khi mọi người còn đang nghị luận, mấy nhóm kỵ sĩ đều đã rời đi. Phần lớn các kỵ sĩ chia nhóm năm người thành một tổ, phân biệt xuất phát từ bốn cửa thành, chạy nhanh về các phía chung quanh, đi tới thành trì mà mỗi người cần đi đưa tin.

Sau đó trong thành cũng lần lượt đăng thông báo vào ngày hôm đó, dẫn đến một vòng thảo luận mới của dân chúng về chiến sự phương Bắc.

Thông Châu, ở Trường Nhạc phủ thành bên cạnh Kinh Kỳ phủ của Đại Trinh, ngay tại góc phố mà lúc trước lão khất cái ăn xin trên đường, lại có quan sai mang theo bảng cáo thị và thùng bột nhão đi tới nơi này.

“Tránh ra tránh ra, đi nơi khác hành khất!”

“Dạ dạ dạ!”

Mấy tên khất cái dưới tường vội vàng cầm lấy chén rách của mình tránh ra. Khi quan sai lại đây, một người trong số đó nhíu mày nhìn về phía khất cái đang cúi đầu khom lưng rời đi, lắc đầu nói.

“Có tay có chân, cũng không già nua, vì sao không đi tìm một công việc nuôi sống bản thân mà ở chỗ này ngửa mặt người quỳ gối đi ăn xin?”

Mấy tên khất cái đương nhiên không dám đáp lời, chỉ chạy đến nơi khác.

“Hừ, cho dù là tòng quân cũng tốt hơn lãng phí thời gian như thế, quên đi, chúng ta dán thông báo!”

Đặt thùng hồ dán xuống, dán hồ lên tờ bố cáo. Lần này vậy mà là Hoàng Bảng. Đã rất nhiều năm rồi chưa xuất hiện, ngay cả khi Tổ Việt tấn công lúc trước cũng chưa từng được dán lên.

“Ôi, bên kia dán Hoàng Bảng hả?” “Cái gì?”

“Hình như là thật!” “Đi tới gần chút, mau qua xem một chút!”

“Đợi ta với, ta cũng đi...”

Quan sai vừa mới dán Hoàng Bảng lên tường, dân chúng xung quanh và thậm chí là những quán rượu trà lâu gần đó cũng cử tiểu nhị chạy ra xem thử.

Hai cô gái thanh tú mặc áo trắng xách giỏ trúc ven đường cũng vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy tình hình này cũng cùng nhau chạy tới xem, đúng lúc có vịnho sinh đang đọc bảng cáo thị.

“Cáo thiên hạ có năng nhân nghĩa sĩ, tặc phỉ Tổ Việt xâm phạm cảnh giới triều ta, triều đình khởi binh chinh phạt, nhưng tặc binh lại có nhiều tà mị, có si mị tham quái yêu vật tương trợ, nơi đi qua sinh linh đồ thán...”

Nghe nho sinh niệm tụng xong, hai nữ tử bên ngoài liếc nhau, sau đó nhanh chóng lui đi.

Trong phường thêu ở nội thành, có một gian đại trạch viện yên tĩnh, một nữ tử tú lệ trang điểm nhàn nhạt đang ngồi ở trong viện đọc sách. Trên bàn nhỏ bên cạnh là bánh ngọt hạt dưa và trà thơm được chế biến từ hoa cỏ. Quần áo rộng thùng thình màu trắng che khuất dáng người khiến nam nữ đều kinh diễm của nàng. Đây là thời gian nhàn nhã thuộc về Bạch Nhược.

Cũng vào lúc này, hai cô gái mới mười sáu tuổi vội vàng đẩy cửa viện đi vào sân.

“Phu nhân!” “Phu nhân không tốt!”

“Cái gì không tốt, từ từ nói.”

Khi nữ tử trong nội viện nói chuyện, nàng vẫn chưa ngẩng đầu lên. Hai cô gái chạy đến gần để miêu tả những gì họ vừa nhìn thấy.

“Phu nhân, trong quân Tổ Việt quốc kia vậy mà có rất nhiều yêu tà thuật sĩ, hơn nữa còn đang không ngừng tăng binh, căn bản không phải lâu ngày tự tan như rất nhiều người từng nói. Đại quân Đại Trinh ta có chút chịu không nổi. Trên đường còn dán Hoàng Bảng, đang chiêu mộ năng nhân dị sĩ tương trợ, nghe nói quốc sư bản triều đã chạy tới tiền tuyến trong đêm rồi.”

“Hả?”

Bạch Nhược nhướng mày, ngẩng đầu nhìn hai cô gái.

“Đỗ Trường Sinh cũng đi?”

“Vâng ạ.”

Bạch Nhược đứng dậy, sách nắm ở lòng bàn tay trái chắp sau lưng, tay phải cầm một nắm hạt dưa ném xuống đất.

“Lạch cạch cạch...”

Một đống hạt dưa rơi vãi ra tạo thành một bãi hình dạng nhìn khá lộn xộn, còn Bạch Nhược theo đó không ngừng bấm đốt ngón tay, trong miệng phân phó nói.

“Niệm Hoàng Bảng.”

“Vâng!”

Trí nhớ của hai cô gái cực kỳ tốt, chỉ là nghe qua một lần là có thể kể lại không sai một chữ. Chờ các nàng nói xong, động tác trong tay Bạch Nhược cũng dừng lại, trong mắt càng thần tư bất định.

“Tiên sinh hiện giờ không biết thân ở phương nào, mà Đại Trinh lại báo nguy. Nếu trở về nhìn thấy lãnh thổ Đại Trinh là cảnh nước mất nhà tan …. Mặc dù Đỗ Trường Sinh được tiên sinh chỉ điểm hai câu, nhưng đạo hạnh quá kém không chịu nổi. Mặc dù Doãn công đích thân đến tiền tuyến cũng chỉ là thủ thành, cũng không có lực sát phạt...”

Trong lãnh thổ Đại Trinh chắc chắn có người tài ba có dị sĩ tài năng. Về điểm này, Bạch Nhược hiểu rất rõ ràng, nhưng nàng không dám khẳng định có bao nhiêu người và có bao nhiêu có tác dụng. Mà Đại Trinh thần đạo tuy mạnh, nhưng thần đạo địa chích tự có quy củ, rất ít can thiệp vào đấu tranh của Nhân đạo. Cho dù có ảnh hưởng cũng chỉ liên quan đến cảnh giới quản lý, mà vị thần một địa phương cũng không tính là bao nhiêu lực lượng.

Bạch Nhược suy nghĩ rất nhiều, rồi ngẩng đầu nhìn về phía hai cô gái.

“Chúng ta cũng có thể xem là người sống lâu ở Đại Trinh, đi nào, chúng ta đi Tề Châu!”

Hai cô gái trong lòng mừng như điên, trên mặt cố nén hưng phấn cơ hồ không kiềm chế được, gật đầu đáp ứng.

“Vâng phu nhân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.