Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Tiểu Duyên
***
“Tất nhiên là đang khen Vương Thần Bộ rồi!”
Yến Phi khẽ cười, nhìn qua ba người bạn cũ của mình. Y biết Kế tiên sinh và Lục Sơn Quân đều chú ý tới ba người bọn họ. Đến cảnh giới của Yến Phi hiện giờ, nếu đổi thành mười năm trước, có lẽ y vẫn có ngạo khí ganh đua so sánh, nhưng hôm nay y lại có thể nhìn ra khí phách của cả ba người.
Trong chín người năm đó, người có ngạo khí nhất chính là Yến Phi; người chú trọng đến phong độ dáng vẻ nhất chính là Lục Thừa Phong. Nhưng bây giờ, những thứ này đối với bọn họ đã không còn trọng yếu.
Cười nói với nhau vài câu xong, bốn người đều yên lặng nhìn xuống dưới chân núi. Sau khi trầm mặc một lúc, Lục Thừa Phong cởi hồ lô rượu bên hông xuống, im lặng uống một ngụm, sau đó đưa hồ lô rượu cho Đỗ Hành. Người sau cầm lấy hồ lô, uống vài ngụm rồi đưa cho Vương Khắc. Cuối cùng, hồ lô rượu được chuyền đến tay Yến Phi. Yến Phi uống xong thì ném về cho Lục Thừa Phong.
“Tả Ly Kiếm Điển của Tả Cuồng Đồ dùng cách này để tái xuất giang hồ, cũng không biết nó có thể một lần nữa nhấc lên gió tanh mưa máu trên giang hồ hay không. Nhưng nó được rất nhiều Tiên Thiên tông sư và thế lực giang hồ bảo vệ, tính ra thì vẫn tốt hơn khi võ lâm tranh đoạt chém giết lẫn nhau trước kia.”
“Hơn nữa, triều đình cũng tham dự vào, dẫu sao cũng có Vương huynh ở chỗ này. Chẳng qua, nếu chỉ phái Vương huynh tới đây, xem như là triều đình đã thể hiện thành ý rồi.”
Đỗ Hành nói xong hai câu này, Vương Khắc nghe vậy chỉ cười, không phản bác tức là đã thừa nhận, chỉ là cuối cùng Vương Khắc vẫn bổ sung thêm một câu.
“Vương Khắc ta cũng không tính là người trong công môn thuần túy. Ta cũng có phần trong chốn võ lâm này đấy. Mà nếu Đỗ huynh đã nói đến triều đình, Vương mỗ cũng không ngại nói thẳng. Hiện giờ, Đại Trinh ta không dám nói là dân giàu nước mạnh, nhưng ít nhất cũng đang phát triển mạnh mẽ. Doãn công càng già càng dẻo dai, tọa trấn trong triều vững như bàn thạch. Sự xuất hiện của ta cũng sẽ làm cho đám kẻ xấu không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Nói đến đây, ngôn từ của Vương Khắc thay đổi, nhìn về phía Yến Phi ở bên cạnh.
“Yến huynh, lúc trước ngươi không trở về thì cũng khó mà nói. Nhưng nếu ngươi đã trở lại, hơn nữa còn là một người đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, vậy thì Yến gia chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa rồi. Yến gia có muốn tranh bí tịch này không?”
Ánh mắt Yến Phi nhìn mấy đứa nhỏ đang chơi đùa trên đường núi phía xa, trầm mặc một lát sau mới nói.
“Ta không cần Tả Ly Kiếm Điển. Ta nghĩ rằng, cho dù trước mắt Yến Phi ta chưa chắc đã đạt được thời kỳ toàn thịnh của Tả Ly, nhưng cũng sẽ không kém Tả Ly!”
Lời này vừa nói ra, ba người bên cạnh đều cảm thấy trên người Yến Phi có một cỗ hào khí xông lên, mà cả ba người đều có thể cảm thụ được Yến Phi có lẽ không nói dối. Nhất thời, ai nấy càng thêm coi trọng y vài phần.
“Ngược lại, Yến mỗ còn cảm thấy hứng thú với người của Tả gia nhiều hơn. Mấy đứa nhỏ kia, đứa nào cũng có căn cốt không tầm thường.”
......
Huyện Quy Lai dựa lưng vào một ngọn núi, nhưng đây chỉ là một ngọn núi nhỏ. Trên núi cũng không có dã thú nguy hiểm gì. Giờ phút này, mấy đứa nhỏ đang cười toe toét chơi đùa ở một con đường núi khá bằng phẳng. Mỗi đứa đều cầm cành cây làm vũ khí, ở bên đó phát ra từng thanh âm “lạch cạch”, từ bên này đánh sang bên kia.
Một đứa trẻ cầm một cây gậy tre trên tay chạy ở phía trước, phía sau có một đám hài tử đuổi theo.
“Bắt lấy hắn.” “Lên nào!”
“Xem kiếm đây!” “Ồ Haaa!”
“Bịch”, “Bịch”, “Đang đang...”
Đứa nhỏ phía trước dùng gậy chống đỡ một cành cây được ném tới từ phía sau, rồi rống to ra sau.
“Đám ô hợp các ngươi, Tả Cuồng Đồ ta đây độc bá thiên hạ. Các ngươi cùng xông lên cũng không phải đối thủ của ta, ha ha ha. Ôi, đừng đánh vào ngón tay ta nữa.”
Một khắc trước còn là hài tử hào hùng vạn trượng, một khắc sau chỉ vì bị một đứa trẻ trong nhóm không cẩn thận dùng cành cây đánh lên bàn tay cầm gậy mà cậu bé đau đến nỗi phải buông tay. Những hài tử khác lập tức cũng thu tay lại.
“A, là ta đánh nhầm đó!” “Không sao chứ?”
“Để ta xem nào!”
“Không có việc gì, không có việc gì, đỏ một chút mà thôi, cũng không rách da. Chúng ta chơi tiếp đi.”
“Vậy lần này ta muốn làm Tả Cuồng Đồ!” “Không được, ta còn chưa làm xong, chờ ta làm xong sẽ tới lượt ngươi!”
Mấy đứa nhỏ ở đó tranh chấp vui đùa ầm ĩ. Sau đó, một đứa trong đám bỗng nhiên nhìn về phía đình hóng mát trên sườn núi phía xa, nói một câu với nhóm bạn nhỏ.
“Bốn đại hiệp kia thoạt nhìn đều rất uy phong, người nào lợi hại nhất nhỉ?”
“Không biết nữa, cảm thấy ai cũng rất lợi hại!” “Ừm, lúc trước ta còn nhìn thấy rất nhiều đại hiệp đều khách khí với bọn họ, chỉ là không biết bọn họ là ai.”
Đứa trẻ cầm gậy tre cười “ha ha ha“.
“Đương nhiên là người mang bội kiếm lợi hại nhất, sau đó là người chỉ có một tay, tiếp đó là người tay không kia, cuối cùng là vị quan sai, nhưng ai cũng là cao thủ lợi hại!”
Đứa nhỏ này vừa nói xong, một thanh âm ôn hòa bỗng nhiên truyền đến từ bên cạnh.
“Ồ? Làm sao ngươi biết?”
Mấy đứa nhỏ đều tìm kiếm nơi phát ra thanh âm kia, phát hiện bên cạnh không biết từ lúc nào lại có thêm một nam tử nho nhã mặc thanh sam, quần áo lay động theo gió, hai mắt khép hờ, khẽ nở nụ cười, phảng phất như ánh mặt trời trên núi càng thêm ấm áp. Người này có một cỗ phong độ tươi mát hiền lành, làm cho người ta không khỏi muốn thân cận và tin tưởng hắn.
“Bởi vì, bởi vì... Đại hiệp chỉ có cánh tay trái kia chắc chắn là Đỗ Hành Đỗ đại hiệp. Người đứng cùng một chỗ nhất định chính là Âm Dương Thần Bộ Vương Khắc đại hiệp. Người có giao tình với bọn họ, lại là ở huyện Quy Lai, hơn nữa nhiều ngày như vậy mà ta chưa từng thấy qua tiên sinh dùng kiếm kia, vậy người đó chính là Yến Phi Yến đại hiệp mới trở về. Còn lại một người thì ta không biết. Nhưng mấy ngày trước cháu từng thấy người đó luận bàn cùng Vương Thần Bộ. Tuy khó phân thắng bại, nhưng người này lại dùng nhục chưởng chống lại đao của Vương Bộ Đầu, vốn là hung hiểm vài phần, nên cháu cảm thấy người đó lợi hại hơn một chút.”
Nụ cười của Kế Duyên càng tươi tắn hơn. Hắn đến gần hai bước, cẩn thận đánh giá đứa nhỏ này, vừa nhìn người vừa nhìn cây trượng mà cậu bé vẫn luôn nắm chặt. Trong mắt Kế Duyên, đứa nhỏ này vô cùng rõ ràng, có cảm giác giống như năm đó nhìn thấy Doãn Thanh, hơn nữa quân cờ cũng có cảm ứng.
“Hài tử, ngươi tên gì?”
Đứa nhỏ một tay cầm gậy gỗ, một tay gãi sau gáy, nhìn đồng bạn bên cạnh. Cậu bé gác lại cảm giác ngượng ngùng mới xuất hiện, rất nghiêm túc nói.
“Cháu là Tả Vô Cực, tương lai muốn vượt qua lão tổ tông, chẳng những muốn làm Đại Trinh đệ nhất cao thủ, cháu cũng muốn làm thiên hạ đệ nhất cao thủ nữa!”
Lời này vừa lọt vào tai Kế Duyên, bên trong ý cảnh sơn hà, một quân cờ hư ảo thuộc về Tả gia kia lại trực tiếp sáng lên, làm cho Kế Duyên có chút chấn động.
“Xấu hổ xấu hổ, Vô Cực lại khoác lác rồi! “Ha ha ha ha, một lát nữa ta sẽ nói với Nhị thúc.”
“Nói thì nói đi, ngươi ngay cả khoác lác cũng không dám, ta khẳng định lợi hại hơn ngươi!”
“Ha ha ha, đồ khoác lác!” “Ngươi mới là đồ khoác lác. Phải so tài mới biết thực hư là ai hơn ai, xem ta một dùng một gậy đánh chết ngươi!”
Mấy đứa nhỏ lại vui chơi đùa giỡn. Đứa nhỏ tên là Tả Vô Cực cầm gậy thật dài trong tay chặn tới ngăn lui, đánh nhau với những cành cây của nhóm bạn nhỏ. Đến khi mấy đứa nhỏ hoàn hồn, ai nấy đều phát hiện Kế Duyên đã không thấy đâu nữa.
“Ồ, đại tiên sinh lúc nãy đâu rồi?” “Không biết nữa, vừa rồi còn ở đây mà!”
“Đi rồi sao?”
Mấy đứa nhỏ nhìn trái nhìn phải, nhìn xa nhìn gần đều không thể thấy bóng dáng Kế Duyên rời đi. Mà nơi này thế núi cực kỳ bằng phẳng, không có vách núi, cũng không có khả năng rơi xuống núi, chỉ có thể tưởng tượng người đó cũng là một đại cao thủ, dùng khinh công cực kỳ lợi hại để rời đi.
Trong những hài tử này, có Tả gia và Ngôn gia, tất cả cùng kết bạn với nhau tới đây. Hiện giờ, tuy rằng “Tả Ly Kiếm Điển” ở trong võ lâm gây ra sóng to gió lớn, nhưng đối với hai nhà Ngôn gia và Tả gia mà nói thì bọn họ chính là từ trên đầu ngọn sóng đi xuống dưới.
Chạng vạng, những hài tử này đều rời đi, chỉ có Tả Vô Cực còn ở lại. Lúc này, cậu bé dùng đòn gánh vác hai cái “thùng nước”, từng bước đi tới đình nghỉ mát mà bọn Yến Phi đã ở trước đó, sau đó thân thể chậm rãi ngồi xổm xuống.
“Bịch” “Bịch”
Tuy động tác của Tả Vô Cực chậm chạp, nhưng hai cái “thùng nước” vẫn phát ra hai tiếng trầm đục ở trên phiến đá trên mặt đất của đình nghỉ mát. Hai cái thùng này vậy mà được đục ra từ đá.
Đứa nhỏ thoạt nhìn chỉ mới mười một, mười hai tuổi này rút đòn gánh ra, hai tay xoay một đầu gậy, sau đó tay phải cầm một đầu đòn gánh, vững vàng đưa ra phía trước, tựa như trường côn xuất long lại giống như xuất kiếm. Tiếp đó đòn gánh xoay chuyển, bị kéo ngang nửa vòng tròn, nhìn như dùng gậy quét, nhưng thế cắt ngang kia lại giống như trường đao chém xuống. Cuối cùng, đòn gánh bị kéo trở lại, vòng quanh thắt lưng xoay chuyển một vòng, thông qua tay trái, “bịch” một cái trên mặt đất.
Đứa nhỏ tên là Tả Vô Cực học theo dáng vẻ của đám người Yến Phi lúc trước, nhìn về phía huyện Quy Lai dưới chân núi, tay trái cầm đòn gánh rất chặt.
“Võ công của ngươi là do ai dạy?”
Thanh âm ôn hòa vừa rồi lại truyền đến. Tả Vô Cực quay đầu lại, nhận ra vị đại tiên sinh mặc áo xanh tay áo rộng lúc trước thật sự đang ngồi ở phía sau đình nghỉ mát. Hai chân hắn gác lên nhau ngồi bên cạnh, sau lưng dựa vào cột đình, có vẻ vô cùng thích ý. Nhưng Tả Vô Cực nhớ rõ ràng lúc cậu bước vào đình nghỉ mát này thì nơi đây không có người.
“Tiên sinh, ngài là ai vậy, là cao thủ Tiên Thiên sao?”
“Ha ha, cao thủ Tiên Thiên ư? Không phải không phải. Trước tiên ngươi nói võ công của ngươi là học từ ai đi.”
Tầm mắt Kế Duyên đảo qua đòn gánh, rồi nhìn hai cái thùng nước đá kia.
Tả Vô Cực nhìn thùng nước theo tầm mắt Kế Duyên, do dự một chút mới nói.
“Học từ Ngôn bá một chút, tự mình nhìn lung tung rồi luyện tập một chút, chủ yếu là học cùng phụ thân của cháu. Nhưng võ công của cha cháu quá kém, dạy cũng không tốt, đại đa số tình huống cháu chỉ có thể tự mình nghĩ cách. Ách, đại tiên sinh ngài ắt hẳn không quen biết cha của cháu đâu nhỉ, cho dù quen biết thì ngài cũng không được nói lại lời vừa rồi cho cha cháu đâu đấy...”
“Ngươi có huynh đệ tỷ muội nào không? À, họ hàng ấy.”
Đứa nhỏ hơi sửng sốt, vô thức lắc đầu. Cậu không rõ đại tiên sinh này vì sao lại hỏi vậy. Chỉ là nhìn thấy cậu bé lắc đầu, Kế Duyên liền nở nụ cười.
“Nếu ngươi là con trai duy nhất, vậy tính theo thời gian thì ta có lẽ cũng không biết cha ngươi.”
Nói xong, Kế Duyên từ đứng lên. Thực ra hắn đã ngồi ở chỗ này một lúc lâu rồi, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại tới đây. Giờ phút này, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh đứa nhỏ, nhìn về phía cảnh sắc dưới chân núi, thản nhiên hỏi.
“Bốn người vừa rồi, ngươi sẽ chọn ai làm sư phụ?”
Tả Vô Cực không lập tức trả lời, sau đó con ngươi đảo một vòng, nhìn về phía Kế Duyên nói.
“Ta chọn Đại tiên sinh ngài!”
Kế Duyên nhịn không được cười lên.
“Không thể chọn ta.”
“À...”
Tả Vô Cực có chút mất mát. Cậu còn tưởng vị cao nhân này muốn thu mình làm đồ đệ, nhưng cũng nghĩ ngộ nhỡ vị đại tiên sinh này có quan hệ rất tốt với bốn đại hiệp lúc trước, có lẽ có thể đề cử một chút. Trước khi trả lời, cậu bé lại hỏi thêm một câu.
“Chỉ có thể chọn một người?”
Sắc mặt Kế Duyên đạm mạc, không trả lời, Tả Vô Cực trực tiếp mở miệng nói.
“Vậy ta hy vọng bốn người đều có thể làm sư phụ của ta. Ta không cầu học toàn bộ bản lĩnh của bọn họ, chỉ cần học theo tinh thần của bọn họ trước là được. Bọn họ lợi hại như vậy, có thể nhìn ra ta thích hợp tu tập cái gì, đi con đường nào, sẽ giúp ta đi theo chính đạo.”
Suy nghĩ này rất rõ ràng, làm cho Kế Duyên lại nở nụ cười.