Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Tiểu Duyên
***
Phương thức rời đi của Kim Giáp lực sĩ có hiệu quả khá ấn tượng, một bước kia làm cho mặt đất đều hơi chấn động một chút. Đợi Kim Giáp lực sĩ rời đi, Kế Duyên bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ đầu rồi khẽ lắc đầu. Kế Duyên đã quên nói ai là Vệ Hiên rồi. Chẳng qua, nếu phán đoán dựa trên tà khí thì chắc cũng không sai, huống hồ hạc giấy nhỏ đã sớm bay ra ngoài. Kế Duyên quả thực còn quét qua không trung để xác nhận xem tiểu tử kia có thật sự đi theo Vệ Hiên hay không, sau đó cũng không lo lắng gì nữa.
Kế Duyên dời tầm mắt nhìn phòng ốc chung quanh. Ngoại trừ một đám đệ tử Vệ thị bị định thân, cũng chỉ có Vệ Minh bị định thân pháp bài trừ ra. Sắc mặt y tái nhợt quỳ trên mặt đất. Nhìn mấy dấu vết đầu gối trên mặt đất, có lẽ vào thời điểm Kế Duyên vừa mới thất thần, chắc hẳn y đã mấy lần muốn đứng lên chạy trốn, nhưng đều gắt gao khắc chế.
“Tiên trưởng, tiên trường từ bi. Vệ Minh ta ngay từ đầu đã phản đối việc lấy bảo bối thiên thư của Vệ thị ta trao đổi tuyệt thế pháp môn của yêu nhân kia, cũng phản đối tu luyện công phu tà dị này. Yêu nhân kia quả nhiên đang gạt người, nói Vệ thị ta ngạo mạn làm sai, tiên trưởng sẽ không đến Vệ gia nữa. Cũng may tiên trưởng đã tới, thỉnh tiên trưởng minh giám!”
Kế Duyên không nói gì, từng bước đi tới trước mặt Vệ Minh, dùng giọng điệu bình tĩnh nói với y.
“Nếu ngươi tự nhận trong lòng hướng thiện, vậy Kế mỗ cũng có thể tin ngươi...”
Trong lòng Vệ Minh mừng như điên, trên mặt lộ ra biểu tình cảm kích, thật sự muốn nói cảm ơn. Kế Duyên lại nói tiếp.
“Chẳng qua với tình huống thân thể của ngươi, vì đã bị luyện hóa cao độ nên đã không thể quay đầu lại. Kế mỗ có thể tin ngươi có tâm niệm hướng thiện, vậy ngươi cũng không ngại tín nhiệm Kế mỗ một chút, để cho ta dùng chân hỏa thiêu cháy thân thể ngươi, có lẽ còn có thể cứu hồn phách của ngươi ra, ở âm gian cũng có thể sống qua ngày.”
Vệ Minh nghe vậy thì da đầu tê dại, sững sờ nhìn Kế Duyên một lúc lâu mà không nói nên lời. Thần sắc trên mặt y vặn vẹo trong chớp mắt, không ngừng biến hóa giữa sợ hãi và giãy dụa, nhưng vẻn vẹn chỉ là trong chớp mắt mà thôi. Trong nháy mắt sau đó, hốc mắt chảy lệ, quỳ xuống không ngừng dập đầu về phía Kế Duyên.
“Bịch”, “Bịch”, “Bịch”...
“Tiên, tiên trưởng, ta thật sự hướng thiện mà, ta...”
“Bịch”, “Bịch”, “Bịch”...
“Cầu tiên trưởng đại phát từ bi, cầu tiên trưởng cứu ta đi mà!”
Lúc nói như vậy, đầu Vệ Minh đột nhiên dập không nổi, bởi vì trán đã bị Kế Duyên nâng lên. Hắn đỡ mặt Vệ Minh lên, nhìn cái trán dính đầy đá vụn và bụi bặm của y, đừng nói cái gì mà dập đầu sẽ tổn thương, ngay cả phần da còn không bị rách và cũng không sưng đỏ.
“Tiên trưởng, ta thật sự...”
“Hút không ít nguyên khí của cao thủ đúng không?”
Một đôi mắt xám trắng nhìn Vệ Minh, làm cho y cảm thấy tất cả ý nghĩ sâu trong nội tâm đều đã bị nhìn thấu, chỉ thấy cảm giác toàn thân lạnh buốt đang không ngừng dâng lên.
“Lúc nãy Kế mỗ đã nói phương pháp cứu ngươi rồi mà, sao có thể nói là ta không cứu ngươi được? Lấy thân thể của ngươi bây giờ, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù không làm gì, mười mấy năm sau sẽ hóa thành thi thể trà trộn trong thế giới người sống. Đợi qua mười mấy, hai mươi năm nữa, thân thể hoàn toàn chết đi. Ngươi sẽ trở thành một cương thi hoàn toàn, nói không chừng còn cực kỳ cao minh. Ngươi sẽ hại chết rất nhiều người, ngươi cũng không muốn như vậy chứ? Thừa dịp bây giờ còn kịp, Kế mỗ còn có thể cứu hồn phách của ngươi, nhưng ngươi không thể sống ở dương gian được nữa. Ta không có năng lực của lão ăn mày, cũng không có bảo bối của lão, không thể giúp ngươi một lần nữa làm người.”
Vệ Minh nghẹn ngào, hơi há miệng nhìn Kế Duyên. Càng nhìn vào đôi mắt xám trắng của Kế Duyên, cảm giác sợ hãi trong lòng càng dâng lên mãnh liệt; tiên trưởng đang rất nghiêm túc.
‘Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!’
“Tiên trưởng, ta không muốn chết! Mười mấy năm, hai mươi mấy năm, còn có mấy chục năm có thể sống, còn có mấy chục năm có thể sống, tiên trưởng, ta không muốn chết! Ta... Không muốn...”
Vệ Minh bắt đầu giãy dụa kịch liệt. Hai đầu gối cách mặt đất, hai tay chống đỡ, nhưng bất luận như thế nào cũng không đứng dậy được. Trán cũng không cách nào rời khỏi hai ngón tay Kế Duyên, tựa như bị hai ngón tay này dính chặt, lại có áp lực ngàn cân.
“Tiên trưởng, ta không muốn chết. Ta hiện tại có võ công cao như vậy, còn có mười mấy năm nữa. Ta không muốn chết...”
Vệ Minh kịch liệt giằng co, hai tay nắm lấy cánh tay Kế Duyên, liều mạng toàn lực muốn đứng lên, muốn thoát khỏi tay Kế Duyên, nhưng vẫn không thể đứng lên được. Thậm chí, hai tay của y muốn nắm lấy cánh tay Kế Duyên, lại chỉ chạm được vào quần áo, căn bản không thể nắm được.
“Người ta thường nói giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền. Ngươi đã làm đại cao thủ lâu như vậy, hưởng thụ sự kính ngưỡng của vạn người nhiều năm như vậy, cũng đủ rồi đấy. Kế mỗ không lừa gạt ngươi, cứ như vậy đi.”
Nói xong câu này, trong miệng Kế Duyên nhẹ nhàng thổi ra một làn khói màu đỏ xám nhạt, trực tiếp phủ lên người Vệ Minh. Còn Kế Duyên cũng tự mình rút tay rời đi trong nháy mắt.
“A... A...”
Vệ Minh thoáng nhảy dựng lên. Cả người y đỏ bừng, giống như dính đầy than vụn. Y đấm đá loạn xạ ra xung quanh, trong miệng không ngừng kêu rên thảm thiết.
“Phanh”, “Ầm”, “Ầm~”...
“A... Thiêu chết ta... Tiên trưởng tha mạng...”
Ở vách tường mấy gian phòng ốc lúc nãy bị phá hủy, mấy bức tường bị đục thành lỗ hổng. Cuối cùng Vệ Minh một đường chạy như điên, trực tiếp nhảy xuống dòng sông bên cạnh.
“Ầm phù...” Một tiếng bọt nước bắn tung tóe.
“Xì xì xì xèo...”
Một lượng lớn hơi nước bốc lên, không phải do Tam Muội Chân Hỏa đốt, mà là nước tiếp xúc với thân thể Vệ Minh bị đốt cháy. Nhưng Vệ Minh ở trong nước vẫn không thể dập tắt cảm giác nóng rực trên người, vẫn kêu thảm thiết trong nước.
Toàn bộ quá trình kéo dài hơn mười hơi thở. Rốt cuộc tiếng kêu la của Vệ Minh mới dừng lại. Một mảnh bột phấn cháy đen nổi trên dòng sông, theo dòng sông chậm rãi đi xa.
Kế Duyên đứng tại chỗ cũng không nhúc nhích, chứng kiến toàn bộ quá trình Vệ Minh giãy dụa, nhưng hắn cũng không lừa gạt Vệ Minh. Kế Duyên quả thật đang dùng Tam Muội Chân Hỏa luyện hóa thân thể của y. Đáng tiếc Vệ Minh cũng không có thiện niệm cực mạnh như lời y nói. Hồn phách của y dây dưa rất sâu với tà khí trong thân thể. Cho nên đến cuối cùng, Kế Duyên khống chế Tam Muội Chân Hỏa đã tương đối thuần thục mà cũng không cách nào bóc tách hồn phách của y ra được.
Thật ra ấn tượng của Kế Duyên đối với Vệ Minh năm đó rất tốt, có thể làm như vậy xem như là có tình cảm rồi. Chẳng qua nếu chỉ nhìn kết quả, dường như khiến Vệ Minh chết càng thống khổ hơn.
Kế Duyên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trăng sáng. Ánh trăng đêm nay có vẻ đặc biệt sáng ngời, chính là thời tiết thi đạo tà vật thích nhất.
Bên kia, Kim Giáp lực sĩ cũng đã đuổi kịp mấy mục tiêu, tốc độ của gã vượt xa mấy người gọi là cao thủ Vệ thị này. Hai người đầu tiên chỉ cảm thấy kim quang trước mắt hiện lên, trước mặt liền có thêm một thần tướng cả người kim sắc lưu quang.
Vốn dĩ không kịp phản ứng, “Ầm” “ầm” hai tiếng qua đi, bọn họ đã bị đập xuống đất ngay tại chỗ. Nửa người trên trực tiếp vỡ vụn, không cần xác nhận cũng biết là chết chắc rồi.
Mà Kim Giáp lực sĩ cũng không dừng lại mà bay thẳng về phía trước. Đám người Vệ Hiên, Vệ Hành ở đằng trước nghe được động tĩnh thì quay đầu lại nhìn. Vừa mới thấy cảnh tượng này, bọn họ đã bị dọa đến thần hồn hoảng sợ, ngoại trừ dùng khí lực điên cuồng chạy trốn, không biết ai đã hô một tiếng.
“Tách ra chạy, tách ra chạy mới có thể chạy thoát, mau tách ra chạy!”
Thanh âm này dứt, những người còn lại trong phút chốc tách làm vài nhóm, chia nhau chạy trốn về mấy phương hướng. Bọn họ thậm chí còn hận vì sao trang viên lại rộng lớn như vậy, vì sao thành Lộc Bình lại xa như vậy. Trong vô thức, bọn họ muốn ẩn nấp trong đám đông để tránh họa.
Kim Giáp lực sĩ tốc độ tuyệt nhanh, có khi trên người còn hiện lên điện quang, tru sát mấy tên cao thủ Vệ gia này giống như bóp chết một con rệp. Gã đạp bước chân nặng nề, chỉ trong khoảnh khắc là có thể đuổi kịp một người, hoặc trực tiếp giẫm đạp, hoặc tay đao bổ xuống, hoặc quyền chưởng công kích, không cần lần thứ hai, thậm chí không cần dừng lại, công kích rơi xuống thì tuyệt đối không có đường sống.
Nếu Tôn thượng đã nói không quan tâm sinh tử ngoại trừ Vệ Hiên, vậy thì chết vẫn tốt hơn một chút, ít nhất bọn chúng sẽ không nhảy nhót lung tung. Đây là tư duy suy luận đơn giản của Kim Giáp lực sĩ, hơn nữa còn rất hiệu quả.
Vệ Hành không hề keo kiệt chân khí và thể lực của mình, liều mạng toàn lực chạy trốn. Nhưng rất nhanh, lão nhận thấy phía sau đã không có bất kỳ động tĩnh gì nữa. Một loại cảm giác lông tơ dựng ngược càng ngày càng mạnh. Sau đó một tiếng gào thét xé rách không gian kèm theo bước chân rung động mặt đất tiếp cận, lão vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy Kim Giáp lực sĩ đã gần trong gang tấc.
Lúc trí mạng này, Vệ Hành bị dọa đến hồn vía lên mây. Trong cái khó ló cái khôn, lão vội vàng hét lớn.
“Ta biết tiên trưởng, ta biết tiên trưởng, là ta tiếp đãi tiên trưởng, tiên trưởng do ta tiếp đãi đó...”
Lời còn chưa dứt.
“Ầm...”
Vệ Hành cảm giác được ngực mình đụng phải một con trâu điên, trong nháy mắt tứ chi bị kéo về phía trước, cảm giác xé rách kia tựa như muốn tách ra khỏi thân thể. Toàn bộ thân thể khom người về phía sau, xé rách không khí cấp tốc bay ngược về phía sau.
“Khụ...”
Theo từng ngụm máu tươi là hỗn hợp nội tạng bị nghiền nát, từ trong lồng ngực bị ho ra ngoài. Vệ Hành bị một kích đánh bay trăm trượng, cuối cùng “ầm ầm” một tiếng nện vào một gốc cây đại thụ.
“Rắc rắc....... Kẽo kẹt...”
Cây đại thụ này xui xẻo gặp tai bay vạ gió, thân cây gãy ngang, phần gốc cây cũng có hơn phân nửa bị bật gốc. Còn Vệ Hành ngồi ngay tại gốc cây, ngực nhuốm máu, cả người co giật.
Vệ Hiên vẫn đang liều mạng bỏ chạy, nhưng y biết hiện tại chỉ còn mình. Trong lúc chạy trốn, bộ mặt của y thật dữ tợn nhưng vẫn không buông tha dục vọng được sống.
‘Cho dù bị đuổi kịp, ta cũng không phải không có lực đánh cược một trận. Ta sớm đã vượt qua cực hạn của phàm nhân. Cho dù người tới là thần tướng, chưa chắc ta đã thua!’
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Vệ Hiên cũng không có dũng khí xoay người lại đánh một trận, cho đến khi tiếng gào thét giữa không khí truy kích tới càng ngày càng gần.
“Nghiệt chướng, dừng lại!”
Thanh âm Kim Giáp lực sĩ tựa như sấm chớp phía chân trời, mang theo tiếng vọng ầm ầm truyền đến. Đây là lần đầu tiên gã mở miệng, chỉ riêng thanh âm như sấm sét mênh mông này đã làm cho dũng khí của Vệ Hiên biến mất, không còn sót lại chút gì.
“Ô...”
Tiếng gào thét truyền đến, báo động trong lòng Vệ Hiên điên cuồng nổi lên. Trong phút chốc, y nhảy dựng lên, móng tay dài ra, hung hăng chộp về phía sau. Chỉ là khi y xoay người nhìn về phía sau thì trợn tròn hai mắt...
“Ầm ầm...”
Móng tay của y chộp lên người Kim Giáp nhưng ngay cả một tia lửa cũng không hề xuất hiện. Mà ở phía sau Vệ Hiên, Kim Giáp lực sĩ đã cao tới mười trượng, hiện giờ đang nắm lấy một món đồ chơi nhỏ, cầm Vệ Hiên với ý đồ nhảy lên phản kháng vào trong tay.
Đến lúc này, Kim Giáp lực sĩ mới dừng bước. Gã quay đầu lại nhìn thoáng qua phương hướng Vệ Hành, xác nhận lão ta cũng chưa chết.
Con hạc giấy lúc này vỗ cánh, bay tới đỉnh đầu Kim Giáp lực sĩ rồi ngừng lại. Nó cúi đầu nhìn xuống dưới, vốn là muốn xem Vệ Hiên đã chết chưa. Mà lúc này Kim Giáp lực sĩ cũng chuyển động ánh mắt, nhìn lên trán mình, nhìn thấy giấy hạc giỏ đang nhìn xung quanh. Tuy rằng người trước nhìn như không có mắt, nhưng tầm mắt của hai người cứ như vậy giao nhau.