Dịch: Miêu Như
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Sắc trời đã dần trở tối. Lúc này đám người Hoàng Hưng Nghiệp cũng không thể xuống núi được nữa rồi.
Thanh Tùng Đạo Nhân lại xuống bếp nấu ăn lần nữa. Y dùng nguyên liệu nấu ăn do Tề Văn mua về và một số thứ Hoàng Hưng Nghiệp mang đến. Chừng đó đủ để làm một bữa tối muộn cho đám người bọn họ ăn cùng nhau.
Lúc này ở Vân Sơn Quan, có thể do đã tìm được Thanh Tùng đạo trưởng, Hoàng Hưng Nghiệp cảm thấy an toàn chưa từng có từ trước đến nay. Đặc biệt là sau khi tâm sự hết vào buổi chiều, tâm trạng của gã đã trở nên thoải mái hơn một chút.
Những ngày gần đây, Hoàng Hưng Nghiệp ăn không biết ngon, nhưng đêm hôm đó lại ăn rất nhiều, thậm chí còn nhâm nhi vài chén.
Về vấn đề chỗ ở cũng đã giải quyết ổn thỏa. Kế Duyên trực tiếp nhường lại gian phòng của mình, bên trong trải rơm rạ là đủ cho sáu người nằm ngủ. Hoàng Hưng Nghiệp cũng không phải kiểu ông chủ khó tính đến mức không chịu ngủ chung giường với nô bộc.
Còn Kế Duyên tất nhiên sẽ ngủ chung phòng với hai đạo nhân rồi.
Chờ mọi người đi ngủ, trong phòng Tề Văn cũng đã ngủ say, hít thở đều đều, Thanh Tùng Đạo nhân là người lo lắng không yên nhất rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bắt đầu nhỏ giọng hỏi Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, ta biết ngài vẫn chưa ngủ. Có phải ngài đang nghĩ đến đối sách giúp đỡ Hoàng Hưng Nghiệp kia không?”
Dĩ nhiên Kế Duyên chưa ngủ, cũng biết Thanh Tùng Đạo Nhân không ngủ được. Lúc này lại nghe Tề Tuyên có chút lo lắng hỏi thăm, hắn cũng nói đùa một câu.
“Tất nhiên là có đối sách rồi. Đó chính là Thanh Tùng Đạo Nhân sẽ cùng xuống núi với Hoàng Hưng Nghiệp. Nếu có biến số gì cũng có thể giúp gã trảm yêu trừ ma.
Thanh Tùng Đạo Nhân nghe vậy tâm can run rẩy.
“Ôi… Kế tiên sinh, ngài biết ta có thực lực như thế nào mà, làm sao có thể tính toán xem mệnh cho người ta rồi lại còn trảm yêu trừ ma chứ… Ngay cả quỷ ta còn chưa thấy qua, độ khó của chuyện này cũng lớn quá rồi. Tuổi thọ của ta mới được bù đắp một chút, ngộ nhỡ bị hành hạ như vậy liền mất mạng thì sao…”
Kế Duyên cũng không hù dọa y. Hắn bảo Thanh Tùng Đạo Nhân đồng ý, tự nhiên là có kế hoạch của mình.
“ Ha ha ha… Tất nhiên là Thanh Tùng đạo trưởng sẽ theo Hoàng Hưng Nghiệp xuống núi, nhưng chưa hẳn là Thanh Tùng đạo trưởng thật.”
Sau khi nói xong lời cao thâm khó lường này, pháp lực Kế Duyên hơi lưu chuyển. Trên người hắn bắt đầu sinh ra một loại biến hóa nào đó, mũi to ra và sụp xuống một chút, chân mày cũng thay đổi, từng nếp nhăn trên trán, trên khóe mắt hiện ra, thậm chí màu da trên mặt, từng bắp thịt và các nốt ruồi đều đang biến hóa.
Sau hai nhịp thở, hai Thanh Tùng Đạo Nhân mặt đối mặt với nhau.
Tối nay, bầu trời sao lấp lánh, trăng sáng tỏ trên cao. Dưới ánh sao chiếu qua khe cửa sổ, một người bình thường vẫn có thể có tầm nhìn nhất định.
Giờ phút này, Thanh Tùng Đạo Nhân trợn tròn hai mắt, ngừng thở, không nói nên lời.
Kế Duyên vẫn chưa được học cách biến hình chân chính. Trên thực tế, loại biến hình mà Lão Long ghi lại trong ngọc giản hoàn toàn “phản nhân loại”(*). Hắn phải tìm hiểu thật kỹ, sau đó nghĩ ra biện pháp sửa đổi một chút mới học được.
tức là thuật pháp này lão Long viết cho yêu thú, không phải cho con người
Về bản chất, loại biến hình này không cách nào so sánh với bảy mươi hai phép biến hóa của Tôn Ngộ Không được, bên trong vẫn còn có chút bóng dáng của Chướng Nhãn Pháp. Trước mắt hắn vẫn có thể tham khảo một chút.
Hơn nữa, thân hình của Kế Duyên và Thanh Tùng Đạo Trưởng cũng không khác nhau nhiều lắm. Vì vậy, hắn liền lợi dụng Chướng Nhãn Pháp xuất thần nhập hóa của mình thực hiện một loại “Biến sắc mặt”.
Pháp lực của bản thân hắn tương đối thần dị. Nếu hắn không điều động thì hầu như không có chút pháp lực dao động nào, cộng thêm một chút kỹ xảo tham khảo “Biến hình” khiến cho “Biến sắc mặt” rất khó bị nhìn thấu. Sau đó, hắn chỉ cần mặc đạo bào trên người Thanh Tùng Đạo Nhân và đổi kiểu tóc là được.
Đến lúc đó, có lẽ trên đời này chỉ có Tề Văn sớm chiều ở chung với Thanh Tùng đạo trưởng mới có thể nhìn ra vấn đề. Còn những người khác như Hoàng Hưng Nghiệp, hay là những người bên ngoài, thậm chí là những quỷ thần bình thường có lẽ cũng không nhận ra.
Nghiêm chỉnh mà nói, loại biến hình lúc này giống như sự kết hợp giữa thuật pháp và dịch dung trang điểm của giang hồ, nhưng dấu vết hai loại đều cực kỳ nhạt nhòa.
Sáng sớm ngày thứ hai, không kể đến vẻ mặt Tề Văn như vừa gặp phải quỷ thì hai vị Tề đạo trưởng trong đạo quán đã dẫn mấy vị khách xuống núi. Cuối cùng, Thanh Tùng đạo trưởng lại đi theo bọn người Hoàng Hưng Nghiệp cùng rời núi.
Mà vị Kế tiên sinh hôm qua nghe nói bị nhiễm phong hàn, nên còn chưa tỉnh dậy.
Bên trong Vân Sơn Quan, Thanh Tùng đạo trưởng một mực trốn bên trong phòng chờ mọi người xuống núi, rất lâu sau mới thấy Tề Văn trở về.
“Sư phụ, con đã trở về!”
Tề Văn hào hứng chạy vào phòng thì thấy Tề Tuyên vừa uống trà vừa thở phào nhẹ nhõm.
“Sư phụ, làm sao mà Kế tiên sinh có khuôn mặt giống người vậy, đây có phải là thuật dịch dung của cao thủ giang hồ không? Có thể dạy cho con một chút không nhỉ?”
Thanh Tùng Đạo Trưởng gõ nhẹ lên đầu Tề Văn một cái.
“Cái gì là thuật dịch dung chứ! Đó là tiên pháp, ta đã nói với con bao nhiêu lần, Kế tiên sinh là thần tiên.”
Tề Văn vô thức xoa xoa trán của mình, rồi lẩm bẩm một câu.
“Chính Kế tiên sinh nói mình không phải…”
…
Ra khỏi phạm vi Vân Sơn, con đường lập tức dễ đi hơn, hoặc có thể nói ít nhất con đường dưới chân bằng phẳng hẳn ra.
Bọn người Hoàng Hưng Nghiệp có lưu lại xe ngựa ở cửa Vân Khẩu Thôn. Hôm qua lên núi không dùng ngựa được. Hôm nay trở về thì dĩ nhiên không cần phải đi bộ nữa.
Tổng cộng có hai chiếc xe ngựa, một xe chở lều, xe còn lại là xe ba gác. Bọn họ không quay lại huyện thành Đông Nhạc mà đi thẳng đến Mậu Tiền Trấn.
Trên xe ngựa, Hoàng Hưng Nghiệp bắt đầu thấp thỏm không yên.
“Thanh Tùng đạo trưởng, chúng ta có nên đến miếu Thành Hoàng trước không?”
“Không cần, nếu ngươi đã cúng tế Thành Hoàng, lúc này chắc chắn Thành Hoàng của huyện Đông Nhạc cũng đã biết. Nói không chừng đã phái quỷ thần đi tới miếu Thổ Địa ở Mậu Tiền Trấn kiểm tra rồi.”
Lúc Kế Duyên nói chuyện, ánh mắt cứ nhìn qua màn vải xe ngựa mà quan sát bên ngoài. Nhưng hắn cũng không thấy điều gì khác thường.
“Nhưng mà Thanh Tùng đạo trưởng, nếu chúng ta trốn ở trong huyện thành có phải sẽ an toàn hơn không? Phu nhân ta đang ở nhà nhạc mẫu trong thành, mấy đứa trẻ tạm thời cũng ở trong thành với nàng…”
“Hoàng lão bản làm rất đúng, nhưng tránh được lần đầu vẫn không tránh được lần thứ mười lăm. Việc này ngươi cần phải đối mặt. Quỷ thần còn có lúc thư giãn, con người càng như vậy. Ngay cả khi ngươi một mực ở lại huyện Đông Nhạc thì cũng không thể đảm bảo không xảy ra việc gì, tốt nhất là giải quyết mọi chuyện thật tốt.”
“Ài, đạo trưởng nói đúng!”
Nói xong mấy câu này, Kế Duyên cũng nhắm mắt dưỡng thần, làm ra vẻ không muốn nói thêm gì nữa. Mặc dù Hoàng Hưng Nghiệp lo lắng cũng đành nhỏ giọng thì thầm nói chuyện với Lệ Miễn bên cạnh.
Ước chừng đến buổi trưa, xe ngựa đã tới bên ngoài Mậu Tiền Trấn. Người đánh xe nhắc nhở người trong xe một câu.
“Lão gia, sắp đến nhà rồi.”
Hoàng Hưng Nghiệp còn chưa lên tiếng thì thấy Thanh Tùng đạo trưởng ngồi đối diện đã mở mắt.
“Đi thôi, chúng ta đến miếu Thổ Địa trước.”
“Ai! A Phúc cho xe đến miếu Thổ Địa.”
“Vâng, thưa lão gia!”
Tôi tớ trả lời một tiếng rồi điều chỉnh phương hướng của xe ngựa. Sau một lúc, xe ngựa dừng ở bên ngoài miếu Thổ Địa. Kế Duyên và bọn người Hoàng Hưng Nghiệp lần lượt xuống xe, người hầu không đi theo nên chỉ có ba người Lệ Miễn, Hoàng Hưng Nghiệp và “Thanh Tùng đạo trưởng” đi tới mà thôi.
Miếu Thổ Địa nằm ở gần rìa phía nam Mậu Tiền Trấn. Lúc này, ngoại trừ sư phụ thợ mộc do người nhà họ Hoàng tìm đến cùng với ông lão thợ xây trên trấn để chuẩn bị cho việc xây miếu thì cũng không có hương nhân nào khác ở đây.
Lúc còn cách miếu vài chục bước, Kế Duyên bỗng dừng lại, nhỏ giọng nói với Hoàng Hưng Nghiệp và Lệ Miễn.
“Trước miếu có Nhật Tuần Du, các ngươi đừng nói lời dư thừa.”
“Nhật Tuần Du?”
Hoàng Hưng Nghiệp nghi hoặc nói một câu.
“Chính là Nhật Du Thần thường được nhắc đến, chắc hẳn là do Thành Hoàng huyện Đông Nhạc phái tới.”
"A a a! Hiểu rồi! Hiểu rồi!"
Trong lòng Hoàng Hưng Nghiệp cảm thấy yên tâm hơn, còn Lệ Miễn bên cạnh tràn đầy nghi hoặc. Gã nhìn chăm chú về phía bên kia miếu nhưng vẫn không thấy gì đặc biệt.
Ba người đi tới trước Miếu Thổ Địa, lão thợ mộc và ông lão coi miếu vội vàng chào đón Hoàng Hưng Nghiệp, dĩ nhiên việc này đã thu hút sự chú ý của hai tên Nhật Tuần Du. Cả hai cùng nhìn về phía Hoàng Hưng Nghiệp.
“Người này chính là Hoàng Hưng Nghiệp.”
“Đúng vậy, gã là người đến miếu Thành Hoàng cúng bái rồi bẩm báo tình hình nơi này đấy.”
“Còn đạo nhân này là ai?” “Hình như là Thanh Tùng Đạo Nhân, y thường bày quầy hàng trước cửa miếu.”
Trong lúc hai tên Nhật Tuần Du trò chuyện với nhau, bọn họ cũng cẩn thận dò xét bên cạnh Hoàng Hưng Nghiệp. Kế Duyên nhìn thấy nhưng cũng không nhắc nhở, tránh cho gã ngạc nhiên.
Kế Duyên cẩn thận quan sát tượng thần trong miếu. Hắn nhận ra tượng thần này có rất nhiều đặc điểm không giống con người. Hiện tại, hương khói rất nhạt, khí tức Thần đạo mà tượng thần lưu lại cũng không mạnh. Rõ ràng là hai ngày nay lão chưa từng tới miếu Thổ Địa.
Hắn lại nhìn cánh tay tượng thần đặt ở một góc hẻo lánh. Người thợ mộc kia đang lấp đất lên để chống đỡ, nhưng vẫn chưa gắn lại trên tượng thần. Ở trên đó cũng không lưu lại tà khí gì, nhìn giống như bị người ta đánh rớt vậy.
“Chẳng lẽ là do con người sao?”
Sau khi xem một lúc, Kế Duyên và bọn người Hoàng Hưng Nghiệp cùng chỗ trở về Hoàng phủ trên thị trấn. Hai tên Nhật Tuần Du cũng đi theo bọn họ.
Nếu so sánh thì tất nhiên Hoàng phủ kém xa Vương phủ và Sở phủ ở Kinh Kỳ phủ. Nhưng ở huyện Đông Nhạc, Hoàng phủ chắc chắn được xem là một nơi nhà cao cửa rộng.
Bởi vì có Thanh Tùng Đạo Nhân đến nên Hoàng Hưng Nghiệp đã chuẩn bị rượu và thức ăn ngon chiêu đãi một phen.
Tuy nhiên, trước khi dùng cơm vào giờ Ngọ, Kế Duyên đã sai người hầu nhà họ Hoàng chuẩn bị hai thẻ gỗ. Đồng thời hắn cũng cho người mang một ít rượu thịt vào trong phòng dành cho khách. Sau đó, một mình hắn vào phòng, còn đặc biệt dặn dò người nhà họ Hoàng tạm thời đừng quấy rầy.
Hoàng Hưng Nghiệp không còn cách nào đành phải cùng Lệ Miễn và những người còn lại đi ăn cơm.
Ở trong phòng, Kế Duyên nâng bút, viết lên hai tấm bảng gỗ mấy chữ "Đông Nhạc Huyện Nhật Tuần Hữu Sứ" và "Đông Nhạc Huyện Nhật Tuần Tả Sứ".
Sau đó, hắn thắp ba nén nhang đàn hương vào một cái chén lớn đựng đầy gạo sống.
Không lâu sau, hai tên Nhật Du Thần lập tức bị dẫn tới, nhìn một cái là hiểu tình hình ngay.
“Thanh Tùng Đạo Nhân, hóa ra ngươi có thể nhìn thấy chúng ta?”
Một tên Nhật Tuần trong đó đặt câu hỏi, Kế Duyên chắp tay về phía bọn họ.
“Trước đây, có quá nhiều người phàm, ta biết được quy củ của Âm Ti nên cũng không tiếp xúc với hai vị Sứ Quan, mong được tha thứ.”
Hai tên Nhật Tuần nhìn trên nhìn dưới quan sát đạo nhân này, rồi mới mở miệng.
“Ừ, bọn ta không trách ngươi, ngược lại bàn thịt rượu này rất thịnh soạn đấy.”
“Ta đang muốn mời hai vị cùng nhau thưởng thức.”
"Hắc hắc, hay lắm hay lắm!"
Hai tên Nhật Tuần lộ ra nét mặt tươi cười. Ở miếu Thành Hoàng của huyện nhỏ này, thực ra Nhật Tuần và Dạ Tuần không có tượng sét của mình. Thường ngày, phàm nhân cung phụng cũng hiếm khi đến lượt bọn họ, cho nên ít khi được thưởng thức thịt rượu thịnh soạn như thế này.
Kế Duyên và hai vị Nhật Tuần Du vừa ăn vừa nói chuyện. Quỷ thần hưởng phần khí, còn hắn dùng bữa nên cũng không xung đột gì. Chẳng qua sau khi ăn xong, một số món nhìn giống như chưa động tới.
Trong cuộc trò chuyện, hắn hiểu được hai vị Nhật Dạ Tuần Du đã đến kiểm tra Mậu Tiền Trấn, nhưng chủ yếu là để tìm Thổ Địa Công. Dường như Thổ Địa Công ở đây đang lẩn trốn, cho nên Âm Ti tìm khắp nơi đều không thấy lão.
“Sao lại có chuyện như vậy?”
Kế Duyên cũng kinh ngạc khi nghe chuyện này, Thổ Địa Công ẩn nấp rồi sao?
“Hoàn toàn chính xác, nguyên nhân của việc này rất kỳ quặc. Mặc dù Âm Ti chưa tra ra vết tích của yêu tà nhưng vẫn phái người đến đây.”
Lúc này, thịt rượu đã ăn sạch, Kế Duyên nhíu mày suy tư một lúc mới nói với hai vị Âm sai.
“Hai vị Nhật Tuần Sứ, bần đạo cảm thấy việc này không hề đơn giản. Mong hai vị bây giờ có thể trở về bẩm báo cho Thành Hoàng đại nhân, nói rằng mệnh cách của Hoàng Hưng Nghiệp rất đặc biệt. Hình như có một tà vật khó lường đang mưu đồ gì đó, nhờ Âm Ti phái thêm người tới điều tra.”
Hai vị Nhật Tuần đưa mắt nhìn nhau.
“Bọn ta sẽ trở về bẩm báo, đợi Thành Hoàng đại nhân quyết định.”
"Làm phiền hai vị!"
Kế Duyên chắp tay đưa tiễn hai vị Nhật Tuần rời đi. Đợi một lúc sau, lúc này ánh mắt hắn mới lóe lên. Ở trong phòng, hắn nhấc chân nhẹ nhàng giẫm một cái.
Mặt đất như gợn sóng nước dập dềnh hình vòng cung.
“Cho mời Thổ Địa Thần của Mậu Tiền Trấn tới gặp.”
Chỉ cần ngươi là Thổ thần câu thông với địa mạch nơi này thì không thể nào tránh khỏi “Câu Thần”.
Trong phòng, một làn khói xanh từ mặt đất xoay tròn bay lên. Một dáng người còng lưng, là “người” mặc áo choàng màu vàng xuất hiện trước mặt Kế Duyên. Trên khuôn mặt lão đầy lông tơ màu vàng nhưng vẫn có đủ ngũ quan của con người.
Vừa nhìn thấy Kế Duyên, Thổ Địa Công này không ngừng khom người chắp tay.
“Thổ Địa Công Mậu Tiền trấn bái kiến thượng tiên, bái kiến thượng tiên! Thượng tiên là đạo diệu cao nhân, ngài tới là tốt rồi, ngài tới là tốt rồi! Nhất định ngài phải làm chủ cho tiểu thần!”
Dáng vẻ cầu cứu của lão Thổ Địa sao mà giống Hoàng Hưng Nghiệp hôm qua vậy chứ, khiến cho Kế Duyên lại chau mày lần nữa.
“Thổ Địa Công, mời ngồi xuống nói chuyện. Vì sao Âm Ti tìm ngươi nhưng ngươi không hiện thân?”
Thổ Địa Công giống như biết rõ dị thuật “Câu thần” này. Lúc này, trong lòng lão đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn khăng khăng muốn đứng nói chuyện.
“Bẩm thượng tiên, Hoàng Hưng Nghiệp này đã chọc phải thứ lợi hại. Thành Hoàng huyện Đông Nhạc cũng chưa chắc ngăn chặn được. Trước đây, ta không biết rõ tình hình nên đã giúp nhà họ Hoàng. Lần này nếu ngài không tới, ta nào dám hiện thân!”