Lạn Kha Kì Duyên

Chương 454: Chương 454: Tin vui của Doãn Thanh




Dịch: Cá Cửu Ca

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

***

Khi Kế Duyên về đến nhà, Hồ Vân đương nhiên vẫn chưa thức dậy, xem ra con hồ ly này nhất thời nửa khắc cũng chưa tỉnh lại được. Kế Duyên lấy bút mực của mình để lên bàn đá rồi bắt đầu viết chữ thôi diễn diệu pháp.

Ở Cư An Tiểu Các, ngoại trừ những lúc cần phải tu hành, từ trước đến nay, Kế Duyên vẫn thích làm việc và nghỉ ngơi như một người bình thường, trời tối vào nhà sáng sớm đi ra.

Ngày hôm sau, không đợi Kế Duyên ngủ đến khi mặt trời lên đến ngọn cây, hắn đã nghe được động tĩnh thức dậy của Hồ Vân. Lúc này sớm hơn so với dự kiến của hắn một chút, xem ra con hồ ly này vẫn còn nhớ mình đang học cắt giấy.

Lúc Kế Duyên mở cửa đi ra, vừa hay nhìn được cảnh Hồ Vân đang quét sân, mặc dù tinh thần của nó chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng vẫn tràn đầy phấn khởi.

Hồ Vân tự biết mình không có năng lực làm được nhiều lá phù hơn nữa, cho nên nó không cắt tiếp và cũng không vội vã hợp phù. Bởi vì, Hồ Vân biết rõ đạo hạnh của mình chưa đủ nên không thể bỏ qua chỉ dẫn của Kế tiên sinh. Việc mù quáng hợp phù chỉ làm cho những cố gắng trước đó trở thành công cốc.

Hồ Vân không cần đụng tới cây chổi, mà dùng móng vuốt túm lấy cái đuôi để quét sân. Khi dọn dẹp sạch sẽ hết thảy, nó mới đứng dậy nhìn những tấm phù màu vàng đang nằm trong giỏ trúc trên bàn đá, nét mặt tràn đầy vui vẻ.

Nghe được tiếng cửa mở, nó biết ngay là Kế Duyên đi ra, nên lập tức quay người.

“Kế tiên sinh, hôm nay ta có thể học cách hợp phù không?”

Kế Duyên nhìn bộ dạng nôn nóng con hồ ly, gật đầu nói.

“Được, nhưng ngươi phải cắt thêm hai người giấy khác để diễn tập một chút, tuy hai người giấy sẽ không có tác dụng gì, nhưng có thể giúp ngươi quen tay. Hợp phù đơn giản hơn so với hoá pháp quan tưởng khi cắt phù, ta sợ ngươi ngủ một giấc đã quên sạch rồi.”

“Vâng vâng vâng, ta nghe tiên sinh.”

Hồ Vân cười hì hì trả lời, bắt đầu học cách hợp phù theo phương pháp của Kế Duyên.

Đến xế chiều, rốt cuộc Hồ Vân cũng cảm giác được mình có thể làm mà không cần phải luyện tập nữa. Mặc dù trong lòng nó vẫn còn thấp thỏm lo âu, nhưng bây giờ nó luyện đi luyện lại mà vẫn không thấy tiến bộ hơn. Thế là Kế Duyên xem xét và quyết định chuyển sang bước hợp phù.

Cả quá trình thuận lợi hơn so với tưởng tượng của Hồ Vân không ít, gần như hoàn thành mà không có bất kỳ trở ngại nào. Cuối cùng, trong tay nó xuất hiện một người giấy mỏng manh. Nếu chỉ nhìn sơ qua bề ngoài thì không khác biệt bao nhiêu so với Lực Sĩ Phù trong tay Kế Duyên. Còn nếu nói về chênh lệch thực tế thì hai người trong cuộc đều hiểu rõ.

Giờ phút này, trong lòng Hồ Vân ngoại trừ hưng phấn thì không còn gì khác. Sau khi cần một ít máu của hồ ly điểm vào người giấy, Hồ Vân không chờ đợi thêm được nữa, lập tức muốn thí nghiệm tấm phù trong tay, h. Nó đứng trên bàn đá, ném tấm phù về phía trước, miệng hô.

“Lực Sĩ đến đây!”

Vừa mới nói xong, tấm phù biến thành từng tia sáng đỏ rất nhỏ, cuối cùng trước mặt Hồ Vân xuất hiện một bóng người màu xám đen. Nếu như nhìn kỹ thì có thể nhìn xuyên qua bóng đen ấy và thấy cảnh vật phía đối diện. Ngoại trừ toàn bộ cơ thể màu xám đen, thì gương mặt lại có một chút ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.

Đương nhiên bóng người này không có bộ quần áo Kim giáp gì gì đó rồi. Bởi vì Hồ Vân không có lực tinh thần quan tưởng, lại càng không ngưng tụ pháp lực, cho nên bóng người này giống như được bao bọc bởi một lớp áo vải màu xám đen vậy.

Khi vừa xuất hiện, bóng đen làm ra động tác chắp tay với Hồ Vân, nhưng nó không thể nói chuyện, bởi vì Hồ Vân không có năng lực sử dụng tinh thần cùng pháp lực để đưa pháp lực tạng phủ vào người giấy trong lúc quan tưởng cắt giấy.

“Ha ha ha ha…Xong rồi, xong rồi! Kế tiên sinh, Lực sĩ phù của ta đã thành!”

Kế Duyên mỉm cười, nhìn bóng đen từ trên xuống dưới. Gương mặt mang theo chút ánh sáng màu đỏ nhạt không thấy rõ ngũ quan, tuy nói là lực sĩ, nhưng càng nhìn càng thấy giống tinh mị hơn.

Nhưng Hồ Vân không để ý thì hắn để ý làm cái gì chứ. Tính ra lực sĩ do Hồ Vân luyện chế còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Đỗ Thiên Sư luyện chế. Ít nhất là Kế Duyên cảm thấy tên này có thể phát huy một ít tác dụng, bởi vì khi quan tưởng, Hồ Vân đã dung hợp một chút năng lực đặc thù của mình.

“Tên này không thích hợp gọi là lực sĩ.”

Đương nhiên Hồ Vân cũng nhận ra điểm yếu của mình, không có một tí gì để cho rằng lời nói Kế Duyên là vô lý, gật đầu nói.

“Đúng vậy, nhìn kỹ không thấy một chút uy vũ nào của Kim Giáp Lực Sĩ, nhưng dù sao cũng là do ta tự mình luyện thành. Đúng rồi, theo Kế tiên sinh thì tên này nên gọi là gì?”

Hồ Vân vừa nói vừa đưa móng vuốt chỉ chỉ. Bóng người trước mắt bỗng nhiên hóa thành một tia sáng màu nâu đen, giống như quỷ mị bay một vòng trong tiểu viện, sau đó bay vài vòng xung quanh cây táo rồi vòng qua phòng bếp, cuối cùng mới trở lại vị trí cũ.

Kế Duyên có thể nhìn thấy rõ ràng. Vì lúc quan tưởng chỉ có ba mươi sáu động tác, cho nên gia hỏa này về cơ bản khi di chuyển không thể đứng thẳng người được. Nhưng sau khi được Hồ Vân dùng phương pháp quỷ mị để quan tưởng hóa nhập thì hành động của nó cũng khá nhanh nhẹn đấy.

“Ha ha, nó là do ngươi luyện chế, nên chỉ có một mình ngươi mới có thể đặt tên.”

Kế Duyên sống ở Cư An Tiểu Các, cho nên Hồ Vân có thể tới đây bất cứ lúc nào. Chẳng qua không phải lúc nào nó cũng ở lại bên trong Tiểu Các, mà thường cách một đoạn thời gian mới có thể đến một lần, còn khoảng thời gian còn lại nó vẫn ở trong núi.

Mà Cư An Tiểu Các của Kế Duyên cũng không quá tịch mịch. Ngoại trừ những thứ đồ vật tinh quái, dạo gần đây cũng có một tiểu hài tử thường xuyên chạy đến Tiểu Các, chính là cháu gái bảo bối của Tôn Phúc tên là Tôn Nhã Nhã.

Tiểu nữ hài tự chuẩn bị bút mực giấy viết. Mỗi lần đến Cư An Tiểu Các của Kế Duyên, cô bé đều rất hào hứng. Chủ yếu là do chữ của Kế Duyên rất đẹp, cô bé thật sự muốn học hỏi.

Mấy lần đầu đến Cư An Tiểu Các, Nhã Nhã đều được người nhà họ Tôn dẫn đi rồi dẫn về. Về sau, cô bé đều là tự mình đi tới, tối đến lại được người nhà họ Tôn đón về. Cho đến bây giờ, Tôn Nhã Nhã tự mình đi đến, luyện chữ xong lại tự mình về nhà.

Bởi vì có Tôn Nhã Nhã tới nên Cư An Tiểu Các ngay lập tức trở nên sinh khí hơn mấy phần, thậm chí bầu không khí vui vẻ sôi nổi còn truyền ra khỏi Tiểu Các. Chỉ cần đi vào Thiên Ngưu Phường, hay mỗi lần nhìn thấy người dân trên đường, đại đa số thời gian Tôn Nhã Nhã đều mặc trên người áo trắng của học sĩ, chỉ cần thấy người đều sẽ chào hỏi.

Có không ít dân cư của Thiên Ngưu Phường biết tiểu nữ hài đáng yêu hoạt bát này, đồng thời cũng biết cô gái nhỏ đang học chữ cùng Kế tiên sinh. Thế cho nên những người không biết Kế Duyên đều có thể thông qua Tôn Nhã Nhã hỏi thăm đại danh của Kế Duyên.

Mặc dù Hồ Vân cùng đám chữ nhỏ và hạc giấy đều rất hiếu kỳ, thậm chí còn rất thích Tôn Nhã Nhã, nhưng tất cả đều trốn tránh, hoặc nghĩ trăm phương ngàn kế để cô bé không nhìn thấy mình.

Thời gian cứ thế yên lặng trôi qua, chẳng mấy chốc đã qua nửa năm, Tôn Nhã Nhã đã quen với việc dạy học của Kế Duyên. Lúc bắt đầu, cô bé còn oán trách, nhưng càng về sau lại càng nhiều tiếng cười nói vui đùa. Hơn nửa năm về sau, Tôn Nhã Nhã đã trở thành ngôi sao trong trường tư thục, ngay cả phu tử cũng nói chữ viết của Tôn Nhã Nhã mặc dù còn non nớt, mà đã có được thần vận, là thiên tài xứng đáng được bồi dưỡng.

Ngày hôm nay, cô gái nhỏ vẫn đang luyện chữ ở Cư An Tiểu Các. Cô bé đột nhiên nảy ra ý tưởng, viết ra một chữ ưng ý nhất từ trước đến nay.

“Tiên sinh, ngài mau nhìn xem chữ “Nhã” này, có phải con viết tốt hơn nhiều hay không?”

Tôn Nhã Nhã nắm lấy cây bút cùng tờ giấy chạy tới phòng bếp, gấp rút muốn cho Kế Duyên đang thái thịt xem. Kế Duyên cũng nhìn qua hai lần rồi gật đầu khen ngợi một câu.

“Đúng vậy, so với trước có thần thái hơn một ít nhưng vẫn còn chưa đủ, vì chữ luôn có ý nghĩa của nó, lúc viết phải suy nghĩ đưa thần vận vào cho nó.”

“Con biết rồi ạ!”

Tôn Nhã Nhã lại hấp tấp trở về tiểu viện bắt đầu luyện chữ. Mỗi lần Kế tiên sinh nhìn xong đều tùy ý khích lệ, nhưng đợi đến ngày hôm sau, cô bé lại đưa cho phu tử trên trường, thì đối phương sẽ khen ngợi không dứt, thậm chí có lúc còn kinh ngạc. Lúc đó thực sự rất vui, Tôn Nhã Nhã cũng bắt đầu mong chờ.

“Cốc cốc cốc…”

“Có Kế tiên sinh ở đây không?”

Tôn Nhã Nhã đặt bút xuống, sau đó nhìn phòng bếp.

“Tiên sinh, con đi mở cửa nha.”

“Được, đi đi.”

Thế là tiểu nữ hài vội vàng chạy đến cánh cửa trước sân, mở cửa ra, nhìn thấy người đứng bên ngoài là một vị quan sai. Lúc Tôn Nhã Nhã nhìn đối phương, thì đối phương cũng đang nhìn cô bé.

“Ngươi là ai, tìm Kế tiên sinh có chuyện gì?”

Quan sai mỉm cười, lấy hơi nói với âm thanh to hơn.

“Ta chính là người của huyện nha, bây giờ đang phụ trách giao thư tín cho hai phường Thiên Ngưu cùng Tương Lân. Hôm nay, ta vừa mới nhận được một phong thư hỏa tốc màu đỏ gửi cho Kế tiên sinh, nên đặc biệt đưa đến!”

Loại thư hỏa tốc này chỉ có người thân phận cao như mệnh quan triều đình mới có thể sử dụng. Thư vừa đến huyện nha, sai dịch không dám đưa thư một cách bình thường mà chọn cách đưa trực tiếp.

Lúc này Kế Duyên đang cầm một tấm khăn vừa lau tay vừa từ trong đi ra. Lúc hắn đến trước cửa sân, lập tức chắp tay với sai dịch, sau đó nhận lấy phong thư, nhìn sơ qua liền có thể thấy trên thư ghi hai chữ Doãn Thanh.

“Đa tạ tiểu ca đưa tới, mời vào uống tách trà nhé?”

Kế Duyên nhích người nhường đường, nhưng sai dịch không dám đi vào trong, vội vàng từ chối.

“Không được không được, ta còn có công vụ bên người, nên không quấy rầy.”

“Ồ, vậy mời tiểu ca ra ngoài uống trà tạm vậy, cậu cứ nhận lấy!”

Kế Duyên rất am hiểu quy củ nên lấy ra một đồng đương ngũ thông bảo. Sai dịch giả vờ từ chối hai lần, sau đó cũng bèn nhận lấy, cuối cùng hành lễ ra về.

Lúc Kế Duyên đang đóng cửa sân, Tôn Nhã Nhã nhón chân lên nhìn phong thư một hồi lâu.

“Tiên sinh, đây là thư của ai, nội dung thư là gì vậy?”

“Ha ha, đây chính là thư của một đại nhân vật, mà người viết là Lễ Bộ Thị lang Doãn Thanh.”

Tôn Nhã Nhã cau mày suy nghĩ một lát.

“Doãn Thanh? Ừm! Họ Doãn? Chẳng lẽ là con trai của Doãn Văn Khúc?”

“Không sai.”

Kế Duyên bóp mũi Tôn Nhã Nhã, sau đó mới mở phong thư. Hắn lấy phong thư ra, khẽ vẫy một cái, đầu ngón tay xẹt qua giấy viết thư, bắt cảm nhận những câu chữ trong đó.

Trong thư Doãn Thanh có nhắc đến người đã cùng hắn đính hôn, đối tượng chính là công chúa Thường Bình. Lễ thành hôn sẽ tổ chức vào một năm sau. Y hỏi trước Kế Duyên có rảnh rỗi hay không, đồng thời y cũng dẫn công chúa Thường Bình cùng trở về huyện Ninh An một chuyến. Nếu như Kế tiên sinh có nhà, thì nhất định sẽ đến nhà mời.

Doãn Triệu Tiên dù sao cũng không còn là vị quan nhỏ của Uyển Châu trước kia. Ngày con trai gã thành hôn thì đám hoàng thân quốc thích, quan văn quan võ trong triều nhất định sẽ đi, mà Kế Duyên không thích những nơi như thế. Nhưng đây là lễ kết hôn của Doãn Thanh, dù thế nào hắn cũng phải đi.

“Tên tiểu tử này, hành động thật sự quá nhanh mà!”

“Tiên sinh, tiên sinh, trong thư viết gì vậy, có thể nói cho Nhã Nhã biết không?”

Kế Duyên cúi đầu nhìn Tôn Nhã Nhã.

“Không có gì, chỉ là Doãn Thanh muốn thành hôn.”

“Cái gì? Doãn Thanh muốn thành hôn rồi? Nhanh vậy?”

Khi âm thanh vừa dứt, trong tiểu viện đột nhiên vang lên một âm thanh kinh ngạc, dọa Tôn Nhã Nhã giật bắn. Cô bé quay đầu nhìn bốn phía của tiểu viện, nhưng không tìm thấy ai đang nói chuyện, vội vàng kéo kéo tay áo Kế Duyên.

“Tiên sinh, hình như khi nãy có người đang nói chuyện!”

Ánh mắt Tôn Nhã Nhã không ngừng nhìn khắp nơi, nhưng đột nhiên lại cảm giác được bên cạnh bàn đá có một cái bóng đỏ rực. Nếu nhìn kỹ về phía đó thì cái bóng này càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng thấy được một con hồ ly đang ngồi chồm hổm ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.