Lạn Kha Kì Duyên

Chương 27: Chương 27: Trận chiến thật lớn




Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Cún Con Xa Nhà

Hiện tại, Kế Duyên có chút do dự không biết có nên đối mặt với tên Âm sai trong sân hay không. Trong suy nghĩ từ xưa đến giờ của hắn thì dù sao mấy tên này cũng là một thành viên của hệ thống Tiên Phật, Thần Linh đó nha?

Chẳng qua trên thực tế, những tên được gọi là Âm sai kia cũng đang nhìn Kế Duyên.

Lúc trước, việc tìm hiểu tình huống là quan trọng nhất. Bây giờ, lúc trở về bẩm báo thì mấy tên này lại cảm thấy người mới chuyển đến Cư An Tiểu Các tựa hồ có chút không đúng.

Dù sao đêm khuya vắng bóng người, tại một gian phòng trong trạch viện, người này cứ đứng ở cửa phòng nhìn ra sân như vậy, cũng không thể nói là đứng hóng mát trong tiết trời đầu xuân đấy chứ?

“Chắc là một người có trực giác nhạy bén đúng không?”

Đám Âm sai cũng không phải là chưa gặp qua loại người này. Hơn nữa, nếu không phải thì ở trong lầu nhỏ của Cư An Tiểu Các, vào lúc canh ba giữa đêm, âm khí cực kỳ nồng đậm, rất đáng sợ. Lúc này, người bình thường cũng sẽ khó ngủ ngon giấc, lại còn gặp ác mộng liên tục.

Sau khi Kế Duyên vẫn mãi do dự, cuối cùng hắn quyết định tạm thời đừng dính tới rắc rối. Nếu hắn muốn cúng bái Thành Hoàng thì ban ngày có thể đi thắp hương được mà.

Thế là Kế Duyên cố gắng đi thật tự nhiên đến trước hiên nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nửa thật nửa giả thấp giọng cảm thán một câu.

“Tinh không thuần khiết như vậy.. Rất lâu không gặp…”

Hắn có thể thấy rõ khá ít đồ vật. Lần trước, lúc còn trên núi Ngưu Khuê, hắn còn không chú ý. Lúc này, hắn mới phát hiện thì ra bầu trời có rất nhiều ánh sao sáng ngời.

Không có tầng mây che mất, cũng không có sương mù ô nhiễm, những vì sao lốm đốm đầy trời. Tinh hà sáng chói. Thật sự rất đẹp!

Hiện tại có mấy tên Âm sai ở đây, hơn nữa vừa rồi vẫn còn giữ tư thế của một chỉ kia (câu này ko hiểu), Kế Duyên dứt khoát ngồi xuống một ghế nhỏ tồi tàn ở bên cạnh phòng. Hắn vừa nhìn trời vừa nhìn trong sân, thỉnh thoảng còn thở dài, giống như là một người mất ngủ bình thường.

Dĩ nhiên là phần lớn sự chú ý của Kế Duyên vẫn tập trung vào động tĩnh trong sân. Trong lúc ngồi yên ở đây, hắn cũng thử nghĩ tới quân cờ. Nhưng có thể là do thân thể vô lực quá mức nên tinh thần cũng có chút đau đớn. Dù vậy, loại cảm giác này vẫn còn, nhờ vậy mà Kế Duyên đủ tự tin để tiếp tục ngồi nơi này.

Nói đùa thôi, ta mới dùng một chỉ buộc vật kia phải trở về, không nghe thấy Âm sai nói vật kia nguyên khí đại thương sao. Hơn nữa, bây giờ còn có Âm sai ở đây, vì sao ta không thể kiên cường chút chứ?

Khoảng một khắc đồng hồ sau, Kế Duyên liền cảm thấy đồ vật kia có chút không giống vậy nữa.

Một cỗ mùi vị kỳ quái như có như không dần trở nên nồng hậu dày đặc, nói cho dễ hình dung một chút, thì khá giống mùi đàn hương ưa thích của ông nội Kế Duyên đốt ở thư phòng.

Sau đó, đột nhiên Kế Duyên kịp phản ứng. Đó là mùi đàn hương trong miếu thờ.

Trống ngực không khỏi đập dồn dập hơn, lẽ nào tới đây là nhân vật kia, Thành Hoàng huyện Ninh An đích thân tới sao?

Theo mùi đàn hương dần tới gần, Kế Duyên cũng ngồi thẳng lưng. Hơn nữa, không cần chạm mặt đám quỷ hồn, trong tai Kế Duyên cũng có thể nghe được từng đợt thanh âm tiếng bước chân cực kỳ đặc biệt, giống như nhịp điệu nào đó, hơn nữa không phải chỉ có một người.

Ô ~~ ô ~~

Trong sân dường như đã được phủ lên một tầng gió lạnh mang theo mùi đàn hương. Từng bóng người lần lượt đi qua cửa viện rồi tiến vào Cư An Tiểu Các. Ngoại trừ có nhiều Âm sai hơn, hắn còn nhìn thấy có bốn vị quan viên nhìn không đơn giản. Trên người bọn họ mặc giáp trụ hoặc áo quan, đồng thời có sắc thái khác nhau.

“Cục cục”

Kế Duyên nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, trận chiến này có chút lớn.

“Bái kiến Võ Phán đại nhân, Tưởng Thiện đại nhân, Phạt Ác đại nhân, Củ Sát đại nhân!”

Trong sân, đám Âm sai cung kính hành lễ đầy đủ với bốn thân ảnh cao lớn kia.

Bốn vị này rõ ràng không phải là Thành Hoàng huyện Ninh An, nhưng nhất định cũng là người hưởng thụ hương khói cung phụng của bách tính. Ít nhất, ở miếu Thành Hoàng cũng có tượng sét của bọn họ, chắc chắn đám Âm sai bình thường không thể so sánh được, bằng không cũng không thể có mùi đàn hương này.

Kế Duyên căn bản không hiểu bộ máy quan chức dưới quyền Thành Hoàng, nhưng theo cách xưng hô của đám Âm sai cũng có thể phỏng đoán một tia manh mối.

Những người vừa đến cũng không để ý tới Kế Duyên đang ngồi yên trong sân, tất cả đều chú ý tới giếng nước bên cạnh.

“Quả là thế, lệ khí nơi này chợt giảm, không biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Nghe Thành Hoàng đại nhân nói, tối nay ác quỷ nơi này kêu gào không ngừng, nhưng không biết vì sao mà bị thương không nhẹ!”

Thân ảnh của người được gọi là Võ Phán kia quay đầu nhìn về phía Kế Duyên, khiến trong lòng hắn có chút khẩn trương.

“Người này chính là phàm nhân mới vào ở Cư An Tiểu Các sao? Có gì khác thường không?”

Âm sai vẫn một mực trấn giữ nơi này lập tức nói.

“Bẩm Võ Phán đại nhân, người này bị lệ khí xâm nhập nên khó ngủ, cũng không có gì khác thường.”

“Ừ!”

Bốn vị quan dưới quyền Thành Hoàng này từ khí thế đến quần áo đều là cao cấp nhất. Trong thời gian ngắn bọn họ trao đổi với nhau, trong và ngoài viện đều có Âm sai đi lại, có lẽ là điều tra cái gì đó.

Không lâu sau, có nhiều tên Âm sai đi đến báo cáo.

“Bẩm chư vị đại nhân, phụ cận phường Thiên Ngưu cũng không có gì khác thường!”

Mấy tên quan dưới quyền Thành Hoàng nhìn nhau suy ngẫm một phen.

“Chẳng lẽ là có cao nhân nào đó đi ngang nơi này, thuận tay trợ giúp huyện Ninh An một chút?

“Đừng nghĩ nhiều nữa, đợi chúng ta hàng phục kẻ này trước rồi lại điều tra thêm!”

“Thời gian không đợi chúng ta, chậm chạp sợ phát sinh biến cố!”

“Đúng là ý này!”

Võ Phán vung tay áo lên, trong tay xuất hiện một bút phán quan đen nhánh. Ánh mắt y quét qua cả bên trong lẫn bên ngoài viện.

“Tất cả các ti (*) sai dịch chuẩn bị Tỏa Hồn Trận. Câu Hồn sứ giả nghe lệnh, chuẩn bị Phược Hồn Tỏa!”

“Tuân lệnh!” “Tuân lệnh!”

Bốn vị quan dưới quyền Thành Hoàng đi về bốn góc trong viện, một người đứng rũ tay áo, một người lấy ra bút sắt, một người tay cầm sách, một người cầm roi thép.

“Tới rồi! Tới rồi! Ra tay rồi! Bất quá đồ vật trong giếng cần huy động lực lượng lớn như vậy sao? Với lại, bọn họ không muốn khuyên một quần chúng như hắn rời đi sao?

Kế Duyên vừa khẩn trương vừa chờ mong, không biết sẽ phát sinh cái gì.

Chờ đến khi mấy gã Âm sai cầm cờ lệnh màu đen hóa thành sương mù biến mất, Kế Duyên mới phát hiện trong phạm vi sân nhỏ trước mặt đã bao phủ một tầng màu đen rất mỏng. Xem ra đây chính là Tỏa Hồn Trận kia. Mà chính phòng của hắn dưới mái hiên lại nằm ở bên ngoài, không bị ngăn lại ở bên trong.

Bên trong Tỏa Hồn Trận, Võ Phán nhìn hết thảy các bước chuẩn bị liên kết với nhau, rồi nhìn về phía giếng nước hừ lạnh một tiếng.

“Thế mà vẫn còn bình thản, hay là sợ tổn hại đến căn bản nên không dám hiện thân rồi sao? Tối nay sẽ là ngày chết của ngươi! Câu Hồn sứ giả, ra tay!!”

Võ Phán vừa ra lệnh, chín tên Âm sai áo đen cầm gậy dài đang vây quanh miệng giếng bỗng đồng thời sờ vào bên hông. Chỗ đai lưng u quang sáng lên, hóa thành một xiềng xích đen kịt.

“Lên!”

Chín tên Câu Hồn sứ giả cùng rống to, Phược Hồn Tỏa bay nhanh như chớp tới miệng giếng, vậy mà lại có thể chui xuống mặt đất bên cạnh giếng.

Ô... Ô... Ô

Trong phút chốc, gió lạnh nổi lên bốn phía. Cây táo già trong sân cũng đung đưa. Dù đứng ở bên ngoài trận, Kế Duyên vẫn cảm thấy xung quanh lạnh lẽo, áo quần dán sát vào da, da gà cũng nổi lên từng đợt to như hạt đậu.

“A ~~~~~~~~~ ách ~~~~~~~~~ “

“Hừ, chỉ biết la với hét, các vị, giúp Câu Hồn sứ giả một tay, kéo nó lên!”

Đang nói chuyện, bốn vị quan dưới quyền Thành Hoàng ra tay hung hãn, tay trái không cầm pháp khí đều duỗi về phía trước. Từng đợt âm khí ở trong viện sinh ra, bao quanh Câu Hồn sứ giả.

Trong lúc nhất thời, Phược Hồn Tỏa u quang đại thịnh!

“Ra!”

“A ~~~~~~~~~~ “

Một vật tóc tai chằng chịt thoát ra khỏi miệng giếng, điên cuồng trong sân. Vô số sợi tóc lập tức quấn lấy chín tên Câu Hồn sứ giả. Trong nháy mắt, chín tên Câu Hồn sứ giả bay ra ngoài, ngay sau đó Phược Hồn Tỏa cũng bị kéo ra một mảng lớn.

“Chém!”

Ở xung quanh, thế trận đã sẵn sàng đón địch, Âm sai rối rít rút đao, chém vào đám tóc đang đuổi theo Câu Hồn sứ giả kia.

“Ôi ách ~~~~~~~~~~~~~~~~ “

Tiếng quỷ gào khàn khàn mang theo sự thê lương càng lúc càng lớn. Một đám tóc vẩn đục lớn bị Phược Hồn Tỏa kéo ra khỏi giếng, biến hóa vặn vẹo giữa không trung.

Con ngươi Kế Duyên kịch liệt co rút lại, hàm răng run lên cầm cập, cái này chính là vật vừa rồi sao?

Quỷ vật bị Phược Hồn Tỏa vây khốn, huyết nhục tứ chi dường như không ngừng động đậy. Vào lúc con mắt đầy hạt máu cùng khuôn mặt trắng bệch biến hóa, lệ khí âm khí không ngừng trút xuống.

Cảm giác sợ hãi mãnh liệt đến từ thị giác và bản năng linh hồn khiến cho hắn hít thở không thông, căn bản là không có bất kì phim kinh dị nào có thể so sánh được.

“Nghiệp chướng! Tối nay ngươi phải hồn phi phách tán!!!”

Võ Phán nổi giận gầm lên một tiếng. Bút phán quan điểm ra phía trước. Ba vị quan kia cũng cùng tiến lên.

Oanh ~ oanh ~ oanh ~ oanh ~

Ở trong sân Cư An Tiểu Các dường như âm khí nổ tung.

(*) Ti: Chức quan, người trông coi một việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.