Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Người kể chuyện hết nhìn phía nhà xí lại nhìn hành lang, cảm thấy có lẽ tiên sinh vừa nãy đã ra phía trước để chuẩn bị nghe chuyện xưa rồi.
Lão ước chừng cân nặng của năm đồng thông bảo, sau đó nhét vào túi áo trước ngực. Tiên sinh kể chuyện sửa sang lại quần áo, vui vẻ trở về đại sảnh của quán trà.
“Ơ, tiên sinh đã quay lại.” “Nhanh pha cho tiên sinh một bình trà mới đi, bao nhiêu tiền tính cho ta!”
“Vâng ạ~~~!”
“Tiên sinh sẽ kể chuyện gì nhỉ?” “Đúng vậy, kể chuyện gì lạ lạ nhé!”
“Đúng vậy, đúng vậy, kể cái gì mới lạ kích thích ấy.”
Một đám trà khách thấy tiên sinh kể chuyện trở về liền nhao nhao ồn ào, tranh nhau nói.
Xã hội này rất thích nghe hát nghe chuyện xưa, đây đều được xem là những hạng mục giải trí đặc biệt. Ngoài ra, bách tín bình thường cũng không có nhiều hoạt động vui chơi nào khác, có chăng cũng chỉ là chuyện hai vợ chồng tạo ra em bé vào buổi tối mà thôi.
Vì vậy, chỉ cần trong quán trà có một tiên sinh kể chuyện có trình độ toạ trấn thì lúc nào nơi đó cũng vô cùng náo nhiệt.
“Được rồi, được rồi, các vị yên tâm đừng vội, ta có tích xưa muốn kể!”
Tiên sinh kể chuyện cầm quạt trắng, chắp tay với mọi người. Ánh mắt lão quét chung quanh một vòng nhưng không thấy tiên sinh áo trắng khiến người khác ấn tượng khó quên kia.
Ngược lại, ở cửa ra vào có một vị phu nhân xinh đẹp, dáng vẻ thùy mị đang được hạ nhân đỡ tới, dẫn theo hai hài tử ngồi xuống. Có người hầu đang tận tình tiếp đãi khiến không ít người đưa mắt nhìn, nhưng cũng không dám nhìn lâu.
Người kể chuyện nâng chén trà nhỏ, nhấp một ngụm nước thấm giọng rồi nói.
“Khục~ Nếu như mọi người muốn nghe chuyện mới lạ, vậy ta sẽ kể một câu chuyện xưa ở Kê Châu chúng ta. Mấy năm nay, người biết chuyện này không nhiều lắm, tình tiết cũng khá ngắn, nhưng rất đặc sắc. Nếu có ai từng đến những nơi như Ninh An, Bảo Thuận thì nói không chừng còn từng được trải nghiệm thời điểm đó.”
Kế Duyên vẫn luôn cho rằng kể chuyện là một môn nghệ thuật, những người có thể kiếm sống bằng nghề này đều không đơn giản.
Như lúc này, dù người kể chuyện chỉ mới nói vài câu, thậm chí còn chưa nói gì thì mọi người đã trở nên vô cùng tò mò rồi.
“Ai nha, tiên sinh nói nhanh lên!”
“Đúng vậy, rốt cuộc là chuyện xưa gì?”
“Không vội, không vội, giờ mới bắt đầu!”
“Xoát~~” Người kể chuyện mở quạt giấy, đong đưa trước ngực, thanh âm ấm áp.
“Mấy chục năm trước, ở Ngưu Khuê Sơn của Kê Châu chúng ta có án con cọp dữ ăn thịt người được nhắc đến nhiều lần. Trong vài năm, số người mất mạng trong miệng con cọp kia đếm không xuể. Dân chúng ở mấy huyện tiếp giáp ngọn núi đều cảm thấy bất an, dù là những thợ săn lão làng cũng không dám lên núi một mình. Vì vậy, chỉ cần trời tối hay trời mưa đều không thể vào núi...”
Khách uống trà xung quanh lắng nghe vô cùng nghiêm túc, mà Lạc Ngưng Sương vừa mới ngồi xuống cũng ngây ngẩn cả người. Nàng nhìn về phía tiên sinh kể chuyện.
Có vị khách lớn tuổi đã nghe qua chuyện này, trong lòng cũng không còn thích thú nữa. Gã nói nhỏ với bằng hữu ở bên cạnh.
“Đây là “Cửu hiệp truyện”, cũng lâu rồi chưa nghe lại!”
“Cửu hiệp truyện?”
“Ừ, ngươi cứ nghe sẽ biết, đây là chuyện xưa của Kê Châu chúng ta...”
“À à...”
Bên cạnh Lạc Ngưng Sương, hai đứa nhỏ đang giành nhau bánh ngọt, cũng lắng tai nghe chuyện xưa. Chẳng qua, hai đứa nhỏ có chút kỳ quái. Bọn chúng cầm bánh ngọt vừa cướp được, tự mình ném hai khối bánh vào một nơi hư không, còn cười hì hì cực kỳ đắc ý.
Lạc Ngưng Sương lại nhìn tiên sinh kể chuyện lúc thì đong đưa gấp mở cây quạt, lúc thì đập thước gõ, lúc thì khoa chân múa tay đến mức thất thần.
Nàng ít khi đến những nơi như quán trà. Như chuyện xưa mà Lạc Ngưng Sương đang nghe lúc này cũng là lần đầu nàng nghe kể.
Trong chuyện xưa, chín vị hiệp khách không biết tên, chỉ lấy những dòng họ như Yên, Lạc, Đỗ để gọi, tình tiết cũng không biết đã được tô vẽ, phóng đại bao nhiêu lần, trong đó thậm chí còn giao thủ với cọp dữ ba lần nữa.
“Ha ha.. Ha ha... Vừa đối mặt, chúng ta đã thua rồi...”
Lạc Ngưng Sương lẩm bẩm, trong ánh mắt có chút óng ánh. Đây đều là những chuyện xưa cũ, từng chút từng chút một gợi về trong trí nhớ. Nàng nhìn bàn tay trắng nõn của mình, vết chai sạn vì luyện võ lúc trước đã tróc ra từ lâu, bây giờ mười ngón tay còn chẳng đụng vào nước.
“Giấc mộng giang hồ của ta sẽ để lại cho bọn nhỏ...”
Lạc Ngưng Sương thở dài, ôn nhu nhìn hai đứa nhỏ đang giành bánh với nhau.
Cách đó một bàn, Lục Sơn Quân khép hờ hai mắt, yên lặng lắng nghe chuyện xưa của lão tiên sinh, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.
“Còn đây là duyên pháp, từ đâu lại về đó...”
Nói đến đây, Lục Sơn Quân cũng không do dự nữa, đứng dậy đi tới trước bàn của Lạc Ngưng Sương.
Hai người hầu bên cạnh đều mang vẻ mặt đề phòng nhìn y. Lạc Ngưng Sương cũng nghi hoặc nhìn vị tiên sinh nhã nhặn kia.
“Tiên sinh có chuyện gì chăng?”
Lục Sơn Quân mỉm cười, chắp tay thi lễ với Lạc Ngưng Sương.
“Tại hạ vừa gặp được nữ hiệp trên phố xá sầm uất, bất chấp việc đang có thai mà vẫn quyết đoán ra tay với kẻ trộm. Tại hạ rất khâm phục, lại thấy nữ hiệp cực kỳ giống một vị cố nhân nên đặc biệt đến đây chiêm ngưỡng dung nhan!”
Nghe nói vậy, hai người hầu cũng hòa hoãn một chút, Lạc Ngưng Sương khẽ cười. Hai đứa nhỏ lại thấy rất tự hào, vô cùng tò mò nhìn nam tử kia.
“Mẹ ta đương nhiên lợi hại rồi, nghe bá bá nói trước kia còn lợi hại hơn nữa!”
“Đúng đấy, đợi chúng ta trưởng thành, cùng với huynh trưởng bước chân vào giang hồ. Đến lúc đó, chúng ta cũng lợi hại, cũng làm đại hiệp!”
Lục Sơn Quân nhìn hai đứa trẻ, chỉ gật đầu mà không nói.
Vốn dĩ y không muốn buông tha cho Lạc Ngưng Sương ngay, nhưng lúc nghe chuyện xưa trong quán trà, y nhìn thấy trong mắt nằng ẩn ẩn một tia trong suốt. Việc này khiến y lại hiểu thêm một phần nhân tình trên thế gian.
“A? Ngươi cũng biết ta đang mang thai sao? Bằng hữu của ngươi giống ta? Nàng tên gì, ngươi không tìm thấy nàng ư?”
Sau khi được nghỉ ngơi, điều tức một lát, thai khí của nàng đã ổn định trở lại, lúc nói chuyện cũng thong thả hơn trước.
Lục Sơn Quân đứng lên.
“Cũng không phải, chỉ là cố nhân mà thôi. Chúng ta còn không phải là bằng hữu. Hoặc là trên một ý nghĩa nào đó, chúng ta giống như cừu địch, không, giống quan hệ vay nợ mà ta là chủ nợ!”
Lạc Ngưng Sương dở khóc dở cười. Nàng còn tưởng đây là tiết mục người trẻ tuổi theo đuổi cô nương trong lòng mình, không nghĩ tới là đi đòi nợ.
“Còn về họ của nàng cũng giống nữ tử trong câu chuyện mà lão tiên sinh đã kể, đều là họ Lạc.”
Lời này khiến đám người Lạc gia có chút sửng sốt. Chuyện này thật sự là đúng lúc. Thậm chí, Lạc Ngưng Sương còn nghĩ, nàng ấy giống mình, lại họ Lạc, lẽ nào là một tộc muội trong gia tộc hoặc những chất nữ nhỏ hơn đi vay nợ ở bên ngoài?
“Ngươi chỉ biết họ mà không biết tên đầy đủ sao? Nói ta nghe đi, có lẽ ta sẽ nhận ra đấy. Nếu chuyện này là thật, khoản nợ này ta có thể đòi giúp ngươi.”
Nợ tiền là việc nhỏ, thanh danh của Lạc Hà Sơn Trang mới là chuyện lớn. Lạc Ngưng Sương không thể làm như không nghe thấy việc này được.
Lục Sơn Quân cười cười, không nói thêm gì mà quay người đi ra ngoài quán trà.
“Không cần, ta vừa quyết định sẽ xóa bỏ khoản nợ này. Về sau Lạc nữ hiệp có thể sống yên ổn, giúp chồng dạy con cũng rất tốt, có khi tương lai còn có thể nuôi dạy vài vị hiệp sĩ nữa.”
Lời này truyền đến từ phía xa khiến Lạc Ngưng Sương cảm thấy thật kỳ lạ, không bình thường lắm. Nàng đứng dậy, nhìn nam tử trẻ tuổi đã rời khỏi quán trà.
“Tiên sinh dừng bước!”
Lục Sơn Quân dừng bước, xoay người nhìn về phía quán trà. Y cũng không nói gì, chỉ đợi Lạc Ngưng Sương lên tiếng.
“Ý của tiên sinh là gì, xin hỏi cao tính đại danh của ngài, tốt nhất là cho ta biết tên của nàng ấy. Nếu như ta gặp được nữ hiệp họ Lạc kia, ta sẽ chuyển lời ngày hôm nay.”
Lục Sơn Quân đưa tay xoa cằm, ánh mắt lóe lên, sau đó lộ ra vẻ tươi cười. Y chắp tay hành lễ với Lạc Ngưng Sương lần nữa.
“Tại hạ là Lục Sơn Quân.”
Nói xong, Lục Sơn Quân thu tay, lại xoay người rời đi, rất nhanh đã biến mất trong dòng người.
Trong quán trà, câu chuyện xưa đã bước vào giai đoạn cao trào, chín vị hiệp sĩ kết bạn đến huyện Ninh An, cầm thông báo rồi cùng nhau lên núi.
Nghe được ba chữ “Lục Sơn Quân”, trong lòng Lạc Ngưng Sương như gặp bị giáng một kích nặng nề, toàn thân run rẩy như bị điện giật. Nàng ngây người ở cửa ra vào hồi lâu.
“Lục Sơn Quân... Y là Lục Sơn Quân... Là trùng hợp ư? Không, không biết...”
Tình cảnh đáng sợ khi đối mặt với mãnh cọp tinh năm đó không ngừng xẹt qua trong đầu nàng, trí nhớ lại càng thêm rõ ràng, vết thương trên vai cũng mơ hồ trở nên đau đớn.
Lên Ngưu Khuê Sơn, trước miếu sơn thần, mãnh cọp chắp tay cùng chín người lập ước, trong miếu thờ có người lạnh nhạt mở miệng.
“Mai sau, nếu có ai trong chín người này làm chuyện ác khiến sinh linh đồ thán thì ngươi hãy ra tay hành quyết, dù là nuốt sống hay chém giết thì đều không trái thiên đạo...”
Thanh âm của Kế tiên sinh năm đó lại vang lên trong hồi ức.
Những năm sau đó, mọi người đều cho rằng lúc đó Kế tiên sinh nghĩ kế giúp cả đám thoát thân, không nghĩ đến bây giờ mãnh cọp tinh đã hóa thành hình người, đang xuống núi thực hiện lời hứa...
Lạc Ngưng Sương bỗng cảm thấy toàn thân nổi da gà, lạnh buốt cả người. Nàng vừa nói chuyện với một con cọp tinh đáng sợ ăn thịt người!
“Tiểu thư người làm sao vậy, sắc mặt khó coi quá!”
“Đúng vậy tiểu thư, người đừng làm chúng ta sợ!”
Thấy vẻ mặt nàng trắng bệch, người hầu bên cạnh cũng cuống quýt, còn tưởng thai khí không ổn.
“Không, không có việc gì.... Ta không sao!”
Lạc Ngưng Sương quay đầu lại, miễn cưỡng cười với hai người. Nàng ngồi xuống nhưng tâm trạng không yên. Chỉ là khi ngẩng đầu lên, nàng lại phát hiện đối diện có một người vừa quen mắt vừa lạ lẫm đang ngồi đó.
Người này mặc áo trắng, ngũ quan đoan chính, nhìn không biết tuổi tác. Trên đỉnh đầu hắn cài một cây ngọc trâm nhưng tóc mai vẫn rũ xuống trên vai, lộ ra có chút tản mạn.
Hai người hầu đột nhiên nhìn thấy ở đây có nhiều hơn một người, lại càng hoảng sợ.
“Ngươi là ai?” “Ai cho ngươi ngồi đây?”
“Nhanh đứng lên!”
Không ai chú ý đến vẻ kỳ quái của hai đứa nhỏ. Bọn nhóc nhìn hai tên người hầu, rồi lại nhìn Lạc Ngưng Sương, một đứa do dự nói.
“Mẹ, không phải vị đại tiên sinh này vẫn ngồi ở đây nãy giờ sao? Ngài ấy còn nói quen biết mẹ nữa...”
“Ừ, vẫn luôn ngồi đây mà!”
Luôn ngồi đây?
Còn không đợi mọi người phản ứng, Kế Duyên đã nói.
“Lạc nữ hiệp, gần hai mươi năm trôi qua, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ? Ngươi cũng không cần lo lắng chuyện vừa rồi. Giúp chồng dạy con cũng là chính đạo, càng không làm trái nghĩa hiệp. Ước hẹn năm đó đã qua, Lục Sơn Quân cũng sẽ không tìm ngươi nữa. Có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng của các ngươi đấy.”
Tuy Lạc Ngưng Sương sống ở Đức Thắng phủ, nhưng nhiều năm như vậy Kế Duyên cũng chưa từng gặp nàng. Có lẽ sau hôm nay, tương lai cũng không hẹn gặp lại.
“Ngài, ngài là Kế tiên sinh?”
Lạc Ngưng Sương rốt cuộc cũng nhớ ra hắn là ai, nghẹn ngào hỏi.
Kế Duyên khẽ gật đầu đứng dậy.
“Đúng là Kế mỗ. Nếu nói đến nơi đến chốn thì lúc lập ước có ta, khi thực hiện lời hứa cũng như thế. Như Lục Sơn Quân đã nói “từ đâu lại về đó”, ha ha, nữ hiệp bảo trọng!”
Nói xong, hắn thi lễ một cái rồi rời đi, bước ra khỏi quán trà. Lạc Ngưng Sương, người hầu và hai đứa nhỏ cùng nhìn theo, chỉ thấy một bộ áo trắng chói mắt dưới ánh mặt trời, nhìn kỹ thì đã không thấy đâu nữa.
Lạc Ngưng Sương thất thần nhìn phương hướng Kế Duyên biến mất, đồng thời cũng yên tâm hơn, cũng thấy trống trải hơn.