Lạn Kha Kì Duyên

Chương 493: Chương 493: Va chạm qua một đòn




Dịch: Thương Khung Chi Chủ

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

***

Nhưng cho dù lúc này trong lòng khá là kinh hãi, lão ăn mày cũng biết hiện tại không phải lúc đặt câu hỏi. Bởi vì Kế Duyên nếu đã gọi lão ra tay hỗ trợ lần này, hắn nhất định sẽ nói rõ cho lão biết tiền căn hậu quả; ừm, ít nhất là cũng nói đôi điều.

Kế Duyên cũng biết rất rõ rằng, mặc dù hắn gọi Giải Trĩ là thần thú, nhưng đó chỉ là dựa trên ký ức của kiếp trước. Trong mắt những người tu hành, thần thú trong trí nhớ của hắn trông có vẻ như tỏa ra yêu khí đáng sợ. Nhưng dù gì đi nữa thì Chân long cũng được xem như là thần thú mà, chứ đâu phải yêu tộc.

Đương nhiên cũng có một vài trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như các loại về phượng và hoàng, đều tỏa ra khí tức thần thánh. Đương nhiên, các tiên thú tu luyện thuật Tiên đạo chính thống cũng được tính vào nhóm này.

Thế nên vào lúc này, theo cảm nhận của các tu sĩ Thiên Sư Xử Đại Tú và lão ăn mày, đúng là trong chánh điện này đang tràn ngập yêu khí, một loại yêu khí đáng sợ mà trước đây chưa từng gặp qua.

Tu sĩ Thiên Sư Xử còn có thể tự an ủi mình, rằng đó là do mình có kiến thức nông cạn. Dù gì đi nữa, bọn họ cũng biết câu 'núi này còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn.' Tại Đại Tú, họ là những vị “tiên sư” mà mọi người kín ngưởng, nhưng thật ra cũng chỉ là hạng vô danh trong giới Tu hành.

Nhưng lão ăn mày thì khác. Bản thân lão là một nhân vật có đạo hạnh thâm hậu, tu vi cao tuyệt trong Tiên đạo. Đừng nói là từng nhìn thấy, thậm chí lão còn thu qua rất nhiều yêu quái nữa, thậm chí còn gặp phải những loại đại yêu quái mạnh mẽ thuộc dòng dõi Chân long, nhưng cơ bản là chẳng có loại yêu khí của bất kỳ một con nào có thể so sánh với loại yêu khí hiện tại này.

Yêu khí trong điện cũng không tính là quá mạnh, dù sao cũng chỉ là vật dẫn trong tay phóng thích ra, làm sao đủ quy mô như đại yêu che khuất bầu trời được. Nhưng chính là vì một ít yêu khí như thế, lại khiến lòng người sợ hãi.

“Vù... Vù...”

Kế Duyên vẫn đang gia tăng một lượng lớn pháp lực và linh khí truyền vào. Bởi vì, hắn còn chưa thấy được sự biến hóa mà mình muốn thấy, ít nhất là hai cỗ yêu khí bộc phát như thế này vẫn còn chưa đủ.

Nếu Kế Duyên không thu tay lại, lão ăn mày đương nhiên cũng không dừng lại. Không cần Kế Duyên mở lời, lão cũng rất ăn ý khi tăng mạnh lượng pháp thuật và linh khí vào, yê hệt như hắn.

Đây là một động tác lớn của hai vị đại lão Tiên đạo, nhưng người chuốc khổ trong điện lại chính là các tu sĩ Thiên Sư Xử của Đại Tú đây. Cho dù là Quốc sư Môn Ngọc Thông hay một vài tu sĩ khác, đều mất hẳn cảm giác phong khinh vân đạm và cao cao cại thượng ngày trước. Từng người một bị ép vào góc tường, và thậm chí còn thi pháp lẫn nhau để chống lại luồng yêu khí đáng sợ này.

Ngay cả khi luồng yêu khí này cũng không gây ra bất kỳ tổn hại nào đáng kể, nhưng lại khiến những tu sĩ của Thiên Sư Xử này ướt đẫm mồ hôi. Cả nhóm người phải điều động toàn bộ pháp lực của mình để bày trận pháp chống cự lại, nhằm tìm chút cảm giác an ủi về mặt tâm lý.

Lại qua một lúc, chiếc lông vũ trên tay Kế Duyên vẫn không thay đổi gì, nhưng quyển trục trên tay lão ăn mày bắt đầu run nhẹ. Đây không phải do lão ăn mày không nắm chắt được, mà là chính bản thân quyển trục bắt đầu run rẩy theo một quy luật nào đó và lão ăn mày cũng không ra sức để triệt tiêu hẳn loại biến hóa này.

“Xì xì... xì xì xì...”

Lòng bàn tay của lão ăn mày bắt đầu bốc lên khói xanh, và tần suất rung lắc của quyển trục càng lúc càng cao, đến nỗi hình ảnh Giải Trĩ trong bức tranh cũng dần mơ hồ.

“Gào... gào... Gầm gầm... Cút!”

Yêu khí hư vô màu đen trên quyển tranh đột nhiên ngưng tụ lại, tạo ra cảm giác thực chất, sau đó hóa thành một hình ảnh trông như một bộ móng vuốt sắc bén có cấu tạo từ từng ngọn lửa đen hội tụ lại mà thành. Xem ra, dường như bộ vuốt ấy đang muốn vươn ra khỏi bức tranh, hung hăng chộp mạnh vào chiếc lông vũ màu vàng đỏ kia.

Kế Duyên cầm chiếc lông vũ bằng tay phải và giấu nó ra sau lưng, xoay cổ tay trái, dùng ngón trỏ, ngón út và ngón cái để hợp lại thành một loại trận pháp - cũng chính là Hám Sơn ấn trong Thiên Địa Diệu Pháp mà hắn tự nghĩ ra. Đồng thời, từng tia sét nho nhỏ hiện ra ngay đầu ngón tay hắn để rồi lập tức bay ra đối kháng với bộ vuốt sắc bén màu đen kia bằng tốc độ nhanh như tia chớp.

Vào lúc hai đòn thế ấy tiếp xúc nhau, Kế Duyên chợt cảm thấy một cảm giác áp bách mãnh liệt đến mức ngạt thở. Đây chỉ là kích thích mạnh mẽ về mặt giác quan mà thôi, nhưng uy năng thực tế cũng không hề phô trương như vậy; ít nhất, cũng không đến mức mà Kế Duyên không thể ngăn cản.

“Ầm ầm...”

Sau một tiếng vang thật lớn, từ điểm tiếp xúc nổ ra một cơn gợn sóng, giống như một tảng đá va vào mặt nước vốn yên tĩnh ban đầu, khuấy động dòng nước đến mức rì rầm, nhộn nhạo.

“Tạch tạch tạch tạch rạch tạch...”

“Răng rắc... lốp cốp... đùng đùng...”

Hàng loạt các tấm vải mành trong đại điện đều rách nát cả ra. Mớ gạch lát sàn trên mặt đất cũng nứt toát, và thậm chí cả những cây cột chống trần nhà cũng xuất hiện vết nứt nhỏ, trong khi lực trùng kích lại trực tiếp quét thẳng về bốn phương.

“Bành...” “Bành...” “Bành...” “Lạch cạch lạch cạch lạch cạch...”

Một số ô cửa sổ bị lực trùng kích va trúng, thế là bật mở tung. Cửa chính ban đầu đã được đóng kín, giờ gặp phải lực trùng kích thế này dẫn đến từng tấm gỗ rung chuyển đùng đùng trước khi bể nát thành từng mảnh, còn trần nhà của đại điển thì mái ngói tung bay.

“Rào rào rào...”

Một luồng sóng khí lao ra khỏi đại điện, quét về phía bên ngoài. Từng mảng khói mù, gió bụi cuộn lên ngay phía trước chính điện.

Tại hai khu tiểu viện bên ngoài, Hoàng đế Đại Tú, Kiều Dũng và những người khác cũng hốt hoảng vì động tĩnh kia. Những người đang ngồi tại đó gần như đồng loạt đứng lên cả.

“Hộ giá!” “Người đâu, tới đây hộ giá!” “Bảo vệ hoàng thượng!”

“Đùng...” “Đùng...” “Đùng...”

Những hộ vệ đã bị chấn động tâm thần khá nhiều lần trong ngày hôm nay, giờ lại tiếp tục căng thẳng lần nữa. Và lần này, ai nấy đều rút đao ra, lập nên ba tầng bảo vệ xung quanh Hoàng đế và Kiều Dũng.

“Đã xảy ra chuyện gì?” “Cũng không rõ lắm!”

“Hình như là động tĩnh đến từ chỗ Quốc sư bên kia?”

Lão Hoàng đế nhìn Kiều Dũng, sau đó nhìn sang đám thị vệ cũng kinh ngạc không kém, cuối cùng bèn ra lệnh với hai người.

“Các ngươi đi qua coi thử đi, xem tình huống bên Quốc sư thế nào rồi, có cần trợ giúp gì không.”

“Theo chỉ!”

Hai người kia nhanh chóng rời đi, một hộ vệ gần đó bèn đề nghị.

“Bệ hạ, chúng ta hộ tống ngài đi trước nhé?”

Lão hoàng đế nhìn về phía tòa chính điện Thiên Sư Xử thông qua bức tường viện, sau đó lắc đầu.

“Không vội! Nếu ở đây không an toàn, trốn trong cung cũng chẳng khác gì cả.”

Kỳ thật, động tĩnh kia tuy đến đột nhiên nhưng biến mất còn nhanh hơn nữa. Sau hai nhịp thở, thanh âm đã hoàn toàn lắng xuống.

Vốn dĩ chỉ cách nhau hai tiểu viện mà thôi, hai người thị vệ đã sử dụng khinh công, thế nên ngay lập tức đã có thể đặt chân nơi sân nhỏ phía trước chính điện của Thiên Sư Xử. Ngay lúc vừa đến, điều đầu tiên mà cả hai nhìn thấy là cửa gỗ bong tróc từ nội viện, trên đó chỉ còn lác đác vài tấm ván gỗ.

Nhìn ra xa xa, toàn bộ chính điện của Thiên Sư Xử đã biến dạng hoàn toàn.

Bằng nhãn lực xuất chúng của võ giả, gã thấy rằng, hai vị tiên trưởng kia vẫn còn đứng ngay vị trí trung tâm của chính điện, trong khi nhóm người quốc sư kia lại bị dồn vào sát tường phía sau.

Lấy Kế Duyên và lão ăn mày làm tâm điểm, gạch lát nền gần như đều bị vỡ vụn, và càng đến gần trung tâm thì càng nát be bét ra. Ngoại trừ mấy mảng gạch mà Kế Duyên và lão ăn mày đang đứng, tất cả các viên gạch khác đều biến thành bột mịn. Đồng thời, hình dạng vỡ nát của đống gạch xung quanh cũng rất có quy luật. Chúng vỡ nát theo hình của một tia chớp đang lan dần ra, tựa như chạc cây vậy, kéo dài đến tận vách tường, khiến bốn bức tường xung quanh chính đều bị rạn nứt ít nhiều.

Một số vải mành ban đầu trong chính điện, dù được phũ xuống hay cuộn lại, lúc này gần như đã bị vỡ nát cả; một số mảnh vải vụn màu vàng đang rơi lả tả như hoa tuyết.

Về phần cửa sổ, những mảng giấy trên khung đều bị rách cả. Những tấm cửa gỗ bị văng ra ngoài thì khá hơn một chút, nhưng cả cửa chính ra vào cũng ngã xiêng ngã vẹo.

“Quốc sư, các vị tiên trưởng, mọi người ổn cả chứ? Thánh thượng đang rất lo lắng đấy, thế nên phái chúng ta đến đây để tìm hiểu tình hình, chẳng hay là có cần chúng ta giúp đỡ gì không?”

Một trong hai người hộ vệ kia trưng cầu ý kiến bằng một giọng điệu rất cẩn thận. Thấy thế, Môn Ngọc Thông lập tức trả lời ra bên ngoài.

“Hai người cứ trở về để bệ hạ yên tâm. Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu. Tạm thời đừng quấy rầy bên đây, mời trở về.”

Hai người hộ vệ bèn nhìn nhau; chính điện sắp bị phá nát rồi mà không có gì nghiêm trọng à?

Nhưng đây là lời mà Quốc sư nói, không thể không nghe; họ đành phải ôm quyền nhận lệnh, chậm rãi lui về sau rồi rời đi.

Kế Duyên và lão ăn mày cũng đã thu hồi linh khí và pháp lực ngay khi vừa vặn đối kháng một kích kia. Lúc này, hai người họ đang nghiêm túc nhìn vào quyển trục và chiếc lông vũ, nhưng tập trung hơn chính là cuộn quyển trục có tranh vẽ trong tay lão ăn mày đây.

Tiếp đó, lão ăn mày không nhìn tranh nữa, mà liếc sang Kế Duyên, ngó chằm chằm vào tay trái của hắn.

“Kế tiên sinh, ngươi không sao chứ?”

Kế Duyên nhìn bàn tay trái của mình, vẫn sạch sẽ, cũng không rách da thịt. Tuy có chút tê dại nhưng nghĩ lại cũng thấy an ủi, vì dù sao thì bàn tay này từng được đạo lôi kiếp của thiên đạo kia tôi luyện qua, hẳn là không có vấn đề gì. Thế nên, hắn bèn nói.

“Không có gì đáng ngại.”

Ánh mắt của cả hai lại quay về với quyển tranh. Lúc này, Giải Trĩ trong quyển tranh đã bình tĩnh lại, trông cứ như một mặt hàng tầm thường tại quán vỉa hè. Nhưng nơi đây cũng không có ai dám mang ý nghĩ như thế.

Vào lúc này, Quốc sư Đại Tú cùng một vài tu sĩ Thiên Sư Xử khác đang điều hòa khí tức lại; ngay khi vừa mới ổn định xong, Kế Duyên trông thấy bọn họ như thế thì mở lời.

“Quốc sư, ngươi lấy được quyển tranh này ở đâu?”

Môn Ngọc Thông kìm nén sự rung động trong lòng mình lại, bước lên phía trước vài bước, chắp tay đáp.

“Hồi bẩm tiên trưởng, ta đã tìm thấy bức tranh này từ bảo khố của hoàng thất thuộc hoàng triều Đại Tú đấy. Lúc đầu, ta chỉ nghĩ nó thật phi thường. Sau đó, theo đặc tính của quyển tranh, ta đã luyện chế ra Giải Trĩ bội bằng pháp Di hình Phản thần. Ngọc bội này có tác dụng xu cát tị hung đến thần kỳ, nhưng quả thật là ta không hề biết thứ này lại có càn khôn bên trong.”

Pháp Di hình Phản thần là một diệu pháp trung bình trong Tiên đạo, cũng chia thành nhiều lưu phái. Pháp này đại khái là phỏng theo một thần vật hay sinh linh nào đó, dưới tình huống là thấy được sự thần kỳ của nó, dùng một pháp đặc biệt để luyện chế nhằm niêm phong hoặc bảo tồn sự thần kỳ đó lại. Ở một mức độ nhất định, thành phẩm sẽ đạt được dạng năng lực thần kỳ tương tự với vật mẫu được phỏng theo ấy.

“Quốc sư có nghĩ là, hoàng tộc Đại Tú có biết về lai lịch của bức tranh này hay không?”

Kế Duyên vẫn chưa muốn từ bỏ ý định, thế nên hiếp tiếp một câu, đồng thời còn thầm bấm đốt ngón tay bên trong ống tay áo nữa.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Môn Ngọc Thông lắc đầu.

“Ta cũng không rõ lắm, vì không biết là do kê biên tài sản hay một vị đại quân vương nào lưu lại món này nữa. Ban đầu, khi vừa thấy được vật này, ta từng muốn kiểm tra ngọn nguồn nên có hỏi qua bệ hạ, nhưng ngài ấy cũng không rõ.”

Lúc Môn Ngọc Thông vừa nói xong thì Kế Duyên cũng ngừng bấm đốt, chẳng có kết quả gì cả. Lão ăn mày ở phía đối diện cũng lắc đầu, nói.

“Không tính ra được gì.”

Nói xong, lão ăn mày lại nói thêm một câu.

“Kế tiên sinh, chúng ta tiếp tục thử nữa hay không?”

Kế Duyên chậm rãi thở phào, nâng tay phải lên rồi nhìn chiếc lông vũ trong lòng bàn tay, cuối cùng cất vào trong người.

“Không thử nữa.”

Dù không nhận được thông tin rõ ràng nào từ quyển tranh Giải Trĩ, nhưng từ vụ va chạm kịch liệt của hai luồng yêu khí của Giải Trĩ kia, Kế Duyên càng tin rằng chiếc lông vũ trên tay hắn thật bất phàm, ít nhất phải là sinh linh ở cùng cấp độ với Giải Trĩ.

“Ừm.”

Lão ăn mày gật đầu, từ từ khép quyển tranh trong tay lại. Tâm điểm nơi lòng bàn tay của hai tay lão có vết cháy xem, nhưng đang nhanh chóng phai nhạt đi trước khi hoàn toàn biến mất sau đó.

“Con thú trong bức tranh này là Giải Trĩ, vậy chiếc lông vũ trên tay Kế tiên sinh lại là thần thánh phương nào? Ngươi có thể kể chút ít cho lão ăn mày ta nghe không?”

Lão ăn mày đến giờ vẫn là không nhịn được, thế nên mới hỏi thẳng ra. Kiểu này, đúng là khiến trong lòng quá ngứa ngáy mà.

Kế Duyên cũng không giấu giếm, bèn nói thẳng ra những suy đoán của mình.

“Kế mỗ có hai loại suy đoán. Một là Kim Ô, và hai là Tất Phương. Loại đầu tiên có tỷ lệ chính xác cao hơn, còn loại thứ hai tuy là màu lông có chút khác biệt nhưng cũng có khả năng là nó.”

Lão ăn mày vô thức nhìn xuống quyển trục trong tay mình. Kế Duyên vừa nói ra hai danh từ riêng, và đó đều là những cái tên lạ lẫm mà lão chưa từng nghe qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.