Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 5: Chương 5: Dị thường




Trong ký ức của mỗi người, khi đọc qua một vài cuốn tiểu thuyết, ai chẳng có một ước mơ bản thân có thể trở thành nhân vật chính và có được kỳ ngộ nào đó ở trong câu truyện kia. Dĩ nhiên Kế Duyên cũng không phải trường hợp ngoại lệ.

Nhưng ở thời điểm này, Kế Duyên lại có chút Diệp Công thích rồng*. Hắn cảm thấy bất an, cực kỳ bất an.

Dưới góc nhìn như một vị Thượng Đế cao cao tại thượng, có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ diễn ra trong tác phẩm văn học hay trong phim ảnh, thì cảm thấy tràn đầy thử thách và hào hứng. Nhưng khi chuyện này thực sự xảy ra, Kế Duyên liền chẳng nghĩ đến những điều may mắn và vui vẻ, mà bản thân hắn chỉ nghĩ đến những thứ xui xẻo, nào là bệnh tật, thiên tai và cả những nguy hiểm không rõ lý do.

Khả năng đây là một cái thế giới vẫn còn lạc hậu về y học, cũng mang đến cảm giác khẩn trương cùng bất an mãnh liệt, khiến tâm tư của Kế Duyên trở lên rối bời.

Xuyên không đến một thế giới xa lạ, thậm chí có thể sẽ gặp phải những nguy hiểm vượt xa lẽ thường. Thú dữ còn đỡ, nhỡ như yêu quái thì quá dọa người.

Xem cờ có mấy phút lại mang theo bản thân vượt qua quá nửa tháng sau. Kế Duyên cũng không cho rằng nơi đây sẽ không có yêu ma, quỷ quái.

Càng bết bát hơn, bây giờ Kế Duyên đơn giản chính là một kẻ tàn phế, ít nhất trước mắt là như vậy. Sức khỏe của hắn cũng không như người bình thường, cơ bản không thể tự vệ, đến con chuột cũng có thể cắn hắn tới chết.

Điều duy nhất để Kế Duyên có thể động viên chính mình, đó là hắn mặc dù từ đầu đến chân đều không thể cử động được, nhưng mà mọi cảm giác đều có đầy đủ. Vì người bị liệt thường bị mất cảm giác với một vài bộ phận trên cơ thể, cho nên rất có thể hắn không phải bị liệt.

Hiện tại, Kế Duyên cũng không thể nào hoảng hốt được nữa rồi, bởi vì mấy người xa lạ này có vẻ cũng không phải người xấu. Chỉ là không biết có mang theo mình đi cùng hay không? Đi tìm một vị thầy thuốc gần đây xem bệnh giúp mình.

Bây giờ cũng không phải năm 2019 ở Trung Quốc, ở núi rừng hoang vu vậy chắc chắn có rất nhiều thú dữ. Hơn nữa những chuyện kỳ quái xảy ra sau khi hắn nhìn thấy cái bàn cờ kia, cũng rất có thể hắn rơi xuống một thế giới có yêu quái thật thì sao.

Thực tế không thể nào giống như phim hoạt hình Nhật Bản được, yêu quái sẽ không khờ khạo đáng yêu như thế được, hẳn sẽ giống như mấy câu truyện cổ tích. Đa số yêu quái đều sẽ ăn thịt người.

Nếu không phải do Kế Duyên cũng không thể mở miệng được, thì hắn cũng đã xin nhờ giúp đỡ.

Trương Sĩ Lâm đút một bát nước ấm cho tên ăn mày trước mắt này. Mặc dù khóe miệng hắn thi thoảng co giật nhẹ nhưng hắn vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Gã chỉ có thể lắc đầu, đặt nhẹ tên ăn mày này xuống, rồi đi về phía đồng bạn.

“Sĩ Lâm ca, cái tên ăn mày kia làm sao đây? Lúc xuống núi cũng phải mang hắn theo hả?”

Trương Sĩ Lâm lắc đầu thở dài.

“Hắn rất yếu! Có thể hắn chẳng sống thêm được bao lâu nữa, cũng chịu không nổi dày vò…”

Nói đến đây Trương Sĩ Lâm cũng không nói thêm gì nữa, ngụ ý mọi người cũng đều hiểu.

Hơi hồi hộp một chút!

Cách đó không xa ở phía sau tượng thần, trái tim của Kế Duyên dường như đã lạnh đi một nửa.

Mưa vẫn không ngừng rả rích, đám lái buôn vừa nghỉ ngơi vừa nói chuyện phiếm. Chủ đề cũng chẳng khác gì so với một nhóm bạn nói chuyện phiếm ở thế kỷ hai mươi mốt. Chẳng có gì hơn dăm ba câu truyện kỳ lạ được đồn thổi, cô nương nhà ai xinh đẹp xen lẫn với những câu truyện dở khóc dở cười.

Cũng từ trong nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, Kế Duyên cũng nghe qua bọn họ đang làm gì, mặc dù không quá chi tiết. Nhưng đám lái buôn nay đây mai đó này cũng không giống như mấy người bán hàng rong ở trong ký ức thuở nhỏ của hắn, mà bọn họ dựa vào vận chuyển hàng hóa đường dài để kiếm kế sinh nhai.

Tâm trạng Kế Duyên đang vô cùng bi thương. Cũng chỉ có lắng nghe tiếng mưa rơi ở bên ngoài miếu mới khiến trái tim hắn yên tĩnh lại.

Đám người này gọi mình là tên ăn mày, có phải linh hồn mình nhập vào một tên ăn mày ở thế giới này? Còn nữa cách xưng hô của bọn hắn cũng giống hệt như trong mấy cuốn truyện tiên hiệp ấy nhỉ?**

Vậy có phải khi đội tìm kiếm cứu nạn kia tìm tới mình, thì mình cũng đã chết đi…

Cũng đúng, hơn nửa tháng không ăn uống, chắc chắn phải chết rồi…

Cha mẹ hay tin chắc hẳn rất đau lòng, ông bà cũng đã già rồi, nếu biết…

Kế Duyên suy nghĩ miên man, trên khuôn mặt bẩn thỉu, nơi khóe mắt cũng chảy ra hai hàng nước mắt.

Không biết đã trôi qua bao lâu, mưa cũng dần tạnh, việc này khiến trong nội tâm Kế Duyên có chút hồi hộp lo lắng. Hắn vẫn còn nhớ như in, đám người này muốn sau khi mưa tạnh liền rời khỏi.

“Sĩ Lâm ca, mưa hình như đã tạnh!” Giọng nói của người thanh niên có tên gọi là Vương Đông vang lên.

“Ta biết! Nhưng trời cũng sắp tối. Sau cơn mưa, ở trong núi rừng đi đường ban đêm quá nguy hiểm. Tối nay, mọi người ngủ qua đêm ở miếu Sơn Thần này đi!”

Tiếp đó Trương Sĩ Lâm cũng hô lên.

Trong lòng Kế Duyên hơi sững sờ, trời cũng sắp tối rồi sao? Bây giờ hắn lại cảm thấy may mắn, may mà mưa tạnh trễ. Ít nhất đêm nay mình cũng không bị bọn họ vứt bỏ.

Sau khi mưa tạnh, bọn họ liền đi ra xung quanh miếu, nhặt thêm một chút củi khô mang về, rồi bày ra ở gần đống lửa, cam đoan đầy đủ củi lửa thiêu đốt cho đêm nay.”

Mà hình như bọn họ cũng quên béng đi Kế Duyên, suốt đêm cũng không ai tới xem qua hắn.

Hắn vẫn chờ đợi Trương Sĩ Lâm hoặc ai đó cầm lấy mảnh vải lau trán cho hắn, lại đút cho hắn ít nước. Cũng không phải là hắn cần mấy cái này mà dạng này cũng thể hiện rõ bọn họ sẽ không đành lòng vứt bỏ hắn ở lại đây.

Nhưng mà hiện thực lại quá tàn khốc, không thân cũng chẳng quen. Chẳng qua hắn chỉ là một tên ăn mày sắp gần đất xa trời mà thôi.

Nếu như đang ở thể kỷ hai mươi mốt, mình sớm đã được cứu đi rồi. Kế Duyên không chỉ một lần nghĩ như vậy.

“Ồ! Cái miếu hoang trên núi này cũng có nhiều người như vậy? Lần này ta cũng không phải sợ hãi nữa rồi!!!”

Một tiếng nói kỳ lạ bất ngờ vang lên ở ngoài cửa miếu, làm cho bọn người Sĩ Lâm phải quay đầu nhìn về phía cửa miếu, một vài người thì đứng lên.

Trước cửa một bóng người như thư sinh nhìn thấy trong miếu có người, tựa hồ rất cao hứng.

“Thấy các ngươi thật tốt!!! Ban ngày ta cùng với đồng bạn đi du ngoạn ở quanh núi. Kết quả, ta bị lạc đường trong núi này, đã thế trời còn mưa rất to, ta đành phải tìm nơi tránh mưa. Mưa tạnh thì trời cũng đã tối, chứ đừng nói trong đầu sợ hãi như thế nào, cũng may nhìn thấy nơi này còn có ánh lửa!!!”

Người tới vừa nói vừa bước vào trong miếu.

“Coi như các ngươi là sơn tặc, dù cho ta phải ném chút tiền cũng hy vọng lúc xuống núi các ngươi có thể dẫn ta theo cùng. Ta cũng không dám ở một mình trên núi.”

Nhìn thấy người tới vừa khẩn trương lại vừa vui mừng ra mặt, mấy người Trương Sĩ Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm, là một kẻ thư sinh xui xẻo.

“Mau lại đây! Sưởi ấm đi! Chúng ta cũng không phải sơn tặc.”

“Ha…ha…ha… Đám thư sinh các ngươi thật nhàn rỗi, chạy lên núi du ngoạn! Không biết ngươi đã có tước vị chưa?”

“Không có… Không có… Chê cười… Chê cười rồi!”

Thư sinh có chút khách khí nhưng cũng đã bình tĩnh hơn, ai nấy đều nhìn thấy được. Thấy vậy mọi người đều cười lên ha hả.

Trong miếu Sơn Thần này chỉ có một người cảm thấy không ổn chút nào.

Lưng Kế Duyên phát rét, da đầu cũng tê rần, trên người da gà cũng nổi hết lên.

Lúc nãy hắn cũng không phát hiện cái tên thư sinh này đi đến miếu Sơn Thần này như thế nào. Từ nãy đến giờ hắn cũng không nghe được tiếng bước chân của y.

Tên thư sinh này có vấn đề!!!

*Diệp công thích rồng: Do tích: Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.

**Câu này trong bản gốc vốn không có. Vì Tiếng Việt xưng hô rất đa dạng và phong phú, các chương đầu là ở thời hiện đại nhóm dịch cũng dùng cách viết theo lối đô thị, ngôn tình cho phù hợp với hoàn cảnh. Đến phần này nhân vật chính đã xuyên không sang vị diện khác, nhóm dịch cũng đã chuyển sang cách xưng hô giống như các thể loại tiên hiệp khác. Câu này chính là câu chuyển do nhóm dịch tự viết thêm. Mong các bạn vào trang bạch ngọc sách chấm com viết liền không dấu để đọc truyện cũng như góp ý thêm cho bản dịch hoàn thiện...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.