Tiền ăn ở hàng ngày của phòng bình thường trong nhà trọ này cũng mất năm mươi văn mà căn phòng Kế Duyên đang ở phải trả tới một trăm văn, trước giờ đều do bọn Lục Thừa Phong thanh toán.
Nhưng bây giờ bọn họ đã rời đi nên Kế Duyên cũng không thể ở lại lâu nữa rồi.
Nói đùa gì vậy! Kế Duyên lúc này đã có nhà ở tại huyện An Ninh này. Hắn phí tiền ở chỗ này làm gì?
“Ba!”
Kế Duyên vỗ tay nhẹ một cái, bỗng nhớ ra trạch viện được Lục Thừa Phong thanh toán hộ mà mình vẫn chưa đưa tiền cho y!
“Như vậy ta lại tiết kiệm được 36 lượng!”
Tục ngữ nói nghèo học văn giàu học võ, thật có đạo lý! Khoản tiền lớn như vầy, Lục Thừa Phong cũng không thèm đòi, chẳng biết tiền trong nhà y đã chất thành đống chưa nhỉ?
Thật tốt quá! Kế Duyên cũng không có ý định đuổi theo xe ngựa trả tiền. Nếu sau này gặp lại, trong tay mình dư dả thì trả lại cũng được. Còn không… Ách! Coi như lễ vật Lục thiếu hiệp báo đáp ân cứu mạng hơi nhiều một chút.
Đã qua buổi trưa, dựa theo cách tính của nhà trọ này, tiền thuê phòng ngày hôm nay chắc chắn phải chịu, nên Kế Duyên yên tâm ở lại đây một đêm nữa.
Không có người mời ăn cơm, liền gọi một bát mì Dương Xuân lót dạ đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kế Duyên đến quầy trả phòng, quả nhiên vẫn không tốn một lượng bạc nào.
Không thể không nói mấy hiệp sĩ trẻ tuổi này tương đối tốt bụng, bất quá nếu như biết Kế Duyên không phải là một kẻ kỳ nhân nào đó, liệu còn có nhiệt tình hay không? Đại khái là sẽ không rồi.
...
Mặc dù rất nhiều người ở huyện Ninh An này đều biết cọp dữ ăn thịt người trên núi Ngưu Khuê đã đền tội, việc này đã được ghi lại ở chỗ huyện nha, cũng được quan phủ cho dán cáo thị. Nhưng việc chín vị hiệp sĩ này ở nhà trọ Vân Lai này thì huyện nha cũng không công khai.
Nhờ vậy cũng nhìn ra được Huyện lệnh xử lý lão luyện, nếu như người người biết rõ anh hùng đả hổ ở khách sạn Vân Lai, lúc đó chẳng phải rất nhiều người sẽ kéo đến xem mặt mũi mấy vị anh hùng này như thế nào hả? Còn an tâm dưỡng thương kiểu gì được nữa?
Nên mấy ngày qua, huyện Ninh An vô cùng náo nhiệt nhưng mấy người Kế Duyên vẫn có thể yên ổn nghỉ ngơi, tất nhiên cũng chẳng có ai quen biết Kế Duyên cả.
Thực tế dù trên bảng cáo thị của quan phủ có ghi rõ tên của chín vị hiệp sĩ, cũng chỉ có vài người may ra nhớ rõ. Phần lớn người dân cũng chỉ tham gia náo nhiệt, đi ngắm nghía qua cái da cọp kia một chút.
Rời nhà trọ, tất nhiên Kế Duyên đi thẳng đến chợ để mua ít chăn mền và đồ dùng trong nhà. Dù sao trong phòng có giường sẵn chỉ cần thuê người dọn dẹp một chút, liền có thể ở lại. Nếu thời gian hạn hẹp, hắn mua cái chăn rồi quét dọn giường chiếu một chút thì cũng không tốn tiền như đi ở trọ.
Huyện Ninh An vẫn náo nhiệt như cũ, lễ hội diễn ra mấy ngày liên tục, da cọp vẫn treo thị chúng bên ngoài huyện nha. Kế Duyên hé đôi mắt tựa như một người bình thường đi lại trên đường, người xung quang cũng không ai nghĩ Kế Duyên bị mù cả.
Kế Duyên nghe được đủ loại âm thanh từ tiếng rao hàng cho đến những tiếng thì thầm to nhỏ. Kế mỗ thề với trời đất, hắn cũng không muốn nghe trộm bí mật của người khác, mà do hắn bị ép phải nghe á!
Mọi người phân biệt các loại cửa hàng đều dựa vào đôi mắt, mà hắn cũng chỉ có thể trông cậy vào đôi tai này mà thôi. Dựa vào tiếng động, cuối cùng Kế Duyên cũng đến được cửa hàng bán chăn ga gối đệm.
Có ý tứ, bên cạnh cửa hàng này có một cửa hàng vải bông, trong cửa hàng đó còn vọng ra tiếng gảy bông “Bang, bang.”
Trong đầu Kế Duyên liền vang lên một khúc nhạc gảy bông vải, đồng thời cũng không lờ đi được, khiến hắn trước đó suýt chút nữa hát lên.
“Chủ quán! Nơi này có bán đệm, chăn và gối đầu không? “
Kế Duyên vừa hỏi vừa dùng tay vuốt ve mấy cái thảm, vừa dùng xúc giác để đánh giá tốt xấu.
“Có!!! Khách quan muốn mua một bộ có sẵn hoặc đặt riêng một bộ, cửa hàng bông vải bên cạnh mất không đến nửa ngày thì có thể tách xong. Sau đó chúng ta có thể may chăn mền cho ngài“.
Chủ cửa hàng giống như một cặp vợ chồng thấy Kỳ Duyên hỏi giá, phu nhân liền đi ra.
“Không cần! Có sẵn rồi! Chính là cái trên tay của ta đây!”
“Vâng! Vâng! Vâng! Cái mà ngài đang chạm vào kia…! Ách, đáng giá 150 văn, ngài xem chất liệu vải tổng hợp kia đều do phường dệt vải Tú Nhi ở trong huyện gia công, nằm ngủ rất thoải mái”
Một trăm năm mươi văn? Có quỷ mới tin! Mới vừa rồi ngươi thì thầm với phu quân là chỉ cần một trăm hai mươi văn đã có lãi rồi, ngươi dám lừa ta ba mươi văn?
Kế Duyên khẽ nhướng mày.
“Còn cái mới làm kia thì sao?”
“Mới làm thì hơi đắt một chút, tăng thêm tiền công của thợ tách bông vải, khoảng 180 văn.”
Khả năng lại đắt hơn giá gốc rồi.
“Như vậy đi bà chủ, ta muốn mua ba bộ đệm chăn, hai cái gối và hai tấm thảm. Tổng cộng 450 văn được không?”
Nghe được vị khách có vẻ hơi gầy gò này báo giá, nàng hơi sửng sốt một chút, giá này vừa đúng giá niêm yết.
“Thế nào? Nếu bán thì đưa đến dinh thự giùm ta, tăng thêm 20 văn tiền công. Ngay tại thành Nam, cũng không quá xa.”
Cho rằng gặp phải người trong nghề, bà chủ cũng không do dự nhiều thì đồng ý. Kế Duyên cũng đưa trước chút tiền đặt cọc, rồi dặn dò chủ quán qua khoảng hai canh giờ nữa hẵng đưa hàng tới cửa.
Chờ Kế Duyên đi xa, bà chủ mới cầm mẩu giấy ghi chép do Kế Duyên để lại rồi trở vào trong tiệm.
“Phu quân! Ngươi nói có lạ không, người này chẳng những ra giá chuẩn như vậy, chọn nệm giường cũng không tệ. Nhưng khi nói chuyện thì cứ nhắm mắt lại. A, đây là thứ hắn đưa cho ta, ngươi đọc xem hắn viết cái gì.”
Phu nhân không biết chữ nên nàng bèn đưa tin nhắn này cho trượng phu.
“Ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì, tốt xấu cũng xem như đơn hàng đầu tiên khai trương sinh ý sáng nay.”
Ông chủ nhận lấy ghi chép trong tay phu nhân. Nhìn qua mặt giấy, chữ viết tinh tế nét chữ cứng cáp. Dù với trình độ học vấn nông cạn của y, liền cũng cảm thấy nét chữ rất đẹp rất tinh tế.
“Á... Cư An Tiểu Các phía đông phường Thiên Ngưu...”
“Ai da... Không phải là Cư An Tiểu Các kia chứ?”
Phu nhân có chút lo lắng hỏi.
“Còn có mấy cái Cư An Tiểu Các, phường Thiên Ngưu! Nơi này có thể bán đi sao?”
Vẻ mặt ông chủ cũng chẳng khá hơn là bao.
...
Kế Duyên đi tới đi lui quẹo trái quẹo phải, lần lượt mua đủ loại dụng cụ trong nhà, trừ chăn mềm gối ga. Còn lại khăn chậu rửa mặt và một chút đồ dùng trong nhà, như chậu rửa mặt, giá đỡ, tủ quần áo, còn có chổi đồ lau nhà những vật này. Thậm chí Kế Duyên còn đến cửa hàng đá, đặt mua một một cái bàn đá và bốn cái băng ghế đá, dự định để ở dưới tán cây táo trong trạch viện.
Đương nhiên hắn chưa quên việc thuê mấy người quét dọn phòng ốc.
Còn nữa Kế Duyên cũng chưa quên tưởng niệm trước đó, đặc biệt tìm một cửa hàng áo vải thật tốt, mua mấy bộ y phục, cơ bản là dựa vào bộ dáng nho nhã giống với vị Tam gia chủ kia.
Chỉ là Kế Duyên lại ship thêm cho bản thân một cái búi tóc ngắn, cắm lên một cái ngọc trâm trị giá hai trăm văn. Ngoài ra tóc mai thì cắt ngang trán, tóc hai bên và đuôi tóc cũng không tính quá ngắn lại hất lên. Cái kiểu tạo hình này theo lẽ thường đơn giản chính là dở dở ương ương nhưng lại lạ thường hài hòa thoát tục.
Tục ngữ nói: Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.
Dù cho Kế Duyên không có được lạc phong tuấn tú lắm nhưng một kẻ ăn xin khố rách áo ôm như hắn so ra cũng chẳng kém người nào. Không chỉ phong độ nhẹ nhàng mà còn lộ ra mười phần công chính khí thế xuất trần.
Theo như Kế Duyên lý giải tạo hình của mình là chuẩn soái ca cổ trang, hoa gặp hoa nở người gặp người cười, nhất tiếu bách mị sinh đại phấn vô nhan sắc á.
Sau khi chuẩn bị không sai biệt lắm, Kế Duyên bèn quay về trạch viện, chuẩn bị nghênh đón ”trùng tu đội” tới cửa.
Kế Duyên chỉ đi qua một lần đã nhớ rõ đường trong đầu nên không cần thuê người dẫn đường nữa. Hắn cũng rất hài lòng với danh tự Cư An Tiểu Các này, cũng không có ý định đổi lại.
Sau đó Kế Duyên mở khóa đồng rồi đẩy cửa lớn ra. Cây táo lớn trong trạch viện vẫn đung đưa theo gió, nhưng lần này chỉ có một người, cũng không có gã thương nhân ở bên cạnh đi tới đi lui và nói chuyện luyên thuyên ảnh hưởng. Ở trong trạch viện này Kế Duyên luôn cảm thấy có loại cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
“Kế tiên sinh có ở đây không?”
Cửa ra vào truyền đến tiếng gọi, nghe bước chân thì không chỉ có một người.
Kế Duyên vốn định thời gian sau giờ mùi mới tới. Không nghĩ tới mới đến buổi trưa, một đám thương gia liền đã khiêng hàng hóa nhà mình tới cửa. Cũng may hắn đã về sớm một lúc, nếu không bọn họ phải chờ ở đây rồi.