Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 121: Chương 121: Phép Câu Thần và định thân




Ba kẻ ngoài miếu dùng tốc độ vượt qua cực hạn võ nghệ của thể xác đang điều khiển, chia ra chạy trốn theo ba hướng khác nhau. Một tên vừa mới chạy được hơn mười trượng đã ngã quỵ xuống đất, không phải do gã trượt chân mà là do ma niệm, ma khí rời cơ thể.

“Nói chuồn liền chuồn, dứt khoát vậy?”

Kế Duyên nhíu mày, hiển nhiên hắn đã coi thường lực chấn nhiếp của Câu Thần thuật. Đồng thời, Kế Duyên bước ra một bước, giống như Súc Địa Thành Thốn đuổi theo một trong ba bóng người.

Tuy rằng Kế Duyên đã phát hiện ra bản thân cũng chẳng có ngón nghề nào để bắt giữ ba con ma này, nhưng ít nhiều vẫn có thể thử một lần.

Ma niệm nhập vào thân thể tên võ sĩ kia mặc dù thân pháp nhanh nhẹn, nhưng vẫn chưa bằng Kế Duyên. Chỉ vẻn vẹn vài chục bước đã bị hắn bắt kịp.

Kẻ trước chạy trốn như lao thẳng vào màn mưa, mà Kế Duyên đuổi theo sau thì nước mưa như lướt qua người.

Tại thời điểm chưa bắt kịp người nọ, những giọt nước mưa bên người Kế Duyên đã tụ lại thành sợi nước. Đại khái có mấy chục sợi, hình thành một vùng sợi nước hình xoắn ốc.

Kế Duyên phất tay áo lên, trong chốc lát, tựa như có tiên nhân chỉ lối, vòng nước mưa này đi xuyên giữa màn mưa dày đặc, lao vọt lên rồi chụp xuống tên võ nhân đang bốc lên ma khí kia.

Chỉ một nhoáng, sợi nước đã trói chặt mục tiêu như dùng dây thừng bằng thép.

“Bịch”

Tên võ nhân bất ngờ, không kịp đề phòng lập tức mất đi trọng tâm, ngã sấp mặt trên đường núi. Theo quán tính, cả người gã lăn lông lốc trên đường núi làm nước bùn bắn tung tóe. Do bị sợi nước như dây thừng trói chặt, nên gã không cách nào nhúc nhích.

Thấy thân xác không thể nào trốn được, toàn thân tên này bốc lên ma khí, sinh ra ý nghĩ rời khỏi thể xác.

Kế Duyên đạp mưa đuổi tới, thấy được cảnh tượng này, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ thêm được, hắn liền quyết đoán thi triển ra ý tưởng thuật pháp chưa hoàn thiện.

Sắc lệnh pháp âm tích tụ từng tia khí Huyền Hoàng, hắn chỉ về phía tên võ nhân đang ngã trên mặt đất.

“Định cho ta!”

Ngay lập tức, gã võ nhân vừa nghe tiếng liền cứng đờ người, dường như tất cả cơ năng đều mất đi phản ứng. Ma khí cuồn cuộn thì lại bị khóa chặt trong thể xác, ánh mắt chỉ còn chứa sự sợ hãi nhìn Kế Duyên đang bước đến gần.

“Vậy mà thật sự có thể dùng được?”

Kế Duyên hơi choáng váng, dù với tâm cảnh như bây giờ, hắn vẫn cảm thấy lâng lâng, hưng phấn. Tuy rằng hắn chỉ khống chế được một tên tiểu tốt, nhưng vậy thì có làm sao!

Phải biết rằng đây chính là phép định thân đấy! Trong Thông Minh Sách và Ngoại Đạo Truyện cũng không hề có ghi chép về loại thuật pháp này. Chỉ có ở kiếp trước, hắn được xem Tây Du Ký trên TV mới thấy.

Nói thực thì Kế Duyên cũng biết rõ đây chưa phải phép thần thông gì, còn kém xa với phép định thân trong trí nhớ. Hiện tại chẳng qua là sắc lệnh pháp đã cắt đứt ảnh hưởng của ma khí với thân thể, đồng thời nhốt ma khí lại trong cơ thể mà thôi.

Dù vậy Kế Duyên đã thấy được phương hướng có tính khả thi của phép thần thông này.

Hai ma còn lại đã chạy xa. Nhất là Ma niệm đã ly thể mà trốn, nó còn bay tận lên trời, vậy Kế Duyên cũng đành chịu rồi, hắn với không tới.

Chẳng qua muốn bắt thì không được, nhưng muốn giết thì lại đơn giản.

Xét qua tình huống trước mắt, nếu nói ba kẻ này là ba con ma thì chẳng bằng nói đây chỉ là ba sợi Ma niệm đậm đặc mà lại đặc thù. Hơn nữa ma khí của chúng lại có cùng nguồn gốc, bắt ít hay bắt nhiều cũng không khác nhau mấy.

Không tính toán thêm nữa, Kế Duyên nghiêng đầu rồi nói khẽ với Thanh Đằng kiếm.

“Đi đi”

“Vút”

Lưỡi kiếm rời vỏ, rồi bay vụt đi, trong nháy mắt đã đuổi kịp luồng ma khí kia rồi chém nó vỡ tan. Đoạn kiếm quang lại chém về một phía khác, xoay chuyển trong núi. Tên còn lại đang dùng khinh công chạy như điên cũng ngã uỵch xuống trong màn mưa, trượt dài theo dốc núi ra tít xa xa.

Chốc lát sau, Kế Duyên xách về tên ma khí nhập thể đang bị sợi thừng nước trói lại.

Sương mù phía trước cửa miếu sơn thần đã sớm tan, từ đó lộ ra thân hình một con tinh quái mặc áo khoác ngắn, tay chân lông lá bù xù. Trên trán nó có sừng, thân hình cong cong như bị gù.

Lúc này tinh quái đứng ở trước cửa miếu mà nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh. Nó thấy Kế Duyên quay trở lại, đang nhìn về phía mình, lập tức nín thở. Nó như chợt nhớ ra chuyện gì, vội mở miệng nói:

“C..ung.., Cung Mộc Hoa, sơn thần của núi Tiêu Diệp bái kiến tiên trưởng, nguyện nghe tiên trưởng sai bảo!”

Trong khi nói, nó còn dùng tư thế buồn cười để chắp tay thi lễ với Kế Duyên.

Đã doạ được sơn thần ra, chứng tỏ Câu Thần thuật thực sự có tác dụng. Kế Duyên cũng không phải hạng người vớ bở còn huênh hoang, hắn tiện tay ném người trong tay vào miếu, rồi nhanh chóng chắp tay đáp lễ với vị “sơn thần” này.

“Cung sơn thần không cần đa lễ, lần này mạo muội gọi ngươi tới, là mong ngươi giúp giải quyết một chuyện…”

Trong lúc nói chuyện, Kế Duyên chỉ vào đứa bé đang hôn mê bên kia.

“Hồn phách của đứa bé này có lẽ đang chạy trốn trong Tiêu Diệp Sơn, sau đó rất có thể sẽ còn có người bị ma niệm phụ thể đến truy đuổi. Phiền ngươi tìm hồn phách đứa bé này về. Còn kẻ bị ma nhập, cứ để cho kiếm này xử lý”

Kế Duyên vừa nói xong, Thanh Đằng kiếm đang bay trở về đã hiện ra trước mặt.

“Sơn thần” núi Tiêu Diệp tuy không nhìn thấy Thanh Đằng kiếm, nhưng vừa rồi nó cũng đã nghe được tiếng kiếm ngâm, nhìn thấy được ánh kiếm đấy. Lúc này nó còn được chứng kiến Tiên Kiếm ở ngay trước mắt, nên càng không dám thờ ơ với mệnh lệnh của Kế Duyên

“Nhận pháp chỉ của tiên trưởng, tiểu thần lập tức đi ngay!”

Nói xong câu này, thân hình của tinh quái liền hóa sương mù chui vào trong vách núi phía trước. Thanh Đằng kiếm cảm ứng được khí cơ của sơn thần di động, lập tức bay lên trời bám theo.

Bên trong miếu sơn thần, từ lúc kinh biến bắt đầu đến giờ, đám người Mạc Đồng đều không nói ra lời, ngơ ngác chứng kiến biến hóa nơi cửa miếu.

“Kế tiên sinh … Bọn ta … Chuyện này …”

Mạc Đồng muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng thì đầu lưỡi như cứng lại, hoàn toàn không biết nói gì cho phải.

Mấy lời đối thoại vừa rồi chỉ là thứ yếu, thứ thật sự khiến tâm linh họ rung động mạnh nhất chính là cảnh tượng Kế Duyện triệu hoán sơn thần núi Tiêu Diệp. Trên mức độ nào đó mà nói, trạng thái tâm lý bây giờ cũng chẳng kém gì khi nhìn thấy ba luồng ma niệm.

Đêm nay họ đã gặp được thần tiên, cảm giác cứ như bị lừa đá vào đầu, vừa kích động lại vừa có cảm giác mờ mịt mất phương hướng.

Kế Duyên đứng ở cửa miếu ngó qua cơn mưa, rồi lại quay đầu nhìn đám người bên trong miếu. Hắn cảm thấy cũng không còn gì để nói nữa, sự việc thế nào đám người này đã thấy cả, chỉ đành mở miệng an ủi:

“Hồn phách thiếu chủ của các người sẽ được sơn thần tìm về, không nên lo lắng, chờ một lúc thôi!”

Mấy người này nghe vậy thì lại vô thức nhìn lên tượng sơn thần trong miếu. “Sơn thần” vừa xuất hiện khi nãy tuy có hơi khác tượng thần nhưng về tổng thể thì quả thực là giống nhau.

Cuối cùng mấy người Mạc Đồng cũng bình tĩnh lại. Ngoại trừ người phụ nữ đang ôm đứa bé không thể đứng dậy, những người khác dồn dập đứng lên chắp tay tạ ơn Kế Duyên.



Trong núi Tiêu Diệp, hồn phách của một bé trai bảy tám tuổi đang chạy thục mạng, ở phía sau có một tên võ nhân với thân pháp nhanh nhẹn một mực đuổi theo.

Toàn thân tên võ nhân này được bao phủ bởi khí đen, ngay cả hốc mắt cũng đen kịt, màu sắc còn thâm thuý và khủng bố hơn cả đêm tối.

“Thằng oắt con chớ chạy, đừng tưởng mình có thể chạy mãi được. Nhanh thôi, thân xác mi sẽ bị bọn ta tóm được, đến lúc đó dù mi muốn vứt bỏ cơ thể để làm cô hồn dã quỷ, bọn ta cũng có cách kéo hồn, lôi mi trở về!”

“Đừng đuổi ta, đừng đuổi ta nữa! Ta không muốn làm cô hồn dã quỷ! Ta không muốn làm cô hồn dã quỷ! AAA”

Hồn phách bé trai vừa chạy vừa khóc. Tiếng thét cuối cùng thì là do nó nhìn thấy một bóng người lưng còng có dáng dấp yêu quái loé ra từ vách núi bên cạnh.

“Yêu quái..! Aaaa..”

Kẻ đuổi sát phía sau người không ra người, quỷ không ra quỷ, tuy đáng sợ nhưng trong mắt của thằng bé vẫn có hình dáng con người. Mà giờ đây, thứ xuất hiện trước mặt nó là một con yêu quái thật sự, khiến nó sợ đến mức tè ra quần.

“Sơn thần” núi Tiêu Diệp nhìn thấy kiếm quang bên kia đã vọt tới. Tên võ nhân kia thì đã vận khinh công đạp lên cành cây, mượn lực đáp xuống. Cổ họng sơn thần hơi run run một chút rồi lại vội vàng đuổi theo hồn phách của thằng bé kia.

“Bé con chớ sợ, ta là sơn thần trên núi Tiêu Diệp này, ta đặc biệt tới để đón người về ~!”

“Ngươi là yêu quái!”

Đứa bé tiếp tục khóc rống lên nhưng chân vẫn không dừng bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.