Kế Duyên nhìn hai bên một chút nhưng không thấy nơi nào thích hợp, nên dứt khoát tăng tốc độ đi về phía trước. Sau đó, hắn giống như một cánh bướm nhảy lên trên một cây đại thụ rậm rạp ở đằng trước, rồi lại tựa như lá rụng đáp xuống cành cây.
Cứ như vậy, hắn ngồi xuống một nhánh cây thô ráp, nghi hoặc nhìn lại quân cờ ở trên tay. Đây chính là quân cờ có liên quan đến Doãn Triệu Tiên.
Đến bây giờ, Kế Duyên đã có ba quân cờ, một viên màu đen nửa thực nửa ảo, một viên màu đen hư ảo hoàn toàn và cuối cùng là một quân cờ không màu của Doãn Triệu Tiên. Nhưng lúc này, quân cờ cuối cùng đột nhiên trở nên ngưng thực một chút.
Nhất là cảm giác kỳ lạ vừa rồi, Kế Duyên hình như có thể cảm nhận được tâm niệm của vị hảo hữu này, dù không có đạo pháp huyền ảo hay thần quang kỳ dị gì, nhưng lại có một cỗ khí thế nội liễm.
Có khả năng đây là tâm niệm thông suốt của bản thân Doãn Triệu Tiên. So với đám Âm Ti Thành Hoàng huyện Ninh An thì Kế Duyên lại càng cảm nhận rõ ràng hơn.
Nếu miễn cưỡng hình dung, đó chính là chí khí của bậc nho sinh đã bắt đầu được thai nghén.
Quân cờ đổi màu như vậy có lẽ liên quan đến Kế Duyên, còn việc trở nên ngưng thực lại do bản thân Doãn Triệu Tiên. Nhất là sau khi hắn trải qua cảm giác kia, càng có thể xác định điểm này.
Hắn có chút nắm rõ cảm giác của mình về quân cờ. Chẳng qua, Kế Duyên cũng không suy nghĩ sâu xa về chuyện này nữa, mà nhìn quân cờ rồi bật cười.
“Có người bạn như thế là may mắn của ta rồi!”
Tự lẩm bẩm một câu xong, hắn mới phát hiện ra ngữ khí của mình lại có vẻ nho nhã như vậy, thật sự quen thuộc tự nhiên.
Bởi vì việc này có quan hệ với hảo hữu Doãn Triệu Tiên, cho nên với tư cách là người xem cờ, Kế Duyên cũng cảm thấy tâm niệm thông suốt. Hắn dứt khoát không đi nữa, ngồi tu luyện trên một nhánh cây cao hai trượng.
Ở thế giới này, pháp quyết tu luyện khác xa với những tiểu thuyết bán chạy mà hắn từng đọc ở kiếp trước.
Luyện Khí Quyết cơ sở và những công pháp tu luyện uyên thâm khác nhau nhiều nhất ở việc sử dụng Ngũ Hành Hóa Âm Dương, cùng với việc tinh luyện pháp lực hiệu quả, chứ không phân chia cảnh giới lớn nhỏ ở giai đoạn Tiểu Luyện.
Sự tinh tiến trong cảnh giới tu hành tu tiên chân chính là một loại trạng thái huyền diệu, rất khó giải thích. Có người một khi hiểu được thì đột nhiên tu hành tăng mạnh, cũng có người trải qua năm dài tháng rộng vẫn không thể tiến lên một bước.
Có người tu hành cho rằng lúc này nên dùng lực lượng để đột phá, lại có người cho rằng vấn tâm trọng yếu hơn. Nhưng đa số mọi người thường chọn cách dùng hết sức bồi luyện pháp lực, khai mở khiếu huyện, kết hợp với tu luyện các loại thuật pháp thần thông ngày này qua ngày khác.
Có khi đột phá tu vi như nước chảy thành sông, nhưng cũng có khi lại không hiểu thấu. Mỗi danh môn, tiên phủ cũng có những cách kiến giải và nguyên tắc riêng.
Cây cỏ, cầm thú, yêu quái, yêu tộc tu hành và tích lũy đạo hạnh còn gian khổ hơn người tu tiên rất nhiều lần. Hóa thành hình người chính là khảo nghiệm cực kỳ hà khắc. Thông thường, bọn chúng không thể theo đến cùng. Ngoài còn phải chịu đau khổ khi luyện thần thức, luyện nhục thân ra còn phải dựa vào ý chí ngoan lệ, rất nhiều yêu vật tích góp từng chút từng chút đạo hạnh gắng gượng chống đỡ. So với tiên đạo chính thống thì yêu vật tu luyện có nhiều chỗ khá giống với pháp quyết tu luyện võ công của phàm trần.
Hơn nữa, yêu vật, yêu quái rất khó tránh khỏi những tập tính trước khi mở linh trí. Mặc dù bọn chúng cũng có nhiều tâm tư như một người bình thường, thế nhưng lại rất dễ bị ác nghiệp quấn thân, trở nên hung ác vô cùng. Bởi vì yêu vật cảm thấy sát hại sinh linh khác, đặc biệt là những sinh linh có linh trí, có thể bổ dưỡng cho bản thân nó, đạt được nhiều mục đích. Nhưng chuyện này cũng giống như hít thuốc phiện. Đến lúc bị nghiện, lựa chọn giữa giết hay ăn đã không còn là thiên tính như sói ăn thịt, dê ăn cỏ nữa rồi. Quả thực hại người hại mình, thậm chí còn khiến cho con người và những yêu quái khác chán ghét và sợ hãi nó.
Trái lại, cảnh giới võ công ở chốn phàm trần quả thật khá giống với ấn tượng kiếp trước của Kế Duyên. Đó là đả thông kinh mạch, tập trung chân khí chuẩn bị đột phá cửa ải, đánh vỡ xiềng xích gông cùm thân thể.
Về phần bản thân, Kế Duyên cũng không nghĩ nhiều. Nếu một người không có một trăm vạn, hãy nghĩ tới việc kiếm mười vạn trước, miễn sao tâm mình thư thái chính là tiên đạo tốt nhất.
Chỉ là hắn không nghĩ nhiều không có nghĩa là trong lòng hắn không lo nghĩ. Ngược lại, đến hôm nay, hắn hiểu rõ ước mơ “tiêu dao tự tại” có sức nặng như thế nào.
Ba quân cờ hư hư thực thực này giống như đang nằm trên một bàn cờ hư vô trước người hắn. Quân cờ hiện ra theo hình tam giác. Ý niệm trong đầu vừa chuyển, đã có linh khí mờ mịt chậm rãi hội tụ.
Đạo khí Thiên Địa Hóa Sinh nhập linh khí vào trong cơ thể. Ý cảnh Chân Hỏa trong đan lô cháy hừng hực, tiểu thiên địa lại càng sáng chói như ngôi sao. Thỉnh thoảng lại có lưu quang rơi vào lò đan, rồi một mẫu đan điền có khí bốc lên.
Trong lúc vô tình, sương mù đã bao phủ đường cái, đêm qua mặt trời khuất bóng, sáng nay mặt trăng cũng lặn…
…
Ba cỗ xe ngựa đang chậm rãi đi trên đường cái về phía trước. Bởi vì lúc này sương mù dày đặc, không thích hợp cho ngựa chạy, nên tất cả xa phu đều xuống xe, dắt ngựa chậm rãi đi tới.
Trên chiếc xe dẫn đầu, một công tử áo trắng đang ngồi đọc sách. Do ngựa đi rất chậm nên xe không bị lắc lư. Gã hầu ngồi một bên cũng cảm thấy vô cùng buồn chán, dựa vào vách xe ngẩn người.
“Sao xe lại đi chậm vậy nhỉ…”
Oán thán một câu, tên hầu xốc màn che xe ngựa lên, hô lên một câu với xa phu đằng trước.
“Xa phu, không thể đi nhanh hơn sao? Đã ra khỏi huyện Thanh Thủy lâu rồi mà vẫn đi chậm thế!”
Xa phu quay đầu nhìn lại, trên mặt miễn cưỡng cười, khẽ nói.
“Tiểu ca, nói đến chuyện này, người cho là ta không muốn đi nhanh sao. Nhìn lớp sương mù này đi, đừng thấy hiện tại không có gì, một lát nữa sẽ càng lúc càng dày đặc đấy. Cho nên đợi xe ra khỏi sương mù rồi mới đi nhanh được!”
Tên hầu nhìn trái nhìn phải một cái, đại khái tầm nhìn khoảng mười trượng, cũng không thấy rõ ràng lắm, nên cũng có chút bán tín bán nghi.
“Có phải vậy không, hay là ngươi muốn kiếm thêm tiền đi đường một ngày đó?”
Mấy cỗ xe ngựa này trả tiền thuê theo ngày đấy. Dù sao công tử nhà mình cũng không nói chính xác lúc nào muốn dừng lại chơi đùa một chút, hoặc rẽ vào đường nhỏ dạo chơi, cho nên nếu tính theo khoảng cách thì quả thực xa phu sẽ chịu thiệt.
Nhưng nghe được tên hầu phàn nàn, dĩ nhiên xa phu có chút mất hứng. Nhưng y cũng không dám nổi giận, đành phải nhẫn nhịn giải thích.
“Tiểu ca, lúc còn ở huyện Thanh Thủy ngươi không nghe thấy sao. Nếu ra khỏi huyện mà đi về phía nam, mấy ngày nay trời âm u, sương mù không tan. Lúc này còn đỡ, buổi tối sương còn dày đặc hơn nữa. Vì vậy, khách vãng lai và thương khách đi đường đều chú ý cẩn thận, nóng vội quá sẽ không tìm ra đường đâu!”
“Được rồi, được rồi, các ngươi cố gắng nhanh lên chút!”
“Ai… Tất nhiên rồi!”
Dù chẳng ưa thích gì nhưng xa phu chỉ có thể cười trừ.
“Được rồi! Vệ Đồng đừng làm khó người ta. Khí trời như thế này cũng không phải do bọn họ quyết định, đừng gây chuyện.”
“A… Đã biết thưa công tử!”
Ở một chiếc xe ngựa yên tĩnh bên cạnh, một nha hoàn ngồi trong xe cũng nói chuyện phiếm với xa phu. Ngữ khí và thái độ tốt hơn tên hầu ở xe chính giữa nhiều.
“Lão quan, ở gần huyện Thanh Thủy thường gặp sương mù như vậy sao?”
Xa phu hơn năm mươi tuổi quay đầu nhìn. Tiểu nha hoàn của gia đình giàu có cũng khác với con gái nhà nông, thật sự rất xinh đẹp, nhưng lại không khỏe mạnh bằng cháu gái mình. Lão lại nhìn về phía sau màn che, vị tiểu thư kia dường như cũng đang nhìn ra ngoài, cẩn thận lắng nghe.
“Dù ta không phải người ở huyện Thanh Thủy nhưng thường chạy trên đường này. Sương mù cũng không phải hiếm gặp, nhưng liên tục mười ngày nay không tan hết thì đúng là lần đầu nhìn thấy.”
Dường như xa phu nghĩ đến gì đó, nói tiếp: “Ta từng nghe người ở huyện Thanh Thủy nói, lúc sương mù bao phủ được mấy ngày, có ông lão cho rằng đây là tà ma, nhưng thương khách đi ngang qua đây đều không gặp chuyện gì cả. Cũng không ít người nói khi đi ra khỏi lớp sương mù dày đặc nhất thì cả người sảng khoái tinh thần, thoải mái dễ chịu từ trong ra ngoài. Vì vậy…”
Xa phu ngừng lại ở đoạn hấp dẫn.
“Vì vậy cái gì thế?”
Thanh âm của nha hoàn lớn hơn một chút. Do ba cỗ xe ngựa đi gần nhau, cho nên những người còn lại cũng nghe thấy.
“Ha ha ha, vì vậy, lại có ông lão nói, nơi này có cao nhân tiên nhân đang thi pháp tu luyện, ai đi ngang qua sương mù đều là người có phúc đấy!”
“Lão quan kia, ngươi nói mò gì thế. Tiên nhân không tu luyện ở động phủ của thần tiên, núi non trùng điệp, lại đến nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì!”
Tên người hầu lúc trước lại không đồng ý.
Lão xa phu cũng có chút không vui, chỉ giải thích một câu.
“Thường nghe nói tiên nhân cũng có lúc dạo chơi nhân gian mà, cũng có khi hóa thành phàm nhân đấy. Với lại, ta cũng không nói chắc chắn đó là tiên nhân…”
Do Vệ Đồng nói chen ngang, lão xa phu cũng mất hứng tán gẫu. Ba cỗ xe ngựa lại chậm rãi tiến lên.
Khoảng một khắc sau, quả nhiên sương mù càng trở nên dày đặc. Xa phu trung niên quay lại nhìn màn che trên xe ngựa, nhìn thấy tên hầu kia cũng đang nhìn xung quanh, miệng há hốc không nói chuyện, dù sao hiện tại đã chứng mình vừa rồi y đã không nói dối.
Giờ phút này, ba xa phu và đám người trên xe đều hít thở thật sâu, khí mạch thông suốt. Chẳng những vậy, những lời cãi vã vừa rồi cũng nhanh chóng hóa thành hư vô, cảm giác mệt mỏi trên đường đi đều tan đi không ít.
“Thật sự thần kỳ như vậy...”
Vị công tử trong xe ngựa đi đầu tiên, và những người ở xa ngựa đằng sau đều cảm thấy kinh ngạc không thôi, khẽ lẩm bẩm.