Thời gian lùi về nửa đêm ngày hôm trước.
Kê Châu, ở một ngọn núi là nơi giao nhau của Xuân Huệ phủ và Đỗ Minh phủ, trong đó có một khe suối tối đen, sâu hun hút tên là Hắc Phong Câu. Bởi vì ánh nắng khó vào, gió núi thổi quanh năm nên mới được đặt tên như vậy.
Người dân địa phương dù có việc phải lên núi cũng sẽ không đi đường này. Nếu không cẩn thận rơi xuống Hắc Phong Câu thì rất khó mà ra ngoài được. Bởi vậy số khách đi đường núi đã chết cũng không hề ít.
Đêm nay, bên dưới Hắc Phong Câu mờ mịt nhá nhem, Hồng phu nhân lảo đảo lao ra khỏi lòng đất, trong tay trái có một tờ giấy phù lục màu vàng, nhưng nó lập tức hoá thành tro vàng ngay sau đó.
“Ôi...”
Ả nhìn bàn tay phải đang run rẩy của mình, móng tay đã cháy đến độ co quắt lại hoàn toàn, mà toàn bộ cánh tay phải cũng cháy đen sạch sẽ. Có không ít chỗ lộ ra xương khô màu máu, trên người cũng có mấy chỗ như vậy, quả thực là đau thấu tim gan.
“Hồng phu nhân? Ngươi bị gì vậy?”
Giống như cảm nhận được yêu khí hỗn loạn, có bóng người lập tức xuất hiện, nhìn Hồng phu nhân đang cực kỳ chật vật.
“Ôi... Ôi... Không cẩn thận nên mắc lừa,... mau đỡ ta đi vào trước...”
Người vừa đến không dám thờ ơ, vội vàng dìu Hồng phu nhân tiến vào một cái động bên trong Hắc Phong Câu, mà trong động lại có “huyền cơ” khác.
Mùi máu tràn ngập trong không gian rộng lớn của sơn phủ. Trong đây dù không có đình đài lầu các nhưng lại có bàn ghế đá, còn có thảm lót, khéo léo che kín vách tường xung quanh.
“A?”
“Hồng phu nhân?”
“Tại sao lại như vậy?”
“Thành Hoàng Xuân Huệ phủ kia lại có thủ đoạn như vậy?”
“Chẳng lẽ lão Giao ra tay?”
“Không thể. Nếu lão Giao ra tay, ha ha, sợ là Hồng phu nhân không về được!”
Cảm nhận được tình trạng của Hồng phu nhân, trong động có vài tiếng nói kinh ngạc vang lên. Tất cả đều giật mình không hiểu vì sao ả ta bị thương nặng như vậy.
“Ôi... Đừng đoán mò, thương thế này có một phần là do Thành Hoàng Xuân Huệ phủ nhưng chủ yếu vẫn là do ta vội vàng, không kịp chuẩn bị nên đã trúng chiêu của một thư sinh phàm nhân!”
“Phàm nhân?”
“Đúng vậy, hạo nhiên chính khí của thư sinh kia đã thành khí tượng. Ta đoán chắc đã có cao nhân tiên đạo cho gã thủ đoạn phòng thân. Ta nhất thời tham lam, không nhìn ra được ngọn lửa đó...”
Nhớ lại ngọn lửa đó, Hồng phu nhân cũng có chút sợ hãi. Chẳng qua, tuy nó đáng sợ nhưng không phải không thể chống lại. Cho dù chính mình không kịp chuẩn bị nên nhận toàn bộ uy lực của nó, nhưng tổn thương cũng không quá nặng. Chỉ là cảm giác thống khổ này thật khó chịu, không thể nào lơ nó được.
Trong nháy mắt đó, Hồng phu nhân mơ hồ có một loại ảo giác rằng bên trong cơ thể như đang ở trong một biển lửa ngập trời, còn bên ngoài chỉ như một tia lửa mà thôi.
Thấy mấy con yêu quái hoặc ẩn giấu hoặc tuỳ tiện phóng ra yêu khí đang nhìn mình, chưa nói đến chuyện họ có chân thật hỏi thăm hay không nhưng cũng làm Hồng phu nhân thấy mất mặt, buồn phiền. Ả hỏi nam tử đang đỡ mình:
“Ta về bích thất (*) chữa thương trước. Trong động còn huyết thực chứ?”
Bởi vì lúc này trong động có huyết quang yếu ớt nhưng bên ngoài Hắc Phong Câu vẫn còn khá sáng sủa, nên có thể nhìn thấy nam tử này chỉ có một nửa gương mặt, còn lại là lông xù bao phủ, giống như mặt của dã thú.
“Còn bốn tên mua được từ bang phái giang hồ ở Định Nguyên phủ bên kia. Hai tên võ giả phàm nhân trong đó khí huyết sung mãn lắm.”
Lợi dụng được sự ngu ngốc và tham lam của phàm nhân, thêm vào đó là dùng một vài thủ đoạn để tránh thần linh địa phương cùng với các âm quỷ tuần tra, rõ ràng một điều là những yêu vật này đã không phải là những yêu quái sơn dã khổ tu cầu đạo. Chuyện này cũng không phải làm lần đầu.
“Ừ, mang tất cả vào phòng của ta, chờ ta dưỡng thương xong sẽ tự mình đi tìm huyết thực mới.”
Hồng phu nhân nghe được còn bốn người thì cảm thấy an tâm hơn một chút.
“Hắc hắc, Hồng phu nhân muốn tất nhiên là được!”
Nam tử dìu lấy ả đi vào sâu trong động phủ. Ngày thường ả có dáng vẻ thướt tha mềm mại, còn bây giờ lại chật vật vô cùng. Gã nhìn Hồng phu nhân đi vào căn phòng màu hồng phấn rồi mới xoay người rời đi.
Trong một yêu động ở một ngã rẽ khác có một gian thạch thất, bên trong cửa đá phòng nặng nề là mấy nam nữ trẻ tuổi mặt mũi đầy tuyệt vọng, đang suy sụp co rút nơi góc phòng hẻo lánh.
Vốn dĩ có hai mươi người cùng bị nhốt ở chỗ này, nhưng sau nửa tháng, chỉ còn có mấy người bọn họ mà thôi.
Bọn họ không có đồ ăn, mỗi ngày chỉ có thùng nước trong. Nhưng bây giờ sự đói khát chỉ là thứ yếu, nỗi sợ hãi mới là thứ tra tấn họ hằng ngày. Từ lâu bọn họ đã biết bản thân bị yêu quái bắt tới đây. Lâu nay cứ luôn nghĩ rằng yêu quái ăn thịt người không nháy mắt chỉ là thứ có trong truyền thuyết nhưng không ngờ tất cả đều là thật.
Những người được mang đi lúc trước đều một đi không trở lại. Tuy không có âm thanh gì truyền tới nhưng không cần suy nghĩ cũng biết được kết cục của họ như thế nào.
Nói cho cùng thì không phải tất cả đều chết dưới miệng yêu quái, có ba người đã không chịu đựng được nỗi sợ hãi mà tự sát.
“Tí tách... Tí tách... Tí tách...”
Nước từ thạch nhũ nhỏ từng giọt xuống đất, âm thanh này lại càng làm cho không khí nơi đây trở nên u ám tĩnh mịch hơn.
Xa xa có tiếng bước chân truyền đến, bốn người trong thạch thất lập tức khẩn trương, hô hấp cũng có chút run rẩy.
“Yêu, yêu quái đến..... Yêu quái đến rồi!”
“Ô... Ô ô...”
“Ôi... Ta không muốn chết...”
Tên yêu quái nửa mặt người kia đến bên ngoài thạch thất. Khi nhìn vào bên trong, gã cũng ngửi được mùi nước tiểu. Nhưng mà thạch thất này đóng cửa không mở nên tiểu tiện cũng không thể đi chỗ khác, cũng chưa hẳn là có người không khống chế được.
“Ha ha...”
Yêu quái nở nụ cười, thò tay đẩy cửa đá. Cánh cửa chầm chậm mở ra, ma sát với mặt đất tạo ra tia lửa.
“Đừng sợ hãi, hôm nay các ngươi sẽ được giải thoát...”
Ánh mắt gã nhìn qua hai tên nam tử võ giả, nét mặt lộ vẻ tươi cười.
“Hai người các ngươi có khi hưởng được diễm phúc trước khi chết... A, hôm nay chắc không có khả năng này rồi...”
Yêu quái nửa mặt nhớ đến tình trạng hiện tại của Hồng phu nhân, sợ là không có nhã hứng rồi.
Cũng không lâu lắm, bốn tên thanh niên nam nữ đang mê man kia đã đến phòng Hồng phu nhân. Nhìn thấy bọn họ, Hồng phu nhân cũng không chờ nam tử kia rời khỏi, không đợi được đã tiến lên.
“Hít....”
Hồng phu nhân khẽ hút một cái, tiếng hút lớn dần, một làn sương mù màu máu bay ra từ bốn người. Bọn họ tuy đang hôn mê nhưng lại run rẩy, làn da dần khô quắt lại, giãy giụa cũng từ từ yếu đi.
Ước chừng một chén trà, bốn người nọ đã thành thây khô. Trong bích thất của Hồng phu nhân tràn ngập một cỗ sương mù màu máu.
Nằm bẹp trên một cái giường đá được lót bằng da thú, Hồng phu nhân bắt đầu chậm rãi thổ nạp. Từng sợi linh khí ở Hắc Phong Câu từ từ hội tụ trong động phủ, rồi bay đến trong phòng của Hồng phu nhân.
Linh khí và sương mù màu máu hoà cũng nhau, rồi chui vào cơ thể của Hồng phu nhân theo sự hô hấp của ả. Nửa thân thể cháy đen bắt đầu tràn ngập huyết quang mà mắt thường có thể thấy được.
Bình minh đã ló dạng trên Ngõa Phong Sơn*, mặt trời càng ngày càng lên cao, còn ở trong thung lũng tối đen đã bắt đầu có yêu vật hành động.
Đến khi thời gian đã đến sau giờ Ngọ buổi trưa, Hồng phu nhân mới dừng việc chữa thương lại. Sương mù màu máu trong động tiêu tan sạch, không còn chút nào. Lúc này, ả đã có thể đè nén cảm giác thiêu đốt đau xót, hoặc là nói ả miễn cưỡng có thể chịu được cảm giác đau đớn kia.
Nhưng không biết vì sao, giờ này trong lòng ả lại dâng lên một cảm giác bất an rất mơ hồ, dường như tai vạ sắp ập đến nơi vậy!
“Chẳng lẽ có liên quan đến tổn thương từ ngọn lửa?”
Dù sao ả cũng là một Khô Lâu Huyết Yêu đã tu hành lâu năm, tuy thói tàn ác che mờ linh hồn thiên tâm nhưng cảm giác mơ hồ vẫn còn.
Thành Hoàng Xuân Huệ phủ kia không thể nhìn ra được dấu vết của Thổ Độn phù, cũng không mang đến cho ả cảm giác này. Còn lão Giao ở trong nước kia thì xưa nay luôn mặc kệ chuyện ở bên ngoài sông nước. Tuy hiện tại lão có thần vị nhưng dẫu gì cũng là yêu tộc, hơn nữa lão Giao kia cũng chưa hẳn nắm được tình hình.
...
Trong luồng gió mạnh trên không trung, Thanh Đằng Tiên Kiếm đã bay gần hết một Châu. Trên kiếm có tám chữ “Linh vận thanh đằng tàng phong vạn trượng“. Mỗi một chữ đều ẩn dấu lưu quang, một cổ kiếm ý mãnh liệt gần như đã thành thực chất tràn đầy thân kiếm, gió trong vòng mười trượng bị nó xé nát.
...
Bên trong hang động của yêu quái, trong lòng ả dâng lên một loại cảm giác trước nay chưa từng có, đến độ làm ả gấp gáp đứng ngồi không yên. Ả cau mày suy nghĩ, sau đó cũng không quan tâm tới thể diện, ả rời khỏi bích thất đi tới bàn đá ở đại sảnh rồi ngồi xuống.
“Đi ra cả đi, ta có việc hỏi các ngươi!”
Hồng phu nhân quát to một tiếng, một lúc sau có âm thanh truyền đến từ các hướng khác nhau.
“Ha ha, Hồng phu nhân đã khôi phục rồi sao?”
“Ta thấy cũng chưa hẳn!”
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
Ba cỗ yêu khí dày đặt tràn đến, có ba người đi tới đại sảnh, ánh mắt nhìn tới Hồng phu nhân gần như đã khôi phục lại như ban đầu.
“Hừ, ta sẽ chịu trách nhiệm cho kỳ huyết thực tiếp theo. Bây giờ ta hỏi ý kiến của các ngươi về một chuyện.”
Nói đến đây, ả nhớ lại rồi cân nhắc hỏi:
“Các ngươi có biết ngọn lửa nào đó mà không đốt cháy bàn giường gỗ, cũng không đốt vải mành đá bùn, trong ánh đỏ lại hiện ra ánh trắng xám?”
Yêu vật bên cạnh lúc trước đã thấy thương thế của Hồng phu nhân, nhưng chưa nhìn rõ tình trạng thì ả đã trốn vào bích thất của mình rồi, bây giờ cũng có chút tò mò.
“Có ngọn lửa trình độ này?”
“Chân hoả nào đó sao?”
“Nó lại không tác động đến vật thật?”
Nhao nhao ba câu hỏi cùng lúc, nghe thấy vậy Hồng phu nhân tự giễu giơ cánh tay lên, tay áo trượt xuống để lộ ra tay phải vẫn còn cháy đen như cũ.
“Cái này cũng gọi là không tổn thương đến vật thật hay sao?”
Trong nhất thời, một đám yêu vật cũng không nghĩ ra cái gì.
Một nữ yêu quái khác che miệng cười cười.
“Hồng tỷ tỷ chẳng lẽ đã sợ rồi, đang lo chọc phải một cao nhân Chân Tiên không nên chọc phải không? Những năm này ở Đại Trinh, chỉ có mỗi Ngọc Hoài Sơn là có Tiên Phủ, người nào...”
Két...
Ngay lúc này, giống như dây cung trên chín tầng trời bị kéo căng, âm thanh rút kiếm bỗng nhiên vang lên, xuyên thẳng vách núi truyền đến động phủ.
Khi mà bốn tên yêu quái nghe được, chúng cảm thấy giống như hồi còn là những tinh quái nhỏ yếu nghe thấy tiếng sấm sét khủng bố.
Da đầu run lên, gần như dựa vào phản ứng bản năng, yêu khí bùng phát ngập tràn khắp nơi. Bốn yêu phân ra các hướng khác nhau lao ra khỏi đại sảnh.
Xoẹt...
Ba yêu quái khác nhìn thấy được, trong nháy mắt ánh sáng trắng hiện ra.
“Chém!”
Một tiếng “Chém” uy nghiêm vang lên như thiên đạo, bình thản như tiếng nỉ non theo đến cùng ánh sáng...
Qua mấy hơi thở, bên trong hang động đã không còn tối lờ mờ nữa, bởi vì dốc đá của vách núi đã bị chém rộng một trượng, ánh nắng giữa trưa chiếu vào.
Yêu khí của Hồng phu nhân tất nhiên đã tan rã.
Sắc mặt ba yêu vật khác run rẩy ngẩng đầu. Trên trăm trượng ở không trung, một thanh tiên kiếm vừa rời vỏ đang chỉ xuống Hắc Phong Câu. Kiếm ý lăng lệ từ mũi kiếm xuất ra cũng khiến cho ánh mặt trời phải thua kém!
(*) Bích thất: căn phòng trên vách đá