Vào lúc Kế Duyên vừa ngồi dậy, hắn vẫn còn cảm thấy choáng váng và không có chút lực nào. Bỗng nhiên, có một âm thanh từ bên ngoài miếu vọng tới.
“Sĩ Lâm ca!!! Sĩ Lâm ca!!!”
Trong miếu có một người kích động nói.
“Là Tiểu Đông!! Tiểu Đông đã về!”
Quả nhiên, từ ngoài miếu Sơn Thần, thân ảnh của Vương Đông chạy rất nhanh vào bên trong. Lập tức y nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của đám người vây quanh.
“Tiểu Đông, sao chỉ có một mình ngươi? Bọn lão Kim không sao chứ? Thư sinh kia đâu rồi? Các ngươi có nghe thấy tiếng cọp gầm lúc nãy không?
Trương Sĩ Lâm liên tục đặt câu hỏi, nóng lòng muốn biết câu trả lời của Vương Đông.
Vương Đông chỉ đứng thở hổn hển, sắc mặt hơi mất tự nhiên. Y không nhận lấy bát nước người khác đưa tới, chỉ nhìn thoáng qua Trương Sĩ Lâm rồi dời tầm mắt. Sau khi hơi thở ổn định một chút, y mới bắt đầu trả lời câu hỏi.
“Bọn lão Kim cùng với Lục tiên sinh đào sâm Sơn Vương rất thuận lợi, nhưng mà….”
“Nhưng cái gì? Ai nha Tiểu Đông à, không phải bình thường ngươi miệng mồm nhất, sao bây giờ lại ấp a ấp úng vậy!!”
“Đừng ngắt lời!”
Trương Sĩ Lâm hét to một tiếng, rồi nhìn về phía vẻ mặt có chút tái nhợt của Vương Đông.
“Tiểu Đông ngươi nói đi.”
“Vâng, sâm Sơn Vương nằm ở trên một cái sườn dốc. Chúng ta vừa đào được thì bỗng nghe được tiếng cọp gầm từ xa. Kết quả lão Kim cùng với Lục thư sinh và Lưu Toàn có lẽ bị giật mình, chân đứng không vững, liền bị ngã xuống!”
Vương Đông hơi cúi đầu nói ra. Nghe xong, bọn Trương Sĩ Lâm đều khẩn trương.
“Cái gì? Ngã xuống?”
“Lão Kim với Lưu Toàn thế nào?”
“Có cao lắm không?”
“Tiểu Đông, ngươi nói tiếp xem nào!”
Trương Sĩ Lâm nóng nảy, cầm lấy tay Vương Đông hỏi lại.
Cánh tay bị lay qua lay lại dường như đã làm cho Vương Đông tỉnh táo hơn, nói chuyện cũng lưu loát hơn một chút.
“Sườn núi kia không cao, cũng không quá dốc. Bọn lão Kim cũng không đáng lo lắm, chỉ là chân bị thương một chút thôi. Lão Kim nói ta trở về gọi thêm hai ba người ra giúp đỡ, khiêng bọn họ về. Lý Quý đang chăm sóc họ ở bên đó.”
“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi nhanh lên!”
“Đúng vậy!” “Để cho ta đi!”
Nếu như không gặp con cọp, mọi người đều cảm thấy yên tâm hơn nhiều, rối rít muốn giúp đỡ.
Trương Sĩ Lâm cũng vậy.
“Lần này ta cùng Tiểu Đỗ, A Hoa và Tiểu Đông đi giúp bọn họ. Những người khác ở lại miếu Sơn Thần giữ đồ đạc.”
Vừa nói chuyện, Trương Sĩ Lâm cùng vài người khác lấy ra mấy bó đuốc, rồi đốt lửa lên.
Tay chân Kế Duyên lạnh buốt, từng đợt tê dại chạy thẳng lên da đầu.
Hắn nhận ra thanh âm của gã lái buôn này, nhưng trừ tiếng nói chuyện, căn bản Kế Duyên không nghe thấy tiếng bước chân của y lúc đến đây.
Hơn nữa, khi Kế Duyên nhìn về nơi ấy bằng ánh mắt xám trắng của mình, hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy bên trong Vương Đông có hai cái bóng chồng lên nhau. Một cái bóng rất bình thường, một cái bóng thì quỷ dị lệch hẳn về một bên, thỉnh thoảng còn run lên một cái.
Cảnh tượng này khiến hắn nổi da gà, không có cách nào hết được.
Hết lần này đến lần khác, đám người bên cạnh Trương Sĩ Lâm vẫn không phát hiện ra điều gì.
Đây không phải là người!
Nhớ lại tiếng cọp gầm lúc trước, lúc này Kế Duyên chợt hiểu ra cái gì đó.
Hắn tự nhiên là sợ muốn chết. Khi nghe được Trương Sĩ Lâm có ý định dẫn người đi cùng con ma cọp này ra ngoài, trong lòng hắn quýnh lên nhưng cũng không giúp được gì. Ngoài việc không hy vọng Trương Sĩ Lâm chết ngoài kia, hắn cũng cảm thấy nếu trong miếu chỉ có năm người thì sẽ rất nguy hiểm.
Ở bên này, bọn Trương Sĩ Lâm đốt đuốc xong liền muốn chạy ra ngoài.
“Đi nào Tiểu Đông, ngươi đi trước dẫn đường, chúng ta…”
“Chậm đã!”
Bỗng một thanh âm xa lạ vang lên, khiến mọi người nhảy dựng. Bọn họ khẩn trương nhìn lại, mới phát hiện ra đó chính là tên ăn mày. Không biết hắn đã ngồi xuống một bên tượng Sơn Thần từ lúc nào, lúc này hắn vừa dựa vào tượng thần vừa nhìn ra hướng cửa miếu.
Thanh âm của Kế Duyên lúc này khác xa với tình trạng thân thể của hắn, nói rõ ràng từng chữ, vừa chính trực vừa trầm ổn.
“Trương Sĩ Lâm, Vương Đông có vấn đề. Các ngươi không được đi theo hắn!”
Ở trong mắt Kế Duyên, thanh âm của hắn làm cho Vương Đông kia quay đầu vô cùng cứng ngắc, sau gáy Kế Duyên cũng trở lên tê dại.
“Tên ăn mày kia, ngươi nói nhảm cái gì vậy. Sĩ Lâm ca, chúng ta đi mau. Bọn lão Kim đang chờ đấy!”
“Ừ, được.”
Cơ bản không cần phải suy nghĩ giữa việc tin tưởng đồng bạn của mình hay tin tưởng một tên ăn mày, Trương Sĩ Lâm vẫn bước một bước ra cửa.
“Đứng lại! Vương Đông đã chết rồi!”
Một tiếng gào ngay lập tức khiến cho bọn Trương Sĩ Lâm dừng lại. Bọn họ theo bản năng nhìn về phía Vương Đông, còn Vương Đông đứng ngoài miếu nhìn bọn họ. Bóng tối che khuất khuôn mặt.
“Sĩ Lâm ca, đi mau lên. Bọn lão Kim đang chờ chúng ta đấy. Đừng nghe tên ăn mày này nói bậy. Không phải ta đang rất tốt sao?”
Vương Đông tiến lại gần một bước. Ánh đuốc chiếu lên nửa khuôn mặt của y, thấy được màu da tái nhợt đang cố nhếch môi nở nụ cười.
Rất không hài hòa, rất không thích hợp!
Từng người trong đám lái buôn đều cảm thấy lạnh lẽo, muốn bỏ chạy. Mấy người đang muốn đi ra ngoài đều vô thức rụt chân trở lại.
Trương Sĩ Lâm nuốt một ngụm nước miếng, nhìn Vương Đông rồi lại nhìn tên ăn mày.
“Tiểu Đông, ngươi thật sự không sao chứ?”
Nhưng Vương Đông còn chưa kịp nói, âm thanh của Kế Duyên đang ngồi trong miếu lạnh lùng vang lên.
“Tiếp tay cho giặc, tiếp tay cho giặc, Vương Đông đã trở thành một con ma cọp, giống như tên Lục thư sinh kia. Y chuẩn bị dẫn các ngươi tới chỗ con cọp cho nó ăn đấy! Nếu các ngươi đi cùng y thì không bao giờ về được nữa!”
“Ma cọp!”
Bọn Trương Sĩ Lâm bị dọa, phải lùi lại mấy bước. Nhớ lại tiếng cọp gầm lúc trước cùng với lúc Vương Đông trở về có chút không đúng, da đầu đám thương nhân run lên.
“Sĩ Lâm ca, đừng tin hắn. Bọn Lão Kim vẫn đang chờ đấy.”
Vương Đông đi về phía cửa miếu, giọng nói lại không có chút cảm xúc nào.
“Tiểu Đông, trước tiên ngươi đừng tới đây!”
Trương Sĩ Lâm giơ bó đuốc lên phía trước người, Vương Đông cũng ngừng bước.
Bọn họ nhìn người đứng ở cửa, y cũng gắt gao nhìn lại, trầm mặc chốc lát. Sau đó là một màn làm cho mọi người sợ hãi hít thở không thông, chỉ thấy Vương Đông đột nhiên trở nên mơ hồ, trong nháy mắt liền biến thành làn khói bay ra ngoài miếu.
“Bằng…đang.”
Một thanh đao bổ củi rớt xuống đất. Hai gã thương nhân sợ đến mức tê liệt rồi ngã xuống.
“Quỷ, quỷ!!”
“A!!”
“Ai ôi!!! Má ơi!”
“Vào miếu! Vào miếu!”
“Đúng rồi, vào miếu nhanh lên! Cầm lấy lửa, cầm lấy lửa!”
Đám thương nhân còn lại hốt hoảng, vừa lăn vừa bò chạy vào trong miếu Sơn Thần, tất cả đều theo bản năng đến gần tượng Sơn Thần và tên ăn mày.
Trương Sĩ Lâm hít thở có chút hỗn loạn, nhìn màn đêm bên ngoài miếu lại nhìn Kế Duyên.
“Vị này, vị cao nhân này, ngài…”
Không đợi Trương Sĩ Lâm nói xong, Kế Duyên nhấc tay ngăn hắn lại. Hiện tại sắc mặt của hắn rất tệ, bờ môi run rẩy nhè nhẹ, chỉ là chung quanh hơi mờ mờ, cho nên người khác nhìn không rõ.
“Sột soạt…sột soạt…”
Gió lớn hơn một chút, cây cỏ trong rừng lắc qua lắc lại.
Trong tai, từng tiếng bước chân đặc biệt trầm ổn từ xa tiến lại gần. Âm thanh của một loài dã thú mở miệng khẽ hí.iiiiii từ ngoài miếu truyền đến, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng gào trầm thấp.
Kế Duyên nuốt một ngụm nước miếng, hồi hộp nhìn chăm chú ra ngoài miếu. Vào thời khắc này, lưng hắn đã ướt đẫm.
“Đừng nói chuyện…. Nó đến rồi…”