1.
Chớp mắt đã tới giờ Tí. Ngày hôm nay như mộng như thực, tới tận tối tôi mới nhớ ra lời hẹn với Hương Vô Thần. Lúc chia tay ông ta từng hẹn với tôi, giờ Tí ngày mai, gặp nhau ở Lãnh Ngọc Trì.
Bỗng dưng có cảm giác không biết hôm nay là ngày tháng năm nào. Thực ra chỉ mới qua một ngày thôi mà tôi cảm giác như đã đi quá nửa cuộc đời. Trưởng thành, yêu đương, có lẽ chính tình yêu nảy sinh không biết từ khi nào đã khiến tôi có cảm giác như được sinh ra một lần nữa. Như thể cuộc đời tôi vừa bước vào một giai đoạn mới, chỉ có điều con đường trước mặt dài đằng đẵng, không biết tương lai sẽ ra sao.
Mặt nước Lãnh Ngọc Trì vẫn như nửa năm trước, lăn tăn gợn sóng soi rõ hơi lạnh ban đêm, phảng phất như những viên ngọc xinh đẹp thần bí được chạm khắc trong Hoàng cung. Vũ Văn Dung vừa nãy đã bị Vũ Văn Hộ sai người gọi tới, bởi vậy tôi mới có cơ hội được giải thoát, nếu không thì xem ra hành vi “gặp gỡ nam nhân” không biết nên giải thích với chàng thế nào. Thực ra tôi rất muốn nói với chàng, trong mắt tôi Hương Vô Thần không phải là một nam nhân bình thường, ông quá xinh đẹp, quá yêu mị, không giống người bình thường, tôi chỉ có thể coi ông như một bằng hữu mà một cố hữu đã ủy thác tôi chăm sóc.
Lãnh Ngọc Trì rất rộng, Hương Vô Thần lại không nói vị trí cụ thể, tôi đành phải đi một vòng không mục đích. Bởi vì lần trước đã bị ngã xuống hồ và bị Thủy quỷ bắt nên giờ trong lòng tôi vẫn thấy ám ảnh. Tôi không dám tới quá gần nước, chỉ loanh quanh ở tòa tiểu đình với con đường quanh hồ. Nhưng không biết vì sao, tâm trạng tôi lúc này rất căng thẳng, hình như có một dự cảm chẳng lành, trong đầu tôi đang thầm suy tính về thế cục Hoàng cung hiện nay.
Khi ở Tư Không phủ, mưu kế mà tôi vạch ra cho Vũ Văn Dung là tạo nên một giả tưởng rẳng Tư Không phủ không an phận, rồi truyền tin tức này tới Tể tướng phủ, để Vũ Văn Hộ hoài nghi chàng. Vũ Văn Hộ lại là người đa nghi, không đến độ không chút sơ hở thì cũng không dễ dàng manh động. Làm thế này sẽ phân tán sự chú ý của ông ta, để ông ta tạm thời sẽ không ra tay với Vũ Văn Dục, có thể kéo dài thêm một chút thời gian. Sau đó Vũ Văn Dung tới Hoàng cung vì đại nghĩa diệt thân, xin tự ra tay giết Vũ Văn Dục, ban cho ngài rượu độc. Mặt khác, Tiểu Điệp về bên Vũ Văn Dục, cho ngài uống thuốc giải trước, sau đó sắp xếp cho vị Hoàng đế giả chết trốn ra khỏi Hoàng Cung. Thực ra kế hoạch này nghe thì có vẻ dễ thực hiện, nhưng rất nhiều chi tiết bên trong cần phải phối hợp kín kẽ về mọi mặt mới được, nay Vũ Văn Dung đã bắt tôi đứng ngoài việc này, tiến triển thế nào cũng không nói nhiều với tôi. Tôi bây giờ giúp được chàng điều gì, ngoài việc mang theo Tàng bảo đồ nhanh chóng rời khỏi đây, và không khiến Vũ Văn Dung phân tâm vì mình.
Lúc này, khóe mắt tôi bỗng dưng liếc thấy một tia sáng lướt qua trên Lãnh Ngọc Trì, một nam tử bay người nhảy vọt lên tia sáng ấy, mặt nước như có sao băng xẹt qua. Tôi hoa mắt, còn chưa kịp nhìn rõ là việc gì đang xảy ra thì đã bị người đó kéo xuống mặt nước. Khi mở mắt ra, thấy mình đang đứng trên vệt sáng đó, sau lưng là Hương Vô Thần, vạt áo xanh bay phất phới, giữ thắt lưng tôi, cười nói:
“Vui không?”
Tôi cúi đầu nhìn kỹ, thì ra chúng tôi đứng trên một thanh kiếm, ánh sáng mà nó hắt ra gần như hòa lẫn với mặt nước của Lãnh Ngọc Trì, dường như nghe thấy tiếng lách cách vang lên. Tôi sững sờ bởi cảnh tượng trước mắt, còn chưa kịp thở thì Hương Vô Thần đã đỡ người tôi bay vọt lên, đứng vững trong tòa tiểu đình ở giữa hồ, dang tay nắm lấy thanh bảo kiếm màu bạc dưới chân, khua khua trước mặt tôi:
“Đây, cái này tặng cô!”
Tôi ngơ ngác, trong lòng biết rõ đây là một bảo vật bất phàm, hỏi:
“Thanh kiếm này có lai lịch thế nào? Vì sao lại tặng tôi?”
Hương Vô Thần dựa vào cột đình, ra vẻ uể oải:
“Cô từng cứu mạng ta, ta đã nói sẽ tặng cô một món quà để báo đáp”. Nói rồi xoay thanh kiếm trong tay, ánh sáng bạc lóe lên chói mắt, tôi bất giác đưa tay lên che mắt, nghe ông nói tiếp: “Đây là Ly Thương Kiếm, có lẽ cô đã nghe nói rồi.”
“Ly – Thương – Kiếm”. Ba tiếng này khiến tôi đột nhiên nhớ lại rất nhiều, rất nhiều chuyện. Khi đó tôi bị Diệu Vô Âm nhốt trong ngục, bà ta nói một khi Ly Thương Kiếm được rút ra thì Kim Dung Thành sẽ đổ. Khi đó đôi mắt hạnh của bà ta chớp chớp, rồi lại giễu cợt: “Ngươi nói xem hắn sẽ cứu ai? Ha ha, Nguyên Thanh Tỏa, muốn để ngươi làm mỹ nhân khuynh thành một lần mà e rằng cũng khó.”
Sau đó tôi nhớ lại tâm trạng của mình khi ngồi trong ngục khổ sở chờ Lan Lăng Vương tới cứu. Biết rõ chàng sẽ không đến nhưng vẫn tự lừa mình dối người, tâm trạng đó đau đớn và dày vò đến nhường nào.
Tim tôi chua xót, hít sâu một hơi. Hôm nay, mọi thứ đã trở thành quá khứ rồi, nhưng khi nhớ lại, tôi vẫn thấy buồn đến thế.
“Chẳng phải nói rằng một khi thanh kiếm này rút ra thì Kim Dung Thành sẽ đổ sao?”. Sau một hồi im lặng rất lâu, tôi mới thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, ngước mắt thấy Hương Vô Thần đang nhìn tôi chăm chú. Tôi bình tĩnh nhìn ông ta, nói: “Nếu nó thực sự là khuynh thành chi kiếm thì tôi không dám nhận.”
Xem ra Tiêu Lạc Vân thực sự đã làm khuynh thành mỹ nhân rồi. Với dung mạo của nàng ta thì đúng là như vậy. Giờ phút này, tôi kinh ngạc khi thấy mình có thể dùng thái độ không đố kị, không oán hận để nhớ về nàng ta. Có lẽ một thời gian nữa, người ấy, việc ấy tôi cũng sẽ thực sự quên.
Hương Vô Thần nheo đôi mắt phượng:
“Khi đó Lan Lăng Vương vì cứu Tiêu Lạc Vân nên bất đắc dĩ phải rút Ly Thương Kiếm ra. Nhưng để Kim Dung Thành không đổ, hắn đã truyền nửa đời công lực vào vỏ kiếm cắm trong vách đá, nhờ đó mà giữ vững được tòa thành này.”
Tôi ngẩn người, nghĩ ngợi giây lát rồi nói:
“Bây giờ chàng thế nào? Thiên La Địa Cung của các người cần Ly Thương Kiếm làm gì? Chẳng nhẽ là cố ý muốn làm tiêu hao công lực của Lan Lăng Vương sao?”
Hương Vô Thần đang định trả lời thì liếc mắt về phía trước, lông mày cau lại, kéo tôi bay nhanh vào bụi cỏ gần bờ, đưa tay bịt lên miệng tôi, ra hiệu bảo tôi đừng lên tiếng.
Lúc này, từ đằng xa vang lên tiếng bước chân, rất nhiều nội thị trong Hoàng cung cầm đuốc ập tới, soi sáng rực cả khoảng trời trên Lãnh Ngọc Trì. Một bóng người mặc long bào màu vàng sáng, những sợi chỉ vàng sáng lấp lánh như râu rồng dưới ánh đuốc, lúc này trong có vẻ thê thảm. Tôi chăm chú đưa mắt nhìn, bất giác kinh ngạc, người đó chính là Vũ Văn Dục.
Ngài chạy tới tòa tiểu đình ở cuối con đường, trước mặt là Lãnh Ngọc Trì lạnh lẽo, không còn đường lùi. Những bó đuốc tập trung trên đường, bao vây ngài ở giữa. Vũ Văn Dục hít sâu một hơi, chỉnh lại y phục, đứng vững vàng rồi quay người đối diện với tia lửa sáng ngời.
Trong khoảnh khắc, ngài đứng nhìn đám người đã phản bội ngài, trong mắt ánh lên vẻ trầm mặc như đen tối. Sự trầm mặc ấy như có thể nghe thấy tiếng cháy hừng hực của những bó đuốc.
Đúng lúc này thì đám người cầm đuốc bỗng dưng tách làm hai, ở giữa có hai người chầm chậm đi tới, một người mặc cẩm y màu nâu, mái tóc bạc trắng, gương mặt sáng ngời như lưỡi đao. Người còn lại cao ráo mảnh khảnh, mặc cẩm bào màu xanh lục, gương mặt chàng trong bóng tối hiện lên vẻ ám muội không rõ ràng.
Đó chính là Vũ Văn Hộ và Vũ Văn Dung.
Tôi giật mình, nghĩ bụng chả nhẽ cảnh tượng Vũ Văn Dung bị ban rượu độc trong lịch sử sắp diễn ra trước mắt tôi?
Vũ Văn Dung bê một khay ngọc lại gần, khóe miệng mấp máy, nhưng tôi không nghe rõ chàng nói gì. Vũ Văn Dục ngẩng đầu nhìn chàng một cái, chỉ một cái thôi nhưng đã truyền đạt hàng ngàn, hàng vạn lời, trong đó có sự lưu luyến, và cả hận ý. Ngài nâng ly rượu lên, nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Hộ, thần sắc bất khuất, cúi người một hơi uống cạn. Sắc mặt ngài lập tức trắng bệch như tờ giấy, thân thể yếu đuối lảo đảo trong đêm, rồi ngã nhào xuống đất.
Tôi run rẩy, không biết vì sao, bỗng dưng có một dự cảm không lành, như thể ngài sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Đứng lên định đi tìm Vũ Văn Dung, nhưng bị Hương Vô Thần giữ lại, hạ thấp giọng hỏi:
“Cô định đi góp vui à?”
“Tôi cũng không biết lúc này tôi có thể làm được gì, nhưng còn hơn là chỉ ngồi nhìn thế này”. Nói rồi tôi định đi, Hương Vô Thần ấn vai tôi xuống, nhét Ly Thương Kiếm vào tay tôi, nói:
“Từ nay về sau, cô mang theo nó!”
Trong khoảnh khắc, một dòng hơi ấm từ cổ tay xuyên qua cả người tôi, ấm tới nóng bỏng, cứ như thể có một dòng điện lưu chảy qua rồi vẫn để lại cảm giác run rẩy. Đi một vòng rồi quay về Đan Điền, tôi hít sâu một hơi, cảm giác lồng ngực nghẹt thở ban nãy dễ chịu hơn nhiều. Hương Vô Thần vỗ nhẹ lên vai tôi, tôi vô thức quay đầu lại, ông tranh thủ trong khoảnh khắc đó, nhét một viên dược hoàn vào miệng tôi. Tôi còn chưa kịp hỏi đó là cái gì thì đã bị động nuốt vào cổ họng.
“Ông cho tôi uống gì thế?”. Tôi bụm miệng, bất mãn nhìn Hương Vô Thần.
“Thiên La Hương, có thể thúc đẩy khí huyết cô vận hành. Vết thương của ta nhờ có nó mà khỏi đấy”. Hương Vô Thần thản nhiên nói, nắm lấy cổ tay tôi, ấn mạnh lên mạch môn: “Khi đó cô bị nhốt trong nhà lao, tâm lực suy kiệt, lại bị uống Địa La Tán của Diệu Vô Âm, công lực của Đào Hoa trong cơ thể cô mới bị tản khai. Ly Thương Kiếm là thần vật, có thể giúp cô tích tụ nội công đã bị phân tán. Sau này chỉ cần cô dùng thanh kiếm này chống địch thì hầu như không ai có thể làm cô bị thương.”
“Đa tạ!”. Tôi cảm kích nhìn Hương Vô Thần, còn chưa nói xong, khóe mắt đã thấy Vũ Văn Dung hình như đang tranh chấp với Vũ Văn Hộ điều gì đó, Vũ Văn Dục nằm trên mặt đất, ánh trăng chiếu lên mặt ngài, không còn chút huyết sắc, chỉ như một con bướm bị gãy đi đôi cánh.
Tôi vội vàng giấu Ly Thương Kiếm vào tay áo, cúi người men theo con đường nhỏ, đi về phía Vũ Văn Dung.
2.
“Hoàng thúc, ít nhiều huynh ấy cũng là Hoàng đế của Đại Chu, cho dù thế nào cũng nên để toàn thây”. Tôi lẫn trong đám người, loáng thoáng có thể phân biết được đó là giọng nói của Vũ Văn Dung.
“Không được! Cho dù không toàn thây cũng có thể cho y quan vào Hoàng lăng, đều như nhau cả”. Giọng nói của Vũ Văn Hộ không nghiêm túc lắm, nhưng lại có ý không thể làm trái: “Người đâu, tưới dầu lên người hắn, đốt luôn cả quan tài đi!”
Tôi thất kinh, nghĩ bụng chẳng nhẽ Vũ Văn Hộ đã biết Vũ Văn Dục chết giả? Hay là chỉ vì ông ta chưa xác định nên nhất định phải tận mắt nhìn thấy ngài hóa thành tro thì mới tin?
Sắc mặt của Vũ Văn Dung thoáng tái đi, khóe môi mấp máy nhưng không nói được lời nào. Nếu lúc này chàng còn lên tiếng khuyên nhủ, không những không có ích gì mà việc giả chết cũng bị phát hiện. Trong lúc khẩn cấp, tôi lao vọt lên như một mũi tên:
“Thanh Tỏa khấu kiến cô phụ!”
Nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người tôi. Ngọn lửa sáng rực tới chói mắt, tôi ngẩng đầu lên nhìn mắt Vũ Văn Hộ, nói:
“Thanh Tỏa chưa được cô phụ cho phép đã tới đây, xin cô phụ thứ tội!”. Nói rồi tôi nhìn Vũ Văn Dung: “Con chỉ là… hơi nhớ phu quân mình.”
Thực ra hôm đó Vũ Văn Hộ từng thấy tôi trong Hoàng cung, chẳng qua ông ta ở trong bóng tối, tôi cũng giả bộ không biết mà thôi. Có lẽ ông ta không coi trọng lắm chuyện này, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, hơn nữa lại nằm dưới lòng bàn tay của vợ ông ta. Vũ Văn Hộ đưa mắt nhìn tôi giây lát, lạnh nhạt ừ một tiếng:
“Đứng lên đi!”
Tôi nghe lời đứng lên, bước lên một bước:
“Cô phụ, Vũ Văn Dục ít nhiều cũng là Hoàng đế, nếu như đốt ngài thành tro, không những đồn ra ngoài nghe không hay, lại còn làm tổn hại tới Vương khí của Đại Chu chúng ta. Chi bằng việc này hãy giao cho Thanh Tỏa xử lý, được không ạ?”
Vũ Văn Hộ đưa đôi mắt sáng ngời sang nhìn tôi:
“Ồ? Con định xử lý thế nào?”
Tôi quay người nói to với nội thị đằng sau Vũ Văn Dung:
“Đi tìm một con thuyền gỗ tới đây, xung quanh bày hoa tươi rồi tẩm dầu”. Tôi cúi đầu ngoan ngoãn nói với Vũ Văn Hộ: “Sau khi con thuyền nhỏ cháy hết, tro thi thể và cánh hoa cũng chìm xuống đáy Lãnh Ngọc Trì, như thế cũng không uổng thân phận đế vương của ngài.”
Vũ Văn Hộ nhìn tôi chăm chú rồi nói:
“Được rồi, tùy con!” Ông nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Dung một cái, rồi lại quay sang nhìn tôi: “Thanh Tỏa, sau này phu quân của con sẽ là Đế vương của Đại Chu, con phải ở cạnh nó chia sẻ nỗi lo đấy nhé!”
Tôi khựng lại, hai chữ “Đế vương” bao hàm trong đó một sức mạnh của số phận. Xung quanh cũng im lặng, chỉ có Vũ Văn Dung là người phản ứng đầu tiên, chắp tay nói:
“Đa tạ Hoàng thúc!”
Tôi cũng vội vàng cúi người hành lễ:
“Đa tạ cô phụ!”
Lúc này, mọi ngọn đuốc đều nhất tề hướng lên trời, chúng nhân đều quỳ bái dưới chân, đồng thanh nói:
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!”. Vũ Văn Dung nắm tay tôi đứng ở giữa, gương mặt sáng ngời, không chút biểu cảm.
Với những hiểu biết về lịch sử, tôi bỗng dưng có một cảm giác đúng là thế sự xoay vần. Vũ Văn Dung bước chân vào bước ngoặt lớn của cuộc đời như thế sao? Quay đầu nhìn Vũ Văn Hộ, ông ta có biết nội tâm cứng rắn thâm trầm của Vũ Văn Dung không, có biết mình đang nuôi hổ trong nhà không, có biết cái chết của Vũ Văn Dục ngày hôm nay chính là để đưa ông ta lên đoạn đầu đài của ngày sau không?
Thì ra mỗi một người, là thần nhân cũng vậy, là anh hùng cũng vậy, trước số phận và lịch sử đều trở nên bé nhỏ và bất lực. Ngoài việc để cơn sóng đẩy đưa thì không còn cách khác. Tôi có phải cũng vậy hay không?
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cao vòi vọi, trăng sao sáng ngời. Vô số ngọn đuốc chiếu lên Lãnh Ngọc Trì như những vì sao nhấp nháy. Tôi âm thầm siết chặt tay Vũ Văn Dung, nhìn con thuyền nhỏ chở Vũ Văn Dục đang trôi ra giữa Lãnh Ngọc Trì, ánh lửa sáng rực, rồi chầm chậm chìm xuống.
Hy vọng lần này Hương Vô Thần có thể giúp tôi, Vũ Văn Dục cuối cùng được cứu hay không thì phải xem tạo hóa của ngài rồi.
3.
Đại lễ đăng cơ được cử hành rất long trọng và trang nghiêm, cảnh tượng tế trời, ca vũ, biểu diễn đều như thể hiện một sự thái bình thịnh thế. Tôi lại cảm thấy cả Hoàng cung được bao phủ trong bầu không khí lạnh lẽo, một triều vua, một triều tôi, rồi sẽ có một số người phải theo Vũ Văn Dục ra đi. Mà chính địch của Vũ Văn Dung, bao gồm những kẻ phái sát thủ truy sát chúng tôi, con đường sau này sẽ vô cùng khó khăn.
Tôi thu dọn qua loa ở Minh Nguyệt Hiên, định sáng sớm mai sẽ quay về Tư Không phủ. Sau này sẽ tổ chức di dời từ phủ vào Hoàng cung, còn rất nhiều việc phải lo. Mọi việc xảy ra quá nhanh, thậm chí tôi còn chưa kịp rút mình ra khỏi việc này. Đã đến giờ lên đèn, hơi lạnh ngoài cửa sổ bị ánh chiều tà nhuộm đỏ rực, ánh nắng dường như ở rất xa, không hề có chút hơi ấm. Có người ở ngoài gõ cửa, nói to:
“Có thưởng tới!”
Tôi sửng sốt, rồi cúi đầu đứng lui sang một bên. Đưa mắt nhìn vô số tráp trân châu, lụa là gấm vóc như nước chảy vào Minh Nguyệt Hiên, ánh sáng rực rỡ khiến tôi hơi chói mắt. Nội thị đó lại tuyên đọc điều gì đó, giọng nói the thé, tôi chỉ nghe thấy mấy tiếng “Nguyên Thị Thanh Tỏa”, trong lòng bỗng dưng thấy thật thê lương, nay chàng đã là bậc Đế vương mà tôi vẫn chỉ là một tì thiếp vô danh vô phận.
Tôi chưa từng nghĩ có một ngày mình cũng như những nữ nhân cổ đại bình thường khác, coi trọng cái gọi là danh phận. Nhưng danh phận có lẽ có thể đại diện cho địa vị của tôi trong cuộc đời chàng. Chỉ nghĩ tới nàng công chúa Đột Quyết chưa biết tên họ, dung nhan kia, nghĩ tới các nữ nhân trong Yên Vân các và Nhan Uyển, nghĩ tới việc sau này phải cùng họ chia sẻ một nam nhân là tôi lại thấy thật tuyệt vọng. Trong lòng bỗng dưng nổi lên một con sóng, nhất thời quên cả lễ số, mãi tới khi có người hầu thầm nhắc nhở tôi:
“Chủ nhân, phải tạ ân!”
Thấy thánh chỉ như gặp Hoàng đế, tôi vội bước xuống bậc, đang định cúi người hành lẽ thì bỗng dưng có một bàn tay to lớn đỡ lấy tôi, cảm giác ấm áp xuyên qua chiếc áo mỏng, lan vào người vô cùng quen thuộc. Chàng cúi đầu nhìn tôi, trong mắt có vẻ mệt mỏi, nhưng thấp thoáng vẫn nhận ra một vẻ thân thiết, chàng xua tay cho đám người hầu lui đi, dang tay ôm tôi vào lòng, hỏi khẽ:
“Thanh Tỏa, nàng không vui ư?”
Tôi không muốn làm một oán phụ, thế nên đành đẩy chàng ra, đi vào giữa tiểu sảnh, tiện tay vốc một nắm kim ngân châu ngọc, gượng cười:
“Chàng ban cho thiếp bao nhiêu thứ quý giá, vì sao thiếp lại không vui chứ?”
Vũ Văn Dung chăm chú nhìn tôi, dường như muốn nhìn thấu tâm trạng thực của tôi sau nụ cười này, lâu sau, chàng thở dài một tiếng, nói:
“Thanh Tỏa, ta biết nàng đang nghĩ gì.”
“Ngay cả thiếp còn không biết thiếp đang nghĩ gì, làm sao mà chàng biết được?”. Tôi bình thản nói, nhưng trong lòng đang thầm khinh bỉ bản thân. Cuối cùng thì tôi vẫn thách thức chàng như một oán phụ, sự oán hận, sự lo lắng, sự tổn thương của tôi thực ra chẳng khác gì những nữ nhân bình thường khác, hơn nữa chúng đều được viết cả lên mặt.
Vũ Văn Dung lại gần, ôm tôi từ phía sau, hơi thở chàng ở rất gần tai tôi:
“Ta đã từng nói, từ sau ta chỉ vẽ mày cho mỗi mình nàng”. Tai tôi nhồn nhột, hơi cựa quậy, chàng càng ôm chặt hơn: “Giờ ta vừa kế vị, căn cơ chưa ổn. Chờ khi mọi thứ đã nắm chắc trong tay, ta sẽ bố cáo khắp thiên hạ, lập nàng làm hậu.”
Tôi rung động trong lòng, thấy hơi cảm động, và hoang mang một cách kỳ lạ, quay đầu nhìn vào mắt chàng:
“Lập thiếp làm hậu? Vậy còn Đột Quyết công chúa đã định thân với chàng từ 16 năm nay đâu?”
Vũ Văn Dung khựng lại:
“Sao nàng biết chuyện này?” Chàng ngập ngừng, xoay vai tôi lại, nói tiếp: “Thanh Tỏa, thì ra nàng vì chuyện này mà không vui ư? Hôn sự này là cha ta năm xưa còn sống định ra, ta chẳng có lựa chọn nào cả.”
Tôi thở dài, thực sự không muốn tiếp tục tranh chấp nữa:
“Thôi bỏ đi, thiếp hiểu cả. Chuyện này thiếp cũng vô tình biết thôi, chỉ là cảm thấy chàng không nên giấu thiếp”. Tôi đã sai người gọi hai viên quan văn mà hôm trước tôi gặp vào nội cung, hai người này biết quá nhiều, lại có bản lĩnh gió chiều nào che chiều ấy, giữ lại bên mình không những có thể đề phòng họ nói linh tinh, còn có thể thông qua họ biết thêm một vài tin tức. Ví dụ tôi đã thăm dò được qua miệng họ rằng công chúa Đột Quyết ấy tên là A Sử Na, trẻ trung, xinh đẹp, ai gặp cũng yêu, là nàng công chúa được sủng ái nhất ở Đột Quyết.
Vũ Văn Dung cúi đầu nhìn tôi, lông mày cau lại rồi khẽ thở dài, lúc này trông chàng có vẻ mệt mỏi, trên gương mặt anh tuấn dường như bị phủ một lớp sương, tôi liền đưa tay ra xoa lông mày chàng, nói:
“Thiếp nói chơi thôi, thực ra chẳng có gì to tát cả. Mai thiếp về Tư Không phủ thu dọn mọi thứ, chàng không cần phải phân tâm.”
Vũ Văn Dung vùi đầu vào cổ tôi, khàn giọng nói:
“Thanh Tỏa, nàng cho ta một chút thời gian. Ta sẽ chứng minh cho nàng thấy, lời hứa của ta với nàng không phải là hứa suông.” Nói xong chàng nhè nhẹ ngậm lấy dái tai tôi, hai tay chàng vòng ra sau người tôi, thuần thục cởi bỏ dây thắt lưng, trong hành động dường như chất chứa niềm thương yêu vô bờ.
Tôi vòng tay ôm cổ chàng theo phản xạ, mới phát hiện ra tôi đã quá quen với nụ hôn của chàng. Trái tim bất giác chùng xuống, dường như đang hoang mang vô định, mất đi phương hướng. Tôi chỉ biết mặc cho chàng ôm mình, mặc cho sự nhiệt tình của chàng nhấn chìm mình, có lẽ tôi có thể tin rằng, tôi yêu chàng, và sẽ mãi yêu chàng.
Đêm đã tàn canh. Những ánh bình minh đầu tiên ló rạng, bầu trời phương Đông trắng như bụng cá. Vũ Văn Dung vẫn còn ngủ say, tôi giúp chàng đắp lại chăn rồi khoác áo bó gối ngồi ngắm chàng.
Ngọn nến hồng trên bàn vẫn cháy, ngọn lửa bập bùng lảo đảo trong gió, tôi bỗng dưng nhớ lại câu thơ ấy: “Đa tình mà tựa vô tình. Quạnh hiu chén rượu vắng tanh nụ cười. Nến kia còn tiếc chia phôi. Sụt sùi đến sáng lệ rơi thay người”[1].
[1]. Bài thơ Tặng biệt nhị thủ, tác giả Đỗ Mục, thơ Trần Trọng San.
Lúc này, ngoài cửa sổ bỗng dưng lướt qua bao cánh hoa rơi, như một cơn mưa ngũ sắc, hương thơm quyến rũ, nồng nàn, khiến cảnh đêm như mộng như ảo. Tôi thẫn thờ, bất giác xuống giường đi tới bên cửa sổ, những cánh hoa bỗng dưng ngưng tụ thành một xoáy ốc bay về phía tôi, ở giữa kẹp một phong thư, trên đó là nét chữ thanh tú xa lạ, viết “Nguyên Thanh Tỏa”.
Tôi nhẹ nhàng đón lấy, những cánh hoa lập tức bay đi, hương thơm vẫn còn vương vấn. Tôi quay đầu nhìn Vũ Văn Dung còn đang say ngủ, bỗng có một dự cảm kỳ lạ.
Bức thư ngập trong hương hoa này sắp mang tới một thay đổi trọng đại trong cuộc đời tôi.
4.
Sóng nước Lãnh Ngọc Trì buổi sáng sớm trong suốt như ngọc. Hơi lạnh khiến người ta có cảm giác sảng khoái, dễ chịu, khiến tôi nhìn vô số cánh hoa đang chầm chậm nổi lên mặt nước rồi khiêu vũ trong không trung, bất giác cảm thấy như đang trong giấc mộng.
Tôi đứng đón gió, bộ y phục đơn giản như cánh bướm bay lên, chăm chú nhìn phía trước. Một bóng người trong màn mưa hoa bước ra, trên người có một mùi hương đặc biệt. Ánh nắng rọi lên trên mặt nàng, lúc này tôi mới nhìn rõ gương mặt ấy, như có một luồng ánh sáng rọi thẳng vào mắt khiến tôi hụt hơi.
Dung mạo khuynh quốc khuynh thành này, bất cứ ai nhìn thấy có lẽ đều có cảm giác kinh ngạc. Nữ nhân này mắt hạnh môi đào, mái tóc dài khẽ bay lên trong gió, tà váy nhẹ nhàng khiêu vũ, làn da trắng ngần như ngọc, không một tì vết, như cửu thiên tiên nữ hạ phàm. Thực ra tôi từng nhìn thấy dung mạo này, đó chính là ở Lạc Thủy Tâm Vân Các của Lan Lăng Vương. Bức tượng điêu khắc nàng thật chân thực, nhưng vẫn không thể lột tả được một phần mười sắc đẹp của con người thật.
“Tiêu Lạc Vân?”. Tôi gọi khẽ tên nàng, mang theo một chút nghi vấn. Không hiểu nàng tốn nhiều công sức để gặp một người không hề liên quan như tôi để làm gì. Trong thư nàng hẹn gặp tôi ở đây, khi nhìn thấy lạc khoản[2], tôi hơi giật mình, không hiểu mỹ nhân chưa từng quen biết vì sao lại hẹn gặp tôi. Là vì Lan Lăng Vương sao? Chàng đã lựa chọn nàng ta rồi mà, hơn nữa đời này sẽ không yêu ai khác ngoài nàng, nàng cần gì phải tới gặp một người từng bị chàng bỏ rơi như tôi?
[2]. Phần đề chữ, ghi tên trên bức tranh.
“Nguyên Thanh Tỏa phải không? Rất nhiều người nói với ta, cô là một nữ tử băng tuyết thông minh, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là thông minh lanh lợi.” Tiêu Lạc Vân thân thiện nhìn tôi, gương mặt xinh đẹp nếu nhìn kỹ sẽ thấy có vẻ tiều tụy.
Tôi cười nhạt, có lẽ trong tiềm thức vẫn có một sự thù địch kỳ lạ với nàng, nói:
“Cô tới là để nói những lời tán dương này sao?”
Tiêu Lạc Vân không giận, nhìn tôi giây lát, biểu cảm đột nhiên trở nên yếu đuối và bi thương:
“Ta biết cô không thích ta. Nhưng coi như là vì Trường Cung đi, xin cô hãy nghe lời ta nói!”
Nàng nói như vậy khiến tôi cảm thấy xấu hổ, thở dài nói khẽ:
“Cô nói đi!”
Tiêu Lạc Vân giơ cánh tay lên, một vòng hoa quấn quanh cổ tay nàng bỗng dưng xoay tròn vô số vòng, như con bướm bảy sắc, nàng nhìn tôi bằng vẻ cay đắng, nói:
“Không biết có ai từng nói với cô rằng, ta và Trường Cung thực ra đều không phải người phàm?”
Tôi sửng sốt, lại nghe nàng nói tiếp:
“Mẫu thân của ta là Hoa Yêu, mẫu thân của Trường Cung là Nguyệt Thần, họ từng là tỷ muội cùng tu luyện, khi chúng ta còn chưa ra đời đã có lời hứa hẹn, rằng chúng ta sẽ suốt đời suốt kiếp ở bên nhau.”
Trong lịch sử, lai lịch của Lan Lăng Vương luôn là một câu đố, tôi kinh ngạc nhìn Tiêu Lạc Vân, trong lòng thầm cân nhắc độ tin cậy trong lời nói của nàng ta.
“Trường Cung là Bán thần chi tử[3], năng lực của chàng khi còn trẻ chưa được hiển lộ. Còn ta thì có năng lực điều khiển Bách hoa, bị Thiên La Địa Cung coi là Bán yêu chi tử[4], truy đuổi rất nhiều năm. Để không làm liên lụy tới Trường Cung, ta gần như đã trốn tới tận chân trời góc biển, nhưng cuối cùng vẫn bị người của Thiên La Địa Cung bắt được. Cũng chính lần cùng với cô bị nhốt trong ngục”. Tiêu Lạc Vân đưa tay ra kéo thấp cổ áo xuống, để lộ một vết thương xấu xí, hoàn toàn tương phản với làn da trắng ngần không tì vết của nàng, tôi há hốc miệng, nàng xoa lên vết sẹo nói: “Thanh Tỏa, những lời thừa thãi thì ta không nói. Hôm nay, hoa tinh tuyết phách trong cơ thể ta đã bị người trong địa cung lấy mất, giờ chúng lại bắt được Trường Cung. Chẳng bao lâu sau, chàng cũng sẽ phải chịu nỗi khổ như ta. Thanh Tỏa, ta biết Ly Thương Kiếm nằm trong tay cô, xin cô cùng ta đi cứu chàng, được không?”
[3]. Nửa người nửa thần
[4]. Nửa người nửa yêu
Tôi khựng lại nhìn nàng trong giây lát, lên tiếng hỏi:
“Hoa tinh tuyết phách là cái gì? Người của Thiên La Địa Cung cần nó để làm gì? Lan Lăng Vương chẳng phải rất lợi hại sao? Sao có thể dễ dàng bị họ chế phục được?”. Tôi hỏi một lúc rất nhiều câu hỏi, nhưng lúc này tôi mới phát hiện ra những tin tức liên quan tới Lan Lăng Vương vẫn khiến tôi trở nên hoảng hốt.
“Trong cơ thể Trường Cung có Nguyệt tinh tuyết phách, sức mạnh còn lớn hơn cả Hoa tinh tuyết phách của ta, tương truyền rằng năng lượng của hai Tuyết phách này có thể giúp Thiên La Địa Cung đánh thức chủ nhân đang say ngủ. Trường Cung vì muốn bảo vệ Kim Dung thành nên đã tiêu hao mất công lực của nửa đời, nay lại rơi vào tay Gia Cát Vô Tuyết vô cùng gian xảo trong Thiên Vô Tứ Tôn nên gần như đã chẳng còn đường sống”. Tiêu Lạc Vân lại gần nắm lấy tay tôi: “Thanh Tỏa, cô từng yêu Trường Cung, chẳng phải sao? Ta nghe nói trong người cô có công lực của Đào Hoa tiên tử, mà Ly Thương Kiếm cũng nằm trong tay cô, nếu cô chịu cùng ta đi cứu chàng, có thể…”
Từng yêu thì đã sao? Giờ tôi đã là ngươi của Vũ Văn Dung rồi, tình cảm ấy từng làm tôi tổn thương sâu sắc, nay thời thế đã thay đổi, làm sao có thể quay đầu lại nữa? Tôi không biết cơn phẫn nộ của mình từ đâu tới, đẩy mạnh nàng ta ra, quát:
“Vì sao ta phải đi cứu chàng? Sự sống chết của các người liên quan gì tới ta? Khi đó chàng chỉ nghĩ tới việc cứu cô, bất chấp sự sống chết của ta, ta còn ngốc nghếch chờ đợi chàng, ngốc nghếch tưởng rằng chàng sẽ tới”. Tim tôi chua xót: “Thôi bỏ đi, đã là chuyện của quá khứ rồi. Nay ta chỉ muốn sống an phận. Ta mà bỏ đi cùng cô, lỡ có mệnh hệ gì thì phu quân của ta làm thế nào?”
Thực ra với tính cách của tôi, cho dù là khi nào, ở đâu, nghe nói Lan Lăng Vương gặp nguy hiểm là tôi đều bất chấp tất cả đi cứu chàng. Nhưng hôm nay, người phụ nữ trước mắt khiến tôi thấy tự ti, xấu hổ, nếu nói rằng nàng và Lan Lăng Vương mới là cặp tình nhân trời sinh thì vì sao trong câu chuyện của họ lại kéo tôi vào? Nếu tôi vì chàng mà chịu đựng nhục hình, sinh tử không biết thì Vũ Văn Dung biết để mặt mũi vào đâu?
Một sự im lặng ngắn ngủi. Trời đã dần dần sáng, mặt nước Lãnh Ngọc Trì phản xạ lên tia ấm của mặt trời, toát lên màu vàng cam rực rỡ.
Tiêu Lạc Vân lặng lẽ nhìn tôi rất lâu, nói:
“Thanh Tỏa, ta thực sự không có tư cách yêu cầu cô điều gì. Nhưng ta có thể nói với cô, trong tim Trường Cung thực sự có cô. Chàng từng vì tưởng cô đã chết mà tỏ ra tuyệt vọng, cũng từng nghe nói cô xuất hiện ở Tư Không phủ mà bất chấp tất cả xông vào Chu quốc. Chàng nhìn thấy cô còn sống nên mới an lòng, an lòng quay về bên ta, nhưng có những đêm, chàng ôm ta mà miệng gọi tên cô. Có thể những điều này ngay cả bản thân chàng cũng không biết là vì sao. Còn ta thì rõ hơn ai hết.”
Tôi lẳng lặng lắng nghe, hai tay nắm chặt, đầu ngón tay gần như đã xuyên vào da thịt. Cơn sóng dâng trào trong tim, mang theo một cảm giác đau thương kỳ lạ, lắc đầu nói:
“Được rồi, cô đừng nói nữa!”
Tiêu Lạc Vân mỉm cười, nụ cười đó tuy rằng thê lương nhưng vẫn toát lên vẻ diễm tuyệt, nói:
“Lẽ ra những điều này ta không dám nói đâu, bởi vì ta sợ cô sẽ lại quay về bên chàng. Nhưng bây giờ thì mặc kệ, tính mạng của Trường Cung là quan trọng, ta đã mất Hoa tinh tuyết phách, nay đều dựa vào huyết dịch của mẫu thân để lại cho ta, sau đó cũng sẽ theo chàng đi thôi.”
Tôi không muốn nghe tiếp, rút Ly Thương Kiếm trong tay áo ra, ném xuống đất:
“Thanh kiếm này cô lấy đi đi. Nhưng ta không đi với cô đâu!”. Nói rồi tôi quay người định đi, ai ngờ trước mắt lóe lên một tia sáng bạc, Ly Thương Kiếm như thể có sinh mạng, bay trở về tay tôi. Tôi khựng lại, quay đầu thấy Tiêu Lạc Vân đã quỳ xuống đất, nói:
“Thanh Tỏa, coi như ta cầu xin cô, Ly Thương Kiếm là thần vật, nó đã nhận cô chứng tỏ cô có sức mạnh điều khiển nó. Ta hứa với cô, cô cứu được Trường Cung rồi ta sẽ rời khỏi chàng, để chàng ở bên cô, được không?”. Tiêu Lạc Vân kéo váy tôi, nài nỉ.
Tôi đứng trên cao nhìn nàng, tâm trạng vô cùng phức tạp, cuối cùng vẫn thấy bất nhẫn, cúi người đỡ nàng lên, nói:
“Nguyên Thanh Tỏa ta không phải hạng người như thế. Được rồi, ta hứa với cô sẽ cùng cô đi cứu Lan Lăng Vương, nhưng cô cũng phải hứa với ta, nửa đời sau cô phải ở bên chàng, mang lại cho chàng hạnh phúc, đừng để chàng phải lang bạt kỳ hồ nữa.”
Dù sao chàng cũng là người mà tôi từng yêu sâu sắc. Làm sao có thể nói là không rung động trong lòng cơ chứ? Cho dù tôi ích kỷ, không muốn để chuyện không đâu phá hoại cuộc sống hiện tại, nhưng trong thâm tâm sâu thẳm nhất của tôi, thực ra tôi đã sớm đưa ra quyết định này rồi.
“Đa tình mà tựa vô tình. Quạnh hiu chén rượu vắng tanh nụ cười. Nến kia còn tiếc chia phôi. Sụt sùi đến sáng lệ rơi thay người”.
Có lẽ số phận đã định Nguyên Thanh Tỏa tôi kiếp này phải thế. May áo cưới vì người khác, thay người khác mà rơi lệ đến sáng. Nhớ lại gương mặt khuynh thành tuyệt đại của Lan Lăng Vương, nhớ lại gương mặt dịu dàng của chàng khi buộc vào cổ tay tôi chiếc khăn tay hoa lan, nhớ lại mọi việc đã xảy ra giữa chúng tôi, tim tôi bất giác đau nhói, nỗi buồn thương lởn vởn đâu đây.
5.
Lúc gần đi, tôi không cáo biệt Vũ Văn Dung. Chàng chỉ tưởng rằng tôi sắp về Tư Không phủ, nếu mọi việc thuận lợi thì chưa đầy nửa tháng nữa tôi sẽ có thể quay lại Hoàng cung. Khi đó đang là chính Ngọ, ánh nắng rực rỡ, chàng tranh thủ thời gian nghỉ trưa để tới Minh Nguyệt Hiên thăm tôi. Căn phòng thơm mùi trầm hương như muốn tan chảy cả ánh nắng.
Tôi đặt chiếc lược sừng vào tay chàng:
“Chẳng phải chàng từng nói trên chiếc lược này có mùi hương của thiếp và muốn mang theo bên mình, coi như là có thiếp ở bên à?”
Vũ Văn Dung vòng tay ôm lấy tôi, cười cười:
“Nhưng ta vẫn thích thế này hơn, được ôm nàng chân thực trong tay.”
Tôi xoay mặt chàng, nhìn kỹ từng đường nét:
“Văn Dung, chờ thiếp về. Tuy rằng sau này thiếp có thể sẽ làm nũng với chàng, bướng bỉnh với chàng, nhưng thiếp sẽ không bao giờ rời xa chàng nữa.”
Vũ Văn Dung kinh ngạc nhìn tôi, ôm tôi chặt hơn:
“Thanh Tỏa, vì sao bỗng dưng nói những lời này? Cứ như thể nàng sẽ không bao giờ quay về nữa.”
Tôi sợ chàng nhìn thấy sắc mặt phức tạp của tôi, vòng tay ôm lấy cổ chàng, vùi mặt sâu vào ngực chàng, nói:
“Ngốc quá! Làm gì có chuyện đó?”. Tôi ngừng lại, rồi lảng sang chuyện khác. “Bây giờ Vũ Văn Dục đã bình an rồi, chàng an tâm đi. Sau này có cơ hội thiếp sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.”
Đêm qua Hương Vô Thần đã sai một con hỷ thước mang thư cho tôi, trên đó viết: “Vũ Văn Dục không gặp gì bất trắc”. Lúc mới đọc tôi thấy rất vui nhưng đọc thêm vài lần lại cảm thấy câu này thật là cổ quái. Sao ông ta lại dùng một câu phủ định hai lần? Nhưng hôm nay không có thời gian truy cứu, bởi vậy tôi không nói chi tiết này với Vũ Văn Dung, chỉ nói:
“Đêm đó, một bằng hữu của thiếp đã lặn xuống nước để cứu ngài. Giờ ngài đang ở một nơi rất an toàn. Khi nào sự việc này lắng xuống thì thiếp sẽ đón ngài ra”. Nói xong, tôi cũng nghĩ thầm trong lòng, dưới đáy Lãnh Ngọc Trì là Thiên La Địa Cung, có thể coi là một nơi an toàn không?
Vũ Văn Dung xoa má tôi, đang định nói gì đó thì có nội thị bước vào, nói qua tấm rèm:
“Hoàng Thượng, tới giờ thỉnh an Tể Tướng đại nhân rồi!”. Gương mặt chàng lướt qua một vẻ lạnh lùng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, tôi nắm tay chàng, dịu dàng nói bên tai:
“Nhẫn nhịn nhất thời thôi. Chúng ta đều biết sẽ có một ngày, ông ta phải trả giá.”
Vũ Văn Dung nhìn sâu vào mắt tôi, hôn nhẹ lên môi tôi rồi quay người đi ra ngoài. Lưng chàng đã gầy hơn mấy ngày trước, chiếc hoàng bào có vẻ nặng nề khiến tôi bất giác thấy không nỡ rời xa.
Tôi có thể sống mà quay về không? Khi tôi quay về, nếu chàng phát hiện ra tôi giấu chàng đi tới một nơi khác, liệu chàng có còn tha thứ cho tôi một cách dịu dàng như trước không?
Tiết trời ngày càng lạnh. Con đường này trông thật quen, nhưng lần này hàng cây hai bên đường đều vương mùi hương hoa trên người Tiêu Lạc Vân mà trở nên sinh động hơn. Nàng nói với tôi, Lan Lăng Vương từ nhỏ đã thích hoa lan, trong tẩm cung trồng các loại lan, bởi vậy trên người chàng luôn có mùi hoa lan thoang thoảng. Khi nhắc tới chàng, trong mắt nàng ta luôn lóe lên một vẻ dịu dàng, thao thao bất tuyệt nói hoài không hết. Tôi lặng lẽ nhìn nàng, nghe nàng kể về từng việc nhỏ liên quan tới Lan Lăng Vương, trái tim bất giác thấy nặng nề, có một niềm vui nho nhỏ, cũng có một nỗi buồn kỳ lạ. Cứ thế bất chấp tất cả mang theo Ly Thương Kiếm ra đi. Cưỡi ngựa trên con đường hoàng hôn, bỗng dưng tôi có một cảm giác muốn lao về phía chàng. Trong lòng có một nỗi ăn năn day dứt khôn nguôi, tôi biết đó là vì Vũ Văn Dung.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”. Tôi nghiêng đầu nhìn Tiêu Lạc Vân đang cưỡi trên con bạch mã: “Lần trước cô nói kẻ đáng ghét nhất trong Thiên Vô Tứ Tôn là ai? Tên kẻ đó nghe có vẻ quen quen.”
Mắt Tiêu Lạc Vân tối đi:
“Hắn chính là Tiểu Xuân Thành Thành chủ trấn giữ phương Đông Thanh Long trong Thiên Vô Tứ Tôn, Gia Cát Vô Tuyết.”
Gia Cát Vô Tuyết sao? Cái tên này tôi từng nghe Hương Vô Thần nhắc tới. Nhớ lại những kỳ ngộ một tháng trước ở Tiểu Xuân Thành, bây giờ tôi vẫn còn thấy sợ. Tiêu Lạc Vân đưa cho tôi một bộ nam trang, nói:
“Thay vào đi, hai chúng ta quá nổi bật, cải nam trang sẽ tốt hơn.”
Tôi nghe lời thay bộ cẩm y màu trắng vào. Nhìn mình trong dòng suối, kim quan búi tóc, tay cầm quạt giấy, cách ăn mặc như một quý công tử, bất giác thấy buồn cười.
Tiêu Lạc Vân không hề thoải mái như tôi, nàng dựa vào tảng đá lớn nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt nhợt nhạt. Nhưng cho dù đã mặc nam trang vẫn khó có thể che được vẻ đẹp khuynh thành tuyệt thế của nàng.
Tôi nắm chặt thanh Ly Thương Kiếm trong tay áo, lẩm bẩm nói với ánh trăng: “Trường Cung, có những lời thiếp không cam tâm nói ra. Nhưng Tiêu Lạc Vân, nàng thực sự là nữ tử có thể xứng đôi với chàng. Chỉ hy vọng lần này chúng ta đều vượt qua khó khăn, chỉ hy vọng có thể nhìn thấy chàng hạnh phúc.”
6.
Quay lại Tiểu Xuân Thành, nơi này vẫn ấm áp như mùa xuân.
Lúc này đang là ban ngày, tôi và Tiêu Lạc Vân cùng một đoàn thương buôn từ ngoài vào thành, bởi vậy không gặp trở ngại gì. Tiêu Lạc Vân nói nàng có cách lấy được tấm bản đồ kiến trúc ban đầu của Tiểu Xuân Thành, nhưng giờ phải đi tìm một cố nhân mới lấy được. Thế là tôi ở lại khách điếm, tiết trời cuối thu đầu hạ lúc nào cũng dễ chịu, tay tôi cầm quạt giấy, giả bộ như một phú gia công tử đi dạo trên phố phường, nhưng phát hiện ra trên đường có rất nhiều người nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Tôi không hiểu nguyên do, còn đang kinh ngạc nhìn lại thì trong một con ngõ nhỏ bỗng dưng có mấy người trông có vẻ giống quan binh xông ra, kẻ đi đầu chặn tôi lại, thái độ vô cùng cung kính:
“Vị công tử này, xin hãy theo chúng tôi một chuyến!”
Tôi ngơ ngác, cứng họng nói:
“Bổn công tử không trộm không cướp, các ngươi dựa vào gì mà bắt ta?”. Người đó cũng không nói gì nhiều, quay người dẫn tôi đi vào một con phố lớn, giơ tay chỉ: “Khắp thành đều dán họa tượng ngài, chẳng nhẽ ngài không nhìn thấy sao?”
Tôi theo tay hắn chỉ nhìn ra, bất giác kinh ngạc. Khắp tường thành đều dán họa tượng của một nam nhân thanh tú, ăn mặc như tân lang, nhưng gương mặt ấy rõ ràng là tôi. Tôi hít sâu một hơi, biết rằng có nói nhiều cũng vô dụng, đành nói:
“Được rồi, ta đi theo các ngươi!”. Nói rồi tôi phất mạnh tay áo, ném ra một nắm bột đá đã giấu trong tay áo từ lâu, quay người chạy vào đầu khác của ngõ nhỏ. Trước mắt lóe lên một tia sáng màu xanh lục, rồi bỗng dưng có một bóng người nhỏ thó chặn trước mặt tôi. Thiếu niên này mặc bộ cẩm y màu xanh khói, như một cây ngọc chưa trưởng thành, thanh tú, yếu ớt, có vẻ gì đó như thiếu nữ, lại mang một sự đáng yêu mà ai ai cũng thích, trông rất là quen mắt. Cậu nhìn tôi, khóe miệng nở một nụ cười không rõ hàm ý, hất cằm nói:
“Này, ngươi về rồi hả?”
Tôi nhìn cậu một lúc lâu mới nhớ ra hôm đó, tôi trong trang phục tân lang từng trêu chọc cậu thiếu niên này, cậu từng nói không cho tôi bước vào Tiểu Xuân Thành nửa bước. Còn nhớ biểu cảm đáng yêu của cậu ta khi đỏ mặt nhìn tôi, bởi vậy hoàn toàn không để bụng lời uy hiếp của cậu, ai ngờ việc đầu tiên khi vào Tiểu Xuân Thành là bị cậu ta truy nã.
Tôi lùi về phía sau một bước, cười khan một tiếng, nói:
“Vị công tử này, ngày trước đều là hiểu lầm, cậu hà tất phải để bụng như thế?”
Cậu thiếu niên bật cười ngạo mặt, mặt tươi như hoa, đưa tay nắm lấy cổ tay tôi:
“Ngươi đi theo ta!”
Đương nhiên là tôi không chịu nghe lời, đang định giằng ra thì bỗng dưng nghe thấy tiếng cậu ta thở dài sau lưng:
“Sao không chịu nghe lời hả?”. Nói rồi sống lưng tôi đau nhói, trước mắt tối sầm rồi mất đi tri giác.
Xung quanh vang lên tiếng nước chảy róc rách, chỉ nghe thôi đã thấy thật mát mẻ. Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường tre thật dễ chịu, căn phòng rất rộng, tầm nhìn khoáng đạt, có thể nhìn thấy giả sơn, đài phun nước được thiết kế vô cùng công phu ở tiểu viện bên ngoài, bọt nước bắn lên khắp nơi, nghe thật vui tai, hai bên là rừng trúc được cắt tỉa gọn gàng, màu xanh mát mắt.
Tôi dụi mắt, tưởng rằng đây là một giấc mơ, nhưng trong bụng vang lên tiếng òng ọc, cảm giác đói kéo tôi về hiện thực. Nghĩ kỹ lại, có lẽ đã lâu lắm rồi mình không ăn một bữa cơm tử tế. Bên cạnh bay tới mùi thơm thoang thoảng của cơm, tôi quay đầu nhìn sang, thấy một tiểu a hoàn đang bê một cái khay đi ngang người tôi, dường như đang cố ý dẫn dụ tôi, vừa đi vừa dừng, sau đó đi vào hành lang bằng gỗ bên ngoài.
Tôi nghĩ bụng, đúng là ấu trĩ, lại dùng đồ ăn để cám dỗ tôi, ai biết trong đó có hạ độc hay không. Để xem ngươi dẫn ta đi đâu. Thế là tôi ra bộ như cắn câu, theo tiểu a hoàn đó ra khỏi phòng, đi tới một ngã rẽ trên hành lang thì tầm mắt bỗng mở rộng ra, ở đó có một động thiên khác. Trên ngọn giả sơn có một ngọn thác chảy xuống, thiếu niên áo xanh bắt tôi đến đang ngồi bên thác nước, nghịch mấy bông thược dược trong tay, dứt từng cánh hoa thả vào dòng nước.
Chính là thiếu niên từng bị tôi trêu chọc. Thực ra hắn trông khá được, thêm vào đó là khung cảnh đẹp của buổi sáng nay tạo thành một cảnh tượng rất đẹp. Gương mặt ngọt ngào như ngọc, hoa rơi nước chảy, mùi hương của thược dược, tôi mỉm cười, nói:
“”Mênh mông vui thích hẳn là. Gái trai sánh bước lâu la đi cùng. Dịp may đùa cợt vui chung. Tặng nàng thược dược trao lòng mến yêu”[5] .Đây là câu thơ trong bài “Trân Vĩ 2” trong Thi Kinh, cậu từng nghe nói chưa? Không biết tiểu công tử đã để mắt tới cô nương nhà nào?”
[5]. Bài thơ Trần Vĩ 2 trích trong Thi Kinh, dịch thơ Tạ Quang Phát.
Chàng thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt lóe lên một vẻ kỳ dị, khóe môi nhếch lên:
“Không ngờ ngươi còn từng đọc cả sách nữa. Thật là khiến ta ngạc nhiên!”
Tôi thoáng khựng lại, nghĩ bụng giờ mình đang cải nam trang, sao ánh mắt hắn nhìn tôi có vẻ gì đó thật ám muội? Tôi cười khan một tiếng, nghĩ bụng, giờ tôi nằm trong tay hắn, không biết đang ở tình trạng nào, tốt nhất là cứ xây dựng mối quan hệ tốt với hắn, thế là nói:
“Thược dược là loài hoa định tình, cậu dứt cánh nó như thế, chẳng lẽ là tình cảm không thuận lợi sao? Ca ca cũng là người từng trải, biết đâu có thể chỉ bảo cho cậu”. Lúc này mũi tôi lại ngửi thấy mùi thơm quyến rũ, tôi đói đến mức khó chịu, bèn lại gần đón lấy cái khay trong tay a hoàn kia nói: “Thức ăn này cậu hạ độc chưa? Ta ăn trước nhé, nếu không may trúng độc thì cậu nhớ cho ta thuốc giải.”
Lại gần mới thấy, tiểu a hoàn đó trắng trẻo xinh xắn, nàng ta ngước mắt nhìn thiếu niên lục y một cái, mặt ửng hồng. Tôi cười thầm trong lòng, bê khay thức ăn về chiếc ghế gỗ ăn uống ngon lành. Lát sau, nửa bát cơm còn chưa kịp xuống tới bụng thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng thứ gì đó xé gió, ngay sau đó là một tiếng hét lảnh lót, tôi thất kinh đứng bật dậy, quay đầu thấy đôi mắt của tiểu a hoàn đó đã bị hai cột băng xuyên qua, máu me be bét, tôi thấy cảnh tượng đó, nỗi sợ hãi vang lên, chưa kịp thét lên thì đã đứng không vững, phải chống tay vào cạnh bàn nôn thốc nôn tháo.
Tròng mắt của a hoàn đó rỉ máu, va đụng lung tung như con ruồi không đầu, giây sau ngã nhào ra đất, máu tươi theo hai hố mắt sâu hoắm chảy khắp mặt, nhuộm đỏ cả mặt đất, thiếu niên lục y cau mày, quát:
“Người đâu, thu dọn chỗ này cho sạch sẽ. Nữ nhân thật phiền phức, chết rồi mà còn bẩn!”
Câu này thốt ra nghe bình thường như thể đang thảo luận chuyện thời tiết, tôi nghe mà nổi da gà. Nôn tới khi bụng không còn thứ gì, mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, run rẩy hỏi:
“Vì sao lại giết nó?”
“Ta ghét nữ nhân!”. Thiếu niên lục y tiếp tục nghịch bông hoa thược dược trong tay: “Càng ghét bọn chúng dùng ánh mắt buồn nôn nhìn ta.”
Biến thái, tôi thầm chửi một tiếng trong lòng, cúi người nhìn bộ y phục trên người mình, bỗng dưng hiểu ra vì sao hắn giữ tôi lại tới giờ này. Bởi vì trong mắt hắn tôi không phải là nữ nhân. Tôi hít sâu một hơi, nói:
“Cậu bắt ta tới đây làm gì? Không có chuyện gì thì ta cáo từ trước đây!”
Thiếu niên ném bông hoa thược dược trong tay lên, ngón tay thon dài hơi cong lại, những giọt nước đang chảy trên ngọn giả sơn lập tức đóng lại thành cột băng nhỏ bay tới, găm bông hoa kia lên cành cây, giọt băng soi lên màu đỏ rực của bông hoa, tạo lên một vẻ đẹp lạnh lùng. Thiếu niên lục y nắm cổ tay tôi, chỉ:
“Ngươi xem, đẹp không?”
“Ta không biết!”. Bàn tay hắn rất lạnh, tôi thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ, đẩy tay hắn định chạy, hắn vòng tay ôm chặt tôi vào lòng, cúi đầu nhìn tôi, nói:
“Bình sinh ta ghét nhất là ai đụng vào người ta. Bất cứ ai từng đụng vào da ta, ta đều chặt tay của kẻ đó.”
Lúc này một nửa người tôi đã bị ôm trong lòng hắn, nghĩ bụng giờ thì xong rồi, tính theo cách đó thì trên người tôi còn lại cái gì? Giãy giụa một lúc định thoát ra khỏi tay hắn nhưng càng bị ôm chặt hơn:
“Ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện với ta như thế. Cũng là người đầu tiên tự ý chạm vào người ta mà còn sống”. Trong giọng nói của hắn có một nụ cười ám muội, khiến tôi bất giác dựng tóc gáy, môi hắn chạm vào tai tôi, nói: “Lẽ ra khi đó ta nên giết ngươi, nhưng không biết vì sao lại không hạ thủ. Ta vẫn canh cánh trong lòng chuyện đó, nên mới dán hình ngươi khắp thành, nghĩ bụng nếu ngươi quay lại Tiểu Xuân Thành, chắc chắn ta sẽ không cho ngươi thoát khỏi tay ta.”
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt thiếu niên đó lóe lên một vẻ căm ghét tột độ, hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi. Tôi thật hối hận, khi đó tưởng rằng hắn chỉ là một đứa trẻ dễ bắt nạt, ai ngờ gây ra hậu quả ngày hôm nay.
Lúc này, những cánh hoa thược dược bị cột băng găm vào gốc cây ban nãy đột nhiên bay lên, nhất tề cắm vào lưng tôi, một bóng áo trắng trên không bay xuống, kéo tôi khỏi vòng tay hắn, tay áo phất lên, lại có vô số cánh hoa nữa tạo thành mê trận bay về phía thiếu niên áo xanh, giọng nói của Tiêu Lạc Vân lạnh lùng:
“Gia Cát Vô Tuyết, nếu bây giờ ngươi thả Lan Lăng Vương thì ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Tôi nghe tiếng sửng sốt, hóa ra tên tiểu tử lục y mặt búng ra sữa này chính là một trong Thiên Vô Tứ Tôn, Tiểu Xuân Thành Thành chủ Gia Cát Vô Tuyết? Giọng nói của Tiêu Lạc Vân trở nên phẫn hận:
“Nếu không ta sẽ không để sót một con gà con chó trong Tiểu Xuân Thành ngươi!”
Gương mặt nhỏ nhắn như tượng tạc bằng ngọc của Gia Cát Vô Tuyết nở một nụ cười thản nhiên, nắm ngón tay chỉ vào đầm nước, hơi cong lên, lập tức vô số mảnh băng nhỏ bay lên, ngắm chuẩn vào Tiêu Lạc Vân và tôi, nói:
“Tiêu Lạc Vân, ngươi chẳng qua chỉ là một hoa yêu nhỏ bé, sao dám nói chuyện với ta bằng khẩu khí đó? Vả lại nếu ngươi có bản lĩnh đó thì đã không bị ta lấy mất Hoa tinh Tuyết phách rồi.”
Tiêu Lạc Vân như bị động tới nỗi đau sâu thẳm trong trái tim, gương mặt xinh đẹp ánh lên vẻ đau khổ. Tôi thấy khí thế sắp bị áp đảo, nghĩ bụng nàng ta là đồng bọn của mình, tôi cũng nên giúp đỡ, bèn vung Ly Thương Kiếm trong tay áo lên, vốn định dọa Gia Cát Vô Tuyết, ai ngờ những mảnh băng đó bị kiếm khí của tôi đánh vỡ vụn, hóa thành băng vụn rơi xuống đất.
Gia Cát Vô Tuyết thất kinh, hét lên:
“Tại sao Ly Thương Kiếm lại trong tay ngươi?”
Tôi không trả lời, vung tay chặt về phía gốc cây hòe to lớn, Gia Cát Vô Tuyết đứng sau gốc cây, lúc này đang vội vàng trốn đi, Tiêu Lạc Vân vung tay, vô số bông hoa hòe lao vút lên trời, trong rừng cánh hoa, Tiêu Lạc Vân kéo tay tôi, nhảy vào đầm nước bên cạnh.