Lần Này, Là Em Vứt Bỏ Anh

Chương 15: Chương 15: Chương 7 (2)




Editor: tu tai

“Trong một tuần lễ sắp tới, em tính đều sẽ không để ý tới anh sao?” Sau khi cô đẩy cửa ra, anh liền vui vẻ xách cặp lên đuổi theo.

“Không để ý tới chính là không để ý tới.” Ninh Vũ Hoa lặng lẽ nhìn khắp bốn phía, không thể không kinh ngạc thiết kế thoải mái cùng tự nhiên trong biệt thự.

Bên trong là sàn nhà bằng gỗ thô, vách tường trắng noãn, còn có ghế salon thủ công rất phù hợp thân thể con người cùng dụng cụ gia đình. . . . . .

“Ngưng chiến thôi.” Thấy vẻ sáng rỡ trong mắt cô, anh biết rõ, thật ra thì cô hết sức thích nơi này.”Chúng ta là khách du lịch, cũng không phải là tới chiến tranh lạnh. Nếu đã đi du lịch, thì nên buông lỏng một chút, không nên lãng phí trời xanh biển biếc đẹp như vậy.”

Ninh Vũ Hoa quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Bách Tuấn.

Sau khi hơi do dự một chút, cô cảnh cáo nói.”Vậy không cho phép anh gọi em là bà xã nữa!”

“Trong một tuần lễ này, bảo đảm không gọi.” Anh nhanh chóng giơ tay lên thề.

Ninh Vũ Hoa nhìn kỹ anh một lần nữa, thấy được ấm áp trong ánh mắt anh, dần dần yên tâm trong đề phòng.

Sau đó, cô lên lầu đi ngủ bù; mở ra cửa sổ đối diện với mặt biển, đón gió biển mặn mặn, cô liền nằm ngủ thẳng đến mặt trời chiều ngã về tây.

Một khi thả lỏng, lúc này cô mới phát hiện ra mình thật sự mệt lả rồi.

Khoảng thời gian chuẩn bị hôn lễ này, lòng của cô luôn buộc thật chặt, tâm tình cũng lo được lo mất.

Mà tất cả những điều này, đều là bởi vì Bách Tuấn. Cái tên đại ngốc không phát hiện được sự giãy giụa cùng với tình cảm của cô chút nào, còn luôn dùng cuộc hôn nhân này đùa giỡn nữa!

Sau khi rời giường, cô thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái xuống lầu, lại kinh ngạc phát hiện, Bách Tuấn đang ở trên bờ cát trước hiên nhà, chuẩn bị xong giá thịt nướng.

“Nhanh đi rửa tay, chúng ta chuẩn bị ăn bữa ăn tối!” Bách Tuấn cũng đã thay T shirt cùng quần jean, giơ kẹp thịt nướng lên phất tay với cô.

Anh cười tươi, giống như ánh mặt trời rải nhẹ vào ngực của cô, không chỉ làm cho cô cảm nhận được từng đợt từng đợt ấm áp, còn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Ninh Vũ Hoa hít sâu không khí nhẹ nhàng khoan khoái một cái, cảm giác lồng ngực của mình, trong phút chốc này đều mở rộng ra.

Đêm hôm đó, bọn họ uống rượu với nhau, ăn thịt nướng; cùng đi dạo trên bờ biển đạp sóng biển, đắp lâu đài cát, đếm sao; cùng nhau nói chuyện trời đất, hàn huyên một chút cuộc sống.

Lần đầu tiên, Bách Tuấn thừa nhận lý tưởng của anh với cô.

Anh nghĩ muốn thành lập quỹ từ thiện của mình, muốn trong lúc sinh thời, đi đến hết tất cả các quốc gia nghèo; chỉ có sau khi tự mình hiểu rõ hiện trạng của họ, mới có thể đúng bệnh bốc thuốc, tận hết khả năng giúp đỡ những người cần giúp đỡ.

Theo cuộc nói chuyện của bọn họ, Ninh Vũ Hoa phát hiện, dưới phong cách bề ngoài thoải mái không vào khuôn khổ của anh, có sự tinh tế thiện lương thuộc vể anh.

Điều này làm cho cô nhớ tới một Bách Tuấn trước kia luôn khích lệ cô, ở bên cô, tùy thời giải quyết khó khăn vì cô; anh không chỉ là Bạch mã hoàng tử của cô, còn là chàng trai mà cô thích, cũng là Su¬per¬man của cô. . . . . .

Bờ biển sáng ngời ánh trăng, nhẹ vẩy vào đường nét góc cạnh rõ ràng trên gương mặt Bách Tuấn, làm nhu hòa ngũ quan của anh, cũng làm mềm mại trái tim của Ninh Vũ Hoa.

Gió biển thổi, cô vừa uống rượu, vừa đắm chìm trong giọng nói trầm thấp của anh, giống như trở lại cái thời hai nhỏ vô tư đó. . . . . . Đúng là thời gian đẹp đẽ lâng lâng muốn say. . . . . .

Rũ xuống đầu, cô ngáp một cái thật to.

“Muốn ngủ rồi sao?” Bách Tuấn nhẹ nhàng cầm tay của cô, liếc nhìn khuôn mặt trắng noãn tinh khiết của cô.

Lúc cô không nói lời nào, thì ra lại ngoan ngoãn động lòng người như vậy.

“Không muốn.” Cô nhắm hai mắt lắc đầu.

“Em còn muốn nghe anh nói chuyện nữa, anh nói thêm một chút chuyện xưa của anh cho em nghe đi, có được hay không?” Tám năm chia lìa, cô thật sự đã bỏ lỡ rất nhiều rất nhiều.

Mà giờ khắc này, cô khẩn cấp muốn biết toàn bộ của anh.

“Vậy em dựa vào anh đi, nếu buồn ngủ thì hãy nhắm mắt lại.” Bách Tuấn kéo đầu của cô qua, dịu dàng để cô tựa vào bờ vai anh.

Ninh Vũ Hoa mang theo vẻ mặt thoải mái đến gần, ánh mắt bắt đầu trở nên mê mang.

Cô thật là mệt nhọc, nhưng lại không muốn buông tha thời gian bên nhau ấm áp tốt đẹp như vậy.

“Bách Tuấn, em muốn rút lại lời nói của mình.” Cô lại ngáp một cái, hai mắt cuối cùng vẫn là nhắm lại.”Anh không hề thay đổi, không hề thay đổi một chút nào. . . . . .”

“Em cũng vậy không hề thay đổi.” Tay anh ôm bả vai cô chưa từng buông ra, ngược lại từ từ thu hẹp lại.

Bách Tuấn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn gương mặt của cô, trên mặt cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói nhỏ một câu bên tai cô.”Vẫn là em gái mập của anh. . . . . .”

Giờ khắc này, so với bất kỳ lúc nào càng khiến anh nhận thức được: cô là của anh.

Cho tới nay, cô đều chiếm cứ một vị trí không coi là nhỏ ở trong lòng của anh.

Nhưng quá khứ bởi vì thói quen với sự tồn tại của cô, cho nên ngược lại đã bị anh hoàn toàn bỏ quên.

Sau khi tách ra thời gian tám năm kia, bởi vì tức giận vì cô cắt đứt liên lạc, cho nên anh cũng cố ý không thèm nghĩ đến cô nữa.

Nhưng, khi cô đi đến bên cạnh anh một lần nữa, cho dù khi đó anh không hề nhận ra cô, nhưng cô vẫn gợi ra sự chú ý của anh.

Sau khi anh biết được cô chính là em gái mập, cho dù cô biểu hiện chán ghét anh như vậy, nhưng anh vẫn thường xuyên muốn thấy cô.

Vì thế, anh tình nguyện làm thêm giờ vào ban đêm, cũng muốn đến nơi làm việc của cô lúc ban ngày, cũng ép buộc cô cùng đi ăn trưa với anh. . . . . .

Sau, cũng chính bởi vì phần để ý này, mới có thể khiến anh sau khi phát hiện cô hiểu lầm mình, quyết định vạch rõ giới tuyến với cô.

Tất cả những điều này, đều là bởi vì trong lòng anh, cô có địa vị không thể thay thế, càng không thể xóa nhòa.

Cô không chỉ là thanh mai trúc mã hồng nhan tri kỷ của anh, cũng không chỉ là quả hồ trăn không thể thiếu trong cuộc đời anh; cô là vợ của anh, là người phụ nữ mà Bách Tuấn anh muốn che chở tốt cả cuộc đời. . . . . .

Trong tiếng nói trầm thấp của anh Ninh Vũ Hoa an tâm chìm vào mộng đẹp.

Sau khi cảm nhận được ánh mắt trời dịu dàng trêu chọc bên má cô, Ninh Vũ Hoa thực sự hài lòng mở mắt ra.

Sáng sớm ở Trùng Thằng, có ánh mặt trời, bãi biển, trời xanh, mây trắng, ngoại trừ cuộc sống nhàn nhã không cần làm việc ra, còn có Bách Tuấn làm bạn. . . . . .

Tất cả đều tốt đẹp đến mức giống như không phải sự thật vậy.

Côg quay đầu, lại thấy gương mặt tuấn lãng mà cô mơ thấy suốt đêm.

Có lẽ, cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh dậy, vẫn còn tiếp tục gặp anh trong mộng!

Vừa nghĩ tới không khí hài hòa bên bờ biển đêm qua, thì cô không kiềm hãm được lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Nếu vẫn còn đang trong mộng, như vậy, sẽ để cho mộng đẹp của cô tỉnh lại muộn đi. . . . . .

Chớp đôi mắt tỉnh táo, Ninh Vũ Hoa rất tự nhiên, hôn khẽ lên gò má của Bách Tuấn một cái, mỉm cười nói: “Chào buổi sáng.”

Giấc mộng này thật sự rất chân thật, môi của cô, thậm chí có thể cảm nhận được sự ấm áp trên da của đối phương, cùng cảm giác chắc khỏe.

Đang trong lúc tim cô vui vẻ đập mạnh và loạn nhịp, nhân vật nam chính bị cô hôn lên mặt đó, đột nhiên mở to đôi mắt sáng ngời như Diệu Thạch của anh.

“Mới vừa rồi, có phải em đánh lén anh hay không?” Giọng nói lười biếng của anh, lộ ra một cỗ hấp dẫn trời sinh.

“Không có, em không có!” Ninh Vũ Hoa giấu đầu hở đuôi che đôi môi, kinh ngạc đến gần như không cách nào phát ra âm thanh.

Trời ơi, thì ra anh là thật, không phải là mộng đẹp hay ảo giác của cô!

Bách Tuấn ngồi dậy, nhếch môi, cười đến gian xảo.”Rõ ràng là em có.” Anh còn vô cùng không hiền hậu điểm nhẹ lên gò má của mình.

“Em. . . . . . Chờ một chút.” Cô cắn chặt hàm răng, lặng lẽ nhướng lông mày xinh đẹp lên.

Nơi này là phòng của cô không sai. . . . . . Vậy tại sao anh lại ở chỗ này?

“Thế nào?” Anh cười híp mắt nhìn cô.

“Làm sao anh lại ở trên giường của em? Tối ngày hôm qua. . . . . .” Ninh Vũ Hoa hét lên một tiếng, lập tức nhấc chăn lên.

Đợi đến sau khi nhìn thấy mình xiêm áo đầy đủ, cô mới hơi an tâm.”Anh. . . . . . Dám thừa dịp em chưa chuẩn bị, chuồn êm vào phòng của em!”

“Anh đâu có chuồn êm vào?”

“Anh có. . . . . .”

“Anh quang minh chính đại ôm em bước vào.” Anh tự nhiên dựa vào thành giường phía sau lưng, “Chúng ta là vợ chồng, nên ngủ chung trên giường lớn.”

“Mới không phải!” Ninh Vũ Hoa hét to bác bỏ.”Ngày hôm qua lúc ở khách sạn, anh cũng để em ngủ một mình mà. Chúng ta đương nhiên là phải chia phòng ngủ, chúng ta cũng không phải là vợ chồng thật sự!”

Cô tức giận gối đầu lên ném về phía anh.”Cho nên, anh mau đi ra ngoài cho em!”

Đến cùng thì có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Chẳng lẽ, anh vẫn không rõ tình huống giữa bọn họ sao?

“Bảo bối.” Bách Tuấn chống một tay lên, cái mền trượt xuống bên eo của anh.

Lúc này Ninh Vũ Hoa mới phát hiện ra, anh vậy mà lại cởi trần.”Chúng ta cưới rồi sẽ phải ở cùng cha mẹ, tại sao có thể chia phòng? Nếu để cho bọn họ phát hiện ra sơ hở, mục đích muốn anh rời khỏi tập đoàn Bách Thực của em, sẽ không khả năng đạt được.”

“Đó cũng là chuyện sau này trở về nhà!” Khuôn mặt cô đỏ bừng, nhưng ánh mắt cũng không tự giác lưu lại trên cơ ngực cường tráng của anh, thoáng mất hồn.

“Nếu như chúng ta không thói quen trước, anh sợ sau này em sẽ làm lộ.” Trong lúc cô mất hồn ngượng ngùng , anh lớn mật đưa tay, ôm bả vai của cô.”Yên tâm đi, trước khi lấy được sự cho phép của em, anh tuyệt đối sẽ không tùy tiện chạm vào em, cho nên. . . . . .”

“Còn dám nói sẽ không tùy tiện chạm vào em?” Hơi thở nam tính của anh đến gần, lập tức gọi tinh thần của cô trở lại.

Ninh Vũ Hoa khẽ cắn môi, ánh mắt xấu hổ.”Vậy bây giờ cái tay này của anh là cái gì vậy? Nhanh buông ra đi!”

Vừa nghĩ tới anh dám chưa có được sự cho phép của cô, nằm ngủ ở bên cạnh cô, nhất thời, nỗi xấu hổ to lớn cùng lửa giận vô danh, toàn bộ phóng tới đỉnh đầu của cô.

Ninh Vũ Hoa nắm một chiếc gối lông vũ lên, làm ra vẻ muốn ném về phía anh.

“OK, anh sẽ đi.” Bách Tuấn lập tức đưa một tay ra ngăn cản cô.

“Bảo bối bớt giận, không nên tức giận, tránh cho phá hư tâm trạng tốt đẹp đi nghỉ ngơi của chúng ta.” Nói xong, anh mới từ từ dời tay của mình đi.

“Anh không cần tùy tiện làm loạn, cũng sẽ không phá hư tâm tình của em!” Cô cắn răng nghiến lợi trừng mắt về phía anh.

“Còn nữa, không cho phép gọi em là bảo bối!” Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Mỗi khi cô muốn có vài phần kính trọng đối với anh thì không hiểu sao anh sẽ chọc giận cô!

Bách Tuấn nhanh nhẹn nhảy xuống giường, cười dịu dàng với cô, không nhanh không chậm mặc quần áo vào.”Bữa sáng em có muốn ăn chút gì không? Anh tìm người chuẩn bị cho em.”

“Anh còn không đi nhanh đi!” Gối đầu trong tay cô, còn dùng sức ném về phía gương mặt tuấn tú với nụ cười mờ ám kia!

Bách Tuấn nhẹ nhàng tiếp được gối đầu, trong tròng mắt đen thoáng qua một nụ cười quỷ quyệt, lúc này mới sải bước, nhanh nhẹn đi ra khỏi phòng của cô.

Còn đối với sự tức giận của cô, tâm trạng của anh còn ở trình độ tốt đến mức không thể tốt hơn được.

Bởi vì anh đã vô cùng khẳng định lại xác định, cô vẫn thích anh.

Còn có cái gì so với điều này, càng có thể khiến anh cảm thấy mở cờ trong bụng, sảng khoái tinh thần?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.