Lần Này, Là Em Vứt Bỏ Anh

Chương 18: Chương 18: Chương 9 (1)




Editor: tu tai

Cuối cùng thì Ninh Vũ Hoa cũng cảm giác mình đã chân chính trở thành vợ của Bách Tuấn.

Cho dù là trên tâm lý, hay là sinh lý, cô đều coi anh là chồng cô, người đàn ông duy nhất mà cô yêu sâu đậm trong cuộc đời này, đồng thời muốn làm bạn cả đời.

Cô tuyệt không hối hận lên giường cùng anh, lại càng không hối hận quyết định gả cho anh lúc đầu.

Sự thật chứng minh, “Tính” cùng một chỗ với anh, là tốt đẹp và hạnh phúc biết bao.

Phụ nữ, vẫn phải ở bên người đàn ông mình yêu, bất kể anh ta có yêu mình hay không. . . . . .

“Bà xã, tối hôm nay chúng ta đi ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người đi.”

Ninh Vũ Hoa vừa trở lại phòng làm việc, liền nhận được cuộc gọi video của Bách Tuấn.

“Trước tiên đi ăn đồ ăn Thượng Hải mà em thích, sau đó sẽ đi xem phim, cuối cùng lên núi Dương Minh ngắm cảnh đêm, em thấy thế nào?”

Nhìn người đàn ông hăm hở trong màn hình, Ninh Vũ Hoa cười xinh đẹp.”Nhưng mẹ vừa gọi điện thoại cho em, nói hôm nay mẹ có nấu canh, bảo chúng ta nhất định phải về nhà ăn cơm.”

“Cái gì?” Nháy mắt vẻ mặt của anh thay đổi xấu đi.

“Được rồi, anh không cần tức giận.” Cô dùng giọng dỗ dành trẻ con nói.”Chúng ta có thể về nhà ăn cơm trước, sau đó sẽ đi xem phim.”

Ninh Vũ Hoa càng ngày càng hiểu, muốn đối phó Bách Tuấn, không thể dùng mạnh, chỉ có thể dùng dỗ.

Ở trước mặt cô, thỉnh thoảng anh sẽ tùy hứng bướng bỉnh giống như một đứa bé chưa trưởng thành vậy, cô nhất định phải dụ dỗ anh mới được!

“Được rồi, anh tới đón em.” Quả nhiên anh lộ ra nụ cười tươi như ánh mặt trời.

“Vâng.” Sau khi cúp điện thoại, Ninh Vũ Hoa không tự chủ lại ngồi ngây ngốc.

Người đàn ông này, sao gần đây lại càng ngày càng dính cô thế?

Thậm chí anh sẽ cho cô một loại. . . . . . cảm giác bọn họ đang yêu nhau tha thiết.

Cô cảm thấy ánh mắt của Bách Tuấn khi nhìn cô, hoàn toàn khác nhau với trước kia, đó là ánh mắt phức tạp có sự pha trộn của nhiệt tình cùng thân mật, còn có quyến luyến cùng thương yêu nữa.

Là ánh mắt hoàn toàn thuộc về người yêu. . . . . .

Nhưng chuyện này. . . . . . Làm sao có thể?

Mặc dù bây giờ bọn họ xác thực đang hưởng thụ quan hệ thân mật, cũng càng ngày càng giống như một đôi vợ chồng bình thường, cùng sống bên nhau như vậy. . . . . .

Nghĩ tới đây, trong nháy mắt gương mặt của cô nóng bừng .

Tất cả những điều này, đều xảy ra sau đêm hôm đó. . . . . .

Đêm hôm đó, anh đối với cô dịu dàng và săn sóc như vậy, làm cho cô cảm nhận được sung sướng như lên Thiên đường, còn biến cô từ một thiếu nữ thành người phụ nữ của anh. . . . . .

Ninh Vũ Hoa vội vàng quăng những hình ảnh màu hồng kia ra khỏi đầu óc, cố gắng không nhớ lại hình ảnh thân mật giữa anh và cô.

Gần đây, bọn họ thật sự rất giống như vợ chồng.

Buổi sáng cô phải chịu trách nhiệm gọi anh rời giường, chuẩn bị quần áo cho anh; mà anh chỉ cần có thời gian, sẽ đưa đón cô đi làm, tặng quà và hoa tươi cho cô, thỉnh thoảng còn cùng cô đi siêu thị mua đồ.

Sau khi ăn tối xong, anh sẽ rót hai ly rượu đỏ, hai người rúc vào nhau, chia sẻ chuyện vui buồn trong công việc, thổ lộ nỗi buồn phiền trong lòng với nhau.

Sau đó, anh sẽ bỗng nhiên hôn cô, ôm cô lên giường. . . . . .

Vào ngày nghỉ, bọn họ cùng đi ra ngoài vận động, hoặc là chạy bộ, hoặc là đạp xe đạp.

Buổi chiều, bưng một đống lớn đồ ăn vặt lên, hai người cùng nhau vùi mình trên soopha lớn trong phòng xem phim nhìn DVD; mệt mỏi, sẽ dựa vào nhau, ngủ một giấc thoải mái.

Cho dù như thế nào, tối hôm nay, cô cũng phải hỏi rõ ràng, lý do Bách Tuấn lựa chọn cùng đón Valentine với cô..

Có thể câu trả lời của anh không phải kỳ vọng của cô, cô cũng không có gì phải thất vọng khổ sở.

Vốn dĩ, cũng chỉ là hy vọng xa vời, mặc dù không chiếm được, cũng không cần chán nản.

Thay vì cả ngày hiểu lầm cùng bàng hoàng, không bằng nói rõ với nhau. Tin tưởng Bách Tuấn cũng sẽ tán thành cô làm như vậy.

Nhưng lúc cô mang theo tâm trạng thư thái đi vào bãi đậu xe thì có người lại gọi cô lại.

“Cô Ninh. . . . . . Không đúng, hiện tại phải là bà Bách chứ, cô cũng tới nơi này mua đồ sao?” Một cô gái trẻ ăn mặc thời trang, dẫm mạnh giày cao gót, bước về phía cô.

“Cô là. . . . . .” Ninh Vũ Hoa cảm thấy cô ta nhìn hơi quen mặt, nhưng vẫn không nhớ ra đối phương là ai.

“Tôi là Mạnh Tư Tư, bạn gái của Bách Tuấn.”

Đối phương đi tới trước mặt cô, vóc dáng cao gầy của cô ta, đối với Ninh Vũ Hoa hơi nhỏ bé mà nói, có cảm giác bị áp bức.

Dáng vẻ Mạnh Tư Tư đầy kiêu căng, liếc xéo cô.”Chào cô. Có thể tìm một chỗ nói chuyện sao?”

“Giữa chúng ta, có chuyện gì đáng nói hay sao?” Ninh Vũ Hoa cảm nhận được thái độ thù địch rất mạnh từ trên người đối phương.

“Cô muốn nói luôn tại đây cũng có thể.” Mạnh Tư Tư vòng tay ôm ngực đầy trấn định.”Chỉ cần cô sẽ không cảm thấy mất thể diện.”

“Có cái gì phải mất mặt chứ?” Ninh Vũ Hoa nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.

“Tôi là bạn gái của Bách Tuấn. Đương nhiệm.” Mạnh Tư Tư cười giễu cợt.”Cô vẫn chưa hiểu ý của tôi phải không? Cho dù hai người đã kết hôn, nhưng chúng tôi vẫn đang qua lại.”

“Vậy thì thế nào?” Vẻ mặt Ninh Vũ Hoa không thay đổi nhìn cô ta.

Cho dù trong lòng đã bị kích thích, nhưng cô đã không phải cô gái nhỏ ngây thơ của tám năm trước nữa rồi.

Mạnh Tư Tư nhướng mày.”Tôi còn biết, cuộc hôn nhân của cô và anh ấy không phải thật.”

“Không phải thật?” Ninh Vũ Hoa không quan tâm cười cười.”Tôi đã làm hôn lễ với anh ấy, cũng đã vào hộ tịch nhà họ Bách, hôn nhân như vậy, mà cô nói là không phải thật?”

“Cô không quan tâm chuyện bây giờ tôi và anh ấy vẫn còn qua lại với nhau sao? Tôi cho cô biết, anh ấy thường đến nhà trọ của tôi nghỉ ngơi! Anh ấy còn nói cho tôi biết, sớm muộn gì, anh ấy cũng sẽ ly dị với cô, sau đó lấy tôi!” Mạnh Tư Tư nheo mắt phượng lại, có vẻ vô cùng không cam lòng.

“Cô Mạnh, nếu như cô muốn nói láo, cũng chọn cái gì có độ tin cậy cao một chút được không?” Đối mặt với sự khiêu khích của cô ta, Ninh Vũ Hoa chống đỡ bằng vẻ mặt bình tĩnh.”Lịch trình của anh ấy tôi còn rõ ràng hơn cô, còn nữa, cái khác tôi không dám nói, nhưng chắc chắn anh ấy sẽ không lấy cô.”

Cho dù Bách Tuấn bị sắc đẹp mê hoặc đến mức nào, cũng sẽ không cưới loại phụ nữ nông cạn lại không có đầu óc như này.

Người phụ nữ này lại cho rằng, chỉ cần chạy đến trước mặt cô ồn ào vài câu, cô sẽ tin tưởng những lời nói xằng bậy này.

Coi như cô không có lòng tin với bản thân, nhưng tuyệt đối có lòng tin với thưởng thức của Bách Tuấn. Mặc dù có thời điểm, anh cũng không phải thật sự có phẩm vị như vậy. . . . . . Nhưng còn không kém đến loại trình độ này chứ?

Ở sâu trong nội tâm Ninh Vũ Hoa đang âm thầm lè lưỡi, cô mới không tin những lời ăn nói lung tung của cái cô gái này đâu.

Theo thời gian chung đụng với Bách Tuấn càng lâu, cô cũng càng ngày càng hiểu, giữa cô và anh, tồn tại một loại cảm xúc không thể diễn tả bằng lời nói nào đó, nhưng lại ngầm ràng buộc lẫn nhau.

Loại ràng buộc này làm cho cô dần dần có tự tin.

Cho nên đối mặt với sự khích bác ly gián trắng trợn như thế, cô lại tuyệt không cảm thấy hoài nghi và tức giận.

“Tại sao cô lại nói như vậy!” Quả nhiên Mạnh Tư Tư lập tức thẹn quá thành giận.

Vẻ mặt Ninh Vũ Hoa buông lỏng cong môi lên.”Bằng sự hiểu biết của tôi đối với anh ấy.” Sau khi cô cười xinh đẹp một tiếng, lại tiếp tục đi về phía xe của mình.

“Anh ấy và cô đã lên giường, đúng không?” Ở sau lưng cô, truyền đến âm thanh chất vấn cao vút của Mạnh Tư Tư.

Ninh Vũ Hoa khẽ dừng bước, không biết mình có phải để ý đến cô gái này nữa hay không.

“Cho nên cô mới có thể cho là, mình đã thoải mái làm bà Bách rồi chứ?” Mạnh Tư Tư vừa nói chuyện, vừa đi đến gần cô.”Phụ nữ và đàn ông lên giường cũng không đại biểu cái gì, chẳng lẽ cô cho rằng anh ấy thật lòng thích cô sao? Anh ấy cưới cô, chỉ bởi vì cô là cô gái mà cha anh ấy chọn, cưới cô có lợi đối với anh ấy; một điểm này, không phải cô cũng rất rõ ràng sao?”

Ninh Vũ Hoa nắm chặt chìa khóa xe trong tay.

Những lời này của đối phương, khiến đáy lòng cô nhấc lên chút gợn sóng.

Mạnh Tư Tư liều lĩnh cười.”Có muốn biết anh ta nói về cô với tôi như thế nào không? Anh ấy nói cho tôi biết, lên giường với cô chỉ là bởi vì cô rất dễ dàng; cô cũng biết, đàn ông giống như anh ấy, làm sao rời khỏi phụ nữ được?”

Sắc mặt của Ninh Vũ Hoa khẽ trắng bệch, nhưng vẫn cố nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không thể tin lời của đối phương!

“Dù sao mấy ngày nay anh ấy phải làm ra vẻ ân ái với cô; đúng lúc cô đang ở bên cạnh anh ấy, lại cam tâm tình nguyện lên giường với anh ấy, tại sao anh ấy lại không lợi dụng cô để phát tiết dục vọng chứ?” Mạnh Tư Tư nói tiếp: “Nhưng nếu như cô cho rằng anh ấy thích cô, vậy thì tôi chỉ có thể nói, cô đúng là quá ngây thơ rồi.”

Ninh Vũ Hoa dùng bàn tay run rẩy để mở cửa xe, cô không muốn nghe nữa những lời loạn thất bát tao, không hề có căn cứ này nữa!

“Nếu như cô không tin. Bách Tuấn nói cho tôi biết, trước khi cô lên giường với anh ấy, vẫn là xử nữ.” Mạnh Tư Tư đứng ở sau lưng cô, dương dương đắc ý nhướng mi.”Chẳng qua, anh ấy nói với tôi đầy tiếc nuối rằng, lên giường với cô. . . . . . Thật là thật không có ý tứ. Cũng đúng, một tiểu xử nữ giống như cô, làm sao thỏa mãn được người đàn ông mạnh như rồng hổ là Bách Tuấn?”

Ninh Vũ Hoa dùng sức cắn chặt môi đỏ mọng, cô biết mình nên vào ngay trong xe, lập tức rời đi, nhưng hai chân của cô, lại giống như bị đóng đinh trên mặt đất, làm thế nào cũng không di chuyển được.

Huyết sắc trên mặt cô, đang bị rút đi từng chút từng chút một, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân chui thẳng lên tim.

“Tối hôm nay, có phải anh ấy đã hẹn cô đi ăn cơm? Cô cho rằng anh ấy muốn trải qua Valentine cùng cô sao?” Mạnh Tư Tư đi tới bên cạnh cô, nhìn thẳng mặt của cô.”Nhưng thật ra, trước khi anh ấy gặp mặt với cô, đã hẹn với tôi rồi, phải đến nhà tôi trải qua quãng thời gian chỉ có hai người trước đã.”

Mạnh Tư Tư đung đưa túi đồ trong tay.”Tôi còn cố ý mua một bộ áo lót báo vằn rất khêu gợi. . . . . . Đúng rồi, có lẽ cô không biết anh ấy thích phụ nữ mặc loại áo lót gì đi?”

“Cô đừng mơ tưởng có thể khiến tôi tin lời cô nói!” Ninh Vũ Hoa dùng hết toàn lực mới có thể nói ra được những lời này, nghe được lại hết sức mềm yếu.

“Có tin hay không tùy cô, tôi cũng chỉ không hy vọng vẫn cứ bị lừa mà chẳng hay biết gì, mới có thể tốt bụng nói cho cô biết; không nên dùng tình quá sâu đối với Bách Tuấn, anh ấy cũng không phải người đàn ông của cô.” Mạnh Tư Tư vui vẻ phát hiện sắc mặt Ninh Vũ Hoa đã trắng bệch.

“Ai nha, đã sắp ba giờ rồi, tôi phải về nhanh, Bách Tuấn nói ba giờ rưỡi anh ấy sẽ tới chỗ của tôi. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.