Trong cửa hàng của một nhãn hiệu danh tiếng tại một trung tâm thương mại, Bách Tuấn đang dẫn theo bạn gái mới Mạnh Tư Tư chọn lựa hàng hóa.
“Em thích cái này!” Mạnh Tư Tư kéo cánh tay của anh, giọng nói nhỏ nhẹ yêu kiều chỉ vào một sản phẩm túi xách mới ở trước mặt.
“Vậy thì mua thôi.” Bách Tuấn lập tức vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến, nhướng mày hào phóng.”Chỉ cần là những thứ Mạnh tiểu thư đã nhìn trúng, tất cả đều gói lại cho tôi.”
Nhân viên phục vụ vẫn nói gì nghe nấy trước sau như một với anh ta, mà lúc này khuôn mặt lại lộ vẻ khó xử.”Thật xin lỗi, ngày Bách, cái túi xách này đã được người khác đặt hàng rồi.”
“Vậy thì mang một cái khác tới.” Giọng điệu của Bách Tuấn giống như một chuyện đương nhiên vậy.
“Nhưng. . . . . .”
“Cái túi xách tôi đặt hàng đã tới chưa?” Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nữ thanh thúy, một nhân viên phục vụ khác lập tức nghênh đón.
Một cô gái trẻ tuổi mặc quần sort, dáng người yểu điệu thướt tha đi vào trong cửa hàng; ngũ quan khéo léo của cô hết sức xuất sắc, cho dù đi tới đâu cũng có thể đưa tới những ánh mắt đuổi theo.
“Ninh tiểu thư, cô khỏe chứ, túi xách của cô đã đến rồi.” Nhân viên phục vụ tươi cười đón khách.
“Tôi thấy rồi.” Ninh Vũ Hoa đi về phía Mạnh Tư Tư, áy náy cười với cô ấy một tiếng.”Thật xin lỗi, túi xách này tôi đã mua rồi.”
Cô lấy cái túi xách từ trong tay Mạnh Tư Tư, xoay người giao cho nhân viên phục vụ.”Bọc lại giúp tôi, hàng mới đến hôm nay tôi cũng muốn xem một chút.”
“Tốt, mời đi theo tôi.” Nhân viên phục vụ cung kính nhận lấy túi xách.
Mạnh Tư Tư sau khi bị người lấy đi túi xách trong tay, lập tức chu miệng lên, không nói gì nhìn Bách Tuấn, tỏ vẻ kháng nghị.
Bách Tuấn nhìn nhân viên phục vụ trước mặt.”Anh còn sững sờ ở đây làm gì nữa? Nhanh đi mang một chiếc túi xách mới ra đây.”
Hành động của cô gái kia, thật sự làm anh cảm thấy mất mặt.
“Ngài Bách, thật sự rất xin lỗi. Vì chiếc túi xách đó là hàng sản xuất hạn chế, toàn bộ Đài Loan, chúng ta cũng chỉ nhập về có một chiếc, cho nên. . . . . .” Nhân viên phục vụ khổ sở rũ mắt xuống.
Bách Tuấn là Tứ thiếu gia của tập đoàn Bách Thực, nếu không phải bởi vì không có hàng, thì còn lâu cô mới muốn đắc tội ông chủ nhỏ này.
“Vậy thì lập tức đặt một chiếc nữa từ nước Pháp tới đây!” Lông mày của Bách Tuấn bỗng chau lại, vẻ mặt trở nên rất lạnh.
“Chuyện này. . . . . . Chỉ sợ cũng không làm được. . . . . .” Cái trán của người nhân viên đã toát mồ hôi.”Lúc chúng tôi nhập hàng, đã được báo cho biết là chiếc cuối cùng rồi, trên thế giới tổng cộng cũng chỉ có 99 chiếc, cho nên thật sự là cung không đủ cầu. . . . . .”
“Cái gì? Cái túi xách này tổng cộng mới sản xuất 99 cái? Nhà sản xuất không biết là nghĩ thế nào nữa. . . . . . Nhưng thật sự là rất đẹp, Tuấn, anh nói có đúng không ?” Mạnh Tư Tư nửa oán trách, nửa không bỏ được, ánh mắt vẫn lưu luyến trên cái túi xách bị Ninh Vũ Hoa cầm trên tay đó như cũ.
“Em thích không?” Bách Tuấn quay đầu hỏi.
Mạnh Tư Tư gật đầu lia lịa, trong hai tròng mắt bắn ra ánh sáng khát vọng.”Em thật sự vô cùng thích, đáng tiếc đây đã là cái cuối cùng rồi. . . . . . Cho dù anh muốn mua cho em, cũng không có hàng. Hay là thôi đi. . . . . . Nếu không, em lại chọn món khác vậy?”
Bách Tuấn mím môi, đột nhiên đi về phía Ninh Vũ Hoa.”Cô gái này, có thể thương lượng với cô một chuyện hay không? Bạn gái của tôi thật sự rất thích cái túi xách này, cho nên dù là bao nhiêu tiền, tôi đều nguyện ý mua cho cô ấy!”
Nơi này chính Trung tâm thương mại Bách Thực!
Nếu như ở địa bàn của mình, mà anh cũng không thể mua được món hàng yêu thích cho bạn gái, việc này truyền đi, chẳng phải sẽ khiến mọi người cười anh vô dụng sao?
“Vậy sao. . . . . . Chị này, tôi còn muốn cái này cùng cái này, cũng bọc lại giúp tôi.” Sau khi Ninh Vũ Hoa mua tiếp ví da và khăn lụa hàng mới về, mới chậm rãi xoay người lại, nhìn Bách Tuấn và Mạnh Tư Tư.”Thật xin lỗi, vừa rồi hai người cũng đã nghe thấy, chiếc túi xách này tổng cộng mới sản xuất 99 cái, mà không thể ngờ vận số của tôi lại tốt như vậy, đặt được cái cuối cùng.”
Cô cười tươi một cái, trên khuôn mặt đẹp có tia tiếc nuối xẹt qua.”Nếu như không phải bởi vì nó đặc biệt như thế, thì tôi thực sự có thể nhường lại cho anh; nhưng đối với tôi mà nói, nó cũng là độc nhất vô nhị.”
Nói xong, cô bình tĩnh xoay người sang chỗ khác, bắt đầu chọn lựa sản phẩm khác như không có chuyện gì xảy ra.
“Không có chút đường thương lượng nào? Cô suy nghĩ thêm một chút đi, tôi có thể ra giá gấp đôi, không đúng, thậm chí là gấp ba giá tiền!” Bách Tuấn tiến lên một bước, bộ dạng cương quyết.
“Bách Tuấn, vẫn đề ở đây không phải là tiền, mà vấn đề là sự ưa thích.” Ninh Vũ Hoa còn không thèm quay đầu lại.
“Sao cô biết tên của tôi? Chúng ta quen biết sao?” Sau khi bị cô lên tiếng cự tuyệt, anh nheo cặp mắt lại, trầm tư một giây, nhưng trong ấn tượng của anh không hề có người quen nào như vậy cả.
“Sẽ có người không biết Tứ thiếu gia nhà họ Bách sao?” Cô hơi ngẩng đầu lên, ẩn hàm thâm ý, nghiêng người liếc nhẹ anh một cái.
“Nếu biết tôi là ai, vậy thì càng dễ xử lí rồi.” Bách Tuấn lập tức tiếp nhận lý do của cô.”Chỉ cần cô chấp nhận nhường chiếc túi xách này cho tôi, tôi bảo đảm sau này cô sẽ là một trong những vị khách tôn quý nhất của Trung tâm thương mại Bách Thực, bất kỳ sản phẩm nào cũng sẽ ưu tiên giữ lại cho cô.”
“Có thể như vậy sao?” Trên gương mặt xinh đẹp của Ninh Vũ Hoa xẹt qua tia do dự.”Nghe có vẻ rất tốt. . . . . .”
Nụ cười thằng lợi dần dần hiện trên bờ môi của Bách Tuấn, không mấy ai sẽ cự tuyệt lời hứa của anh, cô gái này cũng sẽ không ngoại lệ.
“Nhưng lời của anh, có bao nhiêu độ tin cậy?” Cô nghiêng đầu, vẻ mặt tràn đầy hồ nghi.
“Theo tôi được biết, Tứ thiếu gia nhà họ Bách không hề có chút thực quyền nào trên lĩnh vực kinh doanh cả, cũng không có chức vụ thực sự nào trong công ty, là một “Người rỗi rãnh” danh xứng với thực. Cam đoan của anh, tôi có thể tin tưởng được sao?”
“Cô nói cái gì? !” Tim Bách Tuấn đập mạnh và loạn nhịp đồng thời cũng cảm thấy hơi tức giận, bởi vì trong lời chất vấn của cô, còn chứa một chút mùi vị trêu cợt nữa.
“Chắc hẳn tôi không nói sai?” Ninh Vũ Hoa tươi cười rạng rỡ nhìn anh.”Tôi xem, tôi vẫn không nên nhường túi xách cho anh thì tốt hơn, lời bảo đảm của một công tử chơi bời lêu lổng, nhất định phải chiết khấu rất nhiều, trong công ty cũng không có ai sẽ thật sự nghe lời của anh.” Ninh Vũ Hoa nhanh nhẹn xoay người, đi về phía quầy, lấy thẻ vàng ra giao cho nhân viên phục vụ.
Cô gái này, đang cố ý khiêu khích anh!
Bách Tuấn cảm thấy thật khó tin, một cơn giận không tên, thiêu đốt mãnh liệt trong ngực anh.
“Đợi chút đã!” Vẻ mặt nghiêm nghị, anh bước nhanh đi về phía quầy.
“Không được bán cái túi xách này cho cô ấy, có bất cứ vấn đề gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm!” Nếu cô ấy cố tình làm khó anh, thì anh cần phải cho cô ấy biết sự lợi hại của anh!
“Anh có quyền có thể quyết định việc này?” Không đợi nhân viên phục vụ trả lời, Ninh Vũ Hoa lập tức sẵng giọng.
“Nếu không để tôi gọi điện thoại, hỏi anh trai anh tổng giám đốc Bách một chút đã. . . . . . Hay là trực tiếp gọi điện thoại cho cha anh, hỏi một chút cái này có phải đạo đãi khách của Trung tâm thương mại Bách Thực hay không.” Đối mặt với khí thế ác liệt của anh, cô yên tâm là đã có chỗ dựa chắc đung đưa điện thoại ở trong tay.
“Rốt cuộc cô là ai?” Bách Tuấn nheo ánh mắt sắc bén lại, thâm trầm quét qua cô nở nụ cười.
“Tôi là ai? Không phải là một vị khách của Trung tâm thương mại Bách Thực nhà các anh sao.” Ninh Vũ Hoa nhướn đôi lông mày tinh tế lên, bắt đầu nâng điện thoại di động lên ấn phím.
“Số điện thoại của Bách Huân. . . . . . A, tìm được rồi!” Nói xong, cô bấm gọi ngay.
“Không được!” Bách Tuấn đưa tay nhấn tắt điện thoại của cô, mặt không biểu tình ngẩng đầu lên.
“Chúc cô mua đồ vui vẻ, xin đi thong thả!” Anh gần như cắn răng nghiến lợi nói ra những lời này.
“Tư Tư, chúng ta đi.” Trên gương mặt căng thẳng của Bách Tuấn lộ ra một tia không cam lòng, không đợi bạn gái đuổi kịp bước tiến của anh, đã bước nhanh ra khỏi cửa hàng.
Tức giận như đám sương bao phủ Bách Tuấn, sắc mặt anh xanh mét, cơn giận tăng cao mà không có chỗ phát tiết, chỉ có thể buồn bực ở trong lòng!
Bách Tuấn anh không sợ trời không sợ đất, cho tới nay, lại chỉ có thể thận trọng, không để cho hành động của mình đưa tới sự chú ý của người nhà.
Nhưng cô gái này, hoàn toàn chọc trúng xương sườn mềm của anh!
Cô hành động không hiểu ra sao như vậy, còn ngang ngược càn rỡ, lại thêm bộ dáng dường như rất quen thuộc với người nhà của anh nữa.
Chẳng biết tại sao, anh có cảm giác cô ấy cố tình đối nghịch với anh, nếu như bọn họ không quen biếtthì lý do phía sau của hành vi này, liền không thể không khiến anh phải đề phòng rồi.
Ninh Vũ Hoa hướng về phía bóng lưng của Bách Tuấn, khẽ le lưỡi, làm một mặt quỷ thể hiện thắng lợi.
Cô quay đầu đi, nhẹ nhàng nhìn 2 người nhân viên phục vụ.”Cám ơn hai người đã giúp một tay. Nhớ, chuyện này nhất định phải giữ bí mật đó.”
“Vâng, chuyện mà chủ tịch giao cho chúng tôi, làm sao chúng tôi dám phạm sai lâm chứ?” Hai người lập tức trả lời kết hợp với nụ cười.
Ninh Vũ Hoa gật đầu một cái, vừa đi ra phía cửa, vừa gọi điện thoại.”Bác? Bác khỏe chứ, con là Vũ Hoa. . . . . . Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch. . . . . . Bác yên tâm, nhất định con sẽ thuận lợi đạt thành nhiệm vụ. . . . . . Bách Tuấn anh ấy── trốn không thoát lòng bàn tay của con!”