Lan Nhược Tiên Duyên

Chương 7: Chương 7: Mưa gió




Dịch: Cún Con

“Nghĩ không ra ngươi nhận không ra một cái thôn dân ở Ninh gia thôn dưới chân núi. Vậy mà lại biết rõ những đại thần triều đình này.” Vô Sinh nói.

“Thoáng nghe qua, đáng tiếc triều đình mất đi một trung thần!” Vô Hư thở dài.

“Đi thôi.” Vô Sinh nói

Loại chuyện này, cũng chỉ có thể phát chút cảm khái mà thôi. Hai tên hòa thượng cơm ăn đều không đủ no thì có thể làm được gì.

Hai sư đồ rời khỏi Kim Hoa, dọc theo đoạn đường lúc tới để đi về, sắc trời dần tối xuống.

“Sư phụ phải tìm một chỗ qua đêm thôi.” Vô Sinh nói.

“Ừm, ta nhớ lúc mới đến ngoài thành có một trạch viện bỏ hoang. Chúng ta đi nơi đó qua đêm.” Vô Hư hòa thượng đáp.

“Lại là nhà hoang.”

“Thì lại làm sao?”

“Dễ dàng gặp quỷ á.”

Trải nghiệm qua một đêm kia, hắn nghĩ mà sợ, trong lòng bị ám ảnh mãi.

“Vô Sinh, người xuất gia có lục căn phải thanh tịnh, linh đài vô trần. Chỉ cần tâm không tạp niệm, ắt vạn tà bất xâm.” Vô Hư nói

“Sư phụ, ngươi không có dục vọng hả?”

“Đương nhiên có. Ta tu hành còn thấp.” Vô Hư trả lời.

“Ta cũng vậy, hơn nữa không ít, còn nữa sư phụ không sợ quỷ thật à?”

“Quỷ ở đâu ra, ta nghĩ do tâm ngươi vấy bẩn mà thôi.” Vô Hư nói.

“Lại nói như vậy. Ta chờ ngươi nhìn thấy, liền sẽ không nói như vậy nữa” Vô Sinh khẳng định.

Hai người dọc theo đường lớn đi ra ngoài thành. Khởi đầu từ ruộng lúa dần biến thành rừng rậm, cỏ hoang. Sắc trời tối dần, dọc đường ngoài hai người bọn họ ra thì cũng không có một bóng người đi đường, để ai ai cũng cảm thấy hoảng sợ.

Đi mất nửa ngày đường, Vô Sinh mệt mỏi quá rồi, muốn tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Hơn nữa sắc trời đã tối, ở chỗ dã ngoại hoang vu này, không thôn trấn cũng không cửa hàng, đến một chỗ có thể che gió mưa để ở tạm một đêm đều không có.

“Sư phụ, ngươi nói trạch viện kia ở đâu vậy?”

“Sắp tới rồi, ngay phía trước, kiên trì một chút.”

Hai sư đồ đi về phía trước không bao xa, ngoặt vào một cái lối rẽ, đi thêm một đoạn đường liền thấy mấy gốc đại thụ cành lá um tùm, phía sau mơ hồ có thể nhìn thấy một cái trạch viện rách nát.

“Thật có, ai lại đi xây một cái trạch viện ở nơi hẻo này như vậy nhỉ?” Vô Sinh lẩm bẩm

Sau khi tới gần, đập vào mắt nào là cột xiêu tường đổ nào là cỏ hoang đầy viện. Trong trạch viện còn có người, không chỉ một người.

“Ai?” Một tiếng quát lớn.

Hai bó đuốc, bốn cái binh lính mặc áo giáp, bốn thanh đao sáng bóng. Đám người ngăn trước mặt bọn họ chính là đội binh sĩ mà ban ngày bọn hắn mới gặp được kia.

“Hai tiểu hòa thượng, các ngươi tới đây làm gì?”

“A Di Đà Phật, các thí chủ, sắc trời đã tối. Chúng ta đi một ngày đường đã mệt mỏi rồi, chỉ muốn tìm chỗ tá túc qua một đêm.”

“Chỗ này không được, đi tìm chỗ khác.” Một vị binh lính lên tiếng.

“Phương viên hơn mười dặm quanh đây, cũng chỉ có một cái trạch viện bị vứt bỏ thôi, xin các vị thí chủ dàn xếp một cái.” Vô Hư đáp.

Nếu không phải sắc trời đã tối, hắn cũng không muốn qua đêm cùng một chỗ với đám binh sĩ triều đình này, ai biết được sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào đó.

“Đợi một lát”. Trong đó có một người xoay người đi vào trạch viện. Một lát sau gã liền đi ra

“Vào đi.”

“Đa tạ”

Bọn hắn đi vào trạch viện, thấy được xe tù dừng ở một góc, tội phạm ở trong xe vô cùng thê thảm, đặc biệt là hai đứa bé, có trời mới biết được bọn họ còn chống được bao lâu.

Ài... Vô Sinh thầm thở dài.

Trong đình viện, mấy binh lính ngồi quanh một chỗ, nhóm lửa nấu cơm. Một người cầm đầu, mày rậm như mực, sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn. Khi hai sư đồ bọn hắn đi tới, một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bọn hắn cứ như nhìn hai tên tội nhân vậy.

“Các vị thí chủ”

“Các ngươi qua bên kia, không được tới gần xe tù.”

“Được” Vô Hư gật đầu.

Tiếp đó hai thầy trò tiến vào trong gian phòng ở giữa.

Chỗ trạch viện này không nhỏ, chắc hẳn trước kia cũng là trạch viện của một đại gia đình, cũng không biết vì sao bị bỏ hoang.

Trong phòng, đầy bụi đất, sư đồ hai người thoáng dọn dẹp.

Ực ực, bụng Vô Sinh chợt kêu to.

“Cầm lấy.” Vô Hư lấy ra một cái bánh màn thầu ở trong bao được lưu lại từ giữa trưa, mỗi người một cái.

Lác cách, giọt mưa rơi xuống, nện xuống nóc nhà, phát ra tiếng vang.

Bên ngoài trời mưa.

Lúc mới bắt đầu mưa nhỏ, thời gian trôi qua dần nặng hạt hơn. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua.

Vô Sinh nhìn qua bên ngoài nghĩ đến hai đứa bé trong xe kia. Bọn nó mới có bảy tám tuổi làm sao chịu nói mưa gió như vậy, vốn là đã mệt lả không chịu nổi. Mưa gió thế này quả thật muốn lấy mạng nhỏ của bọn nó mất.

“Sư phụ.”

“Đang nghỉ tới hai đứa nhỏ kia?” Vô Hư nói.

“Vâng”

“Đi, đi xem thử.”

Sư đồ hai người ra khỏi tàn phá phòng ốc, lập tức có mưa gió đập vào mặt, rơi vào trên người, nổi cả da gà.

Mưa gió này thật lạnh.

Căng ra một cái dù nát, bọn hắn đi ra ngoài viện, chỉ gặp trong xe tù kia phạm nhân cứ chịu mưa gió dội xuống, không có chút che chắn. Hai người lớn không thể ngồi, liền đứng ở nơi đó mặc cho mưa rơi gió thổi, không biết có thể chịu đến bao lâu. Hai đứa bé kia thì co quắp cùng một chỗ, run lẩy bẩy, quá đáng thương. Bọn hắn đi đến gần xe tù, lại bị binh sĩ trông coi lấy lưỡi đao ngăn cản.

“Làm gì vậy?”

“Thí chủ, mưa xối xả, gió cũng to mưa cũng lạnh. Mấy vị phạm nhân này không có chút che chắn, e rằng không chịu nổi đâu.”

“Hòa thượng quản rộng vậy, ngươi thương hại bọn hắn, có phải là đồng đảng hay không?” Chiến sĩ cầm đao nghiêm nghị quát lớn.

“A Di Đà Phật, bần tăng là người xuất gia, lòng dạ từ bi. Gió táp mưa sa như này, chỉ sợ bọn họ chịu không được đến kinh thành. Nếu thật là như thế, chỉ sợ các ngươi cũng không tốt bàn giao lắm đâu.” Vô Hư nói.

“Hòa thượng muốn thế nào?”

“Bần tăng muốn lấy cái dù này che mưa cho hai đứa bé kia, thoáng chặn lại chút mưa gió.”

“Đi thôi.” Một sĩ binh khoát khoát tay.

“Đa tạ thí chủ.”

Vô Sinh đi tới xe tù, đưa dù che mưa tới trong xe tù, hai đứa bé kia co quắp cơ bản cũng không dám đưa tay. Một tia sấm chớp hiện lên, trên thân thể nhỏ gầy đầy vết thương. Hắn thở dài, yên lặng bung dù ra, che lại trên đầu bọn nó. Hắn ngẫm nghĩ, liền cởi xuống rách nát tăng y, trùm lên trên tấm thân gầy yếu của bọn nhỏ.

“Nếu phật có thật, nguyện phật phù hộ các ngươi.” Vô Sinh nói khẽ.

Vô Hư hòa thượng cởi tăng y của mình ra, thay lão nhân kia cản mưa gió.

“Đa tạ đại sư, chỉ sợ sẽ liên lụy các ngươi.” Giọng nói lão nhân hữu khí mà vô lực.

“Người xuất gia tứ đại giai không, liên lụy thế nào được.”

“Hai hòa thượng cách ngươi tâm địa không tệ nha!”

Một thanh âm truyền đến, một nam tử tay cầm một cái dù, đứng ở trong mưa. Gã có một đôi mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm sư đồ hai người, chính là thủ lĩnh của đội binh sĩ này.

“Nói, các ngươi có quan hệ gì với Cố Nam Pha?”

Tay phải gã cầm lên cán đao, chân dẫm lên nước mưa, từng bước một đi về phía hai thầy trò bọn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.