Lần Nữa Làm Người

Chương 2: Chương 2




Vệ Tiếu, tên cũng như người vậy, cậu thích cười, bề ngoài luôn toát lên vẻ lạnh lùng sắt đá thường thấy ở người đã từng tham gia quân ngũ, nhưng tiếp xúc lâu mới biết con người sắt đá ấy cũng ấm áp vô cùng.

Được làm bạn gái của người như vậy thì hạnh phúc biết bao, nhưng Vệ Tiếu có một yếu điểm, đó là nhát gái, thích người ta mà không dám theo đuổi. Cũng vì lẽ ấy mà mãi đến khi rời quân ngũ, cậu mới dám tỏ tình với cô gái đã lỡ thích từ hồi học cấp hai.

Cũng may là cô nàng cũng thích Vệ Tiếu, nên hai người ấy đã nhanh chóng thành đôi.

Sau khi xuất ngũ, Vệ Tiếu phải ngậm ngùi bỏ quê nhà lên thành phố M kiếm sống vì tổ chức không sắp xếp nổi cho cậu một công việc như ý, lôi thôi thế nào lại tìm đúng công việc hầu hạ cho thiếu gia Lưu Kình. Lương thì cao thật đấy, ngặt nổi đôi khi phải làm một vài việc thiếu lương tâm khiến Vệ Tiếu rất phiền lòng.

Thiếu gia Lưu tuy là một tên lưu manh nhưng lại đối xử với cậu rất hậu, khi thì tặng bật lửa đắt tiền, thắt lưng xịn hàng hiếm, lúc thì cho ví da được làm thủ công. Vệ Tiếu cũng biết Lưu Kình quý trọng mình như thế nào, vì rằng số người đi theo hầu hạ Lưu Kình lâu hơn so với cậu rất nhiều mà anh chỉ thích mỗi cậu kề cận, ngay cả mát xa tắm hơi cũng theo để cùng hưởng lạc thú.

Vệ Tiếu cũng không rõ vì sao mình lại lọt vào mắt xanh của anh nữa. Đến ngay cả quản gia nhà họ Lưu có việc gì cũng tìm cậu thương lượng, điều này làm cho Vệ Tiếu hay dè dặt và bất an. Cậu không hề biết nguyên nhân mình được coi trọng như vậy thực chất vô cùng đơn giản, chính là hai cái má lúm đồng tiền dễ thương mà cậu đang sở hữu.

Ngày mới nhận việc, Vệ Tiếu được phân công làm bảo vệ canh cổng, thiếu gia Lưu thường vẫn ngồi xe ra ra vào vào, thấy cái cậu này trông cũng có vẻ dễ nhìn nên hay để ý, hơn nữa phòng của anh vừa vặn có thể phóng tầm nhìn bao quát cả khu vườn.

Nhiều khi anh đứng cạnh cửa sổ, vừa uống cà phê vừa ngắm nhìn cậu bảo vệ ưa cười.

Thật lòng mà nói, Lưu Kình không thích những người làm công như vậy. Tuy là dân lưu manh nhưng ít nhiều anh cũng được thừa hưởng từ cha dòng máu quyết đoán đôi khi đến lạnh lùng, đối xử với người hầu kẻ hạ rất tốt song tuyệt đối không dung túng. Người như Vệ Tiếu, suốt ngày hi hi ha ha, với ai cũng từ tốn nhẹ nhàng, nếu chẳng may bị anh bắt gặp, thế nào lão quản gia cũng nhận lệnh trực tiếp đi tìm mà trị cho một trận nên thân.

Vậy mà Vệ Tiếu lại là trường hợp ngoại lệ của ngoại lệ, mỗi lần nhìn cậu cười, anh lại lâng lâng một cảm khúc khoan khoái khó tả. Phải chăng đó là lý do anh luôn muốn cậu kề cận bên mình nhiều hơn? Đôi khi trong cuộc sống, có những việc tưởng chừng không thể giải thích nổi lại thành sự thật, Vệ Tiếu lại ứng đúng vào chuyện ấy, vô tình trở thành vệ sĩ thân tín của Lưu Kình.

Vệ Tiếu không cho rằng vị trí mình đang có là chuyện gì tốt đẹp, vì ở vị trí ấy cậu biết quá nhiều việc đáng lẽ không nên biết thì hơn.

Bản thân biết quá nhiều mà lúc nào cũng phải câm như hến, quả đúng là ác mộng đối với cậu, bởi chỉ cần một câu nói sơ sẩy là xem như tự hại mình đầu rơi máu chảy, xương tan thịt nát. Vệ Tiếu là người tài năng không mấy nổi trội, cũng không khéo ăn khéo nói, chỉ được cái tính tình hòa nhã, lúc nào cũng cười, biết chịu khó lắng nghe. Bởi vậy Lưu Kình rất đổi ngạc nhiên khi nghe tin Vệ Tiếu từng có thời làm lính.

Phải tận sau này có dịp ghé nơi ở của Vệ Tiếu, quả nhiên phát hiện tấm drap giường phẳng phiu không khác nào miếng đậu phụ đúng chuẩn nhà lính. Lưu Kình ngồi ngay ngắn trên giường đưa mắt nhìn Vệ Tiếu. Mỗi lần như này, Vệ Tiếu đều cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Lưu Kình liền cười bảo Vệ Tiếu qua ngồi cạnh, bắt đầu hỏi han về những ngày trong quân ngũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.