Lần Nữa Làm Người

Chương 48: Chương 48




Vệ Tiếu thừa hiểu em trai mình. Sauk hi an ủi Lưu Kình, tranh thủ lúc anh ngủ, Vệ Tiếu gọi điện luôn cho Vệ Lạc mặc kệ giờ đã muộn.

Vệ Tiếu chưa từng dùng lời lẽ nghiêm khắc như vậy để nói với Vệ Lạc trước đây.

Vệ Lạc sửng sốt đến nỗi ngẩn người.

Vệ Tiếu vô cùng nghiêm túc bảo: “Anh và Lưu Kình có ổn hay không, không liên quan gì đến em. Bọn anh không làm điều gì trái pháp luật, em cũng đã đi học bao nhiêu năm rồi, tại sao một chút lý lẽ này cũng không hiểu nhỉ?“

Vệ Lạc sau khi sững người cũng không chút yếu thế, người lại còn thẳng thắn trách móc: “Đúng, hai người không sai, nhưng anh à, nếu như anh thật sự không hề cảm thấy có gì sai anh có dám nói chuyện này với cha mẹ không?”

“Sớm muộn gì anh cũng kể với cha me.” Vệ Tiếu không chút do dự đáp lại câu nói của Vệ Lạc.

Vệ Lạc quả thật bị Vệ Tiếu làm cho tức chết.

Lúc Vệ Tiếu gọi điện, tuy rằng Lưu Kình đã ngủ, nhưng sau khi nghe thấy tiếng động, Lưu Kình lại tỉnh giấc.

Vệ Tiếu ngắt điện thoại, bắt gặp Lưu Kình đang đứng ở cửa, yên lặng nhìn cậu.

Vệ Tiếu biết Lưu Kình đại khái đã nghe thấy gần hết, nên cũng chỉ cười, đi tới nắm lấy tay anh.

Những gì hai người vừa làm trước đó vẫn còn lưu lại dư vị trên thân thể. Lưu Kình bất giác ôm chặt lấy eo cậu, không kìm nổi lòng liền hôn lên người cậu.

Lưu Kình luôn biết rằng, anh không yêu nhầm người.

Chỉ là đối diện với thứ tình cảm này, Lưu Kình không biết lấy gì để đáp trả Vệ Tiếu.

Những ngày tháng sau này tuy biết Vệ Tiếu đã nói rõ với Vệ Lạc, nhưng anh vẫn muốn hòa giải mối quan hệ của hai anh em. Nghĩ thế nào thì xuất phát điểm của Vệ Lạc cũng là muốn tốt cho Vệ Tiếu, nếu như là loại người trước mắt chỉ nhìn thấy tiền mà không coi trọng tình anh em, chỉ sợ ngay từ sớm đã đến nịnh bợ anh, cậu nhóc có to tiếng cũng là vì quan tâm đến anh trai mà thôi.

Thế nên, Lưu Kình chẳng thể ghét nổi một người hành động theo cảm tính như Vệ Lạc.

Muốn lấy lòng những người như thế không phải dung tiền bạc địa vị, mà là một tấm lòng chân thành.

Lưu Kình cũng đã tháo bỏ lớp vỏ nguy trang, không làm một thương nhân đầy toan tính, mà làm một người đàn ông đắm chìm trong tình yêu đầy những mối lo lắng bất an.

Lúc đối mặt với Vệ Lạc, điều mà Lưu Kình có thể nói cũng chỉ xoay quanh tình cảm giữa anh và Vệ Tiếu.

Vệ Lạc rất ghét Lưu Kình, nhưng đối diện với khuôn mặt chân thành như vậy, nỗi bực tức cũng dần dần nguôi ngoai, thậm chí còn có suy nghĩ nếu như Lưu Kình là một người con gái thì tốt biết mấy.

Vệ Lạc từ đó đành giả mù cho qua, mối quan hệ với Vệ Tiếu cũng nối lại, chỉ là Lưu Kình vẫn là quả bom nổ chậm, hễ nhắc đến là lại một lần Vệ Lạc muộn phiền, nhưng có muộn phiền thế nào, Vệ Tiếu vẫn là anh trai, dần dần Vệ Lạc đã cố gắng làm cho mình thích ứng với sự tồn tai mang tên Lưu Kình, thỉnh thoảng xem chương trình tài chính, vẫn bị quả bom Lưu Kình này làm cho đầu óc choáng váng.

Thời gian từng ngày trôi qua, căn nhà ông ngoại Lưu Kình để lại cuối cùng đã hoàn thiện.

Vệ Tiếu dẫn Lưu Kình đi xem, trình bày từng chút một về tình tình sửa chữa, Lưu Kình im lặng lắng nghe.

Ngôi nhà rất rộng, do còn một số đồ dung vẫn chưa bày biện nên tạm thời nhà hơi trống trải, nói chuyện cũng nghe thấy tiếng vọng.

Lưu Kình chạy lên chạy xuống hệt như một đứa trẻ.

Vệ Tiếu lúc đầu còn ở bện cảnh anh, nhưng nhìn bộ dạng Lưu Kình càng lúc càng phấn khích, cậu đành ngồi xổm ở đầu cầu thang nhìn anh.

Mỗi lần đi ngang cầu thang, anh đều tiện tay sờ tóc Vệ Tiếu một cái.

Tuy không nói ra miệng, nhưng Vệ Tiếu biết Lưu Kình rất vui.

Không cần biết nơi này có vừa ý hay không, dù sao nó cũng đã cho Lưu Kình một ngôi nhà thuộc về mình.

Phảng phất quanh nhà vẫn còn chút mùi sơn mới. Lưu Kình không thuey người quét dọn, tự mình cầm giẻ lau dọn hết.

Cũng chẳng hy vọng lau sạch sẽ, chỉ cần có được cái cảm giác lau dọn nhà cửa âu cũng đã đủ.

Vệ Tiếu vốn muốn thử xem ngôi nhà mới thế nào, nhưng do ống dẫn gas vẫn chưa mở, đành đi mua chút đồ ăn bán gần đó rồi đổ hết vào đĩa, ăn cùng Lưu Kình>

Ghế trong phòng ăn có màu sữa, nhưng Lưu Kình vừa quỳ dưới đất lau nhà thành thử người bám đầy bụi, không muốn làm bẩn ghế, anh liền bê bát đữa ngồi khoanh chân dưới đất ăn cơm.

Vệ Tiếu cũng ngồi xuống theo, đầu gối cậu chạm vào đầu gối của Lưu Kình.

Hai người lặng lẽ ăn cơm, có món gì ngon đều gắp cho đối phương.

Vệ Tiếu thấy tâm trạng Lưu Kình khá tốt, mới chầm chậm bảo: “Lưu Kình, em định có thời gian sẽ đi tìm việc.”

Tay cầm đữa của Lưu Kình liền khựng lại, liếc mắt qua nhìn cậu.

Biết rằng Vệ Tiếu không ưa nhàn rỗi, nhưng lòng vẫn hy vọng Vệ Tiếu có thể sống nhàn hạ, mỗi ngày đá bóng luyện sức khỏe, đi chơi đâu đó, lúc về nhà tắm rửa sạch sẽ chờ đợi mình về là được, nhưng Vệ Tiếu sẽ chẳng thích kiểu sống như thế.

Lưu Kình gật đầu: “Được chứ, nhưng đừng tìm việc nào quá mệt nhọc, em mà bị mệt, anh sẽ đau lòng.”

Vệ Tiếu lặng thinh, ôm lấy anh.

Ăn cơm xong, hai người muốn đi tắm, thử nghiệm mát xa thủy lực kiểu mới.

Lưu Kình đứng trước trụ vòi sen, Vệ Tiếu vặn tay cầm đến mức lớn nhất, nước phun ra bắn lên người ở các góc độ khác nhau thật giống như vô vàn mũi kim nho nhỏ, cảm giác vừa ngứa vừa nhoi nhói, nhưng đúng là giống như đang được mát xa vậy.

Lưu Kình ngội nước một lúc, liền kéo Vệ Tiếu vẫn chưa kịp cởi quần áo đến bên mình, vừa đùa vừa cởi quần áo của cậu.

Dù đã ngắm đi ngắm lại không biết bao nhiêu lần, nhưng cơ thể cậu vẫn kích thích lạ lùng, cơ bắp săn chắc ướt nhẹp vì nước tạo nên từng đường nét quyến rũ khôn tả.

Lưu Kình tách hai chân cậu ra, để cậu ngồi lên trên.

Lưu Kình lức ở trên giường vô cùng hung bạo, may mà Vệ Tiếu đã từng rèn luyện trong quân ngũ bao năm, nếu không chưa chắc đã chịu nổi. Bị Lưu Kình khống chế như vậy, cậu chỉ còn biết dang rộng cơ thể theo ý anh.

Nghĩ đến chuyện sắp xảy đến, mặt mũi Vệ Tiếu đỏ bừng, song vẫn bị mê hoặc, phối hợp ngồi xuống.

NhỰ tim của hai người chung một nhịp đập.

Phần trên cơ thể không ngừng ma sát, râm ran nóng dần.

Bàn tay thuần thục của Lưu Kình đang giúp Vệ Tiếu mở rộng, cuối cùng hỏi mờ ám một cậu: “Có cần anh vào không?”

Vệ Tiếu ít khi nào phát ra âm thanh khi làm chuyện này, bị Lưu Kình chủ động kích thích, cậu cố sức gật đầu. Lưu Kình như thế được tiếp thêm sức mạnh, lập tức thuận theo cảm xúc.

Anh rất thích cái cảm giác thể xác và tâm hồn kết hợp một cách đồng điệu như vậy, lần này khác hẳn với mấy lần trước đây.

Lưu Kình rất ít thấy bộ dạng mặc sức phóng túng của cậu.

Người như cậu đường đường chính chính đã nhiều năm, không ngờ lại đi bước đường trái ngược ngay tại sự kiến lớn nhất của đời cậu.

Cũng chính lúc này, Lưu Kình mới phát hiện ra, dáng vẻ say mê của Vệ Tiếu đẹp hết sức.

Anh ôm chặt cậu, cử động dồn dập, hơi thở cũng loạn xạ lên.

Những dòng nước ướt át và mồ hôi quyện lẫn vào nhau, cơ thể dính sát như keo đắm chìm trong khoái cảm.

Phòng tắm bị hơi nước che mờ.

Hai tay đan vào nhau, cùng vuốt ve, ôm ấp thân thể người kia.

Tư thế hiện tại khiến nơi kết hợp được nhìn thấy rõ ràng, từng động tác đều đặn tựa gõ nhịp.

Mồ hôi dần dần che mờ tầm nhìn.

Hai người cuối cùng đã sở hữu không gian riêng. Vệ Tiếu cũng đã nghĩ đến những khác biệt có thể xảy ra khi hai người hai cá tính, hai thói quen sinh hoạt khác nhau cùng sống chung, cho nên cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Thế mà lại hòa thuận đến không ngờ.

Mỗi sáng thức dậy, Lưu Kình liền mặc tạp dề nấu bữa sáng.

Để lên tay nghề hơn, Lưu Kình còn mời cả giáo viên chuyên môn đến nhà, học hành cần mẫn.

Chỉ cần không phải thời gian làm việc, Lưu Kình sẽ ở yên trong nhà.

Mức độ lưu luyến gia đình của anh, đến Vệ Tiếu cũng phải giật mình.

Nhưng cũng có những lúc đi ra ngoài, ví dụ như lúc có bộ phim nổi tiếng nào mà Vệ Tiếu thích xem, Lưu Kình đều lái xe đưa Vệ Tiếu đi xem.

Anh muốn làm hết sức mình, để chăm sóc cậu thật tốt.

Vệ Tiếu tuy rằng đón nhận mối quan hệ với Lưu Kình, nhưng là một người đàn ông, cuậ vẫn muốn mình có thể độc lập hơn chút nữa.

Còn những việc khác như Lưu Kình có hái ra tiền không, công ty có to không, Vệ Tiếu đều không quan tâm, chỉ cần hàng ngày Lưu Kình khỏe mạnh vui vẻ là được.

Do vậy, lúc anh mới sống cùng, có đưa hết tiền và thẻ tín dụng cho cậu, cậu tuyệt nhiên chẳng động vào, cất yên trong két sắt. Đến lúc Lưu Kình kiểm tra, thấy không những không bị hụt đi mà tài khoản còn cộng thêm tiền lãi, thật chỉ biết thở dài sườn sượt.

Hiện tại tiền đối với anh đã không thành vấn đề nữa, nhưng làm thế nào mới có thể khiến Vệ Tiếu vui vẻ hơn, điều này khiến Lưu Kình rất khó nghĩ.

Lưu Kình chỉ biết cố gắng vì Vệ Tiếu hết sức có thể.

VÍ dụ như hao tâm tổn trí mua cho cậu một chiếc xe.

Lúc anh đưa chìa khóa xe cho Vệ Tiếu, cậu hơi bất ngờ, chỉ khi nhìn loại xe hình như là Passat rất bình dân, cậu mới nhận chìa khóa.

Kết quả sau khi Vệ Tiếu ngồi vào mới phát hiện nội thất bên trong cực kỳ cao cấp.

Vệ Tiếu bắt đầu thấy kỳ lạ, vội tra trên mạng, hóa ra là xe Phaeton đắt tiền.

Loại có giá thấp nhất cũng đã làm cậu hoa cả mắt, cậu liền tìm Lưu Kình, nói không dám nhận quà lớn như vậy đâu. Lưu Kình như một đứa trẻ phạm lỗi, tủi nhân nhìn thẳng vào mắt Vệ Tiếu.

Vệ Tiếu vẫy cờ trắng trước ánh mắt mùi mẫn nọ, đành phải cầm lại chiếc chìa khóa nặng trịch trở về, mỗi tội lái xe mà lòng dạ nhấp nhổm.

Hơn nữa, Vệ Tiếu cũng không dám lái xe đến công ty. Xe của sếp cậu còn không cao cấp bằng xe cậu nữa kìa. Rốt cuộc Phaeton bị bám vụi trong ga ra, Lưu Kình thật sự không biết nên nói gì mới phải.

Có lần đang ăn cơm, Lưu Kình nghĩ tường nhà ăn có vẻ trống trải liền bảo Vệ Tiếu có rảnh hay không, hay là đi chọn một bức tranh treo trong nhà ăn cho đẹp.

Vừa hay Vệ Tiếu cũng đang rảnh rỗi, liền gật đầu đồng ý.

Kết quả Vệ Tiếu mặc đồ bình thường đến đó mới biết nơi bán tranh trang trí lại là một hội chợ đấu giá cao cấp trong nước, bên trong tề tựu đông đủ mọi tầng lớp, mọi màu da.

Lưu Kình đủng đỉnh giống như đi chợ mua rau vậy, hàn huyên cùng người quen biết về ngọc cổ thời Hán, lá cây tử đàn Ấn Độ v.v…

Vệ Tiếu nghe mà mắt tròn mắt dẹt, chẳng xen được lời nào, chỉ đứng ở bên cạnh nghe.

Mỗi lần nói đến chỗ nào chơi vui, Lưu Kình đều liếc Vệ Tiếu.

Hai người không hề làm bất cứ hành động thân mật nào, nhưng ánh mắt ăn ý rất nhan khiến những người tinh ý phát hiện ra mối quan hệ giữa cả hai.

Chuyện tình cảm giữa đàn ông và đàn ông vốn dĩ đã không còn được coi là quá mới mẻ.

Đứng một xó chảy nước dãi thèm muốn, Thang Doãn quan sát Lưu Kình rất lâu. Sau khi gặp Vệ Tiếu, hắn âm thầm tiếc nuối, tự nhủ với khả năng tài chính hiện nay, Lưu Kình thừa sức tìm được người tốt hơn tên này, sớm biết con mắt của Lưu Kình tồi như vậy, ngay từ đầu hắn đã nên rat ay, có khi hiện tại người đứng bên cạnh Lưu Kình rất có thể đổi thành bản thân hắn rồi. Với suy nghĩ ấy, Thang Doãn đã nổi lòng ham muốn, tìm cơ hội chèn ép Vệ Tiếu.

Lưu Kình đứng bàn chuyện làm ăn với đối tác, thoạt nhìn có vẻ chăm chú, nhưng thực tế tất cả sự chú ý chưa lúc nào rời khỏi Vệ Tiếu. Nhác thấy tên háo sắc Thang Doãn đi đến chỗ Vệ Tiếu nói này nói nọ, Lưu Kình đã thấy mắt gai gai.

Lần đầu tiên Vệ Tiếu gặp người nhiệt tình như vậy, mới gặp đã mời rượu, hỏi thăm chuyện trò, vừa nói vừa cảm thán, Vệ Tiếu tự thấy kỳ quặc. Cậu là người vốn thẳng tính bộc trực, về cơ bản nghe không hiểu những ẩn ý trong câu nói của Thang Doãn, chỉ cảm thấy sự nhiệt tình đến mức kỳ lạ của người này không làm người khác thích chút nào.

Chỉ đến khi Lưu Kình đi tới với bản mặt đen sì, đôi mắt hung dữ trừng trộ với Thang Doãn, kéo tuột cậu đi, Vệ Tiếu vẫn con đang như lạc trong sương mù, chẳng hiều đầu của tai nheo gì.

Lưu Kình tức ơi là tức, vừa sểnh ra mà đã có kẻ dám đến tán tỉnh vợ anh!

Vội tìm chỗ không người, anh ghì Vệ Tiếu vào lòng hôn rối rít, sau đó mới nói ra chiều vô cùng, vo cùng ấm ức: “Anh thật không chịu nổi cảnh tên háo sắc kia nói chuyện với em.”

Vệ Tiếu lấy làm buồn cười, vuốt tóc anh an ủi: “Em lớn thế này rồi, còn có thể làm gì được em chứ? Hơn nữa nếu hắn ta dám động đến em, xem em có đánh chết hắn không.”

Anh ộm cậu làm nũng: “Nghĩ cũng không được nghĩ, em là của riêng mình anh.”

Vệ Tiếu dở khóc dở cười ôm lại anh, trộm nghĩ trong lòng, đây mà là tổng giám đốc hả? Nhìn ngược nhìn xuôi chỉ thấy như một đứa trẻ con thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.