“Em không phải yêu tên khốn nạn tôisao?” Tần Phương Vĩ đem Thẩm Diệu Dương đặt lên cửa sắt, làm cửa sắt lay động phát ra từng tiếng vang.
“Anh…” Thẩm Diệu Dương tức giận không thôi.
Nhìn Thẩm Diệu Dương bị tức đến nói không ra lời, ngữ khí của Tần Phương Vĩ bỗng nhiên mềm đi: “Kỳ thực anhcũng rất sợ”.
“Anh sợ em sẽthật sự thích Tần Dục, dù sao nó ởtrên sân khấu chói mắt như vậy, khiếnvô số phụ nữ, thậm chí là đàn ông điên cuồng vìnó”.
Tiết mục cẩu huyết như phim truyền hình này làm choTần Dục đau nhói, hắn cảm thấy thật buồn cười.
Nguyên lai hai người bọn họmới là một đôi yêu nhau sâu sắc làm cho người khác phải cảm động, vậy thì hắn là cái gì? Là một thằng hề hay sao?
“A Tần, emyêu chính là anh, vẫn luôn là anh”.
Một tiếng ATần này khiếncho Tần Dục điên cuồng, hồn phách của hắn bắt đầu vặn vẹo.
Hắn nhớ rõ mỗi lần mình cùng Thẩm Diệu Dương triền miên, thời điểm ác chiến đến sảng khoái tràn trề, Thẩm Diệu Dương đều sẽ thất thần động tìnhmà gọi hắn là ATần, Tần Dục vô cùngthích Thẩm Diệu Dương gọi mình như vậy, nhưng sau đó, vô luận hắn cầu như thế nào, Thẩm Diệu Dương cũng chỉ gọi hắn là Tiểu Dục, còn một tiếng A Tần kia thì sao cũng không chịu gọi.
Hiện tại Tần Dục mới biết, người Thẩm Diệu Dương gọi căn bản không phải là hắn!
Chân tướng lại như tiachớp, ẩn bên trong mưa to gió lớn, vô tình xé rách trái tim hắn, xé nát linh hồn hắn, mỗi một mảnh vỡ như đều rơi vào vực sâu vô tận, bị lửa hừng hực thiêu cháy, bị hàn băng dằn vặt, làm cho mỗi một nơi trên thân thể hắn không nơi nào khôngđau khổrítgào.
Ba tháng trước, đủ loại bê bối không có thật như hình với bóng cùng Tần Dục, hơn nữa vô luận có phòng bị nghiêm mật như thế nào đi nữa, thì chỗ nào cũngcó paparazi nhúng tay vào, bọn họ thêm mắm dặm muối, thậm chí bịa đặt đưa tin về Tần Dục, làm ảnh hưởng nghiêm trọng dến danh dự cùng tiến triển công việc của Tần Dục. Lúc đó, Tần Dục liền cảm thấy kỳ quái, hắn suy đoán có người muốnchỉnh mình, nhưng hắn chưa bao giờ hoài nghi Thẩm Diệu Dương, thậm chí còn đau lòngvìThẩm Diệu Dương mỗi ngày đều phải giúp hắn xử lý cục diện rối rắm, mà người đều gầy đi một vòng.
Nhưng bây giờ hắn mới biết, những vụbê bối đó, tất cả đều do một tay người hắn yêu nhất tín nhiệm nhất và người anh mà hắn thân thiết nhất tạo ra!
Mà mục đích của bọn họ là vì muốn phá huỷ hắn!
Tần Dục cứ tưởng rằng chuyện anh em trong nhà tranh đấu cãi cọ sẽ không bao giờ phát sinh trên người hắn và Tần Phương Vĩ, hắn cứtưởng rằng người vĩnh viễn sẽ không hại mình lại chính là thủ phạmđẩy hắn vào vũng bùn.
‘Cứ tưởng rằng’ của hắn thật buồn cười biết bao…
“A Tần, vì anh, không cần nói là phá huỷ Tần Dục, mà tự phá hủy bản thân mình, em cũng cam tâm tình nguyện, anh còn nghi ngờ tình cảm của em đối với anh haysao?”
Thẩm Diệu Dương thâm tình thổ lộ khiến cho tâm của Tần Dục triệt đểchết đi.
Tần Phương Vĩ ngơ ngác, sau đó đột nhiên hôn Thẩm Diệu Dương, hai người không coi ai ra gì hôn nhau mãnh liệt, giống như cảthế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Biết được hai người này có gian tình là một chuyện, nhưng tận mắt nhìn thấy hai người ôm hôn nhaulạilà một chuyện khác.
Tần Dục nguyên bảnlà tê dại nhìn, nhưng đột nhiên, con ngươi của hắn đột nhiên co rút lại, ký ức như sóng triều ập đến.
Ngón tay thon dài của Tần Dục xoay xoaychùm chìa khóa, hắn như thường ngày không thông báo trước mà đi thẳng vào phòng làm việc của Tần Phương Vĩ, nhưng hình ảnh mà Tần Dục nhìn thấy lại chính là người yêu của mìnhvàanh trai đang hôn nhau say đắm. Tần Dục sửng sốt nửagiây, hai mắt đỏ đậm, như phát điên mà xông lên đánh mạnh vào Tần Phương Vĩ, Thẩm Diệu Dương thấy vậy liềnchuyển người bảo vệTần Phương Vĩ, thời điểm nắm đấm của Tần Dục chỉ còncách Tần Phương Vĩ một cm thìdừng lại.
Một khắc kia, Tần Dục cảm thấy mình như một thằngngốc, một kẻ thứ ba vạn người phỉ nhổ, mà Tần Phương Vĩ cùng Thẩm Diệu Dương lại là một đôi cảm động trời đất, có chết cũng không rời.
Tần Dục siếtchặt nắm đấm, gân xanh như muốn vỡ tung, nhưngmột quyền này của hắn thật lâu cũng không rơi xuống, cuối cùng Tần Dục buông lỏng bàn tay đang siết chặt cổ áo sơ mi đắt tiền của Tần Phương Vĩra, đạp lăn ghế tựa, đập phá hết tất cả những gì có thể đập phá, sau đó như một người điên chạy ra khỏi văn phòng.
Thế nhưng lửa giận trong lòng Tần Dục càng lúccàng tăng, hắn ngồi lênxe thể thao của mình, mất lý trí đạp chân ga, điên cuồng xông đến đại lộThế Kỷ.
Đây là một con đường mới xây, xe cộ chạytrên đường vô cùngít ỏi.
Tần Dục giữatrời gió lạnh gào thét dần dần khôi phục tỉnh táo, hắn ý thức đượchành vi của mình là vô cùng nguy hiểm, hắn từ từ giảmtốc độ xe, nhưng không khéo là phía trước xuất hiện một chiếc xe bị trục trặc, Tần Dục cuống quít đạp phanh xe, nhưngphanh xe tự nhiênlạimất linh.
Hoảng hốt,Tần Dục mãnh liệt đánh tay lái, cuối cùng đụng gảy vòng bảo hộ, xe hư người chết.
Nghiệp diễn của hắn bị nghẹt cũng không phải do thời vận không đủ! Cái chết của hắn cũng không phải là bất ngờ!
Tần Dục hận, hắn hận mình có mắt không tròng, nhìn lầm người; hắn hận mình bị người thân cận nhất lừa dối, đến nỗi sự nghiệp đều bị hủy; hắn càng hận tình yêumàmình trân trọng bảo vệ nguyên lại chỉ là một hồi âm mưu, một chuyệncười.
Hắn hận nhất chính là, tất cả những thứ này đã làkết cụcđã định, hắn không có cách nào thay đổi được!
Hận ý ngập trời khiến cho quỷ hồn trở nên cực kỳ không ổn định, Lục Giác trơ mắt nhìn thân thể Tần Dục trở nên càng ngày càng mờ nhạt, cơ hồ không thể nhìn thấy,cậu không để ý tới chân tướng làm người khiếp sợ mà mình vừa biếtđược, càng không để ý tới Tần Phương Vĩ cùng Thẩm Diệu Dương còn đang ở đó, nếu như mìnhđi ra ngoài có thể sẽ gặp nguy hiểm. Lục Giác lao ra khỏigóc tường âm u, dùng hết khí lực toàn thân hétlên.
“Không cần đi!”
Trước khi biến mất, hình ảnh cuối cùng trong đầu Tần Dục là thân ảnh lảo đảo nghiêng ngã của Lục Giác, còn có gương mặtkhóc rất xấu rất xấu, rất mấtmặt kia.
Quả nhiên là ngungốc.
Thời khắc cuối cùng, Tần Dục chợt nhớ tới khi lần đầu tiên Lục Giác nhìn thấy quỷ hồn hắn.
Sự vui mừng như điên phun trào trong đôi mắt đó nguyên lai không phải là lỗi giác của hắn.
Nguyên lai còn có một người, hắn không biếtquý trọng.
—–
KhiTần Dục chậm rãi nâng mí mắt mệt mỏi trầm trọng lên, hắn phát hiện hai tay của mình đang cầm tay lái.
Đầu óc vốn vẫn còn có chút hỗn loạn chợtcả kinh, cả người Tần Dục đều tỉnh táo lại, hắn còn chưakịp suy nghĩ tại sao mình lại ở trên xe, đã theo bản năng đạp phanh, nhưng hắn phát hiện phanh xe lần thứ hai mất linh, chờ chút ——
Thắng xe không ăn!?
Đây không phải là chuyện phát sinh trước khi hắn chết hay sao?
Tần Dục lo lắng đề phòng cầm tay lái, chỉ hơi quan sát một hồi, hắn liền xác định mình quả thật đang ở trong chiếc xe trước khi chết. Mà xe hắn cũng quả thật đang chạy trên con đường đại lộ Thế Kỷ mới xây.
Hắn trọng sinh?
Lúc này trong đầu của Tần Dục chỉ có duy nhất một ý nghĩ này, bất quá hiện tại Tần Dục không có thời gian hưởng thụ niềm vui sướng được sống lại, hắn trọng sinh, nhưng địa điểm cùng thời gian hắntrọng sinh lại quá bẫy người, hơi bất cẩn một chút, hắn sẽ giẫm lên vết xe đổ của mình.
Nghĩ như thế, Tần Dục lập tức xua hếtnhững ý nghĩ hỗn loạn trong đầu đi, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, hiện tại quan trọng nhất là hắn phải khiến cho xe dừng lại an toàn.
Đại lộ Thế Kỷ đường rộng, số lượng xe chạy khá ít, đây là cơ hội của Tần Dục.
Tần Dục tỉnh táo lại chậm rãigạt số, ý đồ thông qua vận tốc quay động cơ để giảm tốc độ xe, sau khi giảm bớt tốc độ, Tần Dục đánh tay lái sát lềđường, chậm rãi tới gần vòng bảo hộ, thân xe cùng vòng bảo hộ ma sát phát ra từng đợt thanh âm chói tai, trong nháy mắt, ánh lửa tung toé, khói đen cuồn cuộn, Tần Dục cảm thấy lỗ tai của mình đều bị âm thanh ma sát như tiếng quỷ hét nàyđâm thủng, đồng thời xe cũng lắc lư kịch liệt.
Tần Dục bị lắc qua lắc lại đến mức đầu cũng choáng váng, trán và lòng bàn tay của hắn tất cả đều là mồ hôi, nhưng tốc độ xe rõ ràng đã giảm đi rất nhiều, hắn biết phương pháp của mình có tác dụng.
Ngay tại lúc Tần Dục vui vẻ trong lòng, vòng bảo hộ phía trước xuất hiện một lỗ hổng, bên ngoài vòng bảo hộ là một cây tùng nhỏ ở trạng thái nguyên sinh.
Xe Tần Dục bay ra khỏi chỗ hổng, một đầu cắmvào bụi rậm, bởi vì lực va chạm quá mạnh, nênthân xe bị biến dạngnghiêm trọng, cửa sổ xe bị nứt ra như mạng nhện, mà Tần Dục cũngbởi vì va chạm mãnh liệt màngất đi.