Tần Dục buồn bực ngán ngẩm tiện tay trượt lên trượt xuống danh bạ điện thoại, ngay tại thời điểm dừng lại, vô cùng châm chọc là, trên màn hình đúng lúc hiện lêncái tên mặt trời nhỏ.
Tần Dục lạnh lùng nhìn vài giây, sau đó sửa lại thành Thẩm Diệu Dương.
Tần Dục nghĩ mình sẽ phẫn nộ sẽkhổ sở, thế nhưng hiện tại hắn cư nhiên lại cảm thấy đặc biệt bình tĩnh.
Sau khi đổi tên xong, Tần Dục tiện tay némđiện thoại qua một bên, thời điểm điện thoại không thể liên lạc được với người mình muốn liên lạc, thì nó ngay lập tức chỉ làmộtphế vật.
Tần Dục dựa vào gốinằm, xuất thần mà nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên tình cảnh trước khi hồn phách hắn biến mất.
Trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, Lục Giáclảo đảo chạy về phía hắn, đôimắt kia bởi vì nước mắt tích tụ, mà sáng ngời hơn bình thường mấy phần, nhưng lại xinh đẹp tội nghiệp như vậy, bên trong nó tràn ngập sợ hãi, không muốn và cầu xin.
Lục Giác chỉ có thể tuyệt vọng mà không ngừng hét lên tên của hắn, thanh âm thê lương cùng tuyệt vọng như vậy đến nay vẫn quanh quẩn bên tai của Tần Dục, thật lâu không thể tản đi.
Tuy rằng Lục Giác cũng không có nói gì,nhưnghành vi của cậuđã nói lêntất cả.
Cái gì màthiện lương nên mới đồng ý giúp đỡ, loại lý do mượn cớ này vậy màhắncũng tin. Tần Dục lắc đầu, cảm thấy mình thật quá buồn cười, hắnhoài nghi sau khi xảy ra tai nạn, đầu óc mình chắc bịđụnglàm cho choáng váng luôn rồi.
Nhưng sau khi Tần Dục biết được tâm ý củaLục Giác, thì những hành vi kỳ quái của Lục Giác trước đó đềuđược lý giải.
Là một nghệ sĩ, đốivới ánh mắtcủa người khácTần Dục rất mẫn cảm, cho nên khi ở trường quay, hắn thường thường cảm nhậnđược có một tầm mắt luôn đi theo mình, nhưngkhi hắn quayđầunhìn lại, Lục Giác đều là xem kịch bản hoặc là đang nói chuyện cùng vớingười khác, cho nên mỗi lần Tần Dục đều hoài nghi có phải là mình quá nhạy cảm rồi hay không? Còn có mỗi khi Tần Dục chủ động chào hỏi Lục Giác, Lục Giác đều có biểu tình rất cổquái, bây giờ nghĩ lại, chắclà Lục Giác đang cố áp chế vui sướng trong lòng, có thể khi đó Tần Dục chỉ cảm thấy Lục Giác quái lạ vạn phần, cho nên mới giảm bớt lui tới vớiLục Giác.
Sau đó nữa tại buổitiệc mừng kết thúc phim ‘Đèn hồn’, Tần Dục uống nhiều, lúc tỉnh lại, hắn đã cùng Lục Giác ngủ chungmột chỗ, trong không khí tràn ngập mùi vị tình dục. Lúc đó cả người Tần Dục đều bối rối, khi đó Tần Dục cảm thấy chính mình đã bị trệch hướng, làm chuyệncólỗi với Thẩm Diệu Dương, hắn căm tức kéoLục Giác từ trong giấc mộng tỉnh dậy, sau đó liền đuổi người ra ngoài, vừa vặn đụng phải paparazi đang canh ở cửa.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện lúc đó rất kỳ quái, đầu tiên là tuy hắn uống nhiều, nhưng cũng không đến nỗi làm ra chuyện như vậy, thú tính bộc phát kéo người lên giường. Trong trí nhớ, hắn cảm thấy cả người như khô nóng, cấp thiết cần có thứ gì đó để phát tiết, cái này không giống phản ứng bình thường khi uống say, hơn nữa paparazi lại có mặt quá đúng lúc, về công lẫn về tư Thẩm Diệu Dương luôn phải ở bên cạnh hắn nhưng lúc đó lại không xuất hiện. Còn nữa, sau khi phát sinh chuyện này, thái độ của Lục Giác cũng kỳ lạ, cậu không ghi hận, cũng khônglàm lớn chuyện, thậm chí ngay cả oán giận cũngkhông có,cậucàng bình tĩnh, Tần Dục càng cảm thấy lúng túng lo lắng hơn, vì vậy mớitránh né Lục Giác.
Lúc đó Tần Dục không hiểu, bây giờ sống lại một đời, từng trải qua khoảng thời gian trở thànhquỷ, tất cả mọi vấn đề hắn đều đã có lời đáp.
Sự việc đó chỉ sợ là do Thẩm Diệu Dương thiết kế, thái độ của Lục Giác như thế là vì cậu ấyyêu mình, nghĩ tới đây, Tần Dục liền không thể nghĩ thêm nữa, tên kia làm sao có thể ngốc như vậy.
Toàn bộ quá trình kia, Tần Dục chỉ nhớ rõ hắn do tác dụng của thuốc và rượu, động tác của hắn tựa hồvô cùng thô bạo.
Sau đó nữa,hắnchết, bị biến thành quỷ, Lục Giác còn nguyện ý thu lưu hắn, giúp hắn, nhìn người mình thích chuẩn bị lễ vật cầu hôn người khác, thậm chí còn muốn đích thân ra trận, nhọc lòng tốncông tốn sức, khi đó tâm tình của Lục Giác sẽnhư thế nào đây?
Tần Dục căn bản không có cách nào tưởng tượng được, hắn chỉ biết nếu là mình, hắn nhất định sẽ biến lễ cầu hôn đó thành tang lễ, chứ không thế nào có lòng tốt như vậy được.
Lục Giác, thực sự là… ngốc muốn chết.
Trong nhất thời, trong lòng của Tần Dục đều là chua xót cùng bất bình.
Hiện tại, Tần Dục nhắm mắt lại, cũng có thể nhớ rõ lúcbịpaparazi bắt được, Lục Giác kinh hoàng thất thố,mang biểu tình sinh không thể luyến*(Cònsống nhưng không còn gì để lưu luyến, không có ý nghĩa)ra sao. Đôi mắt của Tần Dục dần trở nên âm trầm, đáy mắt như có sóng ngầm mãnh liệt, Thẩm Diệu Dương không chỉ thiết kế hãm hại hắn, còn muốn kéo người không liên quan vào trong phong ba, Tần Dục siếtchặt nắm đấm, nếu như việc này cuối cùng bị tung ra, không chỉ riêng mìnhhắn, mà ngay cả Lục Giác cũngxong đời.
Nhưng Tần Dục có chút không hiểu là, không có tin tức nào liên quan đến chuyện này bị đưa ra, hắn còn tưởng rằng do Thẩm Diệu Dương épxuống, nhưng hiện tại hắn đã thấy rõ bộ mặt thật của Thẩm Diệu Dương, vậy thì là do ai làm?Lục Giác? Trong đầu Tần Dục chợt lóe lên khuôn mặt của Lục Giác, nhưng rất nhanh suy đoán này đã bị Tần Dục bácbỏ, sẽ không, nếu như Lục Giác có thế lựclớn như vậy, bây giờ sẽ không phải vẫn là sao hạng ba, hạng bốn.(Có vẻ Tiểu Giác của chúng ta cũng là thâm tàng bất lộ nha≧◊≦)
“Tần ca, emmua cháo cho anh…” Triệu Tân vừa đẩy cửa ra liền thấy sắc mặtcó chút âm trầm của Tần Dục, hắn không tự chủmàngậm miệnglại, đứng ở cửa phòng bệnh trù trừ không dám tiến vào.
“Cậumuốnchờ cho tôi chếtđói à”.
BịTần Dục giục, lúc này Triệu Tân mới vội vàng đemcháo đi vào.
“Cậucó số điện thoại của Lục Giác hay không?”
“Không có, làm sao vậy, Tần ca?” Triệu Tân mở nắphộpcháo nóngra, bưng lênngồi ở trước giường bệnh, chuẩn bị đút choTần Dục.
Tần Dục cau mày, trầm mặc không đáp, Triệu Tân đương nhiên sẽ không tiếp tụchỏi.
“Cậuthân là trợ lý, mà ngay cả số điện thoại của nghệ sĩ cùng công ty tôi cũng không có, không phải quá không chuyên nghiệprồi sao? Phảitrừ lương”.
“…” Kỳ thực trước đây Triệu Tân cólưu, thế nhưng sau sự việc ba tháng trước ở tiệcphim ‘Đèn hồn’, không biết thế nào, mà quan hệ giữa Tần Dục cùng Lục Giác liền đóng băng, thậm chí chỉ cầnnghe đến cái tên Lục Giác, Tần Dục đều sẽ phát hỏamột chút, cho nên vì bảo vệ tính mạng của mình, Triệu Tân mới xóa số của Lục Giác trong điện thoại, kết quả ba tháng sau, hắn lại gặp phải tai bay vạ gió này.
“Tần ca, emlập tức sẽ hỏi thăm giúp anh? Không trừ tiền lương có được hay không?” Triệu Tân vẻ mặt đưa đám nói, kỳ thực Tần Dục nói trừ lương cũng không phải thật sự trừ, chỉ là nếu yêu cầu của Tần Dục không đượcthỏa mãn, vậy thì tâm tình của hắn khẳng định sẽ không tốt, mà tâm tình của hắn không tốt, thì người gặp xui xẻo ngoài Triệu Tân hắn thì còn có thể là ai.
“Phải xem biểu hiệncủa cậu”. Triệu Tân rất lanh lợi, đây chính là nguyên nhân Tần Dục vẫn luôn giữ hắnlại bên mình, chính là không biết Triệu Tân có phải là người của Thẩm Diệu Dương hay không, Tần Dục nghĩ, hắn còn phải quan sát thêm.
Triệu Tân mừng rỡ gậtgật đầu, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.
“Ha, đúng rồi, lúc mới trở lại em có nhìn thấy một người ômbó hoa bách hợp đứng trước cửa phòng bệnh ngó dáo dác vào trong, em còn tưởng rằng là bạn củaTần ca, nhưng chờ em vừa đến gần, cậu ta liềnbỏ chạy.”
Tần Dục: “…”
“Lén lút như thếcó phải là phóng viên hay không a?” Triệu Tân có chút bất an hỏi: “Tần ca, có cần đổi phòng bệnh hay không? Miễn cho phóng viên quấy rầy anh nghi ngơi”.
“Cậu thấy có tên phóng viên nào đến chụp trộm còn đem theo hoa hay không?” Tần Dục lườm hắn một cái, loại lén lút như thế này chỉ có tên Lục Giác kia mới có thể làm được.
“Ồ”. Triệu Tân gãi đầu một cái, thật đúng là như thế.
Hiện tại mìnhđã trở lại thời khắc tử vong, đồng nghĩavới việc mấy ngày biến thành quỷ trải qua cùngLục Giác đã không còn tồn tại, hết thảy đều đã trở về lúc ban đầu. Đối với Lục Giác, mình chỉ cùng cậu ấy xảy ra tình một đêm còn thiếu chút nữa bị phơi bày ra ánh sáng, sau đó còn luôn tránh né người ta, cho nên khẳng định Lục Giác sẽ không dám quang minh chính đại đến tìmmình.
Bởi vì lại sợ lần thứ hai bị đuổi ra ngoài.
Tần Dục vừa nghĩ tới, Lục Giác đến mà lại trốntránh, tâm liền giống như bị mèo cào, vừa buồn bực vừamong đợi.
“Cậuđi ra ngoài đi, đi xa một chút, sau đó ở trên cửa treo tấm bảng xin đừngquấy rầy lên”.
Triệu Tân khốn hoặc ‘A’một tiếng, có chút bận tâm hỏi: “Vậy còn cháo thì sao?” Hiện tại Tần Dục bị thương, muốn mộtmình ăn cháo khẳng định là không được.
“Đểxuống, đi”. Tần Dục không có tâm tư giải thích choTriệu Tân, thúc giục nói: “Lập tức, lập tức”.
Triệu Tân vô cùng giỏi về khoản ứng phó việc thay đổi cảm xúcgiống như thời tiết của Tần Dục, hắn lập tức đặt hộp cháoxuống, chạy còn nhanh hơn so với thỏ khi nhìn thấy hổ.
Tần Dục tắt đèn lớn, chỉ chừa đèn ở đầu giường, sau đó đắp chăn lên giả bộ ngủ, chờ đợi con mồi tựmình đưa tới cửa.
Lúc này bụng hắn đói cồn cào, nhưng so với ăn cháo, hắn càng muốn gặp Lục Giác hơn.
Quả nhiên, sau khiTriệu Tân rời đi không lâu, ngoài cửa phòng liền có động tĩnh, có ngườiđangxoaychốt cửa.
Cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, thời điểm người đi vào còn mang theo mùi hoa bách
hợp, người kia động tácvừanhẹvừa nhanh lách mình vào trong phòng bệnh, sau đó vội vã đóng cửa lại, hắn rón rén đi về phíagiường bệnh, lẳng lặng nhìn người đang nằm trên giường, mới nhẹ nhàng đặt hoa lên tủ đầu giường.
Lục Giác đến gần hơn một chút, nhìn chăm chú thật sâu vào người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trên mặt của Tần Dục có mấy vếttrầy da, làm tim củaLục Giác cũng muốn nhảy lên đến tậnhọng, khuôn mặt là sinh mạng thứ hai của người nghệ sĩ, hi vọng mấy vết thương này sẽkhôngđể lạisẹo.
Lục Giácnhìn thật kỹ từ đầu đến chânTần Dục, ngườiđang giả bộ ngủ trên giường rất nhanh liền không chịu được, tại sao Lục Giác vẫn không có động tác tiếp theo, cái đầu lớn như vậy, nhưng gan lại nhỏnhư sóc.
Tần Dục phùn tào không sai, con sóc vừa mới vào đã chuẩn bị chạy trốn.
Nghe tiếng bước chân dần rờixa, Tần Dục không thể giả bộ được nữa, vén chăn lên ngồi dậy: “Cậuđi đâu?”