Hoàng Cảnh Du bước vào xe, hắn ngửa đầu tựa vào thành ghế, khẽ nhắm đôi mắt lại dưỡng thần. Bàn tay xoa xoa mi tâm đang cật lực nhíu lại. Bỗng nhiên, trong màn đêm yên tĩnh, một chiếc xe màu trắng lái vào cổng nghĩa trang. Hoàng Cảnh Du nghe tiếng động cơ từ phía đối diện mà từ từ mở mắt ra. Trong phút chốc hắn lia tầm mắt về phía bên kia thì điện thoại vang lên từng hồi chuông văng vẳng. Hắn nhíu mày vói tay vào túi quần lấy điện thoại. Trong khoảnh khắc đó, từ chiếc xe kia một nam nhân mở cửa bước xuống từ từ tiến vào bên trong nghĩa trang. Hoàng Cảnh Du sau khi nghe xong điện thoại ngẩng đầu lên thì người kia cũng đã khuất dạng tự lúc nào.
Khoảng năm phút sau, Hoàng Cảnh Du cũng lái xe rời đi. Đêm đó hắn đến quán bar gặp lại những người bạn cũ rồi trở về nhà trong trạng thái say khướt. Hắn tắm rửa rồi nằm lại trên giường, quyển vở kia sau khi vuốt vuốt vài lần thì được hắn cẩn thận đặt vào hộc tủ cạnh đầu giường. Đêm đó, đầu hắn đau nhức đến khó chịu, đã vài lần giật mình thức giấc giữa đêm khuya. Mười năm qua đối với Hoàng Cảnh Du như một giấc mộng dài, khó lòng ngon giấc dù chỉ một lần, hắn lại nhớ đến căn phòng nhỏ đầy bụi bặm và cũ kỹ kia.
------------
Đó đã là tháng thứ ba Hoàng Cảnh Du đến Hoàng thị làm việc. Ba tháng đó, hắn đã mang về cho tập đoàn một công trình nghìn tỷ về đóng tàu cho chính phủ, uy tín của hắn sớm đã nở rộ trên các mặt báo khắp trong và ngoài nước. Nhờ thế, Hoàng Cảnh Du nghiễm nhiên vượt qua vô số ánh mắt soi mói mà đường hoàng ngồi lên chức tổng giám đốc của Hoàng thị.
Gia tộc họ Hoàng thật lớn, thành viên lãnh đạo của tập đoàn đều là thân thích, họ hàng thay nhau nắm giữ những chức vụ quan trọng trong công ty. Nhưng Hoàng Thiếu Hoa là dòng chính, và bản thân hắn nhiều năm qua luôn điều hành Hoàng thị vững mạnh, đi qua nhiều cơn bão nhưng vẫn có thể vững vàng ở vị trí số một. Còn về phần Hoàng Cảnh Du tuy tuổi trẻ nhưng tài cao. Người trong giới luôn nói rằng hổ phụ sinh hổ tử khi nhắc về hai cha con đó, nói rằng Hoàng Thiếu Hoa ắt hẳn tự hào về người thừa kế duy nhất của mình. Có điều, chỉ riêng bản thân họ mới biết những suy nghĩ thực sự trong lòng mình mà thôi.
Hoàng Cảnh Du trước khi trở về nước, nhiều năm trước đã điều hành chi nhánh của Hoàng thị ở Châu Âu phát triển vượt bậc, mang về không ít thành tựu cho Hoàng thị ở mặt cạnh tranh quốc tế. Chỉ có điều, thuyền to sóng lớn, ngồi ở vị trí như hắn càng không dễ dàng gì. Bởi lẽ, không chỉ đối phó với thương trường khốc liệt, hắn còn đối phó với chính người thân họ hàng của mình – những người trong ban quản trị, những kẻ như hổ rình mồi, chỉ chờ hai cha con bọn họ sơ sẩy liền nhảy vào cấu xé. Hoàng Thiếu Hoa nổi tiếng là con cáo già thâm tàng bất lộ, còn Hoàng Cảnh Du tuy trở về không bao lâu nhưng trước đây ở nước ngoài nổi tiếng là mãnh hổ, chưa ai hiểu rõ hắn là người như thế nào, nhưng tuyệt nhiên thủ đoạn cũng tàn nhẫn như cha hắn chứ tuyệt nhiên không thua kém. Ba tháng qua, hắn đối với họ hàng không ấm không lạnh, với thuộc cấp thì nghiêm khắc, với đối thủ thì cá lớn nuốt cá bé, tàn nhẫn tuyệt tình. Để thắng được gói thầu này, Hoàng Cảnh Du đã sử dụng không ít thủ đoạn.
Vì vậy, tất nhiên, có rất nhiều đối tác muốn tranh thủ lấy lòng Hoàng Cảnh Du để giành được miếng lợi về mình. Bọn họ không tiếc tiền của tìm kiếm dâng lên không ít người đẹp cả nam lẫn nữ cho hắn. Có một số người vì để được lòng hắn, đã vất vả điều tra những năm tháng ở Paris của hắn, và hiểu được sở thích của hắn khá khác người, nam nữ đều ăn, chỉ có điều khẩu vị kén chọn, chỉ rất ít người có thể bò lên giường hắn.
Ngày hôm đó, Hoàng Cảnh Du được đối tác mời đến quán K bar, một quán bar sang trọng bậc nhất của C thị, nổi tiếng trong giới ăn chơi thượng lưu. Khi hắn đến, người phục vụ đến tận cửa đón hắn, ấn thang máy tầng sáu, đó là tầng quen thuộc chuyên phục vụ riêng cho khách VIP. Theo thói quen, ai đến đây đều mang theo vài vị mỹ nam mỹ nữ đi cùng. Hoàng Cảnh Du xưa nay đều chỉ đến một mình, hắn không có thói quen đi cùng với bất kỳ ai. Nhưng thường hắn cũng không có cơ hội đó, bởi lẽ sau đó sẽ có vài người phục vụ hắn thật tận tình.
Những điều này Lý Ngọc, bạn gái đương nhiệm của hắn cũng biết, nhưng nàng mắt nhắm mắt mở, xem như đó là khoảng thời gian phóng túng trước khi kết hôn của hắn đi. Sau khi chắc chắn ngồi được vào ghế thiếu phu nhân Hoàng thị, khi đó nàng nhất định phải thị uy cho tất cả thế gian biết mà không dám mơ tưởng đến chồng nàng. Còn hiện tại, đương nhiên nàng không thể.
Hoàng Cảnh Du cũng không rảnh quan tâm đến suy nghĩ trong lòng Lý Ngọc, hắn không có thói quen phải chiếu cố bất kỳ ai. Vừa vào đến phòng, hắn liền ngồi xuống ghế sofa, lập tức năm sáu người già có trẻ có tranh thủ chạy đến chào và mời rượu hắn. Hoàng Cảnh Du hôm nay khá mệt cũng không còn tâm trí nói chuyện, chỉ xả giao vài ba câu rồi ngả đầu vào ghế tựa dưỡng thần. Xung quanh là âm nhạc xập xình, có vài người đã cất giọng hát những bài quen thuộc, Hoàng Cảnh Du nhớ loáng thoáng rằng mình từng nghe đâu đó nhưng hắn cũng không nhớ rõ lắm, bất quá hắn cũng không động não nhiều.
Đang cảm thấy đầu hơi đau thì một đôi bàn tay mềm mại mát lạnh chạm vào thái dương hắn xoa xoa. Hoàng Cảnh Du hơi nhíu mày một cái mở mắt ra liền nhìn thấy một thiếu niên gương mặt măng tơ, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi. Cậu ta nhoẻn miệng cười hết sức ngọt ngào với hắn. Hắn nheo nheo mắt, trong ánh sáng mờ mờ của căn phòng, hắn cũng lười nói chuyện. Bàn tay đó như được cơ hội lập tức ra sức lấy lòng. Sau một hồi massage bàn tay liền không nhanh không chậm di chuyển xuống từ từ đặt trên đũng quần hắn. Bàn tay đầu tiên chạm nhẹ một cái, như muốn dò xét thái độ của Hoàng Cảnh Du, nhận thấy hắn không có biểu hiện khó chịu liền liều mạng mà xoa xoa.
“Dừng!”
Hoàng Cảnh Du từ đầu tới cuối đều không có mở mắt nhưng lực đạo trong lời nói của hắn tuyệt nhiên không nhỏ, làm cậu thanh niên kia hơi rùng mình một cái.
“Hoàng tổng, không hợp ý với ngài sao? Cậu thanh niên này là thực tập sinh của công ty giải trí M, hàng còn mới, chưa có ai từng đụng qua đâu. Tôi thấy tốt nên chọn sẵn cho ngài, đảm bảo sạch sẽ!”
Người vừa nói là một người đàn ông trạc ngũ tuần, đầu hói, bụng to, đôi mắt sáng lấp lánh như thấy vàng mà nhìn Hoàng Cảnh Du. Hoàng Cảnh Du lơ đãng giương mắt nhìn qua thanh niên bên cạnh, cậu ta đầu cúi thấp, mái tóc bồng bềnh đen nhánh. Bất giác hắn hơi nhíu mày một chút. Đa phần những người làm bên giới giải trí đều nhuộm tóc nhưng người này lại không. Thiện lương, tinh khiết...một chút tư vị quen thuộc cũ bất giác hiện về, hình ảnh như chồng chất lên nhau. Đứa trẻ đó nếu còn sống, phải chăng hiện tại cũng gầy yếu như thế này?
“Ngẩng mặt lên!”
Hoàng Cảnh Du khàn khàn giọng, thiếu niên kia liền run rẩy giương đôi mắt đen lay láy đầy hơi nước nhìn hắn. Thiếu niên gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đường nét trên gương mặt mềm mại, sống mũi cao thẳng, môi mọng đỏ sậm. Hàng lông mi vì sợ hãi mà khẽ chớp chớp tựa cánh bướm đậu trên nhụy hoa. Mỏng manh, tinh khiết...càng nhìn Hoàng Cảnh Du càng thấy một cái gì đó thích thú, bất quá gương mặt hoàn toàn bất đồng với người kia...
“Cậu tên gì?”
“Minh Châu!”
Hoàng Cảnh Du đôi mắt hiện lên một tia quỷ dị, nhưng không lâu. Đêm đó, tại một gian phòng cư trú dành cho khách lưu lại của K bar, Hoàng Cảnh Du cùng thiếu niên trải qua hoan ái, bất quá trong lúc làm tình, hắn đều bắt thiếu niên quỳ gối, mặt úp sấp trên giường. Hắn cũng không hiểu bản thân mình muốn gì, nhưng lúc này tuyệt nhiên hắn chỉ muốn nhìn thấy mái tóc đen nhánh mềm mại cùng thân hình gầy yếu trắng nõn nằm dưới thân chứ không phải gương mặt kia.
Hai giờ sáng, Hoàng Cảnh Du để lại một tấm thẻ ngân hàng cho thiếu niên rồi rời khỏi định trở về nhà. Hắn nhiều năm nay không có thói quen qua đêm ở một nơi xa lạ, càng không mang bất kỳ tình nhân nào về nhà. Hắn muốn chỗ ở của hắn hoàn toàn sạch sẽ, không bị xâm phạm. Hoàng Cảnh Du đi dọc hành lang, nơi này là tầng mười hai, đặc biệt yên tĩnh, cách âm rất tốt để phục vụ cho những cuộc tình mây mưa thoáng qua của khách làng chơi. Lúc tối uống không ít, đầu còn chút lâng lâng vì hơi men. Đang bước đi, bỗng dưng từ hành lang một cánh cửa phòng mở ra, nơi đó cách hắn khoảng chừng hơn mười mét. Từ căn phòng kia hắn nghe rõ một giọng nói trầm ấm.
“Giang tổng cứ ngủ tiếp! Ngày mai gặp lại!”
Dứt lời, người bên trong liền bước ra, áo quần có chút lộn xộn, nhưng thân ảnh cùng sườn mặt kia phút chốc làm bước chân Hoàng Cảnh Du ngưng trệ. Đèn hành lang hơi mờ ảo khiến hắn phải dùng tay xoa xoa mắt mình, mở ra lần nữa vẫn nhìn thấy người kia, chỉ có điều y đã đi xa một đoạn. Người đó cao hơn mét tám, thân ảnh thon gầy, dáng đi ngược lại dứt khoát mạnh mẽ, chỉ có điều ở dưới chân dường như có chút run. Lúc nãy khi nhìn nghiêng, hắn đã thấy rõ sườn mặt của y, chính là thứ khiến hắn từ nãy đến giờ không thể nào dời mắt. Đó chẳng phải là người hắn đã nhìn thấy ở sân bay hay sao? Rất giống...thật sự rất giống Hứa Ngụy Châu của mười năm trước! Nhưng Hứa Ngụy Châu đã chết rồi, không phải hay sao? Ba tháng trước hắn còn mang hoa đến trước mộ y. Nhưng lúc này hắn đang say, hắn không cần thiết phải nghĩ, hắn chỉ muốn nhìn thấy người đó, chạm vào y một lần, dù không phải cũng không sao!
Hoàng Cảnh Du vẫn duy trì khoảng cách với thanh niên kia, đợi y bước vào toilet thì ngừng lại. Hắn đứng ở một góc tối bên ngoài đợi thật lâu, nghe rõ tiếng nước chảy róc rách bên trong, không hiểu ma xui quỷ khiến gì làm hắn không thể kiểm soát được đôi chân của mình. Hắn muốn bước vào trong, dùng chính ánh sáng của đèn nhìn mặt thanh niên kia thật kỹ, để khẳng định rằng người đó cùng Hứa Ngụy Châu chính là hai người khác nhau. Nhưng mà hắn sợ. Hoàng Cảnh Du sợ rằng khi đó mình sẽ cảm thấy trái tim lần nữa bị tổn thương, dù thực sự chẳng hiểu vì sao hắn lại tổn thương nữa. Chỉ là hắn thấy mình vẫn nên đứng đợi ở đây.
Khoảng mười phút sau thanh niên kia đã quay lại, nhưng nơi này lại là góc tối nên cả hai đều không thể nhìn rõ mặt đối phương. Thanh niên nhìn thấy hắn đứng đó nhưng cũng không ngừng lại, nhanh chóng lướt qua vai hắn. Khi đã rời đi khoảng một mét bất giác toàn thân bị một lực thật mạnh giật lại. Thanh niên hốt hoảng hô lên một tiếng.
“Làm gì?”
Lời vừa dứt thì toàn thân đã bị một cơ thể to lớn bao trọn, Hoàng Cảnh Du từ phía sau ôm lấy y vào ngực mình, cằm tựa trên vai người kia khàn khàn giọng.
“Cậu là ai?”
“Buông ra, đồ điên!”
Thanh niên trong lòng hắn giãy giụa, bất quá lực đạo không quá lớn. Dường như thanh niên đã bị thương ở chân nên không thể trụ được, vật qua vật lại một hồi toàn thân lại bị áp vào tường, y giận giữ gằn giọng.
“Đừng có quá đáng, tôi gọi bảo vệ bây giờ!”
“Tôi hỏi cậu là ai? Vì sao lại ở đây vào giờ này?”
“Tôi con mẹ nó là ai mặc kệ tôi, ở đây vào giờ nào mắc mớ tới anh sao? Đồ thần kinh, biến thái. Buông ra!”
“Cậu ngủ với tôi được không?”
Câu nói này của Hoàng Cảnh Du thốt ra bất giác làm không gian ngưng trệ. Hắn vừa nói cái gì chứ? Yêu cầu một người mình vừa nhìn thấy một bên sườn mặt ngủ cùng hay sao? Hắn không phải vừa làm tình chán chê cùng thiếu niên còn bất tỉnh ở trong phòng VIP kia hay sao? Hắn không phải một kẻ phóng đãng, vì cớ gì lại thiếu thốn như vậy? Còn với một người xa lạ không rõ nguồn gốc, và dường như kẻ đó còn vừa từ phòng Giang tổng nào đó bước ra. Hắn xưa nay không thích chơi cùng người đã qua tay người khác không phải sao?
“Biến thái!”
Thanh niên trong giọng nói có mười phần là nóng giận, giày da bên dưới nâng lên đạp một cái vào bàn chân Hoàng Cảnh Du thành công nhoài người ra. Nhưng chưa chạy được liền bị Hoàng Cảnh Du giật lấy vai kéo lại áp sát vào tường. Tiếp theo đó chính là một nụ hôn cưỡng đoạt vồ vập. Hoàng Cảnh Du một tay nắm lấy cằm thanh niên, miệng hấp tấp đoạt lấy bờ môi y. Thật giống như tưởng tượng, môi dày căng mọng, dẻo ngọt thơm lừng. Hắn vừa cắn vừa nuốt vừa liếm, vừa tham lam chiếm đoạt toàn bộ hơi thở của y.
“Ngô...”
Thanh niên trong cổ họng vang lên tiếng than khiến Hoàng Cảnh Du không thể ngừng được dục vọng đang ngùn ngụt lửa cháy trong cơ thể mình, cả trái tim, cả thần trí hắn đều như con sư tử đang ngao ngao băng băng trong rừng rậm. Hắn không ngừng liếm lộng, còn chọc cả lưỡi vào sâu bên trong khoang miệng người kia công thành chiếm đất.
“A...”
Bất giác đầu lưỡi hắn bị y cắn một cái thật mạnh, hắn liền thoái lui ra, mặt nhanh chóng bị một cú đấm như trời giáng đập vào, hắn ngã nhào xuống đất. Liền sau đó là một tiếng gầm.
“Đê tiện, biến thái, thần kinh!”
Dứt lời, nam nhân kia còn thuận chân bồi cho hắn thêm một cước rồi nện bước rời khỏi. Hoàng Cảnh Du lồm cồm bò dậy lau khóe miệng chảy máu của mình mà nhếch mép lên cười. Hắn cũng không biết mình vì cái gì mà cười, bất quá trên tay hắn lúc này là một tấm danh thiếp mà nam nhân kia trong lúc giằng co đã đánh rơi.
“Hứa Chính Kỳ, trợ lý tổng giám đốc Giang thị!”
---------------
Sáng hôm sau, Hoàng Cảnh Du có cuộc họp với đối tác cung cấp hạng mục trong dự án chuỗi khách sạn cao cấp mà hắn mới triển khai ở C thị. Đối tác này đến từ Giang thị, một tập đoàn đa quốc gia nổi tiếng về đầu tư xây dựng. Tổng tài của Giang thị hiện tại là Giang Hạo Phong - hai mươi chín tuổi, hắn đã từng nghe nhiều lời đồn đại từ y nhưng chưa từng gặp gỡ trực tiếp. Nghe đâu đây là một đại thiếu gia ăn chơi có tiếng tại C thị, nam nữ đều ăn và hoàn toàn không e ngại bất kỳ lời dị nghị nào về bản thân mình. Hoàng Cảnh Du thật cũng muốn được như y, bất quá hắn không thể. Hòn núi mang tên Hoàng Thiếu Hoa luôn áp bức đè nặng trên vai khiến hắn không thể tự mình thoát khỏi cái lồng giam đó.
Nhưng mà Hoàng Cảnh Du nổi tiếng khinh người ra mặt, cho nên hắn cũng chẳng e dè khi tiếp xúc với thiếu gia kia. Nhưng Giang Hạo Phong nếu chỉ biết ăn chơi thì chắc cũng không ngồi nổi cái ghế tổng tài đó khi tuổi đời còn trẻ như vậy! Lớn lên trong hào môn, Hoàng Cảnh Du hoàn toàn hiểu rõ những gì mà những người như bọn họ nếm trải, cơ bản đều là giống nhau, chỉ có điều, có người lớn lên giống như hắn âm trầm lãnh khốc, cũng có người lớn lên giống như Giang Hạo Phong sôi nổi, phong trần.
Hôm nay cuộc họp thảo luận hạng mục được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, mọi việc tiến hành thuận lợi, hai bên đều chuyên nghiệp nên mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Hoàng Cảnh Du sau khi hoàn tất cuộc họp và khảo sát công trình thì mở tiệc mời khách, hắn cùng Giang Hạo Phong thoạt đầu nhận thức không tệ, thậm chí có thể dùng từ hảo cảm để nói về nhau. Hắn cảm thấy người ta gắn mác ăn chơi với y chính là bất công cho y rồi, vì y ngoài ăn chơi giỏi thì làm việc cũng rất giỏi. Một người có tầm nhìn và khôn ngoan, đó là những gì Hoàng Cảnh Du nhận định về con người này trong lần đầu gặp mặt. Người bên ngoài cao lớn, ngũ quan tinh xảo, thậm chí nhìn có một phần khảng khái và phóng khoáng, cũng không giống nam nhân ăn chơi trác táng trong truyền thuyết kia.
Nhưng ngạc nhiên là bên cạnh y lại không có trợ lý, chỉ có thành viên ban dự án đi cùng. Thông thường những người bộn bề như y lẽ ra phải có trợ lý đi cùng, không phải sao? Còn Hứa Chính Kỳ trợ lý của Giang tổng mà hắn nhìn thấy đêm qua ở đâu? Chẳng lẽ ở Giang thị còn một Giang tổng khác nữa hay sao? Và Giang tổng này với Giang tổng ở K bar đêm qua có phải là cùng một người hay không?
Hoàng Cảnh Du vào nhà vệ sinh rửa mặt, bất giác từ hành lang vang lên giọng khói trầm khàn của Giang Hạo Phong. Hắn cũng không muốn để ý đến chuyện của người ta, bất quá giọng của người kia có chút lớn, ngoại lệ làm hắn không muốn nghe cũng không được.
“Tai nạn? Có bị thương chỗ nào hay không?”
Hoàng Cảnh Du rửa rửa tay mình, bên kia có chút im lặng, sau đó lại là chất giọng đầy quan tâm của Giang Hạo Phong vang lên.
“Cậu đang ở chỗ nào? Đứng yên chỗ đó, tôi sẽ đến ngay!”
Hoàng Cảnh Du chỉnh chỉnh lại cúc áo ở tay rồi bước ra ngoài.
“Vậy được rồi, có chắc là đến được?...Không sao, đến muộn cũng không thành vấn đề. Thế nhé!”
Ngay lúc Giang Hạo Phong ngắt máy thì cũng nhìn thấy Hoàng Cảnh Du bước ra, y lập tức thay bằng nét mặt tươi cười, như thể người vừa rồi cũng không phải y.
“Hoàng tổng!”
Hoàng Cảnh Du cũng cười cười.
“Bằng hữu gặp nạn hay sao? Nếu Giang tổng có việc gấp thì buổi chiêu đãi cũng không nhất thiết phải tham gia. Phía Hoàng thị hoàn toàn thông cảm!”
“Không phải, chỉ là trợ lý nhỏ của tôi, cậu ta gặp chút tai nạn trên đường đi. Bất quá không sao rồi.”
Hoàng Cảnh Du nghe xong thì mi tâm khẽ nhíu lại nhưng không lâu, Giang Hạo Phong cũng không kịp nhìn thấy.
“Thật may, vậy không mất thời gian nữa, Giang tổng, mời!”
Hoàng Cảnh Du cùng Giang Hạo Phong nhanh chóng ra xe, sau đó cùng đến dạ tiệc của Hoàng thị tổ chức tại tầng thượng khách sạn Mễ Túc, đẳng cấp nhất thành phố C thuộc tập đoàn Hoàng thị.
Khách mời hôm nay là những nhà cung cấp, những đối tác cùng tham gia dự án lần này. Tất cả khách mời đều ít nhiều trưng diện y phục đắc tiền, thể hiện phần nào đẳng cấp của mình trong giới. Nếu có thể nói thì đây chính là bữa tiệc dành cho giới thượng lưu của C thị. Mọi thứ đều cầu kỳ kỹ lưỡng phục vụ khách quan. Dạ tiệc tổ chức ở tầng thượng, nơi đó là một gian phòng lớn bằng kính, có mái vòm hở, có thể tùy ý đóng lại hoặc mở ra bất cứ lúc nào. Hiện tại mái được đóng kín, ở nóc gian phòng là những ngọn đèn pha lê phả ánh sáng mềm mại ấm áp xuống sảnh nhà bằng chất gỗ đen nhánh. Những quầy thức ăn đồ uống phục vụ dạ tiệc liên tục thơm lừng mỹ vị, một dàn nhạc giao hưởng chơi không ngừng nghỉ tại góc của gian phòng. Bên dưới là một hàng ghế dài để những phục vụ khách thưởng thức âm nhạc cùng thức ăn.
Bên ngoài gian phòng lại là một sảnh lớn với nhiều cây cối và ghế tựa. Chính giữa có một chiếc hồ nuôi cá koi với đài phun nước lớn. Nền sân trải bằng thảm cỏ tự nhiên cùng đá cuội trải dài đến tận rào chắn sân thượng. Nơi đây cũng là tòa nhà cao nhất C thị. Đứng tại chỗ này, người ta có thể ngắm nhìn thành phố về đêm với ánh đèn thành vệt sáng, tựa như dải ngân hà lấp lánh tuyệt mỹ, cũng là một chỗ rất lãng mạn thích hợp cho những cặp tình nhân hẹn hò.
Hoàng Cảnh Du từ ngày trở về C thị hiếm khi ở nhà lớn. Hắn ở một trong những gian phòng hạng tổng thống ở tầng 61 của khách sạn này. Chỉ có điều, hắn chưa một lần đặt chân lên đây, dù hắn đã dọn vào ở được gần ba tháng. Hắn không có nhiều thời gian cũng không lấy làm hứng thú. Hắn không ở nhà lớn bởi trở về chỗ đó lại cảm thấy nặng nề. Đến đây ở hắn thấy thoải mái hơn, giống như những ngày còn sống ở Paris.
Bên trong dạ tiệc lúc này đã đông đúc thực khách, sau màn phát biểu ngắn gọn thì ai có việc của người nấy, có người ăn uống, có người nghe nhạc, cũng có người nói chuyện. Hoàng Cảnh Du cùng Giang Hạo Phong sau khi nói tiếp vài chuyện về công việc thì ai cũng sớm lâm vào trầm mặc, có lẽ vì họ không hợp nhau, cũng chẳng có việc gì chung để có thể chia sẻ. Bên dưới sảnh khách sạn có casino, Hoàng Cảnh Du sau khi dẫn Giang Hạo Phong xem qua một lượt, hẹn một ngày nào đó sẽ cùng nhau đấu vài ván thì cũng trở lại dạ tiệc.
Một hồi lâu, Hoàng Cảnh Du bước ra ngoài sảnh sân thượng nghe điện thoại, còn Giang Hạo Phong ở lại trong này. Đang lúc y cảm thấy buồn chán, không ngừng nâng cổ tay xem điện thoại thì từ bên ngoài một nam nhân tầm hai mươi lăm tuổi, cao hơn mét tám sải từng bước chân dài tiến vào. Nam nhân hôm nay trong trang phục vest trắng, tây trang đen. Trên cổ còn cài một chiếc nơ đen tuyền, mái tóc đen nhánh với phần mái vào nếp cẩn thận, hiện ra vầng trán cao ngất, bên dưới chính là gương mặt thập phần anh tuấn, ánh sáng của bữa tiệc như ngự trị hết trên gương mặt y. Người đó vừa bước vào nhiều ánh mắt không khỏi hơn vài lần phải liếc nhìn về hướng y, trong đó có cả Giang Hạo Phong.
“Giang tổng!”
“Chính Kỳ...không sao chứ?”
Giang Hạo Phong nhìn nhìn từ trên xuống dưới trên người Hứa Chính Kỳ mà ân cần hỏi han. Y lắc lắc đầu, miệng mỉm cười một cái. Nụ cười làm gương mặt y vốn đã sáng càng trở nên rạng rỡ như vầng thái dương, đặc biệt chói mắt.
“Tôi không sao, chỉ là một tai nạn nhỏ nhưng người gây tai nạn khá phiền phức, thật may đã giải quyết xong.”
Giọng nói của Hứa Chính Kỳ ngoài ý muốn lại ấm áp đặc trưng, một kiểu ấm áp tự nhiên không phải cố gắng gượng ép. Âm vực không trầm không bổng nhưng vừa nghe liền khiến người ta ghi nhớ, càng muốn nghe nhiều hơn. Giang Hạo Phong cười cười, vẩy tay gọi phục vụ mang đến cho người kia cốc nước.
“Uống một chút sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Cậu về nước chưa bao lâu nên có thể chưa quen với điều kiện sinh hoạt ở đây. Người C thị đa phần đều rất phiền phức, có gì khó khăn cứ gọi cho Tô Kỳ.”
Tô Kỳ mà Giang Hạo Phong nói chính là một luật sư có tiếng ở thành phố này, cũng là đương kim tình nhân của Giang tổng. Người họ Tô này hiển nhiên là một nam nhân, y sắc sảo hơn người, chỉ có điều là miệng lưỡi có phần ác liệt, cũng hay ghen tuông. Nhưng Giang tổng rất đào hoa lại không có cách nào vứt bỏ người này.
“Anh vừa mới nhắc đến người ta hay sao?”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, hôm nay Giang Hạo Phong không có đi một mình, nhưng Tô Kỳ đến đây không phải với tư cách tình nhân của Giang tổng mà là người đại diện pháp lý cho Giang thị.
Giang Hạo Phong nhìn thấy Tô Kỳ thì khóe môi hơi cong lên một chút, bất quá cũng không lâu.
“Em không nghe nhạc hay sao? Lúc nãy còn nói thích?”
“Anh nói chỉ ra ngoài một lúc, nhưng hơn nửa giờ vẫn không nhìn thấy anh vào, người ta thật nhớ anh đó!”
Tô Kỳ vừa nói vừa như không xương mà cọ cọ vào vai Giang tổng, mắt không khỏi liếc qua Chính Kỳ một cái, nhìn kỹ thì chính là có vài tia thù địch. Hứa Chính Kỳ bỗng dưng hiểu ý mà nở nụ cười vô thưởng vô phạt.
“Giang tổng, không phiền hai vị, tôi ra ngoài kia gọi điện thoại một chút!”
Dứt lời, Hứa Chính Kỳ liền rời khỏi không gian dạ tiệc mà lẩn khuất vào khuôn viên bên ngoài đại sảnh. Bên ngoài lúc này gió mát trăng thanh, không hiểu từ lúc nào đèn đã vụt tắt, chỉ để lại ánh sáng tự nhiên của trăng đêm cùng gió mát lồng lộng. Chính Kỳ bước ra ngoài sân thượng, từng bước từng bước chầm chậm dừng lại ở ban công. Y nhìn xuống C thị một màu rực rỡ bên dưới, ánh mắt phiêu phiêu cùng mái tóc bồng bềnh trôi theo gió. Đã bao lâu rồi y không trở về đây? Cũng không còn nhớ rõ, dường như chính là mười năm đi. Ký ức đã qua...có những thứ y từng nhìn thấy trước đây nhưng hiện tại đã không còn nhớ rõ, mười năm đủ để y quên đi rất nhiều chuyện.
“Cậu có tâm sự hay sao?”
Từ phía sau Chính Kỳ vang lên giọng nói khàn khàn, y cũng không quay đầu lại, chỉ nhoẻn miệng cười.
“Không có, thỉnh thoảng cảm thấy ngột ngạt, cũng lâu rồi không nhìn thấy cảnh tượng thế này!”
“Cũng phải, cậu không có nhiều thời gian, như ba tôi từng nói. Bất quá chúng ta cũng không nhiều lần gặp gỡ, cậu về ba tháng nhưng chúng ta hiếm khi nói chuyện riêng. Nhưng mà tôi cũng rất vui lòng, cậu cao lớn lên rất nhiều, suýt nữa tôi đã không nhận ra...”
“Cuộc đời mà, có nhiều khi không ai đoán trước được cái gì. Tôi cũng không ngờ một ngày mình lại trở về đất nước này!”
“Phải, gặp lại cậu tôi cũng rất bất ngờ! Nhưng mà...cậu đã có người yêu hay chưa? Tôi nghe nói cậu chỉ quanh quẩn ở nhà, không đi đâu cả?”
“Người yêu...à, tôi thật khó để tìm được một ai đó thật tâm với mình, hoặc nói là sợ yêu đi!”
“Sợ yêu? Ha ha...thật thú vị! Theo tôi đi, vài bữa tôi sẽ giới thiệu cho cậu mấy người. Đảm bảo cậu thích. Nhưng mà, đàn ông đó...cậu có thử hay chưa?”
“Hả?”
Hứa Chính Kỳ nhìn nhìn Giang Hạo Phong, trong ánh sáng từ phía xa của ngọn đèn, trong đôi mắt y, hắn nhìn thấy như có những vì sao lấp lánh khiến hắn khó lòng rời mắt.
“Cậu đừng nhìn tôi như vậy, thời nào rồi chứ? Không phải cậu không biết tôi không phân biệt giới tính sao? Cũng đâu có gì lạ!”
Hai người nhìn nhau một lúc nhưng cả hai không nói gì, cho đến khi từ phía bên kia nghe được tiếng bước chân. Giang Hạo Phong liền xoay đầu sang.
“Hóa ra là Hoàng tổng, không phiền anh chứ?”
“Vậy thì không có!”
Hoàng Cảnh Du từ bên kia tiến đến, Giang Hạo Phong cười cười rồi đưa tay về phía người bên cạnh.
“Đây là trợ lý của tôi, Hứa Chính Kỳ. Chính Kỳ, còn đây là Hoàng Cảnh Du, tổng tài của Hoàng thị!”
Hai người đồng thời đưa mắt về nhau, khoảnh khắc Hoàng Cảnh Du nhìn đến gương mặt người kia bất giác nét cười đông cứng trên gương mặt hắn. Ánh mắt hắn đồng dạng chỉ có sửng sốt cùng kinh hãi. Quả nhiên là rất giống Hứa Ngụy Châu của mười năm trước. Dù khi nhìn thấy sườn mặt y hắn đã gần như xác định, nhưng hắn không ngờ trên đời này lại có người giống nhau đến như vậy!
“Hoàng tổng, chào anh!”
Hứa Chính Kỳ nhìn Hoàng Cảnh Du, trong tích tắc giơ một cánh tay về phía đối diện, rất chuẩn mực muốn bắt tay, nhưng ngược lại Hoàng Cảnh Du không có bất kỳ phản ứng nào. Thời gian phút chốc dường như đảo ngược về cách đây mười năm, vào đêm mưa đó, đôi mắt đen lay láy hút mất linh hồn hắn, vì sao bây giờ lại hiển thị trên người đối diện. Hứa Chính Kỳ, không phải là Hứa Ngụy Châu hay sao? Hắn nhíu mày thành hàng, người này gương mặt rất giống, chỉ có điều thay vào nét ngô nghê của mười năm trước chính là một gương mặt tuấn mỹ, thành thục.
“Hoàng tổng?”
Giang Hạo Phong nhìn thấy nét thất thần trên mặt Hoàng Cảnh Du mà không khỏi nhíu mày.
“Anh không sao chứ?”
“Cậu...là ai?”
“Cậu ta là Hứa Chính Kỳ, trợ lý của tôi.”
“TÔI KHÔNG HỎI ANH!”
Hoàng Cảnh Du bất giác mím môi, hắn từ lúc nào nắm lấy vai Hứa Chính Kỳ mà siết mạnh.
“Tôi hỏi cậu là ai?”
“Hứa Chính Kỳ!”
Đối diện với ánh mắt âm trầm của hắn chính là đôi mắt trầm tĩnh đến lạ thường của người kia. Dường như không tìm thấy bất kỳ tia gợn sóng nào từ đó. Thản nhiên đến kỳ lạ. Đúng rồi, nếu là Hứa Ngụy Châu nhất định khi nhìn thấy hắn sẽ như nhìn thấy quỷ, Hứa Ngụy Châu rất ghét người họ Hoàng, không phải hay sao? Người này làm sao có thể là Hứa Ngụy Châu cho được!
“Lần đầu gặp mặt, xin hỏi tôi có gì thất kính cùng Hoàng tổng?”
Vừa nói, Chính Kỳ vừa khẽ di chuyển cánh tay, muốn tránh khỏi áp bức của người kia.
“Hoàng tổng, có phải anh nhìn nhầm Chính Kỳ với ai hay không? Cậu ấy là trợ lý của tôi, vừa trở về nước không lâu. Có thể là anh nhận nhầm với một người nào đó đi?”
“Hứa Ngụy Châu!”
Chính Kỳ chân mày lúc này đã nhíu lại thành hàng. Y cảm thấy bản thân vô cùng khó chịu, cánh tay ở trên vai siết y đến đau.
“Hoàng tổng xin tự trọng. Tôi không phải là người anh vừa nói. Anh nhận nhầm rồi!”
Hoàng Cảnh Du nhìn sâu vào đáy mắt Chính Kỳ xác nhận lần nữa, đó chính là sự tức giận vì bị nhận nhầm người và bị tấn công, ngoài ra không còn bất kỳ ý tứ nào khác. Nếu Hứa Ngụy Châu là một diễn viên thì có thể diễn ra thần thái này, nhưng người đối diện trùng hợp lại không phải. Hứa Ngụy Châu thật sự đã chết, thân xác kia sớm đã trở thành cát bụi. Còn người trước mặt bất quá chỉ là một thanh niên có chút giống y, nhưng nhìn kỹ lại thì cũng không giống lắm. Khi đó Hứa Ngụy Châu còn quá nhỏ, có nhiều thứ chưa phát triển hết, có thể lớn lên sẽ không giống thế này đi!
Hoàng Cảnh Du từ từ buông cánh tay mình ra khỏi vai Chính Kỳ, trong giọng nói có chút mất mát, bất quá rất nhanh liền khôi phục.
“Tôi nhận nhầm người. Cậu cũng không phải người đó!”
“Không sao, không sao, chỉ là hiểu lầm nhỏ! Chúng ta vào bên trong đi!”
Giang Hạo Phong cao giọng đề nghị, sau đó y bước chân về phía trước. Hứa Chính Kỳ tuy không vui nhưng cũng nhanh chóng đi theo. Hoàng Cảnh Du từ phía sau nhìn nhìn, sau đó khóe môi bất giác cong lên thành ý cười, hắn bước dài về phía trước, nhân lúc lướt qua vai Chính Kỳ đã bỏ lại một câu, rất nhỏ như âm gió nhưng y vẫn nghe rất rõ.
“Môi cậu thật ngọt! Lần sau gặp lại!”
-------------
HẾT CHƯƠNG 9