Gần một giờ sáng, C thị trời mưa tầm tã. Những cơn mưa giữa mùa đông trắng trời não nề, càng khắc họa sâu sắc nỗi đau cùng phiền muộn của một kiếp nhân sinh. Ngoài đường, thỉnh thoảng loáng lên vài chiếc đèn pha của xe hơi, hòa vào dòng nước mưa thành những vệt sáng thê lương. Ngụy Châu ngồi trong taxi, quần áo bệnh nhân cũng không thay ra, chỉ khoác hờ trên vai mình chiếc áo vest đen mỏng. Y ngồi trong xe bất động, ánh mắt vô hồn như một thây ma giữa đêm đông mưa bão.
“Ngụy Châu...ba anh...chết rồi!”
“Chết?”
Ngụy Châu vô thức lẩm bẩm, không hiểu rõ từ chết này đến tận cùng là như thế nào, nhưng mà nó rõ ràng như một cái gì đó đã ám ảnh y suốt nhiều năm nay.
“Ngụy Châu, đã tìm thấy xác của mẹ cậu!”
Năm xưa, cũng có người đến nói với y một câu như vậy, kể từ dạo đó, y liền trở thành kẻ mồ côi cô độc ở cõi đời này. Mà bây giờ, cái người lẽ ra phải sống để chịu sự dày vò của y, lại nhanh chóng ra đi như vậy. Y mới gặp hắn có hai lần, những ủy khuất mà y phải chịu đựng suốt hai mươi lăm năm qua còn chưa trút hết. Ngụy Châu nhớ là lần cuối cùng, mình cũng chỉ đứng ở cửa sổ rống hắn một câu, lý nào hôm nay hắn lại chết?
Ngụy Châu không rõ tư vị trong lòng lúc này, nhưng mà y biết, mình chỉ cầu mong rằng những điều nghe thấy là không đúng, Tống Huy nhầm lẫn gì đó đi, kể cả những tin tức hỗn loạn đêm nay mà báo chí rầm rộ đăng cũng vậy. Trên tay Ngụy Châu điện thoại vẫn còn sáng đèn, phảng phất đâu đấy chính là vài tin tức mà y đang đọc dở.
“Chấn động: Chủ tịch Hoàng Thiếu Hoa của tập đoàn đa quốc gia Hoàng thị vừa bị bọn bắt cóc giết chết.”
“Cái chết của chủ tịch Hoàng thị Hoàng Thiếu Hoa, là bị bắt cóc hay mưu hèn kế bẩn của đối thủ cạnh tranh?”
“Đế chế Hoàng thị sụp đổ hay một trang sử mới mở ra với người thừa kế duy nhất Hoàng Cảnh Du?”
“Tình nhân của chủ tịch Hoàng đang ở đâu giữa lúc kim chủ không còn tại thế?”
Hiện tại, nhiều kênh truyền hình lớn của trung ương còn trực tiếp cảnh đưa di thể của Hoàng Thiếu Hoa từ bệnh viện trở về nhà lớn. Tin tức liên tục được cập nhật trong đêm. Nhưng mà Ngụy Châu cũng không có để ý, y chỉ muốn chính mắt mình xác nhận, người đó phải chăng đã chết thật rồi hay không? Trưa nay rõ ràng còn nhìn thấy hắn, hiện tại nói thế nào lại mất đi? Đối với y mà nói, Hoàng Thiếu Hoa tựa như một ngọn băng sơn thật lớn, dù có sóng to, dù có giông tố thế nào hắn vẫn sừng sững đứng đó. Vậy mà lại chết rồi!
Khi Ngụy Châu đến nơi, thì cổng nhà lớn chật ních phóng viên vẫn đóng im ỉm, đèn flash liên tục chớp nhoáng. Nơi đây là nhà của người đã mất, dù Hoàng Thiếu Hoa là nhân vật vô cùng lớn ở đất nước này, bất quá hắn mất cũng cần được yên nghỉ, không phải sao? Thế nhưng đám đông kia vẫn không ngừng náo loạn. Mưa gió ngập trời cũng không ngăn được dòng người chen chúc đưa tin. Nhưng mà cánh cổng đóng im ỉm cùng không khí im lìm bên trong chứng tỏ xe tang vẫn chưa về đến nhà. Ngụy Châu thất thần ngồi trong xe, đã bao lâu rồi y không quay lại ngôi nhà này? Đã bao lâu rồi y không còn cảm thấy mất mát năm xưa là quá lớn?
Ngụy Châu nhìn nhìn xung quanh, cảnh vật sau mười năm không hề thay đổi. Mười năm trước cũng giữa một đêm mưa gió thế này, y vĩnh viễn mất đi mẹ mình. Và bây giờ, cũng lại một đêm mưa, y không còn có thể gặp lại cha ruột. Giờ đây, Ngụy Châu chính là kẻ mồ côi, không cha không mẹ, không người thân thích, đến cả Hoàng Cảnh Du, người mà y yêu thương nhất cũng đã rời xa y mãi mãi.
“Ba...”
Trong mớ cảm xúc hỗn độn, Ngụy Châu mấp máy môi gọi lên một tiếng ba. Tiếng ba này y đã nhịn suốt mười năm, còn tưởng rằng suốt đời cũng không bao giờ cất tiếng gọi. Nhưng mà bây giờ có thể gọi lại là lúc người đó đã vĩnh viễn đi về cõi thiên thu, cũng mãi mãi không thừa nhận y trên danh nghĩa, cũng mãi mãi không còn nghe y gọi thêm lần nào nữa.
Ngụy Châu không hiểu, rốt cuộc là mình hận Hoàng Thiếu Hoa hay thương Hoàng Thiếu Hoa. Chỉ là hiện tại đầu óc trống rỗng cùng trái tim kịch liệt đau nhói. Ngay cả khóc y cũng không thể, tròng mắt khô ráo, nước mắt dường như là thứ gì đó không nghe theo ý người. Ngụy Châu buông thả thân mình trên ghế sau, rõ ràng đã không còn chút sức lực, yếu ớt tựa như bong bóng nước, chỉ cần một chút va chạm liền vỡ tan tành. Y thả ánh mắt thất thần xuyên qua cửa kính, gương mặt không huyết sắc cùng những ngón tay đang nắm chặt vào nhau đến trắng bệch.
Lúc này tiếng ồn ào bất giác vang lên, từ xa một đoàn xe đang chầm chậm hướng về nhà lớn sau đó dừng lại. Cổng lớn liền mở ra, mười mấy người ăn mặc trịnh trọng từ bên trong đi ra mở cửa xe, từ từ nâng lấy một chiếc hộp bằng kính thật to mang xuống, từ từ khiêng vào trong nhà. Phóng viên liền quay chụp, nhưng họ cũng nhanh chóng tản ra hai bên để không ai cản trở người nhà họ làm việc. Rất nhiều người trên xe sau đó bước xuống nhanh chóng vào bên trong, không khí thập phần hối hả.
Hoàng Cảnh Du cũng bước xuống, từ xa có thể nhìn thấy một lớp băng dày quấn ngang bụng hắn, cánh tay cũng treo nẹp cố định lên vai. Dường như hắn bị thương không hề ít. Gương mặt cứng rắn, khớp hàm cắn chặt. Một chiếc dù nhanh chóng được người làm mang đến che lên đầu hắn. Một giọt mưa từ mái tóc ngắn của hắn chảy xuống gò má thành một vệt ẩm ướt. Tròng mắt hắn đỏ hoe, nhìn thấy đám đông thì từ từ rũ xuống rồi nhanh chóng bước vào nhà. Không ai nhìn ra được lúc này hắn đang có cảm xúc gì.
Ngụy Châu ngay thời khắc nhìn thấy dòng người khiêng Hoàng Thiếu Hoa vào trong thì dường như đã chết lặng. Y không thể nhúc nhích cũng không thể thốt ra bất kỳ âm thành nào. Lúc này trong xe dường như thời gian lắng đọng, Ngụy Châu chỉ nhìn ngón tay mình, phút chốc lại sờ sờ vào nhau, mí mắt chớp chớp cũng không biết mình đang làm gì.
Khoảng một giờ sau từ bên trong liền nghe tiếng kèn trống cùng tiếng khóc nỉ non theo hình thức vang lên. Cũng không biết trong bấy nhiêu tiếng khóc đó có bao nhiêu người là thật lòng. Trời mưa càng lúc càng to. Ngụy Châu bị một loạt tiếng khóc kia làm cho giật mình ngẩng đầu dậy, bất giác y có một cảm giác như ai đó hối thúc mình, nóng nảy không yên. Ngụy Châu đột nhiên đẩy cửa bước ra ngoài, càng đi càng nhanh như chạy. Vì xung quanh khách viếng cùng phóng viên quá đông nên bảo vệ cửa vẫn không kiểm soát bất kỳ ai mà chỉ cúi đầu chào. Ngụy Châu một thân lảo đảo đi vào trong. Càng gần đến nơi làm lễ thì tiếng khóc than càng lớn. Ngụy Châu không bước vào, y lúc này thân thể hư nhuyễn chỉ có thể tùy ý dựa vào một thân cây lớn, giương đôi mắt đen ngòm nhìn vào trong.
Ngụy Châu nhìn thấy Hoàng Cảnh Du đang quỳ trước quan tài bằng pha lê, trên bàn lớn chính là hình Hoàng Thiếu Hoa. Mỗi người khách đến hắn đều đứng dậy gập người chào rồi quỳ xuống lạy đáp lễ. Hắn lúc này một thân đồ tang trắng xóa. Gương mặt tìu tụy không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, chỉ rũ mắt nhìn xuống đất.
Ngụy Châu vẫn dán mắt vào chiếc quan tài kia, dưới chân từ lúc nào đã một mảnh hư nhuyễn, y không có sức lực bước tiếp. Lúc này nước mắt đã giàn giụa trên mặt, y cũng không biết mình khóc từ lúc nào. Ngụy Châu chỉ đứng yên một chỗ bất động, đôi mắt mờ mịt không thời khắc nào rời khỏi di ảnh.
Không biết qua bao lâu, Ngụy Châu thất thỉu rời khỏi nhà lớn, từ từ đi bộ dọc trên đường vắng. Mưa vẫn rơi nặng hạt, quần áo y lúc này đã một mảng ướt sũng. Nhưng mà mưa lớn cùng cái lạnh của mùa đông cũng không làm Ngụy Châu ngừng chân lại. Mưa từng đợt hất lên gương mặt y rát bỏng. Ngụy Châu đi được một lúc thật lâu thì ngồi xổm xuống mặt đất, giương đôi mắt trống rỗng nhìn dòng nước theo làn đường chảy dọc xuống cống. Ngụy Châu gục trên đầu gối mình mặc cho nước mưa chảy loạn trên mái tóc y.
“Ngụy Châu!”
Từ lúc nào một chiếc áo dày khoác lên vai y, trên đầu cũng không còn mưa nữa. Ngụy Châu ngẩng lên liền nhìn thấy Tống Huy, y bất giác nắm lấy cánh tay hắn mà lay lay.
“Huy... ông ấy chết rồi! Tôi còn chưa kịp gọi ông ấy một tiếng ba...”
Ngụy Châu vừa nói còn vừa cười cười. Trong mắt lúc này chỉ còn là một mảnh trống rỗng mờ mịt.
“Huy à, có phải ông ấy đang giả chết hay không? Có phải vì ghét tôi, không muốn nhìn thấy tôi, nên ông ấy mới nằm ở đó...mới trốn trong cái khung đó...phải không?”
“Ngụy Châu!”
Tống Huy nghe đến đây thì lòng đau như ai cắt. Hắn cúi người xuống vòng tay qua chân Ngụy Châu rồi bế ngang y lên. Nhưng mà Ngụy Châu vẫn như đang nửa tỉnh nửa mê không ngừng nói với Tống Huy, tay cũng rất tự nhiên vòng qua ôm cổ hắn, cười cười tựa như người điên đang nói chuyện.
“Trưa hôm nay tôi còn nói hận ổng...đúng rồi, hình như ổng không có nghe, tôi nhớ là ổng đã xuống đường rồi. Ổng không nghe nên sẽ không giận tôi phải không, Huy?”
Tống Huy nghe thấy những lời nỉ non này bên tai mà thoáng chốc cả tâm cả thân đều đau đớn. Hắn cắn chặt khớp hàm ngăn đi những giọt nước mắt vì người yêu bị tổn thương mà chảy xuống.
“Phải. Ba anh, ông ấy không có giận anh đâu. Chúng ta trở về, ngủ một giấc sáng mai thức dậy sẽ không có chuyện gì nữa!”
“Phải không? Ngủ dậy thì liền nhìn thấy ông ấy?”
Tống Huy từ từ ôm y vào xe, vừa đi vừa áp má vào mái đầu lạnh lẽo của Ngụy Châu, miệng phát ra một âm thanh trầm thấp.
“Phải!”
Tống Huy không mang Ngụy Châu trở về bệnh viện mà đến nhà hắn. Lúc khuya, sau khi báo cho Ngụy Châu biết tin, hắn trấn an y một hồi vẫn không nghe y trả lời, sau đó lấy làm lo lắng liền chạy đến bệnh viện, quả nhiên, Hứa Ngụy Châu đã đi đâu mất.
Tống Huy sau đó lập tức phóng xe đến nhà họ Hoàng, nhìn một hồi vẫn không thấy Ngụy Châu đâu, cho đến khi định rời đi thì nhìn thấy y thất thỉu một mình đi trong mưa. Tống Huy biết, hiện tại Ngụy Châu có biết bao đau đớn. Tuy Ngụy Châu rất hận Hoàng Thiếu Hoa vô tình với mình, nhưng mà hắn ta cũng chính là khúc mắc lớn nhất trong tim y. Càng hận hắn sâu thì trong thâm tâm y càng mong mỏi được nhận lại người cha này. Tuy y không bao giờ thừa nhận nhưng Tống Huy biết rõ.
Bây giờ, người cha đó đã mất, Ngụy Châu hiện tại giống như nợ không đầu, oán không chủ, chẳng biết phát tiết vào đâu. Càng đau lòng hơn chính là người cha đó mãi mãi cũng không thể nào xuất hiện để y oán trách nữa.
Tống Huy đã đi theo sau lưng Ngụy Châu thật lâu, cho đến khi thấy y ngồi gục trên mặt đất thì mới đến gần. Hắn không nhẫn tâm tiếp tục nhìn người mình yêu phải đau khổ như vậy nữa. Ngụy Châu đã khổ sở nhiều năm nay, không phải sao?
Sau khi mang Ngụy Châu trở về, y nằm lại trên giường mê man ngủ đi từ lúc nào cũng không hay biết. Đêm đó y đã không dưới một lần khóc lóc gọi hai tiếng “ba ơi!“.
----------------
Hoàng Cảnh Du cả đêm ở bên cạnh linh cửu thay mặt nhà họ Hoàng trả lễ khách đến viếng. Hắn đến gần rạng sáng thì được tin Nhược Lan ở bệnh viện đã tỉnh dậy, còn không ngừng khóc loạn, thì hắn tạm thời chạy đến nhìn qua mẹ mình một lúc. Hắn chỉ mới qua một đêm mà dường như đã trưởng thành đi rất nhiều. Khi Hoàng Cảnh Du mở cửa phòng bệnh liền nhìn thấy Nhược Lan một thân gầy yếu nằm trên giường. Dường như nàng mới vừa ngủ lại. Trên gương mặt vẫn còn hằn sâu nét khổ sở cùng thương tâm.
“Cậu không phải con tôi, không phải con tôi!”
Hoàng Cảnh Du nhớ lại lúc mình chạy đến hiện trường, thì nhìn thấy Nhược Lan ôm Hoàng Thiếu Hoa một thân đầy máu tươi trên mặt đất, miệng không ngừng nói năng loạn xạ.
“Mẹ...ba đã đi rồi. Con cũng chỉ còn có một mình mẹ, mẹ phải vững vàng lên!”
Hoàng Cảnh Du nhìn mẹ mình thật lâu, vuốt ve lại gò má tìu tụy của nàng mà không khỏi đau thương. Rõ ràng mới ngày hôm qua bản thân còn nhìn thấy Hoàng Thiếu Hoa, cả nhà ba người bọn họ cùng nhau uống trà. Vậy mà hiện tại người đã vùi thây chốn cửu tuyền, còn mẹ hắn thì còn chìm trong mê sảng. Nhưng mà hắn có thể khóc sao? Đến cả khóc hắn còn không thể! Lúc này nhà họ Hoàng cần hắn, mẹ hắn cần hắn. Sự nghiệp cùng tâm huyết cả thời niên thiếu của Hoàng Thiếu Hoa, hắn không thể để thoáng chốc sụp đổ. Đôi vai của hắn chính là gánh vác trách nhiệm.
“Cảnh Du...con là đàn ông...Ngụy Châu là em trai con...hai đứa không được...”
“Ba, đừng nói nữa, con đưa ba đi bệnh viện!”
“Không...nghe ba nói...hứa với ba, con và em trai con không được...từ nay đừng liên lạc với nó. Ba muốn...nhìn thấy hai đứa đều lập gia đình...đều có hạnh phúc của riêng mình.”
Những lời lẽ cuối cùng của Hoàng Thiếu Hoa cùng cái nắm tay của y có lẽ đến cuối cuộc đời Hoàng Cảnh Du cũng không bao giờ quên. Hắn hít hít vào một hơi rồi đứng dậy từ từ rời khỏi phòng trở về nhà lớn tiếp tục lo tang sự cho cha mình.
Hắn vừa đi thì Nhược Lan cũng mở mắt ra, ánh mắt không tiêu cự nhìn thấy bóng dáng Hoàng Cảnh Du khuất dạng sau cánh cửa. Nàng khi nãy biết hắn ở đây nhưng cũng không mở mắt. Hiện tại tim nàng rất đau. Nhược Lan nằm yên trên giường, từng việc, từng việc xảy ra ngày hôm qua như hiện hữu trước mắt, khiến nàng không thể nào quên được.
Hôm qua, sau khi cho thám tử liên lạc với Hà Bắc Thiếu, hắn đồng ý gặp nên nàng đã đến địa chỉ hắn cho, cũng chính là căn nhà gần bãi biển mà cách đây vài ngày Hoàng Thiếu Hoa đã đến. Nhược Lan đến gặp hắn để làm gì? Chính là muốn nói chuyện đi, nàng qua bao nhiêu năm cũng đã quá mệt mỏi. Liên tục phải thay Hoàng Thiếu Hoa dàn xếp chuyện phong lưu của hắn khiến nàng cả tâm cả thân đều mệt mỏi. Sớm cũng không còn muốn tranh giành hơn thua hay thể hiện mình giống như năm xưa đã từng đối đãi với Lan Lăng.
Mười năm nay nàng đã ít nhiều thay đổi, có lẽ phần lớn chính là do cái chết của Lan Lăng vẫn còn ám ảnh dai dẳng nàng. Vì một người đàn ông tâm tư không còn ở bên mình, có đáng hay không? Nhưng mà, Hoàng Thiếu Hoa, hiện tại nàng cũng không muốn giữ nữa, bởi vì giữ cũng không có cách. Nhưng danh dự của chủ tịch Hoàng thị nàng không thể không giữ. Quyền thừa kế của Hoàng Cảnh Du, nàng không thể không giữ. Nàng chính là người mẹ, cũng là nữ chủ nhân của gia đình. Nhược Lan đơn thuần nghĩ gặp qua người kia một chút, nếu có điều kiện cần thương lượng, làm được nàng sẽ đáp ứng. Chỉ mong chuyện này tạm thời có thể lắng xuống.
“Nhiều năm như vậy, chị cũng già đi không ít!”
Nhược Lan nhớ lúc mình đi còn có mang theo vài vệ sĩ, nhưng mà bọn họ đều ở bên ngoài, bên trong sớm chỉ có một mình nàng cùng Hà Bắc Thiếu nói chuyện. Hai người ngồi trên ghế song song nhìn thẳng vào nhau, trên bàn còn có một bình trà nóng không ngừng bốc khói nghi ngút.
“Cậu...thì vẫn trẻ như xưa! Thậm chí so với năm xưa còn thanh tú hơn!”
Nhược Lan sau khi nhìn nhìn Hà Bắc Thiếu cũng khá giật mình, bất quá nàng cũng thừa nhận, thời gian dường như đã bỏ sót con người này. Nhiều năm như vậy y vẫn không hề thay đổi. Bất giác nhớ đến ánh mắt dịu dàng của Hoàng Thiếu Hoa dành cho y, cùng với nụ hôn trong video kia khiến cho giận dữ trong tâm Nhược Lan muốn ngừng cũng không được.
“Bất quá cũng dễ hiểu, tôi là thân đàn bà, vì chồng mà sinh con, còn khổ tâm tận tụy nuôi dạy nó. Cho nên già đi cũng phải, còn cậu, một thân đàn ông cũng không vướng bận chuyện gì, trẻ trung cũng là điều dễ hiểu!”
Hà Bắc Thiếu nghe lời nói châm chọc này thì chỉ cười cười, cũng không tỏ vẻ gì là thương tâm. Bất quá trong mắt y dường như nữ tử này vẫn chưa hiểu được mình đang đối mặt cùng ai, dùng cách nói châm chọc tầm thường này ứng lên người y là không hề có tác dụng.
“Nghe nói chị muốn gặp, tôi cũng có chút bất ngờ, không nghĩ ngày này nhanh như vậy đã đến. Tôi định sau này sẽ có một ngày tìm đến chị!”
“Hà Bắc Thiếu...năm đó cậu nói sau này sẽ lấy cả vốn lẫn lời, tôi cũng không nghĩ là đến tận hai mươi mấy năm sau mới gặp lại cậu. Có lẽ tôi đã quá lơ là chăng? Nhưng mà cảm ơn cậu, dù gì thời gian đó cũng cho tôi được thảnh thơi một chút!”
Lời nói này ngược lại Hà Bắc Thiếu không có phản ứng, bất quá y chỉ nheo mắt nhướng mày một cái, đồng thời cong khóe môi yêu mị lên cười. Gương mặt quá mức xinh đẹp khiến Nhược Lan nhìn không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng. Nàng chính là ganh tị với y, năm xưa vô cùng ganh tị, hiện tại càng ganh tị hơn. Chỉ là mặt nàng cũng không hề lộ ra tia cảm xúc nào.
“Năm đó cậu nói tôi lấy đi những thứ thuộc về cậu, nhưng mà cái gì nếu thuộc về mình thì vĩnh viễn cũng không bị người khác đoạt mất, không phải hay sao?”
Hà Bắc Thiếu hơi gật đầu nhướng mày một cái ý nói nàng cứ tiếp tục. Thái độ này tựa như sự khiêu khích khiến Nhược Lan lửa giận trong lòng càng dâng lên. Nàng biết, Hoàng Thiếu Hoa rất yêu thích người tự tin, phải chăng chính vì như vậy mà nam nhân này chiếm được trái tim của hắn?
“Chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ, cũng có thể nói là thanh mai trúc mã. Hắn yêu tôi nhiều như vậy, cũng vượt qua rất nhiều tranh đấu cuối cùng mới chọn lựa cùng tôi kết hôn. Chúng tôi nhanh như vậy đã ở bên nhau hơn hai mươi bảy năm. Đàn ông mà, cả thèm chóng chán, dù gì thỉnh thoảng đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt tôi cũng không có ý kiến gì. Dù gì vợ của anh ấy, cũng chỉ duy nhất có một mình tôi. Mấy tháng trước vẫn còn thay anh ấy thu xếp mấy cô minh tinh.”
Ý của Nhược Lan vô cùng rõ ràng, chính là muốn nói, Hoàng Thiếu Hoa vốn dĩ hoa tâm, cho nên việc qua lại với Hà Bắc Thiếu hiện tại cũng giống những tiểu tam kia không hơn không kém. Muốn y đừng như vậy mà lên mặt.
“Nhưng mà năm đó Thiếu Hoa chọn lựa kết hôn cùng tôi, cũng không phải vì danh phận của tôi. Cậu biết mà, tôi bất quá chỉ là xứng đôi với anh ấy, chứ cũng không phải là người đỡ đầu cho anh ấy hoàn thành đại nghiệp.”
“Phải, bởi vì người đó là tôi!”
Hà Bắc Thiếu lần đầu đối đáp lại, bất quá câu nói này lại làm Nhược Lan cứng miệng không thể phản ứng được.
“Cậu...”
“Khi hắn kết hôn cùng chị thì tôi ngày đêm dùng tiền bạc của nhà mình ủng hộ hắn, đi cửa sau cho hắn, ra đòn với đối thủ của hắn. Còn chị thì làm cái gì? Bất quá chính là ở lễ đường mặc áo cô dâu cho phù hợp, để cho hắn danh chính ngôn thuận trước mắt mọi người không phải sao? Để che giấu hắn chính là một kẻ đồng tính luyến ái!”
Nhược Lan càng nghe càng cảm thấy đầu óc lùng bùng.
“Hứa Ngụy Châu cũng yêu đàn ông, là di truyền đó chị có biết không?”
Chỉ là Hứa Ngụy Châu chứ không phải Hoàng Cảnh Du, trong lời nói của Hà Bắc Thiếu rõ ràng có nghi hoặc nhưng Nhược Lan lúc này cũng không để tâm đến.
“Một người đồng tính luyến ái thì có thể yêu phụ nữ hay không? Cho nên, cái gì thanh mai trúc mã gì đó tôi hoàn toàn không tin!”
“Anh ấy chỉ nhất thời vui chơi qua đường, ham muốn mới lạ đi?”
“Ha ha, chị chính là ngây thơ hay nói thẳng ra là cố chấp đây? Ham vui qua đường mà có thể duy trì tận hai mươi bảy năm? Chị có thấy lời nói của mình thật sự hoang đường không?”
Nhược Lan trong lòng vốn đã cảm thấy thua thiệt, hiện tại càng nói càng không thể tranh cãi với y, khiến cho lòng dạ vô cùng khó chịu.
“Nhưng mà trong tuần trăng mật của hai người hắn còn nửa đêm chạy ra ngoài mà lăn lộn cùng tôi trên giường, còn liên tục ra vào tôi mà phát tiết, còn vừa hôn tôi vừa nói yêu tôi, chị có biết không, Hoàng phu nhân?”
Hà Bắc Thiếu vừa nói, khóe môi vừa cong lên cười, ánh mắt cũng không che đậy tiếu ý mà nhìn Nhược Lan. Nhược Lan bất giác cắn răng ngăn chặn hơi thở đang hỗn loạn trong lòng mình. Nàng nhắm mắt lại hít một hơi.
“Nhưng hiện tại, tôi chính là Hoàng phu nhân, những thứ khác không quan trọng. Còn có tôi mới là người sinh con cho anh ấy. Cậu mãi mãi cũng không có! Đứa con mới là kết tinh của tình yêu của hai người, không phải sao?”
“Ồ? Vậy còn Hứa Ngụy Châu thì sao?”
Nhược Lan nghe xong thì trợn mắt khó tin nhìn Hà Bắc Thiếu.
“Chị đừng tưởng nhà họ Hoàng các người giấu cái gì cũng kín, cây kim trong bọc có ngày cũng lộ ra, chị không hiểu đạo lý này hay sao? Bất quá, con trai mà chị ôm ấp niềm hy vọng cuối cùng cũng là gay. Đi yêu đàn ông. Từ nay chị cũng đừng hòng cái gì cũng có trong tay nữa!”
“Cậu điều tra chúng tôi? Cậu...có mục đích gì?”
Lúc này Nhược Lan dường như đã nắm bắt được điều gì đó. Rõ ràng Hà Bắc Thiếu không đơn thuần là muốn giành chồng cùng nàng.
“Chị nói thử xem!”
Dứt lời, bỗng dưng có hai người đàn ông vây đến tóm lấy Nhược Lan đang ngồi ghế rồi trói chặt lại. Nhược Lan hốt hoảng hét lên.
“Các người muốn làm gì? Thả tôi ra, tiểu Trương cứu tôi!”
Đáp lại tiếng gọi của Nhược Lan chỉ là một mảng im lặng. Vệ sĩ đi cùng nàng bên ngoài lúc này cũng đã bị đánh ngất. Hiện tại nàng như cá nằm trên thớt mà thôi.
“Vốn dĩ còn định chơi nhiều trò cùng các người, bất quá bà đến quá sớm. Nhưng mà cũng không sao, tôi cũng đã mệt mỏi, hai mươi bảy năm, chờ đợi quá lâu rồi. Thật muốn kết thúc!”
Hà Bắc Thiếu tiến đến ghế khẽ cúi đầu vươn tay nắm cằm Nhược Lan kéo lên. Trong đáy mắt y lúc này chỉ có tàn nhẫn. Nhược Lan nhìn thấy liền khiếp sợ.
“Tưởng mình là phu nhân cao cao tại thượng sao? Sai rồi! Chỉ là một mụ đàn bà ngu ngốc mà thôi!”
Sau đó, Hà Bắc Thiếu nện xuống đầu nàng một quyền khiến Nhược Lan bất tỉnh nhân sự.
--------------
HẾT CHƯƠNG 35