“Alo Giáo sư, thầy tìm em sao?” Mới sáng sớm Tuệ Linh đã nhận được điện thoại của Giáo sư hướng dẫn luận án Tiến sĩ của mình gọi tới. Biết cô dạo này bận rộn nên thầy rất ít khi chủ động liên hệ trước. Trừ khi có chuyện gì đó rất quan trọng.
Mới sáng ra nhận được điện thoại khiến cô rất bất ngờ. Không biết thầy gọi mình sớm như vậy có chuyện gì.
“Serline à. Tôi biết dạo này em rất bận. Thế nhưng hôm nay đặc biệt gọi cho em muốn hỏi một chút. Nếu có thể sắp xếp tới trường một chuyến hay không.” Đầu dây bên kia giọng nói từ tốn của Giáo sư Chelsea vang lên.
“Quả thật dạo gần đây hơi bận. Cũng lâu rồi không đến tham Giáo sư. Khi nào thây rảnh em sẽ tới thăm ngài.” Tuệ Linh tưởng rằng Giáo sư lâu ngày không gặp cô nên gọi điện hỏi thăm tiện thể muốn gặp một chút. Nhìn một chút thời gian đúng là khá lâu rồi cô chưa quay trở lại trường. Từ sau khi đi làm công việc bận rộn nên thời gian của cô cũng ít đi.
“Cũng không có gì. Chỉ là hôm nay tôi có người quen tới trường diễn giả. Cậu ta tuy còn trẻ một chút nhưng kinh nghiệm phong phú. Kiến thức lý luận cũng rất tốt. Lại đúng với chuyên ngành em đang theo đuổi. Có thời gian thì tới nghe một chút biết đâu sẽ có thu hoạch. Chương trình sẽ bắt đầu vào đầu giờ chiều.” Đầu dây vang lên giọng nói từ tốn của thầy hướng dẫn.
Giáo sư Chelsea hiện đã gần 70 rồi. Cái tuổi mà đáng ra đã nghỉ hưu ở nhà vui đùa cùng con cháu an hưởng tuổi già. Thế nhưng Giáo sư Chelsea vẫn đam mê với công việc dạy học này. Thực tập sinh được chính tay Giáo sư hướng dẫn phần lớn đều có sự nghiệp thành công. Tuệ Linh và Andrew cũng là lứa học trò cuối cùng mà Giáo sư dẫn dắt trước khi nghỉ hưu. Vậy nên đối với Tuệ Linh ngài Giáo sư vẫn đặc biệt quan tâm nhiều hơn một chút. Ai bảo cô là người trẻ nhất cũng là thế hệ cuối cùng của ngài Giáo sư hướng dẫn đâu.
Người được Giáo sư tin tưởng khen ngợi như vậy chắc chắn cũng là một nhân vật tài giỏi. Qua lời của giáo sư thì người này có vẻ còn trẻ tuổi. Tuệ Linh đoán người này cũng phải tầm khoảng 40-50 tuổi. Giáo sư của cô cũng đã gần 70 rồi còn đâu.
Suy nghĩ một chút hình như việc này cũng không tệ. Cả một thời gian dài cắm đầu vào dự án bây giờ cũng nên quay lại với bài vở một chút. Cô tin tưởng lời Giáo sư nói. Có thể người này sẽ giúp ích được một vài cho kiến thức của cô.
“Được. Em nhất định sẽ tới. Cũng lâu rồi chưa trở về thăm Giáo sư rồi. Thầy sẽ không trách em đó chứ.” Tuệ Linh gật đầu đồng ý lời mời của Giáo sư Chelsea.
Cũng tiện đường một công đôi việc quay về thăm Giáo sư một chút.
“Tôi trách em làm gì chứ. Chỉ mong em sớm ngày tốt nghiệp để tôi được nghỉ ngơi thôi.”
“Vậy em sẽ ở lại lâu một chút để Giáo sư không thể nghỉ hưu sớm như vậy.”
“Haha tôi lại không sợ em không chịu tốt nghiệp. Biết đâu ai kia lại sớm ngày bay mất thì tôi cũng không cần ngày ngày lo lắng nữa.”
Hai người nói chuyện một lát rồi cúp máy. Cô chuẩn bị một chút rồi tới công ty. Bây giờ mời chỉ là sáng sớm. Tuệ Linh dự định tới công ty rồi buổi trưa sẽ ghé qua trường cùng Giáo sư đi ăn trưa.
Thời gian gần đây cũng khá thoải mái. Dự án cũng có tiến triển thuận lợi. Phía bên nhà đầu tư cũng rất hài lòng với kế hoạch đưa ra. Hiện đang trong quá trình chuẩn bị hoàn tất. Một khi hợp đồng được kí thành công thì dự án lần này bọn họ nhận coi như thành công được 80% rồi.
Trong thời gian chờ đợi cũng khá rảnh rỗi. Cô có thể lựa chọn đến công ty hoặc không. Đây cũng là điểm thú vị của công ty. Thời gian khá thoải mái. Chuyện này trước đó thì không có nhưng sau khi đổi Sếp lớn đứng sau thì một vài quy định hà khác đã được thay đổi. Thời gian biểu cũng được điều chỉnh tương đối hợp lý. Điều đó làm nhân viên sung sướng không ít.
Ai cũng tò mò Sếp lớn đứng sau là ai thế nhưng vị Tổng Giám đốc này cực kì thần bí. Mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty đều do Phó tổng giải quyết. Nhân viên phổ thông gần như không có một chút thông tin nào về vị lãnh đạo bí ẩn này.
“Chàng trai. Việc cậu nhờ tôi cũng đã làm rồi. Còn gì muốn nói hay không.” Giáo sư Chelsea nâng chén trà lên uống một ngụm rồi nhìn người ngồi đối diện hỏi.
“Cảm ơn Giáo sư đã giúp đỡ. Lần này học trò vội vàng nhờ vả thật là không phải. Hy vọng Giáo sư Chelsea ngài đây không trách.” Người đàn ông ngồi đối diện cũng uống một ngụm trà rồi nói.
“Tôi cũng không lạ gì tính cậu. Thật không hiểu sao một người thông thái như Giáo sư Albert lại dạy ra một tên cứng đầu như cậu.” Ánh mắt Giáo sư Chelsea nhìn người ngồi đối diện hiện rõ vẻ bất lực.
Người đang ngồi đối diện ông chính là học trò mà sư huynh của Giáo sư Chelsea, Giáo sư Albert lấy làm tự hào nhất.
“Giáo sư quá lời. Giáo sư Albert vẫn rất nhớ ngài. Có cơ hội ngài có thể vất vả một chuyến đi thăm Giáo sư Albert một chút. Mấy năn nay sức khỏe của ngài ấy không tốt nên không thể đi lại xa xôi. Nhân cơ hội em đến đấy chính Giáo sư đã nhắc nhở phải gặp được ngài Chelsea để gửi lời hỏi thăm.” Người đàn ông không vì lời nói của Giáo sư Chelsea mà sinh ra phản ứng gì. Chính lời Giáo sư Chelsea nói không sai. Bản thân chính là một kẻ cứng đầu không thể trối cãi.
“Đúng là lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Năm đó sau khi cậu tốt nghiệp tôi có ghé qua chơi vài ngày. Đến bây giờ cũng đã mấy năm rồi.” Hồi tưởng lại quá khứ đã qua Giáo sư Chelsea không khỏi thở dài. Thời gian trôi thật nhanh, vậy mà cũng mấy năm rồi. Những cậu thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết ngày nào bây giờ đều đã bước qua tuổi 70. Thời gian chẳng còn bao nhiều.
“Chỉ cần Giáo sư muốn. Bất kì lúc nào em cũng có thể đưa ngài qua đó cùng ngài Albert tâm sự.”
“Vậy thì cảm ơn tấm lòng của cậu.”