Bởi vì buổi tối có hẹn với Henry để bàn công việc nên lúc chiều Đặng Lâm đã nhắn tin từ chối lời mời của Caloly. Dù sao người ta cũng là con gái. Để thể hiện thái độ tôn trọng đối phương thì vẫn nên trả lời lại.
Caloly xem tin nhắn thoáng qua nét thất vọng. Cứ nghĩ có thể hẹn gặp nam thần nhưng hóa ra vẫn bị từ chối. Từ những năm trước khi còn đi học Đặng Lâm đã nổi danh khó gần. Vậy nên khi không hẹn được anh Caloly cũng không nhụt chí. Chỉ cần có phương thức liên lạc chắc chắn sẽ tìm cách gặp được anh. Đó là điều Caloly tự tin chắc chắn làm được.
Đúng 8 giờ tối Đặng Lâm xuất hiện ở nhà hàng mà Henry đã hẹn. Khi tới nơi Henry đã đợi trước ở đó. Một chàng trai người Anh tóc vàng mắt xanh nước da trắng trong bộ âu phục ngồi ngay ngắn ở phòng bao chờ đợi.
Khi thấy Đặng Lâm bước vào Henry vội vàng đứng dậy đi tới tiếp đón.
“Xin chào ngài Dylan, tôi là Henry Smith. Người phụ trách dự án lần này. Rất vinh hạnh khi có thể hẹn gặp ngài ở đây hôm nay.”
“Chào anh Henry.” Đặng Lâm cũng lịch sự bắt tay chào hỏi với đối phương. Hai người đơn giản chào hỏi vài câu rồi ngồi vào bàn. Nói là tới bàn chuyện công việc nhưng vẫn không thể thiếu được bữa tiệc gọi là xã giao.
Rất nhanh phục vụ đã bắt đầu lên món, đều là những món sang trọng và đắt tiền. Còn không quên kèm theo rượu. Một chai Absinthe nồng độ cao lên tới 85 độ. Mới đầu Henry chỉ định gọi rượu vang nhẹ nhưng bị Đặng Lâm từ chối. Đã lâu rồi anh chưa uống lại Absinthe nên muốn nhân cơ hội này uống một chút.
Bởi vì Absinthe có nồng độ quá cao nên bị cấm ở một số quốc gia. Muốn nhập loại rượu này cũng rất khó. Ở quầy rượu nhà Đặng Lâm cũng chỉ có vài chai.
“Anh chắc chắn có thể uống được Absinthe chứ?” Nhìn chai rượu được mang tới Henry không khỏi nghi ngờ hỏi. Anh ta là một người uống khá tốt nhưng uống Absinthe cũng chỉ được đến ly thứ 2 là gục. Vậy nên Henry lo lắng Đặng Lâm là một người Châu Á khó có thể chịu được nồng độ cao của loại rượu này.
“Chắc chắn được. Trước đây tôi sống ở Anh Quốc đã từng uống rồi.” Đặng Lâm cũng không ngại giải thích. Đúng là nồng độ loại rượu này rất mạnh ít người có thể uống được. Thế nhưng Đặng Lâm phần lớn đều thử qua các loại rượu mạnh rồi. Tửu lượng cũng rất tốt, trước đây cũng đã uống không ít.
“Không nghĩ tới anh từng sống ở đây. Chẳng trách phát âm lại chuẩn như vậy.” Henry như hiểu ra. Bởi vì khi nói chuyện Đặng Lâm dùng đặc chuẩn phát âm Anh-Anh nên anh ta rất bất ngờ. Hóa ra người đối tác trẻ tuổi này từng sống ở Anh.
“Trước đây từng học ở phân khoa Business Oxford mười mấy năm. Sau đó về nước kinh doanh. Cũng coi như là hiểu biết với nơi này.”
“Thật bất ngờ đó. Xin mời anh một ly.” Henry nghe vậy rất ngạc nhiên tay nhấc ly rượu lên mời Đặng Lâm.
Hai người vừa dùng bữa tối vừa nói chuyện. Bầu không khí khá dễ chịu. Hồ sơ dự án cũng nhanh chóng được thống nhất và thông qua.”
“Xin lỗi anh tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút.” Khi hai người đang ăn thì điện thoại của Henry rung lên. Anh ta nhìn một cái rồi tỏ vẻ xin lỗi đi ra ngoài.
Đặng Lâm nhẹ gật đầu coi như không có gì rồi tiếp tục ngồi ăn miếng Beefsteak của mình.
“Gọi anh có chuyện gì vậy.” Henry ở ngoài hành làng nghe điện thoại.
“Anh của em à. Giọng khó chịu như vậy? Chỉ muốn gọi anh đi ăn tối thôi mà.” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một cô gái.
“Bà cô của tôi ơi. Anh đang bận gặp đối tác sao có thể đi ăn cùng em được. Hôm khác đi. Đối tác lần này rất quan trọng có biết không hả.” Henry bất lực lên tiếng.
“Em đâu có biết. Anh cũng không nói mà. Hiếm khi thấy anh căng thẳng như vậy. Đối tác rất lớn sao?” Cô gái bên kia tò mò hỏi.
“Lớn, rất lớn là đằng khác. Dự án xuyên quốc gia không lớn sao được. Đúng rồi anh ta hình như học cùng trường với em đó. Tuổi còn trẻ nhưng rất tài giỏi, nhìn còn có vẻ ít tuổi hơn cả anh nữa.” Henry nhịn không được bắt đầu cảm thán với cô gái ở đầu dây bên kia. Bởi vì ấn tượng của anh ta với Đặng Lâm rất tốt.
“Cùng trường em? Người đó tên là gì vậy, biết đâu em lại quen thì sao?” Cô gái nghe Henry nói vậy rất tò mò hỏi. Trong suy nghĩ của cô gái Henry đã rất giỏi. Người được Henry công nhận chắc chắn cũng rất nổi bật. Nếu vậy có khi cô gái lại biết người đó cũng nên.
“Ừm. Tên là Dylan, nhìn có vẻ chưa đến 30 tuổi. Là một chàng trai người Châu Á. Vừa rồi nghe anh ta nói từng học ở phân khoa Business thì phải.” Henry thành thây trả lời cô gái.
“Dylan? Người Châu Á? Có phải cao khoảng 1m9 hơi gầy rất đẹp trai. Nhìn mặt khá khó gần và ít nói đúng không?” Đầu dây bên kia cô gái kích động hỏi lại.
“Ừm cũng tầm đó. Em quen anh ta thật à?” Henry nhìn lại bóng lưng người ngồi bên trong nghi ngờ hỏi cô gái đối diện.
“Quen chứ. Rất quen là khác, anh mau nói cho em hai người đang ở đâu.” Giọng cô gái kích động không ngừng vang lên.
“Em hỏi làm gì. Không phải em có ý gì đó chứ?” Henry hỏi. Trong đầu anh ta đang có một vài ý nghĩ không đúng cho lắm.
“Anh đừng hỏi nhiều. Mau nói cho em biết đi.” Giọng cô gái sốt sắng.
“Được được, anh nói.” Henry không nói nổi bèn thỏa hiệp nói ra địa chỉ nhà hàng sau đó tắt máy đi vào trong.
Bên trong Đặng Lâm vẫn chăm chú ăn uống thỉnh thoảng uống một ngụm rượu.
“Thật xin lỗi để ah chờ lâu. Em gái tôi ở nhà gọi tới.” Ngồi xuống bàn Henry khách sáo mà nói lời xin lỗi.
Đặng Lâm nghe vậy cũng gật đầu nâng ly rượu lên mời. Anh là người theo chủ nghĩa hành động ít nói chuyện. Henry sau khi tiếp xúc cũng cảm nhận được phần nào nên không khí giữa hai người khá thoải mái.