Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ám Tương Tư | Tiểu Băng Khối Lịch Hiểm Ký

Chương 18: Chương 18




CHƯƠNG 18

“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Hàn Hàn kinh hãi.

Mục Tương nói: “Ta đuổi theo bọn họ tới đây, ngươi không sao chứ?”

Hàn Hàn lắc đầu.

Chỉ thấy trong chốc lát, Liễu Trường Nguyệt có lẽ do chém giết đến chán, tay vừa nhấc lên, trong rừng liền nhảy ra vô số cao thủ của Thanh Minh các, đám hắc y nhân bị tấn công từ bốn phía dần dần ngã xuống, mười người đến giờ chỉ còn dư lại vài người.

Bỗng nhiên một gã hắc y nhân trong đó cổ tay khẽ lật, lê hoa châm như bạo vũ từ trong tay áo bắn ra, tế châm tựa như mưa rơi đầy trời hướng thẳng vào Liễu Trường Nguyệt, vài tên thuộc hạ của Liễu Trường Nguyệt phi thân vì chủ tử ngăn trở, mà hắc y nhân kia lại nhún người nhảy về phía trước, một kiếm quét về phía cổ Liễu Trường Nguyệt.

“Không biết tự lượng sức!” Liễu Trường Nguyệt thuận thế nâng tay, trực tiếp muốn bức người nọ đi vào cõi hư vô.

Nếu một chưởng kia đập xuống, hắc y nhân nhất định mất mạng ngay tại chỗ. Song sắc mặt Mục Tương trong nháy mắt lại trở nên trắng bệch, đẩy Hàn Hàn sang một bên vội vàng đi về phía trước, một kiếm đỡ lấy trọng kích của Liễu Trường Nguyệt.

Liễu Trường Nguyệt một chưởng đánh vào thân kiếm Mục Tương, máu tươi chảy xuống dọc theo mũi kiếm, hắc y nhân văng mạnh về sau mấy bước, từ môi phát ra một tiếng tiếu âm bén nhọn, sau đó những con rối còn lại lập tức ngừng tấn công, xoay người trốn vào rừng trúc.

Lúc hắc y nhân rời đi, Hàn Hàn cùng hắn hai mắt đối nhau.

Ánh mắt mang theo lãnh liệt sát ý kia giống như xuyên thấu tim y, khiến ***g ngực y một hồi đau đớn.

Y từng gặp qua ánh mắt kia, Hàn Hàn biết, y từng gặp qua ánh mắt kia.

Sự lãnh đạm và coi thường ở Tả Ý sơn trang, tại sao đến hôm nay lại hóa thành sát ý lạnh thấu xương?

Đôi mắt oán hận kia khiến Hàn Hàn thực sự không rõ đến tột cùng là vì cái gì, người này vì sao phải giết Liễu Trường Nguyệt, vì sao phải giết y?

Cản trở của Mục Tương khiến hắc y nhân có thể bỏ chạy, Liễu Trường Nguyệt nhíu mắt, phân phó nói: “Đuổi theo, không được lưu lại người sống!”

“Chậm đã!” Mục Tương nói: “Đây là ân oán của nhiều năm trước, tại hạ biết Liễu các chủ hoang mang, nhưng giải quyết không phải lúc này.”

“Nga?” Liễu Trường Nguyệt cười lạnh. “Ân oán nhiều năm trước?”

Mục Tương cười nhạt nói: “Tả Ý sơn trang sau này nhất định phải hướng Thanh Minh các đòi một cái công đạo!” Sau đó không giải thích thêm nhiều, trở lại nhìn Hàn Hàn, sau khi gật đầu với y cầm kiếm lần thứ hai hướng về phía hắc y nhân thoát đi đuổi theo.

Mục Tương phía sau còn mang theo vài tên đệ tử, Hàn Hàn vội vàng kéo lấy một người trong đó, quát lên: “Lưu lại chiếu cố sư đệ của ta.” Dứt lời, liền nhanh chóng đuổi theo, bắt kịp Mục Tương.

Bọn họ từ giờ ngọ tìm đến lúc mặt trời lặn, nhưng những người đó cố ý giấu kín hành tung, thực khiến người ta khó có thể đuổi kịp.

Ban đêm Mục Tương tìm được một khách *** trong trấn nhỏ, để mọi người nghỉ tạm, dự định ngày mai sẽ tiếp tục tìm kiếm.

Mục Tương an bài Hàn Hàn cùng hắn một phòng, hai người tẩy trừ qua loa, khi Mục Tương chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, lại bị Hàn Hàn đã nằm trên giường một cước đá vào ngực, không cho hắn đi lên.

“Làm sao vậy?” Mục Tương cười khổ.

“Ngươi không cảm thấy có một số việc, phải nói cho ta biết trước sao?” Hàn Hàn lộ ra vẻ mặt vô cùng khó coi, y nhìn chằm chằm Mục Tương, có cảm giác như “Ngươi hôm nay không chịu hai mặt rõ ràng, đừng hòng ta cho ngủ”.

Mục Tương trầm tư hồi lâu, cuối cùng đành phải kéo băng ghế tới trước giường ngồi xuống. “Ngươi hình như cũng đã phát hiện ra?”

Hàn Hàn hừ hừ hai tiếng, quay mặt qua chỗ khác. “Là Ân tổng quản sao?”

Mục Tương nhìn vẻ mặt vài phần đắc ý lại mang theo vài phần ảo não kia thập phần yêu thương, hắn đã phân cách mấy ngày muốn ngồi trên giường đem người nọ siết chặt vào lòng, nhưng do Hàn Hàn hiện giờ còn đang giận đùng đùng, đành phải nhẫn nhịn mà thôi.

Mục Tương chậm rãi nói: “Là Ân thúc không sai.”

Hàn Hàn quay mạnh đầu. “Thật sự là hắn làm? Hắn rốt cuộc vì sao phải dùng tiền mua Thanh Minh các giết ta? Vừa rồi ta thấy hắn cũng muốn giết Liễu Trường Nguyệt, đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Ân thúc có uống lộn thuốc không đó?” Hàn Hàn nhất thời mồm năm miệng mười, liền bật ra cái tên trong đầu rất lâu rồi không gọi.

Mục Tương yên lặng một lúc lâu, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót. “Có lẽ nên nói, tất cả mọi điều này đều là vì ta mà dựng lên. Là ta hại ngươi thiếu chút nữa mất mạng, nhưng mãi đến sau này mới phát hiện.”

“Lại liên quan gì đến ngươi?” Hàn Hàn hoàn toàn không rõ.

“Có nhớ năm đó có người khiến Ân thúc liều mạng rời nhà, sau đó lại nhẫn tâm bỏ hắn đi không?” Mục Tương hỏi.

“Ân.” Tiếng Hàn Hàn phát ra từ xoang mũi.

Âm mũi nho nhỏ khiến Mục Tương có phần động tình, Mục Tương hít một hơi thật sâu trấn tĩnh tâm thần, lại nói: “Ta đã điều tra qua, người nọ họ Liễu, lại đem mấy chi tiết này kết hợp lại, khẳng định người nọ chính là Liễu Trường Nguyệt.”

“Cái gì!” Hàn Hàn nhất kinh nhất nộ, bất ngờ đứng lên giường, quát lớn: “Liễu Trường Nguyệt, tại sao lại là cái tên lão sắc quỷ Liễu Trường Nguyệt đó! Tên kia đầu tiên là khiến Yến cung chủ vô cùng thê thảm, lại làm hại Ân thúc thành một người như cái xác không hồn, cuối cùng lại mê hoặc Kim Hoa sống chết vì hắn! Lão thiên gia như thế nào không cho thiên lôi đánh chết tên hỗn trướng vương bát đản này đi, không có thiên lý!”

Mục Tương kéo Hàn Hàn xuống dưới, thuận tiện ngồi bên mép giường, vỗ vỗ lưng Hàn Hàn nỗ lực trấn an y.

Mục Tương thấp giọng nói: “Việc này rắc rối phức tạp, cũng phải tìm rất lâu mới biết được rõ ràng, là ai đứng sau lưng thao túng hết thảy.”

Hàn Hàn đánh một cái vào cánh tay Mục Tương đang đặt trên lưng y, ánh mắt xem thường nói: “Mục thiếu trang chủ thực sự khiêm tốn rồi, ngài thần cơ diệu toán như vậy, sao có thể ngay từ đầu không đoán ra là ai, bất quá không muốn người khác biết đến chuyện xấu của Tả Ý sơn trang ngươi mà thôi.”

“Tiểu Hàn, ngươi có phải vẫn còn giận ta?” Mục Tương thấp giọng hỏi.

“Không dám!” Hàn Hàn lớn tiếng nói.

Mục Tương dừng một chút, lại nghĩ nghĩ, chỉ sợ lời nói ra không thể diễn ý mà khiến Hàn Hàn càng thêm tức giận.

Hắn ôn nhu nói: “Ngày ấy Ân thúc bố trí muốn để ngươi và Ngọc Nhi cấu kết, ta nghĩ qua, có thể hắn cũng biết Ngọc Nhi mang thai, thậm chí còn hoài nghi đứa bé kia là của ngươi, nên mới dự tính chuyện này nhằm cho ta biết.”

“Cái gì, của ta?” Hàn Hàn chỉ vào mũi mình, vẻ mặt khó tin. “Não hắn bị hỏng rồi hay sao?”

Mục Tương lại nói: “Ân thúc không muốn thương tổn ta, nhưng khắp nơi lại nhằm vào ngươi, ta khi đó chỉ có thể tương kế tựu kế trước hết để ngươi quay về Hàn Sơn, mới có thể cách ly ngươi và hắn. Ai ngờ sau đó hắn cũng biến mất khỏi trang, cho dù ta tìm thế nào cũng không thấy. Ta sợ hắn lại hạ độc thủ với ngươi, liền phái người bảo hộ ngươi. Nhưng không nghĩ rằng ngươi cùng Bạch Linh mấy ngày trước bỗng nhiên mất tích, khiến ta tìm đến phát điên, còn tưởng rằng ngươi gặp phải bất trắc! May mà. . .”

Mục Tương thở dài, lộ ra nét mặt an tâm. “May mà tới kịp, hắn không thương tổn được ngươi.”

Mục Tương tình chân ý thiết như vậy, khiến trái tim Hàn Hàn mềm nhũn. Chính là việc này vạn lần không thể cho qua như vậy, vì thế Hàn Hàn lại nói: “Dù vậy, ta cũng không phải người ngươi có thể gọi thì tới, đuổi thì đi!”

Mục Tương khó hiểu.

Hàn Hàn nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi coi thường ta!”

Mục Tương ngẩn ra. “Ngươi như thế nào lại nghĩ vậy?”

Hàn Hàn nói: “Cái gì cũng giúp ta suy nghĩ tốt, có việc lại tự mình gánh vác, đem ta xem như tiểu miêu tiểu cẩu ngươi nuôi che chở trong lòng, đây không phải là coi thường ta thì là cái gì?”

“Tiểu Hàn, ta không phải có ý đó!” Mục Tương vội la lên. “Hết thảy đơn giản là vì Ân thúc là thúc thúc duy nhất của ta, ta không muốn quá tuyệt tình. Nhưng ngươi là người mà ta nhận định, ta càng không muốn hắn thương tổn ngươi!”

“Tiểu Hàn,” Mục Tương nắm lấy tay Hàn Hàn, hắn đoán không ra trong đầu Hàn Hàn đang nghĩ cái gì, chỉ có thể không ngừng nói: “Tin tưởng, ta tuyệt đối chưa từng có ý coi thường ngươi!”

Vẻ mặt nghiêm túc mà chuyên chú của Mục Tương, khuôn mặt vì mấy ngày bôn ba mà gầy hẳn đi tiến sát đến y, khiến Hàn Hàn đỏ mặt.

Thanh hương nhàn nhạt sau khi tắm rửa phảng phất giữa sương phòng, vạt áo không cố ý rơi xuống có chút lỏng lẻo lộ ra xương quai xanh cùng bờ ngực khiến người người mộng mơ, hơi thở của Mục Tương, sợi tóc mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào làn da khiến y run lên, hết thảy hết thảy, làm Hàn Hàn vô pháp suy nghĩ.

Hàn Hàn lời phản bác nào cũng không thể nói ra, y đỏ mặt rống lớn, xấu hổ một cước đá Mục Tương xuống giường, tức giận nói: “Ai thèm quản ngươi có hay không, dù sao ta bây giờ không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi sang bên cạnh tìm người của Tả Ý sơn trang ngươi mà ngủ cùng, thấy ngực của ngươi. . . Không đúng, thấy mặt ngươi là bực mình!”

Mục Tương bất đắc dĩ từ trên mặt đất đứng lên, Hàn Hàn lại nhanh chóng cúi đầu, không để cho đối phương trông thấy bộ dạng xấu hổ của y.

Y đã sớm không chịu nổi, rõ ràng dược tính sớm đã giải trừ, vì cái gì vừa ở gần người này một chút, trái tim liền như đánh trống không cách nào khống chế.

Mục Tương do nhìn từ trên xuống, vừa vặn chỉ có thể trông thấy mái tóc của Hàn Hàn, hắn không tức giận Hàn Hàn đối xử với hắn như vậy, chỉ âm thầm tự kiểm điểm nhất định lại có chỗ nào khiến người này sinh khí.

Mục Tương nghĩ không ra kiềm chế ý muốn chạm vào người này, hạ giọng nói: “Nhưng ta lo cho ngươi, Ân thúc có thể tấn công ngươi. Nếu không, tối nay để ta ngủ trên sàn, như vậy nếu có bất luận động tĩnh gì ta sẽ biết ngay lập tức, sẽ an tâm hơn.”

Dứt lời, Mục Tương lấy một chiếc chăn trên giường, tùy ý trải trên mặt đất, liền nằm lên đó.

Hàn Hàn sững sờ một chút, miệng mấp máy chẳng biết nên nói gì, cùng Mục Tương hai mắt nhìn nhau một hồi, đến lúc Mục Tương mỉm cười ấm áp với y, Hàn Hàn mới run lên khôi phục lại tinh thần, chui cả đầu vào chăn bông, cố gắng giả vờ ngủ.

“Tiểu Hàn. . .” Thanh âm của Mục Tương chậm rãi truyền đến.

“. . .” Hàn Hàn không đáp lại.

“Trong lòng ta, ngươi quan trọng hơn bất kì ai.” Mục Tương khẽ nói. “Cho nên ta không muốn, cũng sẽ không để bất luận kẻ nào có cơ hội xúc phạm tới ngươi.”

Tiếng mõ vang lên, đã đến canh hai.

Hàn Hàn trong bóng đêm hai mắt mở to, mặc dù không buồn ngủ, nhưng vẫn cứng ngắc không dám quay người, sợ đánh thức Mục Tương hơi thở bình ổn đã chìm vào giấc ngủ.

“Cư nhiên tình nguyện ngủ trên mặt đất cũng không nguyện ngủ trên giường với ta!” Hàn Hàn ở trong lòng lẩm bẩm nói.

Ngoài cửa sổ một trận gió lạnh thổi qua, hàn phong lạnh buốt khiến tay chân Hàn Hàn lộ ra ngoài chăn ớn lạnh. Bỗng nhớ ra bây giờ đã gần đông, bên ngoài còn có tuyết rơi, y nằm trên giường đắp chăn cũng không ấm lên được, huống chi Mục Tương nằm trên đất mà ngủ.

Mục Tương lúc này khẳng định mệt muốn chết rồi, sắc mặt lại tái như vậy, nếu cứ gây sức ép với hắn, cho dù Mục Tương có không khó chịu, Hàn Hàn cũng thấy đau lòng không thôi.

Lặng lẽ quay người dò xét Mục Tương, phát hiện người nọ nhắm hai mắt ngủ rất an ổn, bên miệng còn lộ ra một mạt cười nhạt, cũng không biết là mơ thấy cái gì.

Phi, không phải là mơ thấy Ân thúc của hắn đi, hừ!

Hàn Hàn rón rén bò xuống giường, điểm huyệt ngủ của Mục Tương, để Mục Tương rơi vào trầm miên.

Y tiếp đó ngồi xổm nhìn Mục Tương, một hồi lâu mới chậm chạp ôm người lên giường. Chính là nhìn không ra Mục Tương bình thường ăn rất ít, cơ thể lại vẫn rất nặng, thiếu chút nữa khiến y gãy lưng.

Cẩn cẩn dực dực đặt người lên giường, chăn bông trải trên mặt đất đem bỏ đi, Hàn Hàn bò lên giường ngủ cạnh Mục Tương, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Mục Tương, chà chà vài cái, qua bàn tay y dùng nội lực giúp người này thoải mái.

Thì làm ấm tay Mục Tương, Hàn Hàn nhịn không được tinh tế quan sát mặt hắn.

“Ngươi rốt cuộc có cái gì tốt đây?” Hàn Hàn phát hiện ánh mắt của mình chỉ cần nhìn vào Mục Tương, liền như thế nào cũng không thể rời ra. Y lẩm bẩm nói: “Khiến ta đây một lòng yêu thích ngươi, cho dù có bao nhiêu người tới cũng không thể kéo ta ra khỏi vũng tình này. . .”

Hàn Hàn vươn tay, chạm vào phần dưới cằm ôn nhuận như ngọc của Mục Tương, xúc cảm trắng mịn kia thập phần dễ chịu, khiến y nhịn không được dùng ngón trỏ chọc chọc, có chút xúc động nghĩ muốn mở miệng cắn một cái.

“Đại nam nhân, khuôn mặt so với Kim Hoa còn mềm hơn. . . Thật là. . .”

Bỗng dưng người nọ xoay đầu lại, đôi mắt mở to trong đêm sâu thẳm như suối, toả sáng như sao. Hàn Hàn không ngờ đến biến cố như vậy, sợ tới mức ngừng thở, thiếu chút nữa té xuống giường.

Mục Tương đúng lúc kéo y lại.

“. . . Ngươi. . . Ngươi ngươi ngươi. . . Ta không phải đã điểm huyệt đạo của ngươi!” Hàn Hàn quát.

“Lúc ngươi điểm huyệt đạo ta đã tỉnh rồi, liền hơi nghịch chuyển kinh mạch, để ngươi vào một khoảng không.” Mục Tương lấy tay che miệng Hàn Hàn, mỉm cười cúi đầu “suỵt” một tiếng. “Đêm đã khuya, mọi người trong khách *** đã ngủ, đừng làm ồn người ta.”

“Suỵt cái đầu ngươi ấy!” Hàn Hàn chỉ cần nhớ tới chuyện vừa rồi những gì làm với hắn đều bị phát hiện, liền hận không thể giết người diệt khẩu, đem tên này chôn ngay tại chỗ. Rõ ràng đem người đá xuống giường chính là y, sau khi điểm huyệt lại lôi người lên giường cũng chính là y, còn nói một lòng cái gì đó, chuyện này nếu truyền ra ngoài bảo y đường đường chưởng môn một phái như thế nào nhìn người a!

“Tiểu Hàn. . .” Chạm vào hai má của Hàn Hàn, Mục Tương hỏi: “Ngươi đang xấu hổ sao? Mặt nóng quá.”

“Có ngươi mới xấu hổ!” Hàn Hàn lúng túng giận dữ quát.

Mục Tương cười, đưa tay ôm lấy thắt lưng Hàn Hàn, kéo y về phía mình. Thực ra ngay khi Hàn Hàn xuống giường lúc nãy hắn liền tỉnh lại, chẳng qua không biết Hàn Hàn muốn làm cái gì, nên mới lẳng lặng giả vờ ngủ.

Sau đó y kéo hắn lên giường, cẩn thận dùng nội lực làm ấm hai tay hắn, còn ghé vào lỗ tai hắn nói những lời kia, tâm tình của Mục Tương lập tức tốt lên nhiều lắm, liền không cầm lòng được ôm chặt người này, không muốn rời xa.

Nguyên lai những điều bọn họ nghĩ trong lòng đều giống nhau.

Chưa từng thay đổi.

Thân hình rắn chắc mà cao lớn của Mục Tương mang theo độ ấm quen thuộc, giữa đêm khuya lạnh giá này càng trở nên đặc biệt mê người thanh âm của Mục Tương mềm mại tựa như tơ lụa hảo hạng, khiến y dễ dàng lao vào bên trong không cách nào tự kềm chế còn có mùi hương thủy đàn quen thuộc kia, thanh thanh, đạm đạm, nhưng lại hết sức câu nhân.

Hàn Hàn phát hiện chính mình chỉ cần bị đối phương chạm vào một chút liền có phản ứng, vì thế càng giãy dụa kịch liệt hơn.

Mục Tương vốn chỉ muốn ôm Hàn Hàn ngủ mà thôi, nhưng bởi vì Hàn Hàn cứ không ngừng cọ tới cọ lui, lại bắt đầu có cảm giác.

“Tiểu Hàn, đừng nhúc nhích.” Mục Tương xoay người chế trụ tứ chi Hàn Hàn, thành ra tư thế Hàn Hàn nằm dưới hắn nằm trên.

Hàn Hàn phát hiện mình chẳng biết tại sao lại bị quản chế, hơn nữa giọng nói trầm thấp kia của Mục Tương giống như đang ra lệnh, lập tức phản kháng càng thêm dữ dội, nâng thắt lưng đẩy mạnh lên trên.

Nào biết hai người đều đang trong tình thế vô cùng căng thẳng, thứ gì đó giữa hai chân ngay lúc giãy dụa này sớm đã ngạnh đến không tưởng tượng nổi. Cú đẩy vừa rồi của Hàn Hàn, song kiếm tương kích, lập tức giống như có thể nghe thấy “leng kenh” một tiếng, hai thanh thiết kiếm liền cứ như vậy dùng lực va vào nhau.

“Ô. . .” Hàn Hàn buồn bực hừ một tiếng, y tưởng chừng như có thể trông thấy trước mắt hỏa hoa bắn ra bốn phía, đau nhức từ nơi cứng rắn kia nhanh chóng lan ra, đau đến mức y sụp xuống giường, gập cả người lại, toàn thân mềm nhũn.

Mục Tương cả người bị hung hăng đánh tới cũng không dễ chịu hơn, nhưng rõ ràng trong mắt lóe lên lệ quang, còn phải vội vàng buông hai tay đang giữ lấy Hàn Hàn, cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy, có sao không?”

Hàn Hàn ngay cả lực đạo đẩy tay hắn ra cũng không có, chỉ khịt khịt mũi, vô cùng oán hận nhìn hắn.

Mục Tương bất đắc dĩ cười khổ, hỏi: “Rất đau?”

Hàn Hàn gật gật đầu, lại khịt khịt mũi, lẩm bẩm nói: “Đều là tại ngươi. . .”

Thanh âm của Hàn Hàn mềm yếu mà vô lực, mang theo âm mũi khe khẽ, vẻ mặt yếu ớt gập người trên giường, thần sắc tái nhợt, đôi môi thoáng đỏ, bộ dạng này khiến Mục Tương nhìn có chút động tâm.

Rất lâu rất lâu, không chạm qua người này.

Từ khi đưa y rời khỏi Thủy Nguyệt lâu, giữ y ở Tả Ý sơn trang, hắn cùng y da thịt thân cận, cơ hồ chưa từng tách rời.

Nhớ tới những ngày vô cùng thân mật ấy, hơi thở của Mục Tương không khỏi rối loạn, hắn khẽ vuốt ve cái trán do đau đớn mà ướt đẫm mồ hôi của Hàn Hàn, hôn lên giữa trán, thấp giọng nói: “Thất sự đau như vậy sao, vậy để ta giúp ngươi nhìn xem một chút được không?”

“Xem, xem chỗ nào?” Hàn Hàn đau đến thất điên bát đảo, còn chưa kịp phản ứng lại với cái lời hạ lưu Mục Tương vừa nói ra, hai tay đang ôm chỗ hiểm đã bị giật lại.

Sau đó y phục bị giải khai, đôi tay vừa rồi làm y thấy ấm áp cũng trượt xuống dưới, nhẹ nhàng phủ lên thứ nằm giữa mao tùng do đau đớn mà mềm nhũn.

Hàn Hàn thoáng cứng người muốn giãy dụa, nhưng y vừa khẽ động Mục Tương liền giữ chặt tay y, Mục Tương vừa siết lại nơi đó của y liền đau nhói, sau khi giằng co như vậy năm sáu lần Hàn Hàn bất đắc dĩ đành phải chịu thua, tùy ý Mục Tương từ nhìn xem một chút biến thành kiểm tra, từ kiểm tra lại biến thành bắt lấy, vỗ về chơi đùa nơi mẫn cảm giữa hai chân y.

Hàn Hàn yếu ớt hừ vài tiếng, vừa rồi do trận va chạm kia còn đau nhức, Mục Tương lại nhẹ nhàng xoa nắn, giống như thật sự nghĩ muốn đem đau đớn kia của y xóa sạch.

Chính là chỗ kia bị người mình yêu nắm lấy, nếu không kích động căn bản không có khả năng, Hàn Hàn không bao lâu hơi thở liền trở nên dồn dập, ngay cả hai tay cũng gắt gao kéo lấy vạt áo của Mục Tương.

Sung sướng cùng thống cảm đan xen nhau đột kích, phân thân trướng đến phát đau, khó chịu rồi lại hưng phấn, Hàn Hàn không cách nào né tránh khoái cảm Mục Tương mang đến, cúi đầu thở hổn hển, ngay cả ngón chân cũng cong lên.

Mục Tương khẽ cắn lấy vành tai Hàn Hàn đưa tới, vươn đầu lưỡi dò xét bên trong, làm Hàn Hàn phát ra tiếng rên rỉ, tiết ra chút dịch trên tay hắn.

“Còn đau không?” Mục Tương tựa ở bên tai Hàn Hàn hỏi.

Hàn Hàn từ từ nhắm hai mắt lắc lắc đầu, không còn dư sức để trả lời câu hỏi của Mục Tương.

Mục Tương rốt cuộc không thể nhẫn nại thêm nữa, hắn kéo tay Hàn Hàn đặt trên nơi đã đứng thẳng của chính mình, thấp giọng nói: “Nhưng ta còn đau, Tiểu Hàn, ngươi giúp ta một chút được không?”

Hàn Hàn giữa hỗn loạn chỉ cảm thấy Mục Tương rốt cuộc là học được giọng điệu *** đãng này ở đâu, còn mở miệng đứng đắn, nhưng lời nói ra lại như trẻ con vậy.

“Tiểu Hàn. . .” Mục Tương thấp giọng rì rầm.

Hàn Hàn bị thanh âm phóng đãng kia mê hoặc đến chấn động, kiềm chế không được toàn bộ tiết ra trong tay Mục Tương, sau đó mặt đỏ lên, cắn răng một cái, run run cầm lấy nhục trụ so với y còn lớn hơn vài phần của Mục Tương, hai tay nhẹ nhàng bãi động.

Tiếng ngân dài của Mục Tương truyền vào tai Hàn Hàn, Hàn Hàn trong lòng nhảy dựng, dùng lực mạnh hơn. Y nuốt nước bọt, trong lòng chỉ nghĩ muốn, không biết có thể đem Mục Tương biến thành giống như y vừa rồi, cao cao thấp thấp mà rên rỉ.

Canh tư, sau một trận hồ thiên hồ địa phiên vân phúc vũ, bên trong sương phòng yên tĩnh trở lại, truyền đến tiếng thở nhàn nhạt.

Dạ thâm nhân tĩnh, trong khách *** không ai còn tỉnh, hồ chỉ trên cửa sổ bị chọc thủng một lỗ, mê yên được thổi vào, sau một lát một gã hắc y nhân nhẹ nhàng mở cửa nhảy vào.

Hắc y nhân tiến đến bên giường, chủy thủ hàn quang chợt lóe, âm lệ trong mắt hắn lóe lên, giơ tay chém xuống, muốn khiến người đang ngủ say trên giường không bao giờ còn nhìn thấy được thái dương ngày mai.

Song ngay trong nháy mắt thủy chủ hạ xuống, lực đạo vung xuống của hắc y nhân bị ngăn lại, cổ tay phải bị bắt lấy, một thanh âm trong đêm tối tăm thản nhiên vang lên, nói: “Bắt được ngươi rồi!”

Ngọn đèn trong phòng nháy mắt sáng lên, phơi bày hết thảy mọi thứ lẩn trốn trong bóng đêm, khiến người lợi dụng ban đêm tập kích này cuối cùng cũng không còn nơi nào để trốn chạy.

Mục Tương thổi tắt giấy đốt đèn, nhìn về phía Mục Ân, kêu lên một tiếng: “Ân thúc.”

Mục Ân quay đầu lại, muốn dùng tay trái cùng Hàn Hàn thiết chiêu, Hàn Hàn lại nhanh hơn hắn một bước vươn tay điểm ma huyệt, khiến hắn không thể động đậy.

“Các ngươi!” Trong đôi mắt đỏ ửng của Mục Ân chôn đấy hận ý.

Mục Tương đi đến bên cạnh thúc thúc, kéo diện tráo của hắn xuống, thở dài nói: “Tiểu Hàn cũng không có đắc tội ngươi, Ân thúc ngươi vì sao không chịu buông tha hắn?”

Mục Ân quát: “Hắn đáng chết! Ta sớm đã biết hắn có loại tâm ý này với ngươi, dám lấy loại ánh mắt này nhìn ngươi. Đáng lẽ ta nên sớm diệt trừ hắn, không nên để hắn làm ngươi lạc lối, trở nên như bây giờ!”

Hàn Hàn sửng sốt, cúi đầu nghĩ nghĩ, ấp úng nói: “A Tương, chẳng lẽ, chẳng lẽ Ân tổng quản vẫn luôn thích ngươi, cho nên mới xem ta không thuận mắt, muốn giết ta?”

Mục Tương lườm Hàn Hàn một cái, muốn y tạm thời đừng nói gì. Hàn Hàn sờ sờ mũi mím mím môi, đem miệng nhắm chặt.

Lời nói của Mục Ân khiến Mục Tương có chút manh mối, hắn đi qua đi lại một lúc, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn thẳng thúc thúc của hắn.

Mục Tương nói: “Ta là thật tâm thích hắn.”

Mục Ân hai mắt đỏ ngầu nói: “Câm miệng, ngươi vốn nên cùng Ôn Ngọc thành thân, có một đoạn nhân duyên thật tốt, hắn là nam tử, căn bản không xứng với ngươi ta không thể trơ mắt nhìn ngươi bị hắn làm hại!”

Mục Tương hơi há miệng, nơi cổ họng có phần nóng rực. Hắn nói: “Tiểu Hàn sẽ không hại ta, hắn không giống với Liễu Trường Nguyệt.”

Đôi môi của Mục Ân run lên nhè nhẹ, phát không ra tiếng.

Mục Tương buông mắt nhẹ giọng nói: “. . . Ân thúc. . . Cha nói. . . Hắn thực xin lỗi ngươi.”

“Đại . . .ca?” Mục Ân sửng sốt.

“Năm ấy ngươi nói ngươi thích một nam tử, thậm chí muốn vì người kia ly khai Tả Ý sơn trang, cha liều lĩnh muốn ngăn cản ngươi, là bởi vì hắn từng gặp qua người nọ. Sau khi ta nghi ngờ ngươi sẽ đối phó với Tiểu Hàn, liền viết thư cho cha hỏi rõ chuyện năm ấy. Liễu Trường Nguyệt, thanh danh tịch thậm, cha nhìn mắt người nọ liền biết hắn là loại người thị tài ngạo vật, tự cao tự đại, sẽ không thể cùng ngươi bạch đầu giai lão. Cha không muốn cả đời ngươi sẽ chôn vùi trong tay của hắn, nhưng ngươi lại không muốn quay đầu, hắn trong cơn tức giận mới đánh cho ngươi mình đầy thương tích, ngươi ngày hôm sau không nói một câu liền bỏ đi, hắn bệnh không dậy nổi, nằm trên giường hơn mấy tháng.”

Những điều Mục Tương nói đều là chuyện Mục Ân chưa từng nghe qua, hắn ngây ngốc nhìn Mục Tương, không dám tin.

Mục Tương tiếp tục nói: “Ngươi là người nhìn ta lớn lên, ta biết ngươi luôn nghĩ muốn bảo hộ ta, càng sợ ta cuối cùng cũng giống như ngươi, bị cha trục xuất khỏi gia môn. Chính là, Ân thúc, đừng nói đến chuyện Tiểu Hàn không phải Liễu Trường Nguyệt, cho dù hắn có là dạng người như Liễu Trường Nguyệt, trái tim của ta cho hắn, cho dù phải vì hắn mà chết đi, cũng là cam tâm tình nguyện.”

Hàn Hàn hai mắt không chớp nhìn Mục Tương, cái tên đầu gỗ cư nhiên nói ra mấy lời tình tứ buồn nôn này, kinh hãi đến tột đỉnh.

“. . .Ngươi. . .sẽ hối hận.” Lời nói của Mục Tương khiến Mục Ân như bị rút hết toàn bộ khí lực, không còn chút kiêu ngạo, thanh âm cũng yếu hẳn đi.

Mục Tương từ trong lòng ngực lấy ra một tập giấy. “Cha mấy năm nay mặc dù rời nhà ra ngoài, nhưng mỗi phong thư gửi về đều luôn nhắc đến ngươi. Ngươi cho là hắn không yên lòng đem sơn trang giao cho ta trông coi, kỳ thực trong lòng hắn thật sự không yên lòng chính là ngươi, hắn luôn cảm thấy chính mình bạc đãi ngươi, không sớm đi tìm ngươi về, nên mới để ngươi ở bên ngoài chịu nhiều cực khổ.”

Mục Tương giải khai huyệt đạo trên người Mục Ân, ánh mắt Mục Ân gắt gao nhìn chỉ tiên trong tay Mục Tương.

Mục Tương đem thư đưa cho hắn, Mục Ân cũng không có ý định thừa cơ bỏ chạy, chỉ tiếp nhận thư, run rẩy bắt đầu mở từng bức đọc.

“Bắc Địa tháng chạp ngày lạnh, không biết trong trang ra sao, thúc ngươi thể trạng yếu, nhớ nhắc hắn mặc hồ cừu. . .”

“Nghe nói dưới chân núi có lũ lụt, thúc ngươi tuy là tổng quản trong trang, nếu việc không quan trọng chớ để hắn xuống núi. . .”

“Tìm được một củ thiên niên huyết nhân sâm, nghiền nhỏ thêm vào thuốc, mang cho thúc ngươi. . .”

“Thúc ngươi gần đây ra sao, lần trước hồi âm hoàn toàn không nhắc đến, cha biết ngươi ở trang bận rộn nhiều việc. . .”

Mục Ân gắt gao cầm điệp chỉ đặt trước ngực mình, nhiệt lệ nhịn không được tuôn trào. Hắn vốn cho rằng sau chuyện mình làm bại hoại gia phong, đại ca nhất định là xem hắn như nỗi nhục lớn, ai biết, ai biết những bổ phẩm hàn y Mục Tương nói dối là của phái khác đem tặng, tất cả đều là do đại ca đặc biệt gửi về cho hắn!

“Vì sao, vì sao đại ca không nói cho ta biết?” Mục Ân thanh âm run rẩy.

Mục Tương chậm rãi nói: “Ngươi không hề xem mình như người họ Mục, đối với cha và ta vô cùng xa lánh, cha cũng là vì xấu hổ với ngươi, lại không biết làm thế nào để bồi thường cho ngươi, Ân thúc tính tình của ngươi cứng rắn, nếu biết những thứ này đều là của cha cố ý gửi cho ngươi nhất định sẽ không nhận, cho nên ta mới làm như vậy. Vốn tưởng rằng. . . Vốn tưởng rằng chỉ cần từ từ, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu người trong nhà nghĩ như thế nào. . . Ai ngờ. . . lại khiến ngươi hiểu lầm. . .”

Đôi môi Mục Ân lại run rẩy, nói: “. . . Ta vốn tưởng rằng, ta vốn tưởng rằng, chỉ cần sát thủ Thanh Minh các giết Hàn Hàn, Tả Ý sơn trang và Hàn Sơn phái sau khi biết được, sẽ liên thủ diệt Thanh Minh các. Như thế nhất thạch nhị điểu, liền có thể một lần diệt trừ hai người ta oán hận.”

Mục Tương tiếp lời: “Kỳ thực, sau khi ta tự mình biết được bản thân thích Tiểu Hàn, liền nói với cha việc này.”

“Cái gì?” Hàn Hàn hét toáng lên. “Mục thế bá đã biết?”

Mục Ân chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Mục Tương. “Đại ca hắn. . .”

“Cha muốn ta nếu đã quyết định, thì không được phụ người ta.” Mục Tương nhẹ giọng nói.

Mục Ân khó khăn gật đầu, một giọt lệ rơi xuống, làm ướt gia thư huynh trưởng gửi cho hắn.

Hàn Hàn nhìn trái nhìn phải, thấy hai thúc cháu này tâm bình khí hòa mà nói chuyện, nửa điểm không để ý đến ý tứ của hắn, mấp máy một chút, lại ngậm miệng không nói.

Mục Ân thấp giọng nói: “Ta bị hắn lừa gạt, từ đó không bao giờ tin tưởng thật tình giữa nam tử nữa. Sợ ngươi bị Hàn Hàn làm hại, liền muốn lấy tính mạng của hắn. Là ta sai lầm, các ngươi là các ngươi, ta là ta, Liễu Trường Nguyệt không phải Hàn Hàn, Hàn Hàn cũng sẽ không giống Liễu Trường Nguyệt khi đó đối với ta mà đối xử với ngươi. Ta hẳn nên nhìn ra được. . .Ánh mắt hắn nhìn ngươi… Cùng người nọ nhìn ta… Hoàn toàn bất đồng…”

Hàn Hàn liếc mắt nhìn Mục Tương, trùng hợp Mục Tương cũng ngoảnh đầu nhìn sang y, Hàn Hàn đỏ mặt, còn không kịp nghĩ ra hoàn toàn bất đồng trong lời Mục Ân nói là sao, Mục Ân đột nhiên thấp giọng nói:

“Những chuyện giữa ta và hắn, sẽ tự mình giải quyết.” Theo đó thả người nhảy lên, phá cửa sổ thoát khỏi khách ***.

Hàn Hàn cả kinh, trong lòng hiện lên một ý nghĩ vô cùng bất hảo.

Y bắt lấy tay Mục Tương nói: “Nguy rồi, Ân thúc chẳng lẽ đi tìm Liễu Trường Nguyệt?! Hắn không phải đối thủ của Liễu Trường Nguyệt!”

Mục Tương sắc mặt trắng nhợt, hô lớn: “Đi!” Hai người cũng không kịp đánh thức mấy đệ tử, liền theo hướng Mục Ân vội vàng chạy theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.