Mạc Thu cảm thấy được đêm qua ngủ có chút bất hảo a. Sáng sớm vừa thức dậy cảm giác mờ mịt vây quanh.
Ngồi lặng yên trên giường giây lát, rồi sau đó y tự nhiên ngưng tụ nội lực lắng nghe động tĩnh trong phòng. Qua một lúc vẫn không nghe thấy tiếng bất kì thanh âm gì của Nhất Kiếm, cũng không nghe bất cứ tiếng động nào khác. Nguyên lai từ rất sớm Nhất Kiếm đã rời khỏi phòng, điều này làm Mạc Thu không khỏi có chút thất vọng.
Đã mấy ngày không được thấy Nhất Kiếm, thật làm Mạc Thu vừa khó chịu vừa bối rối. Nhưng cái gì Mạc Thu căn bản vẫn làm không được. Chỉ có thể lợi dụng đêm tối, ngẫu nhiên tìm đến phòng Nhất Kiếm, cảm thụ sự tồn tại của y, *** tế lắng nghe thanh âm của y. Tuy rằng phương pháp này không thể thỏa mãn nguyện vọng muốn thân cận người kia của Mạc Thu, nhưng trừ làm việc đó ra Mạc Thu thật không còn phương pháp nào khác.
Lời Mạc Thu hứa cho tới bây giờ luôn là nhất ngôn cửu đỉnh. Mạc Thu đã nói sẽ không gặp y, nhất định không bao giờ … nữa tìm gặp y.
Mạc Thu không khỏi tự cười khinh bản thân. Không nghĩ tới bản thân mình lại có ngày rơi vào hoàn cảnh như thế này. Cảm giác thật giống thê tử bị chồng ruồng bỏ mà hối hận.
Bộ dáng này quả thực đáng buồn cười.
Trong viện chợt nghe tiếng bước chân, từng bước từng bước âm trầm, chậm rãi hướng đến sương phòng của y.
Khi thấy Nhất Diệp mang theo một lão đại phu đi vào trong phòng. Sắc diện ngây dại của Mạc Thu lập tức bị thay thế bằng gương mặt lạnh như băng, hờ hững bao trùm. Ngay cả cái nhìn của y hướng về phía Nhất Diệp cũng là lãnh đạm vô cảm tình.
“Sớm như vậy?”
Mạc Thu điềm đạm hỏi.
Nhất Diệp lui về phía sau, lão đại phu cũng chậm rãi tiến đến giường Mạc Thu. Vương tay muốn bắt mạch nơi cổ tay Mạc Thu.
Mạch môn bị áp chế là điều tối kị đối với người tập võ. Mạc Thu há có thể dễ dàng giao ra cổ tay y.
Nhưng lúc này Nhất Diệp trấn an nói:
“Đại phu đến là để bắt mạch khám bệnh. Là y kêu đại phụ đến xem bệnh cho ngươi đấy.”
Vừa nghe người tới có quan hệ với Nhất Kiếm, Mạc Thu sửng sốt một chút. Mạch môn lập tức bị lão đại phu bắt lấy.
“Cữu cữu bị bệnh sao?”
Mạc Thu ra sức trấn áp thanh âm mình trở nên vững vàng, giả bộ ngữ điệu bình thản. Nhưng âm cuối phát ra lại có chút run rẩy, lột trần nội tâm tràn ngập nghi hoặc cùng bất an của y.
“Không phải trước đó vài ngày y bị hạ độc sao. Đại phu nói đầu tiên vì y mạnh mẽ áp chế hàn độc, sau lại giúp người hóa giải “Tử hạ mẫu đơn hoa”. Lưỡng độc mặc dù đi trọn một vòng đều đã được bức ra phân nửa. Một loại đã được giải, nhưng dư độc của lưỡng độc lại dung hợp thành một loại nan giải chi độc khác. Cần tốn thời gian dài điều dưỡng mới khỏi.”
Nhất Diệp nói.
“Vậy y có bị nặng lắm không? Hiện nay thế nào rồi?”
Mạc Thu khẩn trương, nắm chặt đệm giường, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Lúc trước bị ngươi giảo hợp lâu như vậy, y ngay cả việc chính mình bị trúng độc cũng không đem để trong lòng, không thèm quan tâm bản thân. Ngươi nghĩ bệnh tình của y trở thành như thế nào?”
Nhất Diệp lanh miệng nói úp úp mở mở. Nàng quan sát gương mặt bạch sắc của Mạc Thu, dừng một chút, rồi mới tiếp tục nói:
“Cữu cữu ngươi chính là tảng đá chặn nắp hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng,(=_=!!! Cái này là chính văn a, ta vô tội nha). Một khi đã quyết tâm làm việc gì thì bất cứ ai cũng không thể thay đổi chủ kiến của y. Ngươi bức y cũng vô dụng, đến cuối cùng tất sẽ rơi vào thế lưỡng bại câu thương. Ngươi coi như trả công ta nuôi lớn ngươi đi. Y lại là ca ca ta. Ta không muốn các ngươi việt lộng việt cương*.”
(Thoát khỏi lễ giáo luân thường….=_=” có cần rắc rối vậy không a)
Đại phu bắt mạch xong, chấp tay đi đến bên người Nhất Diệp, nói:
“Theo mạch tượng của tiểu đương gia cùng với lời đương gia thuyết lại lúc nãy, tại hạ nghĩ tình trạng này chính là do huyết hư khí ức, mộng hồn bất an. Điều này khiến cho tiểu đương gia trong lúc mơ ngủ vẫn có thể hành sự. Triệu chứng này trong y kinh gọi là mộng du. Người mắc phải bệnh này lúc còn trong mộng làm việc gì bản nhân đều không nhận thức được. Còn có bản thân người trong cảnh mộng thần trí sẽ mơ hồ, hành sự thường xuyên có thể vô tình gây ra sự việc nguy hiểm. Ban đêm cần chú trọng chiếu cố nhiều hơn.”
Sau khi nghe lời đại phu vừa nói, Mạc Thu có chút mạc danh kỳ diệu. Mạc Thu thấy vẻ mặt Nhất Diệp nhìn y có chút đăm chiêu. Hơn nữa nhớ lại vài năm gần đây có đôi khi phát hiện đích xác bản thân ngẫu nhiên một vài lần tỉnh lại không phải nằm trong vườn hoa thì cũng có khi nằm trên hành lang dài. Y rất nhanh liền phát hiện lời nói kia của đại phu ngụ ý là nói về mình.
Mạc Thu ngạc nhiên nhìn Nhất Diệp. Nhất Diệp phe phẩy ngọc phiến.
(=0_0=” bé này có mỗi trò đó làm hoài nhỉ…)
Đại phu tiếp tục nói:
“Mộng du là do nội tâm tích tự ưu uất kết thành khúc mắc khó giải. Tuy có thể điều trị bằng thuốc an thần giúp thư giãn nội tâm, nhưng hiệu quả không lớn. Khúc mắc chưa giải, thuốc và châm cứu thủy chung võng hiệu.”
(Võng= xa xôi, hiệu= hiệu quả => không có hiệu quả.Ta phăng một chút theo hiểu biết của ta…nàng nào thấy không đúng cứ việc góp ý nga….:”>)
Lời vừa dứt, đại phu liền đặt bút kê đơn, giao đơn thuốc cho Nhất Diệp, lão liền rời đi.
Miệng Nhất Diệp mặc dù lầm bầm ghi nhớ:
“Gì Mộng du gì chứ, không biết thiệt hay giả a.... “
Trên tay vẫn cẩn thận đem phương thuốc gấp lại, cất vào trong ngực áo.
Nàng nhìn về phía Mạc Thu nói:
“Ngươi có cái gì muốn nói không?”
Mạc Thu nghe được lời nói lầm bầm của Nhất Diệp, trong đầu thật không thoải mái. Y cố ý quay đầu đi chỗ khác, không thèm để tâm tới Nhất Diệp.
Nhất Diệp nhíu mi, một lát sau mới nói:
“Không biết những người trong Thiết Kiếm môn truyền dạy cái gì cho ngươi a? Chẳng biết xấu hổ, *** đãng, thấp hèn.”
Mạc Thu phút chốc nắm chặt nắm tay.
Nhất Diệp lại nói:
“Có người thấy ngươi nửa đêm quần áo không chỉnh tề lang thang ngoài cửa. Thần khí thì hoảng hốt giống như “Ngũ thạch tán bàn*”. Nếu ngươi bộ dạng xấu thì không nói gì đi. Nhưng với bộ dạng này của ngươi, giơ tay nhấc chân trong tình cảnh như vậy, ai lại có thể kiềm chế được mong muốn áp chế ngươi chứ.”
(* ý nói thần trí lộn xộn, bát nháo, mơ hồ….)
“Ta không biết!”
Mạc Thu một lời nói ra chật vật như cắn trúng băng hàn.
Thì ra là thế, nguyên lai chính mình mắc phải loại bệnh này, khó trách Lục Dao lại đối xử với y như vậy. Thậm chí còn dùng ác ngôn mà nói với y, lời gì khó nghe cũng đều nói hết.
“......”
Nhất Diệp quan sát thấy bộ dáng Mạc Thu đích xác không giống nói dối, lúc này mới nói:
“Ngươi không biết, ta không biết, không ai biết. Là do ca ca ta trong một lần tình cờ bắt gặp liền phát giác ngươi có điểm bất thường. Ngàn đinh vạn dặn bảo ta tìm đại phu đến chẩn mạch cho ngươi. Nguyên lai là như thế sao...... thật sự chỉ có một mình y mới là người duy nhất trong lòng ngươi......”
Nhất Diệp cũng có chút áy náy, bệnh mộng du thật sự nói lớn cũng không lớn mà cho là nhỏ cũng không nhỏ. Cũng là do chính mình trừ bỏ lo lắng cho lợi ích của Duyên Lăng gia mới quan tâm đến Mạc Thu, nếu không nàng cũng chưa từng ngó ngàng đến cháu trai mình được mấy lần? Do vậy mà đến tận khi hài tử này trưởng thành, nàng mới phát hiện bệnh tình của y.
“A Ngưu ca......”
Chợt nhớ đến việc mình không thể gọi tên người thân thiết trong lòng này, Mạc Thu vội vàng đổi lại cách xưng hô, lặp lại lời vừa muốn nói:
“Cữu cữu có đến đây nhìn ta sao? Y nói cái gì hả? Hiện tại y thế nào rồi? Vẫn không muốn gặp ta sao? Y biết ta bị bệnh phải không? Ta bị bệnh y vẫn không muốn lưu lại bên ta, chẳng lẽ ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái y cũng không muốn sao?”
Nhất Diệp yên lặng, chăm chú quan sát Mạc Thu. Cái loại điên cuồng này vừa kích động lại tràn ngập bi thương như vậy chưa từng xuất hiện trước mắt nàng bao giờ. Cháu trai nàng từ trước đến giờ luôn hành sự ngoan lệ, chưa bao giờ biết nương tay, lâu ngày làm cho nàng quên mất, người đang ở trước mắt nàng dù sao cũng chỉ là một thanh niên mười lăm tuổi yếu ớt mà thôi.
Nhất Diệp nói:
“Đêm qua ngươi chạy vào phòng bếp băm thịt làm hoành thánh. Vừa làm vừa lầm bầm bảo là đói bụng, xém tí nữa là băm trúng tay cữu cữu của ngươi.”
Kỳ thật ngày hôm qua Nhất Diệp cũng không rời đi quá xa. Sau khi nàng đuổi gã sai vặt trở về, liền một mực trụ lại bên cạnh, luôn luôn chú ý sự tình diễn ra giữa hai người kia.
Mạc Thu nghe vậy ngạc nhiên:
“Y...... Y có bị gì không......?”
Sau một lúc lâu qua đi, Mạc Thu thật vất vả mới tìm lại được thanh âm của mình.
Nhất Diệp lắc đầu.
Cuối cùng, Nhất Diệp buông tiếng thở dài, phủi phủi tay liền muốn ly khai. Nàng xoay người nói:
“Ở trong lòng cữu cữu của ngươi, y vẫn còn lo lắng ngươi. Nghiệp chướng, thật sự là nghiệp chướng.”
“Tiểu cữu!”
Mạc Thu đột nhiên hét lớn, thanh âm thực thê thảm làm tâm Nhất Diệp không khỏi thắt lại.
“Ta sẽ quay về Thiết Kiếm môn thay ngươi tìm hiểu tông tích của ngoại công. Vô luận ngươi muốn ta làm cái gì, tất cả ta đều sẽ thay ngươi làm được! Ngươi làm cho cữu hồi tâm chuyển ý được không? Đừng làm cho y không để ý tới ta! Ta về sau sẽ không cố tình quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, ngươi làm cho cữu cữu để ý đến ta được không. Chỉ cần cữu để ý ta dù chỉ một chút thôi, cho dù các ngươi muốn cái mạng này của ta, ta đều có thể hai tay dâng lên!”
Nhất Diệp chấn động mạnh, không khỏi thở dài. Nhưng nàng vẫn dứt khoát xoay người rời khỏi sương phòng Mạc Thu.
Nhất Diệp buồn bã nói:
“Ta cần cái mạng của ngươi làm gì chứ. Hài tử này, thật quá hồ đồ a.”
Trước khí rời đi, Nhất Diệp thản nhiên liếc mắt nhìn lại Mạc Thu một cái.
Ánh sáng mặt trời ấm áp của sáng sớm chiếu vào hậu viện, soi rọi lên thân Mạc Thu.
Thân ảnh kia thoạt nhìn tràn đầy mê hoặc, giống như lần đầu tiên nhìn thấy y, một bộ dáng như ngọc trong đá.
◇◇◇
Đã nhiều ngày vì chuyện của Mạc Thu mà Nhất Kiếm cảm thấy phiền lòng, ăn không được mà ngủ cũng không xong.
Tuy rằng đại phu xác nhận bệnh mộng du của Mạc thu không nguy hiểm tính mệnh, nhưng từ ngày ấy về sau Mạc Thu cơ hồ đem chính mình nhốt chặt trong phòng, chưa từng xuất lộ.
Nhất Kiếm trong lòng u buồn, vì ngại mối quan hệ phát sinh giữa hai người lúc trước nên y không dám tùy tiện đến thăm Mạc Thu.
Sau khi Nhất Diệp cáo biệt y, quay về phòng của nàng. Nhất Kiếm ủ rũ đóng cửa phòng.
Chính mình trong khoản thời gian ngắn như vậy đã trở thành bô dạng thế này, cả ngày như thất hồn lạc phách, chuyện gì cũng làm không xong.
Càng ra sức ngăn cản bản thân không nên nhớ tới Mạc Thu, hình ảnh của Mạc Thu lại càng xuất hiện dầy đặc trong đầu, Nhất Kiếm vô cùng sầu não. Y bây giớ mới đột nhiên hiểu được nguyên lai thần hồn điên đảo, hồn bất phụ thể … chuyện này là thật chứ không lạ. Một khi hồn bị câu đi, bản thân sẽ không còn là chính mình.
Nằm ở trên giường bị cơn buồn ngủ xâm chiếm, Nhất Kiếm mờ mịt nhắm mắt, rơi vào mộng ảo.
Tiếng mõ vang lên trong đêm u tịch.
Sương phòng dạ hắc, cửa gỗ chậm rãi mở ra. Ánh trăng thản nhiên phản chiếu một mạt thân ảnh, ngân quang nhu hòa. Sau đó cửa được nhẹ nhàng đóng. Đến khi Nhất Kiếm kinh giác phát hiện bên người có khí tức của ngoại nhân, người nọ đã thản nhiên đến bên cạnh giường.
Nhất Kiếm phút chốc mở choàng mắt, nhìn thấy khuôn mặt đầy quen thuộc. Y chậm rãi thanh tỉnh, nhìn người tới, kinh ngạc nói:
“Tiểu Thu...... Ngươi tới phòng ta làm cái gì?”
Mạc Thu dừng cạnh bên Nhất Kiếm, ánh mắt y có chút thũng, lộ ra một chút *** quang mơ màng, bộ dáng giống như đã khóc rất lâu.
Than âm khàn khàn của Mạc Thu xông thẳng vào nhĩ tế (màng nhĩ…) Nhất Kiếm.
“A ngưu ca, râu của ngươi lại loạn thất bát tao rồi a......”
Thanh âm *** tế, nho nhỏ, xấp xỉ, nỉ non.
“Phải không?”
Nhất Kiếm lăng lăng sờ sờ mặt, nói:
“Gần đây bận quá, ta không chú ý đến.”
“Ta cạo mặt giúp ngươi.”
Mạc Thu lấy chủy thủ từ ***g ngực ra, cũng không chờ Nhất Kiếm đồng ý, cúi người xuống, một đao lại một đao chậm rãi đi cạo đi lớp râu chướng mắt.
Mạc Thu một bên động đao, một bên thấp giọng nói:
“Ngươi thật sự vì ngại phiền toái mà không cạo râu, vậy để cho ta giúp ngươi đi...... mặt của ngươi thật đẹp, đừng che đậy dấu giếm làm gì, ta nhìn không rõ ......cạo sạch sẽ tốt hơn phải không? Như vậy mỗi ngày ta mới có thể nhìn thấy ngươi.....”
Nhất Kiếm đột nhiên đau xót, y khẽ nhíu mày, cảm giác huyết tươi nhuận má, nhắm thẳng nhĩ tế chảy tới.
“Tiểu Thu...... Ngươi lại phát bệnh phải không?”
Nhất Kiếm thấp giọng hỏi.
Y vươn tay muốn ngăn cản Mạc Thu, nhưng không biết phải ra tay như thế nào, trong lòng tính toán hành sự như thế nào sẽ không gây thương tổn cho Mạc Thu. Huyền thiết chủy thủ rất sắc bén, chỉ sần lơi là cắt trúng một đao sẽ làm Nhất Kiếm rất đau lòng.
Mạc Thu không đáp lời, cạo sạch hai sườn mặt, tiếp theo đem chủy thủ hướng xuống cổ Nhất Kiếm cạo.
Vẻ mặt y rã rời. Mạc Thu đem lưỡi dao sắt bén của chủy thủ kề sát cổ Nhất Kiếm, cạo cạo được một chút, chợt dừng lại giống như sực nhớ ra chuyện gì, rồi sau đó thì thào lẩm bẩm:
“Ngươi còn nhớ hay không lời ta đã từng nói, ngươi nếu dám rời đi ta, ta sẽ dùng chủy thủ này đem ngươi cắt hành từng khối, từng khối thịt vụn quăng bỏ. Chúng ta...... Đời trước quen biết, đời này nhất định phải cùng chung một chỗ...... Ta mỗi ngày nhớ ngươi, mong chờ ngươi, muốn nhìn ngươi, trong lòng đều chỉ có một mình ngươi, ta toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi, đời này chỉ nhận định ngươi...... Chính là ngươi vì cái gì...... Vì cái gì...... Vì cái gì......”
Mạc Thu lập lại vài lần “vì cái gì”, tiếng sau so với tiếng trước càng thêm nghẹn ngào, thanh âm theo hầu gian phát ra ngày càng nỉ non. Chủy thủ kề sát cổ Nhất Kiếm cũng theo đó cắt sâu vào da thịt y.
Nhất Kiếm nhìn Mạc Thu như vậy, hốc mắt phiếm hồng, nhiệt lệ nhịn không được cứ tí tách rơi, thấp giọng nói:
“Là cữu thực xin lỗi ngươi, cữu để ngươi phải chịu thua thiệt quá nhiều. Nếu trong lòng ngươi hận ta như vậy, thì cứ lấy cái mạng này của ta đi. Ngoại trừ tình yêu, cái gì ta cũng có thể cho ngươi hết thảy.”
“A ngưu ca......”
Mạc Thu nhẹ giọng hỏi:
“Cả một đời dài bao lâu? Vì cái gì ngươi đáp ứng cả đời này sẽ bên ta cho đến khi hạ hoàng tuyền, rồi sau đó lại nuốt lời?”
Câu hỏi của Mạc Thu khiến cho Nhất Kiếm nghẹn ngào.
Kiếm phong vô tình nhẹ nhàng xẹt qua cổ họng, huyết *** theo khe hở của da thịt tràn ra, nhuộm đỏ vải áo. Nhất Kiếm vẫn chăm chú nhìn sâu vào mắt Mạc Thu, tận sâu trong đáy mắt ấy tràn ngập đau thương…
“Nếu ta không phải là con của mẫu thân, ngươi có thể đối tốt với ta dù chỉ là một chút không?”
Mạc Thu mê võng nói:
“Nếu ta không phải là cháu trai của ngươi, ngươi có nguyện ý suốt đời này ở bên ta không?”
Nhất Kiếm nghẹn ngào không thốt nên lời.
Rào cản này, thật sự làm y không thể nào vượt qua được.
Cho dù không cùng huyết thống, nhưng y có được hôm nay đều nhờ ơn Duyên Lăng gia dưỡng dục. Y có thể nào làm ra việc đại nghịch bất đạo, có thể ở bên Mạc Thu, cùng chung một chỗ được chứ?
“Nếu như ta từ bỏ kiếp này, kiếp sau......có phải hy vọng tìm đến ngươi không......”
Bỗng nhiên khóe miệng Mạc Thu lan tràn bạc tiếu, nét cười kia sạch sẽ mà mỹ lệ khuynh nhân, hiển lộ ước mong mãnh liệt nhất của bản thân y.
“Vậy ngươi phải từ từ chờ ta, đợi ta bước qua nại hà kiều, đợi ta uống Mạnh bà thang. Chờ ta không còn là ta, ngươi cũng không phải ngươi, chúng ta có thể cùng một chỗ bên nhau!”
Nhất Kiếm nghe vậy chỉ cảm thấy cả người lông tơ dựng thẳng. Vừa lúc này Mạc Thu liền chuyển hướng kiếm phong về phía cổ họng của bản thân, muốn tự sát.
Nhất thời Nhất Kiếm sợ tới mức ba hồn tiêu thất bảy phách bất truy, lớn tiếng thét lên:
“Tiểu Thu, buông chủy thủ ngay!”
Nhất Kiếm động thủ muốn đoạt lấy chủ thủ trên tay Mạc Thu. Nhưng y không dự đoán được Mạc Thu hoán đổi tay cầm, né tránh, không cho Nhất Kiếm đoạt lấy, sau đó lại tiếp tục đâm thẳng chủy thủ vào cổ họng mình.
“Tiểu Thu, ngươi không nghe lời a Ngưu ca phải không?”
Nhất Kiếm thét lên.
Mạc Thu vừa nghe thấy ba chữ “a Ngưu ca” tức khắc sửng sốt. Nhất Kiếm thừa dịp y phân thần, xuất trọng chưởng đánh trúng cổ tay Mạc Thu, làm rớt huyền thiết chủy thủ ra khỏi tay y.
Sự việc bất quá chỉ diễn ra trong nháy mắt. Mạc Thu sửng sốt, phát giác trong tay là một mãnh hư không. Y hoảng hốt phóng người muốn nhặt huyền thiết chủy thủ lên. Trong lòng vẫn nhớ kỷ vật trọng yếu của ai kia tặng mình, ngàn vạn lần không muốn người khác chạm vào. Mặc dù vậy y vẫn không quên xuất ngũ trảo bằng tay trái hướng Nhất Kiếm chộp tới.
Chiêu thức của Mạc Thu vô cùng sắc bén, thế phong thần tốc, không chút lưu tình, Nhất Kiếm lấy cánh tay đón đỡ, lập tức bị rút ra bốn huyết lỗ thủng. Song song đó tay phải của Mạc Thu đồng thời hướng chủy thủ chộp tới. Đến khi Nhất Kiếm phát hiện chiêu này là điệu hổ ly sơn, quay đầu lại thì đã quá muộn.
Mũi kiếm sắc bén đâm vào bàn tay Mạc thu, huyết tươi theo khe hở không ngừng trào ra, chảy xuống thân kiếm, thắm ướt vải trải giường.
Vẻ mặt mờ mịt của Mạc Thu lộ thần sắc nóng vội. Y nôn nóng:
“Đưa ta, đưa ta, đây là đồ của ta a, ngươi không được cướp của ta, trả lại cho ta...... Trả lại cho ta......”
Mạc Thu gia tăng lực đạo nắm lấy mũi kiếm, kéo ngược về phía mình ( >”< đau chết luôn nha). Trong lòng nhất Kiếm nhất thời nóng vội, sợ hãi nếu tiếp tục giằng co sẽ cắt mất ngón tay của Mạc Thu, Y nhanh chóng buông tay. Mạc Thu gắt gao đem chủy thủ ôm vào lòng, không hề biết đau, chỉ cảm thấy khủng hoảng, sợ hãi thứ trân bảo trong lòng một lần nữa bị lấy mất, vĩnh viễn không thể giành lại được. Hốc mắt Nhất Kiếm rưng rưng, giận dữ thét lên: “Tiểu Thu. Buông tay ngươi ra, huyền thiết chủy thủ chém sắt như chém bùn, ngươi nắm vội như vậy, tay ngươi chắc chắn sẽ bị phế bỏ!” Mạc Thu căn bản không màng tới lới Nhất Kiếm nói, bặm chặt môi, ánh mắt mờ mịt nhìn xuống đất. “Tiểu Thu, tiểu Thu!” Nhất Kiếm nóng vội không thôi, ngay cả gọi mấy tiếng cũng không thấy Mạc Thu đáp lại. Y nhìn thần tình của Mạc Thu giống như đang trong mộng, sống chết cầm chặt huyền thiết chủy thủ không buông tay, trong lòng vội vã lo lắng tay Mạc Thu có thể bị phế mất. Tay Mạc Thu sẽ tàn phế, y không thể do dự được, một cái tát hung hăng giáng thẳng lên mặt Mạc Thu. Một cái tát nữa tiếp tục giáng xuống. Thanh âm vang dội, thanh thúy vang lên chấn kinh động phách. Sau đó toàn bộ tiếng vang chìm trong tĩnh lặng. Lúc này chỉ còn nghe tiếng hơi thở dồn dập của Nhất Kiếm quanh quẩn trong căn phòng quạnh quẽ. Mạc Thu trấn tỉnh lại một chút, bạc môi khẽ nhếch, chậm rãi trừng mắt nhìn y. Trên người dần dần cảm giác được đau đớn, Mạc Thu mơ mơ màng màng buông lỏng tay. Mạc Thu phát giác không biết từ khi nào đem huyền thiết trân bảo của mình tự đả thương bản thân, trên thân kiếm tí tách rơi từng giọt từng giọt huyết *** ấm nồng,làm nhiễm bạch nội y một mảnh đỏ thẫm. “Tiểu Thu!” Nhất Kiếm gấp gáp kêu lên: “Giao thanh kiếm cho cữu!” Mạc Thu nghe được thanh âm của Nhất Kiếm, nhất thời cảm thấy một mảnh hàn khí. Y khó khăn ngẩng đầu, hướng tia nhìn về nơi phát ra thanh âm. Nhưng ngay khi nhìn thấy gương mặt đang lo lắng tràn chút tia máu của Nhất Kiếm nhìn chính mình, lại nhìn thấy trên chiếc cổ của Nhất Kiếm xuất hiện một vết cắt dài, máu tươi cứ không ngừng tràn ra trên miệng vết thương nọ. Mạc Thu không kiềm được mãnh liệt run rẩy toàn thân, kêu lên một tiếng thê lương, thảm thiết, hai mắt trắng dã, từ từ nhắm lại, chiềm sâu vào đen tối, bất tỉnh nhân sự. “Tiểu Thu!” Nhất Kiếm sợ hãi, vội vàng vươn tay hướng phía trước ôm lấy Mạc Thu. Nhất Kiếm lần thứ hai tháo gỡ những ngón tay của Mạc Thu, đem thanh huyền thiết chủy thủ trong tay y, ném sang một bên. Cẩn cẩn dực dực thăm dò hơi thở nơi chóp mũi của Mạc. Khi phát hiện hơi thở Mạc Thu trở nên dồn dập hơn, mạch tượng cũng theo đó hỗn loạn. Lòng nóng như lửa đốt, y cuống quít mang Mạc Thu chạy ra cửa phòng, một mạch đi tới sương phòng của muội muội đang nghỉ ngơi cách đó không xa. “Nhất Diệp tỉnh tỉnh, tiểu Thu đã xảy ra chuyện. Ngươi lập tức đi gọi đại phu đến mau lên!” Nhất Kiếm đá văng cửa sương phòng của muội muội y. Tiến thẳng đến trước giường mới ngừng lại. Nhất Diệp đang chìm sâu trong mộng đẹp bất ngờ bị người quấy rầy, trong cơn buồn ngủ nàng làm sao còn tâm trạng để ý bất cứ sự tình gì phát sinh. Hiện tại nàng chỉ là thấy thiên đã quá nữa đêm, trời vẫn còn chìm trong đen tối, lại có hai người vừa gấp vừa hoảng đi đến bên cạnh giường của nàng. Đến khi tập trung nhìn kỉ, nàng chỉ thấy hai thân ảnh mặc bạch y, tóc tai bù xù, cả người máu tươi đầm đìa. Làm nàng kinh hách, lông tơ nháy mắt dựng thẳng, bạt thanh thét to: “Con bà nó...... Có quỷ a......”