[Lãng Đãng Giang Hồ Hệ Liệt] Phần 2 Khánh Trúc Nan Thư | Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 13 QUYỂN 1

Tiểu Thất từ từ hạ xuống nơi âm ảnh đối diện. Hắn xem xét chỗ tường đá gập ghềnh, rồi sau đó gõ gõ tứ phía, phát hiện nơi này ngoại trừ màu sắc không giống thạch bích bên cạnh, tựa hồ còn có chỗ cổ quái.

Cẩn thận quan sát nơi thấp hơn, Tiểu Thất kinh hỉ phát giác bốn phía tường này cơ hồ đều có khe hở, xem ra đây là một cửa đá.

Tiểu Thức lập tức quay đầu, nói với Lan Khánh: “Tiểu Hắc mau tới đây, nơi này có đạo tường.”

Trong lúc Lan Khánh đi tới, Tiểu Thất dựa vào ánh trăng mỏng manh sờ soạng mặt tường, sau đó đập đông đánh tây, sờ đến lại sờ đi, đến khi đụng phải một hốc lõm, hắn lập tức duỗi tay đưa vào.

Hắn chạm vào một tạp chuẩn được chôn bên trong, lông mày rướn lên, lập tức vặt vặn. “Khách long khách long”, thanh âm cửa đá mở ra truyền đến, tường đá mang theo âm ảnh chậm rãi lui sang bên cạnh, lộ ra thông đạo chỉ cho một người đi lại.

Tiểu Thất lập tức lấy đá lửa cùng hỏa tập từ trong ngực đốt lên, ánh sáng chiếu ra hắt lên một khe rãnh bên vách tường.

Tiểu Thất sờ lần khe rãnh, phát giác bên trong có dính chút dầu mỡ, liền đem hỏa tập quăng vào đó, tiếp theo ánh lửa lóe lên, hỏa trận lan tràn dọc theo thông đạo cho đến chỗ thâm sâu bên trong, bùng sáng trong lối đi tối đen.

Tiểu Thất liếc nhìn Lan Khánh, Lan Khánh gật đầu, vì thế hắn đi về phía trước.

Bọn họ cước bộ trong mật đạo uốn lượng biến hóa kỳ ảo hồi lâu, phát giác mật đạo ngầm này bốn phương thông suốt nhưng lại tìm không thấy cửa ra. Ngay lúc Tiểu Thất cúi đầu nghĩ muốn bỏ cuộc, lại thấy cát bụi dưới lòng bàn chân ít đi rất nhiều so với đoạn trước.

Tiểu Thất nhãn tình sáng lên nhìn Lan Khánh, Lan Khánh cũng gật đầu.

Cát bụi ít, chứng tỏ nơi này thường xuyên có người qua lại, bọn họ chỉ cần chiếu theo hướng đi có thể tìm được đường ra.

Sau đó hai người lại tiếp tục bộ hành trong mật đạo, rốt cuộc đi tới một mật thất đã bị phong bế.

Tiểu Thất tựa theo biện pháp lúc trước sờ soạng bốn phía vách tường, cuối cùng mở được cửa thạch thất.

Nhưng khi bọn hắn một trước một sau đi vào, hết thảy mọi thứ bên trong đều khiến họ sửng sốt.

“Đây là…?” Tiểu Thất khó thở.

Hai bên vách thạch thất bày ra đủ loại cổ vật quý hiếm, còn ở trung tâm có một đài cao.

Trên đài đặt một hòm ngọc được sở chế từ lưu ly trong suốt, bên trong đặt một con hàn thiềm thừ ước chừng lớn bằng ngón cái, phát ra từng trận hàn khí lạnh lẽo.

“Hàn Địa Thiềm…” Tiểu Thất mơ hồ.

Bất luận thế nào hắn cũng không nghĩ tới, từ một nơi cao như vậy rơi xuống chẳng những không chết mà còn dễ dàng kiếm được mật thất của Vô Ngân Hiên, lại tìm ra vật chứng mấu chốt của Tang gia huyết án.

Hôm nay là cái vận cứt chó gì vậy…

Lan Khánh đi tới cầm hòm lên, Tiểu Thất vốn muốn hét, “Coi chừng!”, nhưng khi nhìn quanh, đến nửa điểm động tĩnh cũng không có, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Chắc là người của Vô Ngân Hiên nghĩ không ai có thể tìm được mật thất này, cho nên không bố trí cơ quan.

Lan Khánh liếc nhìn vật nhỏ trong hòm lưu ly, nhận xét: “Thiềm thừ này thiếu một chân.”

Tiểu Thất cũng tiếp cận. “Nhất định là bị Dậu Vô Ngân mài nhỏ làm dược, trước đây ngươi nói Hàn Địa Thiềm có thể giải trừ độc của Hoàng Sơn lão yêu, Dậu Vô Ngân tuy trúng độc kia nhưng nhờ cướp được Hàn Địa Thiềm nên mới giữ được tính mạng.”

Lan Khánh tiếp lời: “Hiện tại chỉ cần tìm ra phương pháp rời khỏi nơi này liền có thể đem Hàn Địa Thiềm mang ra ngoài. Ngươi tìm đi!”

Tiểu Thất trừng mắt muốn cãi, vì sao lão ngài cứ mở mồm là lại sai ta làm cái này cái nọ, thật đúng là đem đại gia trở thành một tiểu nô bộc… Nhưng suy ngẫm… Tiểu Thất cảm thấy lý gì lại so đo với người tẩu hỏa nhập ma, dù sao nếu Lan Khánh không nói, hắn cũng sẽ tìm cách thức giúp mình rời khỏi nơi này.

Nghĩ thông suốt xong, Tiểu Thất sờ sờ mũi, nhận mệnh, bắt đầu sục sạo đông tây.

Cả hai vất vả tiếp tục liên miên không dứt trong thông đạo dưới nền đất, đến khi chui ra được, sắc trời đã muốn sáng lên.

Lúc này, sau khi Lan Khánh phá hủy trận pháp của Vô Ngân Hiên, Quy Nghĩa huyện bộ khoái nỗ lực cả đêm, rốt cục cũng đã bắt được hầu hết người của Vô Ngân Hiên, đang cầm dây thừng cột từng người cho thật chắc, chuẩn bị dẫn về nha môn.

Thình lình, vách tường đại sảnh chấn động, mặt đất bị một cái bàn ngăn trụ đột nhiên mở ra một lỗ nhỏ, Tiểu Thất cả người dính đầy mạng nhện, quần áo có chút rách nát, tiên phong đá ngã bàn, lò dò chui ra.

Kim Trung Báo Quốc không nhìn rõ người, nghĩ là còn có dư nghiệt, lập tức “xoát xoát” rút kiếm kề cổ người vừa tới.

Tiểu Thất vội vàng kêu lên: “Người một nhà a…”

Kim Trung Báo Quốc có chút kinh ngạc, lúc này nhìn rõ, bèn thu hồi kiếm.

Đinh Kim nói: “Tiểu tử ngươi đi nơi nào? Chúng ta cả đêm vất vả cũng không thấy ngươi tới hỗ trợ.”

Tiểu Thất đang đứng che động khẩu, vốn định đáp lời, nào ngờ một bàn chân từ phía sau đạp mông hắn một cái.

Tiểu Thất “Ai ô” ngã sấp mặt, sau đó cố gắng đứng lên, ai oán nhìn Lan Khánh dung mạo thần tiên như ngày nào, toàn thân sạch sẽ không có lấy một tơ nhện đang đứng ở động khẩu.

Mà cũng đương nhiên, Lan Khánh buộc hắn đi trước, có cái gì ám tiễn, cái gì tơ nhện đều khiến hắn chính mình ngăn cản.

Lan Khánh nhẹ giọng nói: “Chắn đường.”

“Tiểu Đầu Nhi!” Kim Trung Báo Quốc lập tức vây quanh Lan Khánh.

Lan Khánh phiêu mắt nhìn những người này. “Chúng ta rớt xuống bẫy sập, bị nhốt cả đêm, nay mới tìm được đường ra.”

An Quốc lập tức quay đầu hướng đám người Vô Ngân Hiên tức giận mắng: “Thật sự là hỗn trướng, dám bố trí bẫy sập.”

“Tiểu Đầu Nhi ngươi không sao chứ?” Lý Trung khẩn trương.

“Ừ, không việc gì.” Lan Khánh thản nhiên trả lời.

“Sách,” Tiểu Thất phun một miếng. “Các ngươi thiên lệch, ta cũng từ địa đạo chui ra, còn bị đá một cước thiếu chút nữa bay tới cửa, các ngươi sao không hỏi thăm ta một chút?”

Trần Báo liếc nhìn hắn, hỏi: “Ngươi “sách” cái gì? Tiểu Đầu Nhi thân phận cao quý, lại là bảo bối của nha môn, ngươi so thế nào được?”

“Ai nha!” Tiểu Thất nhảy dựng lên, “Đại gia ta sao so không được? Ngươi không biết đại gia ta là ai hả? Ta…”

Tiểu Thất toan tiếp tục rống giận, nhưng khóe mắt dư quang lại thoáng nhìn sắc mặt Lan Khánh toàn bộ không ổn, tay không ngừng ấn trán, nhíu mày.

“…” Kim Trung Báo Quốc thấy thế lập tức lùi lại mấy bước.

Người trong nha môn cũng thối lui.

Tiểu Thất trừng mắt nhìn, không biết chuyện gì xảy ra, chỉ đoán đại sư huynh có lẽ ngọc thể không tốt, vì thế tiến lên thân thiết hỏi han: “Cái kia… làm sao vậy…?”

Chính là lời vừa mới thốt ra, một trận kình phong nghênh diện đánh úp lại, chưởng pháp không chút lưu tình làm Tiểu Thất sợ tới mức vội vàng nhảy về sau, gào lên: “Làm gì, làm gì, ngươi lại nổi điên làm gì?”

Hai mắt Lan Khánh đỏ au, chẳng những qua một đêm không hết, mà tại đây dưới trời sáng tỏ sắc đỏ lại càng thâm nồng hơn, huyết tinh khí cũng từ quanh thân trào ra bao phủ hắn.

Tiểu Thất thầm than một tiếng “hỏng bét”. Lan Khánh đây là không thể khống chế làm cho chân khí tăng vọt, thần trí hỗn loạn.

Lan Khánh liên tục tung sát chiêu hướng Tiểu Thất. Tiểu Thất tự biết không đánh lại người này, chỉ không ngừng lách trái lách phải, ba chân bốn cẳng chạy trốn, khiến Lan Khánh đuổi đánh khỏi đương trường.

“Ngươi đứng lại cho ta!”  Mỹ nhân ở phía sau quát lớn, nộ ý cùng lệ khí tăng vọt tới cực hạn.

“Ngốc tử mới đứng lại.” Tiểu Thất một bên trốn một bên rống.

Lan Khánh đuổi theo Tiểu Thất, bỗng dưng cảm thấy thân ảnh người này vạn phần quen thuộc, hồi ức bị chôn vùi ở nơi sâu thẳm trong trí nhớ mơ hồ quay lại, từng cảnh từng cảnh hiện lên trước mắt, đột nhiên hắn cả giận hét: “Ta nhớ rõ ngươi, Trần…Tiểu…Kê… ngươi lại dám gạt ta…”

Tiểu Thất cả người run lên một chút, càng chạy trốn nhanh hơn. Hắn nhớ chính mình tối qua lừa người này, nói mình là đệ đệ của hắn. Không nghĩ tới người này có thể tức giận đến vậy, Tiểu Thất vội vàng hô to: “Nhưng chúng ta thật sự là huynh đệ a, là sư huynh đệ không phải huynh đệ.”

“Ngươi nói ai với ngươi cùng mẹ khác cha…?” Lan Khánh giận dữ. “Ta với ngươi cùng mẹ khác cha… hả?”

Tốc độ chạy trốn của Tiểu Thất lại càng được nâng cao, nhưng công lực vẫn thua sút so với Lan Khánh, thành ra lúc Tiểu Thất chuẩn bị chạy được tới cửa, áo thình lình bị người túm lấy, Lan Khánh mãnh liệt kéo cả người hắn lại.

“A a a… sư huynh tha mạng…” Tiểu Thất kêu gào.

Tiếp theo, thiên toàn địa chuyển, cả người hắn bị quăng ra, đập vào đám sai nha lạnh run đang trốn bên cạnh.

“Ô ác…” Đây là tiếng bộ khoái rên rỉ.

“Ách a…” Đây là Tiểu Thất kêu thảm thiết.

Nhìn Lan Khánh nện bước khủng bố hướng tới hắn, Tiểu Thất vội vàng la to: “Kim Trung Báo Quốc, đừng chỉ đứng xem, nhìn nữa sẽ chết người đấy, mau ngăn hắn lại!”

Bốn người kia như bừng tỉnh, vội vàng ập tới phía trước ngăn chặn cơn điên cuồng của Lan Khánh.

Chỉ là, đại ma đầu nào ai có thể ngăn cản. Kim Trung Báo Quốc bốn gã cường tráng là thế, đồng thời hướng tới Lan Khánh, trong nháy mắt, cũng đồng thời bị đánh bay ra ngoài.

Một ném lên bàn trà, một đập vào ghế, một động phải tường, một bị quẳng đụng phải cây cột. Bốn người đau đến kêu cha gọi mẹ, cứ quýnh lên như vậy, lúc sau vẫn không thể đứng dậy.  

Tiểu Thất hai tay run rẩy, vội vàng móc móc khuấy khuấy trong ***g ngực, lục lọi một hồi, thật vất vả mới tìm thấy bao mê dược. Nhưng Lan Khánh liền ngay sau đó đã đến trước người hắn, lộ ra dáng cười phệ huyết khiến người ta không rét mà run.

Tiểu Thất ra sức vẩy mê dược lên người Lan Khanh, bột bám đầy cổ đầy mặt ma đầu.

“Ha thu…” Cước bộ Lan Khánh dừng lại, hắn hắt hơi, nhưng lập tức mắt lại lộ hung quang, một tay bóp chặt cổ Tiểu Thất.

“Ách…” Tiểu Thất bị xiết đến độ không cách nào hô hấp, đầu lưỡi duỗi thẳng đuột. Ngay lúc hắn nghĩ mê dược vô dụng, mạng nhỏ đại gia ta cũng đã sức cùng lực kiệt, lực đạo trên tay đại ma đầu hung lệ bỗng dưng biến mất, rồi sau đó cả người mềm nhũn, chậm rãi ngã ra sau.

Tiểu Thất ôm lấy cổ mình ho khan không ngừng, một hồi lâu sau cơn suyễn khí cũng qua đi, song hai chân đều đã nhũn như con chi chi, hắn ngồi trên mặt đất không cách nào động đậy thân thể.

“Nãi….Nãi nãi cá hùng….” Nguy hiểm thật. Cũng may trên người hắn có mang mê hồn dược siêu cường do sư đệ cho để phòng thân.

Bằng không, hôm nay hẳn đã phải chết. “Hô… Hô… hô…hô”

Nhưng sau một hồi yên tĩnh, Tiểu Thất liền nhịn không được ứa lệ. Thật đáng sợ! Thật đáng sợ!

“Oa oa oa…” Sư phụ a…

“Oa oa oa…” Tiểu Thất muốn hồi Thần Tiên Cốc, ở bên ngoài nguy hiểm quá đi…

Đại sư huynh thật khủng khiếp!

Đường trở về nha môn, thương binh tăng lên nhiều rất rất nhiều.

Vốn khi bắt được Dậu Vô Ngân, một ban nhân mã đã rụng quá nửa, sau Lan Khánh lại phát bệnh hồ nháo một trận, thật sự thiếu chút nữa toàn quân đã bị tiêu diệt.

Tiểu Thất cùng Kim Trung Báo Quốc bị thương không nhẹ, vì thế đều tụt lại phía sau.

Hắn trong lòng có chuyện muốn hỏi, đã nén nhịn nửa đường, lúc này mới thoáng liếc Lý Trung.

Người thành thật trung hậu khóe mắt một mảnh ô thanh, cũng hướng hắn tươi cười: “Có phải đi không nổi? Cần ta cõng ngươi không?”

Lý Trung vừa nói, ba người kia lập tức khinh thường trông hắn.

“Nam tử hán đại trượng phu, có đủ hai tay hai chân, cho dù bất động cũng có thể bò.” Khi nãy bị Lan Khánh ném trúng cây cột, Trần Báo tay đỡ thắt lưng, chầm chậm đi tới, đau đớn hừ một tiếng.

An Quốc bị Lan Khánh quẳng lên bàn đứng ở một bên trông xem, liền đi đến bên Trần Báo khom lưng ngồi xổm xuống, sau đó cõng người đứng lên.

Trần Báo lầm bầm hai tiếng rồi cũng không nói nữa. Con mẹ nó, thắt lưng của hắn đau quá là đau a.

Tiểu Thất nói: “Ta thấy các ngươi khẳng định đều biết chuyện Tiểu Hắc phát cuồng đêm trăng tròn.”

Đinh Kim trừng mắt nhìn Tiểu Thất: “Phải gọi Tiểu Hắc đại nhân!”

“Phải a!” Tiểu Thất liếc nhìn Lan Khánh đang hôn mê bất tỉnh trong kiệu, “sách” một tiếng: “Ta hỏi, tại sao tối hôm qua ta cùng hắn trên đường cái đánh nhau túi bụi, còn phá hỏng cả ván cửa khách *** lại không có lấy một người đoái hoài?”

Lý Trung thở dài: “Tiểu Đầu Nhi đến Quy Nghĩa huyện hơn nửa năm, Thi đại nhân cũng nói hắn có lúc không được ổn, vào đêm trăng tròn sẽ gây ra chút chuyện bản thân không khống chế được, cho nên sớm đã lệnh cho toàn huyện cao thấp: chỉ cần đến trăng tròn đừng ra ngoài. Bởi vậy cứ đến tối trăng tròn, bất luận xảy ra chuyện gì, dân chúng trong thành cũng sẽ đóng cửa thủ trong nhà.”

An Quốc gật đầu.

Tiểu Thất nhíu mày: “Tức là chuyện Thi đại nhân cùng Nam tiên sinh thương lượng dùng dược mê đảo hắn cũng bởi vì thế?”

Đinh Kim trả lời: “Thi đại nhân cùng Nam tiên sinh cũng không hề muốn. Ngày thường còn có bọn ta cố gắng cùng bách tính chiếu cố, nhưng khi Tiểu Đầu Nhi phát cuồng thì không ai chống đỡ được, nên đành phải vậy.” 

Trần Báo từ trên lưng An Quốc nhoài ra than thở. “Bệnh này đại phu giỏi nhất trong thành cũng tìm không được nguyên do, vô luận là dược gì cũng không có tác dụng. Hơn nữa Tiểu Đầu Nhi ghét nhất uống dược, mỗi lần ép hắn hắn đều bỏ chạy, khiến bọn ta vất vả truy đuổi.”

An Quốc lại nói: “Lần này may mắn không có đại sự xảy ra. Chứ như trăng tròn lần trước, một gian khách *** ở thành Tây, một hàng bánh bao, rồi một hàng đậu tương đều bị Tiểu Đầu Nhi phá huỷ. Cuối cùng cũng nhờ Tiểu Đầu Nhi chạy tới phá Tây Lâm Tửu Trang ở thành Đông, sau đó đem rượu toàn bộ uống sạch, đến lúc hắn say khướt nha dịch mới dám tới mang trở về.”

“Dân chúng không oán thán sao?” Tiểu Thất hỏi.

“Đương nhiên không có.” Đinh Kim nói: “Thực sự Tiểu Đầu Nhi chỉ cần chạy khỏi nha môn, chúng ta lập tức truy bắt, tuy rằng… mỗi người đều bị đánh bầm mặt dập mũi, thậm chí có đôi khi nguy hại cho tính mạng…Nhưng những lúc thanh tỉnh hắn luôn đối với mọi người rất tốt. Mà Thi đại nhân thương dân như con, coi phúc lợi của dân chúng so với chính mình còn trọng yếu hơn, thành ra bọn ta cũng không đành lòng nhìn đại nhân ưu phiền. Do đó nha môn cao thấp cùng dân chúng đương nhiên sẽ không vì Tiểu Đầu Nhi bệnh mà có nửa câu oán hận.”

“Dù sao Thi đại nhân cùng Tiểu Đầu Nhi đã vì Quy Nghĩa huyện ta làm nhiều việc. Ngươi không biết chứ, trước Thi đại nhân, triều đình liên tiếp phái tới vài tên tham quan, khiến cho bách tính tại tiểu huyện ở nơi biên thùy này phải lầm than khổ sở không thể tả, mấy năm liền liên tục sưu cao thuế nặng, quả thật muốn sống cũng sống không nổi. Về sau, ngay khi vừa nhậm chức, Thi đại nhân liền thượng tấu lên triều đình thỉnh cầu giảm thuế, lại rất chiếu cố bách tính, bất luận là sự tình gì phải cáo quan, một phân lệ tiền cũng không thu.”

“Còn Tiểu Đầu Nhi một người kiêm hai chức, thân là ngỗ tác, kỹ thuật khám nghiệm tử thi siêu việt, đã vì biết bao kẻ uổng mạng bình oan ngoài ra còn ở trong ngoài huyện bắt sạch cường đạo, sài lang phỉ khấu, giúp cho địa phương vốn chưa bao giờ an bình suốt nửa năm qua đến giờ ngày nào cũng bình an.”

“Bốn người chúng ta nguyên bản đối với Quy Nghĩa huyện nha môn đã sớm nản lòng, nhưng cũng nhờ Thi đại nhân, Tiểu Đầu Nhi cùng Nam Hương tiên sinh, lúc này mới phấn chấn trở lại, toàn tâm toàn ý trợ giúp bọn họ làm cho Quy Nghĩa huyện có thể trở về những ngày phồn hoa yên ổn như xưa.”

Nghe từng câu từng chữ xuất phát từ nội tâm sâu xa của những người này, Tiểu Thất không khỏi cảm khái.

Quả nhiên nếu làm chuyện tốt, người người đều nhớ rõ ngươi.

Lan Khánh tuy đôi khi điên điên dại dại, nhưng từ đầu chí cuối trong lòng vẫn có một phần lương thiện.

Những người này có thể nhớ rõ chỗ tốt kia.

Mãi mãi không quên.

Tiểu Thất ngẫm nghĩ, trong lòng hiện lên chủ ý, chút nữa hắn nên viết một phong thư hồi Thần Tiên Cốc. Trong cốc hiện đang có hai người y thuật cao minh, một là thần tiên sư phụ của hắn- Bách Lý Huyền Hồ, một là thần y sư đệ Triệu Tiểu Xuân, năm đó cả hai đều là y giả lừng lẫy giang hồ, bệnh này của Lan Khánh nhất định có biện pháp chữa trị tận gốc.

Nhưng điều kiện tiên quyết là làm cách nào khiến người chán ghét uống dược có thể ngoan ngoãn phục dược.

Tiểu Thất lại nhìn đám người Dậu Vô Ngân không biết như thế nào để bị bắt giữ, kinh ngạc hỏi: “Nói ra, các vị đại ca dùng cách nào bắt được Dậu Vô Ngân? Trận pháp của Vô Ngân Hiên lợi hại đến thế, các vị cao tay a!”

Từ trước đến nay lần nào Tiểu Thất tâng bốc đều rất chính xác, An Quốc kia hanh hanh hai tiếng, đắc ý nói:

“Nam tiên sinh có căn dặn: đối với loại người này không cần khách khí. Hắn giao cho mỗi người chúng ta một bao mê dược vô cùng lợi hại, bảo là nếu bọn họ cả gan phản kháng hay dùng trận pháp bàng môn tà đạo đối phó, chúng ta đây cũng không cần khiêm nhường, cứ việc dùng mê dược đáp lễ bọn họ. Dù sao mạng sống chúng ta đều là vì cuộc sống yên bình của Quy Nghĩa huyện huyện dân, là ngàn vạn lần không thể chịu một chút tổn thương, trăm triệu lần không thể tổn thất một người. Cho nên sau khi Tiểu Đầu Nhi phá trận, Dậu Vô Ngân bị thương nặng, chúng ta lập tức tung mê dược, chỉ trong một lần “tung lưới” những người này cùng Dậu Vô Ngân đều bị tóm gọn.”

“A…Nam Hương tiên sinh thật là tiên sinh… hảo mưu kế… ” Tiểu Thất cười nịnh nọt. “Nhưng về việc dùng mê dược, Thi đại nhân không nói gì sao?”

“Thi đại nhân đương nhiên là đồng ý.” Đinh Kim nói: “Bằng không chúng ta bất khả dụng.”

“Thi đại nhân anh minh a!” Tiểu Thất gật đầu.

Quả nhiên quan phủ này không giống nơi khác. Chỉ cần gợi ý qua loa một phen, mỗi người đều co được dãn được, cầm được thì buông cũng được, anh hùng hảo hán đầu óc linh hoạt tuyệt không bảo thủ.

Cùng dạng với Bách Lý Thất hắn!

Trở về Quy Nghĩa huyện nha, Tiểu Thất cùng vài người đem Dậu Vô Ngân và người hầu còn đang mê man nhốt vào lao phòng, liền sau đó lập tức quay về giường chung viết thư để Tiểu Hồng đưa về Thần Tiên Cốc.

Tiểu Thất nhìn chim yêu bay đi, trong lòng thầm niệm: “Hy vọng sư phụ cùng Tiểu Xuân sớm ngày đem dược phương cho sư huynh giao Tiểu Hồng mang về…”

“Dược phương cái gì?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm.

Tiểu Thất quay đầu lại thấy Trần Báo đứng ở cửa hồ nghi nhìn hắn cùng chim nhỏ vừa phóng bay.

Tiểu Thất vội vàng nói: “Tới tìm ta có chuyện gì không?”

“Thi đại nhân cùng Nam tiên sinh gọi ngươi qua bàn bạc sự tình.” Đôi con mắt đen bóng quét một vòng trên người Tiểu Thất.

“Vậy đi thôi, chúng ta nhanh tới đừng để đại nhân phải chờ lâu.” Tiểu Thất lập tức lướt qua Trần Báo đi ra cửa.

Trần Báo nâng thắt lưng chậm chạp đi phía sau, nghi hoặc nhìn Tiểu Thất, trước sau cảm thấy người này lai lịch bất minh, thật khiến người ta không thể tin tưởng.

Tới thư phòng tại hậu đường, Kim Trung Quốc cùng Thi Vấn, Nam Hương đang ở bên trong nghị sự, vừa thấy Tiểu Thất cùng Trần Báo liền ngừng lại.

Thi Vấn nói với Tiểu Thất: “Tiểu Hắc lần này đột nhiên xông ra, quấy nhiễu không ít. Ta nghe bọn hắn kể là cuối cùng may mắn có ngươi mới làm hắn an tĩnh lại.”

Tiểu Thất chắp tay. “Tiểu nhân không dám kể công, tất cả đều nhờ bốn vị bộ khoái Kim Trung Báo Quốc hỗ trợ ngăn cản Tiểu Hắc đại nhân, lúc đấy tiểu nhân mới có cơ hội tung mê dược bắt hắn hôn mê.”

Nam Hương hỏi: “Chỗ mê dược kia ngươi lấy từ đâu? Có còn dư không?”

Tiểu Thất liếc Nam Hương, ngẫm nghĩ rồi trả lời: “… Dược này là sư đệ ta cho, hắn nói người trên giang hồ tâm địa hiểm ác, cho nên đưa ta một ít phòng thân. Ta cũng không hề muốn dùng ở trên người Tiểu Hắc đại nhân.”

Nam Hương cung kính. “Tiên sinh hiểu lầm.”

Hai chữ “tiên sinh” vừa thốt ra, Kim Trung Báo Quốc cùng Thi Vấn đều sửng sốt. Không hiểu vì sao Nam Hương đối với tên tiểu khiếu hoa tử Trần Thất lại lễ ngộ như vậy.

Nam Hương tiếp lời: “Mê dược của Bách Lý tiên sinh thật sự hiệu quả. Ta cùng đại nhân trăm cay nghìn đắng hao phí rất nhiều tiền bạc mua mê dược cũng chỉ có thể mê đảo đám người Vô Ngân Hiên, còn với công tử đều vô dụng. Trong khi dược này của tiên sinh chỉ một chút cũng có thể khiến công tử phục phục thiếp thiếp. Đệ tử vô cùng bội phục.”

Nghe Nam Hương khen thế, Tiểu Thất bĩu môi, nhìn những người chung quanh rồi không chút giấu giếm nói: “Dược là do sư đệ Triệu Tiểu Xuân làm, nếu ngươi cần, ta lại gửi tin bảo hắn viết dược phương gửi về là được, không cần kêu tiên sinh tiên sinh như vậy, nghe không quen.”

Nam Hương cười: “Vậy học trò cũng sẽ gọi thẳng tên tiên sinh như mọi người.”

“Tùy tiện đi!” Tiểu Thất phán.

Những người chung quanh khác nghe được vốn sửng sốt lại càng sửng sốt hơn. Nam Hương nói tiếp: “Xin hỏi vị sư đệ Triệu Tiểu Xuân kia có phải hay không chính là thần y Triệu Tiểu Xuân được giang hồ xưng tụng “Diệu thủ hồi xuân diêm vương địch”?

“Phải!” Tiểu Thất khoanh tay nhìn Nam Hương, trong lòng suy đoán người này đang có ý đồ gì.

Nam Hương ngỏ ý: “Ngươi chắc hẳn cũng rõ bệnh của công tử nhà ta thật sự kéo dài không được. Ngươi cùng Triệu Tiểu Xuân là sư huynh đệ… Cái này…Liệu có thể thỉnh đối phương hạ sơn đến xem bệnh cho công tử?”

Tiểu Thất lại bĩu môi, thầm nghĩ: “Còn đợi ngươi bảo sao? Đại gia ta đã sớm gửi tin rồi”, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ta đã phóng bồ câu đưa tin bảo sư đệ viết dược phương, ngươi không cần lo lắng. Về bệnh của Tiểu Hắc, ta đây cũng có trộm bỏ một chút dược thuận khí vào món nướng dân dã cho hắn, dược cũng là do sư đệ sở chế, có thể tạm bảo đảm hắn bình yên vô sự, không có việc gì.”

Tiểu Thất nói xong, khóe mắt dư quang đã thấy Thi Vấn nguyên bản đang ngồi trên ghế đứng dậy, vòng qua bàn tới trước mặt hắn, sau đó sâu sắc chắp tay bái hạ Tiểu Thất.

“Thi Vấn đa tạ tiên sinh cứu giúp tiểu khuyển!”

Tiểu Thất cả kinh vội đỡ lấy Thi Vấn.

Ngay lúc này, Kim Trung Báo Quốc vừa trông thấy ngay cả Thi Vấn cũng gia tăng kính cẩn với Tiểu Thất, mấy người bọn họ bốn mặt nhìn nhau, rồi cũng hướng Tiểu Thất bái hạ. “Tạ tiên sinh cứu giúp Tiểu Hắc đại nhân!”

“Ai… các ngươi làm gì vậy?” Tiểu Thất vội tránh sang bên cạnh, không cho những người này vái đến mình.

Hắn gấp đến độ lập tức giậm chân. “Ta cứu Tiểu Hắc bởi vì ta vốn phụng mệnh sư môn tới tìm hắn, hắn với ta cùng sư phụ, là đại sư huynh của ta, đương nhiên phải cứu hắn. Đừng vái ta, muốn thì kiếm sư phụ ta mà vái.”

Bình thường vốn quen Kim Trung Báo Quốc hống hách, cũng quen chịu ức hiếp, đột nhiên bị đối đãi cung kính như vậy, hắn quả thực khó chịu từ trong xương cốt.

“Xin hỏi sư phụ tiên sinh là?” Đinh Kim hỏi.

“Sư phụ ta gọi Bách Lý Huyền Hồ.” Tiểu Thất nói.

Mọi người cùng nhau hít sâu một hơi. Đây chính là thần y mấy chục năm trước trên giang hồ không người không biết, không người không hiểu, lại đột nhiên mai danh ẩn tích.

“Vậy tiên sinh khẳng định không kêu Trần Thất?” Lý Trung nói.

“Tại hạ Bách Lý Thất.” Tiểu Thất chắp tay.

“Hạnh ngộ hạnh ngộ!” Kim Trung Báo Quốc tính cả Thi Vấn cũng cùng nhau chắp tay.

Bọn họ có nghe danh Triệu Tiểu Xuân cùng Bách Lý Huyền Hồ, nhưng thật sự chưa từng nghe qua tên Bách Lý Thất này.

Bất quá xem cách Nam Hương tôn kính hắn, khẳng định cũng là một gã cao nhân lai lịch không nhỏ.

“Sách!” Tiểu Thất bị “hạnh ngộ”, toàn thân đều ngứa ngáy.

Trần Báo cùng An Quốc vốn coi Tiểu Thất mười phần không vừa mắt, nhưng sau khi hiểu lầm được cởi bỏ, cũng thoáng nhìn qua hắn, lúc này mới tháo hạ hiềm nghi.

An Quốc là người đầu tiên can đảm tiến gần Tiểu Thất thuyết: “Bách Lý tiên sinh, An Quốc cùng các huynh đệ đều là thô nhân, trước đây có chút đắc tội, xin hãy lượng thứ.”

“Không có việc gì.” Tiểu Thất vẻ mặt phớt tỉnh. “Ta hiểu rõ các người toàn bộ đều vì muốn tốt cho Tiểu Hắc, đâu có chỗ nào đắc tội.”

“Ha ha ha!” An Quốc cười to, giơ tay chụp bả vai Tiểu Thất.

Người này cánh tay sắt, thần quyền lớn không gì sánh được, người thường khó lòng kham nổi, Tiểu Thất bị chụp một phát hộc hơi, lảo đảo lắc lư, thiếu chút nữa là té xỉu.

An Quốc nói: “Hảo tiểu tử, trước kia chúng ta cho rằng ngươi đối với Tiểu Hắc có tâm tư xấu xa cho nên mới chĩa mũi nhọn vào ngươi. Hiện giờ hiểu nhầm đã giải khai, huynh đệ chúng ta cũng yên tâm để ngươi đi theo bên người Tiểu Hắc đại nhân.”

“A?” Tiểu Thất ngẩn người.

Kim Trung Báo Quốc nhìn Nam Hương cùng Thi Vấn, Thi Vấn vuốt râu gật đầu đồng ý, Nam Hương hơi hơi mỉm cười nhìn Tiểu Thất.

An Quốc lại nói: “Từ nay về sau, bốn người chúng ta nhận thức ngươi là hộ vệ của Tiểu Hắc đại nhân. Mai này nếu Tiểu Hắc đại nhân muốn đi đâu, xin mời ngươi chặt chẽ theo sát, bất kể chuyện gì xảy ra cũng phiền ngươi chống đỡ cho hắn. Tiểu Hắc đại nhân là bảo bối của nha môn chúng ta a…! Tiểu Thất, ngươi là tên tiểu tử có phúc khí, trọng trách chiếu cố hắn nay đặt cả trên vai ngươi.”

“A, a, a?” Tiểu Thất cả kinh lui ba bước.

Trần Báo cũng đi tới: “Không nói nhiều, trước mắt Tiểu Hắc đại nhân đang ở trong phòng mê man, ngươi nếu vô sự thì mau chạy đến nội nha chăm sóc hắn đi!”

“Ngươi nhớ rõ a,” Đinh Kim cười. “Trong nha môn chúng ta Tiểu Hắc đại nhân là duy nhất. Hắn nếu muốn làm gì, hơi trông nom hắn một chút là tốt rồi, chớ chọc tức hắn. Chẳng may ngươi thật sự chọc hắn tức giận, vậy tuyệt đối là ngươi sai, phải lập tức chịu tội. Hơn nữa trăm triệu lần không được hời hợt chăm sóc để Tiểu Hắc đại nhân chạy khỏi tầm mắt của ngươi, nhất định phải mở mắt là hắn, nhắm mắt cũng là hắn. Nếu để xảy ra chuyện gì, hết thảy tuân theo quy củ nha môn giải quyết, cởi quần đánh mười đại bản.”

Thi Vấn gật đầu làm một cái tổng kết cuối cùng: “Tiểu Thất, ngươi ở lại nha môn phục lao dịch, ba năm này vất vả cho ngươi.”

“Cái gì?” Tiểu Thất kinh hãi ngay cả phản bác cũng không nổi. Nãi nãi cá hùng, đại gia vất vả lắm mới chạy trốn khỏi nanh vuốt ma quỷ mà thôi, như thế nào bây giờ lại ném ta vào thẳng trong lòng bàn tay quỷ?

Không thể nào!

Người trong Quy Nghĩa huyện nha môn, rốc cuộc có lương tâm hay không a?

“Tốt lắm, bận bịu một đêm rồi, mọi người đều bị thương không nhẹ, mau quay về trước!” Nam Hương nói. “Vụ án Tiểu Lan Hoa, đại nhân đã quyết định năm ngày sau khai đường thẩm án. Trong lúc chờ đợi, mọi người hãy hảo hảo nghỉ ngơi, dưỡng tinh thần, đến lúc đó hiệp trợ đại nhân phá án!”

“Tuân mệnh!” Mọi người đồng thanh đáp.

“Tiểu Thất, công tử phiền ngươi! Hắn thích ăn món thôn quê, ngươi lên núi săn mấy con gà rừng rồi chờ hắn tỉnh lại nướng cho hắn ăn!” Nam Hương lại nói.

“…” Hắn có thể nói cái gì đây…?

Ông trời a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.