CHƯƠNG 15 QUYỂN 1
Sau khi đưa Tiểu Lan Hoa trở về phòng, để trù nương đại thẩm cùng phòng hảo hảo an ủi nàng, Tiểu Thất liền rời đi, trong đầu có vài chuyện xoay vần chính mình cũng không rõ là gì, hắn không ngừng lấy tay vuốt cằm.
Lan Khánh dắt tay áo Tiểu Thất đang trầm tư, mang người hướng đến đại môn.
Tiểu Thất ở nha môn tiền đầu, nhìn đại đường không một bóng người, cước bộ dừng lại.
Sắc trời đã tối, người trong nha môn đã kết thúc công việc, người quay về phòng cũng đã về phòng, người về nhà cũng đã về nhà, nha môn trống rỗng to lớn, tựa như quỷ thành.
Nam Hương trên tay cầm quyển sách từ bên ngoài đi đến, nhìn Tiểu Thất cùng Lan Khánh, mỉm cười điểm đầu: “Như thế nào còn chưa nghỉ ngơi?”
Lan Khánh vốn muốn đáp: “Không nghỉ ngơi, muốn đi bắt gấu!”
Nào biết Tiểu Thất tiến tới trước vài bước, cau mày đối Nam Hương nói: “Tiên sinh, đêm có bao nhiêu người ở lại trong nha môn?”
Nam Hương trả lời: “Ước chừng còn hai thành so với ban ngày.”
“Vậy không phải là chỉ tầm mười một, mười hai người thôi sao?” Tiểu Thất hỏi: “Kim Trung Báo Quốc có lưu lại không?”
“Mới vừa rồi ta thấy Kim Trung Báo Quốc hướng tới tửu lâu. Đại nhân nói đêm qua mọi người vất vả, Kim Trung Báo Quốc bị thương cũng không nhẹ cho nên không an bài bọn họ trực đêm.” Nam Hương thuyết.
Tiểu Thất gãi cằm. “Tiên sinh, có câu này ta không biết có nên nói không…”
“Xin mời!”
“Cái kia… Chúng ta mới cùng Tiểu Lan Hoa chạy tới thăm dò lao phòng, kết quả phát hiện một sự kiện.” Tiểu Thất nói: “Dậu Vô Ngân mặc dù bị bắt giữ, dưới trướng hắn chúng ta cũng đã giam không ít, nhưng hạ nhân của Dậu Vô Ngân vừa rồi cư nhiên đối chúng ta phóng thoại, nói có người sẽ không bỏ qua cho chúng ta… Tiên sinh… Ta dường như vui mừng quá sớm, dường như còn có cá lọt lưới…”
“Cá lọt lưới? Là ai?” Nam Hương sửng sốt.
“Liễu Thành Phi.”
“Liễu Thành Phi không bị bắt về sao?” Sắc mặt Nam Hương hơi đổi.
Tiểu Thất gật đầu.
“Tại sao không ai nói cho ta?” Nam Hương hỏi.
“Thành thật, ta đến vừa rồi mới biết.”
Hai người cao hứng nói qua nói lại, Lan Khánh nhàm chán khoanh tay đứng bên.
Nam Hương nhìn xem cơ hồ không có người trông coi nha môn, lại trông ánh lửa nhợt nhạt giữa không trung nơi lao phòng sườn tây, giống như cố gắng thuyết phục chính mình nói: “Có lẽ hết thảy là ngươi quá lo nghĩ, Quy Nghĩa huyện nha môn lớn như vậy, nha dịch cũng nhiều như vậy, cho dù mọi người đều đi nghỉ, nhưng vẫn còn hai thành lưu lại thủ nha môn… Có lẽ không xảy ra chuyện…”
“Chỉ sợ tốt không linh xấu lại linh…”
Vừa lúc Tiểu Thất nói như vậy, trong nha môn đột nhiên nổi lên một trận ầm ĩ, Tiểu Thất cùng Nam Hương sắc mặt đều biến đổi, quay đầu nhìn lao phòng sườn tây.
Nào biết không nhìn còn đỡ, vừa thấy đã biết cực kỳ không ổn, đèn đuốc trên đỉnh lao phòng mới vừa rồi mỏng manh, mà nay lại biến thành một trận lửa lớn, toàn bộ cháy thiêu.
“Má ơi!” Tiểu Thất kêu lớn, tiếp theo bắt lấy Lan Khánh bên cạnh không cho hắn chạy nháo lung tung gây chuyện, nào ngờ tay duỗi ra lại chỉ có thể chụp khoảng không.
“A, Tiểu Hắc?” Tiểu Thất cả kinh nhảy dựng lên. Hắn nhìn trái nhìn phải, chính là đều không thấy người.
Nam Hương nói: “Mới vừa rồi chúng ta nói chuyện, hắn đã chạy tới cửa.”
“Cái gì?” Tiểu Thất cực kỳ hoảng sợ.
Tiểu Thất vừa nghe, cũng không cần biết trên người không có binh khí liền chạy ra bên ngoài.
Lao phòng cùng đại môn bất quá cách khoảng vài bước, hiện nay thanh âm xôn xao từ lao phòng không ngừng ầm ầm truyền đến, lửa ngút tận trời, khẳng định là có người cướp ngục. Dược hiệu mê hồn tán trên người Lan Khánh vẫn chưa tiêu tan, cái đầu đã ngốc, một thân lại không có võ công, nếu nhắm thẳng trong lửa chạy vào, vậy không đùa được đâu.
“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, ngươi ở nơi nào?” Tiểu Thất ở cửa gọi lớn, thấy không ai đáp lại, thầm kêu “thảm rồi”, lập tức chạy vào trong.
Hai thủ vệ bên ngoài lao phòng hôn mê, lao đầu cũng chết ngất trên cửa, Tiểu Thất trong lòng quýnh lên, trực tiếp giẫm qua người chạy vào lao tù tăm tối tìm kiếm thân ảnh Lan Khánh.
Trong lao mọi nơi đều ngùn ngụt cháy.
“Sư huynh, sư huynh, ngươi có ở trong này hay không?” Tiểu Thất lại gọi to mấy tiếng. Vẫn là không người đáp lại.
Trong lòng hắn suy đoán, vậy càng tốt, không ai nói Lan Khánh hẳn phải chạy vào đây, có lẽ hắn đã ra khỏi nha môn. Đang nghĩ rời khỏi, hắn lại thấy Lan đại mỹ nhân nhà hắn ẩn nấp ở sâu cùng, khom mình giơ kiếm, bổ tới mấy tên hắc y nhân đang cùng vài ngục tốt giao tranh.
Lan Khánh huy hạ kiếm, hàn quang từ thân kiếm sắc bén lóe ra nhưng không thấy kình lực. Tám tên hắc y nhân thân thủ bất phàm, trong chốc lát liền giải quyết ngục tốt. Lan Khánh tiếp cận, bọn chúng cũng lập tức cảnh giác, khi kiếm của hắn vừa vung hạ, đối phương liền dễ dàng đón đỡ, rồi sau đó đại đao hướng bụng hắn chém tới.
Mắt thấy Lan Khánh sắp bị chém thành hai nửa.
“A a a a…” Tiểu Thất quát to, thê thảm không có ám khí gì có thể ném cứu người, hắn mãn ý dùng móng tay cắt qua mạch môn, vận khởi tâm pháp, cánh tay huy động.
Nhất thời, một đạo máu từ cổ tay lập tức phụt ra, biến ảo thành vô số huyết trụ ở trên không trung, từ một phân thành hai, hai chia bốn, bốn biến tám, hàn khí ngưng kết hóa thành hàn băng châm mảnh như ngưu mao vọt tới đám hắc y nhân kia.
Hắc y nhân tránh né không kịp bị huyết châm tiến nhập huyệt đạo quanh thân, tức khắc ngã xuống đất, co rút run rẩy, sau một lát mất đi ý thức, bất tỉnh.
Hắc y nhân sau khi thấy Tiểu Thất xuất hiện phân thành hai nhóm, một tấn công Tiểu Thất, một tập kích Lan Khánh.
Tiểu Thất nóng ruột. Lan Khánh hiện giờ mất hết võ công không thể tự bảo vệ bản thân, lập tức ngay cả tính mạng chính mình cũng không chiếu cố, mặc kệ trên lưng bị người chém mấy nhát, hắn xuyên qua trận đao kiếm vô nhãn ra sức chạy về phía Lan Khánh, vì đối phương đỡ lấy một kích trên vai.
Máu tươi phun ra đỏ thẫm, bắn lên khuôn mặt Lan Khánh.
Lan Khánh bị nhiệt huyết nóng bỏng làm cả thân thể run lên, ngơ ngẩn nhìn Tiểu Thất đang ôm chặt hắn.
“Không có việc gì, không có việc gì! Ngươi có bị thương không?” Tiểu Thất gấp đến độ hốc mắt đều đỏ.
Đao kia nếu chém lên người Lan Khánh, người này thật sự sẽ không còn, vừa nghĩ tới điều này, Tiểu Thất cả người run run.
Lan Khánh thấy Tiểu Thất như vậy, mở to hai mắt nhìn hắn, sau đó lắc đầu.
“Không có việc gì là tốt rồi, ôm chặt ta, ta mang ngươi ra ngoài.” Tiểu Thất cắn răng.
Lan Khánh không hiểu sao hôm nay lại không thể phản bác Tiểu Thất, ngoan ngoãn vươn tay nắm ở thắt lưng Tiểu Thất. Đang lúc hắn mải nghĩ “Eo sao lại nhỏ như vậy?”, hắn cũng thấy trên khuôn mặt người nọ hiện lên phong thái bất cẩu ngôn tiếu (trang trọng, nghiêm túc), vẻ mặt khiến người không cách nào hình dung.
Lan Khánh ngây ngẩn xem, thất thần nhìn.
Lan Khánh nghĩ, ta có thể bảo vệ mình, huống hồ chết thì chết thôi, con gà này khẩn trương cái gì. Nhưng cũng vào lúc đó, miệng vết thương từng được Tiểu Thất băng bó cùng nơi ***g ngực của hắn nhè nhẹ co rút, nổi lên một chút đau đớn.
Lan Khánh vỗ ngực, chẳng biết tại sao lại đau.
Có lẽ bởi vẻ mặt Tiểu Thất.
Hắn không quen thấy Tiểu Thất như vậy.
Ngưng tụ máu thành châm chính là hao phí chân khí cùng tính mạng người làm, những kẻ kia công kích càng ngày càng mãnh liệt, Dậu Vô Ngân ở trong lao phòng càng ngày cười càng âm lệ.
Tiểu Thất không để ý tới sinh tử, tiếp tục ngưng huyết thành châm đối phó đám hắc y nhân. Hắn chỉ tâm niệm cứu Lan Khánh ra, không muốn lại thấy Lan Khánh có chút tổn thương nào. Sư huynh cả nửa đời người đã chịu đủ cực khổ rồi, hắn còn ở đây, sẽ không để bất luận kẻ nào lộng thương một sợi tóc của người này.
Lan Khánh ôm lấy Tiểu Thất, nhưng cũng cảm giác được độ ấm trên người đối phương một chút một chút xói mòn đi.
Cứ như vậy… Lan Khánh nghĩ… Tiểu Thất sẽ chết.
Ý thức được điều này, Lan Khánh ngây thơ suy nghĩ, nếu Tiểu Thất chết thật, vậy hắn phải đến nơi nào mới có thể lại thấy tên này cười vừa lưu manh vừa lười nhác?
Không được, không được, gà của hắn, trừ hắn ra, không ai được quyền giết.
Lan Khánh thình lình hung hăng bắt lấy vạt áo Tiểu Thất, lực đạo quá lớn tựa như đâm xuyên qua cả ngực, năm ngón bắt chặt lấy Tiểu Thất cơ hồ tạo được mấy lỗ thủng.
Tiểu Thất đau đớn nhíu mày, trong lòng suy đoán mê dược có phải đã tan, nhưng lại thấy các đốt ngón tay Lan Khánh trắng bệch, đôi môi mím chặt cũng mất màu.
“Sao, làm sao vậy? Có phải bị thương rồi không?” Tiểu Thất ôm lấy Lan Khánh cuống cuồng lui về phía sau, không ngừng hỏi han: “Bị thương ở chỗ nào? Là bọn họ đả thương ngươi?”
Lan Khánh vươn tay, từ đầu ngón tay búp măng trắng bệch hiện lên một chút hào quang màu lam. Giữa lao phòng hỏa quang ngút trời, lam quang nổi bật mang vẻ lạnh lẽo vô cùng, dường như có năng lực đem hết thảy ngọn lửa đông cứng lại.
Lan Khánh không nhìn Tiểu Thất, ngược lại nhìn về phía Dậu Vô Ngân trong lao phòng. Hắn hướng tới Dậu Vô Ngân, chậm rãi cười lạnh.
Rồi sau đó từ ngón tay Lan Khánh bắn ra một đạo lam quang nhằm vào ấn đường Dậu Vô Ngân.
“A a… ách a a…” Dậu Vô Ngân bắt đầu điên cuồng ôm đầu kêu réo, hắn đau đớn lăn lộn lung tung, thậm chí lấy đầu đập thật mạnh, đập đến máu tươi đều tuôn ra.
Hắc y nhân bị bộ dáng Dậu Vô Ngân làm hoảng sợ. Lan Khánh dùng tay còn lại bắt lấy cổ tay đang chảy máu không ngừng của Tiểu Thất, sâu kín nói: “Không giáo huấn các ngươi một chút, các ngươi còn tưởng Quy Nghĩa huyện nha môn là nơi nói đến thì đến, nói đi thì đi.”
Mắt phượng vừa nhấc, con ngươi phát ra tinh quang, ngón tay lại bắn nhưng thứ bắn ra là bột phấn đỏ tươi.
Bảy tên hắc y nhân bị hồng phấn xuyên giữa trán, bất quá một lát sau bọn họ mới buông lỏng tay, binh khí rơi rớt, liên thanh kêu thảm cũng không có, rồi từng người trợn trừng mắt ngã xuống.
Tiểu Thất thấy thế không khỏi toát ra một trận mồ hôi lạnh, hắn cúi đầu nhìn người trong lòng ngực.
Người này là ma giáo giáo chủ Lan Khánh năm đó được xưng tụng “Độc thủ trích tiên”.
Cho dù võ công có hoàn toàn biến mất, tay trói gà không chặt, nhưng tại lúc nguy cấp vẫn có thể giết người thủ mệnh.
Chỉ là…
“…Nãi nãi cá hùng…” Vậy hắn mới vừa rồi liều mạng để người ta chém mấy đao chạy tới bảo hộ người này làm chi?
Lưng của hắn a, đau muốn chết!
Máu của hắn a, chảy sắp hết rồi!
Bởi vì lấy hàn băng chưởng từ máu ngưng tụ hàng loạt nhắm vào kẻ địch, kết quả Tiểu Thất mất máu quá nhiều, hiện tại thấy Lan Khánh chẳng những vô sự còn có thể tự bảo vệ mình, hai mắt hắn lộn ngược, liền cùng mấy gã hắc y nhân kia ngã xuống khỏi dậy nổi.
“…Tiểu Kê?”
Lan Khánh trông thấy Tiểu Thất đột nhiên té xỉu, lại nhìn ngón tay mình, rồi lấy mũi chân đá đá người đang bất tỉnh.
“Ta vừa rồi không có bắn ngươi, ngươi như thế nào cũng chết?” Lan Khánh nghiêng đầu, vạn phần nghi hoặc.
Trong lúc mông lung, Tiểu Thất mơ hồ nghe được chút âm thanh.
“Thương thế của Tiểu Thất như thế nào?” Tiếng Thi Vấn trầm ổn vang lên.
“Đại phu đã xem qua, nói là tạm thời không đáng ngại, chỉ là mất máu quá nhiều, còn căn dặn phải để hắn ngủ nhiều, nghỉ ngơi nhiều.” Âm điệu Tiểu Lan Hoa dễ nghe giống như hoàng anh xuất cốc.
“Chảy nhiều máu như vậy, đại phu có khai dược phương bổ huyết không?” Thi Vấn đứng bên cạnh hỏi.
“Có.” Tiểu Lan Hoa nói: “Ta cũng đã nấu canh máu heo, hiện đang để ở phòng bếp hâm nóng, chờ hắn tỉnh lại có thể ăn ngay.”
“A… Tiểu Lan Hoa, ngày sau ngươi chắc chắn trở thành hiền thê, ai lấy được ngươi thật có phúc khí.” Tiểu Thất vừa ngủ vừa nghĩ.
“Tiểu Kê, Tiểu Kê…” Không bao lâu sau, hắn nghe thấy thanh âm Lan Khánh điên cuồng gõ cửa.
Tiếng Kim Trung Báo Quốc đồng thời vang lên: “Tiểu Đầu Nhi, ngươi nếu ngủ không được thì ra ngoài chơi với heo đi, đại nhân đang ở bên trong xem chừng thương thế của Tiểu Thất, ngươi nghe lời chớ đi vào.”
Sau đó ngoài cửa nổi lên một trận xôn xao, có ai đó ách ách ách thảm thiết, còn có người thống khổ rên rỉ.
Tiểu Thất nhăn mày.
Tiếp theo tiếng bước chân truyền đến, Thi Vấn đi ra khỏi nhĩ phòng gào lên: “Đã muộn rồi, ngươi không mau lên giường cho ta, còn hồ nháo cái gì?”
Sau đó, thiên địa một mảnh yên tĩnh tĩnh tĩnh…
“A…” Tiểu Thất thở ra một hơi thật dài.
An tĩnh, thật tốt…
Đến lúc Tiểu Thất tỉnh lại, Tiểu Lan Hoa đang ngao dược bên cạnh, nhĩ phòng tràn ngập dược hương đạm đạm.
Tiểu Lan Hoa thấy Tiểu Thất mở mắt, vội vàng đổ dược thủy hắc hắc vào bát bưng tới trước mặt Tiểu Thất, nâng hắn còn đang nằm sấp dậy, thổi dược nóng bỏng cho nguội chút, sau đó cấp Tiểu Thất uống hết.
Tiểu Thất được đối đãi giống như hoàng đế, uống dược xong còn được dịu dàng đút cho một miếng mứt, hắn trong lòng đắc ý. Người a, chính là sống như vậy mới sướng.
Tiểu Thất thăm dò bốn phía, hỏi: “Tiểu Hắc đâu? Ta trong lúc nửa tỉnh nửa mê dường như nghe thấy hắn luôn ở ngoài phòng kêu rống như quỷ.”
Tiểu Lan Hoa nở nụ cười. “Hắn mấy lần muốn xông vào tìm ngươi, kết quả nếu không bị Nam Hương tiên sinh thỉnh hắn ra ngoài thì cũng bị Thi đại nhân quát mắng đuổi đi, sau lại nóng giận đánh Kim Trung Báo Quốc đang trông cửa, lúc sau thì chạy biến không còn thấy tung ảnh. Kim Trung Báo Quốc hiện đang ở bên ngoài tìm hắn.”
Tiểu Thất có chút lo lắng. “Đã có thể đánh người, vậy Kim Trung Báo Quốc bị hắn đánh có nghiêm trọng không?”
Tiểu Lan Hoa lắc đầu. “Bốn người mặt mũi đều sưng lên, cánh tay cũng thiếu điều bị tháo xuống, Trần Báo bị đạp một cước, thương thế ở thắt lưng tăng thêm chút đỉnh.”
“A!” Tiểu Thất lúc này mới thở phào. “Tốt lắm, tốt lắm, đem bốn tên kia đánh thảm như vậy, xem ra mê dược đã tan hoàn toàn. Như vậy hắn có chạy lung tung ta cũng không lo lắng.”
“Tiểu Thất…” Tiểu Lan Hoa cười khổ.
Tiểu Thất xua tay, tươi cười sáng lạn, lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ. Hắn lại hỏi: “Tối hôm qua sự tình ồn ào như vậy, sau đó thế nào?”
Tiểu Lan Hoa thuyết: “Lúc ta chạy tới, Kim Trung Báo Quốc cũng vừa trở về, Nam Hương tiên sinh liền bảo chúng ta trước cứu tù nhân trong lao phòng ra, sau đó cùng nhau tát nước dập lửa. Thi đại nhân cũng bị kinh động, còn cùng chúng ta cứu hỏa. Kế tiếp, Nam Hương đại nhân phát hiện có một hắc y nhân còn sống, ngươi đoán coi, người nọ là ai?”
“Ai?” Tiểu Thất hỏi.
Tiểu Lan Hoa cười: “Tổng quản của Vô Ngân Hiên, Liễu Thành Phi!”
Tiểu Thất gật đầu. “Quơ được người, vậy quá tốt.”
“Nam Hương tiên sinh còn bảo chúng ta sắp xếp bọn họ tách ra, cũng nói chờ ngươi tỉnh lại, nếu không có việc gì thì đi tìm ngài ấy, ngài có việc cùng ngươi thương lượng.” Tiểu Lan Hoa thuật lại lời Nam Hương nhắn nhủ.
“Hiểu.” Tiểu Thất duỗi người, lại động tới miệng vết thương sau lưng, hắn đau đến trong lòng kêu cha gọi mẹ, khụt khịt mũi.
Tiểu Lan Hoa dừng một chút, sau lại nói: “Nếu ngươi có thể xuống giường, lát nữa, ta giúp ngươi tìm Tiểu Hắc đại nhân.”
“A?” Tiểu Thất mở to mắt.
Tiểu Lan Hoa thở dài: “Ngươi không biết, tối hôm qua Tiểu Hắc đại nhân đem ngươi từ trong đám cháy đi ra, ngươi không còn nhúc nhích, hắn tưởng ngươi đã chết. Vẻ mặt hắn lúc đó, ta thực không biết nên hình dung thế nào.”
“Nam Hương tiên sinh rõ ràng đã tham hơi thở ngươi, cũng nói ngươi chỉ ngất xỉu. Nhưng Tiểu Hắc đại nhân như thế nào cũng không chịu nghe, vẫn không ngừng lay động ngươi, kiên quyết lay cho đến khi ngươi đứng lên. Sau đó, nếu không phải ngươi trở mình rên rỉ một tiếng, hắn có lẽ thực nghĩ ngươi đã chết.”
“…Khó trách đầu ta hiện nay còn chút choáng váng, nguyên lai là bị hắn lắc.” Tiểu Thất bóp trán. Hắn thật sự chóng mặt.
Tiểu Lan Hoa nở nụ cười, vỗ vỗ tay Tiểu Thất, rồi đi ra bên ngoài bưng bát máu heo vào, bắt Tiểu Thất ngoan ngoãn uống hết.
Tiểu Thất được cho ăn no, lúc sau địch không lại mộng đẹp vẫy gọi, hắn thiêm thiếp ngủ.
Tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.
Tiểu Thất ngáp một cái, duỗi người. Hắn ra khỏi phòng, phát giác toàn bộ nha môn trống rỗng im lặng, ngay cả nhân ảnh cũng không gặp.
Tiểu Thất lại ngáp to cái nữa, chậm rãi đi ra ngoài.
Hậu đường, Thi Vấn cùng Nam Hương đang ở trong thư phòng nghiền ngẫm đối sách cho án tử của Tiểu Lan Hoa. Tiểu Thất dò xét trong chốc lát, thấy hai người chuyên tâm đến mức ngay cả mình lớn đùng như vậy cũng không nhận ra, liền lười nhác rời đi.
Tiểu Thất ra khỏi nha môn tìm Lan Khánh.
Lúc này, thái dương treo cao cao trên trời, Lan Khánh khẳng định đang tuần tra thành đông, Tiểu Thất tính toán một chút liền đi tới đông thành.
Sư huynh cũng coi như đối với hắn rất tốt, tuy rằng luôn dùng sai phương pháp, nhưng dù thế nào Tiểu Thất vẫn nên “tỏ lòng” mới được.
Tới thành đông, không bất ngờ, Tiểu Thất trông thấy thân ảnh Lan Khánh trên đường cái.
Lan Khánh đang cúi đầu trông đám gà con vàng óng nằm trong ***g sắt của một nông phụ. Hắn nhìn chằm chằm gà, mắt phát quang, nước miếng đều chảy xuống. Nông phụ kia lấy mấy con từ trong ***g sắt ra, nhưng không ngờ Lan Khánh vừa mới sờ liền nhảy dựng lên. “Mềm, ta không cần.”
Nông phụ chính là vẫn đưa gà con cho Lan Khánh, Lan Khánh lại càng nhảy ra xa hơn. “Ta nói ta không cần. Cái này vừa mềm lại vừa nhỏ, ngươi nuôi lớn cho ta, Tiểu Kê nói nhỏ chỉ một hơi là nuốt hết, phải để lớn một chút mới có thể từ từ ăn.”
Tiếp theo, Lan Khánh xoay người bỏ chạy, kết quả đụng phải Tiểu Thất.
“Ô ác…” Tiểu Thất cả người thương tích bị Lan Khánh va chạm như vậy thiếu chút nữa ngã ngửa.
Lan Khánh vội vàng bắt lấy Tiểu Thất, sau đó mở to hai mắt mấy hồi nhìn hắn từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu.
Tiểu Thất bị soi có chút kinh động, cẩn thận hỏi: “Sư huynh, ngươi cứ dòm ta mãi như vậy làm cái gì?”
“Ngươi sống!” Lan Khánh nói.
“Đại gia ta vốn vẫn sống.” Tiểu Thất trả lời.
“Không đúng, ngươi hôm qua đã chết, ta gọi thế nào ngươi cũng không tỉnh.”
“…” Tiểu Thất đảo mắt, quyết định không cần cùng người này hao phí trí lực “Đúng rồi đúng rồi, đó là ngủ đến chết, sau ngủ no rồi liền sống trở lại.”
Lan Khánh mở to mắt nhìn Tiểu Thất: “Đấy, ta nói ngươi chết mà cha, Nam tiên sinh cùng Tiểu Lan Hoa đều không tin. Chỉ là ngươi làm sao đột nhiên chết rồi lại sống lại?”
Tiểu Thất không biết phải tiếp nhận đề tài này như thế nào, đành trả lời: “Đại khái ta không cẩn thận ăn phải độc ngươi bắn ra, sau đó ngươi nói chuyện không cẩn thận văng nước miếng khiến ta nuốt phải, kết quả lấy độc trị độc, ta liền tỉnh.”
“Thì ra là thế a…” Lan Khánh bừng tỉnh, sau đó lại hỏi: “Nước miếng của ta có thể lấy độc trị độc sao?”
Tiểu Thất gật đầu. “Nước miếng của ngươi là thiên hạ vô địch độc.”
Hai người tán dóc lung tung một trận, Lan Khánh cảm thấy nhàm chán muốn hướng tây thành tuần tra, lúc này Tiểu Thất dừng một chút ở phía sau hắn hô thanh: “Cái kia… ngươi hôm qua không phải nói muốn đi bắt gấu sao?”
Lan Khánh ngừng cước bộ, sau đó tiếp tục đi về phía trước, không thèm quay đầu lại nói: “Đúng vậy, nhưng có người không để ý tới ta còn đi chết.”
Nãi nãi cá hùng, Tiểu Thất thầm nghĩ: “Cũng không thèm liếc ta một cái, tiểu tử ngươi hiện nay là giận dỗi sao?”
Tiểu Thất “sách” một tiếng, tăng tốc đuổi theo sóng vai cùng Lan Khánh. “Cái kia… ta hôm qua bởi vì thụ thương, Thi đại nhân phán ta hôm nay nghỉ ngơi. Nếu không cần làm việc… Vậy… ta cùng ngươi lên núi…”
Lan Khánh nói: “Chỉ là ta muốn tuần thành.”
“Nếu như vậy, tiểu nhân cũng không miễn cưỡng ngươi, ta quay về ngủ a…”
Đang lúc Tiểu Thất nói như vậy, còn xoay người thật trở về nha môn, Lan Khánh đột nhiên bắt lấy áo hắn, bất bình căm phẫn nói: “Ngươi dám?”
“Không dám, không dám!” Tiểu Thất lập tức hắc hắc hắc bồi cười. “Tiểu Hắc đại nhân muốn lên núi chơi mà, chỉ cần ngài mở miệng nói một câu, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, Tiểu Thất đều theo ngài, huống chi chỉ là đi bắt gấu.”
Lan Khánh hừ một tiếng, vươn tay thật mạnh véo má Tiểu Thất. “Ngươi a, cười khiến người ta thấy ghét.”
“Ô ác ác ác ác ác…” Tiểu Thất đau đến cuồng rơi lệ.
Đánh chút Hoàng Tửu hương thuần say lòng người, Tiểu Thất mang theo một vò hảo tửu, theo Lan Khánh đi tới ngọn núi ở ngoại thành.
Nói đến Hoàng Tửu, hắn cùng Lan Khánh đều yêu nhất.
Nhớ năm đó hắn uống cũng bởi nghĩa phụ Tô Giải Dung ưa thích duy nhất rượu này, trong thời gian ngắn hắn ở tại cựu trạch nơi Nam Thành, trong hầm tràn ngập hương thơm Hoàng Tửu lâu năm.
Mùi rượu thanh thanh nhàn nhạt, nồng mà không gắt, thơm mà không sặc , cho dù là mùa hạ trấn băng hay mùa đông ấm áp, đều là tư vị mê hồn khiến người ta không cách nào ly khai.
Sau khi nghĩa phụ mất, hắn dịch dung thành nghĩa phụ vào Ô Y ma giáo, ngay lúc đầu đã uống rượu thêm can đảm, muốn uống cho say khướt để không phải sợ yêu ma quỷ quái trong ma giáo. Nhưng không nghĩ tới một lần say sưa tỉnh lại bên đình, ngồi cạnh hắn cư nhiên là… ma giáo giáo chủ, cũng chính là đại sư huynh Lan Khánh nhà hắn.
Hắn phát hiện Lan Khánh cũng thích Hoàng Tửu, vì thế từ đó trở đi, mỗi lần uống, hắn đều mang thêm một bình cho Lan Khánh.
Ai… từ đó tới nay cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm.
Nghiệt duyên giữa hắn cùng Lan Khánh, thật không hiểu đến khi nào mới hoàn toàn đoạn tuyệt.
Lan Khánh vừa tới trên núi, giống như ngựa hoang được tháo cương chạy loạn nhảy loạn, hưng trí còn vận khởi khinh công chạy một vòng quanh núi.
Tiểu Thất bất đắc dĩ, chỉ có thể mang theo vò rượu sau lưng chạy cùng , nhìn sư huynh một đường bắt gà bắt thỏ, còn chạy tới dòng suối nhỏ túm cá túm cua, sau bị con cua giương nanh múa vuốt cắp ngón tay, mỹ nhân phát giận vận khởi võ công loạn đả cua, kết quả cả ngọn núi đều phải chấn động, dòng suối đáng thương cơ hồ cũng bị san bằng.
Lan Khánh chộp cái gì, Tiểu Thất liền lĩnh mệnh rửa sạch, lột da nướng cho hắn ăn.
Nhưng không nghĩ tới thắt lưng Lan Khánh tựa như một tiểu cô nương y hệt cây gậy trúc gầy teo, vậy mà ăn không biết bao nhiêu gà với thỏ.
Cuối cùng, trời cũng nhanh tối, Lan Khánh tìm được một huyệt động sau bụi cỏ, chạy vào như tầm bảo vật, rồi lại vội vội vàng vàng chạy ra.
Tiểu Thất không hiểu Lan Khánh đang làm gì, con bà nó, hắn không dự đoán được lại có ba con gấu đen lừng lững nhe nanh “hống hống hống …” đuổi theo phía sau Lan Khánh.
Tiểu Thất sợ tới mức tiểu tâm can đều loạn chiến, cuống quýt chạy tới trước giúp sức.
Nào biết Lan Khánh cũng lập tức quay đầu lại vung tay, một quyền đánh cho ba con gấu ngay cả kêu cũng không kịp, con này chồng lên con khác ngã lộn ra sau, chết đứ đừ.
“…” Tiểu Thất mồm ngoác to đùng, không biết phải nói gì mới phải.
Nãi nãi cá hùng a…
Mỗi con gấu đều cao hơn người nửa thân. Vài cái nửa thân như vậy a…
“Rất béo a.”
Tiểu Thất nghe thấy Lan Khánh khò khè hút nước miếng.
“Mùa hè gấu ăn uống no đủ, nên so với mùa đông có thêm thật nhiều vòng thịt.” Lan Khánh nói.
“…” Tiểu Thất câm lặng.
Buổi tối, bọn họ ở trong hang nướng gấu.
Lan Khánh nhìn con mồi hôm nay, rạng rỡ cười như hoa xuân, cứ đếm đi đếm lại rồi đếm lại đếm đi từng con. “Này là của ta, này là của ta, này cũng là của ta.”
Còn Tiểu Thất khốn khổ nhóm củi lửa, lột da gấu, sau đó cẩn thận thêm chút dược trên thịt, rồi cung thỉnh sư huynh nhà hắn dùng.
“Thực ngoan, thực ngoan!” Lan Khánh tiếp nhận thịt nướng ngào ngạt mùi mỡ.
Tiểu Thất cả ngày chạy theo Lan Khánh quanh núi, trên người thương tích chưa khỏi, hắn thật sự mệt không tưởng nổi. Sau khi bổ một đầu gấu thật tốt, nướng thật ngon, cũng hầu hạ chu đáo làm Tiểu Hắc đại nhân vừa lòng, hai mí mắt liền díu lại, từ từ nhắm xuống.
Lan Khánh uống một hớp Hoàng Tửu, không ngờ mới quay đầu đã thấy Tiểu Thất ngủ ngon lành trên đống cỏ khô.
Lan Khánh chạy đến trước mặt Tiểu Thất, nhìn hắn nhẹ nhàng hô hấp, lại uống một ngụm rượu ăn một miếng thịt rồi nghiêng đầu nhìn Tiểu Thất không chớp mắt.
“Ngươi sao đến chỗ nào cũng có thể ngủ a?” Lan Khánh hỏi. “Này, gà a, đừng ngủ đến chết!”
Nhưng mà Tiểu Thất cũng chỉ trả lời hắn bằng mấy tiếng: “Khò khò khò khò khò khò…. Phốc phốc phốc…”
Lan Khánh thấy Tiểu Thất ngủ tốt như vậy, động gấu cũng yên tĩnh, lúc này không còn ai cùng hắn nói chuyện, lòng thấy không thoải mái.
Chỉ là đang lúc hắn muốn làm Tiểu Thất tỉnh, bên tai lại nghe thấy tiếng “tê tê”.
Lan Khánh trừng mắt tìm kiếm nơi thanh âm phát ra ở chung quanh.
Hắn vểnh tai lắng nghe, tay sờ soạng, cuối cùng lo nghĩ nên từ từ xốc quần áo Tiểu Thất. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một con tiểu hoàng xà rực rỡ sắc vàng đang chễm trệ trên bắp đùi Tiểu Thất.
Con rắn chỉ to cỡ ngón tay trỏ, cái đầu nho nhỏ nâng lên, lưỡi thè ra không ngừng rít “tê tê”.
“Kim hoàn xà (rắn cạp nong)!” Lan Khánh vừa thấy rắn, hai mắt sáng ngời.
Loại rắn này là độc xà hiếm có trên thế gian, chỉ cần bị cắn một vết nho nhỏ thì cho dù là dộ dạng to lớn như trâu cũng đều mất mạng tại chỗ.
Thứ gì đó động đậy vốn đã dễ dàng khiến Lan Khánh hứng thú, hơn nữa loại này mang độc lại càng làm cho mắt hắn phát quang.
Lan Khánh sợ Tiểu Thất đang ngủ sẽ dọa rắn chạy vì thế hô to: “Tiểu Kê, không được cử động! Ta muốn bắt rắn!”
Tiểu Thất trong lúc mơ màng cơ hồ nghe Lan Khánh gọi: “Tiểu Thất!”, đôi mắt mông lung mở ra, lại thấy Lan Khánh đang làm ra vẻ đánh xuống khố hạ của hắn.
Tiểu Thất hoảng sợ lập tức kêu thảm một tiếng toan nhảy dựng lên.
Hắn còn chưa kịp hành động cho xong, cả người Lan Khánh đã bổ nhào tới.
Nhưng Lan Khánh cũng chưa nhào tới kịp, kình phong đã động đến kim hoàn xà, rắn bị kinh hách liền há miệng vươn răng độc cắn Tiểu Thất.
“Ô a…” Tiểu Thất tru lên thê thảm.
Lan Khánh bị Tiểu Thất hù dọa, tay bắt xà không cẩn thận bóp nát đầu rắn.
Chính là lúc này độc xà đã sớm cắn Tiểu Thất, răng nọc tối lợi hại hung hăng đâm sâu vào chỗ thịt mềm nơi bắp đùi. Lan Khánh nắm đầu rắn như vậy, cơ hồ tất cả nọc độc đều tập trung vào đùi non Tiểu Thất.
Tiểu Thất đau đến hai mắt đều phun lệ, kêu cha gọi mẹ thất thanh.
“Nãi nãi cá hùng a… Cái gì vậy…?” Cả người Tiểu Thất nhảy dựng lên.
Cảm thấy chính mình gặp rắc rối, nhưng không xác định được có phải Lan Khánh đã gây họa nên lập tức đứng dậy thối lui, hai tay giấu sau lưng làm bộ mặc kệ mình hay không.
Tiểu Thất cúi đầu, sợ tới mức hoa dung thất sắc. “Kim hoàn xà!” Hắn lập tức đem rắn cùng răng kéo ra rồi sau đó hoảng loạn, độc khí bắt đầu tản lên trên làm cho mặt hắn nhiễm thượng hắc khí.
“Ngươi… ngươi…” Tiểu Thất run rẩy vươn tay chỉ Lan Khánh. “Ta bất quá buồn ngủ thôi, ngươi cư nhiên phóng rắn cắn ta. Thi Tiểu Hắc, lương tâm ngươi ở đâu?”
“Không phải ta!” Lan Khánh vội xua tay. “Là tự con rắn cắn ngươi, chính mắt ta trông thấy.”
“A… Đầu của ta quay cuồng… Lúc này thật sự là tuyệt mệnh rồi… Con bà nó…” Tiểu Thất lảo đảo, lắc lắc, vỗ vỗ đầu, sau đó từ từ ngã lộn. “…Đại gia ta đã tạo nghiệt gì… Lão thiên gia a… Ngươi sao lại muốn ta ở nơi hoang sơn dã lĩnh… cô đơn lẻ bóng chết một mình a…” Dứt lời, hắn ngã xuống đống cỏ khô, còn không quên kéo quần cao, nhìn sơ qua.
May mắn không phải ở đó… May mắn chính là chỉ gần cội nguồn cẳng chân thôi…
“Ngươi không có cô đơn lẻ bóng, có Thi Tiểu Hắc ta ở đây.” Lan Khánh nói.
“Câm miệng!” Tiểu Thất gào rống.
Lan Khánh bị gào như vậy, mày không khỏi cau lại, thầm nghĩ, người này hôm nay thật sự to gan.
“Trời ơi, đất ơi, sư phụ ơi, thứ cho đồ nhi không thể phụng dưỡng người, sư huynh hắn không muốn ta sống…” Thanh âm Tiểu Thất càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, sau đó từ từ xụi lơ trên cỏ, độc tính phát tác, hắn cảm giác trước mắt mịt mù, thiên toàn địa chuyển cơ hồ không còn thấy rõ cảnh tượng trước mặt.
Lan Khánh chạy đến, dùng mũi chân đá hắn. “Này, Tiểu Kê.”
“Đừng đá, đại gia ta muốn chết…” Tiểu Thất lệ nóng vòng quanh, không nghĩ tới chính mình một đời anh danh, hiện giờ lại vì tìm thứ tai họa này mà rơi vào kết cục bi thảm.
Sớm biết như thế, hắn nên mặc kệ lương tâm, tuyệt đối không nghe lời sư phụ cùng sư huynh ra ngoài tìm người, cứ ở lại Phù Hoa Cung tả ôm mỹ nhân, hữu ôm tiểu tâm can là tốt rồi.
Lan Khánh nhìn sắc mặt Tiểu Thất cực kỳ thê thảm, lại nhìn độc xà, rồi nói: “Nhìn ngươi đáng thương như vậy… Được rồi, niệm tình ngươi thường ngày nghe lời, lại nướng gà nướng heo nướng gấu cho ta, ta liền cứu ngươi. Chính là ta cứu, ngươi về sau càng phải nghe lời hơn mới được.”
“A?” Tiểu Thất liếc Lan Khánh. “Độc của kim hoàn xà là thế gian tối độc, ngươi có thể cứu ta?”
Lan Khánh đột nhiên cười, cười đến vạn phần yêu mị, hắn nhẹ nhàng xuất ra đầu lưỡi đỏ au, nói: “Ngươi đã quên, ta có độc, lấy độc trị độc a.” Dứt lời, hắn liền hướng Tiểu Thất ngồi xổm xuống, sau đó một phen xé quần, lộ ra miệng vết thương sưng đen, rồi áp miệng mình lên.
“Ngươi làm gì?” Tiểu Thất cả kinh nhảy dựng lên.
“Ồn ào muốn chết!” Lan Khánh hút một hơi máu độc rồi phun ra, lại tiếp tục hướng tới khoảng giữa hai chân Tiểu Thất.
“Ác… ác ác…” Lực đạo Lan Khánh hoàn toàn không có một chút tiết chế, địa phương nơi háng Tiểu Thất quả thực giống như bị thiết chùy đập vào, hắn đau đớn đến mức co quắp lại như trứng tôm bị nấu chín, nước mắt nước mũi rào rào đổ ra.
Lan Khánh đem người đè thẳng, sau đó tách hai chân ra, bờ môi mềm mại tiếp cận, cố gắng hút mút chỗ sưng phù ở đùi non nhu nhuyễn mẫn cảm.
“A… a a…”
Tiểu Thất không còn phân rõ nổi chính mình hiện đang ở Tây phương cực lạc hay âm tào địa phủ.
Hắn thở hổn hển, cố gắng vươn người nhìn xuống, lại thấy Lan Khánh chính là đang chôn ở giữa hai chân hắn.
Ngươi nói coi, hút độc thì hút độc là được rồi, làm gì hút hết độc còn ở miệng vết thương liếm liếm như vậy?
Đây không phải là muốn cho người độc huyết công tâm, trực tiếp khí tuyệt bỏ mình sao?
Tiểu Thất rưng rưng nằm lại trên cỏ.
Trời xanh a…
Lão ngài có thể đừng tra tấn người như vậy được không…
A a a…
Không được… đừng hút nữa…
A a a… không cần liếm a…
Nơi đó…Nơi đó…toàn bộ đều đã đứng lên rồi…
thành: Phần số đã thành. Một cái gì chia ra làm mười phần thì phần số bảy gọi là thất thành 七成, phần số tám gọi là bát thành 八成, v.v.
Con này là Kim Hoàn xà: RẮN CẠP NONG
Bungarus fasciatus Schneider, 1801
Psedoboa fasciatus Schneider, 1801
Bungarus annularis Daudin, 1863
Họ: Rắn hổ Elapidae
Bộ: Có vảy Squamata
Nhóm: Bò sát
Mô tả:
Rắn cạp nong cỡ lớn. Đầu hơi phân biệt với cổ, không có vảy má. Mắt nhỏ, giữa sống lưng có một gờ dọc rất rõ. Vảy thân 15 hàng, hàng vảy sống lưng hình 6 cạnh, lớn hơn vảy bên. Thân có khoanh đen và khoanh vàng xen kẽ, khoanh đen, khoanh vàng xấp xỉ nhau. Chiều dài cơ thể khoảng 1m trở lên.
Sinh học:
Rắn cạp nong ăn chủ yếu các loài rắn. Ngoài ra còn ăn ếch nhái, cóc, thằn lằn, trứng rắn, chuột và cả cá nữa. Chúng đẻ trứng vào cuối tháng 5 đến giữa tháng 6 hàng năm, khoảng 2 – 15 trứng, cỡ khoảng 6, 25 x 3, 75cm.
Nơi sống và sinh thái:
Thường sống trong rừng hoặc những nơi gần chỗ ở của người, trong các hang chuột hay hang mối đã bỏ ở bờ ruộng, gò đống, bờ sông, bờ đê, vườn tược, bụi tre, bờ ao. Chúng kiếm ăn chủ yếu vào ban đêm. Ban ngày Rắn cạp nong thường chậm chạp. ít cắn người song người bị rắn cạp nong cắn có thể bị tử vong.
Phân bố:
Việt Nam: Phổ biến khắp nơi ở đồng bằng, trung du và vùng núi.
Thế giới: Nêpan, Ấn Độ, Mianma, Trung Quốc, Thái Lan, Lào, Campuchia, Malaixia, Inđônnêxia.