CHƯƠNG 24 QUYỂN 2
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Hắc làm sao vậy? Có làm ai bị thương không?”
Đêm đã khuya nhưng phòng khách ở nha môn hậu đường đèn đuốc vẫn sáng trưng. Tiểu Thất đang cầm bình trà lấy nước súc miệng, tiếng nước trút vào miệng kêu lên ùng ục ùng ục, sau đó phi một tiếng khạc vào bồn hoa ở một bên, lúc này, huyện lệnh Thi Vấn cùng sư gia Nam Hương vừa từ bên ngoài bước vào.
Đinh Kim tiến lên từng bước báo cáo: “Hồi đại nhân, Tiểu Đầu Nhi đột nhiên phát bệnh, ngoại trừ Tiểu Thất, mọi người đều không có việc gì.”
Thi Vấn đi tới bên Tiểu Thất khi hắn vừa súc miệng trử bỏ mùi vị thi thể quỷ dị trong miệng xong, đang ngửa đầu liều mạng dốc liệu thương thánh dược “Huyết kiến sầu” vào miệng.
“Tiểu Thất, bị thương thế nào?” Tiểu Thất tái trút thêm một ngụm thủy đem thương dược nuốt xuống, vuốt ngực, sau đó mới mang vẻ bất đắc dĩ nói rằng: “Không có việc gì, cũng đã quen rồi, chỉ ói ra vài bụm máu, uống dược ngủ một giấc đến mai là được.”
Thi Vấn thật sâu nhìn Tiểu Thất, cuối cùng buông tiếng thở dài: “Làm khó ngươi rồi.”
Tiểu Thất nghe xong, khoát tay áo, cũng không nói thêm gì.
“Đưa công tử về phòng nghỉ ngơi chưa?” Nam Hương hỏi.
Tiểu Thất gật đầu, lại trộm coi vẻ mặt Nam Hương không hẳn an tâm, liền nói: “Ta tự mình đưa trở về, hắn ngủ rất say. Trần Báo loáng cái đem cả bình mê dược vẩy sạch, lúc này xem chừng phải ngủ hai ba ngày, đêm mười lăm trăng tròn cũng không cần lo lắng.”
Tiểu Thất dừng một chút là tiếp lời: “Chỉ là mê dược toàn bộ bị vẩy hết, phải nghĩ biện pháp phối chế mới được. Bất quá cũng không phiền hà quá sớm, từ giờ cho đến lần tới còn có một tháng nữa.”
Nam Hương thấy Tiểu Thất đem Lan Khánh phóng tại tâm thượng, hết thảy sự việc đều cân nhắc nuốt xuống, trong tâm rất là hài lòng, liền hướng Tiểu Thất mỉm cười: “Khổ cực cho tiên sinh rồi.”
Tiểu Thất bị Nam Hương cười, cả người nổi hết da gà, cũng là ngoài cười nhưng trong không cười, trả lời: “Đại gia ta cũng không muốn vất vả như vậy, đổi thành tiên sinh ngươi tới thay được không?”
“Tiên sinh nói đùa, học trò tay trói gà không chặt, nào có năng lực chế ngự được công tử?” Nam Hương nói.
Da mặt Tiểu Thất co rút hai cái. Thì chẳng phải vẫn đến đại gia ta chịu tội thôi.
Hắn khẳng định chắc chắn bản thân đời trước tạo nghiệt, đời này mới cùng sư môn với Lan Khánh, phải gánh lấy trách nhiệm trông chừng kẻ kia.
Thi Vấn ngồi vào chủ vị, Nam Hương cũng đi tới đứng bên cạnh.
Thi Vấn hỏi Tiểu Thất: “Buổi chiều khi trở về không phải vẫn còn hảo hảo, vẫn còn chuẩn bị đạo cụ nghiệm thi đấy sao? Ta vốn định xử lý công vụ xong liền gọi các ngươi đến hỏi rõ, như thế nào thoáng cái đã xảy ra chuyện?”
Tiểu Thất ngừng lại suy nghĩ một chút mới trả lời: “Có lẽ hôm nay đã mười bốn, sư huynh hắn khí huyết đáng lẽ cũng có chút loạn, lúc khám nghiệm thi thể vẫn còn hảo hảo, nhưng ngay khi phát hiện thi thể kia là bị kẻ khác cưỡng gian giết chết, làm nhục chí tử mà người chết lại chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, hắn nhất thời tức giận, lúc này mới phát tác.”
Nam Hương trông Tiểu Thất, hắn biết xưa nay người này nói chuyện chỉ chọn sự mà nói, nhưng ánh mắt cùng Tiểu Thất giao nhau, thấy người này không có ý định đem toàn bộ sự tình nói ra liền cũng không hỏi.
Nhưng Kim Trung Báo Quốc cùng Thi Vấn năm người vừa nghe đến người chết mới chừng mười bốn, lại là cưỡng gian rồi giết chết chí tử, Thi Vấn nhăn mi, còn Kim Trung Báo Quốc vẻ mặt đầy căm phẫn.
“Ai mất trí đến thế, với tiểu cô nương lại hạ thủ kiểu này?” An Quốc cả giận nói.
Tiểu Thất giải thích: “Không phải tiểu cô nương.”
“Không phải tiểu cô nương?” Bốn người nhất tề nhìn về phía Tiểu Thất, ấp úng không thôi.
“…Là một tiểu tử.” Tiểu Thất nói.
Lời này vừa ra, trong phòng khách bao gồm cả sư gia Nam Hương là tổng cộng sáu người, cứng càng cứng đờ, ngốc càng ngơ ngốc, trong nhất thời cả phòng lặng ngắt như tờ, không ai tiếp một lời.
“Ai…” Tiểu Thất thở dài. “Thực sự là đáng thương a! Hài tử kia cả người đầy máu, bị suối nước đập vào bờ, trên người trên mặt đều là vết bầm do roi vọt cùng dấu tay chân đánh đập, thủ bị bẻ gãy, tạng phủ đại khái cũng bị phá, vẫn còn… Cũng khó trách sư huynh nhìn thấy thảm trạng kia liền phẫn nộ đến không khống chế được bản thân…”
Thi Vấn trầm ngâm một lát rồi nói: “Tướng mạo người chết còn có thể nhận rõ không?”
Tiểu Thất trả lời: “Thi thể còn chưa có hư thối, tướng mạo cũng có thể nhận biết rõ ràng.”
Thi Vấn đập mạnh bàn, sắc mặt vững vàng thuyết: “Một chốc nữa ngươi mang họa sư đến vẽ lại bộ dáng người chết, ngày mai lập tức đem bức họa phân phát. Kim Trung Báo Quốc, bọn ngươi cùng nhau điều tra thăm dò, tìm xem Quy Nghĩa huyện nội có ai mất tích chưa về hay không. Lại có kẻ trắng trợn như thế, tại Quy Nghĩa huyện nội sát nhân, thứ bại hoại này, bản quan nhất định phải đưa ra công lý xử tử răn đe, trả cho người uổng mạng công đạo.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Kim Trung Báo Quốc cùng hô thanh trả lời.
Tiểu Thất gãi gãi cằm, tâm tư chỉ dừng lại ở trước lời Thi Vấn một lúc lâu, tiếp theo liền suy đoán có phải Lan Khánh hôm nay không bình thường là bởi vì bị thi thể kia kích thích hay không.
Người kia trước đây đã từng chịu qua sự tình như vậy, tuy rằng sau khi tẩu hỏa nhập ma chuyện cũ gần như đều quên hết, nhưng căm hận thâm sâu tận xương tủy cũng không thể dễ dàng phai nhạt.
Dẫu sao, cứ từ từ, Tiểu Thất nghĩ.
Một ngày nào đó có thể hết thảy đều không còn để ý.
Lan Khánh chỉ là còn cần nhiều thời gian hơn nữa.
Cũng giống như chính mình.
Sau khi Thi Vấn phân phó mọi người xong, Tiểu Thất liền trở lại phòng Lan Khánh.
Lan Khánh vẫn duy trì bộ dáng như khi Tiểu Thất xuất môn. Tiểu Thất cẩn thận tham chú mạch của hắn, thấy hết thảy đều an ổn, lúc này mới thở ra, thay Lan Khánh đắp lại chăn cho tốt.
Dưới ánh sáng không minh lượng, Tiểu Thất chăm chú nhìn Lan Khánh hồi lâu.
Hiện nay người này trên mặt còn mang nhân bì diện cụ hắn cho, cùng là khuôn mặt kia, mặc dù không còn bộ dáng xinh đẹp với nụ cười có thể khuynh thành ngày xưa mà đã giảm đi vài phần quang hoa, nhưng mũi thẳng thanh tú cùng chân mày cong, khi ngủ khóe miệng nhẹ nhàng giương lên vẫn có thể khiến người không thể tự kiềm chế, nhìn rồi lại muốn nhìn nhiều hơn.
Bất quá Tiểu Thất ngắm người này chăm chú một hồi lâu, lại nghĩ, có lẽ chỉ có chính mình cảm thấy như vậy. Bởi vì khuôn mặt trước kia sớm đã khắc sâu trong lòng, như thế nào cũng không có biện pháp quên đi, cho nên mới cùng khuôn mặt hiện giờ trùng lặp lên nhau, cùng khảm sâu vào trong mắt.
Tiểu Thất rót trà cho mình, ngồi ở trước bàn uống liền mấy chén.
Tuy nói tứ sư tỷ ném mình cho Lan Khánh, nhưng thế lực Phù Hoa Cung rất lớn, công phu tìm người của Lan Khánh không kém, nhưng nếu muốn rời khỏi người này kỳ thực cũng không phải không thể.
Chỉ là lúc những lời Yến Phù Hoa nói vào đến trong lòng hắn, cũng là lúc hắn hiểu được, với bộ dáng hiện giờ của Lan Khánh, ai khác tới chiếu cố hắn cũng phóng tâm không được.
Nghĩ nghĩ, liền đã đem toàn bộ bình trà uống sạch.
Quy Nghĩa huyện cũng không phải địa phương xấu xa, Thi Vấn là một quan tốt, Nam Hương là một hảo sư gia, Kim Trung Báo Quốc đều là hảo bộ khoái, vì dân giải oan hay hoàn người thanh bạch đều là chuyện trước kia hắn không làm qua, mà hiện giờ cũng đã bắt đầu làm đến.
Nghiêng đầu trông Lan Khánh, tuy rằng người này toàn làm cho hắn hãi hùng khiếp vía, nhưng cũng không phải không có chỗ tốt… Ít nhất, chính mình dựa vào hắn so với trước kia gần hơn, mà người này cũng thật tâm đối với hắn cười.
Việc này trước kia hắn không dám vọng tưởng.
Tuy rằng vẫn còn đấu tranh giữa lưu hay không lưu lại, nhưng tâm Tiểu Thất cũng đã có chút tính toán.
Đêm dài nhân tĩnh, mọi âm thanh đều câu tịch, quá nửa đêm, người trong nha môn đều đã nghỉ ngơi, chỉ còn mấy thủ vệ nha dịch cùng thủ lao ngục tốt ở lao phòng sườn tây còn thanh tỉnh.
Sát vách tam ban ban phòng, nghiệm thi phòng vẫn y như trước kia, lành lạnh thê lương, yên yên tĩnh tĩnh. Mặt trăng mười bốn tháng bảy đã gần tròn, cao cao lơ lửng trên thiên không, tỏa ra quang mang sâm bạch thê thảm.
Trong nghiệm thi phòng, tử thi trên đài vẫn nằm như băng lãnh. Từ ngoài nha môn nơi xa xa truyền đến tiếng mèo kêu cùng tiếng chó sủa hùa theo, chợt xa chợt gần dội lại khiến cho nghiệm thi phòng nguyên bản không có nhân khí càng thêm lạnh lẽo.
Thình lình, trong phòng không người dấy lên một trận gió lạnh, sương khói mù mờ chậm rãi từ thi thể tản ra.
Trận sương khói kia nhẹ nhàng nhàn nhạt, một hồi lâu sau khi rơi xuống mặt đất, nó mới từng chút từng chút ngưng tụ dưới ánh trăng, chính là sau đó không lâu lại vô lực phân tán, rồi lại lảo đảo lảo đảo ngưng hội lại, cho đến canh bốn mới từ từ tụ thành một nhân hình.
Nhân hình do sương khói ngưng tụ lại mờ ảo, một đôi con ngươi u ám trôi nổi, hắn cúi đầu hồi lâu rồi mới chậm rãi ngẩng lên nhìn ngắm nơi bản thân đang ở, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở xác chết chính mình trên đài.
Rất lâu sau đó, tiếng nức nở bi thảm mơ hồ khẽ phát ra: “Ta oan a…”
Nha môn trong đêm không biết vì cái gì nổi trận gió to thổi trúng cây cối cùng ván cửa bên ngoài khiến chúng trong chốc lát xào xạc lay động, trong chốc lát lại ầm ầm ẩm ầm, tính toán ngày tháng thì mai chính là Tết Trung Nguyên nên càng phát ra vẻ âm trầm hơn.
Tiểu Thất thò đầu ra ngoài nhìn hai lần, tuy rằng cái gì cũng không có, bên trong còn có một đại ma đầu trấn giữ, theo lý thuyết yêu ma quỷ quái gì cũng sẽ không tới gần.
Bất quá hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, cũng đã rước lấy mấy sự, giết những kẻ tuy nói ra đều là đáng chết, nhưng ác nhân hắn tối không có can đảm, kết quả mình dọa chính mình, cả buổi lăn qua lộn lại đều ngủ không ngon.
Sáng sớm hôm sau, Kim Trung Báo Quốc liền cầm bức họa thiếu niên điều tra chung quanh Quy Nghĩa huyện thành nội.
Tiểu Thất vốn định dù sao Lan Khánh cũng còn mê man, bà vú hắn không việc hiển nhiên có thể ngủ theo, nhưng An Quốc cùng Trần Báo lại túm lấy hắn, cấp cho một đống tranh ép hắn giúp đỡ tìm người.
Đi ở trên đường, thần tình mệt mỏi, dưới mắt còn lộ một vòng xanh, Tiểu Thất ngáp dài một cái, miệng thì thào niệm: “Thế đạo gì thế này, không phải nói ta chỉ cần chiếu cố Tiểu Hắc đại nhân là được, cớ sao hôm nay cũng phải theo trên phố làm việc?”
Lý Trung đi cùng đường với Tiểu Thất bèn vỗ vai hắn, có chút ngượng ngùng nói: “Nha môn ta ít người, đại nhân lại phân phó phải nhanh phá án cho nên mới bắt cả người vừa bị thương hôm qua hôm nay vẫn phải đi. Ngươi kiên nhẫn một chút, nếu thật sự không xong cũng không sao, qua ngọ cứ trở về đi, còn lại có ta là được.”
Lý Trung là người trung hậu lại thành thật, Tiểu Thất vừa nghe ngược lại cảm thấy ngượng ngùng. Hắn bĩu môi, lầm bầm hai tiếng rồi theo An Quốc đồng thời chui vào ngõ nhỏ tìm hiểu bách tính. Hai người cầm bức họa phân công nhau hỏi han, nhưng cả ngày cũng không có chút manh mối.
Quay về nha môn, theo lệ liền hướng Thi Vấn bẩm báo, năm người đều không có thu hoạch.
Lúc này Nam Hương suy nghĩ bỗng nhiên nghĩ tới một điểm thuận nói: “Hôm qua thi thể phát hiện ở dọc dòng suối, không biết đã trôi theo dòng bao lâu, có lẽ, người này không phải Quy Nghĩa huyện dân mà từ châu huyện khác rơi xuống nước cũng nên.”
Tiểu Thất gãi gãi cằm: “Nhánh suối ở Quy Nghĩa huyện có tên Thanh Khê, thượng đầu là Thanh Giang to lớn, sao có thể dò hỏi từng bước từng bước toàn bộ nhà dân ven Thanh Giang? Nha môn ta chỉ vẻn vẹn bấy nhiêu người, vậy chắc cần tra đến hầu niên cẩu nguyệt?”
Tiểu Thất vừa nói ra, phòng khách lại lâm vào giằng co.
Cuối cùng vẫn là Nam Hương tính toán, nếu thi thể chưa thối rữa như vậy chứng tỏ mới chỉ rơi xuống nước không quá hai ngày, tái cùng mọi người thương nghị một phen, khoanh vòng mấy địa phương cho bọn họ tìm. Mãi đến cận giờ Tí mới để cho bọn họ tự trở về phòng đi nghỉ.
Mệt mỏi một ngày, Tiểu Thất rã rời dừng lại phòng bếp tìm chút đồ ăn, Tiểu Lan Hoa cho hắn mấy cái chân gà cùng một ít cơm tẻ rau xanh, hắn trước đem đồ ăn lót bụng, rồi sau mới cầm hai chân gà còn thừa chậm rãi lắc lư trở về tiểu viện của mình cùng Lan Khánh. Bên trong, heo con đã ngủ, Tiểu Thất ngồi xổm ngoài ổ heo nhìn Tiểu Trư say sưa, cười mắng:
“Ngươi so với ta còn là mệnh không tồi!” Dứt lời cố ý lưu lại cho nó chân gà ở trong chén, lại sờ sờ đầu Tiểu Trư, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.
Nha môn nội nha là nơi ở của gia quyến huyện lệnh, lấy đạo môn cùng tiền đầu huyện lệnh làm công để tách ra, bình thường ngoại trừ vài tên nội nha tôi tớ chuyên môn hầu hạ, rất ít người có thể tiến vào. Hiện nay đêm đã khuya, cơ hồ tất cả mọi người đều say ngủ, nội nha to như vậy càng có vẻ yên tĩnh hoang vu.
Mười lăm tháng bảy là ngày quỷ môn mở rộng, gió không lớn như hôm qua nhưng càng lộ vẻ âm hàn. Đêm mùa hè vốn không nên lạnh như vậy, Tiểu Thất siết lấy y sam đơn bạc trên thân, thoáng nhìn trăng tròn trên bầu trời, vô nguyên cớ rùng mình một cái liền bước nhanh muốn tiến vào trong phòng.
Lúc này, sân ngoài đột nhiên truyền đến một thanh hưởng nhỏ vụn, giống như có người đi trên đường rải sỏi nhẹ nhàng đá cục đá.
Tiểu Thất giật mình, nhưng vẫn hô thanh: “Ai?” tiếp theo đi ra dò xét.
Cũng đồng thời, Tiểu Thất thấy một góc áo màu trắng biến mất ở đầu con đường mòn dài thật dài.
Hắn nhíu mày, không nghĩ nhiều lắm liền tức khắc đuổi theo. Tôi tớ nội nha đều mặc y phục màu xám, không ai mặc bạch sam, mà còn bởi vì ngụ trong đây đều là nhân vật tối trọng yếu của nha môn, cho nên Tiểu Thất càng căng thẳng, liền đuổi theo bạch sam chạy ra ngoài.
Bước trên đường rải sỏi, gió đêm lành lạnh tập kích khiến người nổi lên một trận sởn gai ốc.
Trong gió tựa hồ mang theo giọng người nhỏ vụn, nhưng Tiểu Thất dù nội lực cao cũng vô pháp nghe được thanh âm lặp đi lặp lại kia là đang nói gì.
Đuổi tới trước sân của Thi Vấn, Tiểu Thất nhướng mày, khom người tiến vào tiểu viện.
Ngọn đèn dầu trong phòng Thi Vấn đã tắt, xem ra đã đi vào giấc nồng. Tiểu Thất suy tính người kia khinh công cũng thật lợi hại, rõ ràng một khắc trước còn có thể nghe thấy chút tiếng vang, ngay sau đó đuổi theo lại cả người lẫn ảnh đều không thấy.
Đứng ở giữa tiền đình, Tiểu Thất nhíu mi hạ giọng nói: “Không biết là vị anh hùng hảo hán nơi nào? Đến Quy Nghĩa huyện nha môn là vì chuyện gì? Thi đại nhân ban đêm không làm việc, nếu có chút oan khuất vẫn nên ngày mai thỉnh sớm. Còn nếu có ý đồ khác, tức khắc hiện ra đi, bộ khoái Quy Nghĩa huyện lúc này đều đã sớm kết thúc công việc hảo hảo quay về phòng ngủ rồi.”
Thanh âm Tiểu Thất ngừng lại, chờ trong giây lát vẫn không có người đi ra. Hắn đi qua đi lại vài bước, nghĩ thầm bọn đạo tặc có lẽ bởi vì bại lộ, bị mình một phen dọa chạy, vì thế liền đi tới ngoài cửa phòng Thi Vấn nghe ngóng một chút động tĩnh bên trong, xác định Thi Vấn vẫn đang hít sâu vững vàng yên giấc, hắn bước một bước lại ba lần quay đầu, vừa hồi phòng vừa chú ý.
“Thật sự kỳ…” Tiểu Thất vừa đi vừa nghi hoặc.
Rốt cuộc ai vào được nội nha rồi lại lén lút rời đi?
Nếu là muốn hãm hại Thi Vấn thì cho dù che giấu sát khí tốt thế nào, với võ công của Tiểu Thất, võ lâm cao thủ hắn cũng có thể phát hiện người trốn ở nơi nào.
Nhưng bên trong ngoại trừ Thi Vấn rõ ràng không có người khác, vậy kẻ kia đến tột cùng vì sao nửa đêm lại xâm nhập nội nha?
Có lẽ nào… Tiểu Thất nghĩ thầm. Ngày mai phải cùng Nam Hương đàm luận mới được.
Quy Nghĩa huyện có cái nha môn lớn như vậy, ban đêm lại chỉ có mười mấy người coi chừng, hơn nữa thủ cũng ở bên ngoài. Tuy nói võ công Lan Khánh cực cao, nội nha có phát sinh chuyện gì cũng mình hắn là đủ, nhưng người nọ đầu óc không tốt lắm, có khi lại đột nhiên phát cuồng, nói gì cũng nên phái thêm nhiều người bảo hộ Thi Vấn mới phải. Dù sao toàn bộ an nguy phúc lợi của Quy Nghĩa huyện dân đều liên hệ tới một người Thi Vấn, người này xảy ra nửa điểm sự tình đều không được.
Tiểu Thất chậm rãi đi đến ngoại đầu, suy nghĩ sự việc, đột nhiên, vạt áo trắng lại lọt vào mắt hắn.
“A…” Hắn sửng sốt một chút rồi lập tức hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Nhưng không nhìn còn khá hơn, vừa thấy lại là sửng sốt.
Cửa vào tiểu viện không biết từ khi nào xuất hiện một thiếu niên tuổi còn không lớn lắm.
Thân hình thiếu niên gầy yếu, y phục thuần một màu trắng, mỗi lần gió đêm thổi tới, vạt áo nguyên nên bị phất động lại lẳng lặng đứng im tại chỗ, ngay cả sợi tóc mảnh mai cũng nhu thuận dừng ở hai bên mặt, như thể trận gió kia chỉ là ảo giác của Tiểu Thất.
Thiếu niên có một khuôn mặt trái xoan nhỏ mà tinh xảo, xinh đẹp tựa phù dung, đôi lông mày đậm nhạt vừa vặn, đôi mắt to nửa như khóc nửa như oán, trong mắt hàm chứa lệ, miệng anh đào nhỏ nhắn nhẹ nhàng hé mở, thanh âm nhỏ vụn truyền đến mang vẻ yếu ớt nhưng lại làm người ta không rét mà run.
Tiểu Thất càng nhìn càng thấy thiếu niên quen mắt, sau một hồi yên tĩnh cẩn thận lắng nghe lời thiếu niên, rốt cuộc nghe rõ, cả người đột nhiên thụt lùi từng bước, run rẩy y như cái sàng, sắc mặt cũng hóa trắng bệch.
Hắn nhận được thiếu niên này là ai.
Thiếu niên này… thiếu niên này không phải chính là vô danh nam thi chính mình khiêng từ bên dòng suối trở về rồi cũng chính mình đặt tại đài gỗ trong nghiệm thi phòng đây sao, hơn nữa, miệng nói ra chính là: “Ta oan…”
Hai chân Tiểu Thất lập tức mềm nhũn: “Nãi nãi, nãi nãi, nãi nãi cá hùng…” Hắn quỳ rạp xuống đất bò về hướng tiểu viện.
Người đã chết như thế nào xuất hiện nữa?
Lại còn kêu oan.
Kêu oan cũng được đi.
Làm gì lại đứng trước mắt hắn?
Tiểu Thất sợ tới mức nước mắt đều nhanh trào ra, hắn tay run rẩy chân run rẩy bò… bò a bò a… thật vất vả mới bò tới trước cửa Thi Vấn. Cặp chân mang bạch ngoa cũng bay a bay a… bay tới trước mắt hắn.
A a a a a a…
Tiểu Thất ngay cả kêu cũng không ra tiếng, chỉ có thể hò hét thê lương trong lòng.
“Đại nhân… oan hồn chết thật thê thảm…” Thiếu niên thấp giọng khóc nức, thanh âm thoáng chốc ở nơi xa lại lập tức bay tới gần bên tai, Tiểu Thất nghe thấy, da đầu cũng run lên.
Còn tự xưng oan hồn, vậy nhất định là thật rồi.
Tìm đã lâu mới lấy lại được thanh âm, Tiểu Thất nghe thấy âm giọng chính mình nhỏ mảnh giống như bị đè ép, run run rẩy rẩy nói: “Đại, đại, đại nhân đang ngủ trong phòng… Tất, tất, tất cả mọi người đều đã ngủ… Ngươi muốn giải oan… Mai, mai, ngày mai thỉnh sớm…”
Thiếu niên sâu kín nhìn Tiểu Thất, vẻ mặt ai oán âu sầu. Hắn từ từ quỳ xuống nói: “Oan hồn ban ngày khó có thể hiện thân, xin đại nhân vì oan hồn uổng mạng mà chủ trì công đạo…”
“Đại, đại, đại nhân đang ngủ bên trong ấy….” Tiểu Thất sắp khóc. “Ta không phải đại nhân…”
Hai tay thiếu niên chấm đất, lấy tư thế quỳ chậm rãi dùng hai đầu gối đi tới trước Tiểu Thất: “Oan hồn chết thật thê thảm… Cầu đại nhân vì oan hồn chủ trì công đạo… Cầu đại nhân chủ trì công đạo… Cầu đại nhân…”
A a a a a a…
Càng ngày càng gần rồi!
Nắm tay Tiểu Thất không tự giác đập loạn cửa phòng Thi Vấn, đầu óc trống rỗng, trong lòng cuồng kêu: “Thi đại nhân, cứu mạng a…”
“Đại nhân…”
Rồi sau đó, oan hồn thiếu niên đuổi dần tới gần, đem khuôn mặt như ngọc trắng bệch không còn chút máu đến trước mặt Tiểu Thất, một đôi mắt to ngập nước lại vô thần nhìn chăm chú hắn. Tiểu Thất hít sâu một hơi, cả người giống như ngâm trong băng thủy rét căm, toàn thân lạnh toát.
Tiếp theo, ba hồn bảy vía của hắn bay tiệt, rốt cuộc không nghe được quỷ thiếu niên nói cái gì, cả hai mắt trắng dã đã mất đi ý thức. Rõ rành rành là bị dọa đến ngất lịm.
“Đại nhân, đại nhân… Oan hồn chết thật thê thảm…”
Nguyên bản ngủ ở trong phòng, Thi Vấn vừa vặn vẫn nghe được thanh hưởng thật nhỏ từ ngoài truyền đến, hắn vì bị đánh thức mà đi ra gian ngoài mở cửa, thình lình một người ngã vào bên trong.
“A?” Thi Vấn phát ra thanh âm nghi hoặc.
Té ở trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, thân thể còn không ngừng run rẩy chính là bộ khoái mới nhất nha môn chiêu tuyển lại được công nhận là tối có tiền đồ: Bách Lý Thất.
“…Đây là làm sao vậy?”
Thi Vấn thăm dò, phát giác bên ngoài một mảnh đen nghịt không có dấu tích bất cứ người nào, thế nhưng Tiểu Thất không rõ tại sao lại đột ngột té xỉu trước cửa phòng hắn.
Thi Vấn thấy vậy, quả thực hoang mang không thôi.
Tiểu Thất hôn mê hết một buổi tối, cách ngày trợn mắt phát hiện chính mình không ngờ đã về tới nhĩ phòng, trên người còn đắp chăn mỏng. Ở trên giường không đứng dậy, một đôi mắt hoa đào liền kinh nghi bất định nhìn xung quanh, đợi đến lúc xác định sắc trời đã đại lượng, hơn nữa trong phòng sạch sẽ, cái gì cũng không có, mới giễu cợt một chút lủi xuống giường.
Tiểu Thất đem quan phục tùy tiện khoác lên thân, sau đó chạy nhanh đến phòng Lan Khánh nhìn thoáng qua, thấy Lan Khánh còn ngủ. Gió thổi đến, mặt mày trắng bệch, hắn rùng mình một cái, lập tức chạy nhanh ra ngoài, thẳng đến đại đường Thi Vấn đang thụ án.
Hôm nay chính là ngày phóng cáo, Tiểu Thất đến đúng lúc Thi Vấn cùng điển sử đang thụ lý đơn kiện của dân chúng.
Kim Trung Báo Quốc đứng ở hai bên đại đường, uy phong lẫm liệt không thể xâm phạm, so với tranh môn thần ở trên cửa nhà dân còn uy vũ hơn. Tiểu Thất run tay run chân đứng cạnh bọn họ. Bốn người vừa nhìn thấy Tiểu Thất, An Quốc liền nói: “Thân thể ngươi khá hơn chút nào không?”
“Cái gì khá hơn…?” Thanh âm Tiểu Thất hơi hơi run rẩy.
Lý Trung xòe tay ra, sờ trán Tiểu Thất một chút, nói: “Không sốt.” Sau đó chạm chạm vào tay Tiểu Thất rồi hít một hơi thật sâu: “Tay vì sao lạnh như vậy?”
An Quốc nói: “Nhất định là hôm trước Tiểu Đầu Nhi làm bị thương, nội thương chưa lành nên vậy. Nghe nói tối hôm qua ngươi ở trong viện tử của Thi đại nhân té xỉu, kêu nửa ngày cũng vẫn bất tỉnh, Thi đại nhân có gọi đại phu xem qua ngươi. Ngươi hôm nay đáng lẽ nên xin nghỉ đi, không ngờ tiểu tử ngươi thật đúng là tẫn trách, bị bệnh vẫn muốn làm việc.”
Sắc mặt Tiểu Thất tái trắng nhợt, liếc nhìn Thi đại nhân, thẳng đến khi dân chúng có chuyện gì đều đã tố cáo xong rồi rời đi, hắn mới run lẩy bẩy đi đến bàn Thi Vấn, thần sắc kinh nghi bất định hỏi: “Đại nhân, hôm qua là ngươi đã cứu ta?”
“Hả? Đúng vậy.” Thi Vấn rời khỏi đơn kiện ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thất. “Thân thể không khỏe như thế nào còn ra đây, trở về phòng nghỉ ngơi đi, thuận tiện xem qua Tiểu Hắc!”
Trời rất nóng, nha dịch hai bên đều đổ ít nhiều mồ hôi, cái trán chóp mũi bóng lượng, nhưng Tiểu Thất lại rụt cổ, sắc mặt trắng bệch, Thi Vấn nhìn thấy thật không đành lòng. Tiểu Thất nhìn chăm chú Thi Vấn, nói: “Vậy hôm qua lúc đại nhân cứu ta, có hay không nhìn đến cái kia…”
“Cái kia…?” Thi Vấn nghe không rõ.
“Chính là… Chính là cái kia a…” Nghĩ tới sự tình khủng bố hôm qua từng trải, sắc mặt Tiểu Thất càng thêm trắng.
Thi Vấn nhìn Tiểu Thất thở dài, ngẩng đầu gọi: “Lý Trung, đưa Tiểu Thất về nội nha nghỉ ngơi, tái bảo Tiểu lan Hoa ngao chén dược cho hắn uống. Hắn ngay cả nói cũng nói không rõ, không nên tiếp tục mệt nhọc.”
Nghĩ tới tiểu viện lạnh lẽo trong nội nha kia hiện giờ chỉ có một Lan Khánh, nhưng lại ngủ đến bất tỉnh nhân sự, còn lại người nào cũng không có, trong lòng Tiểu Thất lạnh đến phát hoảng, lập tức lắc đầu kêu: “Không, không, không, đại nhân, tiểu nhân không quay về, tiểu nhân một chút sự tình cũng không có, hôm nay để tiểu nhân ở tại chỗ này bồi đại nhân làm công đi. Đại nhân cho dù muốn tới nơi nào, cũng nhớ mang theo cả tiểu nhân, tiểu nhân không muốn một mình quay về nội nha đâu.”
Tình cảnh khủng bố hôm qua hiện rõ ràng ở trước mắt, Tiểu Thất thật không có cái can đảm một mình đợi trong nội nha.
Huống chi oan quỷ kia không biết định làm gì hắn, trước khi chết ngất vốn nghĩ cái mạng nhỏ thế là đi đời, nhưng xem ra nhờ Thi Vấn đi ra đúng lúc mới cứu được hắn.
Tiểu Thất nghĩ, người ta nói trên người kẻ làm quan đều có tam bả hỏa, con quỷ kia khẳng định là bởi vì Thi Vấn ra mà bị dọa biến mất vô tung vô ảnh.
Cho nên hắn hiện nay hận chính là không thể chạy đến dưới bàn ôm chân Thi Vấn, vĩnh viễn đều không ly khai, đâu thể nào không để ý tính mạng bản thân mà trở về nội nha ma quỷ lộng hành kia chứ.
Chỉ là…
Chỉ là…
Quỷ kia nói hắn oan a…
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra… ?
Tiểu Thất vừa run vừa nghĩ.
Giữa trưa, thái dương nóng bỏng, Thi Vấn thu hồ sơ đi tới hậu đường, Tiểu Thất nhắm mắt theo đuôi hắn, không dám ly Thi Vấn quá xa, đôi mắt thì đảo khắp chung quanh.
Nam Hương thủy chung đứng bên cạnh Thi Vấn ngừng bước, đợi Tiểu Thất đi tới liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Toàn bộ buổi sáng đều run rẩy, ta còn không biết nguyên lai ngươi có chứng điên.”
Tiểu Thất phun phì một tiếng: “Ngươi mới có chứng điên.”
Nam Hương nhẹ nhàng cười nói: “Tiên sinh có gì khó khăn, sao không nói ra để tại hạ vì tiên sinh phân ưu một phần?”
Tiểu Thất thật sâu liếc nhìn Nam Hương, trông Thi Vấn, tiếp theo lại nhìn Nam Hương, đợi cho Thi Vấn vào thư phòng dùng bữa, hai người mới ngừng lại ở hành lang dài bên ngoài.
Tiểu Thất suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới hạ giọng nói thẳng: “… Nam tiên sinh đi theo Thi đại nhân lâu như vậy, có từng gặp gỡ oan hồn cáo án chưa?”
“Oan hồn cáo án?” Thanh âm Nam Hương lập tức cất cao.
“Xuỵt xuỵt xuỵt!” Tiểu Thất khẩn trương ngăn lại. “Nói nhỏ thôi!” Oan hồn xung quanh nha môn này đều có thể xuất hiện, hắn cũng không muốn đưa tới thứ không nên dẫn tới.
Nam Hương vốn tưởng rằng Tiểu Thất nói giỡn, nhưng thấy Tiểu Thất trong ngày nóng nực mà cả người phát run đến đổ mồi hôi lạnh, lại nghĩ tới người này đêm qua té xỉu trong sân kinh nhiễu Thi Vấn, liền sửng sốt một chút rồi ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói thật?”
Tiểu Thất hé ra đôi môi đã muốn rất rất trắng, hạ thấp giọng nói: “Ta cũng không sợ ngươi cười, gặp việc này, ta thực mơ hồ, hiện giờ thành thực nói cho ngươi. Ngày hôm trước, sau khi mang thi thể ở bên dòng suối về nha môn, hình như ta đã nói điều gì đó không nên, khen người ta xinh đẹp, đùa giỡn người ta, thời điểm cùng sư huynh đánh nhau không cẩn thận lại hôn người ta, kết quả… kết quả đêm qua là mười lăm tháng bảy âm khí tối thịnh, người nọ, không đúng, là linh hồn kia đã tới, còn thanh thanh kêu oan, muốn ta vì hắn uổng mạng đòi một cái công đạo…”
“Má ơi, ngươi cũng không biết thứ kia khủng bố nhiều thế nào đâu. Mặt của hắn gần như vậy…” Tiểu Thất so ra một khoảng cách, sau đó rùng mình kể tiếp: “… Một đôi mắt giống cá chết nhìn chằm chằm ta, may mắn đại gia ta lá gan lớn, bằng không đều đã bị dọa sợ tới mức tiểu cả ra quần.”
Nam Hương nguyên bản tế mục hẹp dài chậm rãi trợn lên, hắn vuốt cằm nhìn Tiểu Thất.
“Nam tiên sinh, ngươi đừng nhìn ta như vậy, mau thay ta nghĩ biện pháp!” Tiếng nói Tiểu Thất run rẩy không ngừng, lúc này thật sự bị dọa sợ không nhỏ.
“Ta cũng thật chưa gặp qua loại sự tình này…” Nam Hương bình tĩnh, một lúc sau nói: “Hay là, ngươi hướng Thi đại nhân kể đi!”
“Nói đến quái lực loạn thần, Thi đại nhân sẽ tin sao?” Tiểu Thất lắc đầu.
Nam Hương vỗ vai hắn.
Hai người ở hành lang dài thương lượng một hồi, đến lúc tái nhập thư phòng, Thi Vấn đã dùng xong vài món ăn đơn giản, đang cầm hồ sơ chờ xử lý tỉ mỉ đọc.
Thi Vấn thấy Nam Hương dẫn Tiểu Thất mày ủ mặt ê vào, đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra, nào ngờ Tiểu Thất mặt vừa nhăn liền thê lương kêu: “Đại nhân a…”
Tiểu Thất kêu gào như vậy, Thi Vấn cũng hoảng sợ hỏi ngay: “Làm sao vậy? Tiểu Hắc tỉnh lại khi dễ ngươi?”
“Không phải!” Sắc mặt Tiểu Thất đen một chút, tiếp theo hút hút mũi, mới nói: “Đại nhân ngài lúc này cần phải cứu cứu ta!” Hắn đem sự việc phát sinh đêm qua kể thật tỉ mỉ kỹ càng một lần, cuối cùng run rẩy hai cái, tay chân run như đã bị rút gân.
Thi Vấn nghe Tiểu Thất nói xong, biết không phải con mình gây chuyện liền nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức lại nhíu mày nói: “Hàm hồ, thế gian nào có quỷ? Quỷ thần bất quá là nghe đồn trên phố, ngươi nhất định là quá mệt mỏi nên mới có ảo giác này.”
“Không, không, không, buối tối hôm qua ta thực sự thấy.” Tiểu Thất nói: “Nếu không, ngài xem, công phu ta đây có thể chịu đựng Tiểu Hắc đại nhân quật ngã hơn mười lần cũng không chết, làm sao vô duyên vô cớ té xỉu trước cửa phòng ngài. Còn nữa, ngươi xem.”
Thi Vấn hỏi: “Ngươi bị Tiểu Hắc đả thương?”
“Không, không, không,” Tiểu Thất ai oán đi đến, dùng bàn tay nhỏ bé lạnh băng của hắn nắm lấy bàn tay to ấm áp của Thi Vấn, nói: “Nhất định là gặp phải thứ kia mới nhiễm thượng hàn khí, nhìn ta lạnh thành như vậy, chà xát thế nào cũng không ấm được, cho dù ngạnh bức nội lực cũng không biến mất, đây nếu không phải là do đụng phải thứ kia, vậy là gì?”
Nam Hương thấy Tiểu Thất không chịu buông Thi Vấn, khụ một tiếng nói: “Tiểu Thất, đừng cầm tay đại nhân như vậy, không hợp lễ nghĩa!”
Tiểu Thất buông tay ra nhưng vẫn run rẩy không ngừng.
Thi Vấn tiếp tục nhíu mày.
Nam Hương lần thứ hai mở miệng nói: “Đại nhân, theo đệ tử thấy, bất luận là thực hay giả, nếu trong nha môn có quỷ, cũng thật sự là vì người uổng mạng mà oan hồn bất tán, vậy, trước khi oan khuất chưa được sửa lại, khẳng định còn xuất hiện nữa.”
“Ừm.” Thi Vấn gật đầu đáp lại, tiếp theo trầm tư một lúc lâu mới nói: “Một khi đã như thế, vậy liền như thế đi. Tiểu Thất!”
“Có.” Tiểu Thất run rẩy ứng thanh.
“Nếu oan hồn kia lại tìm ngươi, ngươi liền đưa hắn tới trước bản huyện để bản huyện thẩm vấn.” Thi Vấn nói như thế.
Tiểu Thất đột nhiên trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Thi Vấn.
Thi Vấn bị hắn kỳ quái nhìn liền hỏi: “Lại làm sao vậy?”
Tiểu Thất nói: “Muốn ta đưa hắn tới trước mặt đại nhân? Đại nhân, ngài đây hà tất nhẫn tâm? Tiểu nhân chỉ là thấy góc áo thứ kia đã nhanh trợn trắng mắt, huống hồ thứ kia không biết là tốt hay xấu, ngài còn muốn ta mang hắn đến chứ không phải thấy hắn hãy chạy mau, đây không phải là đẩy tiểu nhân vào chỗ chết, muốn cho tiểu nhân không thể thấy thái dương ngày mai sao? Ngài chọn người khác được không?”
Thi Vấn nhìn Tiểu Thất nói: “Ngươi hiểu lầm, bản huyện chỉ nghĩ, ngươi là người duy nhất gặp qua hắn, nếu thực sự là quỷ, hắn có lẽ sẽ tìm đến ngươi lần thứ hai.”
Trên mặt Tiểu Thất nhất thời một chút huyết sắc cũng không có, trong lòng nghĩ: “Thiệt hay giả vậy, còn phải tái kiến lần thứ hai sao?”
Hắn nhìn Nam Hương, Nam Hương cũng trông hắn.
Giây lát, Nam Hương vỗ vai hắn, hy vọng có thể cho hắn một chút an ủi: “Kim Trung Báo Quốc ngươi tuyển một, ta để một người cùng ngươi qua đêm.”
“Cả bốn đến có được không?” Tiểu Thất hỏi, âm điệu đáng thương tội nghiệp.
“Sao có thể, còn lại ba người phải thay phiên về nhà nghỉ ngơi.” Nam Hương ở phương diện này vẫn rất công bằng. Hắn không thể vì một oan án ngay cả người bị hại cũng nhìn không thấy mà khiến bốn gã bộ khoái đứng đầu nha môn vất vả.
Tết Trung Nguyên: Lễ Vu Lan – xá tội vong nhân.
Vu-lan, hay còn gọi là Tết Trung Nguyên, là một trong những ngày lễ chính của Phật giáo, còn được hiểu là lễ báo hiếu.
Từ nguyên: Vu-lan (chữ Hán: 盂蘭 sa. ullambana) là từ viết tắt của Vu-lan-bồn (盂蘭盆), cũng được gọi là Ô-lam-bà-noa (烏藍婆拏), là cách phiên âm Phạn-Hán từ danh từ ullambana. Ullambana có gốc từ động từ ud-√lamb, nghĩa là “treo (ngược) lên”. Thế nên các dịch giả Trung Quốc cũng dùng từ Đảo huyền (倒懸), “treo ngược lên” cho từ Vu-lan, chỉ sự khổ đau kinh khủng khi sa đoạ địa ngục.
Truyền thuyết: Xuất phát từ truyền thuyết về Bồ tát Mục Kiền Liên đại hiếu đã cứu mẹ của mình ra khỏi kiếp ngạ quỷ. Vu Lan là ngày lễ hằng năm để tưởng nhớ công ơn cha mẹ (và tổ tiên nói chung) – cha mẹ của kiếp này và của các kiếp trước. Theo kinh Vu Lan thì ngày xưa, Mục Kiền Liên đã tu luyện thành công nhiều phép thần thông. Mẫu thân ông là bà Thanh Đề đã qua đời, ông tưởng nhớ và muốn biết bây giờ mẹ như thế nào nên dùng mắt phép nhìn khắp trời đất để tìm. Thấy mẹ mình, vì gây nhiều nghiệp ác nên phải sanh làm ngạ quỷ, bị đói khát hành hạ khổ sở, ông đã đem cơm xuống tận cõi quỷ để dâng mẹ. Tuy nhiên do đói ăn lâu ngày nên mẹ của ông khi ăn đã dùng một tay che bát cơm của mình đi tranh không cho các cô hồn khác đến tranh cướp, vì vậy khi thức ăn đưa lên miệng thức ăn đã hóa thành lửa đỏ. Mục Liên quay về tìm Phật để hỏi cách cứu mẹ, Phật dạy rằng: “Dù ông thần thông quảng đại đến đâu cũng không đủ sức cứu mẹ ông đâu. Chỉ có một cách nhờ hợp lực của chư tăng khắp mười phương mới mong giải cứu được. Ngày rằm tháng bảy là ngày thích hợp để vận động chư tăng, hãy sắm sửa lễ cúng vào ngày đó”. Làm theo lời Phật, mẹ của Mục Liên đã được giải thoát. Phật cũng dạy rằng chúng sanh ai muốn báo hiếu cho cha mẹ cũng theo cách này (Vu Lan Bồn Pháp). Từ đó ngày lễ Vu Lan ra đời.
Truyền thống lễ nghi: Trong một số nước Á Đông, ngày lễ này thường được tổ chức vào ngày 15 tháng 7 âm lịch, để tỏ hiếu với cha mẹ, ông bà và cũng để giúp đỡ những linh hồn đói khát. Ở Nhật Bản ngày lễ này được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 để tỏ những ước nguyện của mình, người ta viết ước nguyện rồi treo vào cây trúc với mong ước điều ước đó sẽ trở thành hiện thực.
Tam bả hỏa: Nằm trong hai câu “tân quan thượng nhâm tam bả hỏa” và “Nhất đạm Lệ Chi tam bả hỏa”.
Câu thứ nhất: Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, thời ba nước phân tranh, khi Gia Cát Lượng làm quân sư cho Lưu Bị. Trong một đoạn thời gian ngắn đã liên tục ba lần dùng hỏa công đánh chiếm quân Tào Tháo. Lần đầu là hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng Pha, khiến 10 vạn tinh binh do Hạ Hầu Đôn thống lĩnh chết cháy không biết bao nhiêu mà kể. Lần thứ hai là ở Tân Dã, dùng hỏa công, Tào Nhân bỏ chạy trối chết, 10 vạn đại quân đều bị diệt. Lần thứ ba là hỏa thiêu Xích Bích, trăm vạn tào binh thảm bại, cuối cùng bỏ chạy cùng Tào Tháo chỉ còn đúng 27 người. Khi ấy, mọi người gọi ba trận hỏa thiêu này là “Gia Cát Lượng thượng nhâm tam bả hỏa”. Truyền lại về sau thành câu cửa miệng là “Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa”.
Tục ngữ nói “Tân quan thượng nhâm tam hỏa” ý nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiên hai, ba việc có ích cho dân chúng. Hàm ý rằng sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết trước được, nhưng trước mắt cứ cho dân chúng thấy được lợi ích đã. “Ba ngọn lửa bừng bừng” ở đây là so sánh với ba lợi ích đầu tiên, giống như đốt lên ba đống lửa để người khác chú ý, vừa có thanh vừa có sắc. Đây cũng là việc mà các huyện lệnh từ thời xưa thường làm, lâu dần thành câu tục ngữ cửa miệng.
Câu thứ hai: Lệ chi là quả vải. Nghĩa cả câu là “ăn 1 quả vải bằng với việc giữ ba ngọn đuốc trong người. Nguyên quả vải trong dân gian có tương truyền câu: “Nhất thực Lệ Chi tam bả hỏa” có ý ví quả vải nóng bằng ba ngọn đuốc cháy, dương khí sung mãn.
Từ hai câu trên có thể suy ra, người làm quan có tam bả hỏa tương đương với dương khí sung mãn, mà oan hồn thì thuộc âm khí nên đương nhiên rất rất sợ :”