CHƯƠNG 28 QUYỂN 2
Buổi tối, đại đường nha môn một lần nữa sáng lên ánh đèn dầu, một loạt khoái ban đảm nhiệm chức vụ xếp đầy ra. Bọn bộ khoái ở trên công đường luôn hăng hái hiện giờ bị người ta dẫn về từ thanh lâu quỳ trên mặt đất, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ là cúi đầu, trong lòng không yên.
Hai bên công đường có hai hàng tạo đãi cầm sát uy bổng, còn Lan Khánh lẳng lặng đứng ở dưới noãn các công đường không nói gì.
Tiểu Thất trộm liếc nhìn Lan Khánh một chút, chỉ thấy hắn sắc mặt thật sự không tốt, cũng không biết là bị ai kích thích, hé ra vẻ âm u trầm trầm.
Phát hiện Tiểu Thất đang nhìn lén, ánh mắt Lan Khánh dời lại, thẳng tắp nhìn về phía Tiểu Thất, tuy rằng động tác chính là nhẹ như vậy, cái gì cũng không làm, nhưng lại khiến cho Tiểu Thất vội vàng thu hồi tầm mắt, tâm thấp thỏm trồi đến cổ họng cũng sắp vọt ra ngoài rồi.
Lan Khánh khinh khẽ hừ một tiếng, khiến đám người quỳ gối ở đại đường nhất tề run lên, Oa Tử yếu ớt thiếu điều ngã xuống đất, Cái Tử bên cạnh vội vàng nâng hắn lên tiếp tục quỳ ổn định.
Chưa hết, Lan Khánh bắt tay sau lưng thản nhiên nói: “Luật lệ có ghi minh bạch, phàm là quan viên thất phẩm trở lên, tất cả đều không được túc xướng hiệp kỹ, lại càng không cho ra vào chốn hoa nhai liễu hạng (phố làng chơi), nếu phạm phải, hết thảy đánh hai mươi trượng. Người đâu, cởi quần bọn họ, từng trượng từng trượng từ từ đánh, ta xem xem đánh thẳng tay có đủ giết người không.”
Lời này vừa ra, cả mặt Tiểu Thất trắng bệch chỉ kém điểm bất tỉnh nhân sự. Tuy hắn thân cường thể kiện, nhưng lần trước bị đánh mười bản đã đau nhức cùng cực vài ngày, lúc này đánh hai mươi? Còn muốn đánh thẳng tay? Vậy kêu người còn có cần sống hay không a!
Tiểu Thất lập tức hô: “Chờ, chờ, Tiểu Hắc đại nhân chờ!”
“Chờ cái gì?” Lan Khánh liếc mắt nhìn Tiểu Thất, nghĩ thầm, người này thật sự là đáng giận, cư nhiên đi cái loại địa phương thanh lâu cũng không dẫn hắn cùng đi, hại hắn ở trong nha môn vòng tới vòng lui cũng tìm không thấy người.
Hại hắn vòng tới vòng lui coi như xong, người này lại cùng cái nữ nhân không biết từ đâu tới ôm ấp một chỗ, đầu đều muốn chôn sâu vào hai khối thịt trước ngực người ta.
Chôn sâu vào coi như xong, hắn đi tìm, người này lại còn nói hắn không dài mắt, lại còn quát hắn mau mau cút đi.
Đáng giận, con gà này rốt cuộc không tự biết thân biết phận, cư nhiên đối với hắn như vậy! Hừ, hôm nay cái kẻ không dài mắt này nếu không đem con gà kia đánh nát mông, hắn sẽ không kêu Thi Tiểu Hắc!
Tròng mắt Tiểu Thất nhanh như chớp vòng vo chuyển mấy vòng, đột nhiên quơ được lỗi thoại của Lan Khánh lập tức nói: “Sư huynh vừa rồi cũng nói, là quan viên thất phẩm trở lên mới không thể chơi gái, nhưng chúng ta chỉ là tiểu bộ khoái. Còn có, ta, ta là bị phạt phục lao dịch, căn bản chỉ là dân chúng tầm thường mà thôi, cho nên ta cho dù có thực sự đi thanh lâu cũng không cần phạt nặng như vậy. Ngài nói có phải không?”
Năm bộ khoái còn lại cũng cuống quít gật đầu.
Nhưng Lan Khánh lại nhướn mi nói: “Các ngươi đều là thủ hạ của cha ta, ở trong nha môn phải lấy cha ta làm gương, làm một hảo bộ khoái chính chính đương đương, cương trực công chính. Nếu lấy cha ta làm gương, cha ta đây không đi túc xướng hiệp kỹ, các ngươi làm sao có thể đi túc xướng hiệp kỹ?”
Thanh âm Lan Khánh càng thêm trầm thấp, vẻ mặt cũng dần dần lạnh lùng hơn. “Còn có, ngươi, Trần Tiểu Kê!” Hắn chỉ Tiểu Thất nói: “Làm sai sự còn dám cả gan cùng ta giảo biện, ngươi chán sống có phải hay không?”
“Không, không, không, không phải!” Tiểu Thất thấy Lan Khánh càng ngày càng khủng bố, còn nhấc chân đi tới chỗ hắn liền vội vàng lắc đầu kêu: “Ta đây không phải giảo biện, thật sự thật sự! Kỳ thực ta đi thanh lâu là có nguyên nhân, ngài nghe ta giải thích!”
“A, nguyên nhân gì?” Lan Khánh vươn ngón tay nâng cằm Tiểu Thất lên, mỉm cười hỏi.
Tiểu Thất bị Lan Khánh cười như vậy sợ tới mức run lẩy bẩy, thấp giọng nói: “Hiện nay nhiều người như vậy, khó mà nói, ta trở về phòng rồi từ từ kể ngươi nghe có được hay không?”
Lan Khánh nhìn hắn thật sâu.
An Quốc một bên nghĩ Tiểu Thất muốn bán đứng bọn họ, đem sự tình toàn bộ đổ vấy lên bọn họ, lập tức quát: “Trần Thất ngươi là tên không có nghĩa khí!”
Tiếp theo hướng Lan Khánh kêu: “Tiểu Đầu Nhi ngươi ngàn vạn lần đừng tin hắn, người này miệng lưỡi trơn tru tối hội lừa gạt người! Ta nói cho ngươi nghe, mấy ngày trước không phải ngươi nói ngủ một giấc dậy giống như đã qua vài ngày sao? Kia thực sự là đã qua vài ngày! Bởi vì tên tiểu tử này không cẩn thận vẩy cả lọ mê dược vào ngươi, mới khiến cho Tiểu Đầu Nhi ngươi ngất đi. Mọi người những ngày đó lo lắng vô cùng, thiếu chút nữa còn nghĩ đến ngươi sẽ… không bao giờ tỉnh lại nữa!”
“…” Lan Khánh nhìn nhìn An Quốc, lại nhìn nhìn Tiểu Thất, sau đó cười. “Trần Tiểu Kê, hắn nói có thật không?”
“…” Tiểu Thất hít một hơi thật sâu, ngay cả trả lời cũng không dám.
Lan Khánh thu hồi ngón tay, xoay người, thanh âm mặc dù vẫn là thản nhiên lại khiến người không rét mà run: “Trừ Trần Tiểu Kê, đám người còn lại, hết thảy đánh hai mươi đại bản.”
“A?” Tiểu Thất cao hứng một chút. “Sư huynh, ta không bị đánh ?”
Lan Khánh hơi hơi nghiêng đầu nói: “Bọn họ đánh hai mươi đại bản, ngươi, đánh ba mươi.”
“Cái gì?” Tiểu Thất nhảy dựng lên.
Nha dịch hai bên lập tức tiến nhanh đến, một đám người đè bọn Trần Báo An Quốc xuống, hai cái dừng ở bên Tiểu Thất.
Tiểu Thất nhanh chóng bị áp ngã xuống đất, sau đó quần nhanh chóng bị cởi ra, ngay cả gió thổi qua mông hắn cũng chưa kịp cảm thụ, bản tử bằng trúc đã mạnh mẽ giáng xuống.
Bọn nha dịch một bên đánh một bên hô: “Nhất, nhị, tam, tứ…”
“Ô ác—đau muốn chết—!” Mắt Tiểu Thất lập tức ứa lệ. Hắn ở trên công đường gào to. “Sư huynh, ta oan uổng, ngươi nghe ta giải thích a—”
Nhưng Lan Khánh chỉ nhìn nhìn bản tử đánh xuống mông Tiểu Thất từng cái nhoáng lên nhoáng xuống, sau đó lại nhìn lướt qua năm kẻ cũng không ngừng run lên bên cạnh.
“Sư huynh a— ta thật sự không biết là không được đi thanh lâu— ô a— ba mươi đại bản sẽ chết người đó—”
Lan Khánh nói: “Ba mươi đại bản sẽ không chết người, chỉ khiến mông sưng mà thôi.”
“Ta oan a—” Tiểu Thất khóc rống.
“Ồn ào muốn chết!” Lan Khánh tìm đến một khối vải bố, trực tiếp nhét kín miệng Tiểu Thất.
Ba mươi đại bản đánh xong, Tiểu Thất đã như hấp hối đến nơi, nói cũng không nói nổi.
Khi Nam Hương thu được tin tức đến, chỉ nhìn thấy đám người Trần Báo An Quốc gần chết, Tiểu Thất cũng đã muốn chết ngất.
Nam Hương sững sờ nhìn thoáng qua, lập tức phục hồi tinh thần mệnh nha dịch đưa bọn họ trở về phòng, còn Lan Khánh cảm thấy không có việc gì cũng muốn rời khỏi, Nam Hương lúc này mới mở miệng: “Công tử, đây là vì duyên cớ gì đánh người?”
Lan Khánh nghe Nam Hương hỏi, mặt mày nhăn nhíu nói: “Bọn họ đi Phiêu Hương viện không mang ta đi, sau đó còn bị ta bắt được, ta mang về đánh bản tử!”
Nam Hương hít một hơi, đối với Lan Khánh lắc đầu. Ngươi trong nha môn nếu có tùy tiện đánh, Nam Hương cũng không quá suy xét, nhưng Bách Lý Thất kia không giống người thường, Lan Khánh không nể mặt mũi người ta như vậy, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
“Tiên sinh vì sao lắc đầu?” Lan Khánh cảm thấy kỳ quái hỏi.
Nam Hương nghĩ một chút thở dài: “Công tử là bởi vì thích Tiểu Thất mới có thể để hắn đi theo bên cạnh phải không?”
Lan Khánh lặng đi một chút, sau đó đột nhiên nóng giận, ngữ khí đông cứng. “Ai nói ta thích hắn? Ta không có thích hắn—”
“Phải phải, công tử không có thích hắn. Chính là hắn làm việc lanh lẹ, đối với chuyện giang hồ lại có kinh nghiệm lão luyện, có hắn tại bên người, vô luận là bắt kẻ trộm hay đi phá án đều có thể lập không ít công to.” Nam Hương nói như thế.
“Đúng vậy, đúng vậy,” Lan Khánh gật đầu, “Hắn đích xác lợi hại. Lần trước sự tình Tiểu Lan Hoa vì hắn nhận ra Liễu Thành Phi mới có thể phá án. Sự tình Đàm Hoa lần này cũng bởi vì hắn có thể thấy Đàm Hoa, Đàm Hoa mới hướng cha ta cáo án.”
Nam Hương thong thả nói: “Một khi đã như vậy, xem công lao ở việc này, công tử có phải cũng nên đối với Tiểu Thất tốt một chút hay không?”
“Mới vừa rồi ta nghe những người khác bị đánh hai mươi đại bản, nhưng Tiểu Thất lại bị ba mươi, nếu mọi người chịu đòn giống nhau thì không nói, nhưng ngươi làm như vậy, lại không nghe hắn giải thích, chỉ sợ Tiểu Thất tâm sinh bất mãn, sẽ trở nên chán ghét ngươi.”
“A, vì cái gì hắn sẽ chán ghét ta?” Lan Khánh có chút buồn bực.
Nam Hương đáp: “Cũng như cùng đại nhân phá án, hắn xử án như thần, làm việc công bằng, hơn nữa thưởng phạt phân minh. Chưa từng xảy ra việc không thượng cáo, không cho người nói minh bạch đã kêu đánh bản tử. Thanh lâu kia cũng là bọn Trần Báo mang Tiểu Thất đi, có lẽ hắn muốn nói cho ngươi điểm ấy, nhưng ngươi lại không cho hắn cơ hội giải thích đã liền dụng hình, đây cũng là thiếu công bằng, khó tránh sẽ khiến trong lòng hắn nổi bất mãn.”
“A… Phải không đấy…” Tròng mắt Lan Khánh đảo một vòng, những vẫn nói: “Cho dù là như vậy, mười bản kia cũng phải đánh. Mười bản là bởi vì hắn vẩy mê dược vào ta, hại ta ngủ rất nhiều ngày, thiếu chút nữa chết, cho nên mới đánh!” Lan Khánh nghiêm túc nói. Hắn cho là mình không có làm sai.
“Công tử đã quên,” Nam Hương mặt không đỏ khí không suyễn, hơn nữa mắt cũng không chớp trả lời: “Ngươi ngày đó nhiễm phong hàn, thân thể không khỏe nhưng lại cứng rắn ở lại nghiệm thi phòng công tác. Tiểu Thất quá lo lắng cho ngươi, rơi vào đường cùng mới lấy mê dược mê đảo ngươi, muốn đưa ngươi về phòng nghỉ ngươi. Ai ngờ được ngươi bất cẩn đánh đổ mê dược, vấy cả lên tự thân làm cho chính mình ngủ liền vài ngày. Công tử tái ngẫm lại, Tiểu Thất cho tới bây giờ thương ngươi thương vô cùng, cho tới bây giờ đến nói chuyện với ngươi cũng chưa từng lớn tiếng, ngươi nói xem, hắn như thế nào lại cam lòng khiến ngươi chết?”
Lan Khánh chớp chớp mắt, cảm thấy lời Nam Hương rất có đạo lý.
Con gà kia căn bản không có can đảm, đối với hắn lại tốt lắm, ngay cả Triệu Tiểu Trư của hắn bình thường cũng là con gà chiếu cố. Người kia như thế nào lại muốn hại hắn được?
“Vậy, vậy đánh đã đánh rồi, làm sao bây giờ?” Lan Khánh chân trái đạp chân phải, nhìn chằm chằm nền gạch xanh lát công đường. Hắn vặn vẹo giống như trên người sinh con trùng, trong lòng lo sợ bất an hỏi: “Tiên sinh… Hắn thực sự sẽ chán ghét ta?”
“Công tử không cần lo lắng. Kỳ thật chỉ cần ngươi lấy thành ý hướng hắn giải thích là được.” Nam Hương xuất ra một lọ kim sang dược giao cho Lan Khánh. “Đi xem hắn, giúp hắn sát dược, nói mấy lời dễ nghe, Tiểu Thất không phải người thù dai, khẳng định lập tức sẽ không so đo với ngươi.”
“…” Lan Khánh nghịch nghịch cái chai một lúc lâu. “Vậy còn bọn Trần Báo…?”
Nam Hương lại xuất ra một lọ kim sang dược khác. “Bên kia ta sẽ đi xem, công tử hà tất phải lo lắng.”
“Thật sao?” Ánh mắt Lan Khánh lúc này mới sáng bừng.
“Đánh là vào thân bọn họ, đau lại ở tâm công tử. Công tử ngươi cũng chỉ là muốn bọn họ tuần quy đạo củ, không ra vào chốn Tần lâu Sở quán, giữ mình trong sạch, cùng ngươi chung lòng vì Thi đại nhân cai quản Quy Nghĩa huyện thật tốt. Tâm tư của ngươi, đệ tử hiểu được, bọn họ kinh qua chuyện này cũng sẽ rõ.” Nam Hương khẳng định.
“Ân, các ngươi đều hiểu được vậy là tốt rồi. Việc này ta coi như xong, cũng không tái phạt bọn họ. Tiên sinh liền đi xem bọn Báo Tử, ta đi xem Trần Tiểu Kê.” Lan Khánh nghe xong lời Nam Hương, phủi phui luôn bộ dáng không biết như thế nào cho phải mới rồi, vô cùng cao hứng cầm lọ dược chạy trở về nội nha.
Tiểu Thất mặt mày khổ sở nằm lỳ trên giường, hừ hừ lẩm bẩm, mông của hắn đau vô cùng. Nha dịch bọn họ muốn phóng thủy (nương tay) nhưng lại không dám ngỗ nghịch Lan Khánh, kết quả mỗi người vẫn bị cường cường đủ đủ đánh hai, ba mươi đại bản. Hiện nay miệng vết thương đau giống như bị hỏa thiêu, đau đến mức hắn quả thực muốn kêu cha gọi mẹ.
Tiểu Thất thở hổn hển mấy khẩu khí, mới nghĩ muốn đứng lên lấy “liệu thương thánh dược thoa ngoài hay uống đều hảo” sư đệ hắn cho ra dùng đã thấy phía cửa đột nhiên có một cái đầu nhấp nhô, chần chừ muốn tiến lại không tiến.
Cuối cùng người nọ thấy mình trừng hắn mới nhảy vào.
“Cái kia, Tiểu Thất a, ngươi có oan khuất gì giảng đi, ta tới nghe.” Lan Khánh nói, còn thiên chân vô tà cười một chút.
“…” Tiểu Thất nheo mắt nhìn hắn, hừ một tiếng, chuyển đầu hướng bên trong không thèm ngó hắn.
Lan Khánh đối với hành động vô lễ này của Tiểu Thất chẳng những không tỏ vẻ tức giận, ngược lại đi tới trước giường nói: “Ngươi đừng cáu, là cái địa phương kia không tốt a! Trước kia ta đi tra án, cha cũng không cho ta tiến vào. Nếu cha ta cùng ta cũng không thể đi vào, ta tự nhiên cũng sẽ không cho ngươi đi a!”
Tiểu Thất tuy rằng vẫn là không nói lời nào, một phen hỏa đang vượng, nhưng thiêu cứ thiêu rồi lại giống như bị ôn nhu rót vào nửa bồn nước, rốt cuộc diệt đi không ít.
Nói ra cũng là khiến Lan Khánh lo lắng cho hắn mới sinh khí lớn như vậy. Hắn nếu không đi thanh lâu, hoặc giả nếu giấu giếm tốt một chút không cho Lan Khánh biết, hôm nay cũng sẽ không có sự tình như vậy phát sinh.
Mông Tiểu Thất bị đánh đến máu chảy đầm đìa, sưng tấy vừa hồng vừa cao, Lan Khánh trông thấy, bĩu môi, nghĩ thầm không hiểu tên nào đem Tiểu Thất đánh thành như vậy, đợi lát nữa tuyệt đối phải gọi tới giáo huấn. Tiếp theo lại xuất ra kim sang dược Nam Hương đưa hắn, ở trong phòng đạp tới đạp lui cuối cùng mới nói: “Nam tiên sinh bảo ta tới thoa dược cho ngươi, ngươi nhẫn nhẫn, dược này rất hữu dụng, chỉ là lần đầu thoa lên miệng vết thương rỉ máu sẽ rất đau.”
Tiểu Thất hừ một tiếng nói: “Còn có thể đau thế nào nữa, ta đây cũng đã đau đến sống không bằng chết rồi còn gì…”
Nói còn chưa xong, Lan Khánh rút nút lọ ra, đem toàn bộ dược phấn trong lọ rốc lên vết thương ở mông Tiểu Thất. Khoảnh khắc dược phấn kia tiếp xúc với miệng vết thương, một trận đau đớn tới tận xương tủy từ mông mạnh mẽ tản ra, lập tức len lỏi đến tứ chi bách hài, cái loại đau đớn này quả thực kêu tác thống triệt tâm phỉ (đau thấu tâm can). Tiểu Thất phút chốc phát cuồng gào thét, cả người bật lên.
“A!” Lan Khánh ngó cái lọ trống rỗng nói: “Ta đổ quá.”
Tiểu Thất ở trên giường vẫn không ngừng nhảy khiêu, tay lại khư khư không dám chùi mặt mông máu chảy đầm đìa, hắn một bên nhảy một bên kêu, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. “Thi Tiểu Hắc ta và ngươi có cừu sao? Ngươi đánh ta ba mươi đại bản không đủ, hiện nay lại vẩy độc phấn lên mông ta? Ngươi có phải muốn ta thủng ruột hư bụng nát mông mới cảm thấy sảng khoái?”
Đối mặt với mấy lời Tiểu Thất chỉ trích, Lan Khánh rất là ngang bướng nói: “Đây không phải độc dược, là kim sang dược Nam tiên sinh đưa ta.”
Tiểu Thất nhảy xuống giường bổ nhào vào bàn lấy ấm trà, đem miệng ấm nhắm ngay mông chính mình rầm rầm đổ nước trà tẩy đi dược phấn còn sót lại, thẳng đến cả ấm trà đều trút hết, đau đớn khiến người sống không bằng chết mới tan đi một tí, nhưng vẫn là mới hơi co kéo lại thấy đau, đau đến hốc mắt hắn tụ đầy lệ.
Tiểu Thất đi trở lại đoạt lấy lọ dược trong tay Lan Khánh nhìn nhìn, tái ngửi ngửi quát: “Nãi nãi cá hùng, tên khốn Nam Hương tính cái gì lại mua ‘Trường sơn nhất căn thương’ tới đây? Thứ này dùng cầm máu tiêu sưng thì tốt, nhưng rẻ bèo, tính liệt giống như tên, chỉ cần dính vào miệng vết thương có máu liền giống như bị trường thương đâm trúng đau chết người!”
Lan Khánh ngơ ngốc nhìn hắn, nghĩ thầm: “Thực sự đau như vậy không?”
Tiểu Thất lau nước mắt cả giận nói: “Hôm nào ta đem dược phương kim sang dược tốt nhất từ Thần Tiên cốc tới, dược kia tên “Huyết kiến sầu”, so với dược này tốt hơn ngàn lần vạn lần. Đến lúc đó ngươi kêu Nam Hương chiếu theo bào chế, sau đó đem thứ đồ bỏ “Trường sơn nhất căn thương” đổi toàn bộ cho ta! Dùng dược này cầm thì cầm được máu, bất quá trước khi cầm máu người đã đau chết rồi!”
Lan Khánh ngoan ngoãn gật đầu rồi tái nói: “Ngươi đừng nhảy nữa, càng nhảy mông càng đau.”
“Mấy người các ngươi thật sự là… Sách!” Tiểu Thất hút hút nước mũi, tập tễnh tập tễnh đi tới bên tủ thấp đựng tạp vật, lấy ra ‘Huyết kiến sầu’ cũng không còn nhiều nhặn, tái tập tễnh tập tễnh quay về giường muốn một lần nữa bôi dược.
Lan Khánh một tay đoạt lấy dược bình, ngửi ngửi dược bên trong hỏi: “Đây là cái gì?”
Tiểu Thất ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn. “Liệu thương thánh dược ‘Huyết kiến sầu’ chính là dược tối hảo mà ta nói.”
Lan Khánh gật gật đầu, tiếp theo đẩy Tiểu Thất lên giường nói: “Vậy ngươi nằm úp sấp cho tốt, ta giúp ngươi thoa dược.”
Tiểu Thất không khỏi run rẩy một chút, nhớ tới đau đớn sống không bằng chết mới rồi vội vàng từ chối: “Không, không cần, cái loại sự tình thoa dược này ta tự mình làm là tốt rồi, không cần phiền ngươi!”
“Không được!” Lan Khánh kiên quyết nói: “Nam tiên sinh bảo ta tới giúp ngươi thoa dược. Bởi vì ta không cho ngươi giải oan, lại đánh ngươi, nếu ta không giúp ngươi thoa dược, ngươi sẽ chán ghét ta.”
Tiểu Thất nghe vậy ngây người. Hắn chán ghét Lan Khánh hay không liên quan gì tới Nam Hương? Còn có, Lan Khánh này, hắn chán ghét người này hay không, có gì đáng để người này lưu tâm chứ?
Lan Khánh thấy Tiểu Thất không nói lời nào, còn tưởng rằng Tiểu Thất thật sự sinh khí. Hắn nghiêng đầu nhìn Tiểu Thất hỏi: “Cái kia, ngươi thật sự chán ghét ta sao?”
“…” Tiểu Thất cũng nghiêng đầu nhìn Lan Khánh.
Lan Khánh chân trái đạp chân phải, đạp hoàn lại đổi chân phải đạp chân trái, một bên đạp đạp một bên trộm liếc vẻ mặt Tiểu Thất.
Cuối cùng, Tiểu Thất thở ra một hơi thật dài nói: “Không, ta như thế nào lại chán ghét ngươi?” Ngữ khí bất đắc dĩ. “Sư đệ minh bạch sư huynh ngươi đánh ta cũng vì muốn ta hảo, hơn nữa ngươi còn không quản ngàn dặm xa xôi cực nhọc chạy tới đưa dược cho ta, sư đệ làm sao lại mang thù, sư huynh ngươi nói đúng không?”
Tiểu Thất nghĩ, chính mình cùng người này còn có thể so đo điều gì chứ, Lan Khánh hết thảy đều là vô tâm, huống hồ, lúc này không phải còn có hắn thoa dược đấy thôi?
Lan Khánh nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Không phải rất xa, là rất gần. Phòng của ngươi ngay trong phòng ta.” Tiếp theo hắn có chút vui vẻ đem kim sang dược đổ lên mông Tiểu Thất.
Khi mông Tiểu Thất tiếp xúc với dược phấn lại khẩn trương run rẩy một chút, Lan Khánh nhớ tới người này mới vừa rồi bị hắn lộng đau, vì thế liền nhanh chóng thu lực, chỉ rót xuống một tí, sau đó đều đặn dùng bụng ngón tay xoa rộng ra, chờ dược phấn gặp nước hóa cao, xoa xoa cũng cảm thấy được nhiều chỗ không xoa được nữa, tái đổ thêm ít nữa, thong thả vì Tiểu Thất thoa dược.
Toàn bộ mông đều trình ra trước mắt người khác, Tiểu Thất có chút xấu hổ lại có chút khẩn trương.
Hắn nhịn không được nghiêng đầu quay lại trông Lan Khánh, tuy rằng lo lắng người này nếu đột nhiên điên lên mông có thể lại bị đâm mấy đao, nhưng khi thấy vẻ mặt Lan Khánh chăm chú nghiêm túc, cảm giác không yên trong lòng lập tức tiêu mất…
Lan Khánh người này kỳ thực cũng không tệ lắm… Hắn đối với người mình quan tâm cho tới bây giờ đều thực ôn nhu…
“Ngươi còn không đem oan khuất nói ra.” Lan Khánh lên tiếng.
Bởi vì mới vừa thoa dược còn không thể lập tức mặc quần, trước khi dược khô, Tiểu Thất chỉ có thể mông trần cùng Lan Khánh nói chuyện.
Tiểu Thất dừng một chút mới mở lời: “… Còn nhớ Yến Phù Hoa của Phù Hoa cung, tứ sư tỷ ta?”
Lan Khánh gật đầu. “Phù Hoa cung ở ngọn núi có đàn bạch lộc, ta nhớ rõ. Bạch lộc ăn thật ngon.” Nói xong trong mắt lại toát ra hào quang.
Tiểu Thất khụ một tiếng. “Ngươi nếu thích lần sau ta tái gọi người bắt vài con mang về đây.”
“Ta muốn còn sống, còn nhảy nhót, không được chết.” Lan Khánh nói.
“Hảo, không chết.” Tiểu Thất không biết làm thế nào cười nói: “Phía trước tứ sư tỷ có kêu một vị lão đạo sĩ đến giúp chúng ta phải không! Lúc này ta đi Phiêu Hương viện tìm cô nương kia, kỳ thực cũng là tứ sư tỷ sai nàng tới.”
“A?” Lan Khánh kinh ngạc.
Tiểu Thất nói: “Nàng kia danh Tần Vãn, sở dĩ ẩn nấp trong thanh lâu chính là để che giấu tai mắt người khác. Ta đây thật cũng không nghĩ tới phải như thế nào với người ta, sở dĩ bị ngươi quơ được ở trên giường cũng là vì giấu giếm thân phận cho nàng nên mới làm ra kế quyền biến. Sư đệ ta cùng nàng thanh thanh bạch bạch, ngoại trừ dựa vào hơi gần một chút ra, còn lại cái gì đều không có.”
“A? Vậy mà ngươi không nói sớm!” Lan Khánh biểu tình thực kinh ngạc.
“Ngươi căn bản không cho người có cơ hội nói a!” Tiểu Thất hơi chút nghiến răng nghiến lợi.
“À đúng!” Lan Khánh ứng thanh, nhưng cũng không có nhiều hối ý lắm, hắn chỉ là một bộ thoải mái tự nhiên nhìn nhìn cặp mông hồng hồng của Tiểu Thất, lại nhìn đến chiếc gáy, rồi sau đó tái đối với Tiểu Thất cười một chút.
Tiểu Thất sớm quen thuộc bộ dạng tẩu hỏa nhập ma mất đi tâm trí đồng nhất với khờ khờ khạo khạo lại thật nghiêm túc này của Lan Khánh. Lan Khánh hiện nay có thể bình tĩnh cùng hắn nói chuyện như vậy mà không phải rút bội kiếm bên hông nhắm đầu hắn bổ tới đã là tổ tiên hắn có linh, tổ tiên hắn phù hộ.
Hai người loạn thất bát tao tán gẫu chút chuyện. Lan Khánh ngẫu nhiên khôn khéo, ngẫu nhiên hồ đồ, nói chuyện thường thường là điên tam lệ tứ, nhưng Tiểu Thất cũng đích xác có năng lực, dù thế nào cũng có thể đối đáp trôi chảy. Non nửa canh giờ qua đi, Lan Khánh được dỗ dành rất vui vẻ, vui vẻ đến mức phía trước đến tột cùng là vì cái gì tức giận đều quên sạch trơn.
Bóng đêm thâm trầm, nhưng trong nhĩ phòng, Lan Khánh vẫn huyên tha huyên thuyên tíu tít không ngừng giảng đến sự tình Quy Nghĩa huyện lúc Tiểu Thất còn chưa tới.
“Ngươi không biết, thời điểm chúng ta vừa tới, Quy Nghĩa huyện loạn quá mức. Thổ phỉ ác bá trên phố chợ đều nhiều lắm, hơn nữa những người đó quy định phí thu rất nặng, ngay cả lão bà bà cũng muốn thu, còn đả thương nhiều người. Ta nói vài lần bọn họ không nghe, cuối cùng cha ta kêu ta bắt tất cả về nha môn đánh bản tử. Sau đó người trong nhà bọn chúng cầm tiền tới muốn chuộc, Nam tiên sinh cũng không cho chuộc, liên tục kêu gào vài lần mới để cho chuộc. Khi đó tất cả mọi người cho rằng lại có một tên tham quan nữa tới Quy Nghĩa huyện thôi, hơn nữa còn tham rất rất nhiều.” Lan Khánh một bên nói một bên cười.
Tiểu Thất nghe liền hiểu. “Có phải tiền chuộc trước trả lại cho dân chúng bị ức hiếp, trích một chút cho người bị thổ phỉ ác bá đả thương xem đại phu, tiếp theo còn lại lấy ra cứu tế huyện dân bần cùng?”
“Đúng vậy a đúng vậy a!” Lan Khánh liên tục gật đầu, sau đó nghi hoặc nhìn Tiểu Thất. “Sao ngươi biết?”
“Hanh hanh hanh, khi đại gia ta ở trên giang hồ hỗn tạp ngươi còn không biết đang ở nơi nào… Cũng không đúng, ngươi khi đó ở trên giang hồ có lẽ càng phong sinh khởi thủy hơn ta… Quên đi quên đi!” Tiểu Thất nói: “Tóm lại chính là ta biết.”
Lan Khánh gật đầu nói: “Ngươi rất thông minh!”
Tiểu Thất cười một chút, hanh hanh hai tiếng.
Ngay tại thời điểm hai người tán gẫu sôi nổi, góc phòng âm u đột nhiên chậm rãi nổi sương, đám sương kia chậm rãi hội tụ, rồi sau đó vô lực tản ra, thử đến hai ba lần mới chậm rãi ngưng tụ thành hình thể.
Ngũ quan Đàm Hoa ở giữa đám sương dần rõ nét, đầu cúi thấp dần ngẩng lên, trống rỗng mà hư vô tìm đến phương hướng Tiểu Thất cùng Lan Khánh.
“Đại nhân…” Hắn yếu ớt nói.
Tiểu Thất cùng Lan Khánh không có nghe được thanh âm của hắn, tiếp tục từ thổ phỉ ác bá giảng đến khám nghiệm tử thi, Lan Khánh hứng khởi nói, rốt cuộc tay chân cũng khua loạn.
“Ngươi cũng không biết, có một lần ta khám nghiệm một khối thi, thi thể kia đã thối nát đến không thể tái thối nát hơn, sâu trùng trên thi thể to phì phì ước chừng lớn như ngón tay vậy. Sau đó ta một mình tha về nha môn, kêu cha cùng Nam tiên sinh đến xem. Kết quả bởi vì rất thối, rốt cuộc sau đó, ba ngày liền cứ giờ cơm trưa, bọn họ tất cả lại cùng nhau biến mất.” Lan Khánh khoe.
“Đại nhân…” Thanh âm lại đến gần chút.
“Vậy bọn hắn đi nơi nào?” Tiểu Thất hỏi.
“Ha ha!” Lan Khánh cười. “Bởi vì trong nha môn hết thảy đều là mùi thi thối, bọn họ dùng cơm không nổi liền chạy đến tửu lâu ăn. Hơn nữa, Nam tiên sinh lộ ra bộ mặt phải chịu hôi thối hảo trắng hảo trắng a, còn cha ta chịu hôi thối đến hảo đen hảo đen a—”
Oan hồn Đàm Hoa nghĩ thầm có thể chính mình ly quá xa, thanh âm lại quá nhỏ, mới khiến cho hai vị đại nhân nha môn nghe không được, vì thế hắn chịu đựng nỗi sợ hãi sát khí trên người Lan Khánh, một chút một chút phiêu lại gần, cho đến khi chỉ còn cách Lan Khánh tầm một cánh tay liền lại trầm trầm gọi một tiếng dài: “Đại—nhân—”
Tiểu Thất quay đầu, bỗng dưng thấy Đàm Hoa sán lại gần như vậy, lập tức sợ tới mức từ trên giường bật lên hoảng sợ lắp bắp: “Má, má, má ơi— lại xuất hiện—”
Còn Lan Khánh hít sâu một hơi, lùi ra sau một chút.
Bởi vì phù đặt ngược, Lan Khánh lần đầu tiên nhìn thấy ma quỷ sắc mặt xanh thảm thảm rõ ràng như vây, hơn nữa còn mạnh mẽ xuất hiện trước mắt, tuy là hắn không sợ trời không sợ đất, ngay cả cha hắn cũng không sợ, nhưng cũng bị kinh hãi, lập tức thần sắc đại biến, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Đáng giận! Ngươi dọa ta!” Lan Khánh cả giận nói.
Tiểu Thất nghe Lan Khánh cũng bị dọa, hắn vội vàng vươn tay kéo cổ áo Lan Khánh đang ngồi ở bên giường, hai người cùng nhau trốn ở góc giường xa nhất nhưng thực cũng không quá xa, Lan Khánh che ở trước người hắn, hắn trốn ở phía sau Lan Khánh, hai người bốn con mắt nhìn lại Đàm Hoa.
Đàm Hoa nhẹ nhàng phiêu ra sau, hơi hơi cúi đầu, âm trầm nói: “Oan hồn thất lễ, thỉnh hai vị đại nhân thứ lỗi!”
“Đừng dùng hai chữ ‘oan hồn’ tự xưng, nghe thực khủng bố!” Tiểu Thất quát to.
“Tiểu Kê không sợ, có sư huynh ở đây!” Nguyên lai nhìn xem rõ ràng thật sự có điểm kinh khủng, Lan Khánh nhìn người mặt xanh trước mắt, trong đầu cũng phanh thông phanh thông khiêu loạn hai cái.
Bất quá bị dọa sợ cũng chỉ là một khắc ban đầu kia, không được bao lâu, hắn lại chứng nào tật nấy vươn ngón tay nghĩ muốn chọc Đàm Hoa, thử xem có phù lão đạo sĩ cho hắn, hắn chọc trúng hay không trúng quỷ.
Tiểu Thất vội vàng kéo tay Lan Khánh trở về siết thật chặt khẩn trương hỏi han: “Ngươi làm gì lại chạy đến dọa người? Ngươi không biết nếu dọa phá đảm người ta, quan gia nha môn ta đây liền không cần phá án, trực tiếp đi xuống dưới kia giúp ngươi sao?”
“Dưới cái gì? Dưới là làm sao?” Lan Khánh nghiêng đầu hỏi Tiểu Thất.
“Âm tào địa phủ!” Tiểu Thất nhỏ giọng nói.
“A!” Lan Khánh gật đầu, đã hiểu.
“Tiểu dân xin lỗi đại nhân!” Đàm Hoa chậm rãi cúi chào, sửa lại tự danh xưng nói: “Tiểu dân nhớ tới một việc… Vì thế liền hướng hai vị đại nhân bẩm báo…”
“Ngươi nhớ ra cái gì?” Lan Khánh nhãn tình sáng lên, lập tức hỏi. Gặp phải việc có liên quan đến nha môn hoặc án tử, hắn luôn lập tức tích cực hẳn lên.
Đàm Hoa yếu ớt nói: “Tiểu dân nhớ ra Thanh Châu… Tiểu dân thuở nhỏ sinh trưởng ở Thanh Châu…”
“Thanh Châu?” Lan Khánh cau mày hỏi: “Việc này Nam tiên sinh đã suy tính ra, người là ở Thanh Châu ngộ hại. Còn có gì khác … hay không?”
“Còn có… Rất nhiều người…” Đàm Hoa khe khẽ khóc lên. “Cùng tiểu dân bị nhốt chung một chỗ… Có rất nhiều người…”
“Rất nhiều người!” Nghe thấy thế, Tiểu Thất liền kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Ngươi có nhớ đại khái có bao nhiêu người hay không? Còn có, những người đó là nam hay nữ, bộ dạng thế nào?”
Đàm Hoa cúi đầu nói: “Có thanh âm nam nhân, ở phương xa tựa hồ còn có nữ… Thanh âm thực trẻ tuổi… Không biết có bao nhiêu người… Cái khác… Không nhớ rõ lắm…”
Lan Khánh nhíu mày.
“Vậy nguy rồi.” Tiểu Thất nói: “Phải nhanh chóng báo cho Thi đại nhân mới được.”
Trường Sơn nhất căn thương: cây thương dài cả Trường Sơn