CHƯƠNG 39 QUYỂN 2
Nha dịch đại đường đánh vang trống lớn, giữa tiếng trống ầm ầm, Thi Tiểu Hắc đại nhân đầu đội mũ ô sa màu đen, thân mặc quan phục tạp hoa màu xanh rộng thùng thình, chân đi quan ngoa đáy bện xoắn ốc, trên mặt mang nhân bì diện cụ cha của hắn Thi Vấn Thi đại nhân, uy phong lẫm lẫm chậm rãi bước lên đại đường.
Trên công đường, hai hàng nha dịch đánh vang sát uy bổng trong tay, miệng hô lớn: “Thăng— đường—-”
Tiểu Hắc đại nhân của chúng ta vừa nghe thấy hai chữ “thăng đường”, bước đi lại càng thêm đắc ý, cánh chuồn trên mũ ô sa dài một thước hai cao thấp đung đưa theo từng nhịp bước chốc đi chốc ngừng uy phong lẫm lẫm cùng kiểu cách rạo rực lúc trông bên nọ lúc ngó bên kia của hắn. Hôm nay đại nhân lớn nhất trong nha môn là hắn, không có phụ thân, tiếp đây hắn được toàn quyền tác chủ!
“Hanh hanh hanh!” Lan Khánh, trong tiếng chúng nha dịch thét lớn, bước lên noãn các trước bình phong thanh thiên bạch nhật, đoan đoan chính chính ngồi phía trên công đường.
Lan Khánh nhập tọa, nha dịch dưới đường nhất thời đình chỉ tiếng động.
Ánh mắt Lan Khánh đảo qua đường hạ, sau đó cầm lấy kinh đường mộc đập mạnh xuống, đương lúc hắn đang muốn học giọng điệu cha hắn hô: “Đưa phạm nhân lên công đường”, kinh đường mộc dưới tay Lan Khánh ứng thanh mà vỡ nát, đã thế còn vỡ thành thất thất bát bát.
“Di?” Lan Khánh nắm lớp gỗ vụn lên ngó ngó, sau đó lại nhìn nhìn Tiểu Thất ở đường hạ.
“…” Tiểu Thất che mặt.
Từ lúc người này mới đi vào nội đường, lại còn vừa đi vừa rung rinh hai cánh chuồn trên đầu, hắn đã cảm thấy cho Lan Khánh phẫn làm Thi Vấn thăng đường không phải ý kiến hay, nhưng Nam Hương đã quyết định như thế, hắn cũng chẳng lay chuyển được ánh mắt chờ mong tha thiết của Lan Khánh, cho nên mới giúp người này dịch dung thành bộ dáng Thi Vấn.
Nhưng mà, xem đấy, phạm nhân còn chưa có thẩm được, kinh đường mộc đã bị đập hủy rồi.
Tiểu Thất vội vàng phân phó một tiếng, nha dịch lập tức chạy đi lấy đàn mộc mới tinh đến, còn quét sạch sẽ đám gỗ vụn trên bàn xử án, lúc này Lan Khánh mới khụ một tiếng, lại một lần nữa đề khí nghiêm cẩn hô “Người đâu, dẫn phạm nhân tiểu quy đản lên!”
“…” Tiểu Thất sắp té xỉu.
Nha dịch trên đường hai mặt nhìn nhau, sau đó Nam Hương ở phía sau rèm mới nhẹ giọng nhắc: “Công tử, là phạm nhân Đông Phương Lôi Dẫn mới đúng.”
“A.” Lan Khánh gật đầu, tái nói, “Là Đông Phương Lôi Dẫn mới đúng!”
“Tuân lệnh!” Nha dịch ứng thanh, sau đó Đông Phương Lôi Dẫn tóc tai bù xù mặc tù phục bị nha dịch áp giải từ ngoài vào.
Đông Phương Lôi Dẫn vẫn đứng thẳng tắp, một đôi mắt sắc bén mà ác độc nhìn Lan Khánh đang dịch dung thành Thi Vấn trên đường.
Hắn căm giận quát: “Cẩu quan lớn mật, bản tiểu vương ở ngoài nghe thấy, ngươi dám gọi bản tiểu vương là tiểu quy đản! Vũ nhục hoàng thân quốc thích có biết tội gì!”
Nam Hương sư gia phía sau rèm thản nhiên nói: “Đánh mười bản trượng!”
Lan Khánh nghe được liền bắt lấy một hỏa ký trên án ném xuống mắt đất.
“Vũ nhục mệnh quan triều đình, đáng đánh mười bản trượng. Người đâu, dùng sức đánh cho ta!”
Bọn nha dịch lập tức cầm trúc bản vọt ra. Nghe nói người này tuy là tiểu vương gia, bất quá cũng vẫn là thứ đại *** côn gian sát bách tính thiện lương vô tội, hơn nữa Tiểu Hắc đại nhân bảo bối quý nhất nha môn bọn họ vì phá án thiếu chút phải chịu độc thủ người này, ngoài ra còn cả Tiểu Thất, cho nên bọn nha dịch vừa nghe đại nhân ra lệnh, mỗi người đều mặt mày dữ tợn chạy ra, hai gã đè Đông Phương Lôi Dẫn xuống, một gã cởi quần hắn, thêm hai gã đứng ở hai bên một trước một sau dùng sức huy hạ bản tử.
“A–a–a–a–a–a–” Đông Phương Lôi Dẫn bị đánh đủ mười bản rồi lần thứ hai mặc quần vào, nhưng vừa hồi thế lại bị nha dịch đè quỳ dưới đường, hắn đứng cũng đứng không được, căm tức nhìn chòng chọc Lan Khánh.
“Lớn mật…” Đông Phương Lôi Dẫn mới hô lên hai chữ, Lan Khánh lập tức nói: “Lớn cái gì mà lớn, ở trên công đường, Tiểu Hắc đại nhân ta, à không đúng, Thi đại nhân ta là lớn nhất! Nếu ngươi dám nhiều lời, nhiều thêm bao nhiêu ta sẽ đánh ngươi bấy nhiêu đại bản, xem ngươi còn có thể lớn đến đâu!”
Lan Khánh vừa nói thế, Đông Phương Lôi Dẫn lập tức nín bặt. Song hắn vẫn dùng sức trừng mắt với Lan Khánh, tựa như muốn dùng phẫn nộ đem Lan Khánh trên đại đường đốt ra mấy cái động.
Lan Khánh hanh hanh hai tiếng rồi tiếp lời: “Kẻ quỳ dưới công đường kia là ai?”
Đông Phương Lôi Dẫn quay ngoắt đầu, không thèm đáp lại Lan Khánh.
“Không trả lời hả?” Lan Khánh cười nịnh nói: “Không trả lời, vậy người đâu, tái đánh hắn mười bản!”
Nha dịch đều rất nghe lời đại nhân nha môn. Lan Khánh vừa nói, bọn họ tức khắc lấy bản tử bằng trúc mới hung hăng đánh xuống cặp mông trăng trắng trơn bóng của tiểu vương gia.
Tiểu Thất ở bên cạnh thấy Đông Phương Lôi Dẫn bị đánh thảm hại, tức thì ngay cả nói cũng sắp nói không nổi, chỉ cảm thấy người thật sự đáng thương a.
Lan Khánh người này, ngươi đối với hắn hảo vậy còn tàm tạm, nhưng nếu đắc tội hắn, đó là thập bội cùng cực. Ngày ấy bọn họ ở trong vương phủ thiếu chút nữa thất thân chịu nhục, lúc này gia hỏa kia hẳn là đòi nợ ngày đó mà.
Đánh xong xuôi, Đông Phương Lôi Dẫn lại bị kéo lên quỳ gối.
Lan Khánh hỏi lần nữa: “Kẻ quỳ dưới công đường là ai?”
“…Bản tiểu vương Đông Phương Lôi Dẫn…” Đông Phương Lôi Dẫn khí nhược như tơ nói.
Lan Khánh nghe thấy lời đáp lại giận dữ. “Ở trước mặt bản quan, phạm nhân là phạm nhân, bản tiểu vương cái gì, nói lời bản quan không thích nghe, ta tái đánh ngươi…”
Đông Phương Lôi Dẫn vừa nghe còn muốn tái đánh, cả khuôn mặt thoắt cái trắng bệch.
Nam Hương ở sau rèm ra tiếng: “Công tử, đừng đùa nữa, chính sự quan trọng hơn.”
Lan Khánh “A” một tiếng, nói: “Quên đi, thấy ngươi sắc mặt tái nhợt đã có chút hối ý, trước khi án hạ bản quan không đánh. Bất quá nếu lại tái phạm, vậy phải đánh, có nghe thấy không?”
Đông Phương Lôi Dẫn oán hận đáp: “Nghe thấy…”
Lan Khánh lật giở hồ sơ Nam Hương đặt trên bàn, nhìn nhìn mấy chữ viết trên đó, thẳng lưng, sau đó đập kinh đường mộc, quát: “Đông Phương Lôi Dẫn, ngươi ở Thanh Châu cường thưởng phần đông dân nam dân nữ, còn bắt ép về phủ gian ***, đám người Đàm Hoa không nguyện phục, ngươi lại căm tức mà sát hại rồi vứt xác.”
“Bản quan được người báo án, liền phái bộ khoái phủ nội lẻn vào Túc vương phủ tìm chứng cứ, nhưng hai bộ khoái cư nhiên thiếu chút nữa bị ngươi *** loạn!”
“May mắn lúc sau những bộ khoái khác đuổi tới, kịp thời ngăn chặn ngươi làm điều ác. Đồng thời chúng ta còn cứu được tổng cộng mười một nam nữ nhân bị nhốt dưới mật thất trong thư phòng ngươi!”
“Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, đã được mang về cùng lúc với ngươi. Đông Phương Lôi Dẫn, ngươi có nhận tội hay không?”
“Ta không nhận!” Đông Phương Lôi Dẫn đầu tiên hít sâu một hơi, sau đó oán hận liếc Lan Khánh, nói: “Cái gì mà tội chứng vô cùng xác thực? Rõ ràng hết thảy đều là các ngươi trù tính! Là các ngươi dùng mỹ nhân kế dẫn dụ ta làm! Những kẻ trong mật thất dưới thư phòng ta cũng là do các ngươi vu cáo, mật thất đó chỉ dùng để cất chứa cựu thư điển tịch, làm sao lại dùng để nhốt người được?”
“Một khi đã như vậy, bản quan liền truyền mười một nhân chứng lên!” Lan Khánh vỗ kinh đường mộc, Nam Hương lên tiếng: “Công tử, thỉnh ngài gọi Tiểu Thất lên trước.”
Lan Khánh suy nghĩ, lại vỗ kinh đường mộc phán:
“Mười một nhân chúng muộn chút nữa hẵng lên, bộ khoái Trần Tiểu Kê, ngươi tiến vào công đường thẩm vấn trước đi!”
“Vâng!” Tiểu Thất chắp tay bĩu môi, nhiều người ở đây như vậy, hắn vốn định nói kẻ mình dịch dung rõ ràng kêu Trần Thất chứ không gọi Trần Tiểu Kê, nhưng suy nghĩ một chút lại thấy Lan Khánh gọi vậy lại thuận hơn, cho nên hắn cũng không biện giải nữa.
Tiểu Thất đi đến bên cạnh Đông Phương Lôi Dẫn, Đông Phương Lôi Dẫn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt má trái còn có một vết kiếm xấu vô cùng của Tiểu Thất thì quá đỗi sửng sốt. Tiểu mỹ nhân ngày ấy hắn ôm trong lòng cũng kêu Trần Tiểu Thất, hai người này làm sao lại trùng tên trùng họ?
“Trần Tiểu Kê, ngươi hãy kể lại toàn bộ sự tình ngày đó lẻn vào Túc vương phủ!” Lan Khánh nói.
Tiểu Thất bắt đầu thuật lại: “Hồi bẩm đại nhân, ngày ấy tiểu nhân phụng mệnh đại nhân cùng Tiểu Hắc đại nhân đến Thanh Châu trước để điều tra một án kiện thi thể từ Thanh Châu trôi dòng Thanh giang tới Quy Nghĩa huyện. Căn cứ theo chứng cứ ban đầu, có thể xác minh cỗ thi thể kia là bị người cưỡng gian chí tử. Tiếp đó ta cùng Tiểu Hắc đại nhân kiên trì miệt mài thu thập chứng cứ thì thấy tất cả đều chỉ ra tiểu vương gia trong Túc vương phủ có khả năng phạm án nhất.”
“Vì thế dưới sự suất lĩnh (dẫn đầu) của Tiểu Hắc đại nhân “anh minh thần võ”, chúng ta liền dịch dung thành một đôi tỷ đệ diện mạo xinh đẹp, giả trang thành lữ khách đi ngang qua Thanh Châu. Ngay tại thời điểm Đông Phương Lôi Dẫn nhìn thấy chúng ta, hắn lập tức phái thủ hạ hắc y nhân bắt bọn ta về Túc vương phủ!”
“Vào Túc vương phủ không bao lâu, Đông Phương Lôi Dẫn liền lộ ra diện mục dữ tợn, một người còn chưa đủ, hắn thậm chí muốn cùng lúc nhúng chàm ta cùng Tiểu Hắc đại nhân, hơn nữa cư nhiên hạ thứ dược ác độc trên người chúng ta. May là sau bộ khoái Quy Nghĩa huyện nha môn nhanh chóng đuổi tới cứu, chúng ta mới may mắn thoát hiểm.”
“Tiểu Hắc đại nhân quả nhiên anh minh—” Nha dịch hai bên có người cảm thấy quanh vinh tán thưởng, cũng có người nghiến răng nghiến lợi quát: “Dâm tặc tiểu quy đản—”
Còn Đông Phương Lôi Dẫn nghe thấy Tiểu Thất nói như vậy chính là khiếp sợ không thôi, hắn chỉ chỉ Tiểu Thất gào lên: “Là ngươi? Thật sự là ngươi? Ngươi là tiểu mỹ nhân Trần Tiểu Thất ngày đó?”
“Là ta, thật sự là ta, ta chính là tiểu mỹ nhân Trần Tiểu Thất ngày đó!” Tiểu Thất dùng bản mặt không thể nào nghía nổi ngượng nghịu cười mỉm với Đông Phương Lôi Dẫn.
Đông Phương Lôi Dẫn phát giác diện dung hoa đào ngày ấy thế nhưng lại do tên sửu nhân như vậy giả dạng lập tức bụng dạ chua xót dâng lên ầm ầm, hắn hộc một tiếng, rồi ồng ộc ồng ộc phun hướng Tiểu Thất.
“Nãi nãi cá hùng!” Tiểu Thất bị dọa vội vàng vận khinh công nhảy tránh.
Tiểu Thất phủi phủi vạt áo, ai oán liếc Đông Phương Lôi Dẫn, nói: “Tiểu nhân biết khuôn mặt mình xấu xí, nhưng tiểu vương gia ngài cũng đừng vừa thấy liền nôn thốc nôn tháo như vậy a! Dù gì tiểu nhân cũng cùng ngài sớm chiều chung đụng ba ngày, một thân trong sạch cũng thiếu điều bị hủy trong tay ngài, tiểu vương gia ngài thật sự làm tiểu nhân tổn thương a!”
Đông Phương Lôi Dẫn vừa nghe, nôn ói lại càng kịch liệt hơn.
Bởi vì Đông Phương Lôi Dẫn làm dơ bẩn công đường, Lan Khánh hạ lệnh sai người kéo xuống đánh tàm tạm năm bản trị tội, sau đó lau sạch sẽ công đường mới tái thăng đường.
Lần thứ hai thăng đường, Lan Khánh lại vỗ kinh đường mộc, uy nghiêm nói: “Trần Tiểu Kê lui ra, truyền nhân chứng Trần A Phúc lên công đường!”
Bộ khoái lập tức dẫn một vị thiếu niên diện mạo xinh đẹp lên, thiếu niên này là một trong những người được cứu ra từ Túc vương phủ ngày ấy, hôm nay cũng được truyền làm nhân chứng, nhưng hắn vừa mới lên công đường trông thấy Đông Phương Lôi Dẫn hung tợn nhìn mình, hắn liền sợ tới mức cả người lạnh run, rốt cuộc nói cũng không ra lời, chỉ một đường lui đến góc phòng gào khóc.
Thiếu niên khóc, Lan Khánh lập tức giật mình chấn kinh, hắn vội vàng quay đầu hướng sau rèm hỏi: “Nam tiên sinh, hắn khóc hắn khóc, làm bao bây giờ!”
Nam Hương thở dài: “Trong mười một nhân chứng nguyên chỉ còn hắn có thể thuật lại sự việc một chút, nhưng ta hiển nhiên đã đánh giá thấp nỗi sợ hãi của người bị Đông Phương Lôi Dẫn này thi ngược… Công tử, trước hết để người dẫn hắn xuống đi!”
“Dẫn đi dẫn đi, mau dẫn nhân chứng đi, đừng để hắn khóc mãi!” Lan Khánh quay đầu nói với nha dịch.
Trần A Phúc được dẫn xuống, Đông Phương Lôi Dẫn không phục nói: “Hiện nay không ai có thể chứng minh ta giam người, giết người, cưỡng gian, nhiều lắm chỉ có ta bắt hai bộ khoái về Túc vương phủ thôi. Hơn nữa hai bộ khoái kia lại là người của nha môn các ngươi, ta cũng có thể nói chính nha môn các ngươi ôm oán trả thù, cố ý hãm hại bản tiểu… ta!”
“Lớn mật!” Lan Khánh giận dữ đập kinh đường mộc, kết quả lại vỡ nát một khối nữa. Tiểu Thất ở một bên vội vàng gọi người đổi cái mới cho hắn đập. Tiếp theo Lan Khánh lại nói: “Cái gì là nha môn chúng ta ôm oán trả thù, cố ý hãm hại ngươi? Tiểu quy đản ngươi là thứ lá hành lá hẹ gì mà đáng để đại nhân ta điều động binh lực lại ngàn dặm xa xôi từ Quy Nghĩa huyện chạy tới Thanh Châu bắt ngươi?”
“Ta làm sao biết các ngươi bệnh tật gì mà trăm phương ngàn kế muốn đẩy ta vào chỗ chết!” Đông Phương Lôi Dẫn cả giận đáp.
“Đáng giận!” Lan Khánh hừ một tiếng. “Một khi đã như vậy, bản quan khiến cho ngươi tâm phục khẩu phục! Người đâu, truyền quản gia vương phủ Lý Đại Nãi!”
Đông Phương Lôi Dẫn sửng sốt, sau đó nhìn nhìn lão quản gia Túc vương phủ đang run lẩy bẩy được dẫn vào từ bên ngoài, hắn phẫn nộ chỉ đối phương mắng: “Cẩu nô tài, ngươi dám ăn cây táo rào cây sung, liên kết với ngoại nhân mưu hại chủ tử ta?”
Lý Đại Nãi ngấn lệ trộm nhìn Đông Phương Lôi Dẫn, rồi lập tức quỳ xuống, hướng Lan Khánh dập đầu thật mạnh.
“Cầu thanh thiên đại lão gia trả cho tôn nữ một cái công đạo.”
“Lý Đại Nãi!” Đông Phương Lôi Dẫn tiến lên muốn đánh người, tức khắc bị nha dịch hai bên ngăn lại, sau đó thanh âm Lan Khánh lạnh lùng như băng lại ẩn hàm nộ ý chậm rãi vang lên: “Đông Phương Lôi Dẫn, trên công đường chớ làm càn, nếu không ta sẽ lập tức đánh chết ngươi, đó cũng là ngươi tự chuốc lấy.”
Lan Khánh nói như vậy, Đông Phương Lôi Dẫn quả nhiên bị dọa sợ, hắn cứ thế lui từng bước, khiếp sợ khí thế thình lình phát ra quanh thân Lan Khánh, hai chân mềm nhũn, cả người quỳ xuống.
“Lý Đại Nãi, ngươi cứ yên tâm kể lại hết thảy sự tình thật rõ ràng, bản quan sẽ trả lại cho người cùng tôn nữ của ngươi công đạo.” Lan Khánh nói với quản gia Túc vương phủ.
Quản gia nghe xong, nước mắt tức khắc rơi xuống, khóc nức nở nói: “Tiểu nhân Lý Đại Nãi, thuở nhỏ được bán vào Túc vương phủ làm gia nô, đến nay cũng đã được bảy mươi năm, sau được Túc vương gia tán thưởng, tiểu nhân được ngồi lên vị trí quản gia vương phủ. Tiểu nhân vốn phải cảm kích trong tâm, không được thuận lòng bán đứng chủ tử cùng tiểu chủ tử, song oan khuất của tôn nữ lại không nơi thổ lộ.”
“Tôn nữ tiểu nhân mới mười bốn tuổi, nhân sinh nhu thuận lanh lợi lại xinh đẹp. Nàng sinh trưởng trong vương phủ, ai ngờ lại bị tiểu vương gia vừa mắt. Tôn nữ tiểu nhân từ khi còn nhỏ đã cùng người đính ước, tất nhiên không thể đáp ứng tiểu vương gia. Nào biết một đêm nọ tiểu vương gia bắt cóc tôn nữ tiểu nhân, còn vì nàng phản kháng không chịu thuận theo mà đánh nàng tới chỉ còn nửa cái mạng. Tôn nữ đối với tiểu nhân giống như một phần cốt nhục, đêm đó nàng bị người ném về hậu viện, cả người là máu, mắt trợn trừng, ngay cả chữ “gia gia” cũng không kêu ra…”
Lý Đại Nãi vừa khóc vừa nói: “Tôn nữ nhi của tiểu nhân, đứa nhỏ nhu thuận thân thiết đến thế lại ở trong ***g ngực tiểu nhân trút hơi thở cuối cùng. Tiểu nhân vốn tưởng rằng Túc vương yêu thương tiểu vương gia vô cùng, mạng này không có cách nào đòi lại từ họ, may mà trời xanh có mắt, để cho tiểu nhân gặp được quan sai Quy Nghĩa huyện, cũng để cho tiểu nhân có thể nói ra nỗi khổ trong tâm.”
“Thanh thiên đại lão gia, tôn nữ tiểu nhân chết thật oan uổng a! Túc vương gia dung túng nhi tử hành hung, người chết thảm trong phủ không chỉ có một mình tôn nữ tiểu nhân, thỉnh thanh thiên đại lão gia hoàn lại cho tôn nữ tiểu nhân cùng những người uổng mạng công đạo, Đông Phương Lôi Dẫn phải đền mạng a!”
Lý Đại Nãi khổ cực mấy năm, hắn than thở khóc lóc, tố khổ tâm can khiến mọi người cảm động, công đường nhất thời tràn ngập thê ai, không ít người bởi vậy mà đỏ hốc mắt.
Lan Khánh vỗ kinh đường mộc, cả giận quát: “Đông Phương Lôi Dẫn, ngay cả quản gia cùng ngươi sống trong vương phủ từ nhỏ cũng ra mặt làm chứng, ngươi có nhận tội hay không?”
Cả người Đông Phương Lôi Dẫn đương trường đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng, nói cũng nói không nên lời.
Lan Khánh cười hiểm, trong lòng đang nghĩ “Thi Tiểu Hắc đại nhân ta trảm rụng đầu ngươi, xem ngươi còn đùa giỡn gà của ta thế nào được”, lúc này đường ngoại đột nhiên truyền đến âm thanh xôn xao nháo loạn.
Lan Khánh ngẩng đầu, muốn quát “Là kẻ nào quấy rối?” thì một đám hôi y nhân thình lình xông vào công đường, ở giữa đám hôi y nhân có một nam tử tuổi chừng ngũ lục tuần, ánh mắt sáng quắc, chắp tay bước nhanh vào.
“Con ta—” Nam tử kia cao giọng hô.
Đông Phương Lôi Dẫn vừa nghe thấy thanh âm lập tức quay đầu. Hắn vừa nhìn thấy người tới liền vạn phần kinh hỉ. “Cha, cha, mau cứu ta! Cẩu quan này thế nhưng muốn cưỡng ép con nhận tội, hắn đánh con đến mức muốn đứng cũng sắp không nổi!”
“Hỏng bét…” Tiểu Thất lui sau từng bước, hơi hơi ẩn mình sau thân nha dịch khác.
Túc vương đến đây, việc này không dễ xử rồi…
Túc vương vội vàng đi tới trước đỡ lấy nhi tử giống như sắp ngã, hắn đau lòng không thôi nhìn nhi tử, sau đó ánh mắt sắc bén cơ hồ có thể giết người tái miết đến quản gia vương phủ quỳ ở một bên.
Lý Đại Nãi bị Túc vương nhìn như vậy sợ tới mức suýt tí nữa ngất xỉu.
Nam Hương sau rèm cũng âm thầm hoang mang. Túc vương đến đây, người này không phải kẻ hắn cùng Lan Khánh có thể đối phó. Phải làm sao bây giờ?
Không ngờ Lan Khánh nhìn thấy có người quấy rối công đường lập tức dùng sức đập kinh đường mộc, quát: “Đường hạ là kẻ nào? Không được bản quan truyền gọi lại dám xông vào công đường! Tự tiện xông vào công đường phải chịu tội gì có biết không?” Sau đó hắn lại trộm quay đầu đi che miệng vui sướng hỏi: “Nam tiên sinh, lão già này đánh mấy bản? Cũng mười bản được không?”
Nam Hương thở dài một hơi, thấp giọng đáp: “Người này không phạt được…”
“Vì sao không phạt được?” Lan Khánh hờn giận. “Hiện nay trên công đường ta là lớn nhất, ta không phạt được, vậy kẻ nào được? Hoàng đế sao?” Dứt lời còn suỵt một tiếng.
Túc vương kia liếc nhìn Lan Khánh trên công đường, dò xét qua lại kỹ càng, trong mắt toát ra nghi vấn nói: “Ngươi là ai? Dám ở trên công đường giả mạo tri huyện thẩm án!”
Lời này lọt vào trong tai, Tiểu Thất liền cảm thấy có điểm kỳ quái. Tiểu Thất ẩn ở phía sau người khác lên tiếng nói: “Ở trên công đường thẩm án đương nhiên là huyện lệnh đại nhân Quy Nghĩa huyện chúng ta, nếu không phải, Túc vương cho hắn là ai?”
“To gan, là kẻ nào vô lễ dám ở trước mặt bổn vương tùy tiện làm loạn?” Túc vương cả giận quát.
Tiểu Thất nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng đứng lên, bất quá đầu có hơi cúi thấp, hắn thật sự không muốn gặp vị đại bá phụ trên danh nghĩa này. Hắn nói: “Tiểu nhân chỉ là đáp lại lời Túc vương. Túc vương nghi ngờ người ngồi trên đường thượng, thân là bộ khoái Quy Nghĩa huyện, tiểu nhân đương nhiên phải vì Túc vương hồi đáp. Còn nữa, Túc vương nói tri huyện bản huyện là giả mạo, không biết Túc vương có chứng cứ gì? Hay là… Túc vương ngài suy đoán như thế là bởi vì ngài cho rằng bản thân biết rõ huyện lệnh đại nhân chân chính kia hiện đang ở nơi nào nên mới xuất khẩu thành lời?”
Lời này của Tiểu Thất làm cho câu chất vấn đã tới cửa miệng lại bị Túc vương nuốt trọn trở về. Túc vương nếu nói trên đường thượng không phải Thi Vấn, cũng chính là gián tiếp lọt vào bẫy rập Tiểu Thất bố trí, thừa nhận hắn biết Thi Vấn ở nơi nào.
“Khá lắm, tiểu bộ khoái nhanh mồm nhanh miệng, thật không hiểu là ai dạy dỗ!” Túc vương nghiến răng ken két nói.
“Quá khen quá khen, tại hạ bất tài, dưới trướng Thi Tiểu Hắc đại nhân của Quy Nghĩa huyện, thông minh cơ trí như vậy đương nhiên tất cả đều là Tiểu Hắc đại nhân dạy a!” Vẻ mặt Tiểu Thất thất nữu bát oai (bảy phần vẹo tám phần lệch) nhìn Túc vương một phen hỏa quả thực sắp cháy lớn đến nơi.
Còn Lan Khánh nghe Tiểu Thất nói như vậy cũng cười hai tiếng. Người này tâng bốc đối với hắn mà nói luôn thập phần hưởng thụ.
Không để ý tới tiểu vô lại này, Túc vương sắc mặt ngưng trọng, tầm mắt chuyển dời đến trên người Lan Khánh, lớn tiếng: “Quy Nghĩa huyện huyện lệnh lớn mật, con trai bổn vương là huyết mạch hoàng tộc, há lại để cho đám huyện nha nho nhỏ các ngươi thẩm vấn tra tấn. Nếu bổn vương thượng tấu triều đình, mũ ô sa trên đầu ngươi khẳng định bị lột xuống!”
Nam Hương ngừng một chút, toan ở phía sau rèm dạy Lan Khánh nên ứng phó thế nào, không ngờ tới Lan Khánh thế nhưng liền vỗ kinh đường mộc, ở trên công tọa âm trầm trả lời: “Thiên tử phạm pháp cùng tội như thứ dân! Thi Vấn nếu coi trọng mũ cánh chuồn trên đầu cũng sẽ không từ nhị phẩm kinh quan bị biếm đến nơi này làm thất phẩm tri huyện!”
“Hừ, Thi Vấn, ta sớm nghe về ngươi qua một số người, nhưng hoàng thân quốc thích nếu thật phạm tội, cũng phải do tam ti hội thẩm, ngươi đừng mơ tưởng ở trong huyện nội nho nhỏ này dĩ quyền mưu tư, vận dụng hình phạt riêng với con ta để vu oan giá họa.” Túc vương tức giận nói.
Lan Khánh đáp: “Ta chiếu luật pháp, đúng là hình án nghiêm trọng phải cần Hình bộ, đại lý tự, đốc sát viện tam ti hội thẩm, nhưng pháp lệnh nói rõ trong tình thế cấp bách không thể đợi chờ, đương trường nhân chứng vật chứng đều đủ cả vậy có thể do quan phủ địa phương thẩm vấn, sau đó tái dâng bản án lên cho tam ti phúc thẩm! Túc vương ngươi vừa đến đã gầm rít trên công đường, nói bản quan không thể thẩm án, vậy đến tột cùng kẻ dĩ quyền mưu tư là ngươi hay bản quan, bản quan quả thực cũng mơ hồ.”
Lan Khánh nói lời có trật tự hữu tình hữu lý, Nam Hương ở phía sau nghe được cũng sửng sốt vô cùng.
Sau đó Nam Hương nhẹ giọng nhắc: “Công tử, Túc vương đã đến, cũng nên giữ mặt mũi cho hắn, ta vẫn nên tuyên bố bãi đường thôi!”
Lan Khánh suy nghĩ mới gật đầu, sau đó vỗ kinh đường mộc nói: “Túc vương đại giá quang lâm, bản huyện cũng nể mặt ngài, cách ngày tái thẩm, bãi đường!”
“Uy vũ—!” Nha dịch hai bên đồng thời hô to.
Tiểu Thất gãi cằm, trong lòng thì nghĩ người này tuyệt đối không tới một mình, nhìn vài người bên cạnh hắn đều là cao thủ, xem ra trong mấy ngày này phải phái thêm vài người đến chặt chẽ trấn thủ lao phòng phía tây mới được!
Lan Khánh vừa mới bãi đường, trong nội nha liền truyền lại tin tức.
Lan Khánh dùng dược thủy Tiểu Thất cho hắn lau mặt, xóa sạch tầng da mặt Thi Vấn kia, sau đó thẳng hướng phòng Thi Vấn, hô lớn một tiếng: “Cha, ngươi đã trở lại!”
Ở bên giường Thi Vấn có một nữ hài tử đang đứng, đó chính là Tiểu Lan Hoa ngày trước bị Thi Vấn phán phục lao dịch rồi lưu lại giống Tiểu Thất.
Vẻ mặt Tiểu Lan Hoa có chút tiều tụy tái nhợt, Tiểu Thất cùng Nam Hương theo sau trông thấy liền cảm giác không ổn.
Tiểu Thất ngửi thấy trong phòng có vị máu nhàn nhạt, tức khắc hỏi: “Ngươi bị thương hay là Thi đại nhân bị thương?”
Tiểu Lan Hoa cười, biểu tình nhu hòa. “Ta chịu một chút thương thế, bất quá may mắn Thi đại nhân không việc gì.”
“Không có việc gì tại sao lại hôn mê? Đại phu, đại phu, đại phu—” Lan Khánh banh rồi lại banh mí mắt cha hắn, thấy người không tỉnh lại càng hoang mang rối loạn chỉ trực chạy đi tìm đại phu.
Tiểu Lan Hoa hơi loạng choạng, Tiểu Thất vội vàng đỡ lấy người, sau đó Nam Hương dịch tới ghế dựa, hai người cùng phù Tiểu Lan Hoa ngồi xuống.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi làm sao lại ở cùng đại nhân?” Tiểu Thất xé mở tay áo vấy máu của Tiểu Lan Hoa, để lộ ra cánh tay phấn nộn của cô nương gia doanh mãn là máu.
Tiểu Thất luôn luôn coi nữ oa nhi cơ khổ không nơi nương tựa này làm muội muội, cho nên cũng không có nam nữ bất thân liền trực tiếp dùng kim sang dược thay Tiểu Lan Hoa xoa lên vết thương, sau đó dùng vải bông trắng sạch sẽ cột chắc.
Tiểu Lan Hoa cảm kích nhìn Tiểu Thất sau nói: “Buổi sáng hôm nay ta ở trong vườn hái rau vừa vặn bính kiến (tình cờ thấy) Thi đại nhân đi ra, ta định hướng ngài ấy chào buổi sáng, ai ngờ đột nhiên có vài hắc y nhân bay tới bắt lấy Thi đại nhân, ta sợ Thi đại nhân bị bọn họ gây bất lợi cho nên một đường theo đuôi, sau đó nhân cơ hội những kẻ đó không chú ý liền cứu Thi đại nhân từ trong tay bọn họ.”
“Một mình ngươi địch lại bao nhiêu người?” Tiểu Thất hỏi.
“Năm.” Tiểu Lan Hoa ngượng ngùng nói: “Bất quá ta không hoàn toàn chỉ dùng đánh đá mà có xài chút mê dược. Học nghệ không tinh, hữu nhục sư môn a.”
Tiểu Thất xoa đầu Tiểu Lan Hoa, Nam Hương thì vui mừng nói: “May có ngươi! Nếu không kịp thời cứu Thi đại nhân trở về, Quy Nghĩa huyện nha môn không biết phải làm sao giờ!”
Tiểu Lan Hoa lắc đầu: “Thi đại nhân trợ ta báo cừu diệt môn, đối với ta ân trọng như núi, đây là việc ta nên làm!”
“Đại phu đến đây, đại phu đến đây!” Lan Khánh kéo lão đại phu đầu bạc hoa râm hổ tử (râu) cũng hoa râm từ bên ngoài tiến vào. Lão đại phu chạy đến khí suyễn thở hổn hển, nhưng ngay cả khí cũng không kịp hô hấp thêm mấy hớp đã vội vàng bắt mạch cho Thi Vấn.
Đại phu chẩn bệnh xong nói Thi Vấn chỉ là trong lúc hỗn loạn hít phải một chút mê dược nên lâm vào hôn mê, chờ mê dược kia tán đi sẽ lập tức tỉnh lại.
Lan Khánh vẫn canh giữ bên giường Thi Vấn chăm chăm nhìn cha, biết cha không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Thi Vấn tỉnh lại, ngay cả nghỉ tạm cũng không làm, liền cùng Nam Hương hai người khóa chặt thư phòng cùng nhau thương lượng phương sách ứng đối kế tiếp.
Thi Vấn đối với sự tình bọn hắn dịch dung Lan Khánh rồi đẩy Lan Khánh lên công đường tuy rằng không đồng ý lắm nhưng vẫn khen câu “ứng biến thỏa đáng”.
Lan Khánh được cha xoa xoa đầu lúc rời đi, nói biểu hiện hôm nay ở trên công đường khả quyển khả điểm (khen ngợi tán dương, đáng được khen ngợi), Lan Khánh lúc này cười đến quá mức sáng lạn, khóe mắt đuôi mày kia vui sướng quả thực sánh ngang với việc bắt được mười đầu hùng cũng chẳng ngoa.
Hôm nay xảy ra dị biến, Thi Vấn bị bắt, tuy rằng đã bình an trở lại nhưng an toàn nha môn cũng trở thành mục tiêu quan tâm của Tiểu Thất.
Trước hắn đi một chuyến đến lao phòng cùng Trần Báo An Quốc thương lượng bố trí lao phòng, còn thần không biết quỷ không hay sắp xếp vài thủ hạ của mình bên trong phòng ngừa khả năng Túc vương cướp ngục cứu người.
Tiếp theo định đến Dần Tân quán lần nữa để xếp đặt vài nhân thủ bảo vệ nhân chứng an toàn thì Lý Trung vội vàng báo lại: “Dần Tân quán xảy ra chuyện, Lý Đại Nãi bị sát thủ xâm nhập gây trọng thương, mười một nhân chứng còn lại tuy không việc gì nhưng kinh hách quá độ, đại nhân đã phái người hộ tống bọn họ đến nơi tương đối ẩn mật thỉnh đại phu khám chữa, hiện nay đại nhân muốn các ngươi tới thư phòng thương lượng giải quyết sự việc.”
Tiểu Thất vừa nghe, mày lại nhíu. Lão thất phu Đông Phương Chiên này động tác thật mau lẹ.
Khi Tiểu Thất cùng Kim Trung Báo Quốc tới thư phòng, Thi Vấn cùng Nam Hương vẫn đang thương lượng, còn Lan Khánh nhàm chán ngồi ở ghế bên ôm heo yêu của hắn nghịch nghịch.
“Đại nhân!” Năm người hướng Thi Vấn chắp tay.
Thi Vấn lên tiếng: “Mọi người đã nhiều ngày vất vả rồi, ngồi xuống trước nói sau.”
”Vâng, đại nhân!” Kim Trung Báo Quốc rất có ăn ý để lại vị trí bên cạnh Lan Khánh cho Tiểu Thất, Tiểu Thất cũng tất an vị.
Thi Vấn nói: “Bản quan vốn định hai ngày sau, mười lăm tháng tám, lần thứ hai khai đường thẩm án Đàm Hoa, nhưng mà tối này Dần Tân quán lại bị sát thủ xâm nhập, bởi vì nha môn nhân thủ không đủ làm hại quản gia Lý Đại Nãi của Túc vương phủ trúng một đao trên bụng, hiện giờ hôn mê bất tỉnh, những người còn lại cũng kinh hách quá độ, chỉ sợ công đường hai ngày sau cũng vô pháp làm chứng.”
Đinh Kim nhíu mày: “Đến Túc vương phủ, nhân chứng có lợi nhất chính là Lý Đại Nãi, hiện giờ Lý Đại Nãi bị trọng thương, những nam nữ nhân còn lại cũng vô pháp làm chứng, đại nhân, ta nên làm thế nào đây?”
Nam Hương nói: “Tiểu Thất công tử cũng có thể lên công đường làm chứng, nhưng ngày đó dù sao Đông Phương Lôi Dẫn cũng chưa thực hiện được việc xấu xa, muốn lấy việc này ghép tội chết cho hắn chỉ sợ khó càng thêm khó.”
Tiểu Thất gãi cằm nói: “Hơn nữa Đông Phương Chiên quỷ kế đa đoan, hắn là bởi vì không kịp ngăn cản công đường liền sai người bắt Thi đại nhân, tiếp đó lại vì muốn bịt miệng chứng nhân mà ngoan độc hạ sát thủ. Nha môn chúng ta nếu không chuẩn bị ổn thỏa, đừng nói định được tội Đông Phương Lôi Dẫn, mà không chừng chưa khai đường lần nữa, toàn bộ nha môn đã bị lão thất phu kia san bằng.”
Biết Tiểu Thất nói đúng sự thật, không khí trong thư phòng cũng càng thêm ngưng trọng, nhưng đương lúc một đám người ngươi một lời ta một ngữ lại vẫn tìm không ra phương pháp ứng đối, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận lại một trận tiếng khóc u oán ai thê không thôi.
Bởi vì thường thường bị quỷ dọa nên hiện nay Tiểu Thất đã xấp xỉ quen thói, nghe thấy tiếng khóc của Đàm Hoa cũng chỉ rụt rụt cổ đôi chút, rồi nhẹ nhàng dựa sát bên người Lan Khánh mà thôi.
Lúc này Lan Khánh thả heo, tùy tiện cho heo yêu của hắn chạy loạn trong thư phòng sau đó tuôn ra một câu: “Kỳ thực nhân chứng có lợi nhất không phải Lý Đại Nãi.”
“A.” Mọi người trong phòng bỗng dưng phóng mắt tới trên người Lan Khánh.
Lan Khánh thản nhiên nói: “Toàn bộ sự kiện đều là từ lúc Đàm Hoa cáo quan mà bắt đầu, hắn là đương sự, cũng là bằng chứng trực tiếp, chỉ cần hắn thượng đường nói ra hết thảy, Đông Phương tiểu quy đản còn chạy trốn được sao?”
Thi Vấn nghe Lan Khánh nói, trầm ngâm một chút.
Kim Trung Báo Quốc kinh hỉ kêu: “Ý kiến hay, Tiểu Đầu Nhi, đây thực là một ý kiến hay!”
Tiểu Thất tuy rằng không nguyện giội gáo nước lạnh nhưng vẫn phải mở miệng: “Nhưng các ngươi đừng quên, ngoại trừ ta cùng Tiểu Hắc, không ai nhìn thấy được thân ảnh Đàm Hoa, càng miễn bàn đến việc nghe được thanh âm hắn nói chuyện.”
Thi Vấn gật đầu. “Tiểu Thất nói không sai, bản quan cũng thấy việc này khó thực hiện.”
“Ai…” Kim Trung Báo Quốc lại thở dài.
Tiếng quỷ khóc ngoài cửa lớn thêm, Lan Khánh cả giận quát: “Ầm ĩ muốn chết! Muốn khóc đến nơi khác khóc, nếu ngươi tái quấy rối, ta sẽ trói ngươi lại phơi nắng!”
“Tiểu Hắc đại nhân bớt giận…” Tiếng Đàm Hoa khóc ngoài cửa nghẹn lại, nhất thời biến thành tiếng nức nở, sâu kín truyền đến.
“Không phải nói phía trước bởi vì Đàm Hoa ói một búng máu lên đóa quỳnh nên hồn phách bám vào quỳnh, kết quả Tiểu Thất mang Đàm Hoa tới gốc quỳnh kia mới giúp cho hồn phách Đàm Hoa trở về chỗ cũ sao? Nếu hồn phách hắn đã trọn vẹn, cũng đã trở thành quỷ đầy đủ, vì cái gì chúng ta vẫn nhìn không thấy hắn?” An Quốc buồn bực hỏi.
Nam Hương giải thích: “Theo dân gian, nhân thể nội có dương khí, khi thời vận cao dương khí thịnh liền nhìn không thấy thứ do âm khí ngưng tụ thành, nếu thời vận thấp dương khí yếu mới dễ dàng thấy được. Mỗi người các ngươi đều là kẻ tập võ khổng vũ hữu lực, Thi đại nhân trên người có công danh, ta có lẽ vì đi theo Thi đại nhân hồi lâu, cho nên mới không nhìn thấy.”
“Vậy Tiểu Thất cùng Tiểu Đầu Nhi làm sao lại thấy được?” Lý Trung hỏi.
“Trên người công tử có phù do Nguyên Sướng cung đạo sĩ đưa cho, có ngoại lực sở trí (tập trung ngoại lực). “Nam Hương trả lời.
Khi Nam Hương nói, mắt Lan Khánh chớp sáng, định định nhìn Nam Hương, vẻ mặt có chút hí hửng: “Lão đạo sĩ Nguyên Sướng cung rất lợi hại!”
Nam Hương không giải thích được vẻ mặt Lan Khánh như vậy là vì sao, nhưng vẫn hướng Lan Khánh cười, rồi tái tiếp lời: “Về phần Tiểu Thất…”
Nam Hương còn chưa kịp giải thích, Tiểu Thất liền sách một tiếng: “Đại gia ta khí hư thể nhược, thời vận thấp, những thứ loạn thất bát tao ùn ùn kéo tới bắt ta trông thấy cũng đành chịu.”
Nét mặt hắn tự giễu pha chút bi ai làm mọi người nhịn không được phải cười một tiếng.
Nhưng là cười dứt, vẻ mặt mọi người lại ngưng trọng, vẫn nghĩ không ra biện pháp giải quyết.
Hai ngày sau, mười lăm, phải thăng đường, chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn Đông Phương Lôi Dẫn được phán vô tội, mặc hắn nghênh ngang ra khỏi Quy Nghĩa huyện nha môn?
Đàm Hoa vẫn thút thít khóc, nghe thật sự đáng thương, người này tuy rằng đã là quỷ, bất quá ở chung lâu dẫu sao cũng có chút cảm tình.
Tay Tiểu Thất vỗ vỗ ngực, lương tâm cuồn cuộn, cuối cùng thở dài: “Kỳ thật cũng không phải không thể để Đàm Hoa thượng đường lấy cung.”
Mọi người nghe vậy, ánh mắt đều sáng ngời.
“Ngươi có chủ ý gì?” Thi Vấn lập tức hỏi.
Tiểu Thất nhìn mục quang Thi Vấn hữu thần sáng ngời. Đôi mắt hắc bạch phân minh phảng phất hai ngọn lửa vĩnh viễn cháy sáng, một ngọn là vì “khổ dân sở khổ”, một ngọn là vì “đại đạo chính nghĩa.”
Tiểu Thất nghĩ nghĩ mới lên tiếng: “Chúng ta có thể để Tiểu Hắc dịch dung thành Thi đại nhân thượng đường thẩm vấn, rồi tùy tiện tìm một người phẫn thành Đàm Hoa chịu thẩm, việc này không khó. Dù sao thuật dịch dung của ta thiên y vô phùng, chỉ cần không nói, tái tìm một kẻ công phu tương đối khá dùng khinh công làm bộ từ bên ngoài bay vào công đường, có lẽ cần thêm chút sương khói, ta dám khẳng định không ai có thể nhìn ra kẻ tới là người hay quỷ.”
“A!” Kim Trung Báo Quốc hô: “Đúng vậy, chúng ta làm sao lại không nghĩ ra!”
“Hanh hanh hanh!” Tiểu Thất ngửa đầu lộ cả lỗ mũi cười nói: “Nếu các ngươi có thể nghĩ đến trước, vậy Bách Lý Thất ta ở đạo này hơn mười năm không phải đều là công dã tràng sao.”
“Vậy phải tìm ai phẫn?” Lý Trung hỏi: “Ai khinh công tốt nhất?”
Mọi người lập tức đồng lòng nhất chí nhìn về phía Tiểu Thất.
Tiểu Thất buồn bực: “Tại sao lại là ta?”