[Lãng Đãng Giang Hồ Hệ Liệt] Phần 2 Khánh Trúc Nan Thư | Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký

Chương 53: Chương 53




CHƯƠNG 53 QUYỂN 3

Mặc dù là đến lao phòng làm hoàng đế, nhưng Lan Khánh ngồi xuống giường, trên mặt vẫn còn chút buồn bực.

Tiểu Thất đành phải an ủi hắn: “Yên tâm đi sư huynh, hiện nay Kim Trung Báo Quốc đang ở bên ngoài tra án, ta cũng mới trở về mà thôi, Ngũ đại kim cương chúng ta liên thủ, tuyệt đối sẽ nhanh chóng lật lại phán quyết cho ngươi.”

Lan Khánh phiêu mắc liếc Tiểu Thất. “Tứ đại kim cương Quy Nghĩa huyện từ khi nào thành năm, sao ta không biết?”

“Vừa mới thôi.” Tiểu Thất tế mi lộng nhãn nói.

Lúc này Lan Khánh mới bật cười một tiếng, mày nhíu chặt cùng thần tình cứng ngắc đều buông lỏng một chút.

Lao đầu lập tức dâng lên rượu ngon thịt ngọt đậu phộng giòn, Tiểu Thất lấy chén rót rượu cho Lan Khánh, hai người ở trên giường uống rượu ăn thịt, dần dần, khóe miệng Lan Khánh cũng lộ ra một chút tươi cười, Tiểu Thất nhìn vẻ mặt người này không còn ác liệt lạnh lùng, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm trong tâm, nhưng rồi lại từ từ dâng lên một cảm xúc khác.

Vì hắn vui mừng, vì hắn ưu tư, thấy hắn u sầu lại càng sầu hơn.

Nhất cử nhất động của Lan Khánh, mỗi phân phong thái nơi đuôi mày, đều dẫn dắt tâm Tiểu Thất. Hắn bị cha hắn giam, trong lòng thương tâm vô cùng, tuy rằng không hiện trên mặt thật sự rõ ràng, nhưng Tiểu Thất biết người này đang buồn bã.

Ngay cả động tác Lan Khánh nâng chén cũng mang theo phiền muộn, thấy Lan Khánh như vậy, trong lòng Tiểu Thất lại dấy lên từng cơn yêu thương cùng không nỡ.

Yêu thương người này là thật…

Bằng không vì sao lại như thế đây…

Song, bởi vì lão cha hoàng đế của hắn, hắn cùng Lan Khánh thế như nước lửa, tuy rằng sau cùng nhập Thần Tiên cốc thành sư huynh đệ quan hệ có tốt hơn một chút, nhưng hắn cảm thấy được, Lan Khánh vẫn không muốn thấy hắn.

Tiểu Thất nhìn Lan Khánh sau khi uống rượu ăn thịt ánh mắt có chút sáng lên, Lan Khánh gắp một miếng thịt heo cho hắn, hắn há mồm ăn liền trông thấy nhãn tình Lan Khánh cong cong, nở nụ cười, trông thật đẹp.

Tiểu Thất cảm thấy mình đã trốn tránh lâu lắm, không thể cứ tiếp tục như vậy.

Tổn thương trong lòng Lan Khánh sâu rất sâu…. hận thù đối với mình chắc chắn cũng rất đậm… Nhưng cũng như người này từng nói, hiện nay hắn là Thi Tiểu Hắc, Thi Tiểu Hắc thích Trần Tiểu Kê, đây là sự tình trời có sập xuống cũng không thay đổi được.

Hơn nữa cũng bởi hắn kiên trì thích mình mà cãi vã với cha hắn đến mức trở mặt chạy ra ngoài.

Tiểu Thất nghĩ nếu không phải vì mình, Lan Khánh sẽ không rời gia môn, cũng sẽ không gặp phải chuyện này, khiến kẻ tà tâm nào đó thừa cơ hội.

Nếu hắn lại tiếp tục trốn tránh tâm tư chính mình dành cho Lan Khánh, vậy không chỉ có lỗi với bản thân, mà càng có lỗi với phần tâm ý Lan Khánh dành cho mình.

“Sư, sư huynh a…” Tiểu Thất cố lấy dũng khí, tính nói cho rõ ràng.

“Hả?” Ăn hết thịt heo rồi, Lan Khánh bắt đầu bóc đậu phộng. Bóc một hạt, trước cho mình bóc hạt thứ hai, vẫn là cho mình bóc hạt thứ ba, bẻ một nửa cho Tiểu Kê bóc hạt thứ tư, tiếp tục cho mình.

Tiểu Thất nhai đậu phộng Lan Khánh thả trong miệng hắn, rõ ràng không phải thứ quá ngọt, nhưng ăn vào cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Lúc sau hắn lại cảm thấy thẹn thùng, uống vài hớp rượu, tăng thêm can đảm, sau chậm rãi nói:

“Sư huynh… Ngươi đối với sư đệ ta rất tốt… Tuy rằng có vài thời điểm làm người ta cảm thấy, ách, khó có thể chống đỡ… Nhưng tâm tư cùng dụng tâm ngươi dành cho sư đệ… Ta biết…” Tiểu Thất nói có chút lắp bắp.

Lan Khánh phiêu mắt liếc Tiểu Thất, cười nói: “Ta vốn đối với ngươi rất tốt.” Nhưng tiếp theo biến sắc mặt, cả giận nói: “Song toàn bộ Quy Nghĩa huyện, chỉ có mình ngươi không biết ta đối tốt với ngươi.”

“Hiện tại đã biết, hiện tại đã biết.” Thấy Lan Khánh toan nổi giận, Tiểu Thất vội vàng nói.

Lan Khánh hừ một tiếng. “Cha muốn ngươi tách khỏi ta, ngươi cư nhiên dám đứng về phe cha ta, thật sự rời khỏi ta. Bình thường sư huynh đối với ngươi thế nào, ngươi cư nhiên không thích ta, muốn thích cha ta, còn muốn cùng ta nhất đao lưỡng đoạn. Hừ, Trần Tiểu Kê, ngươi làm ta thất vọng.”

“Đợi đợi đợi đợi, ta nói không thích ngươi, muốn thích cha ngươi, lại còn cùng ngươi nhất đao lưỡng đoạn khi nào?” Tiểu Thất không hiểu ra sao.

“Thì ngày đó ở trên đường cái, ngươi ngăn cản ta chém Giang Duyệt Thư a.” Lan Khánh nghiêm túc thuật lại những lời này đó nói: “Ta khi đó nói: ‘nếu ngươi đứng về phe cha ta, ta đây sẽ không để ý ngươi, cũng không muốn thích ngươi. Ngươi, con gà đáng giận, ngươi muốn thích thì thích cha ta đi. Hai người chúng ta từ nay về sau nhất đao lưỡng đoạn.’.” Nói xong, Lan Khánh nhớ lại chuyện ngày đó, chính mình cũng thấy giận.

Tiểu Thất dở khóc dở cưởi. “Ta nào có can đảm cùng Nam tiên sinh giành cha ngươi a.”

“A?” Lan Khánh chớp chớp mắt. “Nam tiên sinh thích cha ta?”

“Không phải sao?” Tiểu Thất sờ sờ cằm, vẻ mặt nghi hoặc. “Mỗi lần ta nói Thi đại nhân thế này thế kia, Nam tiên sinh đều vểnh tai nghe. Lần trước trong nha môn không phải có chuyện ma quái sao? Mấy lần ta sợ tới mức ôm thắt lưng cha ngươi, tầm mắt Nam tiên sinh lập tức miết tới ta, còn nói cái gì ‘không hợp lễ nghĩa’ a.”

“A a.” Lan Khánh gật đầu. “Nam tiên sinh theo cha ta đã lâu, hai người bọn họ hẳn là cảm tình tốt lắm. Nhưng còn ngươi thì sao?”

Vẻ mặt Lan Khánh đột nhiên dữ tợn, nói với Tiểu Thất: “Tiểu Hắc đại nhân đối tốt với ngươi như vậy, ngươi cư nhiên không thích Tiểu Hắc đại nhân, lại muốn thích cha Tiểu Hắc đại nhân.”

Mặt Tiểu Thất bỗng dưng đỏ lên, sau đó khụ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Ta chưa từng thích Thi đại nhân, người ta thích… vẫn luôn là ngươi…”

“Cái gì?” Lan Khánh thu hồi gương mặt dữ tợn, ngơ ngác nhìn Tiểu Thất.

“Ta, cái kia…” Tiểu Thất đỏ mặt đỏ đến tận cổ. “Ta nói… Người ta thích… luôn luôn là ngươi…”

Có lẽ, từ lúc bọn họ rời cung đã bắt đầu. Ánh mắt của hắn luôn không nghe chính mình sai sử, không ngừng tìm kiếm bóng dáng Lan Khánh, cho dù người ở trong giang hồ, nghe thấy tên Lan Khánh, tim cũng sẽ không tự chủ được mà nhói lên.

Nhưng là, “Lan Khánh” khi đó với hắn, hẳn chỉ có thể nói là một người không thể không chú ý.

Tận đến, vào Quy Nghĩa huyện, gặp được Thi Tiểu Hắc, thấy Thi Tiểu Hắc tươi cười, hắn mới bị vẻ thiên chân vô tà mê hoặc, sau đó dần dần không thể tự kiềm chế…

Người hắn yêu thương, tên Lan Khánh, nhưng càng nhiều thời điểm, lại gọi Thi Tiểu Hắc.

Lan Khánh ngây ngốc nhìn Tiểu Thất, nhìn đến mức Tiểu Thất lúng túng.

Hắn ngơ ngác nháy đôi phượng nhãn xinh đẹp, đợi đến khi từ từ hiểu hàm ý trong lời Tiểu Thất, ý cười lập tức hiện lên trong mắt, làm cho cả khuôn mặt hắn đều sáng lên.

“Trần Tiểu Kê.” Lan Khánh nhếch khóe miệng hỏi: “Ngươi thích Thi Tiểu Hắc?”

“…Phải.” Ai, thực mắc cỡ chết được.

“Thật sự thật sự thích Thi Tiểu Hắc?” Lan Khánh hỏi lại.

“…Phải” Tiểu Thất trả lời như trước.

Lan Khánh cười đến miệng không thể khép lại, cảm giác muốn nứt ra tới tận mang tai.

“Ta đã nói mà, sao ngươi thích cha ta được. Cha ta chỉ có thể để Nam tiên sinh thích thôi, mà ngươi, cũng chỉ có thể thích ta thôi.” Lan Khánh dứt lời, sắc mặt đột nhiên lại trầm xuống: “Ngoại trừ ta ra, ngươi dám thích ai khác, ta sẽ bẻ rụng đầu tên kia, cũng bẻ rụng đầu ngươi. Có biết hay không ?”

“Biết.” Tiểu Thất trả lời có chút ngượng ngịu, giống như tiểu tức phụ, đầu cúi thật thấp, ánh mắt cũng không dám nhìn hướng Lan Khánh.

Lan Khánh vươn ngón trỏ nâng cằm Tiểu Thất, cả mặt Tiểu Thất đỏ lựng, Lan Khánh lại giống như ăn được mật, cười đến mức ngọt ken két.

Lan Khánh tiến gần, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt hồng nhạt của Tiểu Thất.

Thấy Tiểu Thất không phản kháng, lần thứ hai, cả người trực tiếp nhào tới, ấn Tiểu Thất xuống giường, mãnh liệt hôn môi.

Bình rượu cùng khay chén bị quét xuống đất, trong phòng tràn ngập hương khí Hoàng Tửu thanh nhã, hai người rõ ràng uống không nhiều lắm, nhưng lại cảm thấy đầu óc quay cuồng, bốn phiến môi mềm mại đụng chạm tựa hồ bung ra hoa lửa, tay chân run rẩy như nhũn ra, mỗi địa phương đều nóng bừng.

Tiểu Thất đột nhiên nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia, trong đêm pháo hoa xán lạn, hắn cùng Lan Khánh đứng bên tường thành.

Những lúc nằm mộng, hắn vẫn mơ thấy Lan Khánh không hề quay đầu lại nhảy xuống thành đóa, bỏ lại hắn đứng đó. Rồi sau đó cảnh trong mơ vỡ thành từng mảnh từng mảnh, hắn vùng vẫy trong hoảng sợ bật tỉnh.

Nhưng kể từ hôm nay, mộng kia đã viên mãn rồi.

Lan Khánh sẽ cùng hắn xem pháo hoa đến tận cùng, sau đó bọn hắn tay nắm tay, ly khai tường cao hoàng cung, rời đi thâm cung đã tra tấn bọn hắn hồi lâu, trở về nhà bọn hắn, lưu lại Quy Nghĩa huyện này.

Vĩnh viễn, vĩnh viễn đều có thể như vậy.

Lan Khánh thập phần hung mãnh, giống như có một khối thịt thượng hạng ở nơi này, nếu không ăn mau, sẽ bị người khác cướp đi ăn mất. Môi Tiểu Thất bị hắn cắn vài cái, khi Tiểu Thất muốn rầu rĩ kêu đau, Lan Khánh bỗng đình chỉ động tác, miệng rời ra Tiểu Thất.

“Làm sao vậy?” Tiểu Thất hỏi.

Tiểu Thất vì đau đớn mà khóe mắt nhiễm lệ quang thoạt nhìn phi thường ngon miệng, Lan Khánh sụt sịt hút nước miếng, thì thầm: “Phải ôn nhu, Tiểu Xuân nói phải ôn nhu.”

“Có liên quan gì tới Tiểu Xuân?” Tiểu Thất nghi hoặc.

“Không có, ngươi không cần ầm ĩ.” Lan Khánh mặt nhăn mày nhíu, hắn không thích nghe thấy tên kẻ khác từ miệng Tiểu Thất. Tự hắn có thể nói, nhưng Tiểu Thất không thể.

Cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi bị cắn đỏ, động tác kế tiếp của Lan Khánh tuy có chút trọng, nhưng thật sự cũng rất cẩn thận lại vô cùng nhu thuận.

Hôn đầu lưỡi Tiểu Thất, cuốn lấy đầu lưỡi, chẳng qua mút có chút, cả người Tiểu Thất đã run rẩy. Bộ phận dán trên đùi cũng thêm cứng rắn rõ ràng.

Lan Khánh nâng đầu, mắt sáng lấp lánh nhìn Tiểu Thất, cả gương mặt Tiểu Thất đỏ lựng giống như bôi son, lỗ tai cũng hồng hồng.

Lan Khánh nói: “Hiện nay ngươi ngoan hơn Tiểu Trư, cũng tốt hơn cha ta, cho nên ta càng thích ngươi hơn.”

“Ân hanh…” Tiểu Thất khẽ lên tiếng, có chút e lệ.

Tình nhân lần đầu lưỡng tình tương duyệt mà, hơn nữa đại sư huynh thoáng cái áp hắn trên giường, không e lệ, Tiểu Thất thực cũng không biết nên có biểu cảm gì mới tốt.

Tay Lan Khánh chỉ phất hai cái đã nhanh chóng giải khai hồng yêu đái cuộn lấy thắt lưng Tiểu Thất. Đai lưng bị cởi, môn hộ liền mở rộng.

Lan Khánh sờ à sờ Tiểu Thất, vuốt ve sườn thắt lưng vừa mảnh vừa rắn chắc, cúi đầu cắn mấy cái trên mặt Tiểu Thất, tiếp theo trực tiếp cắn rốn nhỏ một ngụm.

Tiểu Thất lại khẽ rên rỉ, nhưng không trốn không tránh, mặc cho Lan Khánh lưu lại trên người hắn càng ngày càng nhiều dấu răng.

Cắn a cắn, đầu lưỡi liền vươn ra.

Tới hai điểm trước ngực, Lan Khánh một nay vân vê bên phải, răng nanh thì nhẹ nhàng lôi kéo bên trái. Đầu gối Tiểu Thất nâng cao, tựa sát bên người Lan Khánh, Lan Khánh nhẹ nhàng đưa điểm kia vào trong miệng ngậm mút, dùng lưỡi nhiều lần đùa nghịch, đầu gối Tiểu Thất liền giật giật, ma xát người Lan Khánh.

Thuận theo động tác trong miệng Lan Khánh tăng thêm sâu sắc, hơi thở Tiểu Thất cũng có chút bất ổn.

Lan Khánh thì cười nhẹ nhấm nháp người ở dưới. Trong lòng, chưa từng thỏa mãn như vậy.

Tay kia lướt trên sườn thắt lưng Tiểu Thất chầm chậm vuốt ve, cẩn thận cảm thụ dạ thịt trơn nhẵn tinh tế dưới tay, sau đó tay hắn đi vào giữa hai chân Tiểu Thất, nhưng không đụng tới trường hành đã thoáng ngẩng đầu ở tiền phương mà đi sâu xuống, nắm lấy hai tiểu cầu trong nang đại.

Lan Khánh nhẹ nhàng xoa, lực đạo đắn đo vừa vặn làm cho Tiểu Thất thở dốc thêm trọng.

Tận đến lúc tiếng thở biến nhanh, Lan Khánh mới rời hai viên cầu, đi xuống chút nữa, đẩy ra hai cánh mông Tiểu Thất, ngón tay linh hoạt nhắm thẳng thâm cốc u hác luồn vào.

Tiểu Thất rên một tiếng, trong thanh âm có chút không thoải mái.  

Lan Khánh chớp chớp mắt, tựa hồ biết chuyện gì xảy ra, Tiểu Thất nhìn hắn, tựa hồ nghĩ đến nơi này cái gì cũng không có, nên làm sao đây?

Dừng lại ngày khác lại tiếp? Hay là kiên trì bất cứ giá nào.

Lan Khánh cười mị hoặc, dùng thanh âm khàn khàn tô từ mê chết người không đền mạng nói: “Thịt đến miệng ta tuyệt đối không nhả ra. Trần Tiểu Kê, ngươi dám mở miệng nói một tiếng ‘không’ thử xem.”

Tiểu Thất mạnh lắc đầu. “Kính mời sư huynh ngài, kính mời sư huynh ngài. Đều đã đến lúc trọng yếu, sư đệ đương nhiên không dám quấy rầy hưng trí của sư huynh.”

Hơi thở Lan Khánh như lan, dựa vào bên tai Tiểu Thất nói câu: “Ngoan.”

Hơi thở nóng rực cùng đầu lưỡi chui vào trong tai Tiểu Thất, làm cho Tiểu Thất giật mình, xém chút nữa tinh quan bất tuân, trực tiếp tước vũ khí đầu hàng.

Lan Khánh hôn gò má Tiểu Thất, lại hôn miệng Tiểu Thất, quấy rầy một trận, liền lật Tiểu Thất lại, để hắn úp sấp quỳ gối trên đệm chăn.

Nhưng kiểu này không nhìn thấy động tác người phía sau, Tiểu Thất có chút không được tự nhiên. Tiểu Thất nói: “Có thể đừng như vậy không, đổi tư thế khác được không?” Thanh âm tội nghiệp thảm thương.

“Không được.” Lan Khánh nói.

Tư thế như vậy, còn quỳ sấp, mông cơ hồ bị nhìn sạch trơn.

Tiểu Thất cảm thấy tầm mắt Lan Khánh quét qua mông hắn vài lần, còn hắn thì nóng đến mức mặt cũng sắp có khả năng chiên trứng.

Dưới tình huống không mấy tự nhiên này, Lan Khánh vươn tay dán sát hai mông cánh hoa của Tiểu Thất, sau đó Tiểu Thất cảm giác, như có thứ gì ẩm ướt nong nóng chui vào trong thân thể hắn.

“Sư… sư huynh…” Thanh âm Tiểu Thất cất cao.

Lan Khánh không trả lời hắn, chỉ tiếp túc làm việc.

Tiếng nước tất tát khiến người vô cùng xấu hổ, Tiểu Thất vùi đầu vào chăn bông, không dám nâng lên nữa.

Hắn cảm thấy đầu tiên Lan Khánh nhẹ nhàng liếm, sau đó đầu lưỡi tà nịnh cư nhiên chui vào trong huyệt động, Tiểu Thất nhịn không được kêu một tiếng, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Lan Khánh ghì lại mông Tiểu Thất, áp chế hắn, đầu lưỡi tiếp tục ra vào, dùng nước bọt chậm rãi làm mềm địa phương ẩn mật của Tiểu Thất.

Hồn Tiểu Thất sắp bay sạch, trong lúc mơ mơ màng màng, tiếng thở dốc thanh đổi âm điệu, rên rỉ khó nhẫn lộ ra.

Lan Khánh gia tăng một ngón tay, gập lại đùa bỡn điểm mẫn cảm trong thân thể Tiểu Thất.

Tiểu Thất quỳ, hai đầu gối run rẩy, ngay lúc hắn muốn cầu xin tha thứ, lưỡi cùng ngón tay Lan Khánh rời khỏi Tiểu Thất, sau đó động thân một cái. tiết tử nóng rực mạnh mẽ tiến nhập thân thể hắn.   

“A…” Lệ trào ra khóe mắt. Đau đớn cùng khoái cảm kịch liệt giao tạp làm Tiểu Thất kêu rên.

“Đau lắm hả?” Hơi thở Lan Khánh cũng có chút không xong. Hắn nằm trên người Tiểu Thất, hôn lưng hắn, thanh âm khàn khàn hỏi.

“Một chút…” Tiểu Thất nói.

“Ta cũng đau lắm, ngươi siết ta rất chặt… Nhưng là… thực thoải mái…” Lan Khánh phát ra một tiếng thở dài, sau đó thẳng lưng xâm nhập, chầm chậm trừu sáp vài lần đã nhịn không được dùng sức đong đưa Tiểu Thất.

“Ân… ân…” Kích thích cùng khoái cảm mãnh liệt làm cho Tiểu Thất khó có thể thừa nhận, hắn cắn môi khẽ rên rỉ, nhưng động tác Lan Khánh càng ngày càng lớn, càng ngày càng sâu, rên rỉ rốt cuộc không áp chế được mà theo cổ họng lan tràn đi ra.

“Sư huynh… sư huynh… Chậm một chút…” Thanh âm Tiểu Thất mang theo một chút nức nở.

Lan Khánh nghe thấy, cả người lập tức run lên, động tác tuy rằng cưỡng chế nhưng lại càng đi vào hơn, thăm dò tận sâu trong.

“A…” Thắt lưng Tiểu Thất mềm nhũn, nhưng Lan Khánh lại liên tục thêm hung mãnh.

Trước trước sau sau không biết đã muốn bao nhiêu lần, từ phía sau, hắn đã bắn một lần, mặt đối mặt lại bị sáp nhập một lần.

Gương mặt Lan Khánh ở ngay trước mắt Tiểu Thất, hắn một bên đưa đẩy Tiểu Thất, một bên lộ ra thần tình chìm đắm trong dục vọng, khóe mắt đuôi mày mang theo ý cười, tựa hồ chưa từng thỏa mãn đến thế.

Sau đó lại bị tiến vào từ bên sườn, chân Tiểu Thất bị kéo mở thật rộng, cảm giác bản thân tựa hồ sẽ bị xé rách, nhưng đồng thời cũng biết, người này sẽ không làm thế với mình, cuối cùng hắn lại bắn hai lần, sau mệt mỏi dần dần mất đi ý thức.

Trước đó, Tiểu Thất tựa hồ còn nghe thấy Lan Khánh thủ thỉ bên tai mình:

“Của ta… Của ta… Tiểu Thất… Ngươi là của ta…”

Đúng rồi… mình là của hắn…

Bản thân cam tâm tình nguyện trao cho hắn… hy vọng hắn hảo… hy vọng hắn cười… hy vọng chính mình có thể bồi người danh Thi Tiểu Hắc này vượt qua mỗi một ngày mỗi một đêm về sau…

Mình là của hắn…

Là của hắn…

Mơ mơ màng màng ngủ, giống như được ngâm trong nước nóng.

Đôi mắt Tiểu Thất he hé, thấy khuôn mặt Lan Khánh mang ý cười, lại mê man thiếp đi.

Ngủ a ngủ a, cảm giác được ôm lên giường, sau đó lau khô.

Ân?

Làm sao không giúp ta mặc y phục…

Đang lúc Tiểu Thất nghĩ thế, hắn mơ hồ nghe được thanh âm từ xa xa vang lên.

Ai đó đang nói: “… Tiểu Hắc có nháo sự không…”

“Hồi đại nhân, Tiểu Đầu Nhi rất an phận ở trong lao phòng…”

Sau đó Lan Khánh lên tiếng: “A, cha đến đây.”

Tiểu Thất mới được đặt lên giường giật bắn, cứ rành rành như vậy bị dọa tỉnh.

Tiểu Thất ba chân bốn cẳng đứng dậy khỏi giường, bất chấp chưa mặc y sam, nghe thấy tiếng bước chân Thi Vấn cùng lao đầu càng ngày càng gần, hắn vội vàng liếc Lan Khánh, lập tức túm lấy cái chăn đắp kín thân mình cũng trần trụi y chang của Lan Khánh, áp người nằm xuống nói:

 ”Nhắm mắt lại, mau giả bộ ngủ. Lát nữa Thi đại nhân gọi ngươi, ngươi tuyệt đối không được lên tiếng.”

“Vì sao?” Bị bó trong chăn bông chỉ lộ ra được mỗi cái đầu, Lan Khánh chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn Tiểu Thất.

“Coi như ta xin ngươi, sư huynh. Ta thế này không thể gặp Thi đại nhân, ngươi cũng không được.” Tiểu Thất sắp phát khóc. Lao phòng này, dáng điệu này, hơn nữa Lan Khánh lại không quản được miệng mình, nhiều một chữ cũng sai lầm, còn không bằng kêu hắn giả bộ ngủ còn hơn.

“…” Lan Khánh lẳng lặng nhìn Tiểu Thất.

Tiểu Thất vốn cho Lan Khánh không muốn đáp ứng, khi hắn nghe thấy tiếng chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, tiểu tâm can cũng sắp nhảy ra khỏi miệng, Lan Khánh đột nhiên nói:

“Được rồi.”

Tiếp theo Lan Khánh nhắm tịt hai mắt, xê dịch thân mình, còn thực sự giả bộ đang ngủ.

Tiểu Thất cũng không dám thở nhiều hơn một hơi, nhìn nhìn chung quanh, nhãn tình sáng lên, hắn vội vàng nhảy lên thượng đầu, hai chân hai tay giống như con nhện chống tại góc trần, dừng trên thượng đầu.

Chân Tiểu Thất mới nhảy lên, sau lưng Thi Vấn đã đi tới.

Tiểu Thất sợ tới mức quả thực là thiếu chút nữa hồn phi phách tán a…

Hắn lõa thể chống tường, hai tay hai chân mở rộng, còn thứ gì đó giữa hai chân mới rồi bị chiết đằng kịch liệt hiện giờ đã không còn cứng rắn thì đong đong đưa đưa theo mỗi động tác của hắn, Lan Khánh trộm hí mắt nhìn hắn, Tiểu Thất lập tức trừng lớn mắt, môi đóng mở không ra tiếng nói: “Nhắm mắt lại.”

Lan Khánh cảm thấy Tiểu Thất cởi sạch bách giống như gà lạnh thái lát buồn cười lắm, hắn muốn cười nhưng lại cảm thấy nếu mình cười Tiểu Thất chắc chắn sẽ tức giận, vì thế đành chịu đựng, tiếp tục giả bộ ngủ.

Nhưng Lan Khánh còn chưa có nghe Tiểu Thất thành thật nhắm mắt lại, hắn trộm hé ra một cái khe nho nhỏ, hắn muốn nhìn cha hắn.

Thi Vấn hỏi lao đầu: “Trong lao phòng lại có bồn tắm là sao?”

“Ách…” Lao đầu nhỏ giọng đáp: “Tiểu Đầu Nhi nói muốn tắm rửa… cho nên ta sai thuộc hạ đun một bồn nước đưa vào…”

“Hàng rào ngăn cách hai phòng lại làm sao?” Thi Vấn hỏi tiếp.

“… Tiểu Đầu Nhi lúc mới vào còn không thuận khí… Để hắn đánh đá cũng tốt…” Lao đầu đáp.

“Đứa nhỏ này thật sự là…” Thi Vấn thở dài. Lúc sau thấy lao phòng không khóa, cũng không nói gì, chỉ nâng nện bước đẩy cửa đi vào bên trong.

Trong lúc khẩn cấp, Tiểu Thất đã nhét toàn bộ y thưởng của hai người vào trong chăn, hơn nữa Lan Khánh cũng giả bộ ngủ, cho nên chỉ cần Thi Vấn không ngẩng đầu lên, cơ bản sẽ không thấy thứ không nên xem.

Thi Vấn cúi xuống, dùng cổ tay áo lau mồ hôi trên trán Lan Khánh. “Nhất định là tắm rửa xong liền ngủ, xem trên mặt toàn mồ hôi… Lớn đến vậy còn không biết tự chiếu cố chính mình… Lúc này lại liên quan tới án tử lớn như vậy… Đứa nhỏ này… từ nhỏ tới lớn chỉ biết khiến cha lo lắng, biết không ? …”

Nói xong lời cuối, Thi Vấn thở dài một hơi.

Hắn lại nhìn Lan Khánh chốc lát, giúp hắn dịch góc chăn, lúc này mới rời đi.

Thi Vấn đi rồi, Tiểu Thất nghe thấy cửa lao ngoại đầu buộc lại, lập tức té xuống.

“Nãi nãi cá hùng a—” Mông Tiểu Thất trực tiếp chấm đất, hơn nữa phía trước bị Lan Khánh chiết đằng, quả thực chính là mông đã nở hoa lại càng nở hoa.

“Đau muốn chết…” Hắn chống thắt lưng đứng lên, chui vào trong chăn Lan Khánh lấy ra y phục của mình, mặc lại từng cái từng cái.

“Tiểu Thất…” Lan Khánh cũng ra khỏi ổ chăn của hắn, xuống giường vịn hàng rào, nhìn về phía đã không còn bóng dáng cha hắn. “Ngươi nói đúng, cha vẫn rất lo lắng cho ta, cũng thực thương tiếc ta. Vừa rồi ta có nhìn lén thấy mắt hắn ứa lệ, khóe mắt cũng ướt.”

Lan Khánh nói: “Ta quả nhiên là bảo bối tiểu tâm can của cha.”

“Ai, sư huynh, ngươi mặc y sam vào trước được không?” Tiểu Thất mặt y phục tử tế, cũng kéo Lan Khánh lại phủ thêm cho hắn. “Lát nữa các huynh đệ tuần phòng đến, ngươi muốn để bọn hắn nhìn ngươi sao đây.”

Tiểu Thất xoay Lan Khánh, chịu đựng mông đau đớn, chau mày giúp Lan Khánh mặc đồ.

Nhưng Lan đại mỹ nhân chẳng những không lĩnh tình, ngược lại nhíu mày, nhìn Tiểu Thất, rất tức giận quát: “Tiểu Thất.”

“Có, có ta.” Nghe được âm điệu Lan Khánh khác biệt, Tiểu Thất lập tức hô đáp.

Lan Khánh cả giận nói: “Vậy còn ngươi? Vì sao ta không phải bảo bối tiểu tâm can của ngươi? Cha thấy ta mắt cũng ứa lệ, nhưng ngươi cư nhiên không có.”

“Gì?”

“Con gà đáng giận, uổng ta đối tốt với ngươi như vậy.” Lan Khánh nói xong, hai tay túm lấy mặt Tiểu Thất, dùng sức lôi kéo hai khối thịt sang hai bên.

“Đau đau đau đau đau đau— Dư huynh— đau a—” Tiểu Thất mồm miệng không rõ.

Lực đạo Lan Khánh kéo lôi thực sự không nhỏ, vì thế trong mắt Tiểu Thất liền nổi lên lệ quang.

Mà khiến cho Tiểu Thất mắt nổi lệ quang, Lan Khánh cũng coi như vừa lòng.

Hắn buông tay, xoa xoa khuôn mặt Tiểu Thất, gật đầu nói: “Tốt lắm, hiện tại ta cũng là bảo bối tiểu tâm can của ngươi vậy.”

“…” Tiểu Thất nhìn Lan Khánh.

Tâm can gì…

Ngươi liệu có tha cho mặt của đại gia không?

Cứ kéo như vậy, thịt trên má chưa già đã bèo nhèo mất…

 

白斩鸡 Bạch Trảm Kê (gà luộc lạnh thái lát)

http://www.hudong.com/wiki/%E7%99%BD%E6%96%A9%E9%B8%A1

Món ăn nổi tiếng phía Nam, hình dạng bắt mắt, da vàng thịt trắng, béo mềm đẹp mắt, phi thường ngon miệng, thập phần khoái khẩu.

Cách làm: Có nhiều phương pháp

Bạch trảm kê là món ăn Quảng Đông được ưa thích nhất, thuộc loại gà luộc. Phương pháp làm đơn giản, chín vừa không nát, không thêm nhiều vật liệu phối hợp mà vẫn bảo đảm nguyên vị. Thịt gà trắng da trơn thịt mềm, thanh đạm ngon miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.